Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 61: Ngoại truyện 3: Sói đội lốt cừu
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Vân Diệu Thiên mãi không công bố chuyện hai người đã kết hôn là vì người đàn ông kia chưa xuất hiện, ngoài trừ chỗ chắn gió là anh ra, Dạ Tử Đồng sẽ không bỏ trốn, nhưng trải qua tối hôm qua cô yêu cầu li hôn, anh biết đã đến lúc phải công khai, cho nên mượn tiệc sinh nhật của em gái, công khai quan hệ hai người đã kết hôn, nếu để ba mẹ thúc giục sốt ruột ôm cháu, như vậy cô càng không trốn được. Kết quả, chuyện lại chữa tốt thành xấu, vì ba Vân mẹ Vân sốt ruột ôm cháu, còn cô lại không thể sinh con, cho nên càng muốn mượn chuyện này lập tức đưa ra yêu cầu li hôn, không biết có phải vì liên quan tới chuyện đã kết hôn hay không, người nhà họ Vân đã sớm nhận định cô là người vợ được chọn lựa!
“Anh cho rằng bây giờ em và người đàn ông kia còn có thể có gì?" Dạ Tử Đồng cười chua xót, thảm thương âu sầu nói: “Anh ta có vợ, em có chồng, chồng của em sẽ chỉ là Vân Diệu thiên!" Nói những lời này không cần bao nhiêu dũng khí, cũng không cần chần chừ quá lâu, từ giây phút được nhặt về lấy giấy chứng nhận kết hôn, Dạ Tử Đồng đã nhận định Vân Diệu Thiên là chồng cả đời này, khi còn chưa xảy ra chuyện kia, trong lòng cô vẫn còn e sợ Thiệu Trọng Thân, thậm chí lúc hấp hối, tình yêu trong lòng đối với người kia cũng tan thành theo mây khói cùng vết sẹo trên mặt.
“Em không li hôn!" Dạ Tử Đồng nghẹn ngào nói, cầm lấy bàn tay Vân Diệu Thiên xoa má trái của mình, “Em sinh con, sinh một đứa con giống anh!" Nhìn miệng khẽ đóng mở, lửa giận trong lòng Vân Diệu Thiên tắt một nửa, nhưng dục vọng dưới người giống như thủy triều đánh úp toàn thân, đôi môi mềm mại bị che phủ, thân thể bị ôm ngang, con ngươi mê ly, hai thân thể lõa lồ gặp nhau trong nháy mắt, nhiệt độ cơ thể cực nóng khiến Dạ Tử Đồng quên giãy dụa, khó nhịn khẽ di chuyển, tay trắng bắc ngang cổ người đàn ông, rướn người lên, nhiệt tình hôn mút đáp lại người đàn ông.
“Có muốn không?"
Ngón tay thon dài mô tả nơi phía trong quần lót, vuốt ve nơi riêng tư đó, còn xấu xa lau một ít nước, giọng điệu bá đạo nói: “Nhìn em ẩm ướt thành như vậy chắc là rất đói khát, ông xã phải cho đút cho em ăn no bụng."
“…….."
Dạ Tử Đồng cảm thấy vô cùng xấu hổ thẹn thùng, hận không thể nào đào hố chôn mình, bình thường Vân Diệu Thiên khiến bạn cảm thấy vô cùng xa cách, nhưng lúc trên giường tuyệt đối cuồng dã, trình độ buông thả dục vọng khiến người ta chắt lưỡi.
Vân Diệu Thiên dang rộng hai chân Dạ Tử Đồng ra, dùng lực đâm mạnh vào, Dạ Tử Đồng ngược lại hít một hơi….
Vân Diệu Thiên cảm nhận thân thể Dạ Tử Đồng cứng ngắc, yêu ba năm, lối giữa của cô vẫn chặt như xử nữ, mỗi một lần tiến vào gần như đoạt hết tất cả sự tự chủ của anh, “Bà xã, chặt quá, kẹp lão nhị của anh sắp đứt rồi." Vân Diệu Thiên vừa cố gắng di chuyển vừa nói mấy lời dâm đãng, khiến mặt Dạ Tử Đồng lại đỏ tới tận mang tai.
Người đàn ông này thu liễm sự xa cách lịch sự, chính là điên cuồng làm người ta không thể nào chịu nổi, có chồng mạnh mẽ như vậy, Dạ Tử Đồng không sợ trống vắng cô đơn, vì anh ta sẽ đút bạn ăn no nê, no đến mức nhìn thấy người đàn ông khác đều mất hứng thú!
“A a……"
Từng trận khoái cảm đánh vào thần kinh cảm quan của Dạ Tử Đồng, suy nghĩ bị tình dục trong cơ thể lấp đầy, cuối cùng không thể phân tâm, chỉ có thể bấu chặt ga giường chịu đựng sóng triều tập kích liên tục không ngừng, “A a a… Chậm một chút…." Tiếng rên rỉ quanh quẩn trong phòng tạo thành một khúc ca ân ái, Vân Diệu Thiên nhanh chóng như động cơ hung hăng chuẩn xác cắm xuống đến tận cùng, đột nhiên bị xỏ qua gần như đoạt tất cả tiếng kêu của Dạ Tử Đồng, người đàn ông này mạnh mẽ như muốn giết chết cô?
“Ông xã… Chậm một chút…. Em không chịu nổi… A a a a……"
Vân Diệu Thiên cười, nghe lời thả chậm tốc độ ra vào, nhẹ nhàng di chuyển, môi mỏng khêu gợi đè lên cánh môi mềm mại ướt át, đầu lưỡi liếm cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho, lúc mút vào gần như nghe thấy tiếng động hai người quấn mút nhau. Da mặt Da Tử Đồng khá mỏng, nghe tiếng dâm tà đó lại đỏ mặt, Vân Diệu Thiên vô cùng yêu thích bộ dạng xấu hổ lúc làm tình của Dạ Tử Đồng, nó sẽ khiến tình dục của anh tăng cao, yêu cầu không có chừng mực.
“Sướng như vậy sao?"
Lúc Vân Diệu Thiên rời khỏi cánh môi mềm mại còn kéo theo cả sợi chỉ bạc, trong nháy mắt bầu không khí nóng lên, nhiều hơn là không khí mập mờ, Dạ Tử Đồng xấu hổ nhắm chặt hai mắt, Vân Diệu Thiên tiếp tục chậm rãi ra vào, tốc chậm chạp lâu sẽ chỉ khiến Dạ Tử Đồng cảm giác có ngàn vạn con côn trùng đang gặm cắn, ngứa ngáy khó chịu, thân thể cọ xát vào lồng ngực nam tính chỉ có thể là gãi không đúng chỗ ngứa, chứ không thể giảm bớt khô nóng trong cơ thể cô, cô trống rỗng….
“Ưm…. Muốn… Muốn…."
Dạ Tử Đồng khó nhịn ngọ nguậy cơ thể nóng như lửa, hạ giọng lẩm bẩm; Vân Diệu Thiên nắm lấy bộ ngực đầy đặn nhưng co dãn, có ý xấu thấp giọng lẩm bẩm hỏi, “Muốn gì?"
“Em… Nhanh một chút…."
“Cái gì nhanh một chút? Nói rõ chi tiết?" Cố ý gây khó dễ khiến hạ thể Dạ Tử Đồng càng trống rỗng, cô cần gậy sắt cực đại lấp đầy, sau đó rong ruổi như điên như bay giống như ngựa hoang đứt cương, “Nói anh biết, em muốn gì? Không nói thì chúng ta trở lại dưới lầu, còn chưa cắt bánh cho em nhỏ đâu đó."
“Không, em nói… Em muốn ông xã…."
“Cái gì?" Vân Diệu Thiên cười tà ghét sát vào, nhưng ngay lúc đó lại rút ra, Dạ Tử Đồng nhanh tay lẹ mắt, hai tay chủ động ôm lấy eo cường tráng của chồng, lớn tiếng nói, “Em muốn anh…. Cho em!"
“Được!" Vân Diệu Thiên sảng khoái đồng ý, gậy sắt như mũi tên đâm vào, Dạ Tử Đồng nửa sung sướng nửa đau đớn a một tiếng, cú đâm này Dạ Tử Đồng cảm nhận rõ rệt gậy sắt của chồng đâm sâu vào trong tử cung cô, không có thời gian để thở, một trận mãnh liệt đâm thẳng vào, Dạ Tử Đồng nắm chặt ga giường chịu đựng sóng triều dục tiên dục tử.
“A a a a……."
Vân Diệu Thiên điên cuồng đâm mạnh vào âm đạo Dạ Tử Đồng hơn mười lần, rồi lật thân thể mềm nhuyễn của cô lại, từ phía sau cắm mạnh vào cô, tiếp tục rong ruổi đòi hỏi, không khí dâm dục quẩn quanh căn phòng, tràn đầy mùi vị hoan ái, khiến dục vọng Vân Diệu Thiên sắp nổ tung.
“A a …. Không được,…… Ông xã… Chậm một chút… Chậm…. A a……."
Dạ Tử Đồng co rút, trong lối vào của cô thít chặt, gậy sắt bị kẹp gần như phát tiết, Vân Diệu Thiên đưa tay đánh mông Dạ Tử Đồng một cái nói, “Kiềm chế đi!"
“Không được…. A a a a a a a……."
Dưới hơn mười lần đâm vào rút ra, cuối cùng Dạ Tử Đồng không nhịn được đạt khoái cảm cao trào, dâm thủy chảy ra dính trên đầu cây gậy của Vân Diệu Thiên, cùng thời gian đó tinh dịch nồng nặc bắn ra, âm đạo bị dịch nóng hổi khiến co rút một trận, vì cao trào nên nơi thầm kín của cơ thể không ngừng co bóp…….
Tình cảm mãnh liệt trong phòng làm em trai em gái nhà họ Vân đứng ngoài phòng ngại ngùng, sắc mặt xấu hổ, đi cũng không đi được, đây quả thực là tiến thoái lưỡng nan. Bọn họ đứng bên ngoài phòng nghe xong, bên trong truyền tới tiếng rên rỉ lúc to lúc nhỏ, mấy bé gái nghe thấy mặt đỏ tới tận mang tai, mấy tên con trai lại nhìn khắp nơi giống như không hề bị ảnh hưởng, thật ra trong cơ thể đang rục rịch.
“Đừng nghe nữa, mắc cỡ chết người!" Cháu gái xếp hàng thứ hai nhà họ Vân Vân Ảnh Thường nũng nịu trách mắng, kéo mấy người em đi xuống lầu.
“Anh cả trút bỏ bề ngoài thân sĩ, thì ra cuồng dã như vậy!" Lão Ngũ nhà họ Vân đi rồi quay đầu lại, nhìn qua cánh cửa phòng đóng chặt, lẩm bẩm nói.
Mấy chị em gái của anh ta cũng gật đầu, đồng ý lời lão Ngũ nói, đàn ông ấy mà, thật sự là không thể nhìn bề ngoài được!
Bầu không khí mập mờ trong phòng nóng lên như cũ, Dạ Tử Đồng đạt cao triều liên tục mấy lần, thân thể trống rỗng không thể nào đứng được, Vân Diệu Thiên ghé sát người ôm cô đi vào phòng tắm, ngâm nước ấm tầm hơn 10 phút, làm dịu đau nhức nơi riêng tư. Điện thoại bên ngoài phòng tắm vang lên, Vân Diệu Thiên tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm ra khỏi phòng nghe máy, một phút sau quay lại nói với Dạ Tử Đồng: “Xuống lầu đi, em nhỏ muốn cắt bánh kem."
“Dạ!"
Dạ Tử Đồng theo bản năng từ trong bồn tắm đứng dậy, đáng tiếc hai chân mềm nhĩn, cô vừa đứng dậy gần như ngã xuống tứ chi chỉa lên trời, may có đôi tay rắn chắc đỡ eo thon cô, “Cẩn thận!"
“Đều là anh làm hại" Dạ Tử Đồng oán trách, nắm chặt tay đánh vào lồng ngực rắn chắc, đối với người kia như muỗi đốt, cơ ngực Vân Diệu Thiên không thấy đau, thoải mái như đang giúp anh gãi ngứa.
“Ừ, là anh làm hại, để ông xã ôm em!"
Dạ Tử Đồng lập tức giao người mình cho Vân Diệu Thiên, ôm vợ không hề nặng, Vân Diệu Thiên nhíu mày nói: “Có phải em không ăn cơm đầy đủ?"
“Có mà." Cô có thói quen ăn cơm đúng giờ, không giống ai kia bận rộn ba bữa cơm không không đúng giờ, “Hôm qua tới hôm nay thật sự chưa ăn, lại vận động tiêu hao thể lực, bây giờ thấy hơi đói bụng."
“Đợi lát nữa cho em ăn no bụng, mặc quần áo vào đi." Vân Diệu Thiên cầm quần áo bị ném xuống đất lên, phát hiện bị anh thô lỗ xé rách rồi, Dạ Tử Đồng im lặng không lên tiếng, ra lệnh cho Vân Diệu Thiên gọi điện thoại cho Vân Ảnh Thường nhờ cô mang một bộ quần áo tới, không bao lâu sau Vân Ảnh Thường cầm quần áo đứng ngoài phòng, gõ cửa hai cái.
“Cám ơn, em họ!"
Người nào đó mặc âu phục đi ra mở cửa, Vân Ảnh Thường nhìn anh họ mình, thật sự khó tưởng tượng anh là người đàn ông cuồng dã kia, sau khi đưa quần áo Vân Ảnh Thường không được tự nhiên nói mấy câu rồi mới chạy đi, Vân Diệu Thiên nhíu mày đóng cửa lại, hầu hạ Dạ Tử Đồng mặc quần áo.
“Xảy ra chuyện gì vậy?" Dạ Tử Đồng thấy lông mày Vân Diệu Thiên nhíu lại, từ từ đưa tay ra, hỏi.
“Trận hoan ái mãnh liệt vừa rồi, anh xem ra Ảnh Thường đã nghe thấy."
“…….."
Dạ Tử Đồng trừng mắt oán trách, nhìn bộ dạng không biết làm sao của Vân Diệu Thiên, trán đã có chút ướt đẫm mồ hôi, “Lần nào anh cũng như vậy, lúc muốn cũng không thèm nghĩ xem nơi chốn, nói muốn là muốn, trong ấn tượng của mấy cô ấy anh phong độ xa cách khiến người ta sợ hãi, nào đâu biết anh là sói đội lốt cừu."
Dạ Tử Đồng hình dung từ này gán lên người Vân Diệu Thiện quả thực rất chính xác, Vân Diệu Thiên không thể phủ nhận, lúc cần thân sĩ thì thân sĩ, lúc cần thành sói thì biến thành sói, đây chính là quy tắc của anh!
“Ông xã không phải cừu, vẫn đối xử dịu dàng với em mà?"
“……."
Lúc này Dạ Tử Đồng cảm thấy không thể tranh luận với đàn ông khi nói về chủ đề như thế nào, nói không chừng cô nói sai một câu, thậm chí là một chữ, người đàn ông cũng sẽ biến thành sói, như vậy cô lại phải mệt mỏi, ngay cả chút hơi tàn cũng bị bóc lột, vậy sao được?
“Sao không nói gì? Hay là em nhận…."
“Em cảm thấy… Đề tài này nên dừng lại đúng lúc!"
“Được rồi, đêm nay tiếp tục đề tài này!"
“Vân Diệu Thiên!"
“Ha ha…."
Tiếng cười sang sảng làm Dạ Tử Đồng không giận được, bao lâu rồi cô không nhìn thấy nụ cười đẹp trai bức người của Vân Diệu Thiên rồi? Nếu như ba năm trước, cô nhất định sẽ hóa thân thành sắc nữ, rồi bổ nhào vào anh như sói đói, điên cuồng hôn môi, nhưng cô không còn là Dạ Tử Đồng kia nữa, người đàn ông này cô vốn không cần nhào tới, vì anh là của cô!
“Ông xã!"
“Ừ."
Hai người ra khỏi phòng, lúc sắp xuống tới lầu, Dạ Tử Đồng kéo ống ta áo của Vân Diệu Thiên, dừng bước, quay đầu nhìn lên cầu thang, hình thành tư thế một cao một thấp, Dạ Tử Đồng nói: “Hôm nay em đã nói anh rất đẹp trai chưa?"
“Chưa!"
“Hôm nay chồng em đẹp trai nhất ở đây!"
“Mặc dù bà xã anh không đẹp nhất toàn hội trường, nhưng cô ấy có một trái tim rất đẹp!"
Hết NT3
Vân Diệu Thiên mãi không công bố chuyện hai người đã kết hôn là vì người đàn ông kia chưa xuất hiện, ngoài trừ chỗ chắn gió là anh ra, Dạ Tử Đồng sẽ không bỏ trốn, nhưng trải qua tối hôm qua cô yêu cầu li hôn, anh biết đã đến lúc phải công khai, cho nên mượn tiệc sinh nhật của em gái, công khai quan hệ hai người đã kết hôn, nếu để ba mẹ thúc giục sốt ruột ôm cháu, như vậy cô càng không trốn được. Kết quả, chuyện lại chữa tốt thành xấu, vì ba Vân mẹ Vân sốt ruột ôm cháu, còn cô lại không thể sinh con, cho nên càng muốn mượn chuyện này lập tức đưa ra yêu cầu li hôn, không biết có phải vì liên quan tới chuyện đã kết hôn hay không, người nhà họ Vân đã sớm nhận định cô là người vợ được chọn lựa!
“Anh cho rằng bây giờ em và người đàn ông kia còn có thể có gì?" Dạ Tử Đồng cười chua xót, thảm thương âu sầu nói: “Anh ta có vợ, em có chồng, chồng của em sẽ chỉ là Vân Diệu thiên!" Nói những lời này không cần bao nhiêu dũng khí, cũng không cần chần chừ quá lâu, từ giây phút được nhặt về lấy giấy chứng nhận kết hôn, Dạ Tử Đồng đã nhận định Vân Diệu Thiên là chồng cả đời này, khi còn chưa xảy ra chuyện kia, trong lòng cô vẫn còn e sợ Thiệu Trọng Thân, thậm chí lúc hấp hối, tình yêu trong lòng đối với người kia cũng tan thành theo mây khói cùng vết sẹo trên mặt.
“Em không li hôn!" Dạ Tử Đồng nghẹn ngào nói, cầm lấy bàn tay Vân Diệu Thiên xoa má trái của mình, “Em sinh con, sinh một đứa con giống anh!" Nhìn miệng khẽ đóng mở, lửa giận trong lòng Vân Diệu Thiên tắt một nửa, nhưng dục vọng dưới người giống như thủy triều đánh úp toàn thân, đôi môi mềm mại bị che phủ, thân thể bị ôm ngang, con ngươi mê ly, hai thân thể lõa lồ gặp nhau trong nháy mắt, nhiệt độ cơ thể cực nóng khiến Dạ Tử Đồng quên giãy dụa, khó nhịn khẽ di chuyển, tay trắng bắc ngang cổ người đàn ông, rướn người lên, nhiệt tình hôn mút đáp lại người đàn ông.
“Có muốn không?"
Ngón tay thon dài mô tả nơi phía trong quần lót, vuốt ve nơi riêng tư đó, còn xấu xa lau một ít nước, giọng điệu bá đạo nói: “Nhìn em ẩm ướt thành như vậy chắc là rất đói khát, ông xã phải cho đút cho em ăn no bụng."
“…….."
Dạ Tử Đồng cảm thấy vô cùng xấu hổ thẹn thùng, hận không thể nào đào hố chôn mình, bình thường Vân Diệu Thiên khiến bạn cảm thấy vô cùng xa cách, nhưng lúc trên giường tuyệt đối cuồng dã, trình độ buông thả dục vọng khiến người ta chắt lưỡi.
Vân Diệu Thiên dang rộng hai chân Dạ Tử Đồng ra, dùng lực đâm mạnh vào, Dạ Tử Đồng ngược lại hít một hơi….
Vân Diệu Thiên cảm nhận thân thể Dạ Tử Đồng cứng ngắc, yêu ba năm, lối giữa của cô vẫn chặt như xử nữ, mỗi một lần tiến vào gần như đoạt hết tất cả sự tự chủ của anh, “Bà xã, chặt quá, kẹp lão nhị của anh sắp đứt rồi." Vân Diệu Thiên vừa cố gắng di chuyển vừa nói mấy lời dâm đãng, khiến mặt Dạ Tử Đồng lại đỏ tới tận mang tai.
Người đàn ông này thu liễm sự xa cách lịch sự, chính là điên cuồng làm người ta không thể nào chịu nổi, có chồng mạnh mẽ như vậy, Dạ Tử Đồng không sợ trống vắng cô đơn, vì anh ta sẽ đút bạn ăn no nê, no đến mức nhìn thấy người đàn ông khác đều mất hứng thú!
“A a……"
Từng trận khoái cảm đánh vào thần kinh cảm quan của Dạ Tử Đồng, suy nghĩ bị tình dục trong cơ thể lấp đầy, cuối cùng không thể phân tâm, chỉ có thể bấu chặt ga giường chịu đựng sóng triều tập kích liên tục không ngừng, “A a a… Chậm một chút…." Tiếng rên rỉ quanh quẩn trong phòng tạo thành một khúc ca ân ái, Vân Diệu Thiên nhanh chóng như động cơ hung hăng chuẩn xác cắm xuống đến tận cùng, đột nhiên bị xỏ qua gần như đoạt tất cả tiếng kêu của Dạ Tử Đồng, người đàn ông này mạnh mẽ như muốn giết chết cô?
“Ông xã… Chậm một chút…. Em không chịu nổi… A a a a……"
Vân Diệu Thiên cười, nghe lời thả chậm tốc độ ra vào, nhẹ nhàng di chuyển, môi mỏng khêu gợi đè lên cánh môi mềm mại ướt át, đầu lưỡi liếm cuốn lấy chiếc lưỡi thơm tho, lúc mút vào gần như nghe thấy tiếng động hai người quấn mút nhau. Da mặt Da Tử Đồng khá mỏng, nghe tiếng dâm tà đó lại đỏ mặt, Vân Diệu Thiên vô cùng yêu thích bộ dạng xấu hổ lúc làm tình của Dạ Tử Đồng, nó sẽ khiến tình dục của anh tăng cao, yêu cầu không có chừng mực.
“Sướng như vậy sao?"
Lúc Vân Diệu Thiên rời khỏi cánh môi mềm mại còn kéo theo cả sợi chỉ bạc, trong nháy mắt bầu không khí nóng lên, nhiều hơn là không khí mập mờ, Dạ Tử Đồng xấu hổ nhắm chặt hai mắt, Vân Diệu Thiên tiếp tục chậm rãi ra vào, tốc chậm chạp lâu sẽ chỉ khiến Dạ Tử Đồng cảm giác có ngàn vạn con côn trùng đang gặm cắn, ngứa ngáy khó chịu, thân thể cọ xát vào lồng ngực nam tính chỉ có thể là gãi không đúng chỗ ngứa, chứ không thể giảm bớt khô nóng trong cơ thể cô, cô trống rỗng….
“Ưm…. Muốn… Muốn…."
Dạ Tử Đồng khó nhịn ngọ nguậy cơ thể nóng như lửa, hạ giọng lẩm bẩm; Vân Diệu Thiên nắm lấy bộ ngực đầy đặn nhưng co dãn, có ý xấu thấp giọng lẩm bẩm hỏi, “Muốn gì?"
“Em… Nhanh một chút…."
“Cái gì nhanh một chút? Nói rõ chi tiết?" Cố ý gây khó dễ khiến hạ thể Dạ Tử Đồng càng trống rỗng, cô cần gậy sắt cực đại lấp đầy, sau đó rong ruổi như điên như bay giống như ngựa hoang đứt cương, “Nói anh biết, em muốn gì? Không nói thì chúng ta trở lại dưới lầu, còn chưa cắt bánh cho em nhỏ đâu đó."
“Không, em nói… Em muốn ông xã…."
“Cái gì?" Vân Diệu Thiên cười tà ghét sát vào, nhưng ngay lúc đó lại rút ra, Dạ Tử Đồng nhanh tay lẹ mắt, hai tay chủ động ôm lấy eo cường tráng của chồng, lớn tiếng nói, “Em muốn anh…. Cho em!"
“Được!" Vân Diệu Thiên sảng khoái đồng ý, gậy sắt như mũi tên đâm vào, Dạ Tử Đồng nửa sung sướng nửa đau đớn a một tiếng, cú đâm này Dạ Tử Đồng cảm nhận rõ rệt gậy sắt của chồng đâm sâu vào trong tử cung cô, không có thời gian để thở, một trận mãnh liệt đâm thẳng vào, Dạ Tử Đồng nắm chặt ga giường chịu đựng sóng triều dục tiên dục tử.
“A a a a……."
Vân Diệu Thiên điên cuồng đâm mạnh vào âm đạo Dạ Tử Đồng hơn mười lần, rồi lật thân thể mềm nhuyễn của cô lại, từ phía sau cắm mạnh vào cô, tiếp tục rong ruổi đòi hỏi, không khí dâm dục quẩn quanh căn phòng, tràn đầy mùi vị hoan ái, khiến dục vọng Vân Diệu Thiên sắp nổ tung.
“A a …. Không được,…… Ông xã… Chậm một chút… Chậm…. A a……."
Dạ Tử Đồng co rút, trong lối vào của cô thít chặt, gậy sắt bị kẹp gần như phát tiết, Vân Diệu Thiên đưa tay đánh mông Dạ Tử Đồng một cái nói, “Kiềm chế đi!"
“Không được…. A a a a a a a……."
Dưới hơn mười lần đâm vào rút ra, cuối cùng Dạ Tử Đồng không nhịn được đạt khoái cảm cao trào, dâm thủy chảy ra dính trên đầu cây gậy của Vân Diệu Thiên, cùng thời gian đó tinh dịch nồng nặc bắn ra, âm đạo bị dịch nóng hổi khiến co rút một trận, vì cao trào nên nơi thầm kín của cơ thể không ngừng co bóp…….
Tình cảm mãnh liệt trong phòng làm em trai em gái nhà họ Vân đứng ngoài phòng ngại ngùng, sắc mặt xấu hổ, đi cũng không đi được, đây quả thực là tiến thoái lưỡng nan. Bọn họ đứng bên ngoài phòng nghe xong, bên trong truyền tới tiếng rên rỉ lúc to lúc nhỏ, mấy bé gái nghe thấy mặt đỏ tới tận mang tai, mấy tên con trai lại nhìn khắp nơi giống như không hề bị ảnh hưởng, thật ra trong cơ thể đang rục rịch.
“Đừng nghe nữa, mắc cỡ chết người!" Cháu gái xếp hàng thứ hai nhà họ Vân Vân Ảnh Thường nũng nịu trách mắng, kéo mấy người em đi xuống lầu.
“Anh cả trút bỏ bề ngoài thân sĩ, thì ra cuồng dã như vậy!" Lão Ngũ nhà họ Vân đi rồi quay đầu lại, nhìn qua cánh cửa phòng đóng chặt, lẩm bẩm nói.
Mấy chị em gái của anh ta cũng gật đầu, đồng ý lời lão Ngũ nói, đàn ông ấy mà, thật sự là không thể nhìn bề ngoài được!
Bầu không khí mập mờ trong phòng nóng lên như cũ, Dạ Tử Đồng đạt cao triều liên tục mấy lần, thân thể trống rỗng không thể nào đứng được, Vân Diệu Thiên ghé sát người ôm cô đi vào phòng tắm, ngâm nước ấm tầm hơn 10 phút, làm dịu đau nhức nơi riêng tư. Điện thoại bên ngoài phòng tắm vang lên, Vân Diệu Thiên tắt vòi hoa sen, quấn khăn tắm ra khỏi phòng nghe máy, một phút sau quay lại nói với Dạ Tử Đồng: “Xuống lầu đi, em nhỏ muốn cắt bánh kem."
“Dạ!"
Dạ Tử Đồng theo bản năng từ trong bồn tắm đứng dậy, đáng tiếc hai chân mềm nhĩn, cô vừa đứng dậy gần như ngã xuống tứ chi chỉa lên trời, may có đôi tay rắn chắc đỡ eo thon cô, “Cẩn thận!"
“Đều là anh làm hại" Dạ Tử Đồng oán trách, nắm chặt tay đánh vào lồng ngực rắn chắc, đối với người kia như muỗi đốt, cơ ngực Vân Diệu Thiên không thấy đau, thoải mái như đang giúp anh gãi ngứa.
“Ừ, là anh làm hại, để ông xã ôm em!"
Dạ Tử Đồng lập tức giao người mình cho Vân Diệu Thiên, ôm vợ không hề nặng, Vân Diệu Thiên nhíu mày nói: “Có phải em không ăn cơm đầy đủ?"
“Có mà." Cô có thói quen ăn cơm đúng giờ, không giống ai kia bận rộn ba bữa cơm không không đúng giờ, “Hôm qua tới hôm nay thật sự chưa ăn, lại vận động tiêu hao thể lực, bây giờ thấy hơi đói bụng."
“Đợi lát nữa cho em ăn no bụng, mặc quần áo vào đi." Vân Diệu Thiên cầm quần áo bị ném xuống đất lên, phát hiện bị anh thô lỗ xé rách rồi, Dạ Tử Đồng im lặng không lên tiếng, ra lệnh cho Vân Diệu Thiên gọi điện thoại cho Vân Ảnh Thường nhờ cô mang một bộ quần áo tới, không bao lâu sau Vân Ảnh Thường cầm quần áo đứng ngoài phòng, gõ cửa hai cái.
“Cám ơn, em họ!"
Người nào đó mặc âu phục đi ra mở cửa, Vân Ảnh Thường nhìn anh họ mình, thật sự khó tưởng tượng anh là người đàn ông cuồng dã kia, sau khi đưa quần áo Vân Ảnh Thường không được tự nhiên nói mấy câu rồi mới chạy đi, Vân Diệu Thiên nhíu mày đóng cửa lại, hầu hạ Dạ Tử Đồng mặc quần áo.
“Xảy ra chuyện gì vậy?" Dạ Tử Đồng thấy lông mày Vân Diệu Thiên nhíu lại, từ từ đưa tay ra, hỏi.
“Trận hoan ái mãnh liệt vừa rồi, anh xem ra Ảnh Thường đã nghe thấy."
“…….."
Dạ Tử Đồng trừng mắt oán trách, nhìn bộ dạng không biết làm sao của Vân Diệu Thiên, trán đã có chút ướt đẫm mồ hôi, “Lần nào anh cũng như vậy, lúc muốn cũng không thèm nghĩ xem nơi chốn, nói muốn là muốn, trong ấn tượng của mấy cô ấy anh phong độ xa cách khiến người ta sợ hãi, nào đâu biết anh là sói đội lốt cừu."
Dạ Tử Đồng hình dung từ này gán lên người Vân Diệu Thiện quả thực rất chính xác, Vân Diệu Thiên không thể phủ nhận, lúc cần thân sĩ thì thân sĩ, lúc cần thành sói thì biến thành sói, đây chính là quy tắc của anh!
“Ông xã không phải cừu, vẫn đối xử dịu dàng với em mà?"
“……."
Lúc này Dạ Tử Đồng cảm thấy không thể tranh luận với đàn ông khi nói về chủ đề như thế nào, nói không chừng cô nói sai một câu, thậm chí là một chữ, người đàn ông cũng sẽ biến thành sói, như vậy cô lại phải mệt mỏi, ngay cả chút hơi tàn cũng bị bóc lột, vậy sao được?
“Sao không nói gì? Hay là em nhận…."
“Em cảm thấy… Đề tài này nên dừng lại đúng lúc!"
“Được rồi, đêm nay tiếp tục đề tài này!"
“Vân Diệu Thiên!"
“Ha ha…."
Tiếng cười sang sảng làm Dạ Tử Đồng không giận được, bao lâu rồi cô không nhìn thấy nụ cười đẹp trai bức người của Vân Diệu Thiên rồi? Nếu như ba năm trước, cô nhất định sẽ hóa thân thành sắc nữ, rồi bổ nhào vào anh như sói đói, điên cuồng hôn môi, nhưng cô không còn là Dạ Tử Đồng kia nữa, người đàn ông này cô vốn không cần nhào tới, vì anh là của cô!
“Ông xã!"
“Ừ."
Hai người ra khỏi phòng, lúc sắp xuống tới lầu, Dạ Tử Đồng kéo ống ta áo của Vân Diệu Thiên, dừng bước, quay đầu nhìn lên cầu thang, hình thành tư thế một cao một thấp, Dạ Tử Đồng nói: “Hôm nay em đã nói anh rất đẹp trai chưa?"
“Chưa!"
“Hôm nay chồng em đẹp trai nhất ở đây!"
“Mặc dù bà xã anh không đẹp nhất toàn hội trường, nhưng cô ấy có một trái tim rất đẹp!"
Hết NT3
Tác giả :
Độ Nương