Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 16: Là yêu hay là hứng thú?
Edit: Ngọc Hân – diễn đàn
Một đêm lăn lộn khó ngủ, Tô Đậu mang đôi mắt gấu mèo xuất hiện trong phòng ăn, vừa ngồi vào, mẹ Tô quan tâm hỏi: “Chuyện gì vậy? Bộ dạng ngủ không được ngon giấc, mất ngủ hả?" Cô nhỏ này không ở nhà hai ngày thôi mà, đã lạ giường rồi hả? Thế nhưng đây là nhà nó ở mười lăm năm, rời đi hai ngày sao thay đổi nhiều như vậy? lê Quý, Đôn
Mẹ Tô không có kiểu xem con gái như đứa trẻ muốn hắt ra ngoài, nhà này nó sống hơn mười năm, không thể so với nhà trọ chỉ ở có hai ngày, chẳng lẽ đứa bé này thật sự… Mẹ Tô không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng sợ, đứa bé này ngày trước không phải là đứa bé chỉ biết quấn lấy bà sao. Trẻ con rồi sẽ trưởng thành, có cuộc sống thuộc về mình, nếu tốt cho đứa trẻ thì người thím này đành buông tay, nhưng mà, điều này sao khiến bà cam lòng được đây?
“Thím, cháu nhớ chú hai!" Vẻ mặt Tô Đậu đau khổ, mặt ủ mày chau.
Chú hai? Mẹ Tô nghiêm mặt liếc nhìn người nhà họ Tô đang ngồi, Tô Thần Tôn nhếch môi cười, giải thích nói: “Chú hai trong miệng Đậu Đậu là Cảng Bác."
“….."
Mẹ Tô hết ý kiến, sao con bé này lại gọi Thi Cảng Bác bằng chú hai? Nhớ tới quyền giám hộ năm đó, Đậu Đậu nên gọi cậu ta bằng một tiếng ba chứ, nhưng gọi vậy thì thấy là lạ, nên không nên gọi, bảo nó gọi chú hai, chỉ là một tiếng gọi thôi mà, làm gì phải tính toán!
“Bé con, nghe nói ông cụ làm mai cho con với cháu cả ông ấy, bộ dạng thế nào, hấp dẫn không?" Ba Tô đặt tớ báo buổi sáng xuống rồi quay đầu hỏi, lập tức khiến người nhà họ Tô nhìn hỏi dò, ánh mắt tò mò.
“Nhà họ Thi danh môn thế gia, nhà họ Tô chúng ta không bám vào nổi, Đậu Đậu, nghe bà nội nói, đừng tới quá gần với người nhà họ Thi." Bà nội Tô nói lời tình ý sâu xa khuyên nhủ, bà phản đối, khác với mấy người khác của nhà họ Tô.
“Mẹ, mẹ cũng muốn Đậu Đậu gả vào chỗ tốt, cuộc sống sung sướng phải không?" Ba Tô nhíu mày hỏi.
Thân là bà nội, tất nhiên bà muốn cháu gái gả vào chỗ tốt, sống cuộc sống sung sướng, nhưng nhà họ Thi là danh môn thế gia, nhà họ Tô họ sao có thể trèo cao được?
“Đậu Đậu không thích hợp làm vợ người ta, huống chi Đậu Đậu mới mười tám tuổi, chuyện hôn sự của nó có thể đợi vài năm nữa, sau này hãy nói, ăn cơm đi." Ba Tô lên tiếng tranh luận, Tô Đậu không muốn ăn, cô để đũa xuống, nói: “Sau khi tốt nghiệp trung học, chú hai sẽ mang con về Paris, cháu sẽ không tới gần những người nhà họ Thi đâu."
“Tôn, đây là thật ư?" Mẹ Tô lo lắng đứng dậy nhìn con trai mình, cuối cùng cũng có một ngày Đậu Đậu sẽ rời nhà họ Tô mà đi, Thi Cảng Bác cũng sẽ có một ngày mang công chúa nhỏ của nhà họ Tô đi. Người đàn ông này vốn không quên chuyện giám hộ, cậu ta không hành động không có nghĩa là cậu ta quên, chẳng qua thời điểm chưa tới mà thôi.
“Mẹ, Đậu Đậu có cuộc sống của nó, nó phải trưởng thành." Được rồi, đứa bé lớn lên sẽ có cuộc sống của nó, không phải hai con gái bà cũng vậy sao? Chẳng qua không cách nào đón nhận được mà thôi, một đứa bé gần như lớn lên trong vòng tay mình, cuối cùng cũng giống các chị, có cuộc sống riêng của mình, rời khỏi cánh tay bà, ngày ngày bay lượn.
“Con, đứa nhỏ này…." Mẹ Tô thầm thở dài, ba Tô không nói gì chỉ vỗ vai vợ, dùng ánh mắt ý bảo: Buông tay, để nó đi!
Cuối cùng đứa nhỏ này cũng trưởng thành, bà thân làm thím có thể không thả nó ra sao?
“Lần sau nhớ dẫn Thi tiên sinh về nhà."
“Vâng!" Tô Đậu nặng nề gật đầu một cái, sau đó cười vui tươi hồn nhiên, nói: “Cháu đi học."
“Anh đưa em đi!" Tô Thần Tôn lập tức đứng dậy lấy áo khoác, cùng Tô Đậu đi ra cửa, xe tiến về hướng học viện cao trung, trên đường Tô Thần Tôn nhận được điện thoại trợ lý gọi tới, hôm nay anh kín lịch trình, Tô Đậu ngồi bên cạnh nghiêng đầu hỏi: “Anh họ, nhiều ngành như vậy, sao anh muốn chọn làm nhà sản xuất?"
“Bởi vì thách thức, anh họ em thích chuyện thử thách không làm được, cuối cùng biến thành hứng thú."
“….."
“Cô bé!"
“Dạ?"
“Thừa dịp khoảng thời gian này, nghĩ cho rõ ràng, em yêu Cảng Bác hay là nhất thời hứng thú, một khi cậu ấy dẫn em đi, em không có cơ hội hối hận đâu."
Một đêm lăn lộn khó ngủ, Tô Đậu mang đôi mắt gấu mèo xuất hiện trong phòng ăn, vừa ngồi vào, mẹ Tô quan tâm hỏi: “Chuyện gì vậy? Bộ dạng ngủ không được ngon giấc, mất ngủ hả?" Cô nhỏ này không ở nhà hai ngày thôi mà, đã lạ giường rồi hả? Thế nhưng đây là nhà nó ở mười lăm năm, rời đi hai ngày sao thay đổi nhiều như vậy? lê Quý, Đôn
Mẹ Tô không có kiểu xem con gái như đứa trẻ muốn hắt ra ngoài, nhà này nó sống hơn mười năm, không thể so với nhà trọ chỉ ở có hai ngày, chẳng lẽ đứa bé này thật sự… Mẹ Tô không dám nghĩ tiếp, càng nghĩ càng hoảng, càng nghĩ càng sợ, đứa bé này ngày trước không phải là đứa bé chỉ biết quấn lấy bà sao. Trẻ con rồi sẽ trưởng thành, có cuộc sống thuộc về mình, nếu tốt cho đứa trẻ thì người thím này đành buông tay, nhưng mà, điều này sao khiến bà cam lòng được đây?
“Thím, cháu nhớ chú hai!" Vẻ mặt Tô Đậu đau khổ, mặt ủ mày chau.
Chú hai? Mẹ Tô nghiêm mặt liếc nhìn người nhà họ Tô đang ngồi, Tô Thần Tôn nhếch môi cười, giải thích nói: “Chú hai trong miệng Đậu Đậu là Cảng Bác."
“….."
Mẹ Tô hết ý kiến, sao con bé này lại gọi Thi Cảng Bác bằng chú hai? Nhớ tới quyền giám hộ năm đó, Đậu Đậu nên gọi cậu ta bằng một tiếng ba chứ, nhưng gọi vậy thì thấy là lạ, nên không nên gọi, bảo nó gọi chú hai, chỉ là một tiếng gọi thôi mà, làm gì phải tính toán!
“Bé con, nghe nói ông cụ làm mai cho con với cháu cả ông ấy, bộ dạng thế nào, hấp dẫn không?" Ba Tô đặt tớ báo buổi sáng xuống rồi quay đầu hỏi, lập tức khiến người nhà họ Tô nhìn hỏi dò, ánh mắt tò mò.
“Nhà họ Thi danh môn thế gia, nhà họ Tô chúng ta không bám vào nổi, Đậu Đậu, nghe bà nội nói, đừng tới quá gần với người nhà họ Thi." Bà nội Tô nói lời tình ý sâu xa khuyên nhủ, bà phản đối, khác với mấy người khác của nhà họ Tô.
“Mẹ, mẹ cũng muốn Đậu Đậu gả vào chỗ tốt, cuộc sống sung sướng phải không?" Ba Tô nhíu mày hỏi.
Thân là bà nội, tất nhiên bà muốn cháu gái gả vào chỗ tốt, sống cuộc sống sung sướng, nhưng nhà họ Thi là danh môn thế gia, nhà họ Tô họ sao có thể trèo cao được?
“Đậu Đậu không thích hợp làm vợ người ta, huống chi Đậu Đậu mới mười tám tuổi, chuyện hôn sự của nó có thể đợi vài năm nữa, sau này hãy nói, ăn cơm đi." Ba Tô lên tiếng tranh luận, Tô Đậu không muốn ăn, cô để đũa xuống, nói: “Sau khi tốt nghiệp trung học, chú hai sẽ mang con về Paris, cháu sẽ không tới gần những người nhà họ Thi đâu."
“Tôn, đây là thật ư?" Mẹ Tô lo lắng đứng dậy nhìn con trai mình, cuối cùng cũng có một ngày Đậu Đậu sẽ rời nhà họ Tô mà đi, Thi Cảng Bác cũng sẽ có một ngày mang công chúa nhỏ của nhà họ Tô đi. Người đàn ông này vốn không quên chuyện giám hộ, cậu ta không hành động không có nghĩa là cậu ta quên, chẳng qua thời điểm chưa tới mà thôi.
“Mẹ, Đậu Đậu có cuộc sống của nó, nó phải trưởng thành." Được rồi, đứa bé lớn lên sẽ có cuộc sống của nó, không phải hai con gái bà cũng vậy sao? Chẳng qua không cách nào đón nhận được mà thôi, một đứa bé gần như lớn lên trong vòng tay mình, cuối cùng cũng giống các chị, có cuộc sống riêng của mình, rời khỏi cánh tay bà, ngày ngày bay lượn.
“Con, đứa nhỏ này…." Mẹ Tô thầm thở dài, ba Tô không nói gì chỉ vỗ vai vợ, dùng ánh mắt ý bảo: Buông tay, để nó đi!
Cuối cùng đứa nhỏ này cũng trưởng thành, bà thân làm thím có thể không thả nó ra sao?
“Lần sau nhớ dẫn Thi tiên sinh về nhà."
“Vâng!" Tô Đậu nặng nề gật đầu một cái, sau đó cười vui tươi hồn nhiên, nói: “Cháu đi học."
“Anh đưa em đi!" Tô Thần Tôn lập tức đứng dậy lấy áo khoác, cùng Tô Đậu đi ra cửa, xe tiến về hướng học viện cao trung, trên đường Tô Thần Tôn nhận được điện thoại trợ lý gọi tới, hôm nay anh kín lịch trình, Tô Đậu ngồi bên cạnh nghiêng đầu hỏi: “Anh họ, nhiều ngành như vậy, sao anh muốn chọn làm nhà sản xuất?"
“Bởi vì thách thức, anh họ em thích chuyện thử thách không làm được, cuối cùng biến thành hứng thú."
“….."
“Cô bé!"
“Dạ?"
“Thừa dịp khoảng thời gian này, nghĩ cho rõ ràng, em yêu Cảng Bác hay là nhất thời hứng thú, một khi cậu ấy dẫn em đi, em không có cơ hội hối hận đâu."
Tác giả :
Độ Nương