Cô vợ ngọt ngào có chút bất lương (vợ mới bất lương có chút ngọt)
Chương 416: Chỉ là dạy dỗ nho nhỏ mà thôi
Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: CN + Bé Dâu
————————-
Hứa Dịch nghe vậy, hơi nhíu mày, cũng không để ý thất lễ, chỉ có thể đánh gảy lời nói của Phùng Thấm Du, cố gắng giải thích: “Phùng tiểu thư, lời mới vừa rồi của tôi còn chưa có nói hết, sự tình không phải như là tiểu thư nghĩ đâu…"
Kết quả, Hứa Dịch còn chưa nói dứt câu, liền bị Phùng Thấm Du nghiêm nghị trách mắng cắt đứt, “Anh là ai! Tôi nói chuyện với cha tôi, có phần cho anh chen miệng vào sao? Ngay cả ông chủ của mình cũng không bảo vệ được, Tư gia nuôi loại phế vật này như anh có ích lợi gì?"
Hứa Dịch bị trách mắng đến mức mặt đỏ tới mang tai, hai tay nắm chặt thành quyền, đang chuẩn bị mở miệng thì nhìn qua thấy sắc mặt của Thập Nhất cũng thập phần khó coi.
Phùng Thấm Du từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản khinh bỉ nói: “Nếu con là người mà Cửu ca quyết định là chủ mẫu tương lai, dưới tình huống này theo lý nên cùng tiến cùng lui, coi như là chết, cũng không nên một thân một mình bỏ chạy!
Tham sống sợ chết như vậy, bỏ lại Cửu ca cùng mọi người sau đó chính mình lại chạy thoát thân, làm sao gánh nổi vị trí chủ mẫu này? Dựa theo gia quy của Tư gia, việc vứt bỏ người trong tộc nên bị gia pháp loạn côn đánh chết kéo cho chó ăn!"
Chỉ là đem cô ta đuổi ra ngoài cũng là có lợi cho cô ta quá rồi!
Những trưởng lão khác nghe vậy nhìn về phía Diệp Oản Oản vẻ mặt đều là một mảnh hờ hững, rối rít tỏ vẻ đồng ý phụ họa.
“Thấm Du nói không sai, mới vừa rồi Phùng lão chẳng qua là để cho cô ta rời đi, đã đủ cho cô ta mặt mũi rồi."
“Vô luận trước kia cô ta có thân phận gì, thì bắt đầu từ giờ phút cô ta vứt bỏ người trong tộc đó, cô ta đã cùng với Tư gia không có bất cứ quan hệ nào nữa rồi!"
“Nếu cô ta cảm giác mình không phải là người ngoài, còn muốn mưu toan chiếm giữ cái thân phận này, vậy thì như cô ta mong muốn, dựa theo gia quy mà giải quyết thôi!"
Thấy Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối không nói một lời, Phùng Thấm Du chậm rãi đi về phía cô, khẽ hừ nói: “A, làm sao rồi? Vừa nói đến gia quy liền không nói nữa? Cô không phải là muốn làm chủ mẫu Tư gia sao? Hiện tại lại không còn muốn nữa rồi sao?
Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ như cô này tôi thấy cũng nhiều rồi, vì tiền, vì muốn leo lên cành cao thì thủ đoạn gì cùng đều sử dụng được, còn muốn làm chủ mẫu sao? Loại người như cô có cho Cửu ca làm đồ chơi tôi cũng ngại bẩn!"
Nhìn thấy Thấm Du đột nhiên đối với mình làm khó dễ, đáy mắt Diệp Oản Oản một mảnh hờ hững, trí nhớ kiếp trước đủ loại lại vừa hiện về.
Phùng Thấm Du, lại gặp mặt…
Diệp Oản Oản đáy mắt trào phúng thần sắc khó coi thoáng qua rồi biến mất, đầu tiên là cho Hứa Dịch cùng Thập Nhất một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng vội, ngay sau đó, không nhanh không chậm nhìn Phùng Thấm Du nói: “Phùng tiểu thư, chẳng biết tôi có được hỏi cô một vấn đề hay không?."
Phùng Thấm Du ung dung nhìn cô nói: “Được, cô hỏi đi!"
Cô ta muốn nhìn một chút, người sắp chết đến nơi như Diệp Oản Oản còn có thể chơi ra cái trò gian gì!
“Dựa theo lời Phùng tiểu thư mới vừa trong miệng nói xong, là thừa nhận thân phận chủ mẫu tương lai của tôi, phải không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Phùng Thấm Du hai tay ôm ngực, một mặt giễu cợt cùng khinh bỉ: “Cửu ca cùng bà nội đều thừa nhận, tôi làm sao dám không thừa nhận đây."
Cái này phụ nữ ngu xuẩn, cho tới bây giờ lại còn muốn chiếm cứ cái thân phận này không thả.
Diệp Oản Oản nghe vậy, gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía Hứa Dịch mở miệng nói: “Trợ lý Hứa, gia quy có hay không quy định chuyện mạo phạm, đối với chủ mẫu bất kính, phải xử trí như thế nào hay không?"
Hứa Dịch theo bản năng mà trả lời: “Dựa theo gia quy, đối với chủ mẫu bất kính, nên bị trừng trị…"
Cơ hồ ngay tại thời điểm Hứa Dịch mở miệng còn chưa nói xong trong nháy mắt: “Ba ——" một tiếng vang lên.
Diệp Oản Oản ở dưới ánh mắt trợn mồm há hốc của tất cả mọi người, nặng nề mà cho Phùng Thấm Du một cái tát.
Phùng Thấm Du cả người đều như tỉnh mộng, ngơ ngác bưng kín mặt mình, những người khác cũng trố mắt nghẹn họng, từ đầu tới cuối đều thờ ơ lạnh nhạt lão phu nhân cũng liếc mắt nhìn lại.
Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Diệp Oản Oản ung dung thu tay về, nhẹ như mây gió mở miệng nói: “Nghiêm trị thì không cần, cái tát này, coi như là cho Phùng tiểu thư một bài học đi."
Editor: Hyna Nguyễn
Betaer: CN + Bé Dâu
————————-
Hứa Dịch nghe vậy, hơi nhíu mày, cũng không để ý thất lễ, chỉ có thể đánh gảy lời nói của Phùng Thấm Du, cố gắng giải thích: “Phùng tiểu thư, lời mới vừa rồi của tôi còn chưa có nói hết, sự tình không phải như là tiểu thư nghĩ đâu…"
Kết quả, Hứa Dịch còn chưa nói dứt câu, liền bị Phùng Thấm Du nghiêm nghị trách mắng cắt đứt, “Anh là ai! Tôi nói chuyện với cha tôi, có phần cho anh chen miệng vào sao? Ngay cả ông chủ của mình cũng không bảo vệ được, Tư gia nuôi loại phế vật này như anh có ích lợi gì?"
Hứa Dịch bị trách mắng đến mức mặt đỏ tới mang tai, hai tay nắm chặt thành quyền, đang chuẩn bị mở miệng thì nhìn qua thấy sắc mặt của Thập Nhất cũng thập phần khó coi.
Phùng Thấm Du từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản khinh bỉ nói: “Nếu con là người mà Cửu ca quyết định là chủ mẫu tương lai, dưới tình huống này theo lý nên cùng tiến cùng lui, coi như là chết, cũng không nên một thân một mình bỏ chạy!
Tham sống sợ chết như vậy, bỏ lại Cửu ca cùng mọi người sau đó chính mình lại chạy thoát thân, làm sao gánh nổi vị trí chủ mẫu này? Dựa theo gia quy của Tư gia, việc vứt bỏ người trong tộc nên bị gia pháp loạn côn đánh chết kéo cho chó ăn!"
Chỉ là đem cô ta đuổi ra ngoài cũng là có lợi cho cô ta quá rồi!
Những trưởng lão khác nghe vậy nhìn về phía Diệp Oản Oản vẻ mặt đều là một mảnh hờ hững, rối rít tỏ vẻ đồng ý phụ họa.
“Thấm Du nói không sai, mới vừa rồi Phùng lão chẳng qua là để cho cô ta rời đi, đã đủ cho cô ta mặt mũi rồi."
“Vô luận trước kia cô ta có thân phận gì, thì bắt đầu từ giờ phút cô ta vứt bỏ người trong tộc đó, cô ta đã cùng với Tư gia không có bất cứ quan hệ nào nữa rồi!"
“Nếu cô ta cảm giác mình không phải là người ngoài, còn muốn mưu toan chiếm giữ cái thân phận này, vậy thì như cô ta mong muốn, dựa theo gia quy mà giải quyết thôi!"
Thấy Diệp Oản Oản từ đầu đến cuối không nói một lời, Phùng Thấm Du chậm rãi đi về phía cô, khẽ hừ nói: “A, làm sao rồi? Vừa nói đến gia quy liền không nói nữa? Cô không phải là muốn làm chủ mẫu Tư gia sao? Hiện tại lại không còn muốn nữa rồi sao?
Tôi nói cho cô biết, loại phụ nữ như cô này tôi thấy cũng nhiều rồi, vì tiền, vì muốn leo lên cành cao thì thủ đoạn gì cùng đều sử dụng được, còn muốn làm chủ mẫu sao? Loại người như cô có cho Cửu ca làm đồ chơi tôi cũng ngại bẩn!"
Nhìn thấy Thấm Du đột nhiên đối với mình làm khó dễ, đáy mắt Diệp Oản Oản một mảnh hờ hững, trí nhớ kiếp trước đủ loại lại vừa hiện về.
Phùng Thấm Du, lại gặp mặt…
Diệp Oản Oản đáy mắt trào phúng thần sắc khó coi thoáng qua rồi biến mất, đầu tiên là cho Hứa Dịch cùng Thập Nhất một ánh mắt bình tĩnh chớ nóng vội, ngay sau đó, không nhanh không chậm nhìn Phùng Thấm Du nói: “Phùng tiểu thư, chẳng biết tôi có được hỏi cô một vấn đề hay không?."
Phùng Thấm Du ung dung nhìn cô nói: “Được, cô hỏi đi!"
Cô ta muốn nhìn một chút, người sắp chết đến nơi như Diệp Oản Oản còn có thể chơi ra cái trò gian gì!
“Dựa theo lời Phùng tiểu thư mới vừa trong miệng nói xong, là thừa nhận thân phận chủ mẫu tương lai của tôi, phải không?" Diệp Oản Oản hỏi.
Phùng Thấm Du hai tay ôm ngực, một mặt giễu cợt cùng khinh bỉ: “Cửu ca cùng bà nội đều thừa nhận, tôi làm sao dám không thừa nhận đây."
Cái này phụ nữ ngu xuẩn, cho tới bây giờ lại còn muốn chiếm cứ cái thân phận này không thả.
Diệp Oản Oản nghe vậy, gật đầu một cái, ngay sau đó nhìn về phía Hứa Dịch mở miệng nói: “Trợ lý Hứa, gia quy có hay không quy định chuyện mạo phạm, đối với chủ mẫu bất kính, phải xử trí như thế nào hay không?"
Hứa Dịch theo bản năng mà trả lời: “Dựa theo gia quy, đối với chủ mẫu bất kính, nên bị trừng trị…"
Cơ hồ ngay tại thời điểm Hứa Dịch mở miệng còn chưa nói xong trong nháy mắt: “Ba ——" một tiếng vang lên.
Diệp Oản Oản ở dưới ánh mắt trợn mồm há hốc của tất cả mọi người, nặng nề mà cho Phùng Thấm Du một cái tát.
Phùng Thấm Du cả người đều như tỉnh mộng, ngơ ngác bưng kín mặt mình, những người khác cũng trố mắt nghẹn họng, từ đầu tới cuối đều thờ ơ lạnh nhạt lão phu nhân cũng liếc mắt nhìn lại.
Ở dưới ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Diệp Oản Oản ung dung thu tay về, nhẹ như mây gió mở miệng nói: “Nghiêm trị thì không cần, cái tát này, coi như là cho Phùng tiểu thư một bài học đi."
Tác giả :
Quẫn Quẫn Hữu Yêu