Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý
Chương 410
Trái tim của Sở Minh Nguyệt bỗng đập nhanh hơn vài nhịp, nhất định là Châu Hữu Thiên đã nghe thấy lời nói sẽ không trở lại bên nhau vừa rồi của cô ấy.
Tuy nhiên, Sở Minh Nguyệt không hề cảm thấy có chút chột dạ nào.
Trước đó cô ấy đã nói rõ ràng với Châu Hữu Thiên trong điện thoại rằng cô ấy sẽ không quay lại với anh ta. Chỉ là đột nhiên người được nhắc đến bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt mình, cho nên cô ấy cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Vào giờ phút này, khi gặp mặt Châu Hữu Thiên, Ngô Tiêu Thi sợ hãi giống như nhìn thấy ma, toàn thân khế run rẩy, không dám mở miệng nói lời nào, thậm chí còn co rụt đầu lại để giảm thiểu cảm giác tồn tại của mình.
Trước kia cô ta mong ước được ở cùng một chỗ với Châu Hữu Thiên nhiều bao nhiêu thì hiện giờ cô ta mong muốn được thoát khỏi anh ta nhiều bấy nhiêu.
Châu Hữu Thiên không để ý đến cô ta, chỉ lẳng lặng nhìn Sở Minh Nguyệt, một hồi lâu sau vẫn không nói lời nào.
Anh ta nghe nói Ngô Tiêu Thi đến tìm Sở Minh Nguyệt, lo lắng cô ta sẽ gây phiền phức cho Sở Minh Nguyệt, cho nên mới vứt đống công việc trong tay sang một bên, lo lắng không yên nên vội vàng chạy tới nơi này, chỉ sợ Ngô Tiêu Thi sẽ nói hươu nói vượn ở trước mặt cô ấy.
Kết quả là anh ta bất chấp trời năng chang chang, mặc kệ bản thân đổ mồ hôi đầy người chạy tới đây, cuối cùng lại nghe thấy Sở Minh Nguyệt nói ra câu nói này.
Sở Minh Nguyệt nói cô ấy không muốn quay lại cùng với anh ta, vĩnh viên sẽ không bao giờ trở lại bên anh ta.
Mặc dù trước đó đã nghe qua một lần, nhưng khi nghe lại lần nữa, trong lòng anh ta vẫn đau đớn khôn xiết.
Rõ ràng hai người bọn họ chỉ không gặp nhau mới được mấy ngày, vậy mà anh ta lại có cảm giác dường như đã trôi qua một thế kỷ. Sở Minh Nguyệt vẫn y nguyên như vậy, không có gì thay đổi, chỉ là ánh mắt mỗi khi nhìn thấy anh ta không còn dịu dàng như trước kia nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng và ý muốn xa cách.
Trong lòng Châu Hữu Thiên cảm thấy rất khó chịu.
Thật ra hiện giờ trong lòng Sở Minh Nguyệt không hề bình tĩnh như biểu hiện ở mặt ngoài. Trong đêm khuya thanh vắng, cô ấy cũng thường xuyên nghĩ đến việc hai người bọn họ sẽ gặp mặt nhau lần nữa, băn khoăn không biết khi đó là lúc nào, khung cảnh lúc đấy ra làm sao, nhưng cô ấy không ngờ rằng bọn họ lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như thế này.
Hơn nữa, rõ ràng là mấy ngày nay Châu Hữu Thiên không trôi qua tốt lắm, chỉ dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy anh ta đã gầy đi một vòng lớn, thậm chí còn còn hốc hác hơn cả Ngô Tiêu Thi. Bản thân cô ấy thì trái lại, dưới sự giúp đỡ của Trần Thanh Minh, có thể thấy rõ khuôn mặt của cô ấy mập hơn một chút, làn da trắng nõn hồng hào, nhìn thoáng qua cũng biết là khi chạm vào sẽ cực kỳ đàn hồi.
“Hai người tiếp tục trò chuyện đi, tôi có việc đi trước."
Sở Minh Nguyệt ngồi ở chính giữa, đối diện là Ngô Tiêu Thi, phía sau là Châu Hữu Thiên, vị trí này khiến cô ấy có cảm giác mình giống như: phần nhân bánh của một cái bánh mì sandwich, khá khó chịu nên cô ấy vội vàng đưa ra tạm biệt. Sở Minh Nguyệt vừa mới đứng dậy khỏi chỗ ngồi, Châu Hữu Thiên lập tức vội vàng tiến lên một bước, chặn ở trước mặt cô ấy.
hiểu lầm… Chẳng lẽ bây giờ em đã có người thích rồi sao?"
Sở Minh Nguyệt liếc nhìn anh ta với ánh mắt khó hiểu: “Anh đang nghĩ lung ta lung tung gì vậy!"
Cho dù có tìm được đối tượng thích hợp thì cô ấy cũng không làm ra được loại chuyện như vậy. Sau khi trải qua đoạn tình cảm đầy thăng trầm này, trong lòng cô ấy đã nảy sinh cảm giác bài xích đối với tình yêu, không còn dám tuỳ tiện thích người khác nữa.
“Ô, thật sự rất xin lỗi" Châu Hữu Thiên thấy cô ấy phủ nhận, trong lòng bỗng chốc thả lỏng hơn rất nhiều.
Mặc dù anh ta đã nhận ra rõ ràng rằng hai người bọn họ không có khả năng quay lại được với nhau nữa, nhưng anh ta vẫn còn thích Sở Minh Nguyệt. Từ tận đáy lòng mình, anh ta không muốn nhìn cô ấy ở bên cạnh người khác.
“Có phải Ngô Tiêu Thi đã nói gì ở trước mặt em rồi không?"
Ngô Tiêu Thi vốn dĩ đang yên lặng giả vờ làm đà điểu, sau khi nghe thấy lời này lập tức vội vàng ngẩng đầu, sau đó liều mạng lắc đầu: “Không hề, tôi không hề nói gì hết, tôi không nói bất kỳ điều gì cả. T( chỉ khuyên cô Sở quay lại ở bên anh một lần nữa thôi, tôi không hề nói lung tung điều gì khác"
Chỉ là cuối cùng Sở Minh Nguyệt vẫn không đồng ý mà thôi.
Sở Minh Nguyệt cũng không muốn khiến cô ta chịu tiếng xấu, lên tiếng giải thích: “Ngô Tiêu Thi không nói gì với tôi hết, anh yên tâm, hiện giờ đã có thể tránh ra chưa?"
Cô ấy nói xong, cúi đầu nhìn xuống đồng hồ trên tay mình, gần như vô tình mở miệng: “Hai người đã lãng phí một tiếng đồng hồ của tôi rồi"
Châu Hữu Thiên nhìn thấy thái độ của cô ấy lạnh lùng như vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.
Anh ta lia ánh mắt sắc bén nhìn về phía Ngô Tiêu Thi: “Còn không mau đi đi, đứng im ở đấy làm gì?"
Thấy Châu Hữu Thiên không giận chó đánh mèo lên mình, trên mặt Ngô Tiêu Thi lập tức hiện lên vẻ vui mừng. Cô ta vội vàng bước nhanh rời khỏi nhà hàng, biến mất nhanh như chớp, chỉ trong vài giây đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Sở Minh Nguyệt nhìn về phía Châu Hữu Thiên, anh ta ngoan ngoãn nhường đường cho cô ấy.
Cô ấy siết chặt chiếc túi trong tay, hờ hững đi ngang qua anh ta mà khuôn mặt không hề thay đổi. Sau khi thành công vượt ngang qua người anh ta, trong lòng cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng kết thúc rồi, cô ấy và Châu Hữu Thiên đã từng rất thân mật với nhau một khoảng thời gian, vậy mà hiện giờ lại mỗi người đi một ngả, lúc này gặp mặt nhau đương nhiên sẽ cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Chẳng trách mọi người đều nói rằng sau khi chia tay thường không thể nào trở thành bạn bè nữa, bản thân đã từng bị đối phương làm tổn thương nhưng lại không thể làm kẻ địch của nhau bởi vì trong lòng đã từng cất giấu đối phương, cho nên hiện giờ hai người bọn họ vẫn nên làm người xa lạ thì tốt hơn.
Khi bước ra khỏi nhà hàng, Sở Minh Nguyệt cảm thấy có gì đó không được bình thường. Cô ấy nhíu mày quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Châu Hữu Thiên đang đi theo mình, giữ khoảng cách không gần không xa.
Cô ấy đi lên phía trước một bước, Châu Hữu Thiên cũng đi lên phía trước một bước. Cô ấy dừng chân, Châu Hữu Thiên cũng dừng chân.
Anh ta đang đi theo cô ấy!
Sau khi nhận thức được điều này, khuôn mặt vốn dĩ đang vô cùng lạnh lùng của Sở Minh Nguyệt càng trở nên lạnh lẽo hơn. Cô ấy buồn bực cúi đầu đi về phía trước vài bước, nhanh chóng gọi xe taxi. Lúc ngồi lên xe, cô ấy quay đầu nhìn thoáng qua đẳng sau, thấy Châu Hữu Thiên đang đứng ở ven đường ngơ ngác nhìn cô ấy.
Thấy anh ta không thể theo đuôi mình nữa, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Kết quả là xe taxi đi được nửa chặng đường, ngay khi sắp đến nơi, tài xế nhìn lên kính chiếu hậu, biểu cảm trên mặt lộ ra vẻ nghiêm túc: “Cô gái, có phải cô đã đắc tội với người nào không, có một chiếc xe màu đen đi theo chúng ta suốt cả quãng đường vừa rồi, bây giờ vẫn đang tiếp tục theo đuôi, có có chắc sẽ không xảy ra vấn đề gì không?
Cô gái à, nếu như cô sợ, tôi lái xe đến thẳng cục cảnh sát nhé."
Sở Minh Nguyệt quay đầu nhìn thoáng qua đằng sau, quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc, là xe của Châu Hữu Thiên!
Sự tức giận ngay lập tức hiện rõ trên mặt cô ấy, rốt cuộc người này còn muốn làm gì nữa. Rõ ràng là bọn họ đã nói thẳng với nhau rằng từ nay đường ai nấy đi rồi, sao anh ta cứ thích làm theo ý của mình vậy chứ, theo đuôi cô ấy làm gì.
“Bác tài xế, bác không cần để ý tới anh ta đâu, bác cứ lái xe nhanh hơn một chút đi, cắt đuôi anh ta"
Tài xế nhìn thấy sự tức giận trên mặt cô ấy, trong lòng lập tức hiện lên một suy đoán, bắt đầu trò chuyện với Sở Minh Nguyệt: “Là bạn trai đúng không, cô gái cãi nhau với người yêu à? Cặp đôi cãi nhau là chuyện rất bình thường, hai người phải học cách bao dung lẫn nhau"
Sở Minh Nguyệt nghe tài xế lao theo khuyên nhủ một hồi mới yên lặng liếc nhìn ông ta một cái, nói: “Bạn trai cắm lên đầu mình một cái sừng cũng phải khoan dung nhẫn nhịn sao?"
Tài xế đang say mê nói chuyện, bị lời nói này của cô ấy chẹn họng, lập tức ngậm miệng lại.
Đến khu chung cư, Sở Minh Nguyệt trả tiền xuống xe.
Còn chưa đi được hai bước, cô ấy đã nghe thấy tiếng xe đến gần từ phía sau, sắc mặt của cô ấy lập tức trở nên âm trâm, quay đầu đứng im tại chỗ, không đi vào trong khu chung cư.
Chiếc xe ung dung chạy từ từ đến trước mặt cô ấy, sau đó dừng lại.
Sở Minh Nguyệt cứ đứng yên như vậy, lẳng lặng nhìn người ngồi bên trong xe. Châu Hữu Thiên thấy trong tình hình này không thể không đối mặt với cô ấy, hơi lúng túng, từ trên xe bước xuống: “Minh Nguyệt…"
Vừa mới gọi một câu, anh ta đột nhiên nhớ khi nãy cô ấy bảo không cho anh ta gọi cô ấy là “Minh Nguyệt".
Sắc mặt của Châu Hữu Thiên tái nhợt, đổi xưng hô kh Nguyệt, anh chỉ muốn biết em đang ở nơi nào, chỉ thế thôi: Sở Minh Nguyệt nghe được lời này của anh ta, hai đầu chân mày nhíu chặt, khịt mũi cười một tiếng, nói với giọng chế nhạo: “Muốn biết tôi ở nơi nào để làm gì? Châu Hữu Thiên, tại sao tôi lại không biết anh có bản lĩnh đến thế này nhỉ, không ngờ anh còn học được cách theo dõi này để bám theo tôi đấy. Vậy bước kế tiếp là gì, anh biết nơi ở của tôi xong còn định làm gì nữa?"
“Xâm nhập vào trong nhà của tôi à?"
Châu Hữu Thiên bị giọng điệu này cùng với nội dung trong những lời nói của cô ấy đâm cho một nhát, trầm giọng nói: “Em… Em có thể đừng nói chuyện như vậy nữa được không, anh nghe mà trong lòng khó chịu lắm"
: “Sở Minh Sở Minh Nguyệt thấy anh ta cúi đầu, một người đàn ông cao lớn làm ra hành động này trông cực kỳ đáng thương, thở dài: “Châu Hữu Thiên, anh có thể đừng tiếp tục chẳng nên thân như thế này nữa được không, dù sao cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi, tôi có thể buông tay, tại sao anh lại không thể buông tay được chứ? Anh là cậu chủ nhà họ Châu, có tiền tài, có vẻ ngoài đẹp mã, muốn loại phụ nữ nào thì chỉ cần gọi một tiếng là đầy người tranh nhau đến gần anh, vì sao anh cứ bám dính không thả tôi vậy hả?"
Châu Hữu Thiên, cậu chủ cực kỳ ngang ngược của nhà họ Châu, tính tình ngạo mạn không ai bì nổi, từ khi sinh ra đã sống buông thả chính mình, tại sao phải khiến bản thân chịu uất ức, cúi đầu nhún nhường ở trước mặt cô ấy như thế này.
Dáng vẻ này không phù hợp với Châu Hữu Thiên chút nào!
Châu Hữu Thiên nghe vậy, lúc ngước mắt lên nhìn cô ấy, khóe mắt phiếm đỏ, bàn tay siết chặt thành nắm đấm áp vào bên người mình, trong mắt hiện lên một sánh nước nhàn nhạt.
“Sở Minh Nguyệt, vì sao em lại dễ dàng buông tay như vậy, chúng ta mới rời xa nhau mấy ngày thôi mà, có phải em chưa từng thích anh bao giờ không!"
Sau khi Sở Minh Nguyệt nghe được lời này, thái độ vốn dĩ vẫn còn mấy phần kiên nhẫn đối với anh ta lập tức biến mất, ánh mắt hiện lên vẻ nghiêm nghị: “Châu Hữu Thiên, người khác có thể nói tôi như thế nào cũng được nhưng chỉ duy nhất mình anh là không có tư cách nói tôi như vậy. Tôi có thích anh hay không, chẳng lẽ anh không cảm nhận được sao?"