Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Chương 54: Người đàn ông phải có gan vô sỉ
Nhanh chóng hồi phục?
Tưởng Tịch nhìn vẻ mặt thâm tình của người MC trên ti vi, cười nhạo một tiếng.
Tần Thành tắm rửa xong đi ra, nghe thấy tiếng, cau mày nói: “Hôm nay em làm hơi quá."
Nửa người tàn phế bị đám người vây quanh, cũng không lo lắng đến hậu quả. Ngộ nhỡ làm mình bị thương thì làm sao bây giờ?
“Tôi thật không cảm thấy vậy." Tưởng Tịch cười tắt cái ti vi LCD chiếm cứ gần nửa bức tường, cảm thấy cần phải nhắc nhở Tần Thành, liền nói: “Mấy ngày nay tôi có thể còn làm chuyện khác, anh nhất thiết đừng bị sợ."
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong ánh đèn lờ mờ long lanh như một hồ nước. Tần Thành cảm thấy mình như ngọn lửa, nhưng còn chưa có thể dấy lên thì đã bị Tưởng Tịch tạt một thau nước đá xuống, ngọn lửa lớn trong khoảnh khắc trở thành một đống tro đen thui.
“Tôi chuẩn bị đối phó với Đinh Mi và Andy."
Mái tóc ướt sũng nước nhỏ giọt trên trên sàn gỗ, bắn toé ra thành những đoá hoa nước nhỏ. Tần Thành dừng động tác lau tóc, nói: “Em lặp lại lần nữa."
“Tôi chuẩn bị đối phó với Đinh Mi và Andy, cấp dưới của anh. Anh có thể phải tổn thất một viên đại tướng."
“Em chắc chắn muốn làm?"
“Đương nhiên." Tưởng Tịch ngắt một quả nho bỏ vào miệng, liếc mắt nhìn Tần Thành. “Không phải là anh không muốn chứ?"
“Tôi không có gì luyến tiếc." Tần Thành quẳng đi khăn tắm, ngồi vào bên cạnh Tưởng Tịch, lấy tay cô đút cho mình một quả nho, mơ hồ nói: “Mấy năm nay Đinh Mi càng lúc càng lớn gan, không ít nghệ sĩ dưới tay cô ta bị khổ, tôi đang chuẩn bị trừng phạt cô ta một chút."
Mùi đàn ông sạch sẽ trong suốt cuồn cuộn xông tới, Tưởng Tịch bình tĩnh di chuyển, trong nháy mắt cũng không cười nhạt đối với lời nói dối của anh ta. “Vậy sao? Như vậy là tôi đã vô tình giúp anh?"
Tần Thành cũng di chuyển, đảo con ngươi, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Đúng vậy, bà Tần, em đã có thể giúp ông xã em xử lý sự việc, em thật đúng là một bà xã hiền lành."
Tưởng Tịch: “…"
Đợi một chút, sao lời này có điểm không thích hợp?
Tần Thành nói tiếp: “Em ở bên cạnh tôi, tôi có thể tung bay."
Tưởng Tịch: “…"
Này là cái gì đây? Hoàn toàn không cảm giác ra biến hoá trong lòng của Tần Thành, Tưởng Tịch vẫy vẫy cánh tay, chậm chạp ngồi trên xe lăn quay về phòng ngủ, để lại BOSS Tần bất lực ngồi đối diện với một mâm nho hảo hạng.
Anh vừa nhìn thấy Tưởng Tịch liền có cảm giác, hương vị tình yêu không thể nào ngăn cản được khát vọng muốn lấp đầy trái tim anh. Anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn cô rúc vào trong lòng anh nói những lời ngọt ngào. Nhưng mà khả năng cảm giác của Tưởng Tịch đối với tình yêu không mạnh lắm, làm sao bây giờ?
Bên ngoài thì lạnh lùng cay nghiệt, bên trong thì vừa phúc hắc lại lưu manh, trên thực tế, Tần Thành chỉ là một lính mới trong yêu đương, mất ngủ, đành phải lên mạng cho qua thời gian.
Gần đây, việc ở công ty không nhiều lắm, Tần thị – dưới sự đích thân chỉnh lý toàn thể nghiệp vụ của Tần Tự – đã hiện ra tình trạng phát triển hướng về quang vinh phồn thịnh. Tần Thành không có việc phải làm, liền tiện tay gõ vào hay chữ “yêu đương", nhấn phím Enter.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một loạt đề tài liên quan đến “yêu đương".
Tuỳ tiện mở một diễn đàn, Tần Thành – người từ nhỏ đã được phân nửa tinh anh giáo dục, tự nhận là có tầm mắt rộng lớn – nhìn một đống đề tài được mở ra, hơi há hốc mồm.
“Cảm giác của lần đầu tiên. Đi ngang qua, đừng bỏ qua nhé!"
“Hai mươi bảy cách yêu đương."
“Có cảm giác ôm nhau nhất?"
“Phong cách bạn trai được hoan nghênh nhất trên mạng!"
Cái này thật sự là trang web yêu đương mà không phải là trang web gì khác sao?
Xác định lại tên diễn đàn một lần nữa, rồi Tần Thành nhấn mở bài post “Hai mươi bảy cách yêu đương".
Người chủ thớt chắc có lẽ là một cô nàng dũng mãnh, đưa ra hai mươi bảy cách yêu đương toàn là nữ tôn nam ti!
Cái gì mà người đàn ông giặt quần áo, lau nhà mỗi ngày a, đóng cửa trải giường a, toàn bộ đều là nhiệm vụ của người chồng.
Tần Thành xem mà khoé mắt muốn bị chuột rút, nhưng kéo xuống phía dưới thì phát hiện lời đó đã được đa số phụ nữ phản hồi sùng bái, nói ông chồng “thập nhị tứ hiếu" mới là vương đạo.
Chắc không phải Tưởng Tịch thích như thế này, ít nhất cô ấy không thích như Nguyên Tấn Thần. Nếu không thì anh chọn hai điều thử xem?
Tần Thành nói thầm trong lòng.
Cách vách, Tưởng Tịch đứng trong phòng tắm lát đá cẩm thạch, khó khăn kéo áo.
Cánh tay bị thương không có hữu dụng lắm, cô đã nghe theo lời đề nghị của Vương Mộng sáng nay, mặc một bộ áo đầm, nếu muốn tiện tắm rửa thì nhất định phải tìm người giúp đỡ.
Nhưng trong nhà chỉ có Tần Thành!
Tưởng Tịch hơi hối hận là đã không ở khác sạn, ít ra Vương Mộng có thể chăm sóc cho cô, cũng tốt hơn tình hình bây giờ.
Hai phút sau, Tưởng Tịch từ bỏ, sửa sang lại áo, đẩy xe lăn rời khỏi phòng tắm.
Cô không thể không tắm rửa, càng không thể không thay quần áo, cho nên chỉ có thể tìm kéo cắt đi quần áo.
Tuy rằng cắt đi quần áo trị giá mấy ngàn đồng thật sự đau lòng, nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy. Dù sao cũng không thể ngồi ở trong này một đêm.
Lấy cây kéo trong ngăn tủ ra, Tưởng Tịch thầm hít một hơi, dùng cái tay bị thương túm lấy làn váy, tay kia thì cầm kéo chuẩn bị cắt.
“Em đang làm cái gì vậy?" Tần Thành đẩy cửa ra, sải bước vào phòng, nhanh tay đoạt lấy cây kéo, ném vào trong góc.
Tưởng Tịch: “…"
“Không phải em còn muốn chỉnh Đinh Mi và Andy sao? Sao bây giờ lại tính tự tìm cái chết?"
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn tự tử?" Tưởng Tịch xoay người giũ giũ làn váy, bỗng nhiên lo là đã thất lễ, nói: “Tôi chỉ đang làm việc!"
“Làm chuyện gì mà hơn nửa đêm lấy cây kéo…" Tần Thành dần dần nhỏ tiếng lại, nhìn đầu tóc ẩm ướt của cô, ngẩn ra, lờ mờ hiểu được.
Tưởng Tịch ho khan vài tiếng, nói: “Tôi không sao, anh đi ra ngoài đi!"
Tần Thành dựa vào tường rờ cằm, cười hì hì ra tiếng, đêm khuya yên tĩnh, âm thanh này của anh liền có vẻ vô cùng gian xảo, vô cùng… không có ý tốt.
Vành tai Tưởng Tịch đỏ lên, bất cứ người phụ nữ nào nghe được âm thanh không đứng đắn của người đàn ông ở trong phòng ngủ của mình cũng sẽ không được bình tĩnh lắm.
“Tôi không cần anh giúp, anh có thể đi ra ngoài."
Tần Thành được đằng chân lại lân đằng đầu, sáp lại gần, kéo dài giọng ra: “Bà Tần, em thật sự không cần sao?"
Tưởng Tịch: “…"
Cô cần là một con dao gọt trái cây để cắt da mặt Tần Thành. Sao chỉ trong chốc lát thôi mà anh liền có bộ dáng khác, cứ như là có ai đó đóng giả vậy.
Tưởng Tịch hoàn toàn không thể tưởng tượng được là Tần Thành vừa mới được cảm hứng từ “hai mươi bảy cách yêu đương", tiện thể thí nghiệm tác dụng bước đầu của nó.
Nhưng Tần Thành chỉ dùng nửa câu đầu “Làm đàn ông chính là phải có gan vô sỉ", về phần nửa câu sau, Tần Thành tỏ vẻ anh đang đợi. Đích thân tắm rửa cho vợ yêu, đừng có quá mừng a!
Có lẽ lên chầu trời cũng không bằng lòng để cho Tần Thành thuận lợi, mười phút tiếp theo, Tưởng Tịch lạnh lùng nghiêm mặt vào phòng tắm, nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra, Tưởng Tịch mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đi ra, phía sau kính mờ là một đống những miếng vải đỏ lớn nhỏ khác nhau.
Mà ông Tần nào đó kích động khi nghe thấy tiếng tắm rửa, đã bị Tương Tịch khách sáo lấy lý do nghỉ ngơi đuổi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Thành vừa mới từ trong mộng mở mắt dậy, điện thoại của Lục Mạnh Nhiên gọi lại như đòi mạng.
“Tưởng Tịch lại gây phiền phức gì nữa?" Tần Thành giật màn ra, bên ngoài còn chưa sáng hẳn, dưới lầu thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh đèn xe không ngừng xẹt qua.
Vẻ mặt Lục Mạnh Nhiên đau khổ, nhấp một ngụm cà phê, cảm giác được khí lạnh xuyên qua điện thoại, nói: “Là phiền phức của “2033". Tổng giám đốc Tần, hay là anh đến xử lý một chút."
Tưởng Tịch nhìn vẻ mặt thâm tình của người MC trên ti vi, cười nhạo một tiếng.
Tần Thành tắm rửa xong đi ra, nghe thấy tiếng, cau mày nói: “Hôm nay em làm hơi quá."
Nửa người tàn phế bị đám người vây quanh, cũng không lo lắng đến hậu quả. Ngộ nhỡ làm mình bị thương thì làm sao bây giờ?
“Tôi thật không cảm thấy vậy." Tưởng Tịch cười tắt cái ti vi LCD chiếm cứ gần nửa bức tường, cảm thấy cần phải nhắc nhở Tần Thành, liền nói: “Mấy ngày nay tôi có thể còn làm chuyện khác, anh nhất thiết đừng bị sợ."
Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong ánh đèn lờ mờ long lanh như một hồ nước. Tần Thành cảm thấy mình như ngọn lửa, nhưng còn chưa có thể dấy lên thì đã bị Tưởng Tịch tạt một thau nước đá xuống, ngọn lửa lớn trong khoảnh khắc trở thành một đống tro đen thui.
“Tôi chuẩn bị đối phó với Đinh Mi và Andy."
Mái tóc ướt sũng nước nhỏ giọt trên trên sàn gỗ, bắn toé ra thành những đoá hoa nước nhỏ. Tần Thành dừng động tác lau tóc, nói: “Em lặp lại lần nữa."
“Tôi chuẩn bị đối phó với Đinh Mi và Andy, cấp dưới của anh. Anh có thể phải tổn thất một viên đại tướng."
“Em chắc chắn muốn làm?"
“Đương nhiên." Tưởng Tịch ngắt một quả nho bỏ vào miệng, liếc mắt nhìn Tần Thành. “Không phải là anh không muốn chứ?"
“Tôi không có gì luyến tiếc." Tần Thành quẳng đi khăn tắm, ngồi vào bên cạnh Tưởng Tịch, lấy tay cô đút cho mình một quả nho, mơ hồ nói: “Mấy năm nay Đinh Mi càng lúc càng lớn gan, không ít nghệ sĩ dưới tay cô ta bị khổ, tôi đang chuẩn bị trừng phạt cô ta một chút."
Mùi đàn ông sạch sẽ trong suốt cuồn cuộn xông tới, Tưởng Tịch bình tĩnh di chuyển, trong nháy mắt cũng không cười nhạt đối với lời nói dối của anh ta. “Vậy sao? Như vậy là tôi đã vô tình giúp anh?"
Tần Thành cũng di chuyển, đảo con ngươi, nói với vẻ cà lơ phất phơ: “Đúng vậy, bà Tần, em đã có thể giúp ông xã em xử lý sự việc, em thật đúng là một bà xã hiền lành."
Tưởng Tịch: “…"
Đợi một chút, sao lời này có điểm không thích hợp?
Tần Thành nói tiếp: “Em ở bên cạnh tôi, tôi có thể tung bay."
Tưởng Tịch: “…"
Này là cái gì đây? Hoàn toàn không cảm giác ra biến hoá trong lòng của Tần Thành, Tưởng Tịch vẫy vẫy cánh tay, chậm chạp ngồi trên xe lăn quay về phòng ngủ, để lại BOSS Tần bất lực ngồi đối diện với một mâm nho hảo hạng.
Anh vừa nhìn thấy Tưởng Tịch liền có cảm giác, hương vị tình yêu không thể nào ngăn cản được khát vọng muốn lấp đầy trái tim anh. Anh muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn cô rúc vào trong lòng anh nói những lời ngọt ngào. Nhưng mà khả năng cảm giác của Tưởng Tịch đối với tình yêu không mạnh lắm, làm sao bây giờ?
Bên ngoài thì lạnh lùng cay nghiệt, bên trong thì vừa phúc hắc lại lưu manh, trên thực tế, Tần Thành chỉ là một lính mới trong yêu đương, mất ngủ, đành phải lên mạng cho qua thời gian.
Gần đây, việc ở công ty không nhiều lắm, Tần thị – dưới sự đích thân chỉnh lý toàn thể nghiệp vụ của Tần Tự – đã hiện ra tình trạng phát triển hướng về quang vinh phồn thịnh. Tần Thành không có việc phải làm, liền tiện tay gõ vào hay chữ “yêu đương", nhấn phím Enter.
Trên màn hình lập tức xuất hiện một loạt đề tài liên quan đến “yêu đương".
Tuỳ tiện mở một diễn đàn, Tần Thành – người từ nhỏ đã được phân nửa tinh anh giáo dục, tự nhận là có tầm mắt rộng lớn – nhìn một đống đề tài được mở ra, hơi há hốc mồm.
“Cảm giác của lần đầu tiên. Đi ngang qua, đừng bỏ qua nhé!"
“Hai mươi bảy cách yêu đương."
“Có cảm giác ôm nhau nhất?"
“Phong cách bạn trai được hoan nghênh nhất trên mạng!"
Cái này thật sự là trang web yêu đương mà không phải là trang web gì khác sao?
Xác định lại tên diễn đàn một lần nữa, rồi Tần Thành nhấn mở bài post “Hai mươi bảy cách yêu đương".
Người chủ thớt chắc có lẽ là một cô nàng dũng mãnh, đưa ra hai mươi bảy cách yêu đương toàn là nữ tôn nam ti!
Cái gì mà người đàn ông giặt quần áo, lau nhà mỗi ngày a, đóng cửa trải giường a, toàn bộ đều là nhiệm vụ của người chồng.
Tần Thành xem mà khoé mắt muốn bị chuột rút, nhưng kéo xuống phía dưới thì phát hiện lời đó đã được đa số phụ nữ phản hồi sùng bái, nói ông chồng “thập nhị tứ hiếu" mới là vương đạo.
Chắc không phải Tưởng Tịch thích như thế này, ít nhất cô ấy không thích như Nguyên Tấn Thần. Nếu không thì anh chọn hai điều thử xem?
Tần Thành nói thầm trong lòng.
Cách vách, Tưởng Tịch đứng trong phòng tắm lát đá cẩm thạch, khó khăn kéo áo.
Cánh tay bị thương không có hữu dụng lắm, cô đã nghe theo lời đề nghị của Vương Mộng sáng nay, mặc một bộ áo đầm, nếu muốn tiện tắm rửa thì nhất định phải tìm người giúp đỡ.
Nhưng trong nhà chỉ có Tần Thành!
Tưởng Tịch hơi hối hận là đã không ở khác sạn, ít ra Vương Mộng có thể chăm sóc cho cô, cũng tốt hơn tình hình bây giờ.
Hai phút sau, Tưởng Tịch từ bỏ, sửa sang lại áo, đẩy xe lăn rời khỏi phòng tắm.
Cô không thể không tắm rửa, càng không thể không thay quần áo, cho nên chỉ có thể tìm kéo cắt đi quần áo.
Tuy rằng cắt đi quần áo trị giá mấy ngàn đồng thật sự đau lòng, nhưng bây giờ không lo được nhiều như vậy. Dù sao cũng không thể ngồi ở trong này một đêm.
Lấy cây kéo trong ngăn tủ ra, Tưởng Tịch thầm hít một hơi, dùng cái tay bị thương túm lấy làn váy, tay kia thì cầm kéo chuẩn bị cắt.
“Em đang làm cái gì vậy?" Tần Thành đẩy cửa ra, sải bước vào phòng, nhanh tay đoạt lấy cây kéo, ném vào trong góc.
Tưởng Tịch: “…"
“Không phải em còn muốn chỉnh Đinh Mi và Andy sao? Sao bây giờ lại tính tự tìm cái chết?"
“Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi muốn tự tử?" Tưởng Tịch xoay người giũ giũ làn váy, bỗng nhiên lo là đã thất lễ, nói: “Tôi chỉ đang làm việc!"
“Làm chuyện gì mà hơn nửa đêm lấy cây kéo…" Tần Thành dần dần nhỏ tiếng lại, nhìn đầu tóc ẩm ướt của cô, ngẩn ra, lờ mờ hiểu được.
Tưởng Tịch ho khan vài tiếng, nói: “Tôi không sao, anh đi ra ngoài đi!"
Tần Thành dựa vào tường rờ cằm, cười hì hì ra tiếng, đêm khuya yên tĩnh, âm thanh này của anh liền có vẻ vô cùng gian xảo, vô cùng… không có ý tốt.
Vành tai Tưởng Tịch đỏ lên, bất cứ người phụ nữ nào nghe được âm thanh không đứng đắn của người đàn ông ở trong phòng ngủ của mình cũng sẽ không được bình tĩnh lắm.
“Tôi không cần anh giúp, anh có thể đi ra ngoài."
Tần Thành được đằng chân lại lân đằng đầu, sáp lại gần, kéo dài giọng ra: “Bà Tần, em thật sự không cần sao?"
Tưởng Tịch: “…"
Cô cần là một con dao gọt trái cây để cắt da mặt Tần Thành. Sao chỉ trong chốc lát thôi mà anh liền có bộ dáng khác, cứ như là có ai đó đóng giả vậy.
Tưởng Tịch hoàn toàn không thể tưởng tượng được là Tần Thành vừa mới được cảm hứng từ “hai mươi bảy cách yêu đương", tiện thể thí nghiệm tác dụng bước đầu của nó.
Nhưng Tần Thành chỉ dùng nửa câu đầu “Làm đàn ông chính là phải có gan vô sỉ", về phần nửa câu sau, Tần Thành tỏ vẻ anh đang đợi. Đích thân tắm rửa cho vợ yêu, đừng có quá mừng a!
Có lẽ lên chầu trời cũng không bằng lòng để cho Tần Thành thuận lợi, mười phút tiếp theo, Tưởng Tịch lạnh lùng nghiêm mặt vào phòng tắm, nửa giờ sau, cửa phòng tắm mở ra, Tưởng Tịch mặc áo choàng tắm rộng thùng thình đi ra, phía sau kính mờ là một đống những miếng vải đỏ lớn nhỏ khác nhau.
Mà ông Tần nào đó kích động khi nghe thấy tiếng tắm rửa, đã bị Tương Tịch khách sáo lấy lý do nghỉ ngơi đuổi ra khỏi phòng.
Sáng sớm hôm sau, Tần Thành vừa mới từ trong mộng mở mắt dậy, điện thoại của Lục Mạnh Nhiên gọi lại như đòi mạng.
“Tưởng Tịch lại gây phiền phức gì nữa?" Tần Thành giật màn ra, bên ngoài còn chưa sáng hẳn, dưới lầu thỉnh thoảng có xe chạy qua, ánh đèn xe không ngừng xẹt qua.
Vẻ mặt Lục Mạnh Nhiên đau khổ, nhấp một ngụm cà phê, cảm giác được khí lạnh xuyên qua điện thoại, nói: “Là phiền phức của “2033". Tổng giám đốc Tần, hay là anh đến xử lý một chút."
Tác giả :
Vũ Sơ Ảnh