Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Chương 50: Người đàn ông được gọi là cậu út
“Ảnh khoả thân" của Tưởng Tịch rốt cuộc không có gặp phải phong ba.
Vương Mộng lái xe trở lại bệnh viện, gần như là chạy vào phòng bệnh xa hoa của Tưởng Tịch.
“Tưởng Tịch." Vương Mộng tươi cười rạng rỡ. “Tổng giám đốc Tần không nói cái gì cả, còn sắc mặt của Andy thì rất mắc cười. Cô không biết bộ dáng của cô ta khi tổng giám đốc Tần đi ra đâu, giận dữ, khó coi chết đi được."
Cô nàng hoa tay múa chân vui sướng, Tưởng Tịch thoáng cười đáp lại. “Ừ!"
Ngay từ đầu cô đã biết Tần Thành sẽ không tin hai chị em Andy, Đinh Mi này. Cùng một phương pháp, sử dụng một lần còn muốn sử dụng lần thứ hai, thật sự xem mọi người là đui mù ngu ngốc sao?
Tưởng Tịch bỏ sách xuống, nâng mắt lên.
Cô đã sớm nói, lập kế tính toán với cô, cô sẽ không có lòng tốt bỏ qua cho.
Nếu Đinh Mi quang minh chính đại làm hại đến tên tuổi của cô, vậy thì cũng tới lúc cô đánh trả lại.
Chậm rãi đứng lên, Tưởng Tịch nói: “Vương Mộng, cô đi mua giúp tôi nón và khẩu trang, tôi muốn đi ra ngoài."
Tuy rằng Vương Mộng không biết Tưởng Tịch muốn làm gì, nhưng không hỏi nhiều.
Dường như Tưởng Tịch sẽ không gây ra chuyện. Ý nghĩ này đã trở nên thâm căn cố đế trong đầu cô ta.
Cô ta tin Tưởng Tịch, giống như khi còn bé, tin tưởng cha mẹ mình sẽ không thể không thương mình.
Thành phố K nổi tiếng về trà, trung tâm thành phố có tới bảy tám quán trà. Nhưng bởi vì được trang trí lộng lẫy, nên hầu hết ánh mắt mọi người càng bị hấp dẫn bởi trang trí ở bên trong hơn, vả lại, những người đến đây đa số là bàn chuyện làm ăn, thật sự có thể tranh luận về hương trà thì ít càng thêm ít.
Xe chạy ngang qua những quán trà, bảy rẽ tám quẹo, cuối cùng liền dừng ở đầu một hẻm nhỏ.
“Tưởng Tịch, cô đây là…" Vương Mộng dán mặt vào cửa kính xe, hoảng sợ nói không ra lời.
“Tới gặp một người bạn cũ." Tưởng Tịch đeo kính râm lên. Hiện giờ cô còn chưa thể đi bộ, chỉ có thể ngồi xe lăn để cho Vương Mộng đẩy giúp.
Con hẻm nhỏ rất lâu đời, tường hai bên đường loang lổ, tựa như khuôn mặt của cụ già. Trên mặt đất cũng không dễ đi lắm, cho đến khi Vương Mộng đẩy Tưởng Tịch tới nơi hẹn thì đã trễ giờ hẹn.
Vương Mộng nhìn thềm đá cùng ngưỡng cửa cao cao, hơi khó xử.
Tưởng Tịch dựa vào tay vịn, không nói hai lời, gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra.
Người đàn ông này ăn mặc theo kiểu thường thấy của người thành đạt, mang mắt kính gọng vàng. Nhìn thoáng qua có phần giống với Lục Mạnh Nhiên, nhưng giữa bọn họ có sự khác nhau về khí chất. Ví dụ như người này đầu tóc không một sợi rối, ánh mắt sắc sảo, mỗi bước đi đều mang theo khí thế áp bức.
Tưởng Tịch vẫy vẫy tay với người đàn ông.
Tầm mắt chạm tới trên người Tưởng Tịch, rốt cuộc ánh mắt của người đàn ông dịu dàng lại một chút.
“Cậu út." Tưởng Tịch tháo kính râm xuống, cười chào. “Thật xin lỗi cháu đã tới trễ."
Được gọi là cậu út, trong mắt người đàn ông nổi lên gợn sóng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nói: “Không sao, tôi cũng vừa đến."
Nói xong, người đàn ông kêu Vương Mộng lui lại, xoay người bế lấy Tưởng Tịch, động tác vô cùng lưu loát khiến cho Vương Mộng ngẩn ngơ.
Cô ta cẩn thận nhìn chung quanh, kinh hồn bạt vía gấp chiếc xe lăn lại, đi theo hai người vào cửa.
Vào tới bên trong, Vương Mộng mới phát hiện sân vườn giống như bồng lai tiên cảnh.
Dòng nước nhỏ có chiếc cầu bắc ngang, hồ nước nhân tạo, núi giả. Quẹo qua một cái cổng hình bán nguyệt thì nhìn thấy một căn gác hai tầng làm bằng gỗ xây trên mặt nước.
Người đàn ông bế Tưởng Tịch đi phía trước, lúc sắp vào nhà thì bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Cô có thể đến phòng nghỉ nghỉ ngơi."
Vẻ mặt Vương Mộng không hiểu.
Ngược lại, người đàn ông cũng không biểu hiện bất mãn, mà là gọi một ông lão năm sáu mươi tuổi, nói: “Bác Trương, bác dẫn cô này đi phòng nghỉ đi."
Vương Mộng bất động.
Cô ta cảm thấy chuyện này thật huyền huyễn, sao giống như… quý tộc thời cổ đại đang sai phái quản gia.
Tưởng Tịch ở nơi như thế này có an toàn không?
Như là đoán được ý nghĩ của cô ta, Tưởng Tịch nói: “Vương Mộng, cô đi nghỉ ngơi một chút đi, cũng có thể đi theo bác Trương tham quan sân vườn này."
Lúc này Vương Mộng mới cam tâm tình nguyện rời khỏi theo ông lão.
Người đàn ông bế Tưởng Tịch thẳng lên lầu, cuối cùng, cẩn thận đặt cô xuống chỗ trước cửa sổ ở lầu hai.
Trước mặt là một bộ đồ trà tử sa, nước trong ấm trà nhỏ sôi xì xào. Tưởng Tịch tìm tư thế ngồi thoải mái xong, thu lại cảm xúc, nhìn ra bên ngoài, giọng bình thản, nói: “Qua nhiều năm như vậy, nơi này vẫn hoàn hảo."
“Đây là bất động sản mà cha thích nhất." Người đàn ông tắt lửa, như là lơ đãng, nói: “Cũng là nơi mà chị đã thích nhất. Tôi nhớ rõ trước kia chị đã mang cháu tới."
Tưởng Tịch im lặng.
Nơi mẹ cô thích nhất, làm sao cô không nhớ rõ được? Hiện giờ cô ngồi ở đây, chính xác nơi đã ngồi nhiều năm trước.
Khi đó nhà họ Tưởng gia tài bạc triệu, ông Tưởng ở trên thương trường đường làm quan rộng mở, bà Tưởng vẫn còn xinh đẹp tựa như một cô gái trẻ hơn hai mươi. Khi đó, cô là “con cưng của trời", cầm trong tay chính là bút vẽ, không phải là giẻ lau cũ rách, cũng không phải đóng phim gì đó như bây giờ.
Bà Tưởng có lúc mê đi du lịch, có một lần đã mang theo cô đến nơi này ở khoảng một tháng.
Tiếc là, tất cả những tốt đẹp đó đã bất ngờ kết thúc ở tuổi mười sáu.
Tưởng Tịch thỉnh thoảng hồi tưởng lại, liền cảm thấy đau đớn cùng… hận.
Người đàn ông chậm rãi rửa chén pha trà. “Hiện giờ cháu ra sao? Tôi nghe nói cháu làm diễn viên."
“Cháu rất tốt." Tưởng Tịch cầm cái chén lên, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén. “Cháu rất thích đóng phim, làm diễn viên rất vui."
“Nhưng mà ở trong giới này không tốt." Người đàn ông dừng động tác. “Tiểu Tịch, nếu cháu mệt mỏi thì có thể tới tìm tôi."
“Cám ơn cậu út." Tưởng Tịch nhìn đôi mắt không có vẻ vui giận gì của người đàn ông, nói: “Hôm nay cháu tới chính là muốn xin cậu út giúp đỡ."
Người đàn ông yên lặng nhìn Tưởng Tịch, ánh mắt rốt cuộc có thể nhìn thấy được gợn sóng. “Mấy năm nay cháu cũng không tìm đến chúng tôi, tôi mua nhà cho cháu, cháu cũng không ở, tôi còn cho là…"
“Cháu có nhà. Toà nhà cậu út mua quá lớn, một người ở rất trống trải. Nhưng cháu không có hận cậu út, cũng không có hận ông ngoại." Tưởng Tịch lắc đầu, vẻ mặt bình thản, như là kể lại chuyện xưa của nhà khác. “Tình hình công ty của ba lúc ấy, có ném tiền vào cũng chỉ sẽ liên luỵ càng nhiều người mà thôi."
Cho nên, thời điểm nhà họ Tưởng gần như phá sản thì nhà họ Phương chọn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí không tiếc vứt bỏ tương lai của con gái.
Thoạt nhìn bên ngoài, nhà họ Phương vô cùng hài hoà a! Ha! Tưởng Tịch trề khoé miệng, thật mỉa mai.
“Cháu quả nhiên vẫn đang trách tôi." Người đàn ông quay đầu nhìn bên ngoài, cười khổ nói: “Khi đó tôi làm sai, đại khái cả đời cũng sẽ không được tha thứ."
Giọng nói của anh ta không cao, Tưởng Tịch không nghe rõ, nhưng cũng không ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Cháu nghe nói cậu út là giám đốc của trang web Cool K."
“Cháu muốn làm cái gì?"
“Qua vài ngày, cháu có thứ muốn tung lên Cool K." Tưởng Tịch mím môi. “Đến lúc đó hy vọng cậu út sẽ làm nội ứng."
“Tôi hiểu rồi." Người đàn ông khẽ thở dài. “Lần này tôi sẽ giúp cháu."
“Vậy cảm ơn cậu út trước." Tưởng Tịch cười: “Thời gian không còn sớm, cháu cũng nên trở về."
“Tôi đưa cháu."
“Không làm phiền cậu út!" Tưởng Tịch giữ lấy góc bàn. “Lần này thật sự cảm ơn cậu út. Hôm nào cháu mời cậu ăn cơm."
“Không cần cảm ơn, tiểu Tịch, chúng ta là người một nhà."
Tưởng Tịch cười nhưng không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lời ngoài đề
Tưởng Tịch bắt đầu phản kích, rống rống…
Vương Mộng lái xe trở lại bệnh viện, gần như là chạy vào phòng bệnh xa hoa của Tưởng Tịch.
“Tưởng Tịch." Vương Mộng tươi cười rạng rỡ. “Tổng giám đốc Tần không nói cái gì cả, còn sắc mặt của Andy thì rất mắc cười. Cô không biết bộ dáng của cô ta khi tổng giám đốc Tần đi ra đâu, giận dữ, khó coi chết đi được."
Cô nàng hoa tay múa chân vui sướng, Tưởng Tịch thoáng cười đáp lại. “Ừ!"
Ngay từ đầu cô đã biết Tần Thành sẽ không tin hai chị em Andy, Đinh Mi này. Cùng một phương pháp, sử dụng một lần còn muốn sử dụng lần thứ hai, thật sự xem mọi người là đui mù ngu ngốc sao?
Tưởng Tịch bỏ sách xuống, nâng mắt lên.
Cô đã sớm nói, lập kế tính toán với cô, cô sẽ không có lòng tốt bỏ qua cho.
Nếu Đinh Mi quang minh chính đại làm hại đến tên tuổi của cô, vậy thì cũng tới lúc cô đánh trả lại.
Chậm rãi đứng lên, Tưởng Tịch nói: “Vương Mộng, cô đi mua giúp tôi nón và khẩu trang, tôi muốn đi ra ngoài."
Tuy rằng Vương Mộng không biết Tưởng Tịch muốn làm gì, nhưng không hỏi nhiều.
Dường như Tưởng Tịch sẽ không gây ra chuyện. Ý nghĩ này đã trở nên thâm căn cố đế trong đầu cô ta.
Cô ta tin Tưởng Tịch, giống như khi còn bé, tin tưởng cha mẹ mình sẽ không thể không thương mình.
Thành phố K nổi tiếng về trà, trung tâm thành phố có tới bảy tám quán trà. Nhưng bởi vì được trang trí lộng lẫy, nên hầu hết ánh mắt mọi người càng bị hấp dẫn bởi trang trí ở bên trong hơn, vả lại, những người đến đây đa số là bàn chuyện làm ăn, thật sự có thể tranh luận về hương trà thì ít càng thêm ít.
Xe chạy ngang qua những quán trà, bảy rẽ tám quẹo, cuối cùng liền dừng ở đầu một hẻm nhỏ.
“Tưởng Tịch, cô đây là…" Vương Mộng dán mặt vào cửa kính xe, hoảng sợ nói không ra lời.
“Tới gặp một người bạn cũ." Tưởng Tịch đeo kính râm lên. Hiện giờ cô còn chưa thể đi bộ, chỉ có thể ngồi xe lăn để cho Vương Mộng đẩy giúp.
Con hẻm nhỏ rất lâu đời, tường hai bên đường loang lổ, tựa như khuôn mặt của cụ già. Trên mặt đất cũng không dễ đi lắm, cho đến khi Vương Mộng đẩy Tưởng Tịch tới nơi hẹn thì đã trễ giờ hẹn.
Vương Mộng nhìn thềm đá cùng ngưỡng cửa cao cao, hơi khó xử.
Tưởng Tịch dựa vào tay vịn, không nói hai lời, gọi điện thoại.
Chỉ chốc lát sau thì thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đi ra.
Người đàn ông này ăn mặc theo kiểu thường thấy của người thành đạt, mang mắt kính gọng vàng. Nhìn thoáng qua có phần giống với Lục Mạnh Nhiên, nhưng giữa bọn họ có sự khác nhau về khí chất. Ví dụ như người này đầu tóc không một sợi rối, ánh mắt sắc sảo, mỗi bước đi đều mang theo khí thế áp bức.
Tưởng Tịch vẫy vẫy tay với người đàn ông.
Tầm mắt chạm tới trên người Tưởng Tịch, rốt cuộc ánh mắt của người đàn ông dịu dàng lại một chút.
“Cậu út." Tưởng Tịch tháo kính râm xuống, cười chào. “Thật xin lỗi cháu đã tới trễ."
Được gọi là cậu út, trong mắt người đàn ông nổi lên gợn sóng, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nói: “Không sao, tôi cũng vừa đến."
Nói xong, người đàn ông kêu Vương Mộng lui lại, xoay người bế lấy Tưởng Tịch, động tác vô cùng lưu loát khiến cho Vương Mộng ngẩn ngơ.
Cô ta cẩn thận nhìn chung quanh, kinh hồn bạt vía gấp chiếc xe lăn lại, đi theo hai người vào cửa.
Vào tới bên trong, Vương Mộng mới phát hiện sân vườn giống như bồng lai tiên cảnh.
Dòng nước nhỏ có chiếc cầu bắc ngang, hồ nước nhân tạo, núi giả. Quẹo qua một cái cổng hình bán nguyệt thì nhìn thấy một căn gác hai tầng làm bằng gỗ xây trên mặt nước.
Người đàn ông bế Tưởng Tịch đi phía trước, lúc sắp vào nhà thì bỗng nhiên quay đầu lại nói: “Cô có thể đến phòng nghỉ nghỉ ngơi."
Vẻ mặt Vương Mộng không hiểu.
Ngược lại, người đàn ông cũng không biểu hiện bất mãn, mà là gọi một ông lão năm sáu mươi tuổi, nói: “Bác Trương, bác dẫn cô này đi phòng nghỉ đi."
Vương Mộng bất động.
Cô ta cảm thấy chuyện này thật huyền huyễn, sao giống như… quý tộc thời cổ đại đang sai phái quản gia.
Tưởng Tịch ở nơi như thế này có an toàn không?
Như là đoán được ý nghĩ của cô ta, Tưởng Tịch nói: “Vương Mộng, cô đi nghỉ ngơi một chút đi, cũng có thể đi theo bác Trương tham quan sân vườn này."
Lúc này Vương Mộng mới cam tâm tình nguyện rời khỏi theo ông lão.
Người đàn ông bế Tưởng Tịch thẳng lên lầu, cuối cùng, cẩn thận đặt cô xuống chỗ trước cửa sổ ở lầu hai.
Trước mặt là một bộ đồ trà tử sa, nước trong ấm trà nhỏ sôi xì xào. Tưởng Tịch tìm tư thế ngồi thoải mái xong, thu lại cảm xúc, nhìn ra bên ngoài, giọng bình thản, nói: “Qua nhiều năm như vậy, nơi này vẫn hoàn hảo."
“Đây là bất động sản mà cha thích nhất." Người đàn ông tắt lửa, như là lơ đãng, nói: “Cũng là nơi mà chị đã thích nhất. Tôi nhớ rõ trước kia chị đã mang cháu tới."
Tưởng Tịch im lặng.
Nơi mẹ cô thích nhất, làm sao cô không nhớ rõ được? Hiện giờ cô ngồi ở đây, chính xác nơi đã ngồi nhiều năm trước.
Khi đó nhà họ Tưởng gia tài bạc triệu, ông Tưởng ở trên thương trường đường làm quan rộng mở, bà Tưởng vẫn còn xinh đẹp tựa như một cô gái trẻ hơn hai mươi. Khi đó, cô là “con cưng của trời", cầm trong tay chính là bút vẽ, không phải là giẻ lau cũ rách, cũng không phải đóng phim gì đó như bây giờ.
Bà Tưởng có lúc mê đi du lịch, có một lần đã mang theo cô đến nơi này ở khoảng một tháng.
Tiếc là, tất cả những tốt đẹp đó đã bất ngờ kết thúc ở tuổi mười sáu.
Tưởng Tịch thỉnh thoảng hồi tưởng lại, liền cảm thấy đau đớn cùng… hận.
Người đàn ông chậm rãi rửa chén pha trà. “Hiện giờ cháu ra sao? Tôi nghe nói cháu làm diễn viên."
“Cháu rất tốt." Tưởng Tịch cầm cái chén lên, uống một hơi cạn sạch nước trà trong chén. “Cháu rất thích đóng phim, làm diễn viên rất vui."
“Nhưng mà ở trong giới này không tốt." Người đàn ông dừng động tác. “Tiểu Tịch, nếu cháu mệt mỏi thì có thể tới tìm tôi."
“Cám ơn cậu út." Tưởng Tịch nhìn đôi mắt không có vẻ vui giận gì của người đàn ông, nói: “Hôm nay cháu tới chính là muốn xin cậu út giúp đỡ."
Người đàn ông yên lặng nhìn Tưởng Tịch, ánh mắt rốt cuộc có thể nhìn thấy được gợn sóng. “Mấy năm nay cháu cũng không tìm đến chúng tôi, tôi mua nhà cho cháu, cháu cũng không ở, tôi còn cho là…"
“Cháu có nhà. Toà nhà cậu út mua quá lớn, một người ở rất trống trải. Nhưng cháu không có hận cậu út, cũng không có hận ông ngoại." Tưởng Tịch lắc đầu, vẻ mặt bình thản, như là kể lại chuyện xưa của nhà khác. “Tình hình công ty của ba lúc ấy, có ném tiền vào cũng chỉ sẽ liên luỵ càng nhiều người mà thôi."
Cho nên, thời điểm nhà họ Tưởng gần như phá sản thì nhà họ Phương chọn khoanh tay đứng nhìn, thậm chí không tiếc vứt bỏ tương lai của con gái.
Thoạt nhìn bên ngoài, nhà họ Phương vô cùng hài hoà a! Ha! Tưởng Tịch trề khoé miệng, thật mỉa mai.
“Cháu quả nhiên vẫn đang trách tôi." Người đàn ông quay đầu nhìn bên ngoài, cười khổ nói: “Khi đó tôi làm sai, đại khái cả đời cũng sẽ không được tha thứ."
Giọng nói của anh ta không cao, Tưởng Tịch không nghe rõ, nhưng cũng không ngẫm nghĩ, chỉ nói: “Cháu nghe nói cậu út là giám đốc của trang web Cool K."
“Cháu muốn làm cái gì?"
“Qua vài ngày, cháu có thứ muốn tung lên Cool K." Tưởng Tịch mím môi. “Đến lúc đó hy vọng cậu út sẽ làm nội ứng."
“Tôi hiểu rồi." Người đàn ông khẽ thở dài. “Lần này tôi sẽ giúp cháu."
“Vậy cảm ơn cậu út trước." Tưởng Tịch cười: “Thời gian không còn sớm, cháu cũng nên trở về."
“Tôi đưa cháu."
“Không làm phiền cậu út!" Tưởng Tịch giữ lấy góc bàn. “Lần này thật sự cảm ơn cậu út. Hôm nào cháu mời cậu ăn cơm."
“Không cần cảm ơn, tiểu Tịch, chúng ta là người một nhà."
Tưởng Tịch cười nhưng không nói, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Lời ngoài đề
Tưởng Tịch bắt đầu phản kích, rống rống…
Tác giả :
Vũ Sơ Ảnh