Cô Vợ Minh Tinh Của Đại Boss
Chương 42: Một mình ở chung
“Vừa rồi… Vừa rồi…" Andy chột dạ một chút, lập tức nghĩ tới người trước mặt chính là một quả hồng mềm, liền tăng can đảm, nói: “Vừa rồi em nghe thấy di động của chị Tưởng reng, cho nên liền nhận giúp chị."
“Phải không?" Tưởng Tịch vươn tay cầm lại di động, mở ra trước mặt Andy. “Không có cuộc gọi mới, Andy, nhất định là cô nghe lầm!"
Cô cấp cho cái bậc thang, Andy liền leo xuống, nói: “A, vậy có thể là em thật sự đã lầm. Thật xin lỗi, chị Tưởng, nếu không có việc gì thì em đi trước."
“Đi đi!" Tưởng Tịch cười vô cùng tự nhiên. Andy không cảm giác ra có chỗ nào không đúng, vẻ mặt như thường, đi ra ngoài.
Vương Mộng đi theo sau cô ta đóng cửa lại, quay đầu lo lắng nói: “Tưởng Tịch, cô ta thật sự đã nhìn trộm di động của cô."
“Tôi biết." Tưởng Tịch nhìn màn hình vừa khoá lại. Chắc chắn là Andy muốn nhìn xem trong di động của cô có tin tức liên quan tới Tần Thành hay không. Đáng tiếc là cô đã đặt mật mã, không thể mở ra.
“Vậy sao cô còn để cho cô ta đi?"
Vương Mộng đã nhìn ra Andy không phải là người tốt từ lâu. Một nghệ sĩ nhỏ mà thôi, cũng không biết dựa vào cái gì mà ngoài sáng thì nịnh bợ Tưởng Tịch, trong tối lại nói xấu Tưởng Tịch.
Nếu Tưởng Tịch không hết lần này đến lần nọ nói cô không thể hành động thiếu suy nghĩ thì cô đã sớm lao ra đấu với người đó.
Hôm nay thật vất vả bắt Andy tại trận, Tưởng Tịch lại thả cô ta đi.
Tuy rằng Vương Mộng đại khái hiểu trong đó có lý do, nhưng trong lòng cũng muốn xác nhận một chút.
Hiệu quả cách âm của phòng ở không tốt, Tưởng Tịch đè thấp giọng nói, nói: “Vương Mộng, mọi việc dựa theo chứng cớ, cô nói cô ta cầm di động của tôi, nhưng nếu cô ta cắn ngược lại cô một cái thì làm sao bây giờ?"
Vương Mộng thật sự không có nghĩ tới vấn đề này. Vừa rồi cô đưa cơm cho Tưởng Tịch, vừa vào cửa liền nhìn thấy Andy lén lút trượt mở di động của Tưởng Tịch, cô liền nổi nóng, bỏ đồ xuống, không nghĩ tới cái gì cả liền lôi kéo Andy chất vấn.
Tưởng Tịch vừa thấy vẻ mặt của Vương Mộng, trong lòng đại khái hiểu được, ngữ khí chậm rãi, nhẹ giọng cười nói: “Nếu cô ta cắn lại cô một cái, cô nói xem người ngoài sẽ tin cô hay là tin cô ta?"
“Tin cô ta?" Vương Mộng bị kích động. “Nhưng mà…"
“Không có nhưng mà." Tưởng Tịch đứng cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người cô, chợt làm cho người ta có một loại cảm giác khó đến gần.
“Danh tiếng của tôi hiện giờ không thể làm cho cho người khác tin cô, ngay cả khi cô đúng. Vương Mộng, đây là một trong những quy tắc thú vị của giới showbiz."
Vương Mộng im lặng vài phút, cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi."
“Ừ." Tưởng Tịch dời người. “Cô đi ăn cơm trước đi! Nếu tôi có việc sẽ gọi cô."
Bóng dáng Vương Mộng dần dần mất hẳn ở ngoài cửa. Tưởng Tịch dừng tại chỗ một khoảng thời gian, đang muốn ngồi vào bàn ăn cơm ở bên cạnh, thì Lâm Dật bưng khay nhỏ gõ cửa phòng.
“Tôi vừa mới nghe thấy trong phòng cô dường như có người đang cãi lộn." Lâm Dật mang theo đồng cảm, cười đi vào: “Có cần giúp đỡ hay không?"
Trong mắt hoa đào mang theo sự quan tâm nồng đậm. Tưởng Tịch mời Lâm Dật vào, thản nhiên nói: “Cảm ơn anh Lâm đã quan tâm, chỉ là hiểu lầm, đã làm sáng tỏ rồi."
“Vậy là tốt rồi." Lâm Dật bưng khay ngồi vào đối diện Tưởng Tịch, bỗng nhiên vô cùng ga lăng hỏi: “Vậy tối nay có may mắn được mời cô Tưởng cùng dùng bữa tối không?"
Chân mày Tưởng Tịch hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười ôn hoà: “Đương nhiên, vô cùng vinh hạnh."
***
“Bạch Tâm, cô mau đến xem." Andy cầm cái kẹp, hoảng sợ trừng mắt nhìn cái đồ đựng nuôi cấy.
Tưởng Tịch chạy chậm đến, thông qua kính hiển vi, nhìn thấy vi khuẩn của virus 2033 đang sinh sôi nảy nở với tốc độ phân tách gấp trăm ngàn lần.
Lâm Dật và Trương Vân cũng chạy theo lại. Nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Tưởng Tịch, Lâm Dật hiểu rõ, nói: “Có phải vi khuẩn đang tăng lên với tốc độ điên cuồng không?"
Tưởng Tịch không lên tiếng, vén mái tóc ướt mồ hôi ở trên trán, bình tĩnh chỉ huy Andy chấm dứt công việc thí nghiệm, tiêu huỷ vi khuẩn biến dị.
“Xem ra tôi đã đoán đúng." Lâm Dật ôm cánh tay, lùi sang một bên, nói: “Bạch Tâm, lần này cô rất sốt ruột nghiệm chứng kết quả nghiên cứu! May mắn là cô không có dùng thuốc ở trên người bệnh nhân."
“Thật xin lỗi, là tôi sai." Tưởng Tịch gở mắt kính xuống, cởi áo nghiên cứu ra, thay vào áo khoác màu đen, nói: “Tôi đi ra ngoài một chút!"
***
“Tốt." Dung An nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Màn này qua, hôm nay tạm thời quay tới đây."
Mọi người phát ra tiếng thở ra.
Lâm Dật có lẽ cũng nghe thấy, mắt hoa đào cong cong, nói: “Tưởng Tịch, hôm nay tôi bị cô dẫn dắt rồi!"
“Tôi cho rằng tôi đã bị anh dẫn dắt!" Tưởng Tịch cũng nghĩ như vậy, nói.
Cô không có tâng bốc Lâm Dật, bởi vì cô quả thật đã bị dẫn dắt diễn theo. Trong lúc quay phim gần đây, cô tựa như luôn ở trong cảm giác bị Lâm Dật dẫn dắt.
“Đó là bởi vì kỹ thuật diễn của cô rất tốt, độ phối hợp ăn ý cao." Phạm Vân Phàm cầm theo cặp đựng laptop của Dung An, đi tới, hào phóng nhìn Tưởng Tịch, nói: “Cô không cần khiêm tốn, lời này là đạo diễn Dung nói."
Tưởng Tịch: “…"
Lời nói này của Phạm Vân Phàm có ít nhất 70% hư cấu.
Bất quá, thỉnh thoảng được trợ lý của Dung An thừa nhận một lần, trong lòng không thể không sảng khoái.
Tưởng Tịch vừa cân nhắc cấu tạo não của Phạm Vân Phàm, vừa lấp lánh ánh mắt, nói: “Anh Phạm không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé."
“Chờ một chút." Phạm Vân Phàm nghĩ tới mục đích của mình, nâng laptop lên nói: “Hôm nay đạo diễn Dung muốn đi đến thị trấn dưới chân núi một chuyến, Tưởng Tịch, cô phụ trách bảo vệ anh ta."
Ý của anh ta là kêu mình làm vệ sĩ?
Không đúng, đây chỉ là nguỵ trang. Tưởng Tịch nhanh chóng cảm giác ra “ý đồ riêng" của Dung An, mỉm cười: “Được, tôi biết rồi."
Xuống núi càng khó hơn so với lên núi. Tưởng Tịch đeo ba lô, không nhanh không chậm theo sát bên trái Dung An.
Dung An vô cảm đối với người hay tranh cãi ầm ĩ, về điểm này, mỗi ngày cô thấy thái độ của anh ta đối với Andy liền biết một chút.
Nhưng hôm nay Dung An lại mở lời trước.
Anh ta nói: “Gần đây cô tiến bộ rất nhiều."
“Cám ơn đạo diễn Dung." Tưởng Tịch nhịn xuống chấn động trong lòng thật lớn, mỉm cười.
Dung An quay đầu liếc nhìn cô một cái, nói: “Ở trước mặt tôi, cô không cần làm ra vẻ."
Vóc người anh ta xấp xỉ Tần Thành, cho dù trên mặt đeo kính râm, cũng nhìn ra được dáng dấp trời sinh thật là tốt.
Ánh nắng chiều xuyên qua cành cây trên núi, khiến cho toàn thân anh ta giống như có mạ vàng. Tưởng Tịch nhìn chằm chằm trong chốc lát, lòng nói nếu Dung An làm diễn viên, nhất định có thể thu hút rất nhiều cô gái trẻ theo đuổi.
Hai ngừơi trò chuyện câu được câu không, khi đến dưới chân núi thì vừa qua một tiếng đồng hồ.
Đã có xe chờ ở đèo, Tưởng Tịch mở cửa xe ngồi vào, mới hỏi: “Đạo diễn Dung muốn vào thị trấn làm cái gì?"
Dung An dựa vào lưng ghế da, nói: “Đi gặp một người."
Vậy sao lại mang theo tôi? Tưởng Tịch hoang mang, nhưng cũng không có hỏi. Ở đây cách thị trấn không xa, cô tạm thời không gấp.
Khoé mắt nhìn đến người phụ nữ bình tĩnh, Dung An nghiêng đầu đối diện với cửa kính xe, khoé miệng gợi lên.
Lời nói ngoài đề
Sơ Ảnh: Tình địch số hai ra đời.
Tần Thành: Ngoài Nguyên Tấn Thần ra, còn có ai? Xem ra tôi không tiêu diệt hắn…
Sơ Ảnh: Vốn muốn nói cho cậu, nhưng cậu muốn giết người, ta đây không nói…
Tần Thành: Sơ Ảnh, có tin tôi sẽ giết bà hay không…
Sơ Ảnh: ->_->
“Phải không?" Tưởng Tịch vươn tay cầm lại di động, mở ra trước mặt Andy. “Không có cuộc gọi mới, Andy, nhất định là cô nghe lầm!"
Cô cấp cho cái bậc thang, Andy liền leo xuống, nói: “A, vậy có thể là em thật sự đã lầm. Thật xin lỗi, chị Tưởng, nếu không có việc gì thì em đi trước."
“Đi đi!" Tưởng Tịch cười vô cùng tự nhiên. Andy không cảm giác ra có chỗ nào không đúng, vẻ mặt như thường, đi ra ngoài.
Vương Mộng đi theo sau cô ta đóng cửa lại, quay đầu lo lắng nói: “Tưởng Tịch, cô ta thật sự đã nhìn trộm di động của cô."
“Tôi biết." Tưởng Tịch nhìn màn hình vừa khoá lại. Chắc chắn là Andy muốn nhìn xem trong di động của cô có tin tức liên quan tới Tần Thành hay không. Đáng tiếc là cô đã đặt mật mã, không thể mở ra.
“Vậy sao cô còn để cho cô ta đi?"
Vương Mộng đã nhìn ra Andy không phải là người tốt từ lâu. Một nghệ sĩ nhỏ mà thôi, cũng không biết dựa vào cái gì mà ngoài sáng thì nịnh bợ Tưởng Tịch, trong tối lại nói xấu Tưởng Tịch.
Nếu Tưởng Tịch không hết lần này đến lần nọ nói cô không thể hành động thiếu suy nghĩ thì cô đã sớm lao ra đấu với người đó.
Hôm nay thật vất vả bắt Andy tại trận, Tưởng Tịch lại thả cô ta đi.
Tuy rằng Vương Mộng đại khái hiểu trong đó có lý do, nhưng trong lòng cũng muốn xác nhận một chút.
Hiệu quả cách âm của phòng ở không tốt, Tưởng Tịch đè thấp giọng nói, nói: “Vương Mộng, mọi việc dựa theo chứng cớ, cô nói cô ta cầm di động của tôi, nhưng nếu cô ta cắn ngược lại cô một cái thì làm sao bây giờ?"
Vương Mộng thật sự không có nghĩ tới vấn đề này. Vừa rồi cô đưa cơm cho Tưởng Tịch, vừa vào cửa liền nhìn thấy Andy lén lút trượt mở di động của Tưởng Tịch, cô liền nổi nóng, bỏ đồ xuống, không nghĩ tới cái gì cả liền lôi kéo Andy chất vấn.
Tưởng Tịch vừa thấy vẻ mặt của Vương Mộng, trong lòng đại khái hiểu được, ngữ khí chậm rãi, nhẹ giọng cười nói: “Nếu cô ta cắn lại cô một cái, cô nói xem người ngoài sẽ tin cô hay là tin cô ta?"
“Tin cô ta?" Vương Mộng bị kích động. “Nhưng mà…"
“Không có nhưng mà." Tưởng Tịch đứng cạnh cửa sổ, ánh trăng chiếu lên người cô, chợt làm cho người ta có một loại cảm giác khó đến gần.
“Danh tiếng của tôi hiện giờ không thể làm cho cho người khác tin cô, ngay cả khi cô đúng. Vương Mộng, đây là một trong những quy tắc thú vị của giới showbiz."
Vương Mộng im lặng vài phút, cúi đầu nói: “Tôi hiểu rồi."
“Ừ." Tưởng Tịch dời người. “Cô đi ăn cơm trước đi! Nếu tôi có việc sẽ gọi cô."
Bóng dáng Vương Mộng dần dần mất hẳn ở ngoài cửa. Tưởng Tịch dừng tại chỗ một khoảng thời gian, đang muốn ngồi vào bàn ăn cơm ở bên cạnh, thì Lâm Dật bưng khay nhỏ gõ cửa phòng.
“Tôi vừa mới nghe thấy trong phòng cô dường như có người đang cãi lộn." Lâm Dật mang theo đồng cảm, cười đi vào: “Có cần giúp đỡ hay không?"
Trong mắt hoa đào mang theo sự quan tâm nồng đậm. Tưởng Tịch mời Lâm Dật vào, thản nhiên nói: “Cảm ơn anh Lâm đã quan tâm, chỉ là hiểu lầm, đã làm sáng tỏ rồi."
“Vậy là tốt rồi." Lâm Dật bưng khay ngồi vào đối diện Tưởng Tịch, bỗng nhiên vô cùng ga lăng hỏi: “Vậy tối nay có may mắn được mời cô Tưởng cùng dùng bữa tối không?"
Chân mày Tưởng Tịch hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười ôn hoà: “Đương nhiên, vô cùng vinh hạnh."
***
“Bạch Tâm, cô mau đến xem." Andy cầm cái kẹp, hoảng sợ trừng mắt nhìn cái đồ đựng nuôi cấy.
Tưởng Tịch chạy chậm đến, thông qua kính hiển vi, nhìn thấy vi khuẩn của virus 2033 đang sinh sôi nảy nở với tốc độ phân tách gấp trăm ngàn lần.
Lâm Dật và Trương Vân cũng chạy theo lại. Nhìn thoáng qua gương mặt tái nhợt của Tưởng Tịch, Lâm Dật hiểu rõ, nói: “Có phải vi khuẩn đang tăng lên với tốc độ điên cuồng không?"
Tưởng Tịch không lên tiếng, vén mái tóc ướt mồ hôi ở trên trán, bình tĩnh chỉ huy Andy chấm dứt công việc thí nghiệm, tiêu huỷ vi khuẩn biến dị.
“Xem ra tôi đã đoán đúng." Lâm Dật ôm cánh tay, lùi sang một bên, nói: “Bạch Tâm, lần này cô rất sốt ruột nghiệm chứng kết quả nghiên cứu! May mắn là cô không có dùng thuốc ở trên người bệnh nhân."
“Thật xin lỗi, là tôi sai." Tưởng Tịch gở mắt kính xuống, cởi áo nghiên cứu ra, thay vào áo khoác màu đen, nói: “Tôi đi ra ngoài một chút!"
***
“Tốt." Dung An nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Màn này qua, hôm nay tạm thời quay tới đây."
Mọi người phát ra tiếng thở ra.
Lâm Dật có lẽ cũng nghe thấy, mắt hoa đào cong cong, nói: “Tưởng Tịch, hôm nay tôi bị cô dẫn dắt rồi!"
“Tôi cho rằng tôi đã bị anh dẫn dắt!" Tưởng Tịch cũng nghĩ như vậy, nói.
Cô không có tâng bốc Lâm Dật, bởi vì cô quả thật đã bị dẫn dắt diễn theo. Trong lúc quay phim gần đây, cô tựa như luôn ở trong cảm giác bị Lâm Dật dẫn dắt.
“Đó là bởi vì kỹ thuật diễn của cô rất tốt, độ phối hợp ăn ý cao." Phạm Vân Phàm cầm theo cặp đựng laptop của Dung An, đi tới, hào phóng nhìn Tưởng Tịch, nói: “Cô không cần khiêm tốn, lời này là đạo diễn Dung nói."
Tưởng Tịch: “…"
Lời nói này của Phạm Vân Phàm có ít nhất 70% hư cấu.
Bất quá, thỉnh thoảng được trợ lý của Dung An thừa nhận một lần, trong lòng không thể không sảng khoái.
Tưởng Tịch vừa cân nhắc cấu tạo não của Phạm Vân Phàm, vừa lấp lánh ánh mắt, nói: “Anh Phạm không có chuyện gì thì tôi đi trước nhé."
“Chờ một chút." Phạm Vân Phàm nghĩ tới mục đích của mình, nâng laptop lên nói: “Hôm nay đạo diễn Dung muốn đi đến thị trấn dưới chân núi một chuyến, Tưởng Tịch, cô phụ trách bảo vệ anh ta."
Ý của anh ta là kêu mình làm vệ sĩ?
Không đúng, đây chỉ là nguỵ trang. Tưởng Tịch nhanh chóng cảm giác ra “ý đồ riêng" của Dung An, mỉm cười: “Được, tôi biết rồi."
Xuống núi càng khó hơn so với lên núi. Tưởng Tịch đeo ba lô, không nhanh không chậm theo sát bên trái Dung An.
Dung An vô cảm đối với người hay tranh cãi ầm ĩ, về điểm này, mỗi ngày cô thấy thái độ của anh ta đối với Andy liền biết một chút.
Nhưng hôm nay Dung An lại mở lời trước.
Anh ta nói: “Gần đây cô tiến bộ rất nhiều."
“Cám ơn đạo diễn Dung." Tưởng Tịch nhịn xuống chấn động trong lòng thật lớn, mỉm cười.
Dung An quay đầu liếc nhìn cô một cái, nói: “Ở trước mặt tôi, cô không cần làm ra vẻ."
Vóc người anh ta xấp xỉ Tần Thành, cho dù trên mặt đeo kính râm, cũng nhìn ra được dáng dấp trời sinh thật là tốt.
Ánh nắng chiều xuyên qua cành cây trên núi, khiến cho toàn thân anh ta giống như có mạ vàng. Tưởng Tịch nhìn chằm chằm trong chốc lát, lòng nói nếu Dung An làm diễn viên, nhất định có thể thu hút rất nhiều cô gái trẻ theo đuổi.
Hai ngừơi trò chuyện câu được câu không, khi đến dưới chân núi thì vừa qua một tiếng đồng hồ.
Đã có xe chờ ở đèo, Tưởng Tịch mở cửa xe ngồi vào, mới hỏi: “Đạo diễn Dung muốn vào thị trấn làm cái gì?"
Dung An dựa vào lưng ghế da, nói: “Đi gặp một người."
Vậy sao lại mang theo tôi? Tưởng Tịch hoang mang, nhưng cũng không có hỏi. Ở đây cách thị trấn không xa, cô tạm thời không gấp.
Khoé mắt nhìn đến người phụ nữ bình tĩnh, Dung An nghiêng đầu đối diện với cửa kính xe, khoé miệng gợi lên.
Lời nói ngoài đề
Sơ Ảnh: Tình địch số hai ra đời.
Tần Thành: Ngoài Nguyên Tấn Thần ra, còn có ai? Xem ra tôi không tiêu diệt hắn…
Sơ Ảnh: Vốn muốn nói cho cậu, nhưng cậu muốn giết người, ta đây không nói…
Tần Thành: Sơ Ảnh, có tin tôi sẽ giết bà hay không…
Sơ Ảnh: ->_->
Tác giả :
Vũ Sơ Ảnh