Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
Chương 43: Mê hoặc (2)
Thanks em HongTranHuyenMong đã beta
____
Mê hoặc là một dạng tình ái đầy cám dỗ.
Khả Vi vô thức nâng ngón tay lên mân mê làn môi của mình, tiềm thức trổi dậy khiến cho ở miệng tựa như vẫn còn nếm được mùi vị chocolate ngọt bùi kia.
Đưa mắt nhìn rõ xung quanh, thật sự chỉ có một mình cô ở trong phòng...Cũng phải, giờ này anh thường không có ở Khuyển Viên...
Bỗng nhiên Khả Vi muốn nhướn người ngồi dậy, cơ thể vừa rồi còn bị tiềm thức nhấn chìm, giờ đã trở về với thế giới hiện tại, Khả Vi tức thời cảm nhận được những cơn đau rất rõ ràng. Cô chợt bừng tỉnh, đau đớn khiến cô cắn lấy môi...Là di chứng sau một đêm động tình triền miên...
Xương cốt và sinh lý như rã rời, cảm giác như Khả Vi không thể làm chủ được cơ thể, ngay cả việc muốn xoay người một chút cũng vô cùng ê ẩm...
Chợt nhìn xuống một bên vai, Khả Vi phát hiện ra vết thương đã thay một miếng băng dính mới. Cùng lúc phát giác ra những dấu yêu chằng chịt trên thân thể. Ngay cả...gần mép đùi cũng có.
Vội vàng kéo chân váy che lại...Hơi thở vô thức đã trở nên gấp rút hơn. Anh thật sự đã không chừa cho cô một con đường nào.
Loay hoay một hồi lâu, Khả Vi cuối cùng cũng bước được xuống giường. Trên người cô mặc một bộ váy ngủ tơ lụa hai dây màu oải hương thanh nhã. Cô muốn đến phòng quần áo để kiếm một chiếc áo len mặc vào...
Bên ngoài dù là nắng hạ không mây, thì ở trong căn biệt thự tư nhân này vẫn luôn có điều hòa mở quanh năm. Nhiệt độ luôn luôn là Đông ấm, Hạ mát.
Vừa bước một chân vào thì hệ thống đèn tự động đã mở lên, ập vào mắt Khả Vi là kiến trúc hoàn toàn mới của cả gian phòng này.
Tất cả những giỏ sách cao cấp, trang sức kiêu sa và những bộ váy kiêu kỳ, đều đã được di chuyển vào trong những tủ kính đứng, bên ngoài khung tủ được gắn những viên pha lê lớn. Tủ kính to lớn được thiết kế trải dài, dọc theo bức tường. Phía trên còn có những bóng đèn màu trắng ngà chiếu thẳng vào. Giống như ở những shop thời trang thời thượng ở trung tâm thành phố Paris.
Đổi lại ở vị trí cũ tại không gian gần cạnh nơi cô đang đứng là những chiếc áo len mỏng, và nhiều bộ đồ với thiết kế đơn giản hơn. Không xa là những đôi giày với nhiều kiểu dáng khác nhau, từ năng động cho đến tao nhã, chúng được xếp thẳng hàng trên tầng kệ thấp nhất.
Sát bên góc, kế bên chỗ treo đồ ngủ của anh là những chiếc váy ngủ tơ lụa của cô. Kiểu dáng mới lạ mà Khả Vi chưa từng thấy qua. Từng chiếc váy ngủ được cắt may riêng cho cô, váy áo kiểu hai dây hoặc là kiểu áo yếm. Tất cả váy ngủ đều kèm theo một chiếc áo khoác dài mỏng manh cùng màu, cổ tay áo loe rộng, chân áo xoè rất tinh tế...
Hạ ánh mắt xuống phía dưới, Khả Vi phát hiện ra những ngăn tủ kéo, toàn bộ đều có lớp kính thuỷ tinh trong suốt ở phía trên. Khả Vi dễ dàng nhìn thấy những bộ đồ lót vừa trang nhã, vừa không kém phần gợi cảm được sắp xếp rất ngay ngắn...
Ngoài đồ ngủ được sắp xếp cùng nhau ra, thì trang phục, phụ kiện và toàn bộ đồ dùng khác của Từ Trấn Khiêm lại được xếp ở không gian phía đối diện của Khả Vi. Màu sắc chủ đạo vẫn là trắng - đen.
Khung cảnh trước mặt chia ra thành hai thái cực hoàn toàn khác biệt nhau.
Tất cả đều nói lên một điều, anh rất hiểu cô...
Cô có xuất xứ, thói quen và sở thích khác với thế giới của anh, nên những ngày qua đã thay đổi không ít. Đem cho cô hết thảy những gì cô có thể dung hoà. Dùng thời gian và lòng kiên nhẫn để dắt cô đi cùng.
Khả Vi nhất thời không biết phản ứng thế nào, vô tình lại đứng đó ngây người thêm mấy phút. Tận sâu trong đáy lòng dâng trào một cảm xúc rất mãnh liệt, không rõ là gì...
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khả Vi nhanh tay kéo lấy chiếc áo len màu trắng đang treo bên cạnh, khoác vội lên người, che đi những dấu vết đỏ ám muội do anh để lại.
Cánh cửa mở ra, cô y tá cẩn thận nhìn vào, phát hiện ra không có ai ở trên giường, cô ngơ ngác nhìn đến góc phòng thì đã thấy Khả Vi đứng đó.
"Thật xin lỗi, tôi không biết thiếu phu nhân đã thức rồi...Nếu không, tôi nhất định sẽ đợi cô cho phép thì mới mở cửa..."
"Không gì, tôi hiểu...Cô là...?" Khả Vi nhìn ra được sự ngại ngùng của đối phương, nên đã đỡ lời.
Cô y tá điềm đạm bước hẳn vào trong phòng, tay đóng lại cánh cửa ở phía sau:
"Thiếu phu nhân, tôi là y tá riêng của Từ gia, tên là Ngọc Mai..." Thân thiện giới thiệu rồi ngón tay từ tốn chỉ vào chiếc hộp kim loại đang ở trên chiếc bàn ở giữa phòng, "Minh Đông tiên sinh có chuẩn bị sẵn và dặn tôi là vào giờ này nên xem vết thương và cho thiếu phu nhân uống thuốc...Nhưng sáng nay Từ thiếu đã tự thay miếng băng cho cô...Người dặn tôi không được làm phiền cô...Tôi nghĩ cô có lẽ vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên định là sẽ âm thầm vào xem chừng một chút..."
Khả Vi chăm chú lắng nghe hết một lúc, nghe đến tên của Minh Đông thì bất chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng...Khoé môi mấp máy: "...À..." Đôi mắt loé lên một điều gì đó, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại: "...Hay là vài phút sau hãy quay lại, tôi muốn dùng nhà vệ sinh một chút..." Dứt câu, Khả Vi cũng nhoẻn miệng cười.
Cô y tá vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi xoay lưng rời đi.
Tiếng cửa phòng đóng lại tạo ra một âm thanh cực nhỏ. Khả Vi lúc này mới bước đến bên bộ bàn ghế ở giữa phòng.
Cô ngồi xuống đối diện chiếc hộp, dùng tay nhấn vào cái nút gạt bằng kim loại ở giữa. Chiếc hộp liền được mở khóa, Khả Vi nhanh chóng xem xét bên trong, có băng dính, băng vải, kéo, kim tiêm, ống dịch, cây đo thân nhiệt, óng nghe...và một số loại thuốc khác nhau...
Không có gì khác lạ. Khả Vi nhíu mày, Minh Đông đã nói sẽ lấy tư cách là bác sĩ mà toại nguyện cho cô...Anh không thể cứ như vậy mà không giữ lời...
Khi bàn tay đang định đóng nắp hộp lại, thì ánh mắt lại vô tình nhìn thấy được điều gì đó...
Trong số các lọ thuốc, có hai lọ nhìn bề ngoài thì rất giống nhau. Cả hai đều là thuốc kháng sinh, nhưng một lọ lại có thêm một dòng chữ ở dưới cùng, rất nhỏ: "Romeo & Juliet"
Là tình yêu trái ngang mà Minh Đông đã từng nhắc đến. Khả Vi đột nhiên thấy trong lòng nặng nề. Hàm ý của Minh Đông rất rõ.
Cả hai nhân vật Romeo và Juliet đều vì sự ích kỷ và hiểu lầm mà dẫn đến cái chết. Nếu Juliet không ích kỷ giả chết để Romeo trở về thì có lẽ Romeo đã không hiểu lầm mà tự kết liễu đời mình. Khi Juliet tỉnh dậy, thấy được người mình yêu vì mình mà chết, chịu không được tan thương, cuối cùng đã quyết định chết theo...
Tình yêu có thể rất là tiêu cực và ích kỷ.
Đại kết cục này đã là kinh điển.
Sự lựa chọn đơn phương này của cô có lẽ cũng sẽ đem đến hiểu lầm và đau thương.
...Nhưng Khả Vi căn bản là người học luật. Lý tính mà nói, cô tin vào quyền tự do chu cầu hạnh phúc của mỗi người ở từng giai đoạn khác nhau. Người phụ nữ nên có quyền quyết định tối cao về việc lúc nào cô ta muốn mang thai. Đó là cơ thể của cô ta. Cho nên việc làm này của cô là thật sự đã suy nghĩ kĩ, đáng được tôn trọng. Nếu hai người ở cạnh nhau, một người muốn, một người không, thì đứa bé ra đời vốn đã là không như mong đợi...
Anh có hay không mong muốn có con...với cô? Nghĩ đến đây, Khả Vi thật sự không nhớ ra là anh có dùng biện pháp gì...
Từ Trấn Khiêm cũng không bao giờ đưa cho Khả Vi biện pháp gì...
Còn cô, cô căn bản vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ. Khả Vi thầm nghĩ, cô không có vấn đề thành thật nói ra điều này. Vấn đề lớn nhất chính là cô có tâm ma mỗi khi đối diện với anh. Chung quy vẫn là...không biết anh sẽ cho phản ứng gì...Anh có hạ thủ lưu tình hay không? Khả Vi hoàn toàn không đoán ra được hậu quả.
Có lẽ cô cần phải thành thật với anh, nhưng ở một thời điểm trong tương lai...
Bất lực tựa người ra sau, lòng bàn tay vô thức siết chặt lọ thuốc. Ngẩng đầu, Khả Vi chậm rãi lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng.
Lúc này, cánh cửa phòng bất chợt mở ra...
____
Mê hoặc là một dạng tình ái đầy cám dỗ.
Khả Vi vô thức nâng ngón tay lên mân mê làn môi của mình, tiềm thức trổi dậy khiến cho ở miệng tựa như vẫn còn nếm được mùi vị chocolate ngọt bùi kia.
Đưa mắt nhìn rõ xung quanh, thật sự chỉ có một mình cô ở trong phòng...Cũng phải, giờ này anh thường không có ở Khuyển Viên...
Bỗng nhiên Khả Vi muốn nhướn người ngồi dậy, cơ thể vừa rồi còn bị tiềm thức nhấn chìm, giờ đã trở về với thế giới hiện tại, Khả Vi tức thời cảm nhận được những cơn đau rất rõ ràng. Cô chợt bừng tỉnh, đau đớn khiến cô cắn lấy môi...Là di chứng sau một đêm động tình triền miên...
Xương cốt và sinh lý như rã rời, cảm giác như Khả Vi không thể làm chủ được cơ thể, ngay cả việc muốn xoay người một chút cũng vô cùng ê ẩm...
Chợt nhìn xuống một bên vai, Khả Vi phát hiện ra vết thương đã thay một miếng băng dính mới. Cùng lúc phát giác ra những dấu yêu chằng chịt trên thân thể. Ngay cả...gần mép đùi cũng có.
Vội vàng kéo chân váy che lại...Hơi thở vô thức đã trở nên gấp rút hơn. Anh thật sự đã không chừa cho cô một con đường nào.
Loay hoay một hồi lâu, Khả Vi cuối cùng cũng bước được xuống giường. Trên người cô mặc một bộ váy ngủ tơ lụa hai dây màu oải hương thanh nhã. Cô muốn đến phòng quần áo để kiếm một chiếc áo len mặc vào...
Bên ngoài dù là nắng hạ không mây, thì ở trong căn biệt thự tư nhân này vẫn luôn có điều hòa mở quanh năm. Nhiệt độ luôn luôn là Đông ấm, Hạ mát.
Vừa bước một chân vào thì hệ thống đèn tự động đã mở lên, ập vào mắt Khả Vi là kiến trúc hoàn toàn mới của cả gian phòng này.
Tất cả những giỏ sách cao cấp, trang sức kiêu sa và những bộ váy kiêu kỳ, đều đã được di chuyển vào trong những tủ kính đứng, bên ngoài khung tủ được gắn những viên pha lê lớn. Tủ kính to lớn được thiết kế trải dài, dọc theo bức tường. Phía trên còn có những bóng đèn màu trắng ngà chiếu thẳng vào. Giống như ở những shop thời trang thời thượng ở trung tâm thành phố Paris.
Đổi lại ở vị trí cũ tại không gian gần cạnh nơi cô đang đứng là những chiếc áo len mỏng, và nhiều bộ đồ với thiết kế đơn giản hơn. Không xa là những đôi giày với nhiều kiểu dáng khác nhau, từ năng động cho đến tao nhã, chúng được xếp thẳng hàng trên tầng kệ thấp nhất.
Sát bên góc, kế bên chỗ treo đồ ngủ của anh là những chiếc váy ngủ tơ lụa của cô. Kiểu dáng mới lạ mà Khả Vi chưa từng thấy qua. Từng chiếc váy ngủ được cắt may riêng cho cô, váy áo kiểu hai dây hoặc là kiểu áo yếm. Tất cả váy ngủ đều kèm theo một chiếc áo khoác dài mỏng manh cùng màu, cổ tay áo loe rộng, chân áo xoè rất tinh tế...
Hạ ánh mắt xuống phía dưới, Khả Vi phát hiện ra những ngăn tủ kéo, toàn bộ đều có lớp kính thuỷ tinh trong suốt ở phía trên. Khả Vi dễ dàng nhìn thấy những bộ đồ lót vừa trang nhã, vừa không kém phần gợi cảm được sắp xếp rất ngay ngắn...
Ngoài đồ ngủ được sắp xếp cùng nhau ra, thì trang phục, phụ kiện và toàn bộ đồ dùng khác của Từ Trấn Khiêm lại được xếp ở không gian phía đối diện của Khả Vi. Màu sắc chủ đạo vẫn là trắng - đen.
Khung cảnh trước mặt chia ra thành hai thái cực hoàn toàn khác biệt nhau.
Tất cả đều nói lên một điều, anh rất hiểu cô...
Cô có xuất xứ, thói quen và sở thích khác với thế giới của anh, nên những ngày qua đã thay đổi không ít. Đem cho cô hết thảy những gì cô có thể dung hoà. Dùng thời gian và lòng kiên nhẫn để dắt cô đi cùng.
Khả Vi nhất thời không biết phản ứng thế nào, vô tình lại đứng đó ngây người thêm mấy phút. Tận sâu trong đáy lòng dâng trào một cảm xúc rất mãnh liệt, không rõ là gì...
Bỗng bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Khả Vi nhanh tay kéo lấy chiếc áo len màu trắng đang treo bên cạnh, khoác vội lên người, che đi những dấu vết đỏ ám muội do anh để lại.
Cánh cửa mở ra, cô y tá cẩn thận nhìn vào, phát hiện ra không có ai ở trên giường, cô ngơ ngác nhìn đến góc phòng thì đã thấy Khả Vi đứng đó.
"Thật xin lỗi, tôi không biết thiếu phu nhân đã thức rồi...Nếu không, tôi nhất định sẽ đợi cô cho phép thì mới mở cửa..."
"Không gì, tôi hiểu...Cô là...?" Khả Vi nhìn ra được sự ngại ngùng của đối phương, nên đã đỡ lời.
Cô y tá điềm đạm bước hẳn vào trong phòng, tay đóng lại cánh cửa ở phía sau:
"Thiếu phu nhân, tôi là y tá riêng của Từ gia, tên là Ngọc Mai..." Thân thiện giới thiệu rồi ngón tay từ tốn chỉ vào chiếc hộp kim loại đang ở trên chiếc bàn ở giữa phòng, "Minh Đông tiên sinh có chuẩn bị sẵn và dặn tôi là vào giờ này nên xem vết thương và cho thiếu phu nhân uống thuốc...Nhưng sáng nay Từ thiếu đã tự thay miếng băng cho cô...Người dặn tôi không được làm phiền cô...Tôi nghĩ cô có lẽ vẫn còn đang nghỉ ngơi, nên định là sẽ âm thầm vào xem chừng một chút..."
Khả Vi chăm chú lắng nghe hết một lúc, nghe đến tên của Minh Đông thì bất chợt nhớ đến một chuyện rất quan trọng...Khoé môi mấp máy: "...À..." Đôi mắt loé lên một điều gì đó, rất nhanh lại bình tĩnh trở lại: "...Hay là vài phút sau hãy quay lại, tôi muốn dùng nhà vệ sinh một chút..." Dứt câu, Khả Vi cũng nhoẻn miệng cười.
Cô y tá vui vẻ, nhẹ nhàng gật đầu một cái rồi xoay lưng rời đi.
Tiếng cửa phòng đóng lại tạo ra một âm thanh cực nhỏ. Khả Vi lúc này mới bước đến bên bộ bàn ghế ở giữa phòng.
Cô ngồi xuống đối diện chiếc hộp, dùng tay nhấn vào cái nút gạt bằng kim loại ở giữa. Chiếc hộp liền được mở khóa, Khả Vi nhanh chóng xem xét bên trong, có băng dính, băng vải, kéo, kim tiêm, ống dịch, cây đo thân nhiệt, óng nghe...và một số loại thuốc khác nhau...
Không có gì khác lạ. Khả Vi nhíu mày, Minh Đông đã nói sẽ lấy tư cách là bác sĩ mà toại nguyện cho cô...Anh không thể cứ như vậy mà không giữ lời...
Khi bàn tay đang định đóng nắp hộp lại, thì ánh mắt lại vô tình nhìn thấy được điều gì đó...
Trong số các lọ thuốc, có hai lọ nhìn bề ngoài thì rất giống nhau. Cả hai đều là thuốc kháng sinh, nhưng một lọ lại có thêm một dòng chữ ở dưới cùng, rất nhỏ: "Romeo & Juliet"
Là tình yêu trái ngang mà Minh Đông đã từng nhắc đến. Khả Vi đột nhiên thấy trong lòng nặng nề. Hàm ý của Minh Đông rất rõ.
Cả hai nhân vật Romeo và Juliet đều vì sự ích kỷ và hiểu lầm mà dẫn đến cái chết. Nếu Juliet không ích kỷ giả chết để Romeo trở về thì có lẽ Romeo đã không hiểu lầm mà tự kết liễu đời mình. Khi Juliet tỉnh dậy, thấy được người mình yêu vì mình mà chết, chịu không được tan thương, cuối cùng đã quyết định chết theo...
Tình yêu có thể rất là tiêu cực và ích kỷ.
Đại kết cục này đã là kinh điển.
Sự lựa chọn đơn phương này của cô có lẽ cũng sẽ đem đến hiểu lầm và đau thương.
...Nhưng Khả Vi căn bản là người học luật. Lý tính mà nói, cô tin vào quyền tự do chu cầu hạnh phúc của mỗi người ở từng giai đoạn khác nhau. Người phụ nữ nên có quyền quyết định tối cao về việc lúc nào cô ta muốn mang thai. Đó là cơ thể của cô ta. Cho nên việc làm này của cô là thật sự đã suy nghĩ kĩ, đáng được tôn trọng. Nếu hai người ở cạnh nhau, một người muốn, một người không, thì đứa bé ra đời vốn đã là không như mong đợi...
Anh có hay không mong muốn có con...với cô? Nghĩ đến đây, Khả Vi thật sự không nhớ ra là anh có dùng biện pháp gì...
Từ Trấn Khiêm cũng không bao giờ đưa cho Khả Vi biện pháp gì...
Còn cô, cô căn bản vẫn chưa sẵn sàng làm mẹ. Khả Vi thầm nghĩ, cô không có vấn đề thành thật nói ra điều này. Vấn đề lớn nhất chính là cô có tâm ma mỗi khi đối diện với anh. Chung quy vẫn là...không biết anh sẽ cho phản ứng gì...Anh có hạ thủ lưu tình hay không? Khả Vi hoàn toàn không đoán ra được hậu quả.
Có lẽ cô cần phải thành thật với anh, nhưng ở một thời điểm trong tương lai...
Bất lực tựa người ra sau, lòng bàn tay vô thức siết chặt lọ thuốc. Ngẩng đầu, Khả Vi chậm rãi lấy một viên thuốc bỏ vào trong miệng.
Lúc này, cánh cửa phòng bất chợt mở ra...
Tác giả :
Đỗ Thanh Di