Có Vợ Là Cả Gia Tài
Chương 198: Bà nội gọi điện
Ông trời, cũng không cho cô cơ hội đổi ý!
"Anh là bác sĩ, tôi càng tin tưởng vào chuyên môn của anh! Nếu như việc phẫu thuật sẽ tốt hơn cho ba tôi, tôi sẽ bàn bạc với mẹ! Tiền không phải là vấn đề, nhưng tôi vẫn muốn lấy an toàn làm chuẩn, tôi không muốn mất đi ba tôi…"
Hốc mắt đỏ hoe, trong mắt Hiểu Nhi lóe lên sự khẩn cầu rõ ràng, ba cô mạnh mẽ cả đời, thương cô như mạng, cuối cùng lại vì cô mà lưu lạc, cho dù thế nào cô cũng không thể để ba chết như vậy.
"Tôi đã hiểu! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Sợ cô hiểu lầm, lần này, thái độ của Tiêu Mộ rõ ràng là đã thay đổi một trăm tám mươi độ, lời nói và thần thái đều rất nghiêm túc và chuyện nghiệp, không cầm được sự đau lòng, anh ta rút khăn tay đưa tới.
"Cám ơn!"
Lúc rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Hiểu Nhi không khỏi chút buồn.
Vốn đã cầm tiền, lại còn muốn xem anh ta có thể lạnh lùng và vô tình đến mức nào với mình, tốt nhất là nên lợi dụng cơ hội lần này để giải quyết dứt điểm sau đó lấy đơn ly hôn, không ngờ bây giờ cho dù có muốn hay không cũng thật sự không thể quay đầu.
Cho dù thế nào thì số tiền kia, cô chắc chắn phải giữa lại.
Chỉ là tiếp thương nhân mà thôi, cô nhất định phải nghĩ đến kế thoát thân toàn vẹn.
Dù sao thì tiền cũng đã vào trong túi cô!
Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi bắt đầu chuẩn bị đơn giản một chút để đón tiếp ‘án tử hình’ sắp tới mà anh tuyên phạt. Nếu như có thể thuận lợi vượt qua một kiếp này, anh chịu ký tên đơn ly hôn, dù sao cũng tốt hơn so với việc kéo dài như vậy, một ngày bằng một năm, sống dở chết dở!
Đang suy nghĩ, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cụp mắt xuống, trái tim của cô nhói đau, lập tức vội vàng ấn nút trả lời, khóe miệng mỉm cười:
"Bà nội… "
"Con gái! Gần đây bận việc gì vậy? Tại sao cuối tuần cũng không tới? Bạn bè thân thích tặng ta rất nhiều đồ vật nhỏ và chai lọ, bà nội đều để dành cho con, sắp đầy một cái rương rồi! Có rảnh thì tới chọn! Còn có thêm mấy cái túi nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ, rất phù hợp với những cô gái trẻ, kiểu dáng mới, rất đẹp, con chọn xong lại để cho Hương Hương và Tĩnh Di tới chọn!"
Nghe bà nội nói như vậy, trong lòng Hiểu Nhi có một trận đắng chát; khoảng thời gian trước cãi nhau với Phùng Dịch Phong, cô cũng cảm giác không tốt lắm, vì vậy chủ động gọi điện thoại với bà nội nói sẽ không tới, sau đó bà nội gọi điện thoại cô cũng từ chối, không ngờ, mới mấy ngày bà nội lại điện thoại tới.
Cô có thể cảm nhận được rằng lão nhân gia thật sự thương cô, nhưng cô cũng đã sắp ly hôn, mà điều kiện của cô sau này đến thăm bà nội, có lẽ sẽ bị người khác nghi ngờ và chê cười!
Cô cũng không có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ, càng không muốn vì thế mà liên lụy đến người thân của mình.
Vậy nên khoảng thời gian gần đây, cô chỉ gọi điện thoại nhưng cũng không đi qua.
"Bà nội đã cất đi cho con rồi! Tránh cho bọn họ tới nhìn thấy, thuận tay cầm đi mất! Khụ khụ..."
"Bà nội, cổ họng của bà không được thoải mái ạ! Cháu làm mứt lê tẩm quả sơn trà, ướp thêm một chút mật ong cho bà nhuận họng… Gần đây cháu hơi bận nên không qua được, cháu sẽ nhờ người gửi cho bà trước, bà nhớ phải ngâm với nước ấm! Chờ khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm bà nội, nhận món quà nhỏ của bà!"
Lừa lão nhân gia như vậy, trong lòng Hiểu Nhi có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến việc có lẽ sẽ có người thay thế mình một cách nhanh chóng, cô lại ép cho trái tim không đành lòng của mình trở về:
"Bà nội, bà phải chú ý thân thể, buổi tối đừng ham chơi, phải nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Được được! Con gái, khi nào rảnh đến nhà bà nội làm bánh bao sủi cảo! Không nhất định phải là cuối tuần, buổi tối cũng được! Gần đây bà nội đều rất rảnh!"
"Được!"
...
Nói chuyện với lão nhân gia một lúc lâu, sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Hiểu Nhi càng khó chịu.
Mấy năm nay, người thân bạn bè bên người thật sự quá ít, đừng nói đến người thân thương yêu và quan tâm cô như vậy, thật ra cô rất không nỡ! Khịt mũi một cái, cô về nhà gói bánh ngọt và mứt lê sơn trà, cô lại gọi điện thoại cho chuyển phát nhanh.
Lại là một ngày bận rộn, hôm nay sau khi trở về từ trong cuộc họp, Phùng Dịch Phong liếc mắt nhìn điện thoại, đột nhiên phát hiện đã là thứ năm.
Đã sắp đến cuối tuần, chẳng lẽ tuần này anh vẫn là có nhà những lại không thể trở về?
Không vui!
Trong thang máy, anh đổi lại tầng lầu, trực tiếp đi đến văn phòng của Mạc Ngôn!
Lúc này, sau khi xử lý việc bên ngoài trở về, Mạc Ngôn đang hỏi thăm tình hình với thư ký: "Tất cả thương nhân ở Sâm Lập đã sắp xếp ổn thỏa cả chưa? Những người ở tầng ba mươi mốt đều là những nhà tài chính rất quan trọng! Người đón tiếp, không có vấn đề gì chứ?"
"Đều đã dọn vào ở! Trước mắt không có vấn đề gì!"
"Ừm!"
Cất kỹ phần tài liệu trong tay, giống như nhớ tới điều gì đó, Mạc Ngôn lại nói:
"À, đúng rồi, tổng giám đốc Trương của Hải Thanh lúc này còn dẫn một người bạn tới, cũng ở tầng ba mươi mốt, phòng 3318 ở góc mà tôi thuê là dành cho một tên nhà giàu mới nổi có số cứt chó nổi tiếng, là một tên vô văn hóa không biết gì hết, chỉ biết ném tiền theo gió! Lại là loại người rất tốt với kêu gọi đầu tư thương mại của chúng ta, dặn dò mọi người, đối với người này cố gắng tâng bốc và khách khí một chút, hắn ta nói gì cũng không cần để trong lòng!"
"Được! Tôi nhớ rồi!" Nhanh chóng ghi chép lại những điều quan trọng vào trong cuốn sổ nhỏ, thư ký cũng vô cùng chuyên nghiệp.
"Còn nữa, tôi để người ta tìm cho hắn ta một nhân viên giao tiếp nữ, nghe nói hắn ta thích cái này! Tối nay gọi điện thoại tới, cô đi liên hệ một chút, tốt nhất tối nay cũng để người ta đi qua! Thời gian còn nhiều, có chuyện gì phát sinh đột xuất chúng ta còn kịp thời xử lý!"
Ý của Mạc Ngôn rất rõ ràng, chính là phải nắm được người nhà giàu mới nổi này.
Gật đầu, thư ký cũng ghi xuống.
Đang nói chuyện, cửa ban công đột nhiên mở ra, Phùng Dịch Phong đi vào.
"Tổng giám đốc…" Không ngờ anh tự mình đến thăm, nữ thư ký xoay người lại, rõ ràng là tâm trạng kích động đến mức giọng nói cũng căng thẳng mấy phần.
Đứng dậy, Mạc Ngôn cũng hơi kinh ngạc, giơ tay lên nói: "Đi làm việc của cô trước đi!"
Đưa mắt nhìn thư ký rời đi, anh ta sửa sang lại phần tài liệu đang lộn xộn trên bàn, mới đi ra: “Anh Phong, có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Trà hay cà phê?"
Điện thoại cũng không kịp gọi, trực tiếp đi tới! Anh như vậy là muốn dọa chết người trợ lý của phòng làm việc sao?
"Không cần! Đi họp, tiện đường! Cậu tìm diễn viên quần chúng, tại sao không có tin tức gì vậy?"
Bỗng nhiên vỗ ót một cái, Mạc Ngôn nhớ tới gì đó mới nói:
"Đều đã sắp xếp xong xuôi, mấy ngày nay bận rộn quên nói với anh! Người có bề ngoài thô kệch, có học thức đó em đã gặp qua! Vẻ mặt hung dữ bẩm sinh, vào vai không phải biến thái thì chính là cướp bóc, tội phạm giết người, nhìn dáng vẻ dữ dằn kia, thật ra bản thân là người thật thà, nói chuyện cũng rất từ tốn! Em hỏi thăm được, đó là một người có tình nghĩa, hắn ta một ngày đổi mấy đoàn làm phim để đóng vai phụ để kiếm thêm chút tiền, vợ hắn ta sức khỏe không được tốt, là một đôi vợ chồng rất ân ái! Em cảm thấy là người rất phù hợp!"
Quay người, anh ta vẫn đi rót hai cốc nước:
"Hai ngày nay, em đã trao đổi với anh ta một chút, cho anh ta một chút tư liệu, để đạo diễn chỉ bảo cho anh ta, đối phó khoảng mười phút là không thành vấn đề! Chúng ta không phải cũng đi theo sao? Cho hắn ta giá tiền gấp mười lần, bất cứ lúc nào hắn ta cũng sẽ phối hợp thời gian của chúng ta! Anh dự định ngày nào?"
"Tối ngày mai đi!"
"Anh là bác sĩ, tôi càng tin tưởng vào chuyên môn của anh! Nếu như việc phẫu thuật sẽ tốt hơn cho ba tôi, tôi sẽ bàn bạc với mẹ! Tiền không phải là vấn đề, nhưng tôi vẫn muốn lấy an toàn làm chuẩn, tôi không muốn mất đi ba tôi…"
Hốc mắt đỏ hoe, trong mắt Hiểu Nhi lóe lên sự khẩn cầu rõ ràng, ba cô mạnh mẽ cả đời, thương cô như mạng, cuối cùng lại vì cô mà lưu lạc, cho dù thế nào cô cũng không thể để ba chết như vậy.
"Tôi đã hiểu! Tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Sợ cô hiểu lầm, lần này, thái độ của Tiêu Mộ rõ ràng là đã thay đổi một trăm tám mươi độ, lời nói và thần thái đều rất nghiêm túc và chuyện nghiệp, không cầm được sự đau lòng, anh ta rút khăn tay đưa tới.
"Cám ơn!"
Lúc rời khỏi bệnh viện, tâm trạng Hiểu Nhi không khỏi chút buồn.
Vốn đã cầm tiền, lại còn muốn xem anh ta có thể lạnh lùng và vô tình đến mức nào với mình, tốt nhất là nên lợi dụng cơ hội lần này để giải quyết dứt điểm sau đó lấy đơn ly hôn, không ngờ bây giờ cho dù có muốn hay không cũng thật sự không thể quay đầu.
Cho dù thế nào thì số tiền kia, cô chắc chắn phải giữa lại.
Chỉ là tiếp thương nhân mà thôi, cô nhất định phải nghĩ đến kế thoát thân toàn vẹn.
Dù sao thì tiền cũng đã vào trong túi cô!
Nghĩ đến đây, Hiểu Nhi bắt đầu chuẩn bị đơn giản một chút để đón tiếp ‘án tử hình’ sắp tới mà anh tuyên phạt. Nếu như có thể thuận lợi vượt qua một kiếp này, anh chịu ký tên đơn ly hôn, dù sao cũng tốt hơn so với việc kéo dài như vậy, một ngày bằng một năm, sống dở chết dở!
Đang suy nghĩ, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, cụp mắt xuống, trái tim của cô nhói đau, lập tức vội vàng ấn nút trả lời, khóe miệng mỉm cười:
"Bà nội… "
"Con gái! Gần đây bận việc gì vậy? Tại sao cuối tuần cũng không tới? Bạn bè thân thích tặng ta rất nhiều đồ vật nhỏ và chai lọ, bà nội đều để dành cho con, sắp đầy một cái rương rồi! Có rảnh thì tới chọn! Còn có thêm mấy cái túi nhỏ, xanh xanh đỏ đỏ, rất phù hợp với những cô gái trẻ, kiểu dáng mới, rất đẹp, con chọn xong lại để cho Hương Hương và Tĩnh Di tới chọn!"
Nghe bà nội nói như vậy, trong lòng Hiểu Nhi có một trận đắng chát; khoảng thời gian trước cãi nhau với Phùng Dịch Phong, cô cũng cảm giác không tốt lắm, vì vậy chủ động gọi điện thoại với bà nội nói sẽ không tới, sau đó bà nội gọi điện thoại cô cũng từ chối, không ngờ, mới mấy ngày bà nội lại điện thoại tới.
Cô có thể cảm nhận được rằng lão nhân gia thật sự thương cô, nhưng cô cũng đã sắp ly hôn, mà điều kiện của cô sau này đến thăm bà nội, có lẽ sẽ bị người khác nghi ngờ và chê cười!
Cô cũng không có tâm tư thấy người sang bắt quàng làm họ, càng không muốn vì thế mà liên lụy đến người thân của mình.
Vậy nên khoảng thời gian gần đây, cô chỉ gọi điện thoại nhưng cũng không đi qua.
"Bà nội đã cất đi cho con rồi! Tránh cho bọn họ tới nhìn thấy, thuận tay cầm đi mất! Khụ khụ..."
"Bà nội, cổ họng của bà không được thoải mái ạ! Cháu làm mứt lê tẩm quả sơn trà, ướp thêm một chút mật ong cho bà nhuận họng… Gần đây cháu hơi bận nên không qua được, cháu sẽ nhờ người gửi cho bà trước, bà nhớ phải ngâm với nước ấm! Chờ khi nào rảnh cháu sẽ đến thăm bà nội, nhận món quà nhỏ của bà!"
Lừa lão nhân gia như vậy, trong lòng Hiểu Nhi có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến việc có lẽ sẽ có người thay thế mình một cách nhanh chóng, cô lại ép cho trái tim không đành lòng của mình trở về:
"Bà nội, bà phải chú ý thân thể, buổi tối đừng ham chơi, phải nghỉ ngơi sớm một chút!"
"Được được! Con gái, khi nào rảnh đến nhà bà nội làm bánh bao sủi cảo! Không nhất định phải là cuối tuần, buổi tối cũng được! Gần đây bà nội đều rất rảnh!"
"Được!"
...
Nói chuyện với lão nhân gia một lúc lâu, sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Hiểu Nhi càng khó chịu.
Mấy năm nay, người thân bạn bè bên người thật sự quá ít, đừng nói đến người thân thương yêu và quan tâm cô như vậy, thật ra cô rất không nỡ! Khịt mũi một cái, cô về nhà gói bánh ngọt và mứt lê sơn trà, cô lại gọi điện thoại cho chuyển phát nhanh.
Lại là một ngày bận rộn, hôm nay sau khi trở về từ trong cuộc họp, Phùng Dịch Phong liếc mắt nhìn điện thoại, đột nhiên phát hiện đã là thứ năm.
Đã sắp đến cuối tuần, chẳng lẽ tuần này anh vẫn là có nhà những lại không thể trở về?
Không vui!
Trong thang máy, anh đổi lại tầng lầu, trực tiếp đi đến văn phòng của Mạc Ngôn!
Lúc này, sau khi xử lý việc bên ngoài trở về, Mạc Ngôn đang hỏi thăm tình hình với thư ký: "Tất cả thương nhân ở Sâm Lập đã sắp xếp ổn thỏa cả chưa? Những người ở tầng ba mươi mốt đều là những nhà tài chính rất quan trọng! Người đón tiếp, không có vấn đề gì chứ?"
"Đều đã dọn vào ở! Trước mắt không có vấn đề gì!"
"Ừm!"
Cất kỹ phần tài liệu trong tay, giống như nhớ tới điều gì đó, Mạc Ngôn lại nói:
"À, đúng rồi, tổng giám đốc Trương của Hải Thanh lúc này còn dẫn một người bạn tới, cũng ở tầng ba mươi mốt, phòng 3318 ở góc mà tôi thuê là dành cho một tên nhà giàu mới nổi có số cứt chó nổi tiếng, là một tên vô văn hóa không biết gì hết, chỉ biết ném tiền theo gió! Lại là loại người rất tốt với kêu gọi đầu tư thương mại của chúng ta, dặn dò mọi người, đối với người này cố gắng tâng bốc và khách khí một chút, hắn ta nói gì cũng không cần để trong lòng!"
"Được! Tôi nhớ rồi!" Nhanh chóng ghi chép lại những điều quan trọng vào trong cuốn sổ nhỏ, thư ký cũng vô cùng chuyên nghiệp.
"Còn nữa, tôi để người ta tìm cho hắn ta một nhân viên giao tiếp nữ, nghe nói hắn ta thích cái này! Tối nay gọi điện thoại tới, cô đi liên hệ một chút, tốt nhất tối nay cũng để người ta đi qua! Thời gian còn nhiều, có chuyện gì phát sinh đột xuất chúng ta còn kịp thời xử lý!"
Ý của Mạc Ngôn rất rõ ràng, chính là phải nắm được người nhà giàu mới nổi này.
Gật đầu, thư ký cũng ghi xuống.
Đang nói chuyện, cửa ban công đột nhiên mở ra, Phùng Dịch Phong đi vào.
"Tổng giám đốc…" Không ngờ anh tự mình đến thăm, nữ thư ký xoay người lại, rõ ràng là tâm trạng kích động đến mức giọng nói cũng căng thẳng mấy phần.
Đứng dậy, Mạc Ngôn cũng hơi kinh ngạc, giơ tay lên nói: "Đi làm việc của cô trước đi!"
Đưa mắt nhìn thư ký rời đi, anh ta sửa sang lại phần tài liệu đang lộn xộn trên bàn, mới đi ra: “Anh Phong, có chuyện gì mà vội vàng như vậy? Trà hay cà phê?"
Điện thoại cũng không kịp gọi, trực tiếp đi tới! Anh như vậy là muốn dọa chết người trợ lý của phòng làm việc sao?
"Không cần! Đi họp, tiện đường! Cậu tìm diễn viên quần chúng, tại sao không có tin tức gì vậy?"
Bỗng nhiên vỗ ót một cái, Mạc Ngôn nhớ tới gì đó mới nói:
"Đều đã sắp xếp xong xuôi, mấy ngày nay bận rộn quên nói với anh! Người có bề ngoài thô kệch, có học thức đó em đã gặp qua! Vẻ mặt hung dữ bẩm sinh, vào vai không phải biến thái thì chính là cướp bóc, tội phạm giết người, nhìn dáng vẻ dữ dằn kia, thật ra bản thân là người thật thà, nói chuyện cũng rất từ tốn! Em hỏi thăm được, đó là một người có tình nghĩa, hắn ta một ngày đổi mấy đoàn làm phim để đóng vai phụ để kiếm thêm chút tiền, vợ hắn ta sức khỏe không được tốt, là một đôi vợ chồng rất ân ái! Em cảm thấy là người rất phù hợp!"
Quay người, anh ta vẫn đi rót hai cốc nước:
"Hai ngày nay, em đã trao đổi với anh ta một chút, cho anh ta một chút tư liệu, để đạo diễn chỉ bảo cho anh ta, đối phó khoảng mười phút là không thành vấn đề! Chúng ta không phải cũng đi theo sao? Cho hắn ta giá tiền gấp mười lần, bất cứ lúc nào hắn ta cũng sẽ phối hợp thời gian của chúng ta! Anh dự định ngày nào?"
"Tối ngày mai đi!"
Tác giả :
Hồng Loan Tâm Nhi