Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 71: Cố Chân Chân bám theo

Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài

Chương 71: Cố Chân Chân bám theo

Cố Hề Hề mang thức ăn vào phòng, vừa vào cửa liền thấy mẹ ngồi ngẩn người trên giường.

"Mẹ!" Cố Hề Hề đặt túi xuống bàn: "Có phải mẹ đói bụng không? Con mua chút đồ ăn, buổi chiều mẹ cũng chưa ăn.."

"Hề Hề, con nói cho mẹ, có phải xảy ra chuyện gì không?" Mẹ Cố nhạy bén phát giác có gì đó không ổn.

Từ xế chiều, Cố Hề Hề đã không bình thường. Mặc dù cô không nói, nhưng bà dự cảm được dường như chuyện này rất phiền phức.

Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.

"Mẹ, khoan đã hỏi. Ăn một chút trước, đã trễ thế này, sao mẹ không gọi đồ ăn? Không phải đã nói với mẹ ở đây có thể gọi đồ ăn sao?" Cố Hề Hề không trả lời câu hỏi của bà mà đổi đề tài: "Tối nay con muốn ngủ chung với mẹ, đã lâu không ngủ cùng mẹ."

"Còn Tư Thần.." Mẹ Cố chần chừ mở miệng.

"Anh ấy cũng đồng ý. Sau khi con lập gia đình thì không thể về nhà như trước kia nữa, cho nên anh ấy đồng ý cho con tối nay ngủ cùng mẹ." Cố Hề Hề nở cụ cười nói tránh: "Vừa rồi ba gọi nói bà nội đột nhiên kêu ba trở về, nên tối nay ba không nghỉ ở đây."

Mặc dù Cố Hề Hề không biết ba đi nơi nào, nhưng lần này cô nói cũng không sai, ba cô thật sự về nhà bà Cố. Nghe chồng mình tối nay không ở đây, trong lòng mẹ Cố không khỏi buồn phiền một tiếng.

Từ khi Cố Hề Hề kết hôn, bà mơ hồ cảm thấy chồng mình dường như có chuyện dấu bà. Trước kia ông không thích ăn diện, nhưng khoảng thời gian này lúc nào cũng đều chú trọng hình tượng. Tất cả chuyện trong nhà đều do một mình bà làm, ông luôn tìm cớ để đi ra ngoài.

Tuy nhiên, bà không có ý định làm cho Cố Hề Hề phiền lòng vì chuyện này. Hiện tại con gái vừa kết hôn và hơn nữa còn đang mang thai, bà không muốn cô lao tâm.

"Được. Vậy chúng ta trò chuyện." Mẹ Cố dịu dàng nắm tay Cố Hề Hề, cảm nhận lòng bàn tay mịn màng trắng nõn của cô, bà biết con gái không nói dối, cô thật sự sống trong nhung lụa.

Hai mẹ con mỗi người một tâm sự, ngoài mặt dáng vẻ con rất tốt, mẹ cũng rất tốt. Cả hai đều nghĩ không biết làm sao để đối phương yên lòng.

Còn bên kia, Cố Chân Chân nhất quyết đòi lên thị trấn, sau khi được người trong thôn đưa đi, liền bắt đầu ăn mặc trang điểm lộng lẫy. Nhất là khi nghe nói Doãn Tư Thần đón cô ta, Cố Chân Chân rất vui sướng.

Cô ta vẫn muốn ở riêng cùng Doãn Tư Thần, nhưng anh chưa từng cho cô ta cơ hội. Bây giờ nghe nói anh tới đón mình, sao có thể không cao hứng?

Chỉ cần chiều chuộng Doãn Tư Thần để anh coi trọng cô ta, sau đó dẫn cô ta đi ăn bữa tối sang trọng, sau đó dẫn cô ta đi mua sắm, sau đó dẫn cô ta vào khách sạn lăn lộn một chút..

A a a a, đến lúc đó, Cố Hề Hề còn là gì?

Cố Chân Chân đắm chìm trong ảo tưởng tuyệt vời đến mức có người đi tới bên cạnh mình cũng không kịp phản ứng.

"Xin hỏi cô là Cố Chân Chân phải không?" Giọng đối phương có chút không kiên nhẫn, hắn đã kêu ba lần, nhưng người phụ nữ này giống như người ngu đứng đó cười ngây ngô, không trả lời câu hỏi của hắn.

Cố Chân Chân bị giọng the thé của đối phương làm hết hồn, đột nhiên phục hồi tinh thần lại nhìn qua, chỉ thấy một người đàn ông mỏ nhọn tai khỉ, râu cũng không cạo sạch đang hỏi cô.

"Anh là ai?" Cô ta lập tức cảnh giác nhìn đối phương. Cố Chân Chân cô cũng không phải chó mèo nào đều có thể đến gần. Tương lai cô ta phải gả cho Doãn Tư Thần.

Đối phương thấy ánh mắt Cố Chân Chân đầy cảnh giác, không hiểu suy nghĩ của cô ta, nhất thời tức giận nói: "Có người thuê tôi, kêu tôi đến đón cô. Nếu không tin, cô có thể gọi điện thoại xác nhận ngay lập tức."

"Ai? Ai bảo anh tới đón tôi?" Cố Chân Chân phản bác: "Anh không được nói bậy bạ, anh rể tôi.. rõ ràng là muốn đích thân đến đón tôi."

"Anh rể cô?" Đối phương lập tức khinh thường nhìn Cố Chân Chân nói: "Dù sao đã nhận tiền, nếu cô không muốn ngồi xe tôi, phiền cô gọi điện nói người bên kia một tiếng, tôi đi."

Cố Hề Hề thấy đối phương nói đi là đi, nhất thời hốt hoảng. Chẳng lẽ Doãn Tư Thần cho người này đến đón cô ta thật? Không được mà!

"Chờ chút, anh nói.. người kia dáng dấp thế nào?" Cố Chân Chân do dự hỏi.

Đối phương cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy một tấm hình đưa cho Cố Chân Chân nói: "Chính là cậu ta kêu tôi đến đón cô."

Cố Chân Chân cúi đầu nhìn một lát, đây không phải là thư ký Tiểu A bên cạnh Doãn Tư Thần sao?

Tiểu A cùng lắm chỉ hai mươi lăm tuổi, cộng thêm anh ta trời sinh khuôn mặt hơi con nít, thoạt nhìn tưởng chỉ hai mươi. Còn Cố Chân Chân vì ra đời sớm, cộng thêm mặt đầy son phấn, nhìn thế nào cũng thành ba mươi.

Cho nên khi Cố Chân Chân nói với đối phương người đến đón là anh rể cô ta, đối phương chỉ cười mỉa mai trong lòng.

Cố Chân Chân thấy Tiểu A bỏ tiền thuê người tới đón mình, nhất thời cắn răng: Nhất định tên thư ký này không làm theo mệnh lệnh của Doãn Tư Thần. Nhất định là Doãn Tư Thần bảo Tiểu A đến đón mình, mà Tiểu A khinh thị mình nên mới tùy tiện tìm một người tới.

Hừ, cứ chờ đi! Chờ tôi thành công thế chỗ Cố Hề Hề, xem tôi làm thế nào trừng phạt anh!

Cố Chân Chân cũng không biết khách sạn Doãn Tư Thần thuê ở đâu, cho nên không dám để tài xế trước mắt này đi, chỉ có thể tức tối mà lên xe, nhờ tài xế đưa cô đến chỗ của Doãn Tư Thần.

Cố Chân Chân đến nơi, lập tức có người đưa cô ta thẻ mở cửa phòng, dẫn cô ta đến phòng. Sau đó vấn đề của Cố Chân Chân hỏi thì đối phương cũng không biết gì.

Cô ta nào chịu cam tâm.

Sở dĩ cô ta tới đây vì muốn gặp được Doãn Tư Thần, thừa dịp Cố Hề Hề mang thai không thuận tiện sinh hoạt vợ chồng, sẽ nhân cơ hội câu dẫn Doãn Tư Thần.

Nhưng không thấy được Doãn Tư Thần, làm sao câu dẫn? Nơi này vừa là căn hộ, vừa là khách sạn, chỗ này rộng lớn như thế, sao cô ta biết Doãn Tư Thần ở phòng nào. Cô ta cũng không thể đi gõ cửa từng phòng.

Người phục vụ dẫn Cố Chân Chân vào phòng rồi cũng không còn quan tâm cô ta nữa.

Cố Hề Hề cùng mẹ yên lặng ăn bữa tối. Trong lòng Cố Hề Hề không ngừng nổi lên suy nghĩ, có nên tìm lúc thích hợp nói không.

Ngược lại mẹ Cố chủ động lên tiếng: "Thời gian qua thật nhanh, chớp mắt một cái, con đã lớn như vậy. Nhớ lúc mới ôm con về nuôi, con chỉ có nhiêu đây."

Mẹ Cố khua tay múa chân, so sánh nói: "Hai mươi ba năm, con đã lớn rồi. Đã là người trưởng thành."

"Mẹ." Hốc mắt Cố Hề Hề nóng lên, ngược lại không biết nên làm gì.

Mẹ rất ít nhắc chuyện của cô, giống như một điểm cấm kỵ. Sao hôm nay lại đột nhiên chủ động nhắc tới?

"Hề Hề, mẹ có vài lời muốn hỏi con, nhưng mẹ luôn không dám hỏi, sợ con đau lòng." Mẹ Cố do dự hỏi: "Con đã trưởng thành, con có nghĩ tới tìm cha mẹ ruột con không?"

"Mẹ, mẹ nói gì vậy? Năm đó con bị vứt bỏ, họ cũng không suy nghĩ cảm nhận của con, tại sao con phải đi tìm họ? Ở trong mắt Hề Hề cũng chỉ có một người mẹ, đó chính là mẹ." Cố Hề Hề nói như đinh đóng cột.

Cô càng không muốn mẹ vì chuyện này mà đau lòng.

Mẹ Cố lắc đầu nói: "Con bé này, nghe mẹ nói trước."

Cố Hề Hề yên lặng nhìn mẹ.

"Trước kia, mẹ nghĩ nếu con đi tìm cha mẹ ruột, có phải con sẽ bỏ ba mẹ lại không. Hiện tại mẹ không nghĩ như vậy nữa. Con đã gả vào nhà giàu, mẹ và ba con chỉ khiến con mất thể diện, không giúp được gì." Mẹ Cố nhẹ nhàng nói: "Thật ra thì chuyện này mẹ luôn gạt con. Con không phải bị vứt bỏ, mà là một tai nạn giao thông, con bị ném ra cửa kính xe, rơi xuống cạnh gốc cây, may mắn không chết. Lúc mẹ nhặt được con, hơi thở con rất yếu."

"Vậy thì có thể nói được gì? Họ cũng không tới tìm con." Cố Hề Hề vẻ mặt không quan tâm nói: "Nếu họ thật sự quan tâm đến con thì đã sớm tìm con. Nếu họ bỏ con, con cũng chỉ là con gái của một mình mẹ. Được rồi, mẹ, đừng suy nghĩ quá nhiều. Con không cần gia thế hiển hách làm chỗ dựa."

Cô và Doãn Tư Thần chẳng qua chỉ là vợ chồng hợp đồng, cuộc hôn nhân này chỉ có bề ngoài. Có lẽ cô nên chờ đứa bé lớn một chút sẽ hoàn toàn rời khỏi Doãn gia. Thân thể bối cảnh, đối với cô không có chút ý nghĩa gì.

Mẹ Cố muốn tiếp tục nói, nhưng Cố Hề Hề chuyển đề tài: "Đúng rồi mẹ, nhiều năm mẹ không thể sinh con, sao không đi bệnh viện kiểm tra?"

Cố Hề Hề nhớ rõ, những năm qua mẹ chưa từng đề cập đến bệnh viện kiểm tra sức khoẻ. Dù bị bà nội chỉ mũi mắng gà mái không biết đẻ trứng, mẹ cũng chưa từng có ý định này.

Mẹ Cố cười khổ: "Kiểm tra cái gì? Căn bản không cần kiểm tra, thân thể mẹ vốn rất bình thường."

Cố Hề Hề lập tức trợn to hai mắt: "Cái gì?"

"Thật ra người không thể có con là ba con. Nhưng Hề Hề, con ngàn vạn lần đừng nói chuyện này ra, ba con là trụ cột gia đình. Nếu việc bị vô sinh lan truyền sẽ có người xem thường ông ấy." Mẹ Cố vội vàng dặn dò: "Chuyện này chỉ có mẹ và con biết, người khác không biết, bà nội con cũng không biết. Nếu họ biết ba con bị vô sinh, hẳn sẽ thương tâm."

Nghe được tin tức này, Cố Hề Hề giống như sấm sét giữa trời quang, nổ tung tại chỗ.

Người không thể có con là ba?

Nhưng ba còn điên cuồng không ngừng xem mắt, chỉ là vì muốn có một đứa con. Thật là châm chọc! Không, đây là báo ứng.

Trong lòng Cố Hề Hề lúc này ngũ vị tạp trần, nhưng mơ hồ có cảm giác trả được thù. Bà nội mắng mẹ nhiều năm như vậy, nếu bà biết sự thật thì sẽ có biểu tình gì?
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại