Cô Vợ Khế Ước Của Tổng Tài
Chương 351: Tự vả vào mặt mình
Lời của Doãn Tuyết Mạt vừa dứt thì toàn thể ánh mắt mọi người đều mang ý cười như không cười mà hướng về cô ta.
Cố Hề Hề đoan trang đứng một bên, điệu bộ điềm tĩnh thong dong, ánh mắt không lộ ra bất kỳ điều, dĩ nhiên cũng không có ý cười chiến thắng. Biểu hiện vừa rồi của cô trịnh trọng tán dương gia chủ, vừa ý nhị tỏ rõ thanh danh của gia đình mẹ đẻ, lại không quên đề cao nhà chồng, khiến tất cả mọi người đều gật gù hài lòng.
Thượng phu nhân âm thầm vừa lòng, một người con dâu như vậy mới có tư cách bước chân vào hào môn thế gia, chỉ đáng tiếc.. đã bị thằng nhóc họ Doãn đoạt trước rồi!
Tưởng Huy Âm liền len lén kéo tay Doãn Tuyết Mạt, ý nhắc nhở cô ta giới thiệu tặng phẩm.
Vẻ mặt Doãn Tuyết Mạt không phục, dùng dằng một lúc mới lên tiếng: "Tôi hôm nay đến đây mang theo bức họa tác phẩm của Leonardo da Vinci đại diện cho văn hóa thời kỳ phục hưng của Ý."
Phốc phốc phốc -!
Mọi người ở phía dưới rốt cuộc không nhịn được nữa, ngay cả những phu nhân tôn quý và các thiên kim tiểu thư đều che miệng khẽ cười!
Một bức tranh nguệch ngoạc thế này mà tự xưng là tác phẩm thời kỳ phục hưng của Ý, vậy thì tùy tiện vẽ đại vài đường thì cũng có thể được xem là tác phẩm văn minh của thời nhà Thương rồi?
Doãn Tuyết Mạt thấy phản ứng của mọi người, sắc mặt cô ta tức khắc xanh mét.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ không phải họ nên trào phúng Cố Hề Hề sao?
Rõ ràng bức họa của Cố Hề Hề đã bị đánh tráo, họ lại thưởng thức khen tặng? Vì cái gì mà khi mình đưa một chân tích thật sự thì lại cười nhạo mình?
Doãn Tuyết Mạt từ nhỏ lớn lên ở Na Uy, sống trong nhung lụa và sự nuông chiều, hơn nữa văn hóa tính cách của người Na Uy khá bộc trực, nên cô ta hoàn toàn không thể thừa truyền được nét văn hóa tinh túy thâm sâu của Trung Quốc, gặp phải tình huống như vậy thì đột nhiên không kiềm chế được mà hét to lên.
"Này, mắt các người bị mù hết rồi hả? Cười cái gì mà cười? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Doãn Tuyết Mạt không hề khách khí lên tiếng nạt nộ người khác.
Lần này thì tốt rồi, cô ta đắc tội tất cả mọi người!
Đáy mắt Cố Hề Hề rốt cuộc đã lộ ra ý cười như không cười.
Không ngờ Doãn Tuyết Mạt này lại tự tìm đường chết, thật là quá thuận tiện mà!
Doãn Tư Thần ngồi trên ghế sofa, nở nụ cười sảng khoái, nói: "Chú hai thật là, nếu không có tiền thì có thể nói tôi một tiếng, sao phải để cô đến đây làm chuyện mất mặt? Tuy dòng chính Doãn gia và tổ phụ ở dòng thứ đã phân ra, nhưng tốt xấu gì cũng cùng mang họ Doãn, nếu mở miệng mượn tiền, tôi đương nhiên không cự tuyệt. Hà tất gì phải tự làm mình mất mặt?"
Sắc mặt Doãn Tuyết Mạt càng thêm khó coi!
Ý tứ gì chứ? Lời này của Doãn Tư Thần rốt cuộc có ý tứ gì?
Doãn Tuyết Mạt theo bản năng vội vàng xoay người nhìn lại!
Trên màn hình led to ở góc sảnh là bức tranh nguệch ngoạc như nét vẽ của một học sinh tiểu học. Thời điểm Doãn Tuyết Mạt nhìn thấy thì đại não cô ta tức thì trống rỗng!
Tại sao lại như vậy?
Không, không thể!
Rõ ràng cô ta đã đem bức họa này đánh tráo với tặng phẩm của Cố Hề Hề! Vì cái gì lại xuất hiện trong hộp lễ vật của cô ta? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tưởng Huy Âm cũng quay đầu nhìn qua, liếc mắt một cái lập tức ngây ngẩn cả người! Cô ta nghĩ trăm triệu lần đều sẽ không thể nghĩ đến tình huống này!
Tưởng Huy Âm quay sang nhìn Doãn Tuyết Mạt bằng ánh mắt sắc bén, khiến Doãn Tuyết Mạt hoảng hốt, buột miệng thốt lên: "Chắc chắn là tôi đã đánh tráo bức họa này vào hộp lễ vật của Cố Hề Hề rồi mà! Tôi không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"
Dứt lời, mọi người đều ồ lên!
Lúc này Doãn Tuyết Mạt mới sực nhớ ra cô ta đang đeo một cái micro ngay miệng!
Xong rồi, xong rồi! Lời cô ta vừa nói đã qua micro mà truyền đến loa, tất cả mọi người đều đã nghe được?
Sắc mặt Tưởng Huy Âm sa sầm, cực kỳ khó coi.
Thượng phu nhân liền mỉa mai: "Xem ra cuộc sống của Doãn nhị gia ở Na Uy có lẽ đã chật vật đến không chịu nổi, thế nên mới bảo con gái đến chỗ này giả làm thiên kim tiểu thư!"
Lời này của Thượng phu nhân là không hề khách sáo, gương mặt Doãn Tuyết Mạt trở nên trắng bệch!
Các vị quý phu nhân và thiên kim tiểu thư ngồi bên dưới càng xì tầm to nhỏ rộn ràng, tất cả đều nhìn về Doãn Tuyết Mạt với vẻ khinh thường. Cùng là người của Doãn gia, một người được tán dương tôn vinh, một người lại bị khinh bỉ cùng cực.
Doãn Tuyết Mạt có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đi theo hướng này!
Vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên sau khi trở về nước, cô ta tính toán sẽ gia nhập và tự làm bản thân nổi bật trong giới thượng lưu nên mới mang tác phẩm tâm đắc quý báu nhất trong nhà đến đây!
Chính là mọi việc đã trở thành như vậy? Cô ta không những bị gạt ra khỏi tầng lớp thượng lưu, ngược lại còn bị bài xích và gánh chịu nhục nhã!
Nhất định là Cố Hề Hề! Chính Cố Hề Hề giở trò!
Doãn Tuyết Mạt rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ta chỉ tay vào Cố Hề Hề và rống lên: "Là cô! Chính cô giở trò quỷ! Cô không muốn tôi trở lại nước, cô ghen ghét vì bà nội thương tôi nên muốn hại tôi, phải không hả?"
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, quay lại phía mọi người, thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Tôi thay mặt Doãn gia xin chân thành cáo lỗi các vị!"
"Cố Hề Hề, cô không cần giả bộ nữa!" Doãn Tuyết Mạt đã quá đủ mất mặt, cũng không ngại ngùng gì nữa, tức khắc hét chói tai: "Cô không phải đang muốn tôi bị chê cười sao? Tôi sẽ không cho cô được như ý đâu!"
Cố Hề Hề không nói gì, lúc này Doãn Tư Thần ngồi bên dưới rốt cuộc đã chậm rãi lên tiếng: "Chú hai đã cho cô đến đây quyên góp một tặng phẩm không ra gì, nhưng tôi nghe nói chú hai có vài căn biệt thự khá khang trang ở trong nước, chi bằng lấy ra một căn dùng để quyên tặng?"
Cố Hề Hề nói, Doãn Tuyết Mạt dám phản bác.
Chính là Doãn Tư Thần đã nói, Doãn Tuyết Mạt căn bản đến một chữ vẫn không dám thốt ra!
Một khi Doãn Tư Thần đã tỏa khí thế trấn áp đối phương, thì mấy ai có thể chống trả?
"Tiểu A, báo với chú hai một tiếng, chuyện này cứ quyết định như vậy." Doãn Tư Thần ung dung điều chỉnh lại tư thế ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén: "Doãn gia chúng ta không thể chịu mất mặt như vậy. Nếu chú hai cự tuyệt thì trực tiếp xóa tên khỏi Doãn gia!"
Xóa tên?
Đây chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của gia tộc!
Lần này thì chú hai có tức đến hộc máu cũng phải tuân theo! Trừ phi ông ta thật chấp nhận bị xóa tên khỏi Doãn gia!
Phải biết rằng việc xóa tên đồng nghĩa chi nhánh Đằng Hạo sẽ bị thu hồi! Dù chú hai biết đây là cái bẫy vẫn phải nguyện ý nhắm mắt nhảy xuống!
Tiểu A nhanh chóng liên hệ ông ta và truyền đạt lại mệnh lệnh của Doãn Tư Thần.
Quả nhiên!
Chú hai của Doãn gia tự mình gọi điện thoại trực tiếp cho Thượng phu nhân, khẩu khí bất bình vì cô con gái thiếu lễ độ, tại một nơi nghiêm túc mà dám đùa cợt, còn nói sẽ về giáo huấn lại đứa con gái này. Sau đó để tỏ thành ý nên sẽ đem tặng một biệt thự trị giá trăm triệu tại thành phố N, xem như là lễ vật quyên góp chân chính vì sự nghiệp từ thiện.
Sau cuộc điện thoại này, sắc mặt Thượng phu nhân mới hòa hoãn hơn.
Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm trăm triệu lần đều không ngờ kết cuộc lại như vậy! Hai người bọn họ lần nữa thất bại trước Cố Hề Hề! Nếu không phải do Cố Hề Hề thì sao họ lại chịu đựng sự vũ nhục này?
Đặc biệt là Doãn Tuyết Mạt, cô ta thật sự căm hận Cố Hề Hề.
Chính vì Cố Hề Hề mà gia đình cô ta chỉ trong một ngày phải mất nguyên một căn biệt thự! Căn biệt trị giá đến hàng trăm triệu! Đây chính là một trong số ít các bất động sản mà chú hai của Doãn gia sở hữu, vậy mà lại mất trắng quá dễ dàng!
Về phần chú hai, sau khi cúp điện thoại, thiếu chút nữa ông ta phải thổ huyết vì tức giận! Ông ta sao lại không để tâm nhắc nhở Doãn Tuyết Mạt để cô ta gây ra họa lớn đến nhường này?
Tiền mất tật mang, tổn thất tài sản đã xót, chính là danh dự cũng bị vứt xó!
Chậc chậc chậc!
* * *
Sau khi triển lãm xong, Tiểu Vương dìu Cố Hề Hề về chỗ ngồi. Các vị phu nhân và tiểu thư xung quanh đều tranh nhau chào hỏi làm quen Cố Hề Hề. Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt yêu thích tôn sùng.
Cố Hề Hề vừa ngồi xuống ghế sofa, Doãn Tư Thần lập tức nắm lấy tay cô, cười tà mị: "Thế nào? Có hả giận không?"
Cô liếc nhìn anh: "Anh cố ý đúng không?"
"Đương nhiên." Hai hàng chân mày của Doãn Tư Thần nhíu lại một chút: "Khi dễ vợ của anh, tất nhiên phải lĩnh hậu quả. Đây chỉ mới là bắt đầu thôi."
"Vậy hôm nay anh đến đây chỉ vì muốn giúp em hả giận?" Cố Hề Hề học theo thói quen của anh, nhướng mày lên. Người ta thường nói vợ chồng lâu ngày sẽ có nhiều điểm giống nhau, kể cả những thói quen nhỏ và điệu bộ.
Doãn Tư Thần hiển nhiên rất thích Cố Hề Hề học theo thói quen này của anh, nhìn vẻ mặt đáng yêu nhướng mày của Cố Hề Hề, anh nhịn không được đưa tay nhéo gò má tròn trịa.
Càng gần đến ngày sinh, gương mặt Cố Hề Hề càng phúng phính, sờ vào rất thích.
Cố Hề Hề liền đập vào tay Doãn Tư Thần, không khách khí mà nói: "Em không tin anh sẽ đích thân đến đây chỉ để giúp em hả giận đâu! Muốn vậy thì còn nhiều cách khác, cần gì anh phải tự mình đi?"
Doãn Tư Thần cố ý thở dài một tiếng: "Thật là không ai hiểu anh bằng vợ cả! Hề Hề, em thông minh như vậy là làm khổ anh đó!"
Cố Hề Hề dựa người vào Doãn Tư Thần, trợn mắt nhìn anh, bộ dạng thông minh của cô có thể đánh bại anh sao? Tâm tư quỷ quyệt của anh thì làm gì có cao nhân nào suy đoán được!
"Nói đi, hôm nay anh đến đây làm gì?" Cố Hề Hề thấp giọng hỏi.
"Trước kia anh từng hứa với Thượng Kha một việc, hôm nay đến lúc phải làm." Doãn Tư Thần không kiêng dè Cố Hề Hề, thẳng thắn trả lời: "Thượng Kha tuy là người thừa kế của Thượng gia, nhưng lại không có thực quyền. Rất nhiều chuyện của cậu ta đều bị trưởng bối trong nhà định đoạt."
Cố Hề Hề dường như đã đoán ra được điều gì, ánh mắt loé lên, nhíu mày một chút rồi nói: "Dù cho Thượng Kha nắm được quyền khống chế Thượng gia, thì chuyện của anh ta với Nhược Na cũng không đơn giản như vậy.."
"Đó là việc riêng của cậu ta." Doãn Tư Thần ung dung cười: "Chúng ta không cần phải lo đến vấn đề đó."
Tuy buổi triển lãm đã xảy ra sự cố của Doãn Tuyết Mạt, nhưng các vị khách vẫn hào hứng tiếp tục. Mọi người thay phiên nhau đem tặng phẩm lên cho tất cả cùng thưởng thức, và nhiệt tình quyên góp tiền cho tổ chức giáo dục toàn cầu dùng để chi viện cho những trẻ em cơ cực hiếu học.
Sau cùng thì yến hội đã chính thức kết thúc, các vị khách sôi nổi cáo từ.
Doãn Tư Thần quay lại nói với Cố Hề Hề: "Nghe nói Thượng gia có một bể bơi hiện đại rất đẹp, em muốn đi xem một chút không?"
Cố Hề Hề đoan trang đứng một bên, điệu bộ điềm tĩnh thong dong, ánh mắt không lộ ra bất kỳ điều, dĩ nhiên cũng không có ý cười chiến thắng. Biểu hiện vừa rồi của cô trịnh trọng tán dương gia chủ, vừa ý nhị tỏ rõ thanh danh của gia đình mẹ đẻ, lại không quên đề cao nhà chồng, khiến tất cả mọi người đều gật gù hài lòng.
Thượng phu nhân âm thầm vừa lòng, một người con dâu như vậy mới có tư cách bước chân vào hào môn thế gia, chỉ đáng tiếc.. đã bị thằng nhóc họ Doãn đoạt trước rồi!
Tưởng Huy Âm liền len lén kéo tay Doãn Tuyết Mạt, ý nhắc nhở cô ta giới thiệu tặng phẩm.
Vẻ mặt Doãn Tuyết Mạt không phục, dùng dằng một lúc mới lên tiếng: "Tôi hôm nay đến đây mang theo bức họa tác phẩm của Leonardo da Vinci đại diện cho văn hóa thời kỳ phục hưng của Ý."
Phốc phốc phốc -!
Mọi người ở phía dưới rốt cuộc không nhịn được nữa, ngay cả những phu nhân tôn quý và các thiên kim tiểu thư đều che miệng khẽ cười!
Một bức tranh nguệch ngoạc thế này mà tự xưng là tác phẩm thời kỳ phục hưng của Ý, vậy thì tùy tiện vẽ đại vài đường thì cũng có thể được xem là tác phẩm văn minh của thời nhà Thương rồi?
Doãn Tuyết Mạt thấy phản ứng của mọi người, sắc mặt cô ta tức khắc xanh mét.
Đọc truyện Cô vợ hợp đồng bỏ trốn của tổng giám đốc tại đây.
Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ không phải họ nên trào phúng Cố Hề Hề sao?
Rõ ràng bức họa của Cố Hề Hề đã bị đánh tráo, họ lại thưởng thức khen tặng? Vì cái gì mà khi mình đưa một chân tích thật sự thì lại cười nhạo mình?
Doãn Tuyết Mạt từ nhỏ lớn lên ở Na Uy, sống trong nhung lụa và sự nuông chiều, hơn nữa văn hóa tính cách của người Na Uy khá bộc trực, nên cô ta hoàn toàn không thể thừa truyền được nét văn hóa tinh túy thâm sâu của Trung Quốc, gặp phải tình huống như vậy thì đột nhiên không kiềm chế được mà hét to lên.
"Này, mắt các người bị mù hết rồi hả? Cười cái gì mà cười? Chẳng lẽ tôi nói sai sao?" Doãn Tuyết Mạt không hề khách khí lên tiếng nạt nộ người khác.
Lần này thì tốt rồi, cô ta đắc tội tất cả mọi người!
Đáy mắt Cố Hề Hề rốt cuộc đã lộ ra ý cười như không cười.
Không ngờ Doãn Tuyết Mạt này lại tự tìm đường chết, thật là quá thuận tiện mà!
Doãn Tư Thần ngồi trên ghế sofa, nở nụ cười sảng khoái, nói: "Chú hai thật là, nếu không có tiền thì có thể nói tôi một tiếng, sao phải để cô đến đây làm chuyện mất mặt? Tuy dòng chính Doãn gia và tổ phụ ở dòng thứ đã phân ra, nhưng tốt xấu gì cũng cùng mang họ Doãn, nếu mở miệng mượn tiền, tôi đương nhiên không cự tuyệt. Hà tất gì phải tự làm mình mất mặt?"
Sắc mặt Doãn Tuyết Mạt càng thêm khó coi!
Ý tứ gì chứ? Lời này của Doãn Tư Thần rốt cuộc có ý tứ gì?
Doãn Tuyết Mạt theo bản năng vội vàng xoay người nhìn lại!
Trên màn hình led to ở góc sảnh là bức tranh nguệch ngoạc như nét vẽ của một học sinh tiểu học. Thời điểm Doãn Tuyết Mạt nhìn thấy thì đại não cô ta tức thì trống rỗng!
Tại sao lại như vậy?
Không, không thể!
Rõ ràng cô ta đã đem bức họa này đánh tráo với tặng phẩm của Cố Hề Hề! Vì cái gì lại xuất hiện trong hộp lễ vật của cô ta? Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?
Tưởng Huy Âm cũng quay đầu nhìn qua, liếc mắt một cái lập tức ngây ngẩn cả người! Cô ta nghĩ trăm triệu lần đều sẽ không thể nghĩ đến tình huống này!
Tưởng Huy Âm quay sang nhìn Doãn Tuyết Mạt bằng ánh mắt sắc bén, khiến Doãn Tuyết Mạt hoảng hốt, buột miệng thốt lên: "Chắc chắn là tôi đã đánh tráo bức họa này vào hộp lễ vật của Cố Hề Hề rồi mà! Tôi không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây?"
Dứt lời, mọi người đều ồ lên!
Lúc này Doãn Tuyết Mạt mới sực nhớ ra cô ta đang đeo một cái micro ngay miệng!
Xong rồi, xong rồi! Lời cô ta vừa nói đã qua micro mà truyền đến loa, tất cả mọi người đều đã nghe được?
Sắc mặt Tưởng Huy Âm sa sầm, cực kỳ khó coi.
Thượng phu nhân liền mỉa mai: "Xem ra cuộc sống của Doãn nhị gia ở Na Uy có lẽ đã chật vật đến không chịu nổi, thế nên mới bảo con gái đến chỗ này giả làm thiên kim tiểu thư!"
Lời này của Thượng phu nhân là không hề khách sáo, gương mặt Doãn Tuyết Mạt trở nên trắng bệch!
Các vị quý phu nhân và thiên kim tiểu thư ngồi bên dưới càng xì tầm to nhỏ rộn ràng, tất cả đều nhìn về Doãn Tuyết Mạt với vẻ khinh thường. Cùng là người của Doãn gia, một người được tán dương tôn vinh, một người lại bị khinh bỉ cùng cực.
Doãn Tuyết Mạt có nằm mơ cũng không nghĩ đến chuyện sẽ đi theo hướng này!
Vốn dĩ hôm nay là ngày đầu tiên sau khi trở về nước, cô ta tính toán sẽ gia nhập và tự làm bản thân nổi bật trong giới thượng lưu nên mới mang tác phẩm tâm đắc quý báu nhất trong nhà đến đây!
Chính là mọi việc đã trở thành như vậy? Cô ta không những bị gạt ra khỏi tầng lớp thượng lưu, ngược lại còn bị bài xích và gánh chịu nhục nhã!
Nhất định là Cố Hề Hề! Chính Cố Hề Hề giở trò!
Doãn Tuyết Mạt rốt cuộc không nhịn được nữa, cô ta chỉ tay vào Cố Hề Hề và rống lên: "Là cô! Chính cô giở trò quỷ! Cô không muốn tôi trở lại nước, cô ghen ghét vì bà nội thương tôi nên muốn hại tôi, phải không hả?"
Cố Hề Hề than nhẹ một tiếng, quay lại phía mọi người, thấp giọng nói: "Thật sự xin lỗi, tôi không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy. Tôi thay mặt Doãn gia xin chân thành cáo lỗi các vị!"
"Cố Hề Hề, cô không cần giả bộ nữa!" Doãn Tuyết Mạt đã quá đủ mất mặt, cũng không ngại ngùng gì nữa, tức khắc hét chói tai: "Cô không phải đang muốn tôi bị chê cười sao? Tôi sẽ không cho cô được như ý đâu!"
Cố Hề Hề không nói gì, lúc này Doãn Tư Thần ngồi bên dưới rốt cuộc đã chậm rãi lên tiếng: "Chú hai đã cho cô đến đây quyên góp một tặng phẩm không ra gì, nhưng tôi nghe nói chú hai có vài căn biệt thự khá khang trang ở trong nước, chi bằng lấy ra một căn dùng để quyên tặng?"
Cố Hề Hề nói, Doãn Tuyết Mạt dám phản bác.
Chính là Doãn Tư Thần đã nói, Doãn Tuyết Mạt căn bản đến một chữ vẫn không dám thốt ra!
Một khi Doãn Tư Thần đã tỏa khí thế trấn áp đối phương, thì mấy ai có thể chống trả?
"Tiểu A, báo với chú hai một tiếng, chuyện này cứ quyết định như vậy." Doãn Tư Thần ung dung điều chỉnh lại tư thế ngồi thẳng người, ánh mắt sắc bén: "Doãn gia chúng ta không thể chịu mất mặt như vậy. Nếu chú hai cự tuyệt thì trực tiếp xóa tên khỏi Doãn gia!"
Xóa tên?
Đây chính là sự trừng phạt nghiêm khắc nhất của gia tộc!
Lần này thì chú hai có tức đến hộc máu cũng phải tuân theo! Trừ phi ông ta thật chấp nhận bị xóa tên khỏi Doãn gia!
Phải biết rằng việc xóa tên đồng nghĩa chi nhánh Đằng Hạo sẽ bị thu hồi! Dù chú hai biết đây là cái bẫy vẫn phải nguyện ý nhắm mắt nhảy xuống!
Tiểu A nhanh chóng liên hệ ông ta và truyền đạt lại mệnh lệnh của Doãn Tư Thần.
Quả nhiên!
Chú hai của Doãn gia tự mình gọi điện thoại trực tiếp cho Thượng phu nhân, khẩu khí bất bình vì cô con gái thiếu lễ độ, tại một nơi nghiêm túc mà dám đùa cợt, còn nói sẽ về giáo huấn lại đứa con gái này. Sau đó để tỏ thành ý nên sẽ đem tặng một biệt thự trị giá trăm triệu tại thành phố N, xem như là lễ vật quyên góp chân chính vì sự nghiệp từ thiện.
Sau cuộc điện thoại này, sắc mặt Thượng phu nhân mới hòa hoãn hơn.
Doãn Tuyết Mạt và Tưởng Huy Âm trăm triệu lần đều không ngờ kết cuộc lại như vậy! Hai người bọn họ lần nữa thất bại trước Cố Hề Hề! Nếu không phải do Cố Hề Hề thì sao họ lại chịu đựng sự vũ nhục này?
Đặc biệt là Doãn Tuyết Mạt, cô ta thật sự căm hận Cố Hề Hề.
Chính vì Cố Hề Hề mà gia đình cô ta chỉ trong một ngày phải mất nguyên một căn biệt thự! Căn biệt trị giá đến hàng trăm triệu! Đây chính là một trong số ít các bất động sản mà chú hai của Doãn gia sở hữu, vậy mà lại mất trắng quá dễ dàng!
Về phần chú hai, sau khi cúp điện thoại, thiếu chút nữa ông ta phải thổ huyết vì tức giận! Ông ta sao lại không để tâm nhắc nhở Doãn Tuyết Mạt để cô ta gây ra họa lớn đến nhường này?
Tiền mất tật mang, tổn thất tài sản đã xót, chính là danh dự cũng bị vứt xó!
Chậc chậc chậc!
* * *
Sau khi triển lãm xong, Tiểu Vương dìu Cố Hề Hề về chỗ ngồi. Các vị phu nhân và tiểu thư xung quanh đều tranh nhau chào hỏi làm quen Cố Hề Hề. Mọi người đều nhìn cô với ánh mắt yêu thích tôn sùng.
Cố Hề Hề vừa ngồi xuống ghế sofa, Doãn Tư Thần lập tức nắm lấy tay cô, cười tà mị: "Thế nào? Có hả giận không?"
Cô liếc nhìn anh: "Anh cố ý đúng không?"
"Đương nhiên." Hai hàng chân mày của Doãn Tư Thần nhíu lại một chút: "Khi dễ vợ của anh, tất nhiên phải lĩnh hậu quả. Đây chỉ mới là bắt đầu thôi."
"Vậy hôm nay anh đến đây chỉ vì muốn giúp em hả giận?" Cố Hề Hề học theo thói quen của anh, nhướng mày lên. Người ta thường nói vợ chồng lâu ngày sẽ có nhiều điểm giống nhau, kể cả những thói quen nhỏ và điệu bộ.
Doãn Tư Thần hiển nhiên rất thích Cố Hề Hề học theo thói quen này của anh, nhìn vẻ mặt đáng yêu nhướng mày của Cố Hề Hề, anh nhịn không được đưa tay nhéo gò má tròn trịa.
Càng gần đến ngày sinh, gương mặt Cố Hề Hề càng phúng phính, sờ vào rất thích.
Cố Hề Hề liền đập vào tay Doãn Tư Thần, không khách khí mà nói: "Em không tin anh sẽ đích thân đến đây chỉ để giúp em hả giận đâu! Muốn vậy thì còn nhiều cách khác, cần gì anh phải tự mình đi?"
Doãn Tư Thần cố ý thở dài một tiếng: "Thật là không ai hiểu anh bằng vợ cả! Hề Hề, em thông minh như vậy là làm khổ anh đó!"
Cố Hề Hề dựa người vào Doãn Tư Thần, trợn mắt nhìn anh, bộ dạng thông minh của cô có thể đánh bại anh sao? Tâm tư quỷ quyệt của anh thì làm gì có cao nhân nào suy đoán được!
"Nói đi, hôm nay anh đến đây làm gì?" Cố Hề Hề thấp giọng hỏi.
"Trước kia anh từng hứa với Thượng Kha một việc, hôm nay đến lúc phải làm." Doãn Tư Thần không kiêng dè Cố Hề Hề, thẳng thắn trả lời: "Thượng Kha tuy là người thừa kế của Thượng gia, nhưng lại không có thực quyền. Rất nhiều chuyện của cậu ta đều bị trưởng bối trong nhà định đoạt."
Cố Hề Hề dường như đã đoán ra được điều gì, ánh mắt loé lên, nhíu mày một chút rồi nói: "Dù cho Thượng Kha nắm được quyền khống chế Thượng gia, thì chuyện của anh ta với Nhược Na cũng không đơn giản như vậy.."
"Đó là việc riêng của cậu ta." Doãn Tư Thần ung dung cười: "Chúng ta không cần phải lo đến vấn đề đó."
Tuy buổi triển lãm đã xảy ra sự cố của Doãn Tuyết Mạt, nhưng các vị khách vẫn hào hứng tiếp tục. Mọi người thay phiên nhau đem tặng phẩm lên cho tất cả cùng thưởng thức, và nhiệt tình quyên góp tiền cho tổ chức giáo dục toàn cầu dùng để chi viện cho những trẻ em cơ cực hiếu học.
Sau cùng thì yến hội đã chính thức kết thúc, các vị khách sôi nổi cáo từ.
Doãn Tư Thần quay lại nói với Cố Hề Hề: "Nghe nói Thượng gia có một bể bơi hiện đại rất đẹp, em muốn đi xem một chút không?"
Tác giả :
Nghiêm Như Bạch