Cô Vợ Hung Dữ
Chương 4: Đả đảo và phản công
Khúc Nguyệt Nguyệt là một đứa bé rất kén chọn. Hồi đó, rất ít gia đình có bình sữa, hơn nữa tất cả bình đều làm bằng thủy tinh, núm vú bằng nhựa. Bà Khúc coi như là sản phụ tuổi cao, cho nên không đủ sữa, không có cách nào nên Nguyệt Nguyệt đành phải uống sữa bột. Đương nhiên sữa bột này là do cậu cả của Khúc Nguyệt Nguyệt mua hàng cao cấp từ nước ngoài mang về, nghe nói là sữa bột chuyên dụng của hoàng thất nước Anh, cách pha chế là công thức bí mật.
Cậu cả của Khúc Nguyệt Nguyệt là nhà ngoại giao, lúc sang Anh, biết được cô bé không đủ sữa uống nên cố ý mang về.
Cái này, Khúc Nguyệt Nguyệt uống rất vui vẻ, không có ý kiến gì.
Nhưng mà bình sữa lại gặp tai họa.
Mỗi lần cô bé uống hết sữa trong bình thì sẽ ném nó xuống đất, hơn nữa, ném không vỡ thì không dừng.
Điều này khiến bà Khúc nhăn mặt nhíu mày, nhưng mà ông cụ Khúc lại nói tốt, có tấm gương gia phong của nhà họ Khúc, không thành công thì xả thân. Có trời biết, làm vỡ bình sữa cũng có thể lôi kéo liên quan đến những điều này.
Chẳng qua, ông cụ cố ý thiên vị, cũng chẳng ai nói gì, dù sao không phải là bình sữa thôi ư, nhà bọn họ có cả đống. Một ngày ném một cái thì tính là gì? Ngay cả làm vỡ mười cái cũng được.
Vì thế, ông Khúc dứt khoát kêu sĩ quan phụ tá đến thẳng tiệm bán sỉ mua mấy thùng bình sữa đặt trong nhà, mặc cho Khúc Nguyệt Nguyệt ném.
Chao ôi, lúc này mới mấy tháng đã nuông chiều như thế này rồi.
Lúc được năm tháng, Khúc Nguyệt Nguyệt biết bò, mà Lâm Tường vẫn là bộ dạng im lặng kia. Bạn đặt ngồi bên kia thì cậu sẽ ngồi luôn không di chuyển, không khóc không quậy, nửa ngày không động đậy, đợi đến lúc bạn không nhìn được nữa thì di chuyển cậu nhúc nhích một tí.
Điều này khiến bà Lâm thỉnh thoảng cho rằng Lâm Tường mắc chứng tự bế. Rất im lặng.
Hơn nữa, đã năm tháng rồi, cũng chưa từng thấy Lâm Tường bò, ngoại trừ uống sữa thì không chọn gì khác nữa, sữa bột nào cũng uống, ngay cả cháo lỏng cũng được. Cái này cũng dễ nuôi quá đi? Dù là rất dễ nuôi, ngược lại khiến nhà họ Lâm thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ bỗng nhiên xảy ra bất trắc.
Một ngày nọ, bà Lâm bồng Lâm Tường đi sang nhà họ Khúc.
Khúc Nguyệt Nguyệt một mình ngồi trên tấm thảm trong phòng khách chơi bóng cao su, miệng thì ngậm cái bình sữa nhỏ. Đây là cái bình nhựa mà cậu út của Khúc Nguyệt Nguyệt mua từ Mỹ về, nghe nói là đồ mới nhất, không sợ vỡ.
Vì thế, bà Lâm đặt con trai mình bên cạnh Khúc Nguyệt Nguyệt, để cho cậu nhìn cô bé chơi, dù sao cậu cũng không lộn xộn, còn bà thì lên lầu tìm bà Khúc.
Mà Lâm Tường ở bên này lúc đầu thật im lặng ngồi một bên, cậu nhìn Khúc Nguyệt Nguyệt chơi đùa một mình. Lúc vui vẻ một tay cô bé cầm bóng cao su, một tay cầm bình sữa, dùng sức đập trên mặt đất hai cái. Sau đó cô bé nhặt bình sữa lên, tiếp tục ngậm trong miệng, tiếp tục chơi…
Đột nhiên, một bàn tay không nắm được, quả bóng từ trong tay Nguyệt Nguyệt lăn xuống, lăn đến bên cạnh Lâm Tường.
Con ngươi của Lâm Tường đi theo chuyển động của quả bóng. Nhưng đầu cậu không di chuyển chút nào, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, giống như bức tượng điêu khắc thật sự, hoàn hảo, là một bức tượng xinh đẹp.
Thế nhưng Khúc Nguyệt Nguyệt di chuyển, cô bé ôm bình sữa, ném xuống đất, sau đó gập người, hai tay nhoài về phía trước, bò tới chỗ Lâm Tường.
Lâm Tường vẫn tiếp tục nhìn động tác của Khúc Nguyệt Nguyệt, cậu chẳng có chút động tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn như miếng ngọc chạm trổ vẫn không có biểu cảm.
Khúc Nguyệt Nguyệt bò rất nhanh, trong chớp mắt liền tới bên cạnh Lâm Tường, sau đó cô bé trông thấy quả bóng nằm phía sau cậu, cô bé trực tiếp không nói hai lời, một tay xốc lên tấm thảm phía dưới Lâm Tường khiến cậu ngã xuống, còn cô bé thì hướng về phía quả bóng.
Rồi sau đó, chỉ nghe tiếng “Oa…", Lâm Tường òa khóc, lúc đầu còn hơi nhỏ, vừa thấy Nguyệt Nguyệt chạm tới quả bóng, nhưng không bắt được, mà quả bóng lại lăn ra một khoảng cách, Nguyệt Nguyệt lại tiến về phía trước, cơ thể tròn trịa nện mạnh lên cơ thể bé nhỏ của Lâm Tường.
Vì thế cậu lớn tiếng khóc “Oa…oa…."
Ban đầu bà Khúc nghe tiếng khóc nhỏ nhẹ còn tưởng là ảo giác, bởi vì giọng của Nguyệt Nguyệt nhà bà rất to, vừa khóc lên thì nhà sát vách cũng nghe được. Tiếng khóc này khẳng định không phải là Nguyệt Nguyệt nhà bà, đó là ảo giác, ảo giác!
Còn bà Lâm vừa nghe được tiếng khóc thì trực tiếp bỏ qua, tiếp tục trò chuyện với bà Khúc. Bởi vì Tường Tử nhà bà rất ngoan. Không phải bà khoe khoang, xung quanh đây khẳng định không tìm ra đứa trẻ nào ngoan ngoãn hơn Tường Tử nhà bà. Sau khi đầy tháng, cậu rất ít khóc, khi cậu tròn ba tháng thì chưa từng nghe cậu khóc lần nào. Tiếng khóc này chắc chắn không phải của Tường Tử nhà bà.
Tuy nhiên khi tiếng khóc kia vang vọng khắp nhà, bà Khúc và bà Lâm đồng thời không yên, vội vàng chạy xuống dưới lầu. Đây là làm sao vậy?
Hai người nhìn chằm chằm, trông thấy cả cơ thể tròn trịa của Nguyệt Nguyệt đang bổ nhào trên cơ thể nhỏ bé của Tường Tử, đè cậu đến không thở nổi, cậu nhỏ giọng khóc thút thít dưới người cô bé. Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện là Nguyệt Nguyệt cũng khóc chẳng kém, thậm chí khóc đến trời long đất lở. Tiếng khóc này mới khiến hai bà mẹ chạy xuống.
Hóa ra Nguyệt Nguyệt nghe Tường Tử khóc, nghĩ rằng cậu đang chơi đùa với cô bé, vì thế lớn tiếng khóc theo.
Tình cảnh nhất thời nảy sinh khiến cho hai nhà dở khóc dở cười.
“Ha ha, Chỉ Thanh, em tưởng là chuyện gì chứ, té ra hai đứa nhỏ đang chơi đùa, ha ha, em đã nói định hôn ước cho đứa là đúng rồi. Còn bé như vậy đã biết yêu thương lẫn nhau." Bà Khúc cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy! Thật tốt quá! Hiện tại Nguyệt Nguyệt chính là ‘cô vợ nhỏ’ của Tường Tử nhà chị." Bà Lâm cố ý đọc rõ ba chữ “cô vợ nhỏ", cười trả lời.
Ván này, Nguyệt Nguyệt thắng.
Từ nay về sau, nền tảng của việc Nguyệt Nguyệt đặt Tường Tử dưới thân có bà Khúc và bà Lâm làm chứng.
Cái này gọi là “tiên hạ thủ vi cường".
Xem ra, từ bé Nguyệt Nguyệt đã am hiểu sâu sắc câu nói này.
Bà Lâm ngoài mặt tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy Tường Tử nhà bà chịu thiệt! Bị chính “cô vợ" của mình đè tới khóc, cái này coi như giống gì đây?
Không được! Phải thắng lại trận này thôi.
Vì thế chẳng bao lâu sau bà Lâm liền kiếm cớ bồng Tường Tử về nhà.
Về đến nhà, bà Lâm nhìn đứa con trai giờ đây lại im lặng, bà nhớ lại Nguyệt Nguyệt hoạt bát hiếu động, nhịn không được mặt mũi nhăn nhíu, thầm lo lắng, Tường Tử nhà mình im lặng hiền lành như vậy, có thể bị Nguyệt Nguyệt bắt nạt không?
Cái này không thể được. Bà Lâm nghĩ vậy.
Sau đó, bà ôm Lâm Tường ngồi trên sofa, tự mình suy nghĩ nên làm gì bây giờ?
Mà Lâm Tường bản thân vốn im lặng đang ngây người lại nhìn quả anh đào đặt trên bàn mà không ngồi yên, cậu bắt đầu vặn vẹo vươn tay về phía quả anh đào, nhưng với không tới, cậu vô cùng nôn nóng, bàn tay vồ lấy càng dữ dội hơn.
Rốt cuộc đánh thức bà Lâm từ trong trầm tư, nhìn thấy con trai đột nhiên hoạt bát như vậy, bà Lâm kêu một tiếng phấn chấn. Lo chuyện cậu và Nguyệt Nguyệt làm gì, vẫn là con trai mình quan trọng hơn.
Bà vội vàng cầm lấy một quả anh đào, nhai cẩn thận, mới vừa nhả ra hột anh đào, khi đang chuẩn bị đút cho Lâm Tường thì đã thấy cậu tự động đưa miệng đến gần, cắn miệng bà Lâm một cái, rồi hút mạnh như là uống sữa, khiến bà Lâm kinh ngạc không thôi. Bà vội vàng nhả ra thịt anh đào đã nhai mềm cho cậu.
Sau đó, Lâm Tường híp mắt, hài lòng động đậy cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu mím môi, xem ra rất thích ăn.
Chưa tới một chốc, cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm miệng của mẹ mình, vừa muốn đến gần, tưởng rằng trong miệng bà Lâm còn anh đào.
Mà lúc này bà Lâm mới phản ứng lại từ trong hưng phấn, bà vội vàng cầm lấy một quả anh đào khác, đặt trong miệng, nhai vài cái rồi đút cậu ăn.
Xem ra Tường Tử nhà bà vẫn rất bình thường. Chỉ là trước kia chưa thấy cậu thích thôi. Bà Lâm nhịn không được vui vẻ hớn hở trong lòng.
Vì thế, ngày hôm sau bà lại bồng Tường Tử đi qua nhà họ Khúc, định bụng kể lại sự biến hóa của Tường Tử nhà bà ngày hôm qua với bà Khúc.
Thế nên, hai người lớn ngồi trên sofa trò chuyện, lại thả hai đứa nhỏ chơi với nhau. Nhưng có vết xe đổ Lâm Tường bị Nguyệt Nguyệt đè hôm qua, bà Lâm đặt con mình cách xa Nguyệt Nguyệt một chút, cách chừng năm bước chân.
Sau đó hai người lớn bắt đầu tán gẫu việc nhà.
Mà Khúc Nguyệt Nguyệt hôm nay thay một món đồ chơi mới, cô bé tự mình chơi với trống bỏi. Nước dãi chảy ròng ròng tại khóe miệng.
Mỗi khi trống bỏi lắc lắc vang lên thùng thùng, Nguyệt Nguyệt liền cười ngây ngô một cái, sau đó nước dãi chảy xuống nhiều hơn, nhuộm cái miệng đỏ chói, nước dãi chảy xuống trong suốt óng ánh.
Vì thế dưới tình huống mọi người không để ý, Tường Tử vốn ngồi một bên đột nhiên bò qua.
Đúng vậy, đứa bé vốn trong ấn tượng của mọi người không biết bò, hiện tại đang bò về phía Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt liếc mắt thấy Tường Tử từ bên kia đang bò qua, cô bé chẳng có hứng thú, vì thế không nhìn cậu mà tiếp tục lắc lắc trống bỏi của mình.
Cho đến khi Tường Tử bò tới bên cạnh Nguyệt Nguyệt, cũng không có người chú ý.
Thế nhưng khi cậu bò tới nơi thì liền bổ nhào lên người Nguyệt Nguyệt, sau đó gặm cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nhất thời không phản ứng lại, trống bỏi trên tay rớt xuống. Nhưng mà cô bé không khóc.
Chỉ là mở to đôi mắt nhìn Tường Tử gặm miệng mình, chẳng hề động đậy.
Bà Khúc và bà Lâm vốn đang trò chuyện, đột nhiên phát hiện trống bỏi của Nguyệt Nguyệt không vang lên, vì thế hai người quay đầu nhìn, nhất thời hết hồn tại chỗ.
Họ trông thấy Tường Tử nhào trên người Nguyệt Nguyệt, mà hai cái miệng nhỏ nhắn lại dính vào nhau. Chuyện này cũng quá kỳ lạ đi.
“Chỉ Thanh, chị đừng nói với em Tường Tử nhà chị mới năm tháng, đã biết hôn môi rồi…" Bà Khúc chưng hửng nói.
“Sao lại biết chứ! À, có lẽ Tường Tử nhà chị coi miệng của Nguyệt Nguyệt là quả anh đào. Vừa nãy không phải chị đã kể với em rồi sao? Hơn nữa, hồi nãy chị đặt Tường Tử ở một bên. Sao giờ bọn nó lại ở chung? A! Thành Quân, Thành Quân, em xem, em xem, đây là chỗ ban đầu Nguyệt Nguyệt ngồi mà. Thế thì chính là Tường Tử nhà chị tự mình bò qua rồi?" Bà Lâm đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
“Xem ra đúng rồi!" Bà Khúc nhìn bình sữa và trống bỏi bên cạnh Nguyệt Nguyệt, cùng với một đống đồ chơi, bà gật đầu nói.
“Ha ha, Thành Quân, hôn ước từ bé này thật tốt! Chị ở nhà dụ dỗ thế nào Tường Tử cũng chẳng chịu bò, kết quả, ngồi bên cạnh Nguyệt Nguyệt một lúc lại biết bò. Quả nhiên là nể mặt vợ mà." Bà Lâm cười nói.
“Ồ, thế à!" Bà Khúc cười mỉa nói. Hừ, Tường Tử, còn nhỏ như vậy đã ăn “đậu hủ" của Nguyệt Nguyệt nhà mình. Nếu lớn lên, chẳng phải Nguyệt Nguyệt của bà sẽ bị ức hiếp à? Cái này không thể được.
Anh đào, hừ, mình thật muốn xem là anh đào gì mà có tác dụng lớn vậy, không chỉ dạy Tường Tử biết bò, còn dạy nó hôn môi nữa.
Ván này, chắc chắn là Tường Tử thắng. Không chỉ đè Nguyệt Nguyệt dưới người, còn đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của Nguyệt Nguyệt, thật sự là thắng lợi to lớn.
Lúc này bà Khúc ngoài mặt vẫn tươi cười nói đùa với bà Lâm, cho đến khi bà Lâm tạm biệt, bà mới bồng Nguyệt Nguyệt tiễn khách.
Sau đó bà Khúc bồng con mình trở lại phòng khách ngồi xuống, bản thân suy nghĩ sự việc, Nguyệt Nguyệt tiếp tục chơi trống bỏi của mình, vui vẻ cười ha ha không ngừng. Cô bé chẳng có chút ý thức được, nụ hôn đầu tiên của mình cứ thế bị Tường Tử đoạt lấy.
Không bao lâu, anh hai của Khúc Nguyệt Nguyệt là Khúc Hướng Tây mười bảy tuổi đã trở về. Thấy em gái bảo bối của mình đang chơi đùa, cậu cũng đi qua chơi với em gái, hai người vui vẻ ầm ĩ một hồi, Khúc Hướng Tây mới quay đầu, phát hiện mẹ mình đang cau mày suy nghĩ gì đó.
“Mẹ, mẹ suy nghĩ gì đó, còn cau mày nữa?" Khúc Hướng Tây thuận miệng hỏi.
“Còn có thể nghĩ cái gì, em gái con hôm nay bị Tường Tử hôn môi." Bà Khúc nhíu mày trả lời.
“Hôn thì hôn thôi, nhà chúng ta ai mà chưa hôn qua. Cái gì, bị hôn môi? Bị Tường Tử của nhà họ Lâm hôn môi?" Lúc này Khúc Hướng Tây mới phản ứng lại, cậu liền đứng lên, hô lên, “Con mợ nó, Tường Tử và em gái con mới năm tháng thôi. Thằng nhãi kia mới bây lớn đã biết chiếm tiện nghi của em gái con, còn làm đến vậy? Xem con có đi đánh nó không." Nói xong, Khúc Hướng Tây xắn tay áo đi ra ngoài, nhưng bị bà Khúc gọi lại.
“Hướng Tây, nhưng con cũng vừa nói, người ta mới năm tháng, đâu biết chuyện này, ngộ nhỡ bất cẩn thì sao."
“Bất cẩn? Bất cẩn sao không hôn chỗ khác, mà lại hôn ngay miệng? Vậy thì bất cẩn quá đi. Hừ!" Khúc Hướng Tây châm biếm.
“Haiz, dì Lâm con nói là Tường Tử coi miệng em gái con là quả anh đào, hôm qua…" Bà Khúc bắt đầu kể lại nguyên do cho con trai.
“Vậy cũng không được. Coi nó như vậy, bảo bối nhà chúng ta không phải sau này bị thằng nhóc kia tùy tiện hôn sao? Tuyệt đối không được!" Khúc Hướng Tây vẫn không đồng ý.
“Thế thì làm sao đây? Dù sao con cũng không thể nói nào là nam nữ thụ thụ bất thân với đứa con năm tháng tuổi của nhà người ta được." Bà Khúc bất đắc dĩ nói.
“Hừ, con không nói đến chuyện này, hừ! Nhà bọn họ có anh đào, nhà chúng ta cũng có cái khác. Mẹ, mẹ hãy chờ xem." Khúc Hướng Tây không nói gì, đi qua chơi với Nguyệt Nguyệt.
Khúc Hướng Tây đưa miệng qua hôn Nguyệt Nguyệt, sau đó giành lấy cái trống bỏi của cô bé, chơi một mình, lúc Nguyệt Nguyệt sắp khóc mới trả lại cho cô bé. Khúc Hướng Tây cứ đùa như thế mãi, bà Khúc nhìn mà lắc đầu, đau lòng cho con gái. Đang lúc muốn quát lên bảo con trai ngưng lại thì đã thấy Nguyệt Nguyệt vốn muốn khóc khi Khúc Hướng Tây lại giành lấy trống bỏi của cô bé thì lúc này cô bé lại không khóc, còn lúc anh trai hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thì một cái tát bay qua, âm thanh “bốp" mặc dù không lớn nhưng khiến người khác chú ý.
Sau đó, Khúc Hướng Tây trả lại trống bỏi cho em gái, rồi lại đến gần hôn, lúc sắp hôn lại bị Nguyệt Nguyệt tặng một bạt tai, “bốp" một cái, tư thế kia rất nhanh rất chuẩn.
“Ha ha, Hướng Tây, cũng là con có cách. Ha ha…ha ha…" Bà Khúc nhìn con trai bị đánh, nhịn không được cười to nói.
“Mẹ, đây không phải là hành động hơn cả lời nói sao? Phải dạy dỗ Nguyệt Nguyệt đề phòng sắc lang từ bé. Cho dù là ai, muốn hôn Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta thì phải trả một giá lớn." Khúc Hướng Tây nói năng có khí phách.
Ha ha, xem ra tương lai của Tường Tử là một mảnh tối đen rồi.
Cậu cả của Khúc Nguyệt Nguyệt là nhà ngoại giao, lúc sang Anh, biết được cô bé không đủ sữa uống nên cố ý mang về.
Cái này, Khúc Nguyệt Nguyệt uống rất vui vẻ, không có ý kiến gì.
Nhưng mà bình sữa lại gặp tai họa.
Mỗi lần cô bé uống hết sữa trong bình thì sẽ ném nó xuống đất, hơn nữa, ném không vỡ thì không dừng.
Điều này khiến bà Khúc nhăn mặt nhíu mày, nhưng mà ông cụ Khúc lại nói tốt, có tấm gương gia phong của nhà họ Khúc, không thành công thì xả thân. Có trời biết, làm vỡ bình sữa cũng có thể lôi kéo liên quan đến những điều này.
Chẳng qua, ông cụ cố ý thiên vị, cũng chẳng ai nói gì, dù sao không phải là bình sữa thôi ư, nhà bọn họ có cả đống. Một ngày ném một cái thì tính là gì? Ngay cả làm vỡ mười cái cũng được.
Vì thế, ông Khúc dứt khoát kêu sĩ quan phụ tá đến thẳng tiệm bán sỉ mua mấy thùng bình sữa đặt trong nhà, mặc cho Khúc Nguyệt Nguyệt ném.
Chao ôi, lúc này mới mấy tháng đã nuông chiều như thế này rồi.
Lúc được năm tháng, Khúc Nguyệt Nguyệt biết bò, mà Lâm Tường vẫn là bộ dạng im lặng kia. Bạn đặt ngồi bên kia thì cậu sẽ ngồi luôn không di chuyển, không khóc không quậy, nửa ngày không động đậy, đợi đến lúc bạn không nhìn được nữa thì di chuyển cậu nhúc nhích một tí.
Điều này khiến bà Lâm thỉnh thoảng cho rằng Lâm Tường mắc chứng tự bế. Rất im lặng.
Hơn nữa, đã năm tháng rồi, cũng chưa từng thấy Lâm Tường bò, ngoại trừ uống sữa thì không chọn gì khác nữa, sữa bột nào cũng uống, ngay cả cháo lỏng cũng được. Cái này cũng dễ nuôi quá đi? Dù là rất dễ nuôi, ngược lại khiến nhà họ Lâm thấp tha thấp thỏm, chỉ sợ bỗng nhiên xảy ra bất trắc.
Một ngày nọ, bà Lâm bồng Lâm Tường đi sang nhà họ Khúc.
Khúc Nguyệt Nguyệt một mình ngồi trên tấm thảm trong phòng khách chơi bóng cao su, miệng thì ngậm cái bình sữa nhỏ. Đây là cái bình nhựa mà cậu út của Khúc Nguyệt Nguyệt mua từ Mỹ về, nghe nói là đồ mới nhất, không sợ vỡ.
Vì thế, bà Lâm đặt con trai mình bên cạnh Khúc Nguyệt Nguyệt, để cho cậu nhìn cô bé chơi, dù sao cậu cũng không lộn xộn, còn bà thì lên lầu tìm bà Khúc.
Mà Lâm Tường ở bên này lúc đầu thật im lặng ngồi một bên, cậu nhìn Khúc Nguyệt Nguyệt chơi đùa một mình. Lúc vui vẻ một tay cô bé cầm bóng cao su, một tay cầm bình sữa, dùng sức đập trên mặt đất hai cái. Sau đó cô bé nhặt bình sữa lên, tiếp tục ngậm trong miệng, tiếp tục chơi…
Đột nhiên, một bàn tay không nắm được, quả bóng từ trong tay Nguyệt Nguyệt lăn xuống, lăn đến bên cạnh Lâm Tường.
Con ngươi của Lâm Tường đi theo chuyển động của quả bóng. Nhưng đầu cậu không di chuyển chút nào, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu, giống như bức tượng điêu khắc thật sự, hoàn hảo, là một bức tượng xinh đẹp.
Thế nhưng Khúc Nguyệt Nguyệt di chuyển, cô bé ôm bình sữa, ném xuống đất, sau đó gập người, hai tay nhoài về phía trước, bò tới chỗ Lâm Tường.
Lâm Tường vẫn tiếp tục nhìn động tác của Khúc Nguyệt Nguyệt, cậu chẳng có chút động tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn như miếng ngọc chạm trổ vẫn không có biểu cảm.
Khúc Nguyệt Nguyệt bò rất nhanh, trong chớp mắt liền tới bên cạnh Lâm Tường, sau đó cô bé trông thấy quả bóng nằm phía sau cậu, cô bé trực tiếp không nói hai lời, một tay xốc lên tấm thảm phía dưới Lâm Tường khiến cậu ngã xuống, còn cô bé thì hướng về phía quả bóng.
Rồi sau đó, chỉ nghe tiếng “Oa…", Lâm Tường òa khóc, lúc đầu còn hơi nhỏ, vừa thấy Nguyệt Nguyệt chạm tới quả bóng, nhưng không bắt được, mà quả bóng lại lăn ra một khoảng cách, Nguyệt Nguyệt lại tiến về phía trước, cơ thể tròn trịa nện mạnh lên cơ thể bé nhỏ của Lâm Tường.
Vì thế cậu lớn tiếng khóc “Oa…oa…."
Ban đầu bà Khúc nghe tiếng khóc nhỏ nhẹ còn tưởng là ảo giác, bởi vì giọng của Nguyệt Nguyệt nhà bà rất to, vừa khóc lên thì nhà sát vách cũng nghe được. Tiếng khóc này khẳng định không phải là Nguyệt Nguyệt nhà bà, đó là ảo giác, ảo giác!
Còn bà Lâm vừa nghe được tiếng khóc thì trực tiếp bỏ qua, tiếp tục trò chuyện với bà Khúc. Bởi vì Tường Tử nhà bà rất ngoan. Không phải bà khoe khoang, xung quanh đây khẳng định không tìm ra đứa trẻ nào ngoan ngoãn hơn Tường Tử nhà bà. Sau khi đầy tháng, cậu rất ít khóc, khi cậu tròn ba tháng thì chưa từng nghe cậu khóc lần nào. Tiếng khóc này chắc chắn không phải của Tường Tử nhà bà.
Tuy nhiên khi tiếng khóc kia vang vọng khắp nhà, bà Khúc và bà Lâm đồng thời không yên, vội vàng chạy xuống dưới lầu. Đây là làm sao vậy?
Hai người nhìn chằm chằm, trông thấy cả cơ thể tròn trịa của Nguyệt Nguyệt đang bổ nhào trên cơ thể nhỏ bé của Tường Tử, đè cậu đến không thở nổi, cậu nhỏ giọng khóc thút thít dưới người cô bé. Mà kẻ đầu sỏ gây chuyện là Nguyệt Nguyệt cũng khóc chẳng kém, thậm chí khóc đến trời long đất lở. Tiếng khóc này mới khiến hai bà mẹ chạy xuống.
Hóa ra Nguyệt Nguyệt nghe Tường Tử khóc, nghĩ rằng cậu đang chơi đùa với cô bé, vì thế lớn tiếng khóc theo.
Tình cảnh nhất thời nảy sinh khiến cho hai nhà dở khóc dở cười.
“Ha ha, Chỉ Thanh, em tưởng là chuyện gì chứ, té ra hai đứa nhỏ đang chơi đùa, ha ha, em đã nói định hôn ước cho đứa là đúng rồi. Còn bé như vậy đã biết yêu thương lẫn nhau." Bà Khúc cười nói.
“Đúng vậy, đúng vậy! Thật tốt quá! Hiện tại Nguyệt Nguyệt chính là ‘cô vợ nhỏ’ của Tường Tử nhà chị." Bà Lâm cố ý đọc rõ ba chữ “cô vợ nhỏ", cười trả lời.
Ván này, Nguyệt Nguyệt thắng.
Từ nay về sau, nền tảng của việc Nguyệt Nguyệt đặt Tường Tử dưới thân có bà Khúc và bà Lâm làm chứng.
Cái này gọi là “tiên hạ thủ vi cường".
Xem ra, từ bé Nguyệt Nguyệt đã am hiểu sâu sắc câu nói này.
Bà Lâm ngoài mặt tuy rằng không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy Tường Tử nhà bà chịu thiệt! Bị chính “cô vợ" của mình đè tới khóc, cái này coi như giống gì đây?
Không được! Phải thắng lại trận này thôi.
Vì thế chẳng bao lâu sau bà Lâm liền kiếm cớ bồng Tường Tử về nhà.
Về đến nhà, bà Lâm nhìn đứa con trai giờ đây lại im lặng, bà nhớ lại Nguyệt Nguyệt hoạt bát hiếu động, nhịn không được mặt mũi nhăn nhíu, thầm lo lắng, Tường Tử nhà mình im lặng hiền lành như vậy, có thể bị Nguyệt Nguyệt bắt nạt không?
Cái này không thể được. Bà Lâm nghĩ vậy.
Sau đó, bà ôm Lâm Tường ngồi trên sofa, tự mình suy nghĩ nên làm gì bây giờ?
Mà Lâm Tường bản thân vốn im lặng đang ngây người lại nhìn quả anh đào đặt trên bàn mà không ngồi yên, cậu bắt đầu vặn vẹo vươn tay về phía quả anh đào, nhưng với không tới, cậu vô cùng nôn nóng, bàn tay vồ lấy càng dữ dội hơn.
Rốt cuộc đánh thức bà Lâm từ trong trầm tư, nhìn thấy con trai đột nhiên hoạt bát như vậy, bà Lâm kêu một tiếng phấn chấn. Lo chuyện cậu và Nguyệt Nguyệt làm gì, vẫn là con trai mình quan trọng hơn.
Bà vội vàng cầm lấy một quả anh đào, nhai cẩn thận, mới vừa nhả ra hột anh đào, khi đang chuẩn bị đút cho Lâm Tường thì đã thấy cậu tự động đưa miệng đến gần, cắn miệng bà Lâm một cái, rồi hút mạnh như là uống sữa, khiến bà Lâm kinh ngạc không thôi. Bà vội vàng nhả ra thịt anh đào đã nhai mềm cho cậu.
Sau đó, Lâm Tường híp mắt, hài lòng động đậy cái miệng nhỏ nhắn, bắt đầu mím môi, xem ra rất thích ăn.
Chưa tới một chốc, cậu lại bắt đầu nhìn chằm chằm miệng của mẹ mình, vừa muốn đến gần, tưởng rằng trong miệng bà Lâm còn anh đào.
Mà lúc này bà Lâm mới phản ứng lại từ trong hưng phấn, bà vội vàng cầm lấy một quả anh đào khác, đặt trong miệng, nhai vài cái rồi đút cậu ăn.
Xem ra Tường Tử nhà bà vẫn rất bình thường. Chỉ là trước kia chưa thấy cậu thích thôi. Bà Lâm nhịn không được vui vẻ hớn hở trong lòng.
Vì thế, ngày hôm sau bà lại bồng Tường Tử đi qua nhà họ Khúc, định bụng kể lại sự biến hóa của Tường Tử nhà bà ngày hôm qua với bà Khúc.
Thế nên, hai người lớn ngồi trên sofa trò chuyện, lại thả hai đứa nhỏ chơi với nhau. Nhưng có vết xe đổ Lâm Tường bị Nguyệt Nguyệt đè hôm qua, bà Lâm đặt con mình cách xa Nguyệt Nguyệt một chút, cách chừng năm bước chân.
Sau đó hai người lớn bắt đầu tán gẫu việc nhà.
Mà Khúc Nguyệt Nguyệt hôm nay thay một món đồ chơi mới, cô bé tự mình chơi với trống bỏi. Nước dãi chảy ròng ròng tại khóe miệng.
Mỗi khi trống bỏi lắc lắc vang lên thùng thùng, Nguyệt Nguyệt liền cười ngây ngô một cái, sau đó nước dãi chảy xuống nhiều hơn, nhuộm cái miệng đỏ chói, nước dãi chảy xuống trong suốt óng ánh.
Vì thế dưới tình huống mọi người không để ý, Tường Tử vốn ngồi một bên đột nhiên bò qua.
Đúng vậy, đứa bé vốn trong ấn tượng của mọi người không biết bò, hiện tại đang bò về phía Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt liếc mắt thấy Tường Tử từ bên kia đang bò qua, cô bé chẳng có hứng thú, vì thế không nhìn cậu mà tiếp tục lắc lắc trống bỏi của mình.
Cho đến khi Tường Tử bò tới bên cạnh Nguyệt Nguyệt, cũng không có người chú ý.
Thế nhưng khi cậu bò tới nơi thì liền bổ nhào lên người Nguyệt Nguyệt, sau đó gặm cái miệng nhỏ nhắn của Nguyệt Nguyệt.
Nguyệt Nguyệt nhất thời không phản ứng lại, trống bỏi trên tay rớt xuống. Nhưng mà cô bé không khóc.
Chỉ là mở to đôi mắt nhìn Tường Tử gặm miệng mình, chẳng hề động đậy.
Bà Khúc và bà Lâm vốn đang trò chuyện, đột nhiên phát hiện trống bỏi của Nguyệt Nguyệt không vang lên, vì thế hai người quay đầu nhìn, nhất thời hết hồn tại chỗ.
Họ trông thấy Tường Tử nhào trên người Nguyệt Nguyệt, mà hai cái miệng nhỏ nhắn lại dính vào nhau. Chuyện này cũng quá kỳ lạ đi.
“Chỉ Thanh, chị đừng nói với em Tường Tử nhà chị mới năm tháng, đã biết hôn môi rồi…" Bà Khúc chưng hửng nói.
“Sao lại biết chứ! À, có lẽ Tường Tử nhà chị coi miệng của Nguyệt Nguyệt là quả anh đào. Vừa nãy không phải chị đã kể với em rồi sao? Hơn nữa, hồi nãy chị đặt Tường Tử ở một bên. Sao giờ bọn nó lại ở chung? A! Thành Quân, Thành Quân, em xem, em xem, đây là chỗ ban đầu Nguyệt Nguyệt ngồi mà. Thế thì chính là Tường Tử nhà chị tự mình bò qua rồi?" Bà Lâm đột nhiên kinh ngạc kêu lên.
“Xem ra đúng rồi!" Bà Khúc nhìn bình sữa và trống bỏi bên cạnh Nguyệt Nguyệt, cùng với một đống đồ chơi, bà gật đầu nói.
“Ha ha, Thành Quân, hôn ước từ bé này thật tốt! Chị ở nhà dụ dỗ thế nào Tường Tử cũng chẳng chịu bò, kết quả, ngồi bên cạnh Nguyệt Nguyệt một lúc lại biết bò. Quả nhiên là nể mặt vợ mà." Bà Lâm cười nói.
“Ồ, thế à!" Bà Khúc cười mỉa nói. Hừ, Tường Tử, còn nhỏ như vậy đã ăn “đậu hủ" của Nguyệt Nguyệt nhà mình. Nếu lớn lên, chẳng phải Nguyệt Nguyệt của bà sẽ bị ức hiếp à? Cái này không thể được.
Anh đào, hừ, mình thật muốn xem là anh đào gì mà có tác dụng lớn vậy, không chỉ dạy Tường Tử biết bò, còn dạy nó hôn môi nữa.
Ván này, chắc chắn là Tường Tử thắng. Không chỉ đè Nguyệt Nguyệt dưới người, còn đoạt lấy nụ hôn đầu tiên của Nguyệt Nguyệt, thật sự là thắng lợi to lớn.
Lúc này bà Khúc ngoài mặt vẫn tươi cười nói đùa với bà Lâm, cho đến khi bà Lâm tạm biệt, bà mới bồng Nguyệt Nguyệt tiễn khách.
Sau đó bà Khúc bồng con mình trở lại phòng khách ngồi xuống, bản thân suy nghĩ sự việc, Nguyệt Nguyệt tiếp tục chơi trống bỏi của mình, vui vẻ cười ha ha không ngừng. Cô bé chẳng có chút ý thức được, nụ hôn đầu tiên của mình cứ thế bị Tường Tử đoạt lấy.
Không bao lâu, anh hai của Khúc Nguyệt Nguyệt là Khúc Hướng Tây mười bảy tuổi đã trở về. Thấy em gái bảo bối của mình đang chơi đùa, cậu cũng đi qua chơi với em gái, hai người vui vẻ ầm ĩ một hồi, Khúc Hướng Tây mới quay đầu, phát hiện mẹ mình đang cau mày suy nghĩ gì đó.
“Mẹ, mẹ suy nghĩ gì đó, còn cau mày nữa?" Khúc Hướng Tây thuận miệng hỏi.
“Còn có thể nghĩ cái gì, em gái con hôm nay bị Tường Tử hôn môi." Bà Khúc nhíu mày trả lời.
“Hôn thì hôn thôi, nhà chúng ta ai mà chưa hôn qua. Cái gì, bị hôn môi? Bị Tường Tử của nhà họ Lâm hôn môi?" Lúc này Khúc Hướng Tây mới phản ứng lại, cậu liền đứng lên, hô lên, “Con mợ nó, Tường Tử và em gái con mới năm tháng thôi. Thằng nhãi kia mới bây lớn đã biết chiếm tiện nghi của em gái con, còn làm đến vậy? Xem con có đi đánh nó không." Nói xong, Khúc Hướng Tây xắn tay áo đi ra ngoài, nhưng bị bà Khúc gọi lại.
“Hướng Tây, nhưng con cũng vừa nói, người ta mới năm tháng, đâu biết chuyện này, ngộ nhỡ bất cẩn thì sao."
“Bất cẩn? Bất cẩn sao không hôn chỗ khác, mà lại hôn ngay miệng? Vậy thì bất cẩn quá đi. Hừ!" Khúc Hướng Tây châm biếm.
“Haiz, dì Lâm con nói là Tường Tử coi miệng em gái con là quả anh đào, hôm qua…" Bà Khúc bắt đầu kể lại nguyên do cho con trai.
“Vậy cũng không được. Coi nó như vậy, bảo bối nhà chúng ta không phải sau này bị thằng nhóc kia tùy tiện hôn sao? Tuyệt đối không được!" Khúc Hướng Tây vẫn không đồng ý.
“Thế thì làm sao đây? Dù sao con cũng không thể nói nào là nam nữ thụ thụ bất thân với đứa con năm tháng tuổi của nhà người ta được." Bà Khúc bất đắc dĩ nói.
“Hừ, con không nói đến chuyện này, hừ! Nhà bọn họ có anh đào, nhà chúng ta cũng có cái khác. Mẹ, mẹ hãy chờ xem." Khúc Hướng Tây không nói gì, đi qua chơi với Nguyệt Nguyệt.
Khúc Hướng Tây đưa miệng qua hôn Nguyệt Nguyệt, sau đó giành lấy cái trống bỏi của cô bé, chơi một mình, lúc Nguyệt Nguyệt sắp khóc mới trả lại cho cô bé. Khúc Hướng Tây cứ đùa như thế mãi, bà Khúc nhìn mà lắc đầu, đau lòng cho con gái. Đang lúc muốn quát lên bảo con trai ngưng lại thì đã thấy Nguyệt Nguyệt vốn muốn khóc khi Khúc Hướng Tây lại giành lấy trống bỏi của cô bé thì lúc này cô bé lại không khóc, còn lúc anh trai hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé thì một cái tát bay qua, âm thanh “bốp" mặc dù không lớn nhưng khiến người khác chú ý.
Sau đó, Khúc Hướng Tây trả lại trống bỏi cho em gái, rồi lại đến gần hôn, lúc sắp hôn lại bị Nguyệt Nguyệt tặng một bạt tai, “bốp" một cái, tư thế kia rất nhanh rất chuẩn.
“Ha ha, Hướng Tây, cũng là con có cách. Ha ha…ha ha…" Bà Khúc nhìn con trai bị đánh, nhịn không được cười to nói.
“Mẹ, đây không phải là hành động hơn cả lời nói sao? Phải dạy dỗ Nguyệt Nguyệt đề phòng sắc lang từ bé. Cho dù là ai, muốn hôn Nguyệt Nguyệt nhà chúng ta thì phải trả một giá lớn." Khúc Hướng Tây nói năng có khí phách.
Ha ha, xem ra tương lai của Tường Tử là một mảnh tối đen rồi.
Tác giả :
Như Quả Ngã Khả Dĩ