Cô Vợ Hung Dữ
Chương 3: Hôn ước từ bé
Lần này bà Khúc trở thành công thần lớn nhất của nhà họ Khúc, không hề bất ngờ khi bà nhận được đãi ngộ ngang hàng với bảo vật quốc gia. Từ khoảnh khắc đầu tiên sinh ra Khúc Nguyệt Nguyệt, bà Khúc đã trở thành nhân vật quyền lực số hai đứng sau ông cụ Khúc. Hoàng thái hậu danh xứng với thực đấy! Mà nói như vậy, cụ Khúc là nhân vật số một trừ khi cần thiết, bình thường không phát biểu ý kiến.
Vậy nên, lần này bà Khúc có thể nói là mẹ nhờ con gái! Đương nhiên khó tránh khỏi việc khiến bà Khúc trở thành đối tượng ghen ghét của những người cô tại nhà họ Khúc, nhưng mà những người đó có thể làm được gì bà? Có bản lĩnh thì họ cũng sinh con gái đi.
Từ sau khi sinh ra Khúc Nguyệt Nguyệt, phòng bệnh của bà Khúc luôn luôn có người đến người đi, rất náo nhiệt, khiến cho bà Khúc càng phiền hơn, bà hết cách nên đành tìm bác sĩ, hỏi tình hình sức khỏe, phát hiện chỉ cần ở nhà chú ý một chút là có thể xuất viện, vì thế bà Khúc không nói hai lời, trực tiếp đóng gói trở về nhà.
Sau đó, bắt đầu cuộc sống ở cữ tại nhà, lần này chính là một tháng.
Mà nhà họ Lâm cũng náo nhiệt không kém. Ông cụ Lâm vốn cùng bạn già ra nước ngoài thăm bạn bè, hay tin bà Lâm sinh con trai, ông vui mừng đến mức suýt nữa ngất xỉu. Ngay lập tức dặn dò cấp dưới lên đường trở về nhà. Nửa đêm quay về thành phố B, cũng chẳng nghỉ ngơi mà đi thẳng đến phòng bệnh, ngược lại khiến bà Lâm sợ hết hồn.
May mắn, may mắn, xương cốt của ông cụ vẫn còn rắn chắc coi như chịu đựng được việc đi lại nhiều lần. Bằng không, thật sự mệt đến chết, vậy thì không tốt rồi. Từ khi biết bà Lâm sinh con trai, các chị em của ông Lâm quả thực như ong tổ vỡ lùa tới phòng bệnh, mà các bà bác cũng chẳng chịu ngồi yên, đều từ xa đến thăm. Có trời mới biết, tết nhất của nhà bọn họ cũng không có nhiều thân thích đến thăm tới vậy.
Lần này bà Lâm công đức viên mãn. Dùng lời của bà bác của ông Lâm nói là, “Chỉ Thanh chính là công thần lớn của nhà họ Lâm chúng ta. Sau này không cho phép cháu bắt nạt cô ấy. Bằng không chúng ta không khoan dung đâu!"
Được, được, được. Trước kia bà Lâm sinh ra ba đứa con gái, ông Lâm chưa từng nghe nói vợ mình là công thần, còn bị hỏi mãi một vấn đề “Sao không phải con trai? Sao lại là con gái?" Sau đó nói bản thân có việc, quá bận rộn, tặng một đống quà, nửa bóng dáng chẳng thấy đâu. Lần này vừa sinh con xong thì một đám như cơn mưa sau mùa xuân tuôn ra, khiến cho ông cảm khái muôn vàn.
Dù sao, mặc kệ nói thế nào, nhà họ Lâm đã có hậu duệ.
Khi bà Lâm biết tin mình sinh con trai, bà đã kinh ngạc nửa ngày không biết làm gì. Sau đó theo thói quen cẩn thận xác nhận, phát hiện quả thật có tiểu kê kê, lúc biết chắc chắn là con trai bà mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, sinh con trai chính là công thần. Vậy nếu lần này không phải sinh con trai thì là tội thần sao?
Tuy rằng trong lòng bà Lâm hiểu được, ngoài miệng cũng không nói toạc ra, vẫn vui vẻ ra mặt, cho đến cuối cùng bà không nhịn được mà bùng nổ. Thật sự không nhịn được mấy bà bác bà cô trong gia đình này, bình thường gặp mặt nhiều nhất là cười gật đầu, lần này thì nụ cười kia hết sức chói mắt. Quả thực cả người nổi da gà. Ngoài miệng nhắc mãi “Chỉ Thanh, lần này bụng cháu hăng hái tranh giành, sinh được con trai!" “Chỉ Thanh, chị đã nói em có thể sinh con trai mà! Các cô ấy vẫn không tin! Giờ thấy chưa, sinh rồi đây!"
Lúc ấy bà Lâm thật không chịu được mà phát điên.
Được rồi, đây là trưởng bối, bà chịu đựng.
Thế nhưng có một ngày, thừa dịp xung quanh không có ai, cô con gái út của bà Lâm nhỏ giọng ấm ức nói với mẹ: “Mẹ ơi, có phải có em trai rồi thì mọi người sẽ không thích bọn con, không cần bọn con sao?"
Nhất thời, bà Lâm lòng đau như cắt. Bà vội vàng ôm lấy Lâm Uyển Nguyệt, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi: “Uyển Nguyệt, sao con lại nói như vậy?"
“Các bác các cô đều nói bọn con là con gái, không thể kế thừa hương khói của nhà chúng ta. Con đi chào bọn họ, nhưng bọn họ cứ vây quanh em trai, chẳng thèm để ý tới con. Mẹ ơi, sau này con không cần búp bê nữa, kẹo cũng cho em trai hết, mẹ có thể đừng không cần bọn con không!" Tiểu Uyển Nguyệt nhỏ giọng khóc lóc nói.
“Uyển Nguyệt, Uyển Nguyệt, tiểu bảo bối của mẹ! Mẹ sẽ không bỏ con, bố con cũng vậy, con sẽ có rất nhiều búp bê, kẹo cũng không cần nhường cho em trai, con còn có được những chiếc váy xinh đẹp, cái gì nên có thì sẽ có, em trai sẽ không giành đồ vật của con đâu. Hơn nữa, chờ em trai trưởng thành, nó sẽ bảo vệ các con!" Bà Lâm vỗ nhẹ lưng Tiểu Uyển Nguyệt dỗ dành.
Một hồi lâu, Uyển Nguyệt ngừng khóc, nhưng hồi lâu chẳng thấy động tĩnh, bà Lâm liền nhìn, hóa ra khóc mệt rồi nên ngủ thiếp đi. Xem ra mấy ngày nay, ba đứa con gái chẳng vui vẻ gì.
Vì thế bà Lâm hạ quyết tâm, lên đường trở về nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách. Yên tĩnh ở cữ tại nhà.
Mà khi bà Khúc và bà Lâm gặp lại nhau thì cũng là trước một ngày đầy tháng của bọn nhỏ.
Bởi vì con gái đầy tháng, nhà họ Khúc chuẩn bị tiệc lớn mời khách, bày tỏ sự vui mừng. Vì thế bà Khúc đích thân tới cửa, chuẩn bị đi mời bà Lâm tham dự.
Bà Khúc đã nghe chồng mình nói, bà Lâm sinh con cùng ngày với bà, hai đứa nhỏ trước sau kém vài phút. Vậy dứt khoát hai nhà cùng tổ chức luôn. Dù sao đều là mấy đời thân nhau, bớt đi sự bất tiện của khách khứa được mời, không biết phải đến nhà họ Khúc hay là đến nhà họ Lâm. Dù sao hai nhà đều là gia tộc lớn.
Mà bà Khúc cũng có phần khó xử.
Mới vừa vào cửa, trông thấy bà Lâm, bà Khúc nhịn không được xấu hổ mà nói: “Chỉ Thanh, em thấy việc đính hôn ước cho hai đứa nhỏ chắc không được rồi."
“Haiz, chị cũng đang rầu rĩ đây, đang muốn nói chuyện này với em." Bà Lâm cũng đưa ra vẻ mặt có lỗi.
“Haiz! Em vốn tưởng là con trai, kết quả lần này sinh con gái, thật là hết cách rồi. Nếu không, bảo hai đứa kết làm chị em đi!" Bà Khúc ngoài miệng ra vẻ tiếc nuối, sắc mặt quả thật sung sướng.Con gái đó! Thật tốt!
“Con gái? Thành Quân, em sinh con gái ư?" Bà Lâm kinh ngạc hỏi.
“Vâng ạ! Là con gái, con gái đấy ạ! Tâm nguyện nhiều năm của em cuối cùng thực hiện được rồi." Giọng điệu bà Khúc như là có con gái thì mọi thứ đều tốt cả.
“Thì ra là vậy, chị không lo âu nữa rồi, hai đứa nhỏ vừa khéo là trời sinh một cặp!" Bà Lâm hưng phấn kêu lên.
“Trời sinh một cặp gì ạ? Chỉ Thanh, chẳng lẽ chị sinh con trai ư?" Bà Khúc nhịn không được ngạc nhiêu kêu lên.
“Đúng vậy! Lần này thật sự là viên mãn! Hôm nào chúng ta nhất định phải đến chùa bái lạy. Đây thật là Bồ Tát phù hộ mà." Bà Lâm xúc động nói.
“Đúng vậy, đúng vậy! Thật là vận may rất lớn! Phải đi, chúng ta phải đi chị à." Bà Khúc gật đầu, “Vậy chuyện hôn ước của hai nhà…" Bà Khúc lên tiếng, có phần không chắc.
“Chắc chắn phải làm rồi! Đây là lương duyên trời ban cho. Chúng ta không thể làm trái ý của ông trời!" Bà Lâm vội vàng trả lời.
“Tốt lắm, tốt lắm." Bà Khúc cười gật đầu, lúc này hai người nắm tay nhau đi vào phòng trong, “Chỉ Thanh, lần này em tới hỏi chị tiệc đầy tháng hai nhà chúng ta cùng tổ chức, chúng ta phải…"
Lúc này hai người mới bàn chuyện chính.
Ngày hôm sau, hai nhà bọn họ cùng tổ chức tiệc đầy tháng, đương nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Người nhận được thiệp mời đều là nhân vật to lớn quyền quý, chỉ những nhân vật lớn không quen biết là không mời.
Bởi vì quen biết, cho nên có lẽ bọn họ đều biết vì sao hai nhà này phải thay đổi bầu không khí khiêm tốn của ngày trước, tổ chức tiệc đầy tháng khoa trương như vậy. Dù sao một bên là nhà họ Khúc mong mỏi con gái đã bao nhiêu năm, bên kia là nhà họ Lâm mong mỏi con trai cũng rất lâu, làm sao có thể không trịnh trọng chứ?
Vì thế, khách khứa cũng tặng quà rất hào phóng, để bày tỏ tâm ý.
Nhưng mà những thứ này không quan trọng, quan trọng là…hai tiểu bảo bối kia trên tay bà Khúc và bà Lâm.
Trên tay bà Khúc chính là Khúc Nguyệt Nguyệt, mày rậm mắt to, trắng trẻo mập mạp, không để ý còn tưởng là một cậu bé đấy. Nhìn đôi mắt kia chuyển động nhìn xung quanh, thật sự đáng yêu quá đi thôi, mà cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên phun ra nước dãi khiến bà Khúc hôn mãi, gọi tên bé yêu, cô bé cũng rất nể tình, thường thường cười tươi, lộ ra tí răng chỉ mới nhú khỏi nướu.
Mà Lâm Tường trên tay bà Lâm lại có phần quá hiền lành. Đứa nhỏ này dường như đối với cái gì cũng im lặng, cái đầu nhỏ hơn Khúc Nguyệt Nguyệt không ít, cả người yên tĩnh tùy bà Lâm ôm trong lòng, không khóc không quậy, cũng chẳng cười, chọc thế nào cũng không thèm để ý, thỉnh thoảng trêu chọc quá đáng thì cậu trực tiếp nhắm mắt, mắt không thấy nữa thì sẽ tĩnh lặng. Lấy điểm đó so với Khúc Nguyệt Nguyệt, nếu ai không biết thì thật có thể coi cậu là một bé gái.
“Thành Quân, con gái nhà em thật hoạt bát, dáng vẻ không giống như nhóc con nhà chị, nửa ngày không thấy động tĩnh. Để chị ôm con bé một cái?" Bà Lâm thấy dáng vẻ lặng lẽ của con mình, rồi lại nhìn Khúc Nguyệt Nguyệt bên cạnh vô cùng hoạt bát, bà nhịn không được mở miệng nói.
“Yên tĩnh tốt, yên tĩnh rất tốt! Chị không biết đâu, em mong muốn con bé nhà em có một ngày yên lặng một chút, để em nghỉ ngơi, mỗi ngày dày vò thế này làm em mệt chết. Đây, chị ôm đi. Em vẫn thích con trai chị hơn." Giọng điệu của bà Khúc như muốn mau chóng đẩy con mình qua bên kia.
“Ha ha, vậy cũng tốt, để chị nhìn xem, ôi cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên kìa, có thể treo bình dầu đó!!!" Bà Lâm trông thấy đôi mắt to của cô bé đảo qua đảo lại, cái miệng vểnh lên, gọi một cái phản ứng ngay. Con nít mà, vẫn nên hoạt bát một tí mới tốt.
“Ha ha, em thấy Tường Tử nhà chị yên tĩnh mới tốt, sẽ bớt lo." Bà Khúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Tường, nhịn không được mà khoe khoang.
“Ơ kìa, sao hai người còn ở đây cười đùa, tôi đi khắp nơi tìm hai người đấy." Thấy ông Khúc từ rất xa kêu lên.
“Sao thế?" Bà Khúc bồng đứa nhỏ tiến lên vài bước hỏi.
“Còn làm sao nữa, phải đi ra ngoài thôi." Ông Khúc nói.
“Đúng rồi, sao em lại quên mất." Bà vội vàng gọi bà Lâm cùng vào đại sảnh.
“Cảm ơn các vị đến dự tiện đầy tháng của hai đứa bé nhà chúng tôi, hai nhà chúng ta còn có một chuyện vui phải tuyên bố." Ông Khúc ôm con gái nhà mình nói.
“Ha ha, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, mọi người chắc là đã từng nghe nói, nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Khúc vốn đã quen thân từ hồi trước, nếu nhà họ Lâm chúng tôi lại sinh con gái, nhà họ Khúc lại sinh con trai, như vậy hai nhà chúng tôi liền đính hôn ước cho hai đứa nhỏ, kết thành thông gia." Ông Lâm cất lời giải thích.
“Lần này tuy rằng đảo ngược, nhưng kết quả vẫn tốt, chúng tôi không làm trái ý trời đã tác hợp, hôm nay xin tuyên bố, hai nhà chúng tôi chính thức đính hôn ước nà.!" Bà Lâm cười tiến lên bổ sung, thận trọng lấy ra một miếng ngọc bội Quan Âm, cẩn thận đeo lên cổ Khúc Nguyệt Nguyệt.
Miếng ngọc này là đồ gia truyền trong nhà họ Lâm.
Mà bà Khúc thì cũng lấy ra một miếng ngọc Phật cẩn thận đeo lên cổ Lâm Tường.
Hôn ước từ bé này, coi như đã định rồi.
Vậy nên, lần này bà Khúc có thể nói là mẹ nhờ con gái! Đương nhiên khó tránh khỏi việc khiến bà Khúc trở thành đối tượng ghen ghét của những người cô tại nhà họ Khúc, nhưng mà những người đó có thể làm được gì bà? Có bản lĩnh thì họ cũng sinh con gái đi.
Từ sau khi sinh ra Khúc Nguyệt Nguyệt, phòng bệnh của bà Khúc luôn luôn có người đến người đi, rất náo nhiệt, khiến cho bà Khúc càng phiền hơn, bà hết cách nên đành tìm bác sĩ, hỏi tình hình sức khỏe, phát hiện chỉ cần ở nhà chú ý một chút là có thể xuất viện, vì thế bà Khúc không nói hai lời, trực tiếp đóng gói trở về nhà.
Sau đó, bắt đầu cuộc sống ở cữ tại nhà, lần này chính là một tháng.
Mà nhà họ Lâm cũng náo nhiệt không kém. Ông cụ Lâm vốn cùng bạn già ra nước ngoài thăm bạn bè, hay tin bà Lâm sinh con trai, ông vui mừng đến mức suýt nữa ngất xỉu. Ngay lập tức dặn dò cấp dưới lên đường trở về nhà. Nửa đêm quay về thành phố B, cũng chẳng nghỉ ngơi mà đi thẳng đến phòng bệnh, ngược lại khiến bà Lâm sợ hết hồn.
May mắn, may mắn, xương cốt của ông cụ vẫn còn rắn chắc coi như chịu đựng được việc đi lại nhiều lần. Bằng không, thật sự mệt đến chết, vậy thì không tốt rồi. Từ khi biết bà Lâm sinh con trai, các chị em của ông Lâm quả thực như ong tổ vỡ lùa tới phòng bệnh, mà các bà bác cũng chẳng chịu ngồi yên, đều từ xa đến thăm. Có trời mới biết, tết nhất của nhà bọn họ cũng không có nhiều thân thích đến thăm tới vậy.
Lần này bà Lâm công đức viên mãn. Dùng lời của bà bác của ông Lâm nói là, “Chỉ Thanh chính là công thần lớn của nhà họ Lâm chúng ta. Sau này không cho phép cháu bắt nạt cô ấy. Bằng không chúng ta không khoan dung đâu!"
Được, được, được. Trước kia bà Lâm sinh ra ba đứa con gái, ông Lâm chưa từng nghe nói vợ mình là công thần, còn bị hỏi mãi một vấn đề “Sao không phải con trai? Sao lại là con gái?" Sau đó nói bản thân có việc, quá bận rộn, tặng một đống quà, nửa bóng dáng chẳng thấy đâu. Lần này vừa sinh con xong thì một đám như cơn mưa sau mùa xuân tuôn ra, khiến cho ông cảm khái muôn vàn.
Dù sao, mặc kệ nói thế nào, nhà họ Lâm đã có hậu duệ.
Khi bà Lâm biết tin mình sinh con trai, bà đã kinh ngạc nửa ngày không biết làm gì. Sau đó theo thói quen cẩn thận xác nhận, phát hiện quả thật có tiểu kê kê, lúc biết chắc chắn là con trai bà mới rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, sinh con trai chính là công thần. Vậy nếu lần này không phải sinh con trai thì là tội thần sao?
Tuy rằng trong lòng bà Lâm hiểu được, ngoài miệng cũng không nói toạc ra, vẫn vui vẻ ra mặt, cho đến cuối cùng bà không nhịn được mà bùng nổ. Thật sự không nhịn được mấy bà bác bà cô trong gia đình này, bình thường gặp mặt nhiều nhất là cười gật đầu, lần này thì nụ cười kia hết sức chói mắt. Quả thực cả người nổi da gà. Ngoài miệng nhắc mãi “Chỉ Thanh, lần này bụng cháu hăng hái tranh giành, sinh được con trai!" “Chỉ Thanh, chị đã nói em có thể sinh con trai mà! Các cô ấy vẫn không tin! Giờ thấy chưa, sinh rồi đây!"
Lúc ấy bà Lâm thật không chịu được mà phát điên.
Được rồi, đây là trưởng bối, bà chịu đựng.
Thế nhưng có một ngày, thừa dịp xung quanh không có ai, cô con gái út của bà Lâm nhỏ giọng ấm ức nói với mẹ: “Mẹ ơi, có phải có em trai rồi thì mọi người sẽ không thích bọn con, không cần bọn con sao?"
Nhất thời, bà Lâm lòng đau như cắt. Bà vội vàng ôm lấy Lâm Uyển Nguyệt, hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, hỏi: “Uyển Nguyệt, sao con lại nói như vậy?"
“Các bác các cô đều nói bọn con là con gái, không thể kế thừa hương khói của nhà chúng ta. Con đi chào bọn họ, nhưng bọn họ cứ vây quanh em trai, chẳng thèm để ý tới con. Mẹ ơi, sau này con không cần búp bê nữa, kẹo cũng cho em trai hết, mẹ có thể đừng không cần bọn con không!" Tiểu Uyển Nguyệt nhỏ giọng khóc lóc nói.
“Uyển Nguyệt, Uyển Nguyệt, tiểu bảo bối của mẹ! Mẹ sẽ không bỏ con, bố con cũng vậy, con sẽ có rất nhiều búp bê, kẹo cũng không cần nhường cho em trai, con còn có được những chiếc váy xinh đẹp, cái gì nên có thì sẽ có, em trai sẽ không giành đồ vật của con đâu. Hơn nữa, chờ em trai trưởng thành, nó sẽ bảo vệ các con!" Bà Lâm vỗ nhẹ lưng Tiểu Uyển Nguyệt dỗ dành.
Một hồi lâu, Uyển Nguyệt ngừng khóc, nhưng hồi lâu chẳng thấy động tĩnh, bà Lâm liền nhìn, hóa ra khóc mệt rồi nên ngủ thiếp đi. Xem ra mấy ngày nay, ba đứa con gái chẳng vui vẻ gì.
Vì thế bà Lâm hạ quyết tâm, lên đường trở về nhà, đóng cửa từ chối tiếp khách. Yên tĩnh ở cữ tại nhà.
Mà khi bà Khúc và bà Lâm gặp lại nhau thì cũng là trước một ngày đầy tháng của bọn nhỏ.
Bởi vì con gái đầy tháng, nhà họ Khúc chuẩn bị tiệc lớn mời khách, bày tỏ sự vui mừng. Vì thế bà Khúc đích thân tới cửa, chuẩn bị đi mời bà Lâm tham dự.
Bà Khúc đã nghe chồng mình nói, bà Lâm sinh con cùng ngày với bà, hai đứa nhỏ trước sau kém vài phút. Vậy dứt khoát hai nhà cùng tổ chức luôn. Dù sao đều là mấy đời thân nhau, bớt đi sự bất tiện của khách khứa được mời, không biết phải đến nhà họ Khúc hay là đến nhà họ Lâm. Dù sao hai nhà đều là gia tộc lớn.
Mà bà Khúc cũng có phần khó xử.
Mới vừa vào cửa, trông thấy bà Lâm, bà Khúc nhịn không được xấu hổ mà nói: “Chỉ Thanh, em thấy việc đính hôn ước cho hai đứa nhỏ chắc không được rồi."
“Haiz, chị cũng đang rầu rĩ đây, đang muốn nói chuyện này với em." Bà Lâm cũng đưa ra vẻ mặt có lỗi.
“Haiz! Em vốn tưởng là con trai, kết quả lần này sinh con gái, thật là hết cách rồi. Nếu không, bảo hai đứa kết làm chị em đi!" Bà Khúc ngoài miệng ra vẻ tiếc nuối, sắc mặt quả thật sung sướng.Con gái đó! Thật tốt!
“Con gái? Thành Quân, em sinh con gái ư?" Bà Lâm kinh ngạc hỏi.
“Vâng ạ! Là con gái, con gái đấy ạ! Tâm nguyện nhiều năm của em cuối cùng thực hiện được rồi." Giọng điệu bà Khúc như là có con gái thì mọi thứ đều tốt cả.
“Thì ra là vậy, chị không lo âu nữa rồi, hai đứa nhỏ vừa khéo là trời sinh một cặp!" Bà Lâm hưng phấn kêu lên.
“Trời sinh một cặp gì ạ? Chỉ Thanh, chẳng lẽ chị sinh con trai ư?" Bà Khúc nhịn không được ngạc nhiêu kêu lên.
“Đúng vậy! Lần này thật sự là viên mãn! Hôm nào chúng ta nhất định phải đến chùa bái lạy. Đây thật là Bồ Tát phù hộ mà." Bà Lâm xúc động nói.
“Đúng vậy, đúng vậy! Thật là vận may rất lớn! Phải đi, chúng ta phải đi chị à." Bà Khúc gật đầu, “Vậy chuyện hôn ước của hai nhà…" Bà Khúc lên tiếng, có phần không chắc.
“Chắc chắn phải làm rồi! Đây là lương duyên trời ban cho. Chúng ta không thể làm trái ý của ông trời!" Bà Lâm vội vàng trả lời.
“Tốt lắm, tốt lắm." Bà Khúc cười gật đầu, lúc này hai người nắm tay nhau đi vào phòng trong, “Chỉ Thanh, lần này em tới hỏi chị tiệc đầy tháng hai nhà chúng ta cùng tổ chức, chúng ta phải…"
Lúc này hai người mới bàn chuyện chính.
Ngày hôm sau, hai nhà bọn họ cùng tổ chức tiệc đầy tháng, đương nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Người nhận được thiệp mời đều là nhân vật to lớn quyền quý, chỉ những nhân vật lớn không quen biết là không mời.
Bởi vì quen biết, cho nên có lẽ bọn họ đều biết vì sao hai nhà này phải thay đổi bầu không khí khiêm tốn của ngày trước, tổ chức tiệc đầy tháng khoa trương như vậy. Dù sao một bên là nhà họ Khúc mong mỏi con gái đã bao nhiêu năm, bên kia là nhà họ Lâm mong mỏi con trai cũng rất lâu, làm sao có thể không trịnh trọng chứ?
Vì thế, khách khứa cũng tặng quà rất hào phóng, để bày tỏ tâm ý.
Nhưng mà những thứ này không quan trọng, quan trọng là…hai tiểu bảo bối kia trên tay bà Khúc và bà Lâm.
Trên tay bà Khúc chính là Khúc Nguyệt Nguyệt, mày rậm mắt to, trắng trẻo mập mạp, không để ý còn tưởng là một cậu bé đấy. Nhìn đôi mắt kia chuyển động nhìn xung quanh, thật sự đáng yêu quá đi thôi, mà cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên phun ra nước dãi khiến bà Khúc hôn mãi, gọi tên bé yêu, cô bé cũng rất nể tình, thường thường cười tươi, lộ ra tí răng chỉ mới nhú khỏi nướu.
Mà Lâm Tường trên tay bà Lâm lại có phần quá hiền lành. Đứa nhỏ này dường như đối với cái gì cũng im lặng, cái đầu nhỏ hơn Khúc Nguyệt Nguyệt không ít, cả người yên tĩnh tùy bà Lâm ôm trong lòng, không khóc không quậy, cũng chẳng cười, chọc thế nào cũng không thèm để ý, thỉnh thoảng trêu chọc quá đáng thì cậu trực tiếp nhắm mắt, mắt không thấy nữa thì sẽ tĩnh lặng. Lấy điểm đó so với Khúc Nguyệt Nguyệt, nếu ai không biết thì thật có thể coi cậu là một bé gái.
“Thành Quân, con gái nhà em thật hoạt bát, dáng vẻ không giống như nhóc con nhà chị, nửa ngày không thấy động tĩnh. Để chị ôm con bé một cái?" Bà Lâm thấy dáng vẻ lặng lẽ của con mình, rồi lại nhìn Khúc Nguyệt Nguyệt bên cạnh vô cùng hoạt bát, bà nhịn không được mở miệng nói.
“Yên tĩnh tốt, yên tĩnh rất tốt! Chị không biết đâu, em mong muốn con bé nhà em có một ngày yên lặng một chút, để em nghỉ ngơi, mỗi ngày dày vò thế này làm em mệt chết. Đây, chị ôm đi. Em vẫn thích con trai chị hơn." Giọng điệu của bà Khúc như muốn mau chóng đẩy con mình qua bên kia.
“Ha ha, vậy cũng tốt, để chị nhìn xem, ôi cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên kìa, có thể treo bình dầu đó!!!" Bà Lâm trông thấy đôi mắt to của cô bé đảo qua đảo lại, cái miệng vểnh lên, gọi một cái phản ứng ngay. Con nít mà, vẫn nên hoạt bát một tí mới tốt.
“Ha ha, em thấy Tường Tử nhà chị yên tĩnh mới tốt, sẽ bớt lo." Bà Khúc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Lâm Tường, nhịn không được mà khoe khoang.
“Ơ kìa, sao hai người còn ở đây cười đùa, tôi đi khắp nơi tìm hai người đấy." Thấy ông Khúc từ rất xa kêu lên.
“Sao thế?" Bà Khúc bồng đứa nhỏ tiến lên vài bước hỏi.
“Còn làm sao nữa, phải đi ra ngoài thôi." Ông Khúc nói.
“Đúng rồi, sao em lại quên mất." Bà vội vàng gọi bà Lâm cùng vào đại sảnh.
“Cảm ơn các vị đến dự tiện đầy tháng của hai đứa bé nhà chúng tôi, hai nhà chúng ta còn có một chuyện vui phải tuyên bố." Ông Khúc ôm con gái nhà mình nói.
“Ha ha, cũng chẳng phải chuyện lớn gì, mọi người chắc là đã từng nghe nói, nhà họ Lâm chúng tôi và nhà họ Khúc vốn đã quen thân từ hồi trước, nếu nhà họ Lâm chúng tôi lại sinh con gái, nhà họ Khúc lại sinh con trai, như vậy hai nhà chúng tôi liền đính hôn ước cho hai đứa nhỏ, kết thành thông gia." Ông Lâm cất lời giải thích.
“Lần này tuy rằng đảo ngược, nhưng kết quả vẫn tốt, chúng tôi không làm trái ý trời đã tác hợp, hôm nay xin tuyên bố, hai nhà chúng tôi chính thức đính hôn ước nà.!" Bà Lâm cười tiến lên bổ sung, thận trọng lấy ra một miếng ngọc bội Quan Âm, cẩn thận đeo lên cổ Khúc Nguyệt Nguyệt.
Miếng ngọc này là đồ gia truyền trong nhà họ Lâm.
Mà bà Khúc thì cũng lấy ra một miếng ngọc Phật cẩn thận đeo lên cổ Lâm Tường.
Hôn ước từ bé này, coi như đã định rồi.
Tác giả :
Như Quả Ngã Khả Dĩ