Cô Vợ Hung Dữ
Chương 18: Bỏ đi
Cho đến một hồi lâu, Nguyệt Nguyệt mới ngừng khóc, cô nhìn xung quanh, không ai cả, vì thế cô vịn vào tường, run rẩy đứng lên, rồi giấu cái tay bị trật khớp vào túi quần, dùng cái tay còn lại đang đau đến tê dại mà chỉnh lại quần áo trên người, phủi bụi bặm. Cuối cùng, vì sợ người khác phát hiện điểm lạ thường, cô bỏ cái tay còn lại vào túi quần luôn.
Ngay sau đó, Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơi, dùng sức ho khan mấy tiếng, cô khẽ cắn môi, sắc mặt bình thường đi ra ngoài.
Cho dù thế nào, cô cũng phải giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Cô thà rằng tự mình trốn ở một góc liếm thương tích, tuyệt đối không lộ ra vết thương trước mắt mọi người để giành sự đồng cảm và thương hại của họ.
Đi qua sân thể dục, cô phát hiện mọi người đang tập hợp, xem ra sắp hết giờ học rồi.
Nhưng mà, cúi đầu nhìn tình trạng của mình, cô nhịn không được cười khổ, thật sự là nhếch nhác mà.
Xem ra, cô thế này không thể về phòng học được.
Hơn nữa hiện tại cô không muốn nhìn thấy Tường Tử…
Thế là, Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, ra vẻ bình tĩnh hướng về phía cổng trường.
Đến cổng rồi, ông bảo vệ chặn Nguyệt Nguyệt lại, dù sao cũng đang ở trong giờ học, không cho phép học sinh rời khỏi trường.
Ông bảo vệ hỏi: “Là Nguyệt Nguyệt à, sao cháu muốn đi ra ngoài vào lúc này?" Xét thấy “công lao to lớn" của Nguyệt Nguyệt năm năm trời, từ hiệu trưởng đến học sinh mới vào trường, ai cũng biết lớp năm có nữ bá vương Khúc Nguyệt Nguyệt.
Mà ông bảo vệ quen với Nguyệt Nguyệt là vì mỗi ngày tới trường Tường Tử đều dẫn vợ cậu là Khúc Nguyệt Nguyệt đi tới cổng trường rồi đeo khăn quàng đỏ, quả thực gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày qua ngày, năm này tới năm kia.
Bạn nói xem, nhìn thấy đã mấy năm, còn có thể không quen sao?
“Ặc, bác ơi, cháu hơi khó chịu, muốn về nhà…" Nguyệt Nguyệt mỉm cười, trả lời.
Nguyệt Nguyệt luôn luôn rất lễ phép với bề trên. Hơn nữa, đáng quý nhất là Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ phân chia người khác thành nhiều loại. Bất cứ ai, cho dù có tiền hay không, xinh đẹp hay bình thường, ở trong mắt Nguyệt Nguyệt đều là như nhau.
Ở trên đường gặp được cụ già ăn xin, Nguyệt Nguyệt sẽ lấy tất cả tiền tiêu vặt của mình cho cụ già, thỉnh thoảng Tường Tử sẽ nói, “Người lớn trong nhà đều nói trong bọn họ có rất nhiều người kẻ lừa đảo, làm như vậy không đáng đâu."
Nhưng Nguyệt Nguyệt sẽ cau mày trả lời, “Nếu không phải thì sao? Cụ ấy già như vậy lại không có chỗ ở, phải dựa vào ăn xin mới có thể sống qua ngày, thật sự rất đáng thương. Hơn nữa, cho dù thật sự bị lừa thì thế nào? Chẳng qua là chút tiền thôi…"
Cô sẽ tươi cười chào hỏi với người ăn mặc gọn gàng, cũng sẽ chơi cùng với người ăn mặc rách nát, mỗi lần Tường Tử cho cô đồ ăn, cô sẽ để dành một phần, lén cho cậu nam sinh đã mất cả cha mẹ của lớp cô, cậu ta phải đi theo ông bà nội nhặt rác kiếm sống.
Khi những nam sinh khác bắt nạt cậu ta, cười nhạo cậu ta, Nguyệt Nguyệt thường xuyên ra tay giúp cậu ta lấy lại công bằng.
Với lại, Nguyệt Nguyệt sẽ không trực tiếp giúp đỡ, bởi vì cô biết, cậu ta là người có lòng tự trọng rất cao, vì cô phát hiện ra, tuy rằng quần áo cậu ta có rất nhiều mảnh vá, nhưng luôn sạch sẽ gọn gàng.
Vì thế, Nguyệt Nguyệt thường lấy phế phẩm trong nhà có thể bán được, lén lút bỏ chỗ gần nhà của cậu nam sinh kia, hơn nữa, bên trong hay có tiền, không nhiều lắm, chỉ vài đồng thôi, nhưng Nguyệt Nguyệt đắn đo rất lâu mới dám làm.
Mỗi ngày Nguyệt Nguyệt gặp được người dọn vệ sinh trong trường, cô sẽ mỉm cười ngọt ngào nói “Chào dì ạ!" Cho nên dư luận về Nguyệt Nguyệt tốt lắm. Tuy rằng cô bá đạo, nhưng cô vẫn rất tốt.
“Thế hả, vậy cháu mau trở về đi khám thử xem, đừng sinh bệnh, sẽ không tốt đâu." Ông cụ vội vàng mở cổng cho Nguyệt Nguyệt, nhưng ông nghiêng đầu suy nghĩ, không đúng, vì thế cất tiếng hỏi, “Không đúng, Nguyệt Nguyệt, ông xã Tường Tử của cháu đâu? Cháu không thoải mải, sao không thấy thằng bé đưa cháu đi? Hai đứa không phải lúc nào cũng ở chung ư?"
“Hôm nay cậu ấy có việc, nên, nên…. Bác ơi, bác nhanh lên được không ạ, cháu đau…" Nguyệt Nguyệt nghe được câu hỏi của ông cụ, nghĩ đến Tường Tử, trái tim cô lập tức đau nhói, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại muốn khóc rồi. Vì thế, cô vội vàng nói có lệ.
“Được được, bác làm ngay, bác làm ngay…" Ông cụ nghe thấy Nguyệt Nguyệt bình thường luôn cười hì hì nay lại dường như sắp khóc, có lẽ đau lắm, ông vội vàng mau chóng mở cổng.
Nguyệt Nguyệt vừa thấy ông cụ mở cổng thì lập tức đi ra khỏi trường, nói với ông cụ, “Bác ơi, cảm ơn bác!"
“Ơ kìa, đứa nhỏ này, cảm ơn gì chứ? Còn không mau về nhà, bảo mẹ cháu đưa cháu đi khám bệnh đi." Ông cụ vội vàng thúc giục.
Nhưng khi Nguyệt Nguyệt ra khỏi cổng, đi đến ven đường thì lại không biết muốn đi đâu, hiện tại bộ dạng của cô nhếch nhác như vậy, về nhà khẳng định không che giấu được, mẹ nhất định rất đau lòng. Hơn nữa, quan trọng nhất là Tường Tử ở đối diện nhà cô, nếu cô trở về, dựa theo tính tình của mẹ thì sẽ truy hỏi kỹ càng, đến lúc đó phải nói thế nào? Hiện tại cô không muốn gặp Tường Tử, chẳng muốn chút nào…
Thế là một mình Nguyệt Nguyệt cô đơn đứng lặng im bên đường, cau mày rối rắm, nhìn xe cộ chạy tới chạy lui trên đường, không biết mình nên đi đâu…
Xem ra, bản thân không có chỗ dung thân.
Vì thế, cô lại không nhịn được nỗi xung động muốn khóc.
Hôm nay Nguyệt Nguyệt đem tất cả nước mắt trong mười một năm qua trút ra hết…
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt Nguyệt Nguyệt, tài xế từ ghế lái ló ra hơn nửa cái đầu, hỏi Nguyệt Nguyệt, “Bạn nhỏ, cháu muốn đi đâu?"
“Cháu không biết…" Nguyệt Nguyệt cau mày mở miệng.
Thế là, tài xế rụt đầu về, chuẩn bị lái xe đi, nhưng không ngờ Nguyệt Nguyệt mở cửa xe, tiến vào trong nói, “Chú ơi, cháu muốn đi Trung Nam Hải…"
“Trung Nam Hải? Cô bé, cháu chắc chứ?" Tài xế hơi nghi hoặc hỏi. Phải biết rằng, Trung Nam Hải chính là nơi chốn của lãnh đạo cấp cao, cô bé này tới đó làm gì?
“Vâng ạ!" Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Thế là tài xế cũng không nói nhiều nữa, lái xe chạy về phía Trung Nam Hải.
Qua chừng nửa tiếng, tới bên ngoài cùng của Trung Nam Hải, tài xế cất tiếng: “Cô bé, chú chỉ có thể đưa cháu tới đây, muốn đi vào nữa thì phải có giấy thông hành…"
“Dạ, cảm ơn, bao nhiêu tiền ạ?" Nguyệt Nguyệt gật đầu.
“Tám tệ." Tài xế không nói lời thừa.
“Đây ạ!" Nguyệt Nguyệt xuống xe, từ trong túi quần lấy ra mười tệ đưa cho tài xế, đây là tiền Nguyệt Nguyệt mang theo định mua nước ở giờ thể dục, hồi trước đều là Tường Tử mang tiền, cô chưa bao giờ mang theo. Xem ra sau này phải học sống một mình rồi. Sau đó không đợi tài xế tìm tiền lẻ, cô đi đến phía trước phòng bảo vệ.
“Đứng lại, bạn nhỏ, cháu tới đây làm gì?" Cảnh vệ ngăn Nguyệt Nguyệt lại hỏi.
“Chú ơi, cháu tìm ông nội của cháu." Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu trả lời.
“Ông nội cháu là vị thủ trưởng nào? Chú phải đi hỏi trước, xác định rồi mới cho qua được." Cảnh vệ thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt quật cường của cô bé trước mặt, âm thanh bất giác nhẹ xuống.
“Dạ, cảm ơn!" Nguyệt Nguyệt gật đầu, định đứng sang một bên chờ kết quả. Nhưng không đề phòng phía sau có một chiếc xe đột nhiên chạy vào, tiếng xe thắng lại vang lên chói tai, sau đó một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe, mọi cảnh vệ đồng thanh hô lên “Chào!" Sau đó, bọn họ làm động tác chào theo nghi thức quân đội nhịp nhàng chỉnh tề.
Mà người đàn ông kia lại hoàn toàn không chú ý tới những cái đó, ông ta tùy ý gật đầu, vội vàng chạy đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nắm cánh tay cô hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao cháu lại tới đây?"
Nguyệt Nguyệt thấy xe dừng lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy hóa ra là sĩ quan phụ tá của ông nội, chú Lý. Đang định gọi lại thì không ngờ bị phó quan Lý nắm cánh tay bị thương của cô, nhất thời đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, nhịn không được gọi, “A…!"
Phó quan Lý sợ tới mức không thể coi nhẹ. Nên biết rằng, đây chính là bảo bối của thủ trưởng bọn họ, bình thường ai dám nói một câu không tốt thì sẽ chọc ông cụ phùng má trợn mắt, giống như là của báu. Tại sao thế này? Thế là, ông ta bế Nguyệt Nguyệt chạy về xe, vừa chạy vừa hỏi, “Nguyệt Nguyệt, cháu sao vậy, cháu thế nào?"
“Chú Lý, cháu không sao, cánh tay cháu hơi đau thôi." Nguyệt Nguyệt cố nén đau đớn, lộ ra nụ cười tươi với phó quan Lý, trả lời.
“Trời ơi, cháu đau thế này rồi còn nói không sao. Đừng cậy mạnh nữa. Lát nữa ông cụ thấy thì sẽ làm sao chứ?" Phó quan Lý lập tức bế Nguyệt Nguyệt rất cẩn thận, cố gắng không chạm vào cánh tay cô, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Nguyệt Nguyệt, đau lòng nhắc mãi, miệng không ngừng hối thúc lái xe nhanh lên.
Vì thế, trong chốc lát, đến cửa sân của chỗ làm việc của ông cụ Khúc, phó quan Lý không đợi xe dừng hẳn mà mở cửa xe ngay, bế Nguyệt Nguyệt chạy tới văn phòng của ông cụ, vừa tới cửa đã kêu lên, “Thủ trưởng, thủ trưởng…"
“Phó quan Lý, cậu càng ngày càng không có phép tắc, không thấy tôi đang tiếp khách à? Sao lại lỗ mãng như vậy?" Ông cụ Khúc nghe thấy tiếng hô lớn của phó quan Lý liền không vui quở trách. Đang lúc chuẩn bị nói thêm nữa thì đột nhiên nghe được âm thanh hơi yếu ớt của tiểu tổ tông nhà ông Khúc Nguyệt Nguyệt, “Ông nội…" Ông lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, còn chưa nhìn rõ ràng ông đã hết hồn. Cô bé đang giãy dụa trong lòng phó quan Lý không phải là Nguyệt Nguyệt nhà ông sao?
Ông cụ Khúc không quở trách phó quan Lý nữa, ông vội vàng tiến lên, ôm lấy Nguyệt Nguyệt sắc mặt đã tái nhợt, kiểm tra đàng hoàng, nhưng lại nghe thấy phó quan Lý và vị khách của ngày hôm nay, ông Hạng Hiến Chi một bậc thầy võ thuật kiệt xuất hiện nay, họ cùng nhau hô to “Không được!"
Vì thế ông cụ Khúc dừng tay, nghi hoặc nhìn phó quan Lý và ông Hạng, “Sao vậy?"
“Lão Khúc, nếu tôi không nhìn nhầm thì cánh tay của cháu gái ngài e rằng bị trật khớp rồi. Sơ ý một tí sẽ làm sai vị trí khớp xương, khó mà phục hồi." Ông Hạng vội vàng cất tiếng giải thích.
“Cái gì, trật khớp?" Ông cụ trưng ra dáng vẻ khó tin mà hỏi, đảo mắt qua trừng mắt nhìn phó quan Lý, ông tức giận chất vấn, “Phó quan Lý, chuyện là thế nào?"
“Ặc…" Phó quan Lý cũng không biết nói thế nào, đang lúc do dự thì Khúc Nguyệt Nguyệt cất tiếng, “Ông nội, con không sao, chỉ là bị té ngã thôi…"
“Haiz, cô bé, ngã thế nào cũng chỉ có thể gãy xương cánh tay thôi, không thể nào trật khớp. Nếu tôi đoán đúng, vết thương này của cháu là bị người khác kéo đấy." Ông Hạng tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng nâng lên cánh tay của Nguyệt Nguyệt, rồi nhìn lòng bàn tay của cô, sau đó nói một cách khẳng định.
“Cái gì, bị người khác kéo? Con mẹ nói, ai có lá gan lớn như vậy? Dám động đến Nguyệt Nguyệt nhà ông, ông đây bắn hắn chết ngay." Ông cụ Khúc lập tức nổi cơn thịnh nộ, giận dữ hét lên.
“Ông nội, con thật sự không sao đâu. Sức khỏe ông không tốt, huyết áp cao, ông đừng giận." Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời nói của ông mình, cô vội vàng cất lời khuyên nhủ.
“Hừ, Nguyệt Nguyệt, con nói đi là ai? Ông nội làm chủ cho con." Ông cụ Khúc quay đầu hỏi Nguyệt Nguyệt, nhưng thấy mồ hôi trên khuôn mặt cô, ông lập tức phản ứng ngay, vội vàng hô to với phó quan Lý, “Còn thất thần làm gì, mau đi chuẩn bị xe, tôi phải đến bệnh viện." Ngay sau đó, phó quan Lý mới như người tỉnh trong mộng mà chạy về phía cửa lớn.
Thế nhưng lại thấy Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu quật cường nói: “Ông nội, ông hãy hứa với con, chuyện này không để cho bất cứ ai biết được ngoại trừ những người hôm nay thì con mới đi. Bằng không, con thà để cánh tay này tàn phế cũng không đi."
“Được được được, Nguyệt Nguyệt của ông, giờ phút quan trọng mà con còn nói thế, không nói thì không nói, ông nội cam đoan không nói với người khác, Nguyệt Nguyệt à, bây giờ chúng ta đi bệnh viện nhé?" Hiện tại ông cụ Khúc đâu còn tâm tư để truy cứu những chuyện kia, chỉ sợ trễ một chút, cháu gái bảo bối của ông sẽ chịu nhiều đau đớn.
“À, lão Khúc, nếu ông tin lời tôi, thực ra hôm nay hai người không cần đến bệnh viện, tôi có thể chữa trị ngay cho Nguyệt Nguyệt." Lúc này ông Hạng lên tiếng.
“Đúng rồi, sao tôi lại quên mất chứ? Ông là bậc thầy võ thuật, sao tôi lại không tin ông? Mau, mau qua đây đi." Ông cụ Khúc vội vàng trả lời, đồng thời ông đi đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô, rồi dịu dàng nói với Nguyệt Nguyệt vẫn đang cắn răng chịu đựng, “Nguyệt Nguyệt, đây là ông Hạng, ông ấy là bậc thầy võ thuật, để ông ấy giúp con nối xương trước nhé."
“Dạ, cháu cám ơn ông Hạng!" Nguyệt Nguyệt gật đầu, nói lời cảm ơn với ông Hạng.
Ông Hạng không lãng phí thời gian nữa, một tay nhẹ nhàng nâng lên cánh tay của Nguyệt Nguyệt, tay kia thì nắm lấy khớp xương bị trật của cô, ông khẽ xoa nắn hai cái, sau đó dùng sức, tiếng “rắc" vang lên, tốt rồi.
Tiếp đó, Nguyệt Nguyệt vẫn đang ở trong kinh ngạc. Cánh tay hồi nãy đau như vậy, bây giờ lại không đau nữa, rất thần kỳ. Cô còn nhớ hồi trước trong lớp cô có một bạn nữ bị trật khớp cánh tay phải đi bệnh viện, còn dùng thạch cao cố định hơn nửa tháng. Hiện tại lại tùy tiện xoa nắn vài cái là được rồi, thật không tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ đây là võ thuật thời xưa sao?
Vì thế, giờ phút này ánh mắt Nguyệt Nguyệt sáng lóa. Cô đột nhiên quỳ xuống đối diện ông Hạng, thành khẩn nói: “Ông Hạng, ông có thể dạy võ cho cháu không?"
“Nguyệt Nguyệt, con làm gì thế? Một cô gái ngoan học võ làm gì chứ?" Ông cụ Khúc không hiểu, vừa mới trị khỏi cánh tay xong, sao lại quỳ xuống đất rồi? Hơn nữa, còn muốn học võ thuật gì đó? Sao lại thế được? Gia đình bọn họ sao có thể để Nguyệt Nguyệt chịu cực khổ chứ? Đừng nói cô không có khả năng chịu đựng, cho dù là có thì ông cũng không chịu, không đồng ý đâu.
“Ông nội, con muốn học võ, con muốn mình trở nên lợi hại, như vậy mới không bị ức hiếp. Ông nội, ông đồng ý với con đi!" Nguyệt Nguyệt khẩn cầu nói.
“Ức hiếp? Ai dám ức hiếp con? Cả nhà chúng ta sẽ không tha cho nó. Nhưng mà, đừng nói đến ông, Tường Tử sẽ không đồng ý đâu. Hồi trước Tường Tử còn học võ với bố con, thằng bé nói muốn bảo vệ con mà. Có nó ở đây thì ai còn ức hiếp con chứ?" Ông cụ vẫn không đồng ý.
“Ông nội…" Nguyệt Nguyệt nghe ông cụ Khúc nhắc tới hai chữ Tường Tử, rốt cuộc cô không nhịn được khóc lóc khẩn cầu, “Ông nội, ông đồng ý đi, đồng ý với con đi!"
“Ôi, Nguyệt Nguyệt của ông, con đừng khóc, đừng khóc mà. Con khóc thế này thì ông đau lòng mất! Được được, ông nội đồng ý, ông nội đồng ý được chưa?" Ông cụ Khúc nhìn thấy Nguyệt Nguyệt thường ngày luôn tươi cười nay lại khóc lóc đáng thương, ông làm sao có thể chịu đựng nổi. Chỉ cần cô không khóc, chẳng có gì là không đồng ý.
“Ông Hạng, ông hãy nhận cháu làm học trò đi!" Nguyệt Nguyệt vừa nghe được ông cụ Khúc đồng ý, cô lập tức xoay người cầu xin ông Hạng.
“Chuyện này…" Ông Hạng trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của đứa nhỏ trước mặt mình, ông cũng hơi đau lòng. Hồi nãy cánh tay bị trật khớp, đau thế mà vẫn chịu đựng không khóc, còn an ủi người lớn, là một bậc thầy võ thuật, nói không cảm động là giả. Nhưng xem dáng vẻ của ông cụ Khúc, e rằng không nỡ, vì thế, ông Hạng quay đầu nhìn ông cụ Khúc, thấy ông cuối cùng đành chịu gật đầu, ông Hạng mới gật đầu trả lời, “Được rồi!"
“Vậy cháu đi về xử lý vết trầy trên tay trước, rồi nói với bố mẹ một tiếng, chuẩn bị xong thì đến tìm ông." Ông Hạng nói.
“Không cần, cháu trực tiếp đi cùng ông." Nguyệt Nguyệt đưa ra vẻ mặt dứt khoát nhìn chằm chằm ông Hạng mà trả lời.
“Nguyệt Nguyệt, con…" Ông cụ Khúc không chấp nhận được ngay tức thời liền cất tiếng.
“Ông nội, ông để con đi đi! Ông hãy chú ý sức khỏe của mình, con sẽ ngoan ngoãn học hành, không để ông mất mặt đâu. Về phần bố mẹ, ông hãy giúp con chuyển lời, hằng năm con sẽ rút thời gian trở về thăm bố mẹ." Nguyệt Nguyệt mở miệng nói như đinh đóng cột.
Ông cụ Khúc nhìn thấy Nguyệt Nguyệt trước mặt toàn tâm toàn ý muốn học võ, hơn nữa không muốn chậm trễ giây phút nào, cuối cùng ông gật đầu.
Hết cách rồi, đây là Nguyệt Nguyệt của nhà bọn họ, bảo bối của nhà bọn họ.
Cho dù thế nào, cuối cùng vẫn không nỡ không theo ý cô.
Nhưng mà, vết thương trên người Nguyệt Nguyệt là như thế nào?
Sao lại có người muốn ra tay với Nguyệt Nguyệt? Sao lại nỡ chứ?
Ngay sau đó, Nguyệt Nguyệt hít sâu một hơi, dùng sức ho khan mấy tiếng, cô khẽ cắn môi, sắc mặt bình thường đi ra ngoài.
Cho dù thế nào, cô cũng phải giữ lại chút kiêu ngạo cuối cùng của mình.
Cô thà rằng tự mình trốn ở một góc liếm thương tích, tuyệt đối không lộ ra vết thương trước mắt mọi người để giành sự đồng cảm và thương hại của họ.
Đi qua sân thể dục, cô phát hiện mọi người đang tập hợp, xem ra sắp hết giờ học rồi.
Nhưng mà, cúi đầu nhìn tình trạng của mình, cô nhịn không được cười khổ, thật sự là nhếch nhác mà.
Xem ra, cô thế này không thể về phòng học được.
Hơn nữa hiện tại cô không muốn nhìn thấy Tường Tử…
Thế là, Nguyệt Nguyệt lấy lại tinh thần, ra vẻ bình tĩnh hướng về phía cổng trường.
Đến cổng rồi, ông bảo vệ chặn Nguyệt Nguyệt lại, dù sao cũng đang ở trong giờ học, không cho phép học sinh rời khỏi trường.
Ông bảo vệ hỏi: “Là Nguyệt Nguyệt à, sao cháu muốn đi ra ngoài vào lúc này?" Xét thấy “công lao to lớn" của Nguyệt Nguyệt năm năm trời, từ hiệu trưởng đến học sinh mới vào trường, ai cũng biết lớp năm có nữ bá vương Khúc Nguyệt Nguyệt.
Mà ông bảo vệ quen với Nguyệt Nguyệt là vì mỗi ngày tới trường Tường Tử đều dẫn vợ cậu là Khúc Nguyệt Nguyệt đi tới cổng trường rồi đeo khăn quàng đỏ, quả thực gió mặc gió, mưa mặc mưa, ngày qua ngày, năm này tới năm kia.
Bạn nói xem, nhìn thấy đã mấy năm, còn có thể không quen sao?
“Ặc, bác ơi, cháu hơi khó chịu, muốn về nhà…" Nguyệt Nguyệt mỉm cười, trả lời.
Nguyệt Nguyệt luôn luôn rất lễ phép với bề trên. Hơn nữa, đáng quý nhất là Nguyệt Nguyệt chưa bao giờ phân chia người khác thành nhiều loại. Bất cứ ai, cho dù có tiền hay không, xinh đẹp hay bình thường, ở trong mắt Nguyệt Nguyệt đều là như nhau.
Ở trên đường gặp được cụ già ăn xin, Nguyệt Nguyệt sẽ lấy tất cả tiền tiêu vặt của mình cho cụ già, thỉnh thoảng Tường Tử sẽ nói, “Người lớn trong nhà đều nói trong bọn họ có rất nhiều người kẻ lừa đảo, làm như vậy không đáng đâu."
Nhưng Nguyệt Nguyệt sẽ cau mày trả lời, “Nếu không phải thì sao? Cụ ấy già như vậy lại không có chỗ ở, phải dựa vào ăn xin mới có thể sống qua ngày, thật sự rất đáng thương. Hơn nữa, cho dù thật sự bị lừa thì thế nào? Chẳng qua là chút tiền thôi…"
Cô sẽ tươi cười chào hỏi với người ăn mặc gọn gàng, cũng sẽ chơi cùng với người ăn mặc rách nát, mỗi lần Tường Tử cho cô đồ ăn, cô sẽ để dành một phần, lén cho cậu nam sinh đã mất cả cha mẹ của lớp cô, cậu ta phải đi theo ông bà nội nhặt rác kiếm sống.
Khi những nam sinh khác bắt nạt cậu ta, cười nhạo cậu ta, Nguyệt Nguyệt thường xuyên ra tay giúp cậu ta lấy lại công bằng.
Với lại, Nguyệt Nguyệt sẽ không trực tiếp giúp đỡ, bởi vì cô biết, cậu ta là người có lòng tự trọng rất cao, vì cô phát hiện ra, tuy rằng quần áo cậu ta có rất nhiều mảnh vá, nhưng luôn sạch sẽ gọn gàng.
Vì thế, Nguyệt Nguyệt thường lấy phế phẩm trong nhà có thể bán được, lén lút bỏ chỗ gần nhà của cậu nam sinh kia, hơn nữa, bên trong hay có tiền, không nhiều lắm, chỉ vài đồng thôi, nhưng Nguyệt Nguyệt đắn đo rất lâu mới dám làm.
Mỗi ngày Nguyệt Nguyệt gặp được người dọn vệ sinh trong trường, cô sẽ mỉm cười ngọt ngào nói “Chào dì ạ!" Cho nên dư luận về Nguyệt Nguyệt tốt lắm. Tuy rằng cô bá đạo, nhưng cô vẫn rất tốt.
“Thế hả, vậy cháu mau trở về đi khám thử xem, đừng sinh bệnh, sẽ không tốt đâu." Ông cụ vội vàng mở cổng cho Nguyệt Nguyệt, nhưng ông nghiêng đầu suy nghĩ, không đúng, vì thế cất tiếng hỏi, “Không đúng, Nguyệt Nguyệt, ông xã Tường Tử của cháu đâu? Cháu không thoải mải, sao không thấy thằng bé đưa cháu đi? Hai đứa không phải lúc nào cũng ở chung ư?"
“Hôm nay cậu ấy có việc, nên, nên…. Bác ơi, bác nhanh lên được không ạ, cháu đau…" Nguyệt Nguyệt nghe được câu hỏi của ông cụ, nghĩ đến Tường Tử, trái tim cô lập tức đau nhói, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại muốn khóc rồi. Vì thế, cô vội vàng nói có lệ.
“Được được, bác làm ngay, bác làm ngay…" Ông cụ nghe thấy Nguyệt Nguyệt bình thường luôn cười hì hì nay lại dường như sắp khóc, có lẽ đau lắm, ông vội vàng mau chóng mở cổng.
Nguyệt Nguyệt vừa thấy ông cụ mở cổng thì lập tức đi ra khỏi trường, nói với ông cụ, “Bác ơi, cảm ơn bác!"
“Ơ kìa, đứa nhỏ này, cảm ơn gì chứ? Còn không mau về nhà, bảo mẹ cháu đưa cháu đi khám bệnh đi." Ông cụ vội vàng thúc giục.
Nhưng khi Nguyệt Nguyệt ra khỏi cổng, đi đến ven đường thì lại không biết muốn đi đâu, hiện tại bộ dạng của cô nhếch nhác như vậy, về nhà khẳng định không che giấu được, mẹ nhất định rất đau lòng. Hơn nữa, quan trọng nhất là Tường Tử ở đối diện nhà cô, nếu cô trở về, dựa theo tính tình của mẹ thì sẽ truy hỏi kỹ càng, đến lúc đó phải nói thế nào? Hiện tại cô không muốn gặp Tường Tử, chẳng muốn chút nào…
Thế là một mình Nguyệt Nguyệt cô đơn đứng lặng im bên đường, cau mày rối rắm, nhìn xe cộ chạy tới chạy lui trên đường, không biết mình nên đi đâu…
Xem ra, bản thân không có chỗ dung thân.
Vì thế, cô lại không nhịn được nỗi xung động muốn khóc.
Hôm nay Nguyệt Nguyệt đem tất cả nước mắt trong mười một năm qua trút ra hết…
Đúng lúc này, một chiếc taxi dừng lại trước mặt Nguyệt Nguyệt, tài xế từ ghế lái ló ra hơn nửa cái đầu, hỏi Nguyệt Nguyệt, “Bạn nhỏ, cháu muốn đi đâu?"
“Cháu không biết…" Nguyệt Nguyệt cau mày mở miệng.
Thế là, tài xế rụt đầu về, chuẩn bị lái xe đi, nhưng không ngờ Nguyệt Nguyệt mở cửa xe, tiến vào trong nói, “Chú ơi, cháu muốn đi Trung Nam Hải…"
“Trung Nam Hải? Cô bé, cháu chắc chứ?" Tài xế hơi nghi hoặc hỏi. Phải biết rằng, Trung Nam Hải chính là nơi chốn của lãnh đạo cấp cao, cô bé này tới đó làm gì?
“Vâng ạ!" Nguyệt Nguyệt gật đầu.
Thế là tài xế cũng không nói nhiều nữa, lái xe chạy về phía Trung Nam Hải.
Qua chừng nửa tiếng, tới bên ngoài cùng của Trung Nam Hải, tài xế cất tiếng: “Cô bé, chú chỉ có thể đưa cháu tới đây, muốn đi vào nữa thì phải có giấy thông hành…"
“Dạ, cảm ơn, bao nhiêu tiền ạ?" Nguyệt Nguyệt gật đầu.
“Tám tệ." Tài xế không nói lời thừa.
“Đây ạ!" Nguyệt Nguyệt xuống xe, từ trong túi quần lấy ra mười tệ đưa cho tài xế, đây là tiền Nguyệt Nguyệt mang theo định mua nước ở giờ thể dục, hồi trước đều là Tường Tử mang tiền, cô chưa bao giờ mang theo. Xem ra sau này phải học sống một mình rồi. Sau đó không đợi tài xế tìm tiền lẻ, cô đi đến phía trước phòng bảo vệ.
“Đứng lại, bạn nhỏ, cháu tới đây làm gì?" Cảnh vệ ngăn Nguyệt Nguyệt lại hỏi.
“Chú ơi, cháu tìm ông nội của cháu." Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu trả lời.
“Ông nội cháu là vị thủ trưởng nào? Chú phải đi hỏi trước, xác định rồi mới cho qua được." Cảnh vệ thấy sắc mặt tái nhợt và ánh mắt quật cường của cô bé trước mặt, âm thanh bất giác nhẹ xuống.
“Dạ, cảm ơn!" Nguyệt Nguyệt gật đầu, định đứng sang một bên chờ kết quả. Nhưng không đề phòng phía sau có một chiếc xe đột nhiên chạy vào, tiếng xe thắng lại vang lên chói tai, sau đó một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi bước xuống xe, mọi cảnh vệ đồng thanh hô lên “Chào!" Sau đó, bọn họ làm động tác chào theo nghi thức quân đội nhịp nhàng chỉnh tề.
Mà người đàn ông kia lại hoàn toàn không chú ý tới những cái đó, ông ta tùy ý gật đầu, vội vàng chạy đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nắm cánh tay cô hỏi: “Nguyệt Nguyệt, sao cháu lại tới đây?"
Nguyệt Nguyệt thấy xe dừng lại, ngẩng đầu thì nhìn thấy hóa ra là sĩ quan phụ tá của ông nội, chú Lý. Đang định gọi lại thì không ngờ bị phó quan Lý nắm cánh tay bị thương của cô, nhất thời đau đến ứa ra mồ hôi lạnh, nhịn không được gọi, “A…!"
Phó quan Lý sợ tới mức không thể coi nhẹ. Nên biết rằng, đây chính là bảo bối của thủ trưởng bọn họ, bình thường ai dám nói một câu không tốt thì sẽ chọc ông cụ phùng má trợn mắt, giống như là của báu. Tại sao thế này? Thế là, ông ta bế Nguyệt Nguyệt chạy về xe, vừa chạy vừa hỏi, “Nguyệt Nguyệt, cháu sao vậy, cháu thế nào?"
“Chú Lý, cháu không sao, cánh tay cháu hơi đau thôi." Nguyệt Nguyệt cố nén đau đớn, lộ ra nụ cười tươi với phó quan Lý, trả lời.
“Trời ơi, cháu đau thế này rồi còn nói không sao. Đừng cậy mạnh nữa. Lát nữa ông cụ thấy thì sẽ làm sao chứ?" Phó quan Lý lập tức bế Nguyệt Nguyệt rất cẩn thận, cố gắng không chạm vào cánh tay cô, nhìn thấy mồ hôi lạnh trên khuôn mặt Nguyệt Nguyệt, đau lòng nhắc mãi, miệng không ngừng hối thúc lái xe nhanh lên.
Vì thế, trong chốc lát, đến cửa sân của chỗ làm việc của ông cụ Khúc, phó quan Lý không đợi xe dừng hẳn mà mở cửa xe ngay, bế Nguyệt Nguyệt chạy tới văn phòng của ông cụ, vừa tới cửa đã kêu lên, “Thủ trưởng, thủ trưởng…"
“Phó quan Lý, cậu càng ngày càng không có phép tắc, không thấy tôi đang tiếp khách à? Sao lại lỗ mãng như vậy?" Ông cụ Khúc nghe thấy tiếng hô lớn của phó quan Lý liền không vui quở trách. Đang lúc chuẩn bị nói thêm nữa thì đột nhiên nghe được âm thanh hơi yếu ớt của tiểu tổ tông nhà ông Khúc Nguyệt Nguyệt, “Ông nội…" Ông lập tức ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, còn chưa nhìn rõ ràng ông đã hết hồn. Cô bé đang giãy dụa trong lòng phó quan Lý không phải là Nguyệt Nguyệt nhà ông sao?
Ông cụ Khúc không quở trách phó quan Lý nữa, ông vội vàng tiến lên, ôm lấy Nguyệt Nguyệt sắc mặt đã tái nhợt, kiểm tra đàng hoàng, nhưng lại nghe thấy phó quan Lý và vị khách của ngày hôm nay, ông Hạng Hiến Chi một bậc thầy võ thuật kiệt xuất hiện nay, họ cùng nhau hô to “Không được!"
Vì thế ông cụ Khúc dừng tay, nghi hoặc nhìn phó quan Lý và ông Hạng, “Sao vậy?"
“Lão Khúc, nếu tôi không nhìn nhầm thì cánh tay của cháu gái ngài e rằng bị trật khớp rồi. Sơ ý một tí sẽ làm sai vị trí khớp xương, khó mà phục hồi." Ông Hạng vội vàng cất tiếng giải thích.
“Cái gì, trật khớp?" Ông cụ trưng ra dáng vẻ khó tin mà hỏi, đảo mắt qua trừng mắt nhìn phó quan Lý, ông tức giận chất vấn, “Phó quan Lý, chuyện là thế nào?"
“Ặc…" Phó quan Lý cũng không biết nói thế nào, đang lúc do dự thì Khúc Nguyệt Nguyệt cất tiếng, “Ông nội, con không sao, chỉ là bị té ngã thôi…"
“Haiz, cô bé, ngã thế nào cũng chỉ có thể gãy xương cánh tay thôi, không thể nào trật khớp. Nếu tôi đoán đúng, vết thương này của cháu là bị người khác kéo đấy." Ông Hạng tiến lên mấy bước, nhẹ nhàng nâng lên cánh tay của Nguyệt Nguyệt, rồi nhìn lòng bàn tay của cô, sau đó nói một cách khẳng định.
“Cái gì, bị người khác kéo? Con mẹ nói, ai có lá gan lớn như vậy? Dám động đến Nguyệt Nguyệt nhà ông, ông đây bắn hắn chết ngay." Ông cụ Khúc lập tức nổi cơn thịnh nộ, giận dữ hét lên.
“Ông nội, con thật sự không sao đâu. Sức khỏe ông không tốt, huyết áp cao, ông đừng giận." Nguyệt Nguyệt nghe thấy lời nói của ông mình, cô vội vàng cất lời khuyên nhủ.
“Hừ, Nguyệt Nguyệt, con nói đi là ai? Ông nội làm chủ cho con." Ông cụ Khúc quay đầu hỏi Nguyệt Nguyệt, nhưng thấy mồ hôi trên khuôn mặt cô, ông lập tức phản ứng ngay, vội vàng hô to với phó quan Lý, “Còn thất thần làm gì, mau đi chuẩn bị xe, tôi phải đến bệnh viện." Ngay sau đó, phó quan Lý mới như người tỉnh trong mộng mà chạy về phía cửa lớn.
Thế nhưng lại thấy Nguyệt Nguyệt ngẩng đầu quật cường nói: “Ông nội, ông hãy hứa với con, chuyện này không để cho bất cứ ai biết được ngoại trừ những người hôm nay thì con mới đi. Bằng không, con thà để cánh tay này tàn phế cũng không đi."
“Được được được, Nguyệt Nguyệt của ông, giờ phút quan trọng mà con còn nói thế, không nói thì không nói, ông nội cam đoan không nói với người khác, Nguyệt Nguyệt à, bây giờ chúng ta đi bệnh viện nhé?" Hiện tại ông cụ Khúc đâu còn tâm tư để truy cứu những chuyện kia, chỉ sợ trễ một chút, cháu gái bảo bối của ông sẽ chịu nhiều đau đớn.
“À, lão Khúc, nếu ông tin lời tôi, thực ra hôm nay hai người không cần đến bệnh viện, tôi có thể chữa trị ngay cho Nguyệt Nguyệt." Lúc này ông Hạng lên tiếng.
“Đúng rồi, sao tôi lại quên mất chứ? Ông là bậc thầy võ thuật, sao tôi lại không tin ông? Mau, mau qua đây đi." Ông cụ Khúc vội vàng trả lời, đồng thời ông đi đến bên cạnh Nguyệt Nguyệt, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt cô, rồi dịu dàng nói với Nguyệt Nguyệt vẫn đang cắn răng chịu đựng, “Nguyệt Nguyệt, đây là ông Hạng, ông ấy là bậc thầy võ thuật, để ông ấy giúp con nối xương trước nhé."
“Dạ, cháu cám ơn ông Hạng!" Nguyệt Nguyệt gật đầu, nói lời cảm ơn với ông Hạng.
Ông Hạng không lãng phí thời gian nữa, một tay nhẹ nhàng nâng lên cánh tay của Nguyệt Nguyệt, tay kia thì nắm lấy khớp xương bị trật của cô, ông khẽ xoa nắn hai cái, sau đó dùng sức, tiếng “rắc" vang lên, tốt rồi.
Tiếp đó, Nguyệt Nguyệt vẫn đang ở trong kinh ngạc. Cánh tay hồi nãy đau như vậy, bây giờ lại không đau nữa, rất thần kỳ. Cô còn nhớ hồi trước trong lớp cô có một bạn nữ bị trật khớp cánh tay phải đi bệnh viện, còn dùng thạch cao cố định hơn nửa tháng. Hiện tại lại tùy tiện xoa nắn vài cái là được rồi, thật không tưởng tượng nổi. Chẳng lẽ đây là võ thuật thời xưa sao?
Vì thế, giờ phút này ánh mắt Nguyệt Nguyệt sáng lóa. Cô đột nhiên quỳ xuống đối diện ông Hạng, thành khẩn nói: “Ông Hạng, ông có thể dạy võ cho cháu không?"
“Nguyệt Nguyệt, con làm gì thế? Một cô gái ngoan học võ làm gì chứ?" Ông cụ Khúc không hiểu, vừa mới trị khỏi cánh tay xong, sao lại quỳ xuống đất rồi? Hơn nữa, còn muốn học võ thuật gì đó? Sao lại thế được? Gia đình bọn họ sao có thể để Nguyệt Nguyệt chịu cực khổ chứ? Đừng nói cô không có khả năng chịu đựng, cho dù là có thì ông cũng không chịu, không đồng ý đâu.
“Ông nội, con muốn học võ, con muốn mình trở nên lợi hại, như vậy mới không bị ức hiếp. Ông nội, ông đồng ý với con đi!" Nguyệt Nguyệt khẩn cầu nói.
“Ức hiếp? Ai dám ức hiếp con? Cả nhà chúng ta sẽ không tha cho nó. Nhưng mà, đừng nói đến ông, Tường Tử sẽ không đồng ý đâu. Hồi trước Tường Tử còn học võ với bố con, thằng bé nói muốn bảo vệ con mà. Có nó ở đây thì ai còn ức hiếp con chứ?" Ông cụ vẫn không đồng ý.
“Ông nội…" Nguyệt Nguyệt nghe ông cụ Khúc nhắc tới hai chữ Tường Tử, rốt cuộc cô không nhịn được khóc lóc khẩn cầu, “Ông nội, ông đồng ý đi, đồng ý với con đi!"
“Ôi, Nguyệt Nguyệt của ông, con đừng khóc, đừng khóc mà. Con khóc thế này thì ông đau lòng mất! Được được, ông nội đồng ý, ông nội đồng ý được chưa?" Ông cụ Khúc nhìn thấy Nguyệt Nguyệt thường ngày luôn tươi cười nay lại khóc lóc đáng thương, ông làm sao có thể chịu đựng nổi. Chỉ cần cô không khóc, chẳng có gì là không đồng ý.
“Ông Hạng, ông hãy nhận cháu làm học trò đi!" Nguyệt Nguyệt vừa nghe được ông cụ Khúc đồng ý, cô lập tức xoay người cầu xin ông Hạng.
“Chuyện này…" Ông Hạng trông thấy khuôn mặt đầy nước mắt của đứa nhỏ trước mặt mình, ông cũng hơi đau lòng. Hồi nãy cánh tay bị trật khớp, đau thế mà vẫn chịu đựng không khóc, còn an ủi người lớn, là một bậc thầy võ thuật, nói không cảm động là giả. Nhưng xem dáng vẻ của ông cụ Khúc, e rằng không nỡ, vì thế, ông Hạng quay đầu nhìn ông cụ Khúc, thấy ông cuối cùng đành chịu gật đầu, ông Hạng mới gật đầu trả lời, “Được rồi!"
“Vậy cháu đi về xử lý vết trầy trên tay trước, rồi nói với bố mẹ một tiếng, chuẩn bị xong thì đến tìm ông." Ông Hạng nói.
“Không cần, cháu trực tiếp đi cùng ông." Nguyệt Nguyệt đưa ra vẻ mặt dứt khoát nhìn chằm chằm ông Hạng mà trả lời.
“Nguyệt Nguyệt, con…" Ông cụ Khúc không chấp nhận được ngay tức thời liền cất tiếng.
“Ông nội, ông để con đi đi! Ông hãy chú ý sức khỏe của mình, con sẽ ngoan ngoãn học hành, không để ông mất mặt đâu. Về phần bố mẹ, ông hãy giúp con chuyển lời, hằng năm con sẽ rút thời gian trở về thăm bố mẹ." Nguyệt Nguyệt mở miệng nói như đinh đóng cột.
Ông cụ Khúc nhìn thấy Nguyệt Nguyệt trước mặt toàn tâm toàn ý muốn học võ, hơn nữa không muốn chậm trễ giây phút nào, cuối cùng ông gật đầu.
Hết cách rồi, đây là Nguyệt Nguyệt của nhà bọn họ, bảo bối của nhà bọn họ.
Cho dù thế nào, cuối cùng vẫn không nỡ không theo ý cô.
Nhưng mà, vết thương trên người Nguyệt Nguyệt là như thế nào?
Sao lại có người muốn ra tay với Nguyệt Nguyệt? Sao lại nỡ chứ?
Tác giả :
Như Quả Ngã Khả Dĩ