Cô Vợ Hoàn Hảo
Chương 29
Sau khi buổi tiệc chúc mừng kết thúc, Khả Hân trở về với tâm trạng vui vẻ, cô đoán Đình Phong và bé Bin còn đang lưu lại bên nhà ba mẹ chồng vì mỗi lần hai cha con sang đó đều về rất muộn Nhưng vừa mở cửa ra, cô đã phát hiện Đình Phong ngồi sẵn ở phòng khách, trên tay anh cầm một cuốn sách gì đó đọc say sưa.
Nhìn thấy Khả Hân bước vào, Đình Phong thong thả nhét cuốn sách lên giá sách gần đó, anh nhíu mày quan sát vợ từ đầu tới chân, dừng lại một chút ở đôi môi tô lớp son nhẹ và bộ váy mới tỉnh.
Anh nhớ không nhầm thì đây chính là bộ đồ anh mua cho cô để cô mặc vào những dịp quan trọng.
“Hôm nay em đi đâu vậy?"
Đình Phong mỉm cười hỏi, dù có chút nghi ngờ việc Khả Hân ăn diện lộng lẫy ra ngoài nhưng anh vẫn không biểu lộ ra.
Anh không muốn công sức một tháng bỏ ra để quan tâm đến cô trở nên vô nghĩa.
Khả Hân có chút bối rối nhưng sau đó nở nụ cười rạng rỡ, cô bước nhanh đến ngồi cạnh anh và bấm vài chữ: “Con đâu rồi anh?"
Khả Hân nhìn trước ngó sau và không thấy bé Bin đâu, không lẽ Đình Phong lại để cậu ngủ qua đêm ở nhà ông bà nội Nghĩ vậy, ánh mắt cô u oán nhìn chồng.
Chỉ cần nhìn gương mặt tiu nghỉu của Khả Hân là Đình Phong có thể đoán được ngay cô đang nghĩ gì.
Anh buồn cười gõ nhẹ vào trán cô.
“Đã sớm ngủ rồi, chắc cu cậu chơi mệt nên ngáp ngắn ngáp dài khi ở trên xe.
Về nhà không thấy mẹ nên quấn lấy tôi mếu máo hỏi suốt.
Em vẫn chưa trả lời tôi, hôm nay em đã đi đâu vậy?"
Nghe thấy con trai đang ngủ trên phòng, Khả Hân yên tâm hơn, sau đó cô lập tức hào hứng chia sẻ về buổi tiệc mừng thành công bước đầu của dự án từ thiện mà cô đang tham gia Một tháng vất vả dấu nhẹm đi để có thể tạo bất ngờ cho anh cuối cùng cũng có thành quả.
“Ý em là em đang tham gia dự án từ thiện của Phạm Nhật Dương và hôm nay ăn mặc chải chuốt để đến dự tiệc của hắn?"
Đình Phong thu lại nụ cười, bàn tay siết chặt biểu lộ cảm xúc của anh lúc này.
Vốn dĩ đã có câu trả lời nhưng anh vẫn cảm thấy khó tiếp thu được khi nghe Khả Hân trả lời.
Anh biết một tháng nay cô làm những gì, thậm chí là biết được cô và Nhật Dương đã trao đổi với nhau bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn đợi một ngày cô chủ động nói ra.
Ăn mặc chải chuốt? Khả Hân có chút không vui khi nghe thấy giọng điệu của Đình Phong đồng thời ngạc nhiên vì vẻ mặt khó chịu của anh.
Cô không hiểu tại sao Đình Phong lại có thái độ như vậy.
Chẳng lẽ do cô dấu diếm chuyện này suốt một tháng không nói với anh sao.
Nghĩ vậy, Khả Hân cảm thấy hơi có lỗi và quay sang dùng má cọ cọ lên mặt của chồng, đây là cách cô thường xuyên dùng để biểu đạt tình cảm với con trai và mới đây là để nịnh nọt Đình Phong.
Ánh mắt của Đình Phong dịu xuống một chút, anh vuốt ve mái tóc đen dài óng ả của vợ.
Từ khi nhận ra tình cảm của bản thân với Khả Hân, anh mê muội hết thảy mọi thứ trên người cô, bao gồm cả mái tóc này.
Đình Phong thường thích luồn tay vào tóc Khả Hân để cảm nhận những sợi tóc trơn mượt trượt qua kế các ngón tay và mùi thơm mê hoặc lòng người của cô.
“Khả Hân, rút khỏi dự án từ thiện này đi.
Ngay khi Khả Hân đang hạnh phúc nép vào ngực Đình Phong và nghe tiếng tim đập mạnh mẽ từ anh thì anh bỗng ném ra một câu khiến cô giật mình.
Khả Hân ngồi thằng dậy và ngơ ngác nhìn chồng.
Cô vừa nghe thấy điều gì? Rút khỏi dự án từ thiện? “Tại sao anh lại nói như thế?“ Khả Hân soạn nhanh vài chữ trong điện thoại và đưa cho Đình Phong.
Cô không tin anh đột nhiên nói vậy.
“Tôi không muốn em tham gia dự án này với Nhật Dương, nếu em thích làm từ thiện, tôi có thể sắp xếp cho em một dự án khác, miễn là em cam đoan từ nay về sau không tiếp xúc với người này nữa."
Đình Phong nhíu mày khi thấy Khả Hân đột ngột rời khỏi vòng tay của anh, anh cũng thu tay lại và nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc quen thuộc khiến Khả Hân rùng mình.
Sống cùng Đình Phong bốn năm nên cô quen thuộc từng ánh mắt và cử chỉ của chồng, lúc này cô biết anh không phải hỏi ý kiến cô mà là ép buộc cô nghe theo.
mệnh lệnh của mình.
Nếu là trước đây, có lẽ Khả Hân đã khiếp đảm gật đầu nghe lời ngay lập tức.
Nhưng một tháng nay thái độ của Đình Phong đổi với cô hoàn toàn thay đổi nên lá gan của cô lớn hơn nhiều.
Hơn nữa trong một tháng này tiếp xúc trao đổi với Nhật Dương cũng làm Khả Hân nhận ra hai người có rất nhiều điểm chung.
Bởi vậy, không có lý do gì để cô từ bỏ tình bạn đáng trân trọng này.
Khả Hân bướng bình lắc đầu tỏ rõ quan điểm, cô từ chối lời yêu cầu của Đình Phong.
Nhưng cô cũng muốn giải thích thêm để Đình Phong có cái nhìn thiện cảm hơn về dự án từ thiện và cả Nhật Dương.
“Nhật Dương rất tốt, dự án về ứng dụng dành cho người câm điếc này cũng rất khả quan, mặc dù mới thành công bước đầu nhưng em tin rằng sau này nó sẽ trở thành một phương tiện giao tiếp giúp người khiếm khuyết và người bình thường thấu hiểu nhau hơn.
Vì vậy em không muốn rút ra khỏi dự án này.
Nghe Khả Hân nói tốt về người đàn ông khác trước mặt mình, nhất là người đó anh không ưa nên Đình Phong lập tức nổi giận.
Anh.
túm lấy eo Khả Hân, kéo cô sát lại phía mình, gương mặt hai người gần đến nỗi Khả Hân có thể cảm giác được hơi thở nam tính của Đình Phong phả vào mặt.
Mặc dù hành động này rất thân mật nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên giễu cợt.
“Nhật Dương, xưng hô thật thân thiết, có vẻ hai người đã tiếp xúc không phải lần một lần hai.
Để tôi đoán xem, trong một tháng nay, ngoài việc thư từ liên lạc qua lại về cái dự án ngu xuẩn kia thì em và hắn ta cũng bồi dưỡng được không ít cảm tình nhỉ:"
Giọng nói mỉa mai của Đình Phong khiến Khả Hân cũng tức giận, cô dãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh nhưng càng bị siết chặt hơn.
Hai người trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thua ai khiến bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
“Thế nào, tôi nói trúng tim đen nên em thẹn quá hóa giận?“ Đình Phong cười lạnh, anh có thể cho cô tự do như cô muốn nhưng với điều kiện sự tự do đó nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Nghĩ đến Phạm Nhật Dương, ánh mắt của Đình Phong nheo lại một cách nguy hiểm, có lẽ con người này không để tâm đến lời cảnh cáo của anh lúc trước.
Anh cũng không ngại nhắc nhở cậu ta, có những thứ không phải của mình thì vĩnh viễn đừng mong có được.
Thấy Khả Hân chớp chớp mắt nhìn chiếc điện thoại ý bảo cô muốn viết gì đó, Đình Phong buông tay.
Ngay lập tức Khả Hân nhích người ra xa khỏi anh, cảm thấy khoảng cách an toàn, cô mới vươn tay với điện thoại và cúi đầu bấm chữ.
“Tại sao anh lại có suy nghĩ kỳ lạ đó.
Giữa em và Nhật Dương không hề có chút mờ ám gì cả, hoàn toàn chỉ là quan hệ bạn bè.
Hơn nữa, tất cả đều dựa trên việc trao đổi nghiên cứu về ứng dụng dành cho người khuyết tật, anh đừng có áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác."
“Bạn bè? Em thật quá ngây thơ rồi, em nghĩ cậu ta muốn làm bạn bè với một người câm như em sao, hay là cậu ta chỉ mơ ước đến sắc đẹp của em?"
Ngay khi vừa thốt ra câu nói này, Đình Phong lập tức cảm thấy hối hận, anh biết mình lỡ lời đụng chạm đến điểm mấu chốt của Khả Hân.
Nhưng cá tính kiêu ngạo không cho phép anh mở miệng xin lỗi cô nên anh mím môi không nói gì Đúng như Đình Phong dự đoán, Khả Hân đứng bật dậy, ánh mắt nhìn anh ngập tràn sự tổn thương, khỏe mắt ngấn lệ khiến trái tim Đình Phong như bị ai nhéo một cái.
“Phải rồi, anh khinh thường đứa câm như tôi nên nghĩ ai cũng vậy.
Nhưng rất tiếc phải khiến anh thất vọng rồi, Nhật Dương tôn trọng và đối xử với tôi giống như một người bình thường.
Những người trong dự án từ thiện đó cũng vậy, không phải ai cũng chỉ biết lấy khuyết điểm của người khác ra mà châm chọc."
Những dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại đâm vào mắt Đình Phong đau nhói.
Sự thật là anh không cố tình kích thích cô.
Chẳng lẽ cô không hiểu một tháng nay anh đã đối xử với cô như thế nào sao.
Thấy Khả Hân bắt đầu lặng lẽ khóc và không đếm xỉa gì đến mình, Đình Phong khẽ thở dài, anh vươn tay muốn lau đi những giọt nước mắt của cô nhưng bị cô gạt phăng đi.
Anh cũng tức tối quay đầu và thầm mắng cô không biết tốt xấu.
Bỗng nhiên ánh mắt Đình Phong lướt qua ấm sắc thuốc bổ gần đó, ánh mắt sáng lên.Những thang thuốc bổ này anh vốn phải rất khó khăn mới tìm mua được để giúp Khả Hân điều trị thân thể, nhưng anh chỉ nói với cô là tiện tay mua về.
Đình Phong vội đứng dậy bước vòng qua bàn để đi tới nhấc ấm thuốc lên và rót vào một cái chén nhỏ.
Mùi thuốc bắc gay mũi lập tức tỏa ra khắp căn phòng.
Anh bưng chén thuốc đen ngòm đang bốc hơi nghỉ ngút lại gần Khả Hân.
“Thuốc sắc xong rồi, em uống di."
Khả Hân vẫn cúi đầu không thèm nhìn Đình Phong nhưng sự tủi thân đã dịu bớt.
Cô biết trong một tháng này Đình Phong cực kỳ quan tâm đến thân thể của cô nên mua thuốc bổ về cho cô uống, dù thứ thuốc này đẳng vô cùng nhưng cô lại cảm thấy uống vào lòng ngọt như rót mật.
Đình Phong đặt chén thuốc trên bàn và nhìn cô chằm chằm, Khả Hân bất đắc dĩ ngẩng lên.
Liếc chén thuốc đen ngòm đó, cô bỗng nảy ra một ý.
Cô nhấc chén thuốc đưa lên miệng uống một ngụm to, sau đó không để Đình Phong kịp phản ứng, cô cúi đầu hôn anh đồng thời rót hết ngụm thuốc đắng ngất vào miệng anh.
Cảm thấy vị khoang miệng tràn đẩy mùi thuốc gay mũi cùng vị đắng đến đáng sợ, Đình Phong lập tức nhăn mặt, nhưng nhận ra ánh mắt đắc ý vì thực hiện được âm mưu của Khả Hân, anh buồn cười dùng lưỡi đẩy hết thuốc trở lại, ép cô phải nuốt xuống.
Sau đó đảo khách thành chủ, ôm lấy Khả Hân cướp đoạt hết hơi thở thơm tho trong miệng khiến cô lại xụi lơ trong lòng anh.
“Thật ngọt.“ Đình Phong liếm môi một cách lười nhác, liếc mắt chê cười Khả Hân không biết tự lượng sức mình.
Khả Hân trừng mắt nhìn chồng, đôi môi sưng đỏ trông cực kỳ hấp dẫn khiến ánh mắt Đình Phong dần tối lại, anh nhếch miệng cười đợi cô uống hết chén thuốc trên tay.
Khi Khả Hân vừa nuốt xuống giọt thuốc cuối cùng, cô bỗng bị Đình Phong nhấc bổng lên, anh bế cô theo kiểu công chúa và thì thầm vào tai cô.
“Em uống no rồi, còn bây giờ thì đến lượt tôi"
Sau đó gấp gáp bước lên phòng ngủ và bắt đầu “thưởng thức bữa tiệc"
của riêng mình.
- -----oOo------
Nhìn thấy Khả Hân bước vào, Đình Phong thong thả nhét cuốn sách lên giá sách gần đó, anh nhíu mày quan sát vợ từ đầu tới chân, dừng lại một chút ở đôi môi tô lớp son nhẹ và bộ váy mới tỉnh.
Anh nhớ không nhầm thì đây chính là bộ đồ anh mua cho cô để cô mặc vào những dịp quan trọng.
“Hôm nay em đi đâu vậy?"
Đình Phong mỉm cười hỏi, dù có chút nghi ngờ việc Khả Hân ăn diện lộng lẫy ra ngoài nhưng anh vẫn không biểu lộ ra.
Anh không muốn công sức một tháng bỏ ra để quan tâm đến cô trở nên vô nghĩa.
Khả Hân có chút bối rối nhưng sau đó nở nụ cười rạng rỡ, cô bước nhanh đến ngồi cạnh anh và bấm vài chữ: “Con đâu rồi anh?"
Khả Hân nhìn trước ngó sau và không thấy bé Bin đâu, không lẽ Đình Phong lại để cậu ngủ qua đêm ở nhà ông bà nội Nghĩ vậy, ánh mắt cô u oán nhìn chồng.
Chỉ cần nhìn gương mặt tiu nghỉu của Khả Hân là Đình Phong có thể đoán được ngay cô đang nghĩ gì.
Anh buồn cười gõ nhẹ vào trán cô.
“Đã sớm ngủ rồi, chắc cu cậu chơi mệt nên ngáp ngắn ngáp dài khi ở trên xe.
Về nhà không thấy mẹ nên quấn lấy tôi mếu máo hỏi suốt.
Em vẫn chưa trả lời tôi, hôm nay em đã đi đâu vậy?"
Nghe thấy con trai đang ngủ trên phòng, Khả Hân yên tâm hơn, sau đó cô lập tức hào hứng chia sẻ về buổi tiệc mừng thành công bước đầu của dự án từ thiện mà cô đang tham gia Một tháng vất vả dấu nhẹm đi để có thể tạo bất ngờ cho anh cuối cùng cũng có thành quả.
“Ý em là em đang tham gia dự án từ thiện của Phạm Nhật Dương và hôm nay ăn mặc chải chuốt để đến dự tiệc của hắn?"
Đình Phong thu lại nụ cười, bàn tay siết chặt biểu lộ cảm xúc của anh lúc này.
Vốn dĩ đã có câu trả lời nhưng anh vẫn cảm thấy khó tiếp thu được khi nghe Khả Hân trả lời.
Anh biết một tháng nay cô làm những gì, thậm chí là biết được cô và Nhật Dương đã trao đổi với nhau bao nhiêu lần, nhưng anh vẫn đợi một ngày cô chủ động nói ra.
Ăn mặc chải chuốt? Khả Hân có chút không vui khi nghe thấy giọng điệu của Đình Phong đồng thời ngạc nhiên vì vẻ mặt khó chịu của anh.
Cô không hiểu tại sao Đình Phong lại có thái độ như vậy.
Chẳng lẽ do cô dấu diếm chuyện này suốt một tháng không nói với anh sao.
Nghĩ vậy, Khả Hân cảm thấy hơi có lỗi và quay sang dùng má cọ cọ lên mặt của chồng, đây là cách cô thường xuyên dùng để biểu đạt tình cảm với con trai và mới đây là để nịnh nọt Đình Phong.
Ánh mắt của Đình Phong dịu xuống một chút, anh vuốt ve mái tóc đen dài óng ả của vợ.
Từ khi nhận ra tình cảm của bản thân với Khả Hân, anh mê muội hết thảy mọi thứ trên người cô, bao gồm cả mái tóc này.
Đình Phong thường thích luồn tay vào tóc Khả Hân để cảm nhận những sợi tóc trơn mượt trượt qua kế các ngón tay và mùi thơm mê hoặc lòng người của cô.
“Khả Hân, rút khỏi dự án từ thiện này đi.
Ngay khi Khả Hân đang hạnh phúc nép vào ngực Đình Phong và nghe tiếng tim đập mạnh mẽ từ anh thì anh bỗng ném ra một câu khiến cô giật mình.
Khả Hân ngồi thằng dậy và ngơ ngác nhìn chồng.
Cô vừa nghe thấy điều gì? Rút khỏi dự án từ thiện? “Tại sao anh lại nói như thế?“ Khả Hân soạn nhanh vài chữ trong điện thoại và đưa cho Đình Phong.
Cô không tin anh đột nhiên nói vậy.
“Tôi không muốn em tham gia dự án này với Nhật Dương, nếu em thích làm từ thiện, tôi có thể sắp xếp cho em một dự án khác, miễn là em cam đoan từ nay về sau không tiếp xúc với người này nữa."
Đình Phong nhíu mày khi thấy Khả Hân đột ngột rời khỏi vòng tay của anh, anh cũng thu tay lại và nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc quen thuộc khiến Khả Hân rùng mình.
Sống cùng Đình Phong bốn năm nên cô quen thuộc từng ánh mắt và cử chỉ của chồng, lúc này cô biết anh không phải hỏi ý kiến cô mà là ép buộc cô nghe theo.
mệnh lệnh của mình.
Nếu là trước đây, có lẽ Khả Hân đã khiếp đảm gật đầu nghe lời ngay lập tức.
Nhưng một tháng nay thái độ của Đình Phong đổi với cô hoàn toàn thay đổi nên lá gan của cô lớn hơn nhiều.
Hơn nữa trong một tháng này tiếp xúc trao đổi với Nhật Dương cũng làm Khả Hân nhận ra hai người có rất nhiều điểm chung.
Bởi vậy, không có lý do gì để cô từ bỏ tình bạn đáng trân trọng này.
Khả Hân bướng bình lắc đầu tỏ rõ quan điểm, cô từ chối lời yêu cầu của Đình Phong.
Nhưng cô cũng muốn giải thích thêm để Đình Phong có cái nhìn thiện cảm hơn về dự án từ thiện và cả Nhật Dương.
“Nhật Dương rất tốt, dự án về ứng dụng dành cho người câm điếc này cũng rất khả quan, mặc dù mới thành công bước đầu nhưng em tin rằng sau này nó sẽ trở thành một phương tiện giao tiếp giúp người khiếm khuyết và người bình thường thấu hiểu nhau hơn.
Vì vậy em không muốn rút ra khỏi dự án này.
Nghe Khả Hân nói tốt về người đàn ông khác trước mặt mình, nhất là người đó anh không ưa nên Đình Phong lập tức nổi giận.
Anh.
túm lấy eo Khả Hân, kéo cô sát lại phía mình, gương mặt hai người gần đến nỗi Khả Hân có thể cảm giác được hơi thở nam tính của Đình Phong phả vào mặt.
Mặc dù hành động này rất thân mật nhưng ánh mắt của anh lại tràn đầy lạnh lùng, khóe miệng hơi nhếch lên giễu cợt.
“Nhật Dương, xưng hô thật thân thiết, có vẻ hai người đã tiếp xúc không phải lần một lần hai.
Để tôi đoán xem, trong một tháng nay, ngoài việc thư từ liên lạc qua lại về cái dự án ngu xuẩn kia thì em và hắn ta cũng bồi dưỡng được không ít cảm tình nhỉ:"
Giọng nói mỉa mai của Đình Phong khiến Khả Hân cũng tức giận, cô dãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh nhưng càng bị siết chặt hơn.
Hai người trừng mắt nhìn nhau không ai chịu thua ai khiến bầu không khí trở nên rất căng thẳng.
“Thế nào, tôi nói trúng tim đen nên em thẹn quá hóa giận?“ Đình Phong cười lạnh, anh có thể cho cô tự do như cô muốn nhưng với điều kiện sự tự do đó nằm trong tầm kiểm soát của anh.
Nghĩ đến Phạm Nhật Dương, ánh mắt của Đình Phong nheo lại một cách nguy hiểm, có lẽ con người này không để tâm đến lời cảnh cáo của anh lúc trước.
Anh cũng không ngại nhắc nhở cậu ta, có những thứ không phải của mình thì vĩnh viễn đừng mong có được.
Thấy Khả Hân chớp chớp mắt nhìn chiếc điện thoại ý bảo cô muốn viết gì đó, Đình Phong buông tay.
Ngay lập tức Khả Hân nhích người ra xa khỏi anh, cảm thấy khoảng cách an toàn, cô mới vươn tay với điện thoại và cúi đầu bấm chữ.
“Tại sao anh lại có suy nghĩ kỳ lạ đó.
Giữa em và Nhật Dương không hề có chút mờ ám gì cả, hoàn toàn chỉ là quan hệ bạn bè.
Hơn nữa, tất cả đều dựa trên việc trao đổi nghiên cứu về ứng dụng dành cho người khuyết tật, anh đừng có áp đặt suy nghĩ của mình cho người khác."
“Bạn bè? Em thật quá ngây thơ rồi, em nghĩ cậu ta muốn làm bạn bè với một người câm như em sao, hay là cậu ta chỉ mơ ước đến sắc đẹp của em?"
Ngay khi vừa thốt ra câu nói này, Đình Phong lập tức cảm thấy hối hận, anh biết mình lỡ lời đụng chạm đến điểm mấu chốt của Khả Hân.
Nhưng cá tính kiêu ngạo không cho phép anh mở miệng xin lỗi cô nên anh mím môi không nói gì Đúng như Đình Phong dự đoán, Khả Hân đứng bật dậy, ánh mắt nhìn anh ngập tràn sự tổn thương, khỏe mắt ngấn lệ khiến trái tim Đình Phong như bị ai nhéo một cái.
“Phải rồi, anh khinh thường đứa câm như tôi nên nghĩ ai cũng vậy.
Nhưng rất tiếc phải khiến anh thất vọng rồi, Nhật Dương tôn trọng và đối xử với tôi giống như một người bình thường.
Những người trong dự án từ thiện đó cũng vậy, không phải ai cũng chỉ biết lấy khuyết điểm của người khác ra mà châm chọc."
Những dòng chữ hiện trên màn hình điện thoại đâm vào mắt Đình Phong đau nhói.
Sự thật là anh không cố tình kích thích cô.
Chẳng lẽ cô không hiểu một tháng nay anh đã đối xử với cô như thế nào sao.
Thấy Khả Hân bắt đầu lặng lẽ khóc và không đếm xỉa gì đến mình, Đình Phong khẽ thở dài, anh vươn tay muốn lau đi những giọt nước mắt của cô nhưng bị cô gạt phăng đi.
Anh cũng tức tối quay đầu và thầm mắng cô không biết tốt xấu.
Bỗng nhiên ánh mắt Đình Phong lướt qua ấm sắc thuốc bổ gần đó, ánh mắt sáng lên.Những thang thuốc bổ này anh vốn phải rất khó khăn mới tìm mua được để giúp Khả Hân điều trị thân thể, nhưng anh chỉ nói với cô là tiện tay mua về.
Đình Phong vội đứng dậy bước vòng qua bàn để đi tới nhấc ấm thuốc lên và rót vào một cái chén nhỏ.
Mùi thuốc bắc gay mũi lập tức tỏa ra khắp căn phòng.
Anh bưng chén thuốc đen ngòm đang bốc hơi nghỉ ngút lại gần Khả Hân.
“Thuốc sắc xong rồi, em uống di."
Khả Hân vẫn cúi đầu không thèm nhìn Đình Phong nhưng sự tủi thân đã dịu bớt.
Cô biết trong một tháng này Đình Phong cực kỳ quan tâm đến thân thể của cô nên mua thuốc bổ về cho cô uống, dù thứ thuốc này đẳng vô cùng nhưng cô lại cảm thấy uống vào lòng ngọt như rót mật.
Đình Phong đặt chén thuốc trên bàn và nhìn cô chằm chằm, Khả Hân bất đắc dĩ ngẩng lên.
Liếc chén thuốc đen ngòm đó, cô bỗng nảy ra một ý.
Cô nhấc chén thuốc đưa lên miệng uống một ngụm to, sau đó không để Đình Phong kịp phản ứng, cô cúi đầu hôn anh đồng thời rót hết ngụm thuốc đắng ngất vào miệng anh.
Cảm thấy vị khoang miệng tràn đẩy mùi thuốc gay mũi cùng vị đắng đến đáng sợ, Đình Phong lập tức nhăn mặt, nhưng nhận ra ánh mắt đắc ý vì thực hiện được âm mưu của Khả Hân, anh buồn cười dùng lưỡi đẩy hết thuốc trở lại, ép cô phải nuốt xuống.
Sau đó đảo khách thành chủ, ôm lấy Khả Hân cướp đoạt hết hơi thở thơm tho trong miệng khiến cô lại xụi lơ trong lòng anh.
“Thật ngọt.“ Đình Phong liếm môi một cách lười nhác, liếc mắt chê cười Khả Hân không biết tự lượng sức mình.
Khả Hân trừng mắt nhìn chồng, đôi môi sưng đỏ trông cực kỳ hấp dẫn khiến ánh mắt Đình Phong dần tối lại, anh nhếch miệng cười đợi cô uống hết chén thuốc trên tay.
Khi Khả Hân vừa nuốt xuống giọt thuốc cuối cùng, cô bỗng bị Đình Phong nhấc bổng lên, anh bế cô theo kiểu công chúa và thì thầm vào tai cô.
“Em uống no rồi, còn bây giờ thì đến lượt tôi"
Sau đó gấp gáp bước lên phòng ngủ và bắt đầu “thưởng thức bữa tiệc"
của riêng mình.
- -----oOo------
Tác giả :
Dịch Thủy Hàn