Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí

Chương 81-3

Trong thư phòng, Đông phu nhân đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại, nghe thấy tiếng con trai khép cửa mới từ từ quay người lại, khoanh tay trước ngực đánh giá.

Đông Đình Phong vứt túi tài liệu sang một bên, quay người ngồi xuống sô pha, để cho mẫu thân mình tùy ý nghiên cứu, trong lòng ít nhiều cũng đoán được bà muốn hỏi gì, nhưng hắn không có vội vàng giải thích, mà kéo cà vạt xuống, kiên nhẫn chờ.

Một lúc sau, Hà Cúc Hoa ngồi xuống đối diện với hắn, lạnh lùng chất vấn:

“Hôm qua con đã làm cái gì?"

Đông Đình Phong mỉm cười, không trả lời mà hỏi lại:

“Mẹ, câu này của mẹ tại sao lại giống như đang thẩm vấn tội phạm vậy? Vừa rồi, ai đã gọi điện cho mẹ?"

“Con nói còn có ai? Khắp thế giới này lúc này còn ai muốn tìm con? Tứ cô cô con chứ ai!"

Câu này nằm trong dự liệu của hắn.

Hắn chỉ tùy tiện “ồ" một tiếng.

Hà Cúc Hoa nhìn thấy hắn không hề có chút kinh hãi nào, tiếp tục nói:

“Con không nhận điện thoại của cô ấy."

Đông Đình Phong gật đầu, vứt chiếc điện thoại xuống bàn:

“Con cho cô ấy vào danh sách đen rồi!"

“Tại sao?" Hà Cúc Hoa hỏi một câu rồi nói thêm, “Mẹ biết quan hệ giữa con và tứ cô cô có chút căng thẳng. Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng là người một nhà cả. Cô ấy nói với mẹ: Con đã bắt Minh Hạo vào tù! Chuyện này là thật sao?"

“Dạ!"

Thấy con trai gật đầu, mi tâm Hà Cúc Hoa nhíu chặt, có chút không dám tin, đây không phải chuyện nhỏ, nhưng bà lại không hề hay biết, để có thể giúp đỡ một tay:

“Lý do? Hôm qua, mẹ cảm thấy con có chút kỳ lạ, sáng sớm đã chạy vào phòng mẹ, lại đặc biệt muốn mẹ trông Tiểu Kỳ thay Hàn Tịnh, hỏi nguyên nhân con cũng không nói. Buổi trưa, lại nhận được điện thoại nói con và ông nội phải bay đến Quỳnh Thành, bên đó có chuyện cần đích thân ông nội phải đến. Ông nội con mấy năm này đều không quản chuyện con ty, mẹ còn tưởng bên đó xảy ra chuyện lớn lắm cơ! Nhưng kết quả, hôm nay con đã ở Ba Thành, ông con cũng thế. Căn bản là hai người không đến Quỳnh Thành. Vậy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại nói dối? Bây giờ con hãy nói rõ đi! Con làm tất cả mọi chuyện có phải là muốn cắt dứt quan hệ với Minh Hạo không?"

Bà thật sự không hiểu, con trai bà và ba chồng thần thần bí bí là muốn làm chuyện gì?

Đông Đình Phong vuốt ve lòng bàn tay, suy nghĩ, đắn đó một hồi mới ngẩng đầu:

“Mẹ, chuyện này, mẹ phải từ từ nghe con giải thích..."

Hắn đem toàn bộ chân tướng chuyện này nói một lần.

Đông phu nhân nghe xong, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, liên tục hít thật sâu, thực sự khó có thể tưởng tượng đứa trẻ hiểu chuyện Tống Minh Hạo kia lại có thể làm chuyện đó sau lưng mọi người, khó trách con trai bà lại bắt nó vào tù. Nếu chuyện này lộ ra ngoài thì Đông gia sẽ chẳng còn mặt mũi nào nhìn mọi người.

“Thật sự bắt nó ngồi tù 20 năm sao?"

Trầm tư một lúc, ruột gan Đông phu nhân cứ phập phồng, rất lâu sau mới bình tĩnh trở lại, cuối cùng cúi đầu hỏi một câu.

20 năm tù thì cuộc đời đứa trẻ kia coi như mất hết, bà nghe xong cũng có chút phiền não. Dù sao thì bà cũng nhìn thấy nó lớn lên từ nhỏ, quan hệ rất gần gũi với Cẩn Chi, ai dám nghĩ rằng, hai anh em bọn họ có thể vì một người đàn bà mà thành ra thế này.

Nếu không phải chính tai nghe con trai nói, nếu không phải bà biết con trai sẽ không bao giờ lừa bà thì Hà Cúc Hoa sẽ không tin chuyện này là sự thật.

“Con nói 20 năm có vẻ nặng. Nhưng thưc tế phán quyết sẽ không lâu như vậy. Mẹ, đây là cái mà cậu ta đáng phải chịu. Cậu ta có lỗi với Hàn Tịnh, cũng là con quá xem nhẹ, không để ý đến thay đổi khác thường của cậu ta và Hàn Tịnh. Hại Hàn Tịnh thiếu chút nữa hóa điên."

Đông Đình Phong biết mẹ hắn là người phụ nữ lương thiện, nên sẽ không dành lòng, nhưng Hàn Tịnh là vô tội.

Hà Cúc Hoa gật đầu, vừa xoa mi tâm vừa suy nghĩ, hai người trầm mặc một lúc sau, bà lại nhìn sắc mặt của con trai, nhẹ nhàng hỏi lại:

“Vậy con và cô ta định tính như thế nào?"

Bà không tin con trai mình vẫn sẽ cần người phụ nữ không sạch sẽ này, ngay cả bà cũng cảm thấy dơ bẩn.

Ai, bà đã tạo nghiệt gì mà sao lại có một đứa con dâu như thế, cô trước kia không còn trong sạch cũng có thể bỏ qua, nhưng sau này vẫn... Tuy nói đó không phải lỗi của cô nhưng từ lâu bà đã có thành kiến với cô nên thực sự không có cách nào có thể đồng cảm với cô, bảo thân lại cảm thấy chắc chắn cô đã trêu chọc Minh Hạo trước. Cách nghĩ này có lẽ có chút ích kỷ.

“Mẹ, xin mẹ hãy cho con thời gian! Con sẽ cho mẹ một câu trả lời thỏa đáng! Còn thời gian này, mong mẹ đừng nhắc đến chuyện này."

Hà Cúc Hoa nghi hoặc nhìn, trên khuôn mặt anh tuấn của đứa con trai lộ vẻ bí hiểm, khóe môi vẫn còn hơi cong lên, biểu hiện này cho thấy, có cái gì đó đã kích động mạnh mẽ đến con bà, hắn đang toàn lực để ứng phó với trò chơi khiến hắn cảm thấy thú vị này, hơn nữa hắn còn cảm thấy vô cùng hào hứng. 

Vậy cái gì đã gợi lên niềm hứng thú trong Cẩn Chi?

Tim Hà Cúc Hoa bỗng nhảy lên.

Chẳng lẽ là Hàn Tịnh?

Bà để ý, trước đây mỗi lần Cẩn Chi gặp Hàn Tịnh hầu như không thèm chú ý, nhưng bây giờ, hình như hắn vô tình hay cố ý đều sẽ liếc nhìn Hàn Tịnh mấy cái, ánh mắt ấy rất kỳ lạ.

Bà nghĩ tới trước đây người bạn tốt của mình đã đề cập qua mấy lời này:

“Cẩn Chi và An Na đã ở bên nhau gần 10 năm, người phụ nữ nào có mấy lần 10 năm mà hoang phí?"

Ý tứ của An gia chính là hy vọng sau khi cuộc phẫu thuật ghép tim thành công thì An Na có thể có một danh phận.

“Cẩn Chi, chuyện này mẹ không thể không hỏi, vậy còn chuyện của con và An Na, hãy cho mẹ một câu trả lời chính xác, rốt cuộc trong lòng con đang có tính toán gì?"

Hà Cúc Hoa đã chứng kiến An Na lớn lên, tâm tính tốt, mặc dù không thông minh bằng Cẩn Chi, nhưng bản chất hiền lành, lại rất hợp ý bà. Nếu để chọn giữa Hàn Tịnh và An Na, đương nhiên bà sẽ chọn An Na là con dâu mình. Bởi vì từ nhỏ bà đã rất thích An Na.

“Mẹ, con vẫn là câu đó, xin mẹ cho con thời gian. 5 năm còn có thể đợi được, sao hiện tại nửa phút cũng nóng lòng vậy!"

Hà Cúc Hoa không hỏi tiếp, bà tin con trai mình có năng lực để xử lý tốt được chuyện hắn đang nghĩ, hơn nữa bà cũng có thể khẳng định đó không phải chuyện nhỏ.

Sau khi bọn họ nói chuyện xong đi ra, Hà Cúc Hoa phát hiện bàn ăn đã được bày xong, gồm bốn món và 1 bát canh, màu sắc tươi ngon, mùi thơm xộc thằng vào mũi, toàn bộ căn phòng vì mùi thức ăn mà như thêm mấy phần nhân khí.

“Bà nội, bà nội có thể ăn cơm rồi. Ba, con đã đến hầm rượu lấy 1 chai rượu năm 82, ba nhanh lại đây đi..."

Đông Kỳ quấn tạp dề, còn đội cả mũ đầu bếp nữa, vui mừng chạy lại, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ hạnh phúc. Khuôn mặt ấy, Hà Cúc Hoa chưa từng nhìn qua, giờ nhìn thấy liền có cảm giác thích thú.

Nhưng bà nhíu mày suy nghĩ, Hàn Tịnh vừa về liền bắt được tâm tình của Tiểu Kỳ, không phải cô muốn ly hôn sao? Hiện tại lại dốc sức lấy lòng Tiểu Kỳ, đây rốt cuộc là có ý gì?

Nói thật, bà thật sự không thích người phụ nữ này thân thiết với Tiểu lỳ, điều này sẽ khiến bà cảm thấy nguy cơ đứa cháu của mình sẽ bị người ngoài cướp đi mất.

Đông Đình Phong cũng bị bộ dạng đáng yêu của con trai làm cho khóe mội cong lên, đưa tay lên nhéo mũi của nó, rồi ôm nó đặt xuống ghế.

Bà xã giả mạo của hắn đang sắp bát đũa, Đông Kỳ ham ăn muốn bốc vụng nhưng lại bị cô vỗ nhẹ một cái:

“Đi rửa tay ngay!"

“Dạ! Ba, ba cũng phải rửa! Nhanh đi cùng con đi!"

Tiểu tử kia từ trên ghế trợt xuống, lôi Đông Đình Phong chạy.

Đông Đình Phong bị con trai kéo đi, quay lại liếc nhìn bà xã giả mạo, không biết tại sao, đột nhiên hắn có chút không khí gia đình: Có mẹ già ngồi trước bàn ăn, có con trai yêu quý chạy đến quấn lấy, có bà xã bận rộn bếp núc, nấu vô vàn món ngon đợi hắn về, nhìn qua thật ấm áp.

Kết hôn 6 năm, nhưng đây là lần đầu tiên hắn cảm thận được bầu không khí gia đình, nhưng bầu không khí này lại được mang tới từ cô vợ giả mạo kia.

Cảm giác ấy thật sự có chút kỳ lạ!

Hắn lại một lần nữa liếc nhìn:

Người phụ nữ này, buộc tóc đội ngựa, lộ ra khoảng trán nhẵn bóng, giống như tuổi thanh xuân dạt dào vậy, khuôn mặt hoàn toàn giống Hàn Tịnh nhưng lại mang đến cảm giác khác lạ.

Là gia đình nào đã chăm sóc dạy bảo ra người phụ nữ như vậy?

Vấn đề liên quan đến cô, lại một lần nữa khiến hắn lưu tâm.

Có lẽ, hắn nên giao việc điều tra thân phận của cô cho cảnh sát, lợi dụng lực lượng chính phủ để điều tra ra gia cảnh của cô.

Nếu làm như vậy, người vui mừng nhất có lẽ chính là mẹ hắn, và người bị tổn thương nhất lại chính là Tiểu Kỳ.

Không biết tại sao nhưng hắn không muốn làm lớn chuyện. Người phụ nữ này mang trên người một sức hấp dẫn khiến hắn muốn đi sâu vào tìm hiểu.

Hà Cúc Hoa cũng đang nghiên cứu đứa con dâu này, Hàn Tịnh mấy năm nay điên loạn, bà ngoại trừ nghe vệ sĩ báo cáo về tình hình sức khỏe của cô ra thì bình thường, căn bản không hề quan tâm đến cô. Chỉ biết từ sau khi cô đến Hoa Châu, tâm tình mọi mặt mỗi năm đều chuyển biến tốt lên, hơn nưa còn nỗ lực học tập, tình trạng cũng dần ổn định.

Nói đến, đã tròn 5 năm bà không gặp đứa con dâu khiến bà luôn ghét bỏ này, khi gặp lại, khả năng ăn nói của cô đã cải thiện, gan cũng lớn hơn, lại có thể làm cơm. Bà đã nếm qua món sủi cảo cô làm lúc Đông Kỳ nằm viện, thật sự cô làm rất ngon, chín vừa, không những giữ nguyên được vị mà còn rất tươi ngon, nó khiến Đông Kỳ rất thích.

Một Hàn Tịnh như vậy vừa khiến bà chán ghét, nhưng cũng làm bà thay đổi ấn tượng về cô: cũng có chút khả năng.

Lúc ăn cơm, Hà Cúc Hoa thấy Hàn Tịnh tận tâm chú ý đến Đông Kỳ, hết gắp thức ăn, chan canh, còn lau miệng cho nó, hết sức ân cần, Đông Đình Phong đang lắc ly rượu vang, thỉnh thoảng lại quay sang nhìn cô nói chuyện, bầu không khí này không hề trầm xuống, bởi vì có Tiểu Kỳ ở giữa.

Hà Cúc Hoa thấy được, Hàn Tịnh không hề liếc nhìn con trai bà. Người phụ nữ này, từ đầu đến cuối trong lòng chỉ có một mình Thôi Tán.

Vừa nghĩ đến người này, trong lòng Hà Cúc Hoa liền thấy đau, lại thêm Tống Minh Hạo, thì tim càng lúc càng đau, bất luận dù bầu không khí có hài hòa bao nhiêu thì người phụ nữ này cũng không xứng với con trai bà.

Nhắm mắt làm ngơ ăn hết bữa cơm, sau đó Hà Cúc Hoa cũng không hề ở lại mà trực tiếp rời đi.
4/5 của 6 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 1 năm trước
Mới có chap mới rồi nhé mọi người: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại