Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 423: Ngoại truyện 28.3
"Tiểu Lôi, đây là chỗ ở trước kia của Tiểu Huống. Từ lúc tám tuổi, nó liền ở đây đến khi trưởng thành. Lúc bình thường, trừ lúc nó cho phép dì Mã vào quét dọn, thì không cho bất cứ ai bước vào. Ngay cả mẹ của Tiểu Đốc cũng không được vào. Tất cả ở đây, vẫn bố trí giống như lúc nó còn nhỏ. Có lẽ có chút cổ xưa rồi. Nhưng mà đều bảo tồn tốt, cũng sạch sẽ, con ở đây trước mấy người, phòng mới bên kia mẹ đang lắp đặt thiết bị cho con rồi."
Đông Lôi hồi thần lại, nghĩ thầm, người kia tính khí thật sự là cổ quái. Sao không cho người ta bước vào chứ?
Cô vẫn nhìn, ở đây khí thế mười phần, bố cục rất cứng, làm cho cô có cảm giác không hợp.
Azz, cho tới bây giờ cô và người đàn ông kia vẫn không hợp nhau.
"Dạ, cám ơn... Mẹ..."
Chữ "Mẹ" này đầu lưỡi của cô đảo vài vòng mới nói ra, không được tự nhiên a, cô thấy Thần Phương Phỉ nhìn cô giống như cười mà không phải cười.
"Khách khí cái gì!"
Âu Diên vỗ vỗ tay của cô:
"Con lại đây ngồi một chút, lát nữa con trai lại, mẹ kêu Thần Huống dẫn con đi lạy tổ tiên rồi ăn cơm... Tiểu Phỉ a, chúng ta đi xem phòng bếp sắp xếp thế nào?"
"Mợ, mợ và dì Mã đi trước, chị dâu nhỏ mới tới, con nói chuyện giải buồn với chị cũng tốt..."
Thần Phương Phỉ không có ý tứ rời đi, cười đến dịu dàng, không giống như người lạnh lùng như năm trước.
Hoặc là ở trước mặt người nhà, tính tình của cô sẽ giảm bớt một chút.
"Cũng tốt!"
Âu Diên gật đầu, trước khi đi mỉm cười lại dặn dò một câu:
"Tiểu Phỉ a, vợ nhỏ của anh họ con rất sợ người lạ, tuổi con còn nhiều hơn nó, phải chăm sóc con bé tốt một chút, con dâu mới, không quen lắm..."
Ý bảo vệ rất rõ ràng.
Thần Phương Phỉ hơi cười, nghiêng đầu trong nháy mắt:
"Ơ, mợ, người đây là sợ con ăn tươi chị ấy sao?"
"Coi con nói chuyện kìa, còn tưởng là thực sự để ý không buông tha người ta. Một người không nghe theo, là có thể đem người ta ăn..."
Âu Diên nửa thật nửa giả trêu ghẹo.
"Nói cái gì, mợ à, con là loại người vậy sao? Không nhìn tăng diện cũng phải nhìn phật diện. Nếu con dám đắc tội chị dâu mới, anh họ sẽ tìm con tính sổ đấy..."
"Biết rõ là tốt rồi!"
Âu Diên cười cùng dì Mã rời đi, thuận tiện đóng cửa.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, trong không khí mùi vị trứng muối đang lẳng lặng chảy xuôi, ánh chiều tà từ cửa phía tây chiếu vào, tuy nói rất nhiều năm không có ở người, nhưng cũng không có mùi nấm mốc...
Thần Phương Phỉ rót cho Đông Lôi một ly trà:
"Đừng câu nệ, trước lạ sau quen... Nơi đây rất nhanh chính là nhà của cô rồi. Tôi nói, cũng không phải người xa lạ, ngược lại còn khách khi. Ồi, ngồi nha!"
"Chị Phương Phỉ!"
Đông Lôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Lúc đó, cũng làm cho Thần Phương Phỉ nở nụ cười, theo như tuổi tác nói, gọi như vậy, cô gánh chịu nổi, thế nhưng...
"Có phải nhìn thấy tôi rất không thoải mái?"
Thần Phương Phỉ ngồi vào bên cạnh cô.
Đông Lôi không nói, trong lòng quả thật không được tự nhiên đấy.
"Dù không thoải mái, coo cũng phải quen. Tôi cũng thật sự là không nghĩ tới, một ngày kia còn phải kết thân cùng cô..."
Thần Phương Phỉ thổi trà, câu nói cuối cùng là một câu mơ hồ thở dài.
Đông Lôi cũng không nghĩ tới, nhân sinh như bàn cờ, rõ ràng bị cô phá thành rối loạn như vậy rồi...
Thần Phương Phỉ lại cười:
"Hiện tại, nói theo bối phận, tôi phải đàng hoàng kêu cô một tiếng chị dâu. Mười tháng trước, tôi còn tưởng rằng cô có khả năng làm em dâu năm của tôi... Thế sự thật sự là khó lường, lúc này anh họ trượng nghĩa lấy cô, thật sự là chọc mọi người rớt mắt."
Cũng không phải!
Cô nằm mơ cũng không có ngờ tới, ly hôn không có mấy tháng, bản thân gặp lại lần nữa tái hôn, gả cho một người đàn ông như vậy.
Lúc trước, cô nghe Thần Huống đề nghị, cả người liền sợ ngây người...
"Đông Lôi!"
Thần Phương Phỉ nghiêm mặt kêu một tiếng.
Đông Lôi đành phải ngoái đầu nhìn cô ta: "Cái gì?"
"Tôi có lới muốn nói với cô!"
"Chị cứ nói!"
Cô ngồi xuống. Rất thục nữ.
Thần Phương Phỉ nhìn:
"Thật sự tôi có rất nhiều bất mãn với cô. Nhưng cô cũng hiểu rõ.
Dù tôi không hài lòng thế nào, tóm lại anh của tôi vẫn cưới cô rồi.
"Bây giờ tôi cũng không trông chờ gì ở cô, chỉ hy vọng cô có thể quy củ mà làm một Thần phu nhân thật tốt, sau này, đừng bôi đen mặt của anh họ..."
Nói đến đây lúc, cô người lại, trầm giọng nói ra:
“Ít dính tới những chuyện không sạch sẽ. Cái này là quan tọng nhất!"
Sau đó, nhìn cô còn nói:
"Cô cùng Cố Duy cũng đã khoảng cách rồi, sau này đừng có ngó ý còn vươn tơ lòng... Ngày đó trong tiệm áo cưới Trân Ái, chuyện xảy ra trong lầu, tốt nhất đừng xảy ra một lần nữa. Anh của tôi có thân phận gì, những chuyện mất mặt như vậy nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, cô sẽ khiến anh tôi phải đối mặt với người ngoài như thế nào..."
Nói lời này, mang theo đầy dao gâm, vẻ mặt cũng thay đổi.
Vẻ mặt Đông Lôi trắng bệch, hô hấp cũng theo xiết chặt, cảm thấy buồn bực: Chuyện xảy ra trong lầu Trân Ái, sao cô ta lại biết rõ?
Thần Phương Phỉ giơ tay lên lấy ra một tấm hình đưa cô nhìn:
Đông Lôi mặc áo cưới, đứng ở trước gương, Cố Duy dùng hai chân chăm chú ngăn chân của cô, đặt cả người trên người cô, một tay vịn đầu của cô, một tay ôm chặt eo của cô, nghiêng đầu, chính là đang hôn cô...
Không!
Ngày đó, anh không có hôn cô.
Nhưng dù không có hôn cô, chỉ cần nhìn tư thế như vậy của hai người, liền đủ làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Đôi mắt cô trợn tròn.
Xong đời, chuyện này không có lời nói rõ...
Lúc này, Thần Phương Phỉ lại nói một câu: "Nếu tôi đưa mấy tấm ảnh này cho anh họ xem, cô cảm thấy anh ấy có thất vọng về cô hay không?"
Khẳng định rất đau lòng thất vọng đi!
Cô đã là vợ trên pháp luật của anh, nếu ảnh này lộ ra ngoài, không thể nghi ngờ chính là để anh bị cắm sừng.
Là đàn ông ai cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy, vì vậy, anh mới có thể cùng vợ trước ly hôn; bây giờ, nếu chuyện này lại lọt ra ngoài, lấy địa vị chính trị của Thần Huống hôm nay, thật là một chuyện khiến anh mất thể diện.
Đông Lôi cũng có chút chột dạ vì chuyện này.
"Đây là do một người bạn của tôi ở trong làu Trân Ái vô tình chụp được, cô ấy gửi cho tôi trước, kêu tôi khuyên anh của mình: Hôn nhân này không thể kết. Thật mất mặt.
"Chính cô xem một chút đi, nếu loạt ảnh chọa này bị đưa ra ngoài, bị người ta truyền đến trên internet, cô nói xem sẽ bị rắc rối như thế nào."
Thần Phương Phỉ trực tiếp hỏi: "Đông Lôi, cô có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý về chuyện này không?"
Đông Lôi cúi đầu, nhìn hoa văn trên váy, hoa được thêu nổi, mặt ngoài giống như hoa, trên thực tế thì không phải như vậy..
Mắt người có khi cũng sẽ bị giả tưởng bên ngoài mê hoặc.
"Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Nó xảy ra quá đột ngột. Cũng là vấn đề về góc độ."
Cô nhẹ nhàng nói:
"Nếu như chị Phương Phỉ cho rằng em đang nói dối, em không phải nói. Con cháu Đông gia đều rất chú trọng đến đạo đức tu dưỡng."
Giọng nói mềm mại, nhưng phân lượng trong lời nói cũng có đủ, cô lấy danh dự trăm năm của Đông gia để chứng minh mình trong sạch, chỉ vì nói rõ một vấn đề, bề ngoài không nhất định là thật.
Thái độ của Thần Phương Phỉ có chút hòa hoãn, gật đầu
"Rất tốt, tôi tin nó là chuyện ngoài ý muốn cô không ngăn kịp. Đông Lôi, tôi là một người yêu ghét rõ ràng. Hôm nay, đã nói những lời này ra, sau này, nếu để tôi thấy chuyện như vậy hoặc cô cùng người kia gặp nhau, thực xin lỗi, tôi không nói hai lời sẽ bước lên tát vào mặt cô. Cô nghe rõ chứ?"
Cuối cùng, giọng nói kia lại mang theo chút uy hiếp.
Đông Lôi đuối lý bị khiển trách đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
"Tốt rồi, cô cũng làm dáng vẻ như cô vợ bé, thật giống như tôi đang khi dễ cô không bằng. Tôi cũng hiểu rõ cô, Đông gia Thất tiểu thư, miệng cũng rất lợi hại. Hôm nay tôi nói trắng ra, cũng đơn giản là hy vọng cô có thể sống tốt bên cạnh anh họ của tôi. Tôi kính trọng anh của mình cũng giống như cô kính trọng anh mình. Tôi hy vọng chị dâu tôi là một người một lòng một dạ vì anh, dù anh không có ở đây vẫn có thể chia sẽ mọi chuyện với anh, ít nhất thì cũng là một người phụ nữ tuân thủ bổn phận, có thể trở thành vợ hiền nội trợ của anh ấy, mà không phải luôn cản trở anh ấy. Ném mặt mũi anh ấy ra ngoài đường.
"Trước kia, tôi thật thích mẹ của Tiểu Đốc. Cô ấy cũng là người có tình có nghĩa, nhưng cô ấy không hăng hái tranh giành, không nhận được trái tim người đàn ông của mình, liền chạy theo người đàn ông khác!
"Đúng, tôi thừa nhận anh tôi cũng có chỗ không tốt. Nhưng ít nhất anh ấy không có chuyện lăng nhăng bên ngoài khi đã có vợ.... Nếu cô không hợp ý, có lẽ có thể ly hôn tái giá. Hôn nhân đầu bị vợ ngoại tình, để Thần gia mất mặt, quá thiếu đạo đức.
"Đông Lôi, tôi cho ngươi biết, chuyện thiếu đạo đức nên ít làm. Anh tôi lấy cô, chủ yếu là muốn giúp Đông gia của mấy người, chuyện lấy oán trả ơn, nếu cô muốn làm, Thần Đông hai nhà cũng không có vui vẻ gì..."
Giọng nói kia rất hung ác.
Thần Phương Phỉ không hổ là con cháu Thần gia, lợi hại.
Đông Lôi nhẹ gật đầu:
"Chị Phương Phỉ, em không có ý gì, chỉ nói một câu."
"Ừ, cô nói, tôi nghe..."
Cô ta nghiêng dựa, ánh mắt dò xét nhiều thêm chút thưởng thức ——
Mấy cô gái nhỏ có vẻ trấn định ít thấy, cô ấy giống anh hai của mình...
Cô gái nhỏ nếu bình thường nếu bị cô nói như vậy sẽ nắm tóc, hung hăng nói lại hoặc khóc la om sòm nhưng cô không có...
Ừ, có ý tứ a...
"Yêu em, em luôn kính trọng quý mến, làm tổn thương em, chỉ nhận được sự hận thù từ em. Nguời Đông gia tri ân đồ báo (*có ơn tất báo)."
Lời này đủ áp súc.
"Vậy là tốt rồi."
Thần Phương Phỉ quá mức thoả mãn.
"Gả cho anh Thần, em cũng ngoài ý muốn. Chuyện cho tới bây giờ, thẳng thắn nói, em vẫn không biết làm thế nào, nhưng em sẽ không làm chuyện nhục mặt anh ấy, sau này sẽ yêu thương kính trọng anh ấy. Điểm này, chị có thể yên tâm."
Đông Lôi nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định.
"Chỉ mong cô nói được làm được!"
Ở trước mặt cô ấy, Thần Phương Phỉ xóa bỏ ảnh chụp, trong lòng thì nghĩ—— Cố Duy hình như chưa dứt tình với Đông Lôi...
Chỉ mong sau này bọn họ sẽ không như tro tàn lại cháy mới tốt...
Đông Lôi hồi thần lại, nghĩ thầm, người kia tính khí thật sự là cổ quái. Sao không cho người ta bước vào chứ?
Cô vẫn nhìn, ở đây khí thế mười phần, bố cục rất cứng, làm cho cô có cảm giác không hợp.
Azz, cho tới bây giờ cô và người đàn ông kia vẫn không hợp nhau.
"Dạ, cám ơn... Mẹ..."
Chữ "Mẹ" này đầu lưỡi của cô đảo vài vòng mới nói ra, không được tự nhiên a, cô thấy Thần Phương Phỉ nhìn cô giống như cười mà không phải cười.
"Khách khí cái gì!"
Âu Diên vỗ vỗ tay của cô:
"Con lại đây ngồi một chút, lát nữa con trai lại, mẹ kêu Thần Huống dẫn con đi lạy tổ tiên rồi ăn cơm... Tiểu Phỉ a, chúng ta đi xem phòng bếp sắp xếp thế nào?"
"Mợ, mợ và dì Mã đi trước, chị dâu nhỏ mới tới, con nói chuyện giải buồn với chị cũng tốt..."
Thần Phương Phỉ không có ý tứ rời đi, cười đến dịu dàng, không giống như người lạnh lùng như năm trước.
Hoặc là ở trước mặt người nhà, tính tình của cô sẽ giảm bớt một chút.
"Cũng tốt!"
Âu Diên gật đầu, trước khi đi mỉm cười lại dặn dò một câu:
"Tiểu Phỉ a, vợ nhỏ của anh họ con rất sợ người lạ, tuổi con còn nhiều hơn nó, phải chăm sóc con bé tốt một chút, con dâu mới, không quen lắm..."
Ý bảo vệ rất rõ ràng.
Thần Phương Phỉ hơi cười, nghiêng đầu trong nháy mắt:
"Ơ, mợ, người đây là sợ con ăn tươi chị ấy sao?"
"Coi con nói chuyện kìa, còn tưởng là thực sự để ý không buông tha người ta. Một người không nghe theo, là có thể đem người ta ăn..."
Âu Diên nửa thật nửa giả trêu ghẹo.
"Nói cái gì, mợ à, con là loại người vậy sao? Không nhìn tăng diện cũng phải nhìn phật diện. Nếu con dám đắc tội chị dâu mới, anh họ sẽ tìm con tính sổ đấy..."
"Biết rõ là tốt rồi!"
Âu Diên cười cùng dì Mã rời đi, thuận tiện đóng cửa.
Trong phòng khôi phục yên tĩnh, trong không khí mùi vị trứng muối đang lẳng lặng chảy xuôi, ánh chiều tà từ cửa phía tây chiếu vào, tuy nói rất nhiều năm không có ở người, nhưng cũng không có mùi nấm mốc...
Thần Phương Phỉ rót cho Đông Lôi một ly trà:
"Đừng câu nệ, trước lạ sau quen... Nơi đây rất nhanh chính là nhà của cô rồi. Tôi nói, cũng không phải người xa lạ, ngược lại còn khách khi. Ồi, ngồi nha!"
"Chị Phương Phỉ!"
Đông Lôi cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Lúc đó, cũng làm cho Thần Phương Phỉ nở nụ cười, theo như tuổi tác nói, gọi như vậy, cô gánh chịu nổi, thế nhưng...
"Có phải nhìn thấy tôi rất không thoải mái?"
Thần Phương Phỉ ngồi vào bên cạnh cô.
Đông Lôi không nói, trong lòng quả thật không được tự nhiên đấy.
"Dù không thoải mái, coo cũng phải quen. Tôi cũng thật sự là không nghĩ tới, một ngày kia còn phải kết thân cùng cô..."
Thần Phương Phỉ thổi trà, câu nói cuối cùng là một câu mơ hồ thở dài.
Đông Lôi cũng không nghĩ tới, nhân sinh như bàn cờ, rõ ràng bị cô phá thành rối loạn như vậy rồi...
Thần Phương Phỉ lại cười:
"Hiện tại, nói theo bối phận, tôi phải đàng hoàng kêu cô một tiếng chị dâu. Mười tháng trước, tôi còn tưởng rằng cô có khả năng làm em dâu năm của tôi... Thế sự thật sự là khó lường, lúc này anh họ trượng nghĩa lấy cô, thật sự là chọc mọi người rớt mắt."
Cũng không phải!
Cô nằm mơ cũng không có ngờ tới, ly hôn không có mấy tháng, bản thân gặp lại lần nữa tái hôn, gả cho một người đàn ông như vậy.
Lúc trước, cô nghe Thần Huống đề nghị, cả người liền sợ ngây người...
"Đông Lôi!"
Thần Phương Phỉ nghiêm mặt kêu một tiếng.
Đông Lôi đành phải ngoái đầu nhìn cô ta: "Cái gì?"
"Tôi có lới muốn nói với cô!"
"Chị cứ nói!"
Cô ngồi xuống. Rất thục nữ.
Thần Phương Phỉ nhìn:
"Thật sự tôi có rất nhiều bất mãn với cô. Nhưng cô cũng hiểu rõ.
Dù tôi không hài lòng thế nào, tóm lại anh của tôi vẫn cưới cô rồi.
"Bây giờ tôi cũng không trông chờ gì ở cô, chỉ hy vọng cô có thể quy củ mà làm một Thần phu nhân thật tốt, sau này, đừng bôi đen mặt của anh họ..."
Nói đến đây lúc, cô người lại, trầm giọng nói ra:
“Ít dính tới những chuyện không sạch sẽ. Cái này là quan tọng nhất!"
Sau đó, nhìn cô còn nói:
"Cô cùng Cố Duy cũng đã khoảng cách rồi, sau này đừng có ngó ý còn vươn tơ lòng... Ngày đó trong tiệm áo cưới Trân Ái, chuyện xảy ra trong lầu, tốt nhất đừng xảy ra một lần nữa. Anh của tôi có thân phận gì, những chuyện mất mặt như vậy nếu để cho người bên ngoài nhìn thấy, cô sẽ khiến anh tôi phải đối mặt với người ngoài như thế nào..."
Nói lời này, mang theo đầy dao gâm, vẻ mặt cũng thay đổi.
Vẻ mặt Đông Lôi trắng bệch, hô hấp cũng theo xiết chặt, cảm thấy buồn bực: Chuyện xảy ra trong lầu Trân Ái, sao cô ta lại biết rõ?
Thần Phương Phỉ giơ tay lên lấy ra một tấm hình đưa cô nhìn:
Đông Lôi mặc áo cưới, đứng ở trước gương, Cố Duy dùng hai chân chăm chú ngăn chân của cô, đặt cả người trên người cô, một tay vịn đầu của cô, một tay ôm chặt eo của cô, nghiêng đầu, chính là đang hôn cô...
Không!
Ngày đó, anh không có hôn cô.
Nhưng dù không có hôn cô, chỉ cần nhìn tư thế như vậy của hai người, liền đủ làm cho người ta có ý nghĩ kỳ quái.
Đôi mắt cô trợn tròn.
Xong đời, chuyện này không có lời nói rõ...
Lúc này, Thần Phương Phỉ lại nói một câu: "Nếu tôi đưa mấy tấm ảnh này cho anh họ xem, cô cảm thấy anh ấy có thất vọng về cô hay không?"
Khẳng định rất đau lòng thất vọng đi!
Cô đã là vợ trên pháp luật của anh, nếu ảnh này lộ ra ngoài, không thể nghi ngờ chính là để anh bị cắm sừng.
Là đàn ông ai cũng không thể dễ dàng tha thứ chuyện như vậy, vì vậy, anh mới có thể cùng vợ trước ly hôn; bây giờ, nếu chuyện này lại lọt ra ngoài, lấy địa vị chính trị của Thần Huống hôm nay, thật là một chuyện khiến anh mất thể diện.
Đông Lôi cũng có chút chột dạ vì chuyện này.
"Đây là do một người bạn của tôi ở trong làu Trân Ái vô tình chụp được, cô ấy gửi cho tôi trước, kêu tôi khuyên anh của mình: Hôn nhân này không thể kết. Thật mất mặt.
"Chính cô xem một chút đi, nếu loạt ảnh chọa này bị đưa ra ngoài, bị người ta truyền đến trên internet, cô nói xem sẽ bị rắc rối như thế nào."
Thần Phương Phỉ trực tiếp hỏi: "Đông Lôi, cô có thể cho tôi một câu trả lời hợp lý về chuyện này không?"
Đông Lôi cúi đầu, nhìn hoa văn trên váy, hoa được thêu nổi, mặt ngoài giống như hoa, trên thực tế thì không phải như vậy..
Mắt người có khi cũng sẽ bị giả tưởng bên ngoài mê hoặc.
"Chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Nó xảy ra quá đột ngột. Cũng là vấn đề về góc độ."
Cô nhẹ nhàng nói:
"Nếu như chị Phương Phỉ cho rằng em đang nói dối, em không phải nói. Con cháu Đông gia đều rất chú trọng đến đạo đức tu dưỡng."
Giọng nói mềm mại, nhưng phân lượng trong lời nói cũng có đủ, cô lấy danh dự trăm năm của Đông gia để chứng minh mình trong sạch, chỉ vì nói rõ một vấn đề, bề ngoài không nhất định là thật.
Thái độ của Thần Phương Phỉ có chút hòa hoãn, gật đầu
"Rất tốt, tôi tin nó là chuyện ngoài ý muốn cô không ngăn kịp. Đông Lôi, tôi là một người yêu ghét rõ ràng. Hôm nay, đã nói những lời này ra, sau này, nếu để tôi thấy chuyện như vậy hoặc cô cùng người kia gặp nhau, thực xin lỗi, tôi không nói hai lời sẽ bước lên tát vào mặt cô. Cô nghe rõ chứ?"
Cuối cùng, giọng nói kia lại mang theo chút uy hiếp.
Đông Lôi đuối lý bị khiển trách đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh.
"Tốt rồi, cô cũng làm dáng vẻ như cô vợ bé, thật giống như tôi đang khi dễ cô không bằng. Tôi cũng hiểu rõ cô, Đông gia Thất tiểu thư, miệng cũng rất lợi hại. Hôm nay tôi nói trắng ra, cũng đơn giản là hy vọng cô có thể sống tốt bên cạnh anh họ của tôi. Tôi kính trọng anh của mình cũng giống như cô kính trọng anh mình. Tôi hy vọng chị dâu tôi là một người một lòng một dạ vì anh, dù anh không có ở đây vẫn có thể chia sẽ mọi chuyện với anh, ít nhất thì cũng là một người phụ nữ tuân thủ bổn phận, có thể trở thành vợ hiền nội trợ của anh ấy, mà không phải luôn cản trở anh ấy. Ném mặt mũi anh ấy ra ngoài đường.
"Trước kia, tôi thật thích mẹ của Tiểu Đốc. Cô ấy cũng là người có tình có nghĩa, nhưng cô ấy không hăng hái tranh giành, không nhận được trái tim người đàn ông của mình, liền chạy theo người đàn ông khác!
"Đúng, tôi thừa nhận anh tôi cũng có chỗ không tốt. Nhưng ít nhất anh ấy không có chuyện lăng nhăng bên ngoài khi đã có vợ.... Nếu cô không hợp ý, có lẽ có thể ly hôn tái giá. Hôn nhân đầu bị vợ ngoại tình, để Thần gia mất mặt, quá thiếu đạo đức.
"Đông Lôi, tôi cho ngươi biết, chuyện thiếu đạo đức nên ít làm. Anh tôi lấy cô, chủ yếu là muốn giúp Đông gia của mấy người, chuyện lấy oán trả ơn, nếu cô muốn làm, Thần Đông hai nhà cũng không có vui vẻ gì..."
Giọng nói kia rất hung ác.
Thần Phương Phỉ không hổ là con cháu Thần gia, lợi hại.
Đông Lôi nhẹ gật đầu:
"Chị Phương Phỉ, em không có ý gì, chỉ nói một câu."
"Ừ, cô nói, tôi nghe..."
Cô ta nghiêng dựa, ánh mắt dò xét nhiều thêm chút thưởng thức ——
Mấy cô gái nhỏ có vẻ trấn định ít thấy, cô ấy giống anh hai của mình...
Cô gái nhỏ nếu bình thường nếu bị cô nói như vậy sẽ nắm tóc, hung hăng nói lại hoặc khóc la om sòm nhưng cô không có...
Ừ, có ý tứ a...
"Yêu em, em luôn kính trọng quý mến, làm tổn thương em, chỉ nhận được sự hận thù từ em. Nguời Đông gia tri ân đồ báo (*có ơn tất báo)."
Lời này đủ áp súc.
"Vậy là tốt rồi."
Thần Phương Phỉ quá mức thoả mãn.
"Gả cho anh Thần, em cũng ngoài ý muốn. Chuyện cho tới bây giờ, thẳng thắn nói, em vẫn không biết làm thế nào, nhưng em sẽ không làm chuyện nhục mặt anh ấy, sau này sẽ yêu thương kính trọng anh ấy. Điểm này, chị có thể yên tâm."
Đông Lôi nhẹ nhàng nói, ánh mắt kiên định.
"Chỉ mong cô nói được làm được!"
Ở trước mặt cô ấy, Thần Phương Phỉ xóa bỏ ảnh chụp, trong lòng thì nghĩ—— Cố Duy hình như chưa dứt tình với Đông Lôi...
Chỉ mong sau này bọn họ sẽ không như tro tàn lại cháy mới tốt...
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập