Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
Chương 284
Ninh Mẫn ánh mắt bất động, trong lòng vừa động, người đàn ông này quan sát thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ. Cô thanh âm không đổi, điềm đạm hỏi
“Làm sao lại không giống?"
“Trước kia em gặp người đều cúi đầu. Hôm nay ánh mắt của em rất sâu rất sáng, khiến cho người ta...."
Anh cân nhắc tìm một từ : “Nhìn không thấu..."
Đúng như mang sức hấp dẫn, có thể thu hút người ta. Ninh Mẫn chớp mắt, đối với vị tiểu thư Hàn Tịnh kia trong lòng có vài phần tò mò.
Cô không nói gì thêm: thấy trước mắt người này cùng Hàn Tịnh có chút quen thuộc, sợ lộ ra sơ hở. Đông Đình Phong thấy cô trầm mặc, giống như khôi phục lại là cô gái cẩn thân hướng nội, anh lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh
“Ngồi đi"
“Em đứng là được rồi"
Cô không ngồi cùng với người đàn ông xa lạ, rất dễ gặp chuyện xấu.
“Cùng anh nói vài câu"
“Chúng ta giống như không quen" đây là lời nói thật.
“Chính xác là không quen"
Anh gật gật đầu, đưa mắt nhìn vào bầu trời đầy sao, thật giống như trên tấm thảm đen như mực rơi những viên kim cương to tròn lấp lánh.
“Em muốn đi rồi"
Thật không có chuyện gì để cùng người này nói chuyện. Hơn nữa cô cũng không muốn giả mạo người khác, Đông Đình Phong quay đầu, kinh ngạc nhìn, thẳng thắn cự tuyệt như vậy, khiến anh có chút không được như ý muốn__ đúng, là không được như ý. Mà ngay cả chính anh cũng không rõ không được như ý này là sao?
Tối nay đèn hoa rực rỡ, trong tiệc rượu, khách khứa chật nhà, ăn uống linh đình, thịnh soạn như thế, cả đời người được mấy lần, chỉ là anh đột nhiên có chút buồn rầu....
Hai mươi tư tuổi, tuổi trẻ đang hừng hực sức sống, bữa tiệc này không tính thuộc về anh, cha mẹ đẻ đều vắng mặt, không thể giống như những bậc trưởng bối nhà bình thường, ân cần dạy bảo.
Điều này khiến anh khó chịu. Nhưng ai có thể hiểu được sự khó chịu này của anh.
Tránh né tất cả phồn hoa và náo nhiệt, đến một nơi thanh tịnh như vậy, nhưng lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tinh linh lạc đường giữa nhân gian, từ trong ánh đèn yên tĩnh đi ra, nhìn xung quanh cẩn thận từng li từng tí, như muốn tìm một nơi thanh tịnh đẹp đẽ, cũng bao gồm một vẻ tự nhiên___ phong cảnh biệt thự chỗ ngồi nghỉ này cũng không tồi, bóng đêm, ánh trăng lại càng tăng thêm mấy phần cái đẹp cùng vẻ thần bí.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cô gái mà ông bà nội muốn anh cưới về.
Trước kia anh cảm thấy bình thường, nhưng tại sao lúc này, anh lại phát hiện ra con mắt cô vô cùng giảo hoạt linh động, có chút khác biệt so với trước đây. Tuy rằng trước kia, anh và cô cùng xuất hiện một lúc cũng không nhiều, cuối cùng vẫn có điểm không giống nhau.
Nhìn nhìn, nghĩ nghĩ, chẳng biết tại sao, anh lại muốn nói chuyện với cô. Kết quả cô lại cự tuyệt anh.
Trong lòng không hiểu sao có chút thất vọng, cùng không phục, người chợt muốn ngăn cẳn, kết quả chân đứng không vững, ngã về đằng trước, cô xoay người đỡ anh, đôi tay mềm mại bắt lấy tay anh, độ ấm trên tay truyền đến, tự nhiên làm nóng bỏng trái tim anh
Bình bịch, tim anh nhảy loạn.
“Cảm ơn"
Sức lực của nha đầu này rất khỏe, đúng là nhìn không ra. Anh ngẩn đầu, lại gần quan sát, khuôn mặt kia, trong veo như hoa sen, xinh đẹp, trắng hồng, một vẻ đẹp thuần khiết.
Đôi mắt kia, chớp chớp. Đôi môi kia, không tô son, nhưng lại có màu hồng hồng rất đẹp, có thể là uống qua rượu đỏ, có mùi rượu, không nồng đậm, khiến cô thêm vài phần ý vị.
“Anh uống không ít rượu"
Giọng nói cũng thật dễ nghe. Kiều Sâm nói anh cũng không để ý.
“Hình như là, bị rót không ít rượu"
Anh nghĩ nói
“Uống ít rượu thôi, thứ rượu này, không nên uống nhiều, không tốt cho sức khỏe, đàn ông vì sao mà đoản thọ, đều do rượu làm hại..."
Cô buông anh ra. Tay người đàn ông này thật lớn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, đáy lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Cô nhìn anh gật gật đầu, khóe môi giật giật, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh đèn chiếu vào vô cùng dịu dàng, Đông Đình Phong có chút ngẩn ngơ, đứng một lúc, cảm xúc trên tay, cũng không bởi vì buông tay mà tản đi, ngược lại như in dấu vết trong đáy lòng anh, xua đuổi cũng không đi.
Được một cô gái quan tâm, như là một chuyện kỳ quái. Dù sao cảm giác của anh chính là là lạ. Lấy lại tinh thần, anh thấy cô đã đi__ tránh anh sợ không kịp. Anh muốn cười.
Anh đã nói, anh và cô là không có duyên phận. Anh đối với khác giới, vốn không tồn tại quá nhiều cách nghĩ, từ trước đến nay, chẳng có người phụ nữ nào có thể đi vào nội tâm của anh, bởi vì anh không rõ, mà cô đối với anh, cũng không vì thân phận địa vị của anh mà nịnh hót, luôn giữ một khoảng cách. Có lẽ là tự biết thân phận, có lẽ là không có hứng thú.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, thật đúng hình dung với tình huống bây giờ.
“Chờ một chút, giúp anh một việc"
Miệng rất nhanh anh gọi cô lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, che tầm mắt cô.
“Giúp cái gì?"
Đông Đình Phong đầu óc trống rỗng, đúng a, anh gọi cô lại làm gì. Chắc chắn là do tác dụng của rượu. Anh vốn định vẫy vẫy tay, để cô đi, hai người không có nói gì. Kết quả, anh lại làm chuyện trái với tác phong của mình.
Anh bước đến cái ghế bên kia, lấy ra một cái đèn thủy tinh tinh xảo, ngón tay chỉ vào cánh hoa:
“Cùng anh đi thả đèn..."
“Thả đèn?"
“Truyền thống của Đông Ngải Quốc, mỗi một người đàn ông sinh nhật 24 tuổi, nếu thả đèn vào ngày này, người khuất sẽ an nghỉ nghìn thu, sẽ vui mừng, sẽ yên tâm đi chuyển thế đầu thai, lại làm người...."
Lời anh nói rất chân thật. Ninh Mẫn nghe xong há miệng, kinh ngac: người sống như thê, cư nhiên......cư nhiên.....
“Đông thiếu. Anh ....anh tin tưởng chuyện đầu thai chuyển thế này sao?"
“Rất cổ hủ có phải không?"
Anh cười một cái, cười lên thật đẹp trai, hàm răng trắng muốt, đều lộ ra. Hóa ra người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng này, cười lên nhìn lại đẹp như vậy.....trước đây, khi mà cô nhìn anh trên truyền thông, vẫn luôn cảm thấy anh là người đàn ông không cười,... không nghĩ đến nội tâm của người này, sáng như vậy, vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia chỉ là ngụy trang.
Đột nhiên cô lại có hảo cảm với người này.
Không biết là ai nói, người tươi cười sáng lạn, tâm hồn của anh ấy cũng sẽ cao thượng.
“Cổ hủ chết đi được"
Ninh Mẫn bỏ qua vẻ thưởng thức trong lòng kia, tỏ vẻ kinh thường rất tận lực. nụ cười trên môi càng đậm, xoay xoay thủy đăng làm bằng thủy tinh trong tay. Ngọn đèn thông qua góc cạnh của nó chiếu sáng đẹp vô cùng. Nhẹ nhàng nói
“Việc này tin hay không, chủ yếu là giải tỏa vướng bận trong lòng, cùng tưởng niệm cố nhân, ..... hai mươi tư tuổi thả hai mươi tư đèn, đại biểu trưởng thành vững vàng, từ nay về sau có thể độc lập, bốn mươi tám tuổi, cùng gia đình quây quần thả đèn, đại biểu cho cả nhà hạnh phúc, bảy mươi hai tuổi, thả một lần nữa, đại biểu cho cả đời viên mãn."
“Vì sao bảy mươi tuổi không thả lần cuối cùng?" cô tò mò hỏi
“Đời người thất thập cổ hi lai....qua bảy mươi tuổi vợ chồng vẫn còn sống khỏe mạnh, con cháu đều quây quần bên cạnh, đó là một loại may mắn ít có..."
“Ai, cách nói này của anh là lôi từ đâu ra chứ?" cô làm sao lại nghe thấy điều chưa từng nghe.
“《Đông Ngải Cổ Chi》 trên có ghi lại, chữ cổ thể, rất ít người có thể hiểu, anh cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy. Trách không được, những thứ đó cô rất ít xem.
“Anh có phải là muốn khoe với em anh học thức uyên bác không?" Cô nhíu mày
Đông Đình Phong liếc mắt một cái, cảm giác hôm nay cô khác bình thường, dám nhìn thẳng anh, dám chê cười anh, dám trêu chọc anh. Trước kia cô chỉ mỉm cười, trong lúc hỏi luôn cúi đầu, rất cẩn thận, không thoải mái như hôm nay, cô hôm nay , khiến anh cảm thấy, nói chuyện cùng cô, rất thú vị...
Gió đêm thổi tới, cô thấy ánh mắt anh có chút kỳ quái, một tay anh xách đèn đi tới, thưởng thức tinh tế.
“Được làm vô cùng tinh xảo"
“Ưm" Đông Đình Phong gật đầu
“Vì sao em phải cùng anh thả đèn?"
Cô còn có việc được không, anh lại liếc mắt nhìn cô, không nói. Đúng vậy vì sao phải là cô. Tự hỏi, suy nghĩ xong, đưa ra kết luận.
“Em giống một người"
“Ai?"
“Một cố nhân"
Anh cúi đầu nhẹ nhành nói. Mũi Ninh Mẫn gấp rút thở, xem cái lý do này
“Người kia đã chết"
Đột nhiên, anh thở dài buồn bã, xoa đóa hoa trên đèn thủy tinh. Không biết có phải là u buồn trong lời nói của anh đả động đến cô hay không, hay là vì ánh mắt ảm đạm nơi đáy mắt anh khiến cô đau lòng, quên cả nhiệm vụ, gật đầu đồng ý.
“Được....muốn đi thì đi thả, không phải nói 24 đèn sao, sao chỉ có một cái?"
“Anh gọi điện, bảo bọn họ mang đến"
“Làm sao lại không giống?"
“Trước kia em gặp người đều cúi đầu. Hôm nay ánh mắt của em rất sâu rất sáng, khiến cho người ta...."
Anh cân nhắc tìm một từ : “Nhìn không thấu..."
Đúng như mang sức hấp dẫn, có thể thu hút người ta. Ninh Mẫn chớp mắt, đối với vị tiểu thư Hàn Tịnh kia trong lòng có vài phần tò mò.
Cô không nói gì thêm: thấy trước mắt người này cùng Hàn Tịnh có chút quen thuộc, sợ lộ ra sơ hở. Đông Đình Phong thấy cô trầm mặc, giống như khôi phục lại là cô gái cẩn thân hướng nội, anh lại vỗ vỗ vị trí bên cạnh
“Ngồi đi"
“Em đứng là được rồi"
Cô không ngồi cùng với người đàn ông xa lạ, rất dễ gặp chuyện xấu.
“Cùng anh nói vài câu"
“Chúng ta giống như không quen" đây là lời nói thật.
“Chính xác là không quen"
Anh gật gật đầu, đưa mắt nhìn vào bầu trời đầy sao, thật giống như trên tấm thảm đen như mực rơi những viên kim cương to tròn lấp lánh.
“Em muốn đi rồi"
Thật không có chuyện gì để cùng người này nói chuyện. Hơn nữa cô cũng không muốn giả mạo người khác, Đông Đình Phong quay đầu, kinh ngạc nhìn, thẳng thắn cự tuyệt như vậy, khiến anh có chút không được như ý muốn__ đúng, là không được như ý. Mà ngay cả chính anh cũng không rõ không được như ý này là sao?
Tối nay đèn hoa rực rỡ, trong tiệc rượu, khách khứa chật nhà, ăn uống linh đình, thịnh soạn như thế, cả đời người được mấy lần, chỉ là anh đột nhiên có chút buồn rầu....
Hai mươi tư tuổi, tuổi trẻ đang hừng hực sức sống, bữa tiệc này không tính thuộc về anh, cha mẹ đẻ đều vắng mặt, không thể giống như những bậc trưởng bối nhà bình thường, ân cần dạy bảo.
Điều này khiến anh khó chịu. Nhưng ai có thể hiểu được sự khó chịu này của anh.
Tránh né tất cả phồn hoa và náo nhiệt, đến một nơi thanh tịnh như vậy, nhưng lại nhìn thấy một cô gái xinh đẹp như tinh linh lạc đường giữa nhân gian, từ trong ánh đèn yên tĩnh đi ra, nhìn xung quanh cẩn thận từng li từng tí, như muốn tìm một nơi thanh tịnh đẹp đẽ, cũng bao gồm một vẻ tự nhiên___ phong cảnh biệt thự chỗ ngồi nghỉ này cũng không tồi, bóng đêm, ánh trăng lại càng tăng thêm mấy phần cái đẹp cùng vẻ thần bí.
Anh liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là cô gái mà ông bà nội muốn anh cưới về.
Trước kia anh cảm thấy bình thường, nhưng tại sao lúc này, anh lại phát hiện ra con mắt cô vô cùng giảo hoạt linh động, có chút khác biệt so với trước đây. Tuy rằng trước kia, anh và cô cùng xuất hiện một lúc cũng không nhiều, cuối cùng vẫn có điểm không giống nhau.
Nhìn nhìn, nghĩ nghĩ, chẳng biết tại sao, anh lại muốn nói chuyện với cô. Kết quả cô lại cự tuyệt anh.
Trong lòng không hiểu sao có chút thất vọng, cùng không phục, người chợt muốn ngăn cẳn, kết quả chân đứng không vững, ngã về đằng trước, cô xoay người đỡ anh, đôi tay mềm mại bắt lấy tay anh, độ ấm trên tay truyền đến, tự nhiên làm nóng bỏng trái tim anh
Bình bịch, tim anh nhảy loạn.
“Cảm ơn"
Sức lực của nha đầu này rất khỏe, đúng là nhìn không ra. Anh ngẩn đầu, lại gần quan sát, khuôn mặt kia, trong veo như hoa sen, xinh đẹp, trắng hồng, một vẻ đẹp thuần khiết.
Đôi mắt kia, chớp chớp. Đôi môi kia, không tô son, nhưng lại có màu hồng hồng rất đẹp, có thể là uống qua rượu đỏ, có mùi rượu, không nồng đậm, khiến cô thêm vài phần ý vị.
“Anh uống không ít rượu"
Giọng nói cũng thật dễ nghe. Kiều Sâm nói anh cũng không để ý.
“Hình như là, bị rót không ít rượu"
Anh nghĩ nói
“Uống ít rượu thôi, thứ rượu này, không nên uống nhiều, không tốt cho sức khỏe, đàn ông vì sao mà đoản thọ, đều do rượu làm hại..."
Cô buông anh ra. Tay người đàn ông này thật lớn, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi, đáy lòng sinh ra cảm giác kỳ lạ.
Cô nhìn anh gật gật đầu, khóe môi giật giật, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh đèn chiếu vào vô cùng dịu dàng, Đông Đình Phong có chút ngẩn ngơ, đứng một lúc, cảm xúc trên tay, cũng không bởi vì buông tay mà tản đi, ngược lại như in dấu vết trong đáy lòng anh, xua đuổi cũng không đi.
Được một cô gái quan tâm, như là một chuyện kỳ quái. Dù sao cảm giác của anh chính là là lạ. Lấy lại tinh thần, anh thấy cô đã đi__ tránh anh sợ không kịp. Anh muốn cười.
Anh đã nói, anh và cô là không có duyên phận. Anh đối với khác giới, vốn không tồn tại quá nhiều cách nghĩ, từ trước đến nay, chẳng có người phụ nữ nào có thể đi vào nội tâm của anh, bởi vì anh không rõ, mà cô đối với anh, cũng không vì thân phận địa vị của anh mà nịnh hót, luôn giữ một khoảng cách. Có lẽ là tự biết thân phận, có lẽ là không có hứng thú.
Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng, thật đúng hình dung với tình huống bây giờ.
“Chờ một chút, giúp anh một việc"
Miệng rất nhanh anh gọi cô lại, cô quay đầu nhìn người đàn ông cao lớn đứng trước mặt, che tầm mắt cô.
“Giúp cái gì?"
Đông Đình Phong đầu óc trống rỗng, đúng a, anh gọi cô lại làm gì. Chắc chắn là do tác dụng của rượu. Anh vốn định vẫy vẫy tay, để cô đi, hai người không có nói gì. Kết quả, anh lại làm chuyện trái với tác phong của mình.
Anh bước đến cái ghế bên kia, lấy ra một cái đèn thủy tinh tinh xảo, ngón tay chỉ vào cánh hoa:
“Cùng anh đi thả đèn..."
“Thả đèn?"
“Truyền thống của Đông Ngải Quốc, mỗi một người đàn ông sinh nhật 24 tuổi, nếu thả đèn vào ngày này, người khuất sẽ an nghỉ nghìn thu, sẽ vui mừng, sẽ yên tâm đi chuyển thế đầu thai, lại làm người...."
Lời anh nói rất chân thật. Ninh Mẫn nghe xong há miệng, kinh ngac: người sống như thê, cư nhiên......cư nhiên.....
“Đông thiếu. Anh ....anh tin tưởng chuyện đầu thai chuyển thế này sao?"
“Rất cổ hủ có phải không?"
Anh cười một cái, cười lên thật đẹp trai, hàm răng trắng muốt, đều lộ ra. Hóa ra người đàn ông trong trẻo nhưng lạnh lùng này, cười lên nhìn lại đẹp như vậy.....trước đây, khi mà cô nhìn anh trên truyền thông, vẫn luôn cảm thấy anh là người đàn ông không cười,... không nghĩ đến nội tâm của người này, sáng như vậy, vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng kia chỉ là ngụy trang.
Đột nhiên cô lại có hảo cảm với người này.
Không biết là ai nói, người tươi cười sáng lạn, tâm hồn của anh ấy cũng sẽ cao thượng.
“Cổ hủ chết đi được"
Ninh Mẫn bỏ qua vẻ thưởng thức trong lòng kia, tỏ vẻ kinh thường rất tận lực. nụ cười trên môi càng đậm, xoay xoay thủy đăng làm bằng thủy tinh trong tay. Ngọn đèn thông qua góc cạnh của nó chiếu sáng đẹp vô cùng. Nhẹ nhàng nói
“Việc này tin hay không, chủ yếu là giải tỏa vướng bận trong lòng, cùng tưởng niệm cố nhân, ..... hai mươi tư tuổi thả hai mươi tư đèn, đại biểu trưởng thành vững vàng, từ nay về sau có thể độc lập, bốn mươi tám tuổi, cùng gia đình quây quần thả đèn, đại biểu cho cả nhà hạnh phúc, bảy mươi hai tuổi, thả một lần nữa, đại biểu cho cả đời viên mãn."
“Vì sao bảy mươi tuổi không thả lần cuối cùng?" cô tò mò hỏi
“Đời người thất thập cổ hi lai....qua bảy mươi tuổi vợ chồng vẫn còn sống khỏe mạnh, con cháu đều quây quần bên cạnh, đó là một loại may mắn ít có..."
“Ai, cách nói này của anh là lôi từ đâu ra chứ?" cô làm sao lại nghe thấy điều chưa từng nghe.
“《Đông Ngải Cổ Chi》 trên có ghi lại, chữ cổ thể, rất ít người có thể hiểu, anh cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy. Trách không được, những thứ đó cô rất ít xem.
“Anh có phải là muốn khoe với em anh học thức uyên bác không?" Cô nhíu mày
Đông Đình Phong liếc mắt một cái, cảm giác hôm nay cô khác bình thường, dám nhìn thẳng anh, dám chê cười anh, dám trêu chọc anh. Trước kia cô chỉ mỉm cười, trong lúc hỏi luôn cúi đầu, rất cẩn thận, không thoải mái như hôm nay, cô hôm nay , khiến anh cảm thấy, nói chuyện cùng cô, rất thú vị...
Gió đêm thổi tới, cô thấy ánh mắt anh có chút kỳ quái, một tay anh xách đèn đi tới, thưởng thức tinh tế.
“Được làm vô cùng tinh xảo"
“Ưm" Đông Đình Phong gật đầu
“Vì sao em phải cùng anh thả đèn?"
Cô còn có việc được không, anh lại liếc mắt nhìn cô, không nói. Đúng vậy vì sao phải là cô. Tự hỏi, suy nghĩ xong, đưa ra kết luận.
“Em giống một người"
“Ai?"
“Một cố nhân"
Anh cúi đầu nhẹ nhành nói. Mũi Ninh Mẫn gấp rút thở, xem cái lý do này
“Người kia đã chết"
Đột nhiên, anh thở dài buồn bã, xoa đóa hoa trên đèn thủy tinh. Không biết có phải là u buồn trong lời nói của anh đả động đến cô hay không, hay là vì ánh mắt ảm đạm nơi đáy mắt anh khiến cô đau lòng, quên cả nhiệm vụ, gật đầu đồng ý.
“Được....muốn đi thì đi thả, không phải nói 24 đèn sao, sao chỉ có một cái?"
“Anh gọi điện, bảo bọn họ mang đến"
Tác giả :
Vọng Thần Mạc Cập