Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 172: Đây là lúc mà em giống phụ nữ nhất
Editor: Táo đỏ phố núi
Ban đêm, cả thành phố chìm vào trong ánh đèn lặng lẽ.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Cố Viêm Chi và Kiều Hi, sắc mặt của Tống Mạc có chút hờ hững, dù sao bây giờ tình trạng của Tần Ngu cũng không được tốt lắm, anh không hy vọng có bất kỳ người nào quấy rầy cô.
Kiều Hi cũng biết được thế lực của nhà họ Tống ở thành phố A, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nhường nhịn anh ba phần, thấy sắc mặt của Tống Mạc không được tốt lắm, vẻ mặt cô cũng đon đả, “Tống tiên sinh, khuya như vậy rồi còn tới quấy rầy anh và chị nhà thật sự là rất ngại, nhưng mà chúng tôi cũng vì việc công, hơn nữa, vụ án này lại có liên quan tới vụ án nhà họ Tống nhà anh, tôi tin là anh cũng hy vọng vụ án này sớm điều tra ra chân tướng."
Kiều Hi là một cô gái hiểu chuyện người gặp người thích, sau khi nói chuyện mấy câu, mặc dù Tống Mạc vẫn mím môi, bộ dạng không chút thay đổi, nhưng cũng không ngăn cản
Nằm ở trên giường Tần Ngu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe lên, trên khuôn mặt gầy gò và trắng trẻo, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, mặc dù nhìn cô không giống như một người có thể giết người, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, từ lâu rồi chân tướng sự thật thường là những điều mà người ta thường không bao giờ nghĩ tới, hơn nữa, cô có đầy đủ động cơ để giết người.
Cố Viêm Chi và Kiều Hi cùng ngồi xuống bên cạnh của giường bệnh, bắt đầu nói chuyên với Tần Ngu.
“Buổi tối ngày 27 tháng một cô đang ở đâu?" Cố Viêm Chi hỏi.
Tần Ngu có chút lo lắng trả lời: “Tôi ở nhà."
Bây giờ tất cả tâm tư của cô đều ở trên người của Tống Lãng, là ai đã bắt Tống Lãng của cô đi? Thằng bé đã phải nhận lấy những hành hạ như thế nào? Vì sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Cô như vậy, căn bản không có cách nào để tập trung tinh thần suy nghĩ những chuyện của mấy ngày trước, chỉ thuận miệng đáp lại.
“Từ lúc 8 giờ tới 12 giờ đêm đó, cô hãy kể lại chi tiết một lần." Cố Viêm Chi lại hỏi, “Nhìn thấy gì, gặp những người nào, mỗi một việc cô đã làm."
Tần Ngu cau mày lại, dường như là đang cố gắng hết sức để nhớ lại tình hình đêm hôm đó, qua mấy giây, cô mới cụp mắt xuống nói, “Tôi cũng không nhớ chính xác thời gian, tôi chỉ nhớ đêm đó ăn cơm xong tôi cảm thấy hơi đau đầu, tôi đã lên lầu đi ngủ rất sớm, nhưng mà sau khi ngủ thì tôi mơ thấy ác mộng, nên đã tỉnh dậy, sau khi bị tỉnh giấc cả đêm tôi không ngủ tiếp được nữa."
“Tần tiểu thư có thói quen mộng du không?" Đột nhiên Cố Viêm Chi hỏi.
Kiều Hi nghiêng đầu sang liếc nhìn anh.
Tần Ngu cũng ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Cố Viêm Chi một chút, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, Tần Ngu sững sờ mấy giây, rồi mới hoảng hốt nói: “Quả thật là có chuyện như vậy, nhưng mà đã lâu rồi tôi không bị tái phát mộng du nữa."
“Cô có nhớ lúc nào thì cô đi ngủ không?"
“Không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ là còn rất sớm." Tần Ngu trả lời.
“Khi đó có người ở bên cạnh cô không?" Cố Viêm Chi theo sát không ngừng.
Kiều Hi ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.
“Tôi ngủ thiếp đi, tôi cũng không biết rõ, tôi chỉ biết là lúc tôi mở mắt ra thì chồng tôi đã ở bên cạnh tôi." Tần Ngu cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt hình như càng trắng bệch hơn.
Bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt, “Lúc cô ấy ngủ tôi ở bên cạnh cô ấy, cô ấy không có mộng du, đêm đó cô ấy vẫn luôn ở nhà, không bước ra khỏi cửa nửa bước, tôi có thể làm chứng."
Mấy người đồng thời cùng ngẩng đầu lên nhìn Tống Mạc một cái, trong đó có ánh mắt với ý tứ sâu xa của Cố Viêm Chi, nhưng mà anh chỉ nhìn Tống Mạc mấy giây, rồi không nói lời nào.
Cuối cùng, Cố Viêm Chi bất ngờ hỏi một câu: “Cô có nghĩ người bắt cóc con trai cô đi có khả năng là Thẩm Vi Nhi không?"
Đột nhiên ánh mắt của Tần Ngu trở nên vô cùng phẫn hận, “Không phải là có khả năng, mà là chắc chắn! Chắc chắn là người phụ nữ kia đã bắt con của tôi đi, trước đó cô ta năm lần bảy lượt muốn chống đối tôi, chuyện lần này nhất định là do cô ta làm, nếu không thì tại sao cô ta chết thì con trai tôi lại quay về!"
―――――
Cuộc gặp gỡ thứ hai, cũng là người thứ hai có liên quan tới Thẩm Vi Nhi, Lê Nhược, trong lịch sử trò chuyện của Thẩm Vi Nhi, có lưu lại số điện thoại của Thẩm Nhược.
Nhìn thấy người đến là Cố Viêm Chi và Kiều Hi, mặt cô đầy nghi vấn, “Hai vị là?"
Trên mặt Kiều Hi lộ ra nụ cười, “Chúng là người của cục cảnh sát, đến để điều tra hung thủ liên quan trong vụ án của Thẩm Vi Nhi, hy vọng Lê tiểu thư có thể phối hợp điều tra với chúng tôi."
“Ngha thấy ba chữ ‘Thẩm Vi Nhi’, rõ ràng sắc mặt của Lê Nhược đã biến đổi, cô sợ run mấy giây, trên mặt khẽ nở nụ cười gượng gạo, mời hai người bọn họ đi vào.
Hỏi tình hình đêm đó, dường như cô có chút không muốn nói nhiều: “Tôi và Thẩm Vi Nhi cũng không thân quen lắm, tôi biết được thông tin cô ta chết thông qua tin tức trên ti vi, cô ta chết, không có liên quan gì tới tôi, còn vào đêm cô ta chết, tôi có đi ra ngoài một chuyến, nhưng mà tôi đi đưa bữa tối cho chồng của tôi, tất cả công nhân viên của Cố Thị có thể chứng minh."
Cố Viêm Chi chẳng hề để ý thái độ của cô, khẽ hỏi: “Tôi muốn biết, cô quen biết với Thẩm Vi Nhi từ lúc nào?"
Lê Nhược yên lặng chớp mắt một cái, rồi mới trả lời: “Trước đây vì Tống Mạc, cho nên tôi mới thật sự quen biết cô ta, nhưng cũng không gặp nhau nhiều, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp mặt nhau."
“Các người có từng nói chuyện với nhau? Ví dụ như tranh cãi với nhau."
“Không có, trước khi khi tôi đi theo Tống Mạc, tính tình hết sức kiêu ngạo, đối với thân phận là một con hát như Thẩm Vi Nhi, căn bản tôi chẳng thèm ngó tới, chứ nói chi là tranh cãi với cô ta." Tính tình của Lê Nhược thẳng thắn, câu trả lời cũng gãy gọn dứt khoát.
“Vậy tức là lần đó là Thẩm Vi Nhi chủ động gọi điện thoại cho cô? Trước đó các cô chưa bao giờ nói chuyện gì với nhau?"
“Đúng vậy."
Hai tay của Cố Viêm Chi đặt lên đầu gối, trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, có một đôi mắt đen như mực: “Cô ta gọi điện thoại cho cô nói cái gì?"
Đột nhiên sắc mặt của Lê Nhược trở nên có chút khác thường, cô khẽ cắn môi dưới, không nói gì.
Kiều Hi ở bên cạnh dịu dàng nói: “Chuyện này rất quan trọng đối với việc phá án, xin cô hãy trả lời thật, đừng sợ, nếu như chuyện này thực sự không có liên quan, cảnh sát sẽ trả sự trong sạch cho cô."
Lê Nhược nhìn cô một cái, rồi thở dài một hơi, ngẩng đầu lên: “Được rồi, tôi nói."
“Hôm đó cô ta gọi điện thoại bảo với tôi là muốn làm một giao dịch với tôi, cô ta nói chỉ cần tôi cung cấp nhân lực vật lực và tài lực, cô ta sẽ đem Tống Mạc tặng lại cho tôi."
Cố Viêm Chi: “Cụ thể một chút."
Lê Nhược đưa tay nhẹ khẽ đặt lên trên bụng của mình: “Cô ta chỉ nói với tôi một câu như vậy, tôi đã từ chối giao dịch với cô ta, chuyện sau này tôi cũng không biết."
―――――
“Vụ án Thẩm Vi Nhi?"
Người thứ ba là Phó Căng, lúc Cố Viêm Chi và Kiều Hi đi vào phòng làm việc của cô ta mở miệng nói câu đầu tiên, cô ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Thoạt nhìn cô ta giống như là một cô con gái rượu được cưng chiều vô cùng, mặc một bộ trang phục văn phòng, cũng không hề hiện lên chút sắc sảo nào, khuôn mặt điềm tĩnh của cô ta nhìn trang nhã như một cô công chúa trong vương thất Anh Quốc.
Không giống như hai người trước đối mặt với sự thẩm vấn của Cố Viêm Chi thì tỏ ra kinh hoảng, nhìn cô ta rất bình tĩnh và tự nhiên, lúc Cố Viêm Chi đưa ra một tấm ảnh mà cô ta gặp riêng Thẩm Vi Nhi ở quán cà phê đặt lên trên bàn làm việc, cô ta chỉ cười nhạt một tiếng: “Ngày đó hả, tôi và cô ta có một vụ hợp tác. Hai vị có điều không biết, trước đó không lâu, Thẩm tiểu thư có đầu tư vào công ty tôi một hạng mục châu báu trị giá năm mươi vạn, hợp đồng còn ở trong ngăn kéo đây."
Phó Căng cúi đầu lục lọi trong ngăn kéo một lúc lâu, đúng là đã lôi ra được một bản hợp đồng, trên giấy trắng mực đen có ghi rõ ràng bên A: Phó Căng, bên B: Thẩm Vi Nhi.
Cố Viêm Chi lật ra xem một lát, khoé môi khẽ hiện lên một nụ cười vui vẻ, đem bản hợp đồng đặt lại trên bàn, khẽ gõ lên, “Đêm mà Thẩm Vi Nhi chết, cô đang làm gì?" Diễng đáng ele quiý don.
“Ồ, tôi đang tham gia một buổi tiệc, uống rượu hơi nhiều một chút, sau đó liền quay về nhà."
“Ở nhà có ai không?"
“Không có ai cả, kể từ khi về nước tôi đã không ở trong nhà của ba mẹ, mà dọn tới một khu dân cư ở gần công ty." Phó Căng trả lời.
“Sau đó? Cô ở trong phòng làm những gì?"
“Tự mình nấu canh giải rượu, uống xong thì đi ngủ."
Cố Viêm Chi như có điều suy nghĩ, mím môi lại, “Cô có biết người nào có mâu thuẫn với Thẩm Vi Nhi không? Đối với cô ta vô cùng căm thù chẳng hạn?"
Phó Căng ngơ ngác một chút, rồi khẽ mỉm cười, “Tôi nghe nói cô ta và Tần Ngu có mối quan hệ không tốt lắm."
―――――
Cố Viêm Chi và Kiều Hi từ Giao Thị đi ra thì đèn đường đã lên rất rực rỡ.
Gió đêm hơi lạnh, xe còn đang đậu ở bãi xe dưới tầng hầm, Kiều Hi ăn mặc mỏng manh, nên không nhịn được mà rùng mình vì lạnh một cái.
Cố Viêm Chi khẽ liếc cô một cái, “Lạnh à?"
Kiều Hi không nhịn được lườm anh, cái này không phải là nói nhảm sao? Không lạnh sao mà cô rùng mình run rẩy như vậy. Diễng đáng ele quiý don.
Cố Viêm Chi cởi chiếc áo khoác tây trang ở bên ngoài ra, che kín thân thể của Kiều Hi, khẽ nói: “Đây là lúc mà em cực kỳ giống một người phụ nữ."
Kiều Hi hơi ngẩn ra. Nhưng kinh nghiệm nói cho cô biết, lời nói đằng sau khẳng định không phải là lời nói hay ho gì. Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy giọng nói không chút nhiệt độ của anh: “Đúng là bi kịch."
Kiều Hi vừa định lý luận với Cố Viêm Chi, thì Cố Viêm Chi đã co cẳng đi về phía trước.
Dưới bóng đêm anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đón gió xông lên, giống như một kỵ sĩ dũng cảm.
Kiều Hi đưa tay nắm chặt áo tây trang trên người, cảm giác ấm áp kia, giống như là truyền thẳng vào trong lòng của cô.
―――――
Trên xe, xem xét lại ghi chép thẩm vấn Tần Ngu, đầu cô mù mịt, ngẩng đầu lên: “Này, Cố Viêm Chi, anh có phát hiện gì?"
Sắc mặt của Cố Viêm Chi lạnh nhạt: “Hung thủ không phải một trong ba người này."
Kiều Hi chớp mắt mắt mấy cái: “Tại sao tôi lại cảm thấy cả ba người đều có điểm đáng nghi? Tần Ngu có thể trong lúc mộng du đã giết chết Thẩm Vi Nhi, nhưng mà chồng của cô ta là Tống Mạc lại bao che cho cô ấy; Lê Nhược, mọi người đều biết, cô ta từng là vị hôn thê của Tống Mạc, bây giờ có một cơ hội để quay lại với tình cảm chân thành tha thiết như vậy, cô ta sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Phó Căng, người phụ nữ này, mỗi câu trả lời đều giống như tính toán suy nghĩ rất kỹ, hoàn hảo giống như đoán được chúng ta sẽ hỏi như vậy, còn có một câu cuối cùng, cô ta đã hướng tất cả mũi nhọn về phía Tần Ngu, có phải là muốn dời sự chú ý của chúng ta không, nhằm vào mục đích đánh lừa dư luận?"
Ngón tay thon dài của Cố Viêm Chi khẽ gõ nhẹ lên tay lái, sắc mặt hời hơt khi nghe xong lời nói của cô: “Đó là kết luận của em?"
Kiều Hi sững sờ: “... Gần như là như vậy."
Khoé môi Cố Viêm Chi khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ.
Kiều Hi lập tức dụ dỗ anh: “Xin rửa tai lắng nghe. Tại sao anh lại xác định hung thủ không phải trong ba người bọn họ?"
Tay của Cố Viêm Chi vịn tay lái, chậm rãi quẹo vào một khúc quang, lúc này mới mở miệng: “Thứ nhất, Tần Ngu, mặc dù cô ấy có đầy đủ động cơ gây án nhất, nhưng trong quá trình thẩm vấn lại phát hiện ra, cô ấy không thèm để ý tới chuyện này, cô ấy trả lời rất không rõ ràng, rất mơ hồ, nếu như là hung thủ thực sự, lúc nhìn thấy cảnh sát, mỗi câu trả lời phải là giọt nước cũng không lọt, mỗi một vấn đề sẽ cẩn thận suy nghĩ trước sau, để tránh xuất hiện sơ hở, mặt khác, cảm xúc của cô ấy hết sức chân thật, kể cả cuối cùng lúc hỏi thái độ của cô ấy đối với Thẩm Vi Nhi, cô ấy không hề che giấu sự căm hận của mình, nếu như là hung thủ, cô ấy sẽ phải cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình, mà không phải thể hiện tâm tình của mình ra trước mặt cảnh sát, để họ càng nghi ngờ nhiều hơn, cuối cùng, Tần Ngu vì sao lại chọn lúc này để ra tay, nếu như biết con trai của mình ở trong tay của Thẩm Vi Nhi, cô ấy là một người mẹ, làm sao có thể động thủ vào lúc này được?
Người thứ hai, Lê Nhược, cô ấy dễ dàng bị loại trừ nhất, mới vừa rồi trong quá trình thẩm vấn, cô ấy thỉnh thoảng dùng ánh mắt hoặc tay của mình khẽ nhìn và xoa xoa bụng, đây là động tác mà những người phụ nữ mang thai thường xuyên làm, một người phụ nữ mang thai thì không thể nào giết người.
Người thứ ba, Phó Căng, trong suốt quá trình thẩm vấn cô ta đặc biệt tỏ ra bình tĩnh giới thiệu vắn tắt, không có chút xúc động nào, như lời của em nói, quá mức lý trí, hơn nữa cuối cùng quả thật cô ta cũng cố ý dời mũi nhọn đi chỗ khác. Đương nhiên đây chỉ là một điểm trong đó thôi, quan trọng nhất là bản hợp đồng kia, quá mức cẩn thận, mà cảnh sát cũng điều tra tài khoản của Thẩm Vi Nhi có một khoản chi ra là - - hai trăm vạn, chuyển vào tài khoản của tên sát thủ trước, ngoài ra, không có khoản chi ra nào nữa, cho nên, Phó Căng đang nói dối, cô ta che giấu cái gì. Nhưng nói đến giết người, cô ta không có lý do gì, bởi vì Thẩm Vi Nhi mà huỷ hoại đi tương lai của mình, dù sao cô ta cũng là người thừa kế của Giao Thị."
Ban đêm, cả thành phố chìm vào trong ánh đèn lặng lẽ.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của Cố Viêm Chi và Kiều Hi, sắc mặt của Tống Mạc có chút hờ hững, dù sao bây giờ tình trạng của Tần Ngu cũng không được tốt lắm, anh không hy vọng có bất kỳ người nào quấy rầy cô.
Kiều Hi cũng biết được thế lực của nhà họ Tống ở thành phố A, cho dù là cục trưởng cục cảnh sát cũng phải nhường nhịn anh ba phần, thấy sắc mặt của Tống Mạc không được tốt lắm, vẻ mặt cô cũng đon đả, “Tống tiên sinh, khuya như vậy rồi còn tới quấy rầy anh và chị nhà thật sự là rất ngại, nhưng mà chúng tôi cũng vì việc công, hơn nữa, vụ án này lại có liên quan tới vụ án nhà họ Tống nhà anh, tôi tin là anh cũng hy vọng vụ án này sớm điều tra ra chân tướng."
Kiều Hi là một cô gái hiểu chuyện người gặp người thích, sau khi nói chuyện mấy câu, mặc dù Tống Mạc vẫn mím môi, bộ dạng không chút thay đổi, nhưng cũng không ngăn cản
Nằm ở trên giường Tần Ngu lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi mắt đỏ hoe lên, trên khuôn mặt gầy gò và trắng trẻo, khiến cho bất cứ ai nhìn thấy cũng phải đau lòng, mặc dù nhìn cô không giống như một người có thể giết người, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, từ lâu rồi chân tướng sự thật thường là những điều mà người ta thường không bao giờ nghĩ tới, hơn nữa, cô có đầy đủ động cơ để giết người.
Cố Viêm Chi và Kiều Hi cùng ngồi xuống bên cạnh của giường bệnh, bắt đầu nói chuyên với Tần Ngu.
“Buổi tối ngày 27 tháng một cô đang ở đâu?" Cố Viêm Chi hỏi.
Tần Ngu có chút lo lắng trả lời: “Tôi ở nhà."
Bây giờ tất cả tâm tư của cô đều ở trên người của Tống Lãng, là ai đã bắt Tống Lãng của cô đi? Thằng bé đã phải nhận lấy những hành hạ như thế nào? Vì sao lại biến thành bộ dạng như bây giờ? Cô như vậy, căn bản không có cách nào để tập trung tinh thần suy nghĩ những chuyện của mấy ngày trước, chỉ thuận miệng đáp lại.
“Từ lúc 8 giờ tới 12 giờ đêm đó, cô hãy kể lại chi tiết một lần." Cố Viêm Chi lại hỏi, “Nhìn thấy gì, gặp những người nào, mỗi một việc cô đã làm."
Tần Ngu cau mày lại, dường như là đang cố gắng hết sức để nhớ lại tình hình đêm hôm đó, qua mấy giây, cô mới cụp mắt xuống nói, “Tôi cũng không nhớ chính xác thời gian, tôi chỉ nhớ đêm đó ăn cơm xong tôi cảm thấy hơi đau đầu, tôi đã lên lầu đi ngủ rất sớm, nhưng mà sau khi ngủ thì tôi mơ thấy ác mộng, nên đã tỉnh dậy, sau khi bị tỉnh giấc cả đêm tôi không ngủ tiếp được nữa."
“Tần tiểu thư có thói quen mộng du không?" Đột nhiên Cố Viêm Chi hỏi.
Kiều Hi nghiêng đầu sang liếc nhìn anh.
Tần Ngu cũng ngẩng đầu lên, hơi kinh ngạc nhìn Cố Viêm Chi một chút, ánh mắt của hai người giao nhau trong không trung, Tần Ngu sững sờ mấy giây, rồi mới hoảng hốt nói: “Quả thật là có chuyện như vậy, nhưng mà đã lâu rồi tôi không bị tái phát mộng du nữa."
“Cô có nhớ lúc nào thì cô đi ngủ không?"
“Không nhớ rõ, tôi chỉ nhớ là còn rất sớm." Tần Ngu trả lời.
“Khi đó có người ở bên cạnh cô không?" Cố Viêm Chi theo sát không ngừng.
Kiều Hi ở bên cạnh nhanh chóng ghi chép lại.
“Tôi ngủ thiếp đi, tôi cũng không biết rõ, tôi chỉ biết là lúc tôi mở mắt ra thì chồng tôi đã ở bên cạnh tôi." Tần Ngu cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, sắc mặt hình như càng trắng bệch hơn.
Bên tai chợt vang lên một giọng nói trầm thấp và lạnh nhạt, “Lúc cô ấy ngủ tôi ở bên cạnh cô ấy, cô ấy không có mộng du, đêm đó cô ấy vẫn luôn ở nhà, không bước ra khỏi cửa nửa bước, tôi có thể làm chứng."
Mấy người đồng thời cùng ngẩng đầu lên nhìn Tống Mạc một cái, trong đó có ánh mắt với ý tứ sâu xa của Cố Viêm Chi, nhưng mà anh chỉ nhìn Tống Mạc mấy giây, rồi không nói lời nào.
Cuối cùng, Cố Viêm Chi bất ngờ hỏi một câu: “Cô có nghĩ người bắt cóc con trai cô đi có khả năng là Thẩm Vi Nhi không?"
Đột nhiên ánh mắt của Tần Ngu trở nên vô cùng phẫn hận, “Không phải là có khả năng, mà là chắc chắn! Chắc chắn là người phụ nữ kia đã bắt con của tôi đi, trước đó cô ta năm lần bảy lượt muốn chống đối tôi, chuyện lần này nhất định là do cô ta làm, nếu không thì tại sao cô ta chết thì con trai tôi lại quay về!"
―――――
Cuộc gặp gỡ thứ hai, cũng là người thứ hai có liên quan tới Thẩm Vi Nhi, Lê Nhược, trong lịch sử trò chuyện của Thẩm Vi Nhi, có lưu lại số điện thoại của Thẩm Nhược.
Nhìn thấy người đến là Cố Viêm Chi và Kiều Hi, mặt cô đầy nghi vấn, “Hai vị là?"
Trên mặt Kiều Hi lộ ra nụ cười, “Chúng là người của cục cảnh sát, đến để điều tra hung thủ liên quan trong vụ án của Thẩm Vi Nhi, hy vọng Lê tiểu thư có thể phối hợp điều tra với chúng tôi."
“Ngha thấy ba chữ ‘Thẩm Vi Nhi’, rõ ràng sắc mặt của Lê Nhược đã biến đổi, cô sợ run mấy giây, trên mặt khẽ nở nụ cười gượng gạo, mời hai người bọn họ đi vào.
Hỏi tình hình đêm đó, dường như cô có chút không muốn nói nhiều: “Tôi và Thẩm Vi Nhi cũng không thân quen lắm, tôi biết được thông tin cô ta chết thông qua tin tức trên ti vi, cô ta chết, không có liên quan gì tới tôi, còn vào đêm cô ta chết, tôi có đi ra ngoài một chuyến, nhưng mà tôi đi đưa bữa tối cho chồng của tôi, tất cả công nhân viên của Cố Thị có thể chứng minh."
Cố Viêm Chi chẳng hề để ý thái độ của cô, khẽ hỏi: “Tôi muốn biết, cô quen biết với Thẩm Vi Nhi từ lúc nào?"
Lê Nhược yên lặng chớp mắt một cái, rồi mới trả lời: “Trước đây vì Tống Mạc, cho nên tôi mới thật sự quen biết cô ta, nhưng cũng không gặp nhau nhiều, chỉ thỉnh thoảng ngẫu nhiên gặp mặt nhau."
“Các người có từng nói chuyện với nhau? Ví dụ như tranh cãi với nhau."
“Không có, trước khi khi tôi đi theo Tống Mạc, tính tình hết sức kiêu ngạo, đối với thân phận là một con hát như Thẩm Vi Nhi, căn bản tôi chẳng thèm ngó tới, chứ nói chi là tranh cãi với cô ta." Tính tình của Lê Nhược thẳng thắn, câu trả lời cũng gãy gọn dứt khoát.
“Vậy tức là lần đó là Thẩm Vi Nhi chủ động gọi điện thoại cho cô? Trước đó các cô chưa bao giờ nói chuyện gì với nhau?"
“Đúng vậy."
Hai tay của Cố Viêm Chi đặt lên đầu gối, trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú, có một đôi mắt đen như mực: “Cô ta gọi điện thoại cho cô nói cái gì?"
Đột nhiên sắc mặt của Lê Nhược trở nên có chút khác thường, cô khẽ cắn môi dưới, không nói gì.
Kiều Hi ở bên cạnh dịu dàng nói: “Chuyện này rất quan trọng đối với việc phá án, xin cô hãy trả lời thật, đừng sợ, nếu như chuyện này thực sự không có liên quan, cảnh sát sẽ trả sự trong sạch cho cô."
Lê Nhược nhìn cô một cái, rồi thở dài một hơi, ngẩng đầu lên: “Được rồi, tôi nói."
“Hôm đó cô ta gọi điện thoại bảo với tôi là muốn làm một giao dịch với tôi, cô ta nói chỉ cần tôi cung cấp nhân lực vật lực và tài lực, cô ta sẽ đem Tống Mạc tặng lại cho tôi."
Cố Viêm Chi: “Cụ thể một chút."
Lê Nhược đưa tay nhẹ khẽ đặt lên trên bụng của mình: “Cô ta chỉ nói với tôi một câu như vậy, tôi đã từ chối giao dịch với cô ta, chuyện sau này tôi cũng không biết."
―――――
“Vụ án Thẩm Vi Nhi?"
Người thứ ba là Phó Căng, lúc Cố Viêm Chi và Kiều Hi đi vào phòng làm việc của cô ta mở miệng nói câu đầu tiên, cô ta tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
Thoạt nhìn cô ta giống như là một cô con gái rượu được cưng chiều vô cùng, mặc một bộ trang phục văn phòng, cũng không hề hiện lên chút sắc sảo nào, khuôn mặt điềm tĩnh của cô ta nhìn trang nhã như một cô công chúa trong vương thất Anh Quốc.
Không giống như hai người trước đối mặt với sự thẩm vấn của Cố Viêm Chi thì tỏ ra kinh hoảng, nhìn cô ta rất bình tĩnh và tự nhiên, lúc Cố Viêm Chi đưa ra một tấm ảnh mà cô ta gặp riêng Thẩm Vi Nhi ở quán cà phê đặt lên trên bàn làm việc, cô ta chỉ cười nhạt một tiếng: “Ngày đó hả, tôi và cô ta có một vụ hợp tác. Hai vị có điều không biết, trước đó không lâu, Thẩm tiểu thư có đầu tư vào công ty tôi một hạng mục châu báu trị giá năm mươi vạn, hợp đồng còn ở trong ngăn kéo đây."
Phó Căng cúi đầu lục lọi trong ngăn kéo một lúc lâu, đúng là đã lôi ra được một bản hợp đồng, trên giấy trắng mực đen có ghi rõ ràng bên A: Phó Căng, bên B: Thẩm Vi Nhi.
Cố Viêm Chi lật ra xem một lát, khoé môi khẽ hiện lên một nụ cười vui vẻ, đem bản hợp đồng đặt lại trên bàn, khẽ gõ lên, “Đêm mà Thẩm Vi Nhi chết, cô đang làm gì?" Diễng đáng ele quiý don.
“Ồ, tôi đang tham gia một buổi tiệc, uống rượu hơi nhiều một chút, sau đó liền quay về nhà."
“Ở nhà có ai không?"
“Không có ai cả, kể từ khi về nước tôi đã không ở trong nhà của ba mẹ, mà dọn tới một khu dân cư ở gần công ty." Phó Căng trả lời.
“Sau đó? Cô ở trong phòng làm những gì?"
“Tự mình nấu canh giải rượu, uống xong thì đi ngủ."
Cố Viêm Chi như có điều suy nghĩ, mím môi lại, “Cô có biết người nào có mâu thuẫn với Thẩm Vi Nhi không? Đối với cô ta vô cùng căm thù chẳng hạn?"
Phó Căng ngơ ngác một chút, rồi khẽ mỉm cười, “Tôi nghe nói cô ta và Tần Ngu có mối quan hệ không tốt lắm."
―――――
Cố Viêm Chi và Kiều Hi từ Giao Thị đi ra thì đèn đường đã lên rất rực rỡ.
Gió đêm hơi lạnh, xe còn đang đậu ở bãi xe dưới tầng hầm, Kiều Hi ăn mặc mỏng manh, nên không nhịn được mà rùng mình vì lạnh một cái.
Cố Viêm Chi khẽ liếc cô một cái, “Lạnh à?"
Kiều Hi không nhịn được lườm anh, cái này không phải là nói nhảm sao? Không lạnh sao mà cô rùng mình run rẩy như vậy. Diễng đáng ele quiý don.
Cố Viêm Chi cởi chiếc áo khoác tây trang ở bên ngoài ra, che kín thân thể của Kiều Hi, khẽ nói: “Đây là lúc mà em cực kỳ giống một người phụ nữ."
Kiều Hi hơi ngẩn ra. Nhưng kinh nghiệm nói cho cô biết, lời nói đằng sau khẳng định không phải là lời nói hay ho gì. Quả nhiên, sau đó liền nghe thấy giọng nói không chút nhiệt độ của anh: “Đúng là bi kịch."
Kiều Hi vừa định lý luận với Cố Viêm Chi, thì Cố Viêm Chi đã co cẳng đi về phía trước.
Dưới bóng đêm anh mặc chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đón gió xông lên, giống như một kỵ sĩ dũng cảm.
Kiều Hi đưa tay nắm chặt áo tây trang trên người, cảm giác ấm áp kia, giống như là truyền thẳng vào trong lòng của cô.
―――――
Trên xe, xem xét lại ghi chép thẩm vấn Tần Ngu, đầu cô mù mịt, ngẩng đầu lên: “Này, Cố Viêm Chi, anh có phát hiện gì?"
Sắc mặt của Cố Viêm Chi lạnh nhạt: “Hung thủ không phải một trong ba người này."
Kiều Hi chớp mắt mắt mấy cái: “Tại sao tôi lại cảm thấy cả ba người đều có điểm đáng nghi? Tần Ngu có thể trong lúc mộng du đã giết chết Thẩm Vi Nhi, nhưng mà chồng của cô ta là Tống Mạc lại bao che cho cô ấy; Lê Nhược, mọi người đều biết, cô ta từng là vị hôn thê của Tống Mạc, bây giờ có một cơ hội để quay lại với tình cảm chân thành tha thiết như vậy, cô ta sao có thể dễ dàng bỏ qua được? Phó Căng, người phụ nữ này, mỗi câu trả lời đều giống như tính toán suy nghĩ rất kỹ, hoàn hảo giống như đoán được chúng ta sẽ hỏi như vậy, còn có một câu cuối cùng, cô ta đã hướng tất cả mũi nhọn về phía Tần Ngu, có phải là muốn dời sự chú ý của chúng ta không, nhằm vào mục đích đánh lừa dư luận?"
Ngón tay thon dài của Cố Viêm Chi khẽ gõ nhẹ lên tay lái, sắc mặt hời hơt khi nghe xong lời nói của cô: “Đó là kết luận của em?"
Kiều Hi sững sờ: “... Gần như là như vậy."
Khoé môi Cố Viêm Chi khẽ cong lên thành nụ cười nhẹ.
Kiều Hi lập tức dụ dỗ anh: “Xin rửa tai lắng nghe. Tại sao anh lại xác định hung thủ không phải trong ba người bọn họ?"
Tay của Cố Viêm Chi vịn tay lái, chậm rãi quẹo vào một khúc quang, lúc này mới mở miệng: “Thứ nhất, Tần Ngu, mặc dù cô ấy có đầy đủ động cơ gây án nhất, nhưng trong quá trình thẩm vấn lại phát hiện ra, cô ấy không thèm để ý tới chuyện này, cô ấy trả lời rất không rõ ràng, rất mơ hồ, nếu như là hung thủ thực sự, lúc nhìn thấy cảnh sát, mỗi câu trả lời phải là giọt nước cũng không lọt, mỗi một vấn đề sẽ cẩn thận suy nghĩ trước sau, để tránh xuất hiện sơ hở, mặt khác, cảm xúc của cô ấy hết sức chân thật, kể cả cuối cùng lúc hỏi thái độ của cô ấy đối với Thẩm Vi Nhi, cô ấy không hề che giấu sự căm hận của mình, nếu như là hung thủ, cô ấy sẽ phải cố gắng kìm nén lại cảm xúc của mình, mà không phải thể hiện tâm tình của mình ra trước mặt cảnh sát, để họ càng nghi ngờ nhiều hơn, cuối cùng, Tần Ngu vì sao lại chọn lúc này để ra tay, nếu như biết con trai của mình ở trong tay của Thẩm Vi Nhi, cô ấy là một người mẹ, làm sao có thể động thủ vào lúc này được?
Người thứ hai, Lê Nhược, cô ấy dễ dàng bị loại trừ nhất, mới vừa rồi trong quá trình thẩm vấn, cô ấy thỉnh thoảng dùng ánh mắt hoặc tay của mình khẽ nhìn và xoa xoa bụng, đây là động tác mà những người phụ nữ mang thai thường xuyên làm, một người phụ nữ mang thai thì không thể nào giết người.
Người thứ ba, Phó Căng, trong suốt quá trình thẩm vấn cô ta đặc biệt tỏ ra bình tĩnh giới thiệu vắn tắt, không có chút xúc động nào, như lời của em nói, quá mức lý trí, hơn nữa cuối cùng quả thật cô ta cũng cố ý dời mũi nhọn đi chỗ khác. Đương nhiên đây chỉ là một điểm trong đó thôi, quan trọng nhất là bản hợp đồng kia, quá mức cẩn thận, mà cảnh sát cũng điều tra tài khoản của Thẩm Vi Nhi có một khoản chi ra là - - hai trăm vạn, chuyển vào tài khoản của tên sát thủ trước, ngoài ra, không có khoản chi ra nào nữa, cho nên, Phó Căng đang nói dối, cô ta che giấu cái gì. Nhưng nói đến giết người, cô ta không có lý do gì, bởi vì Thẩm Vi Nhi mà huỷ hoại đi tương lai của mình, dù sao cô ta cũng là người thừa kế của Giao Thị."
Tác giả :
Tiểu Yêu Hoan Hoan