Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 121: Thân thể của phụ nữ luôn thành thực hơn
Anh ngồi dậy, ngoài khuôn mặt d[[dlqd vẫn còn tái nhợt, thân thể đã bình thường.
Hứa Văn vẫn ngồi trên ghế sofa híp mắt dưỡng thần cũng không ngủ được, mơ màng ngây người mấy giây, rất nhanh liền bừng tỉnh, “Tống tổng, ngài tỉnh rồi sao?"
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đứng dậy, mở đèn lên, rót một ly nước, đưa cho Tống Mạc, thuận thế ngồi xuống bên cạnh giường.
Giọng nói Tống Mạc khàn khàn, ngửa đầu uống xong một cốc nước lớn, đưa ly nước tới trước mặt Hứa Văn, “Thêm một ly nữa."
Hứa Văn vâng lời, anh tiếp nhận ly nước từ trong tay của cô, khẽ nhấp một cái, giữa lông mày thon dài đen nhánh, có chút ướt nhẹp, ngược lại trở nên ôn hòa đi, một giây sau, liền nghe giọng nói trầm thấp từ tính của anh nhàn nhạt vang lên, “Tiếu Dịch có tới không?"
“Đến rồi, đang ở phòng kế bên, tôi đi gọi hắn?"
“Ừ" Tống Mạc hừ một tiếng, giống như là phát ra từ trong lỗ mũi.
Hứa Văn đứng dậy, Tống Mạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấy giây, hình như chợt nhớ tới cái gì, “Trợ lý Hứa."
Hứa Văn ngoái đầu nhìn lại.
“Đi tra thân phận của Lâm Lam."
“Có cần tra người đàn ông kia không? Bọn họ cùng một nhóm."
Tống Mạc nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức liền đoán được hắn mà Hứa Văn chỉ là ai, ngón tay thon dài khẽ chọc ở trên vách ly, ánh mắt khẽ lay động, “Tra."
Thân phận hai người này chắc chắn không đơn giản, dấu vân tay cùng hộ khẩu của bọn họ chắc chắn đã qua xử lý, mang một tầng kén rất dầy, chỉ có thương nhân quanh năm mò mẫn mới làm vậy, huống chi, mọi giơ tay nhấc chân, ánh mắt vẻ mặt ngôn ngữ cử chỉ của hai người đó đều biểu hiện ra thân thủ rất tốt, theo anh đoán, hai người này rất có thể là sát thủ, anh muốn biết ai là chủ nhân của bọn họ, hoặc là, bọn họ nhận tiền của ai.
Hứa Văn gật đầu.
“Còn có, nghĩ biện pháp đè xuống tất cả tin tức có liên quan đến tối nay." Thần sắc Tống Mạc thoáng nhu hòa, trong đầu, hiện ra một khuôn mặt bạch hi nhỏ nhắn tràn đầy sức sống, nếu như cô biết tin tức này, có lo lắng không?
―――
Rất nhanh, Tiếu Dịch mang theo một nhóm người đi đến.
“Mọi người đến đủ chưa?" Tống Mạc châm một điếu thuốc, rủ con mắt xuống hít một ngụm, nhìn về phía Tiếu Dịch.
Tiếu Dịch có chút bực bội vuốt vuốt tóc ngắn đen nhánh, “Tổn thất vài huynh đệ."
Tống Mạc trầm mặc mấy giây, đáy mắt tĩnh mịch nhìn không ra tâm tình gì, chỉ có vài vết lốm đốm nhàn nhạt.
“Ngày mai an bài như thế nào?" Tiếu Dịch thấy anh không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc mở miệng hỏi.
Tống Mạc híp mắt phun một hơi khói trắng, khói trắng lượn lờ giữa không trung, lông mày cau lại, phá lệ gợi cảm, mà giữa lông mày của anh, lộ ra một hơi thở bày mưu tính kế trấn định tự nhiên.
Chờ anh phân phó xong toàn bộ kế hoạch, ánh mặt trời, đã từ từ tản đến, trong không gian màu lam quỷ dị hư vô bị một luồng kim quang chói mắt xé ra, những luồng sáng lớn từ từ chiếu vào cả không gian thê lương lạnh lẽo, ánh bình minh lan dần khắp nơi, chuẩn bị kéo ra bức màn che bí ẩn của mọi chuyện―――
Tần Ngu ngủ không yên giấc, trên thực tế, từ ngày đầu tiên anh rời đi, cô không ngừng suy nghĩ về anh, lúc ăn cơm, lúc đọc sách, lúc đi dạo phố, ngay cả lúc ngủ, trong mộng đều là anh, căn bản không cách nào ngủ yên được.
Chỉ là, nếu ngẫm lại, anh mới đi công tác, có rất nhiều chuyện phải xử lí, cô không nên quấy rầy anh, huống chi, ngay cả một cuộc điện thoại thậm chí một tin nhắn anh còn không thèm gởi, nếu anh đã không để ý tới cô, tại sao cô phải chủ động tìm anh? Rước lấy nhục nhã nha!
Thấp thỏm ăn xong điểm tâm, bưng một ly nước, đi đến sofa làm ổ, chuẩn bị mở ti vi giết thời gian, mấy ngày gần đây, cô làm cái gì cũng không hào hứng, hứng thú đọc báo coi ti vi trước kia cũng không còn, mỗi ngày không có chuyện gì liền ngẩn người.
Hôm nay, vẫn như vậy.
Ngồi trên ghế sô pha, nâng ly nước, điện thoại di động cầm trong tay, cô còn cố ý đặt nhạc chuông điện thoại di động đặc biệt vang dội, tránh bỏ lỡ cuộc gọi của anh, đáng tiếc, cho tới bây giờ tiếng chuông này chưa từng vang lên.
Vừa mới mở ti vi, trong ti vi liền ở thông báo một tin tức giải trí, giọng nói nhẹ nhàng êm tai của nữ MC vang lên, “Buổi sáng ngày hôm qua, Tề thị chuyên bán lẻ kim cương làm nghiệp vụ chủ yếu của công ty Linh Thạch mở buổi họp báo ra sản phẩm mới, trong buổi ra mắt, có sự hiện diện của tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, theo tiết lộ của lão tổng Linh Thạch, Linh Thạch đã ký kết hợp tác với Tống thị..."
Tề thị, tổng giám đốc tập đoàn Tống thị... Đó không phải là Tống Mạc sao?
Tay Tần Ngu run lên, một ngụm nước sặc ở trong cổ họng, kịch liệt ho khan.
Mấy giây sau, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn trong màn hình TV, Tống Mạc một thân tây trang màu đen xuất hiện trong tầm mắt, tóc ngắn đen nhánh, lông mày thon dài đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, thân hình cao lớn, rắn rỏi đứng trước ánh đèn flash, lẳng lặng nhìn về phía truớc, anh tuấn không tả nỗi. Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là có một người phụ nữ đứng bên cạnh anh! Còn là người phụ nữ đặc biệt đẹp mắt!
Người phụ nữ mi dài nhỏ như lá liễu, một đôi mắt trong suốt càng nhìn càng đẹp, chiếc mũi thập phần thanh tú, đôi môi đầy đặn, giống như là thoa một lớp mật ong nhàn nhạt, dưới ánh đèn nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm, dung nhan của cô, lộ ra thanh nhã nhưng lại lãnh diễm xinh đẹp, rõ ràng là vẻ đẹp tương phản, ở trên mặt của cô lại dung hợp hoàn mỹ như thế, thoạt nhìn, phá lệ làm người ta thư thái.
Tần Ngu theo bản năng sờ mặt của mình, mặc dù từ nhỏ đến lớn ai cũng khen cô là mỹ nữ, nhưng giờ phút này, trong lòng cô vô cùng không nắm chắc, bởi vì cô đoán kiểu đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Tống Mạc, sẽ ưa thích mỹ nữ cao quý lãnh diễm hơn chút, dù sao, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, mới thuộc cùng một thế giới.
Tiếp tục nhìn xuống, cô nhìn thấy thân thể người phụ nữ khẽ nghiêng về người Tống Mạc, mà tay của cô, nhẹ nhàng đặt trên bả vai Tống Mạc.
Bàn tay đó, là của người phụ nữ khác nha, Tần Ngu ngồi trên ghế sofa có chút phát điên quằn quại, giờ phút này, cô hận không thể “Vèo" một cái xuyên vào trong ti vi kéo bàn tay đó xuống, đó là chồng cô nha, cô ta dựa vào cái gì dám thân mật như vậy, dựa vào cái gì chạm vào bờ vai của anh!
Đúng lúc Vú Trương đi từ trên lầu xuống, chứng kiến Tần Ngu đang quằn quại trên sô pha, đầu tóc rối bời như chuồng gà, sững sờ mấy giây, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc lên tiếng, “Thiếu phu nhân, người không có chuyện gì chứ."
Tần Ngu thấy vú Trương xuất hiện ở trước mắt, lập tức “Vụt" một tiếng đứng lên, ngồi ngay ngắn trên sô pha, thập phần xấu hổ cười cười với vú Trương, “Con không sao, vú Trương dì đi nhanh lên."
Vẻ mặt Vú Trương co quắp run rẩy, quái dị liếc nhìn cô một cái, chậm rãi rời đi.
Tần Ngu đưa tay vuốt ngực một cái, nhanh chóng dời mắt đến màn hình TV, người phụ nữ kia đang mang một sợi dây chuyền, toàn thân dây chuyền ngân bạch, treo một viên kim cương màu lam, trong suốt như nước biển, rủ xuống giữa khe rãnh thâm sâu của người phụ nữ kia.
Đường cong phập phồng duyên dáng kia, ngay cả cô là phụ nữ cũng nhịn không được mặt đỏ, huống chi, là đàn ông, còn đứng gần cô ta nữa, chỉ cần rủ con mắt xuống là có thể nhìn thấy tất cả.
Tần Ngu rủ con mắt xuống nhìn chính mình, kêu rên một tiếng, nghiêng người ngã trên ghế sofa.
Người phụ nữ này đẹp như vậy, vóc người lại quyến rũ người như thế, khí chất xuất chúng như thế, Tống Mạc anh...
Tần Ngu mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng ngơ ngác nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm màn hình TV, trong đầu đều là hình ảnh Tống Mạc đứng cùng mỹ nữ đó, cảnh tượng tuyệt đẹp làm sao.
Phải làm sao đây? Trơ mắt nhìn người đàn ông cô thích bị người phụ nữ khác cướp đi sao? Mặc dù trước kia cô từng thề son sắt, sẽ không có suy nghĩ không an phận với anh, nhưng bây giờ đã có, chẳng lẽ cô sẽ bỏ mặc chồng mình lăng nhăng cùng người khác sao, tùy ý cho bọn họ ân ân ái ái ở trước mắt cô sao?
Không không không, cô không làm được, chỉ mới nhìn thấy anh thân mật cùng người phụ nữ khác như vậy là cô đã không chịu nổi, sao có thể chịu được việc anh nhu tình mật ý với người phụ nữ khác?
Cô cảm thấy, mình là vợ của anh, lúc này cô phải có nghĩa vụ đứng ra nhắc nhở anh không được quá phận.
Suy nghĩ rất lâu, ngồi dậy từ trên ghế salon, thập phần khoan khoái cầm lấy điện thoại di động.
Bấm số điện thoại của Tống Mạc, đưa tay muốn nhấn xuống, Tần Ngu lại chần chờ.
Cô làm như vậy, anh có cho rằng là cô muốn gọi điện thoại cho anh, mới tìm lý do vặn vẹo như vậy? Mặc dù trên thực tế, cô rất hào hứng, cuối cùng đã có lý do danh chính ngôn thuận gọi điện thoại cho anh.
Vậy rốt cuộc là gọi hay không gọi đây?
Thực tế chứng minh, thân thể người phụ nữ luôn thành thực hơn ý nghĩ của họ, nỗi lo lắng của cô, trong nháy mắt biến mất, ngón tay không tự chủ được nhấn vào trên màn hình.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại, điện thoại đã điện đi.
Oh, xem ra là lão thiên cũng cảm thấy cô cần phải gọi điện thoại cho Tống Mạc, Tần Ngu cong cong khóe môi. Căng thẳng ôm đầu gối ngồi trên sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không ngừng cắn môi dưới, chờ đợi.
Nghĩ đến lập tức sẽ nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh, Tần Ngu cảm giác lòng mình như không bị khống chế nhảy dựng lên, quả thực sắp nhảy ra cổ họng, cảm giác này thật sự là không nói ra được, khiến tâm ngứa đến khó nhịn. Xem ra, gọi điện thoại cũng cần phải cẩn thận, nói không chừng ngày nào đó bị bệnh tim mất.
―――
Tề thị, người đàn ông vừa mới ra khỏi thang máy, bên trong quần tây, điện thoại di động liền vang lên.
Không dừng bước, thậm chí cũng chưa từng nhìn màn hình một cái, người đàn ông liền trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mặt không chút thay đổi d[d[lq[d bấm nghe.
P/s: cảm ơn các bạn luôn theo dõi truyện, bây giờ mình đã vào học nên thời gian edit không nhiều nên ra chương mới khá chậm, nhưng mình sẽ cố gắng ra chương mới nhanh nhất có thể
Hứa Văn vẫn ngồi trên ghế sofa híp mắt dưỡng thần cũng không ngủ được, mơ màng ngây người mấy giây, rất nhanh liền bừng tỉnh, “Tống tổng, ngài tỉnh rồi sao?"
Nhanh chóng sửa sang lại quần áo, đứng dậy, mở đèn lên, rót một ly nước, đưa cho Tống Mạc, thuận thế ngồi xuống bên cạnh giường.
Giọng nói Tống Mạc khàn khàn, ngửa đầu uống xong một cốc nước lớn, đưa ly nước tới trước mặt Hứa Văn, “Thêm một ly nữa."
Hứa Văn vâng lời, anh tiếp nhận ly nước từ trong tay của cô, khẽ nhấp một cái, giữa lông mày thon dài đen nhánh, có chút ướt nhẹp, ngược lại trở nên ôn hòa đi, một giây sau, liền nghe giọng nói trầm thấp từ tính của anh nhàn nhạt vang lên, “Tiếu Dịch có tới không?"
“Đến rồi, đang ở phòng kế bên, tôi đi gọi hắn?"
“Ừ" Tống Mạc hừ một tiếng, giống như là phát ra từ trong lỗ mũi.
Hứa Văn đứng dậy, Tống Mạc nhìn chằm chằm bóng lưng của cô mấy giây, hình như chợt nhớ tới cái gì, “Trợ lý Hứa."
Hứa Văn ngoái đầu nhìn lại.
“Đi tra thân phận của Lâm Lam."
“Có cần tra người đàn ông kia không? Bọn họ cùng một nhóm."
Tống Mạc nghiêng đầu suy nghĩ, lập tức liền đoán được hắn mà Hứa Văn chỉ là ai, ngón tay thon dài khẽ chọc ở trên vách ly, ánh mắt khẽ lay động, “Tra."
Thân phận hai người này chắc chắn không đơn giản, dấu vân tay cùng hộ khẩu của bọn họ chắc chắn đã qua xử lý, mang một tầng kén rất dầy, chỉ có thương nhân quanh năm mò mẫn mới làm vậy, huống chi, mọi giơ tay nhấc chân, ánh mắt vẻ mặt ngôn ngữ cử chỉ của hai người đó đều biểu hiện ra thân thủ rất tốt, theo anh đoán, hai người này rất có thể là sát thủ, anh muốn biết ai là chủ nhân của bọn họ, hoặc là, bọn họ nhận tiền của ai.
Hứa Văn gật đầu.
“Còn có, nghĩ biện pháp đè xuống tất cả tin tức có liên quan đến tối nay." Thần sắc Tống Mạc thoáng nhu hòa, trong đầu, hiện ra một khuôn mặt bạch hi nhỏ nhắn tràn đầy sức sống, nếu như cô biết tin tức này, có lo lắng không?
―――
Rất nhanh, Tiếu Dịch mang theo một nhóm người đi đến.
“Mọi người đến đủ chưa?" Tống Mạc châm một điếu thuốc, rủ con mắt xuống hít một ngụm, nhìn về phía Tiếu Dịch.
Tiếu Dịch có chút bực bội vuốt vuốt tóc ngắn đen nhánh, “Tổn thất vài huynh đệ."
Tống Mạc trầm mặc mấy giây, đáy mắt tĩnh mịch nhìn không ra tâm tình gì, chỉ có vài vết lốm đốm nhàn nhạt.
“Ngày mai an bài như thế nào?" Tiếu Dịch thấy anh không nói lời nào, thần sắc nghiêm túc mở miệng hỏi.
Tống Mạc híp mắt phun một hơi khói trắng, khói trắng lượn lờ giữa không trung, lông mày cau lại, phá lệ gợi cảm, mà giữa lông mày của anh, lộ ra một hơi thở bày mưu tính kế trấn định tự nhiên.
Chờ anh phân phó xong toàn bộ kế hoạch, ánh mặt trời, đã từ từ tản đến, trong không gian màu lam quỷ dị hư vô bị một luồng kim quang chói mắt xé ra, những luồng sáng lớn từ từ chiếu vào cả không gian thê lương lạnh lẽo, ánh bình minh lan dần khắp nơi, chuẩn bị kéo ra bức màn che bí ẩn của mọi chuyện―――
Tần Ngu ngủ không yên giấc, trên thực tế, từ ngày đầu tiên anh rời đi, cô không ngừng suy nghĩ về anh, lúc ăn cơm, lúc đọc sách, lúc đi dạo phố, ngay cả lúc ngủ, trong mộng đều là anh, căn bản không cách nào ngủ yên được.
Chỉ là, nếu ngẫm lại, anh mới đi công tác, có rất nhiều chuyện phải xử lí, cô không nên quấy rầy anh, huống chi, ngay cả một cuộc điện thoại thậm chí một tin nhắn anh còn không thèm gởi, nếu anh đã không để ý tới cô, tại sao cô phải chủ động tìm anh? Rước lấy nhục nhã nha!
Thấp thỏm ăn xong điểm tâm, bưng một ly nước, đi đến sofa làm ổ, chuẩn bị mở ti vi giết thời gian, mấy ngày gần đây, cô làm cái gì cũng không hào hứng, hứng thú đọc báo coi ti vi trước kia cũng không còn, mỗi ngày không có chuyện gì liền ngẩn người.
Hôm nay, vẫn như vậy.
Ngồi trên ghế sô pha, nâng ly nước, điện thoại di động cầm trong tay, cô còn cố ý đặt nhạc chuông điện thoại di động đặc biệt vang dội, tránh bỏ lỡ cuộc gọi của anh, đáng tiếc, cho tới bây giờ tiếng chuông này chưa từng vang lên.
Vừa mới mở ti vi, trong ti vi liền ở thông báo một tin tức giải trí, giọng nói nhẹ nhàng êm tai của nữ MC vang lên, “Buổi sáng ngày hôm qua, Tề thị chuyên bán lẻ kim cương làm nghiệp vụ chủ yếu của công ty Linh Thạch mở buổi họp báo ra sản phẩm mới, trong buổi ra mắt, có sự hiện diện của tổng giám đốc tập đoàn Tống thị, theo tiết lộ của lão tổng Linh Thạch, Linh Thạch đã ký kết hợp tác với Tống thị..."
Tề thị, tổng giám đốc tập đoàn Tống thị... Đó không phải là Tống Mạc sao?
Tay Tần Ngu run lên, một ngụm nước sặc ở trong cổ họng, kịch liệt ho khan.
Mấy giây sau, khuôn mặt cô đỏ bừng, nhìn trong màn hình TV, Tống Mạc một thân tây trang màu đen xuất hiện trong tầm mắt, tóc ngắn đen nhánh, lông mày thon dài đen nhánh, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, thân hình cao lớn, rắn rỏi đứng trước ánh đèn flash, lẳng lặng nhìn về phía truớc, anh tuấn không tả nỗi. Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là có một người phụ nữ đứng bên cạnh anh! Còn là người phụ nữ đặc biệt đẹp mắt!
Người phụ nữ mi dài nhỏ như lá liễu, một đôi mắt trong suốt càng nhìn càng đẹp, chiếc mũi thập phần thanh tú, đôi môi đầy đặn, giống như là thoa một lớp mật ong nhàn nhạt, dưới ánh đèn nhẹ nhàng phát ra ánh sáng, làm cho người ta nhịn không được muốn âu yếm, dung nhan của cô, lộ ra thanh nhã nhưng lại lãnh diễm xinh đẹp, rõ ràng là vẻ đẹp tương phản, ở trên mặt của cô lại dung hợp hoàn mỹ như thế, thoạt nhìn, phá lệ làm người ta thư thái.
Tần Ngu theo bản năng sờ mặt của mình, mặc dù từ nhỏ đến lớn ai cũng khen cô là mỹ nữ, nhưng giờ phút này, trong lòng cô vô cùng không nắm chắc, bởi vì cô đoán kiểu đàn ông cao ngạo lạnh lùng như Tống Mạc, sẽ ưa thích mỹ nữ cao quý lãnh diễm hơn chút, dù sao, hai người bọn họ đứng chung một chỗ, mới thuộc cùng một thế giới.
Tiếp tục nhìn xuống, cô nhìn thấy thân thể người phụ nữ khẽ nghiêng về người Tống Mạc, mà tay của cô, nhẹ nhàng đặt trên bả vai Tống Mạc.
Bàn tay đó, là của người phụ nữ khác nha, Tần Ngu ngồi trên ghế sofa có chút phát điên quằn quại, giờ phút này, cô hận không thể “Vèo" một cái xuyên vào trong ti vi kéo bàn tay đó xuống, đó là chồng cô nha, cô ta dựa vào cái gì dám thân mật như vậy, dựa vào cái gì chạm vào bờ vai của anh!
Đúng lúc Vú Trương đi từ trên lầu xuống, chứng kiến Tần Ngu đang quằn quại trên sô pha, đầu tóc rối bời như chuồng gà, sững sờ mấy giây, mặt mũi tràn đầy kinh ngạc lên tiếng, “Thiếu phu nhân, người không có chuyện gì chứ."
Tần Ngu thấy vú Trương xuất hiện ở trước mắt, lập tức “Vụt" một tiếng đứng lên, ngồi ngay ngắn trên sô pha, thập phần xấu hổ cười cười với vú Trương, “Con không sao, vú Trương dì đi nhanh lên."
Vẻ mặt Vú Trương co quắp run rẩy, quái dị liếc nhìn cô một cái, chậm rãi rời đi.
Tần Ngu đưa tay vuốt ngực một cái, nhanh chóng dời mắt đến màn hình TV, người phụ nữ kia đang mang một sợi dây chuyền, toàn thân dây chuyền ngân bạch, treo một viên kim cương màu lam, trong suốt như nước biển, rủ xuống giữa khe rãnh thâm sâu của người phụ nữ kia.
Đường cong phập phồng duyên dáng kia, ngay cả cô là phụ nữ cũng nhịn không được mặt đỏ, huống chi, là đàn ông, còn đứng gần cô ta nữa, chỉ cần rủ con mắt xuống là có thể nhìn thấy tất cả.
Tần Ngu rủ con mắt xuống nhìn chính mình, kêu rên một tiếng, nghiêng người ngã trên ghế sofa.
Người phụ nữ này đẹp như vậy, vóc người lại quyến rũ người như thế, khí chất xuất chúng như thế, Tống Mạc anh...
Tần Ngu mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng ngơ ngác nằm trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm màn hình TV, trong đầu đều là hình ảnh Tống Mạc đứng cùng mỹ nữ đó, cảnh tượng tuyệt đẹp làm sao.
Phải làm sao đây? Trơ mắt nhìn người đàn ông cô thích bị người phụ nữ khác cướp đi sao? Mặc dù trước kia cô từng thề son sắt, sẽ không có suy nghĩ không an phận với anh, nhưng bây giờ đã có, chẳng lẽ cô sẽ bỏ mặc chồng mình lăng nhăng cùng người khác sao, tùy ý cho bọn họ ân ân ái ái ở trước mắt cô sao?
Không không không, cô không làm được, chỉ mới nhìn thấy anh thân mật cùng người phụ nữ khác như vậy là cô đã không chịu nổi, sao có thể chịu được việc anh nhu tình mật ý với người phụ nữ khác?
Cô cảm thấy, mình là vợ của anh, lúc này cô phải có nghĩa vụ đứng ra nhắc nhở anh không được quá phận.
Suy nghĩ rất lâu, ngồi dậy từ trên ghế salon, thập phần khoan khoái cầm lấy điện thoại di động.
Bấm số điện thoại của Tống Mạc, đưa tay muốn nhấn xuống, Tần Ngu lại chần chờ.
Cô làm như vậy, anh có cho rằng là cô muốn gọi điện thoại cho anh, mới tìm lý do vặn vẹo như vậy? Mặc dù trên thực tế, cô rất hào hứng, cuối cùng đã có lý do danh chính ngôn thuận gọi điện thoại cho anh.
Vậy rốt cuộc là gọi hay không gọi đây?
Thực tế chứng minh, thân thể người phụ nữ luôn thành thực hơn ý nghĩ của họ, nỗi lo lắng của cô, trong nháy mắt biến mất, ngón tay không tự chủ được nhấn vào trên màn hình.
Đợi cô phục hồi tinh thần lại, điện thoại đã điện đi.
Oh, xem ra là lão thiên cũng cảm thấy cô cần phải gọi điện thoại cho Tống Mạc, Tần Ngu cong cong khóe môi. Căng thẳng ôm đầu gối ngồi trên sô pha, gắt gao nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, không ngừng cắn môi dưới, chờ đợi.
Nghĩ đến lập tức sẽ nghe thấy giọng nói dễ nghe của anh, Tần Ngu cảm giác lòng mình như không bị khống chế nhảy dựng lên, quả thực sắp nhảy ra cổ họng, cảm giác này thật sự là không nói ra được, khiến tâm ngứa đến khó nhịn. Xem ra, gọi điện thoại cũng cần phải cẩn thận, nói không chừng ngày nào đó bị bệnh tim mất.
―――
Tề thị, người đàn ông vừa mới ra khỏi thang máy, bên trong quần tây, điện thoại di động liền vang lên.
Không dừng bước, thậm chí cũng chưa từng nhìn màn hình một cái, người đàn ông liền trực tiếp lấy điện thoại di động ra, mặt không chút thay đổi d[d[lq[d bấm nghe.
P/s: cảm ơn các bạn luôn theo dõi truyện, bây giờ mình đã vào học nên thời gian edit không nhiều nên ra chương mới khá chậm, nhưng mình sẽ cố gắng ra chương mới nhanh nhất có thể
Tác giả :
Tiểu Yêu Hoan Hoan