Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 112: Cô chuẩn bị ngủ ở trong phòng của tôi?
Suy nghĩ không an phận...
Tần Ngu yên lặng lặp lại một lần ở trong lòng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, ngước mắt lên nở một nụ cười với Tống Mạc: “Yên tâm, tôi không có bất kỳ hứng thú nào với Tống tiên sinh."
Tống Mạc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thờ ơ, “Rất tốt."
“Điều thứ ba là cái gì?" Tần Ngu nhanh chóng đặt ra câu hỏi.
“Ở trước mặt ba mẹ của tôi, cần Tần tiểu thư phối hợp diễn kịch một chút." Đột nhiên Tống Mạc cúi người xuống, ánh mắt cúi xuống nhìn.
Đầu vai của người đàn ông dường như chạm vào người cô, Tần Ngu vừa quay đầu, liền có thể nhìn thấy gò má của anh xuất hiện trước mắt của cô, cái cằm thẳng và nhọn.
Trong lòng giật mình, dường như theo bản năng cô bật thốt ra, “Anh muốn làm gì?" Nhưng mà, một giây sau, lời nói còn chưa tới đầu lưỡi, thì thấy người đàn ông ngồi thẳng lên, lui trở về vị trí cũ, mà ở giữa ngón tay thon dài của anh, kẹp một điếu thuốc.
Thì ra ... Anh chỉ muốn châm thuốc.
Tần Ngu nghĩ tới vừa rồi mình giống như con chim sợ cành cây cong, không nhịn được cảm thấy trên mặt nóng lên.
Người đàn ông cầm lấy cái bật lửa ở bên cạnh, đốt lửa lên, hít một hơi, nhìn về phía cô, “Tần tiểu thư suy nghĩ như thế nào?"
“Hả?" Tần Ngu hơi ngẩn ra, có chút không biết nói như thế nào, cô cũng không biết sở dĩ anh muốn hút thuốc, là vì cho cô thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Người đàn ông khẽ híp mắt lại, “Yêu cầu vừa rồi của tôi, Tần tiểu thư có đồng ý đáp ứng hay không?"
Tần Ngu “A" một tiếng, dường như nhớ tới cái gì, hỏi, “Diễn kịch sao?"
Bàn tay Tống Mạc cầm điếu thuốc đặt ở trên môi, liếc nhìn cô một cái, mới chậm rãi nói, “Nếu như ở trước mặt ba mẹ của tôi cô chỉ cần biểu hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, lơ đãng thể hiện ra những chi tiết nhỏ như thể hiện những hành động cô thật lòng quan tâm tới tôi, lo lắng thương yêu tôi."
“..." Cái gì gọi là thể hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, chẳng lẽ cô không phải là cô gái dịu dàng ngoan ngoãn sao!
Tần Ngu hơi bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, “Cho nên nói chúng ta cần làm ra vẻ tôn trọng nhau như khách, giả vờ biểu hiện chim cá tình thâm?"
“Có thể nói là như vậy?"
“Ồ, cái này cũng đơn giản thôi." Tần Ngu rất tự tin đối với bản lĩnh của mình, từ nhỏ cô đã thích diễn trò, nếu như không phải là do hoàn cảnh gia đình không tốt, nói không chừng bây giờ cũng cũng là một ngôi sao nổi tiếng trong giới nghệ sỹ rồi, hoặc là đã trở thành một đại tài tử. Táo đỏ lesl^e quyy do^nn.
Người đàn ông có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái, khoé miệng giật giật, dập tắt điếu thuốc mới hút được một nửa, “Quá tuyệt rồi, bây giờ cô có thể đi ra được rồi."
“Đi ra?" Tần Ngu nhíu mày.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, trong đôi mắt đen dài nhỏ hẹp kia ẩn chứa một nụ cười vui vẻ, nụ cười kia, vô cùng kiêu căng: “Chẳng lẽ cô còn chuẩn bị ngủ trong phòng của tôi?"
Tần Ngu nắm thành quyền, ngay lúc này cô rất muốn nện một quyền lên mặt của người đàn ông này, cái người vô cùng ngạo mạn và ích kỷ!
Nhưng mà nghĩ tới Tần Lãng, cô vẫn cố gắng nhịn được.
Chậm rãi thả lỏng tay ra, lộ ra một vẻ mặt vô cùng vui vẻ: “Tống tiên sinh, anh không biết là anh cũng nên nghe một chút yêu cầu của tôi sao?"
Trong đôi mắt đen nhánh của người đàn ông chợt sáng lên một tia kinh ngạc: “Cô cũng có yêu cầu?"
“Đương nhiên!"
“Ồ, nói nhanh lên một chút, tôi hơi mệt ."
“..." Trong lòng của Tần Ngu lại bốc lên một chút lửa giận, chẳng lẽ cô không mệt chắc, trong đầu của tên này chỉ có bản thân mình thôi sao!
Dừng mấy giây, mới nghiêng mặt qua một bên, không nhìn về phía người đàn ông: “Tôi không có tỉ mỉ như Tống tiên sinh, yêu cầu của tôi rất đơn giản, hy vọng Tống tiên sinh không cần can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi." Lúc nói ra hai chữ tỉ mỉ, Tần Ngu cố ý nhấn mạnh, như có như không liếc mắt nhìn người đàn ông.
Trên khuôn mặt sạch sẽ của người đàn ông tuấn mỹ không có biểu cảm gì, không biết là không phát hiện ra ý tứ của cô hay sao, nhưng mà bên trong khuôn mặt yên lặng kia, dần dần hiện ra vẻ hờ hững: “Yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú đối với sinh hoạt cá nhân lộn xộn của cô."
Tần Ngu lặng im một lát, đứng dậy, rồi lại ở lại, buổi tối hôm nay không chừng cô không nhịn được mà đánh chết người đàn ông này.
Người đàn ông ở sau lưng cô cũng đi xuống giường, Tần Ngu mới vừa đi ra khỏi phòng của anh, thì nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng “Rầm", lúc ngoảnh đầu lại nhìn, trước mặt đã không còn khuôn mặt của người đàn ông nữa, chỉ còn lại cánh cửa lạnh lẽo.
Tần Ngu nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhìn mấy giây, đột nhiên điên cuồng giơ chân lên không trung hướng về phía cánh cửa đạp mấy cái thật mạnh.
Một lát sau, mới hài lòng thu hồi ánh mắt, quẹt mũi một cái, hất cằm rời đi.
Mới vừa đi vài bước, dường như lại nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng vòng quay lại, gõ lên cửa mấy cái thật mạnh.
Một lúc lâu trong cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, “Cạch cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Trước mắt, trên người của người đàn ông chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mái tóc ướt nhẹp rũ ở trước trán, vẫn còn đang nhỏ nước xuống, cổ áo mở rộng, da thịt trên cổ màu đồng, cũng đang đọng nước lại, một cảnh sắc mỹ nam tắm rửa rất quyến rũ, xem ra, vừa rồi anh đang tắm.
Mà ánh mắt của anh giống như nhuộm một tầng hơi nước đang lẳng lặng nhìn cô, lạnh nhạt mà xa cách, vô cùng rõ ràng, thể hiện sự bực bội và bất mãn của anh, mở miệng, giọng nói của anh rõ ràng cũng vô cùng cáu kỉnh: “Còn có chuyện gì nữa?"
Tần Ngu nhướn mày, trong lòng trộm vui mừng, cả đêm này đều là cô ăn quả đắng, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô cũng có thể đáp trả lại được một lần, nhìn xem người đàn ông này đang tắm rửa được một nửa bị cô làm gián đoạn, trong lòng quả thật không nói ra được sự sung sướng của cô.
Trong giọng nói cũng khó dấu được vẻ thoải mái: “Ồ, tôi có thêm một yêu cầu." Tần Ngu khẽ dừng lại một chút, “Anh nhất định phải đối xử tốt với Tần Lãng."
Vẻ mặt Tống Mạc không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô mấy giây, vẻ mặt lạnh lùng đóng sập cửa lại.
―――
Trên thực tế chứng minh, đắc tội người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi này tuyệt đối không có kết cục tốt.
Lúc sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng, cùng lắm mới năm sáu giờ đồng hồ, Tần Ngu liên tục bị tiếng gõ cửa ầm ĩ như đòi mạng bên ngoài cửa làm cho tỉnh ngủ, cô liền cảm nhận sâu sắc chuyện này.
Cô lê tấm thân nặng nề ra mở cửa, Tống Mạc đang đứng ngoài cửa, đi giày tây, khí chất tuyệt vời, cao quý khác hẳn người thường, vẫn là gương mặt đó, màu da trắng trẻo, nét mặt sáng sủa, mũi cao môi mỏng, vừa thanh tú vừa anh tuấn, cùng lúc đó đối lập rất rõ ràng với hình tượng của cô đầu bù tóc rối quần áo xốc xếch, mà người đàn ông có đôi mắt đen và sáng như ánh mặt trời, mang theo nụ cười thản nhiên, từ trên cao nhìn xuống cô.
Nụ cười kia, rõ ràng là kiêu căng và đắc ý.
Tần Ngu dường như muốn nổi điên, liếc mắt một cái ấm ức nhìn chằm chằm anh mấy giây, mới nhịn xuống, không một cước đạp bay anh ra ngoài.
Một tay chống lên cánh cửa, ngẩng đầu lên, vô cùng không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Chuyện gì?"
“À, tôi chỉ là đến thông báo với cô một chút, cô không cần dậy sớm, đồ ăn sáng của Tần Lãng đã có Vú Trương chuẩn bị, xong rồi sẽ để lái xe đưa con đi nhà trẻ." Giọng nói của người đàn ông này mới sáng sớm rất dễ nghe giống như là nốt trầm của đàn dương cầm, nhẹ nhàng nổi lên, lưu loát lại dồi dào từ tính.
Ngón tay của Tần Ngu tỳ lên cánh cửa khẽ gõ nhịp hai cái: “Chỉ như vậy?"
“Ừhm." Người đàn ông cúi đầu khẽ đáp một tiếng, giống như là giọng mũi hừ ra vậy.
Ừhm? Anh ta còn không biết xấu hổ “Ừhm"? Mới sáng sớm đã làm ầm lên như vậy để gọi cô dậy, sau đó chỉ nói với cô một câu sáng nay không cần dậy sớm!
Mẹ kiếp! Đúng thật là ngày chó chết mà!
Vẻ mặt Tần Ngu u ám trừng mắt lườm người đàn ông vài lần xong, không chút lưu tình dùng sức đóng sầm cửa lại.
Ai ngờ, vừa mới ngã chổng vó chân lên trời nằm xuống giường xong, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Tần Ngu nhíu mày, không kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, người đàn ông không nhanh không chậm đi vào.
Tần Ngu “lăn" một chút rồi ngồi dậy, theo bản năng túm lấu cái chăn quấn người lại: “Còn có chuyện gì?"
“Quên không nói cho cô biết, ăn sáng xong sẽ có người đưa cô đi trang điểm." Hai tay của người đàn ông bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt kiêu căng nhìn chằm chằm bộ dạng cô ngồi trên giường.
“Trang điểm để làm gì?" Tần Ngu nhíu mày.
“À, trưa hôm nay tôi sẽ đến đưa cô trở về nhà cũ, để gặp bọn họ."
―――
Đúng giữa trưa, xe dừng lại ở một nơi ngoại thành, nơi có không khí cực kỳ trong lành, Tần Ngu theo Tống Mạc xuống xe.
Trước mặt, là một căn biệt thự theo phong cách Châu Âu cổ xưa, kiến trúc được thiết kế kết hợp rất hài hoà giữa vẻ cổ điển của Châu Âu và phong cách lãng mạn của nước Anh, ở chính giữa là một mảnh màu xanh sum xuê đứng sừng sững, giống như là một thành phố cổ xưa nhất tồn tại một cách yên ả, cũng giống như cái danh xưng nhà họ Tống này, nhiều năm qua, liên tục cắm rễ sâu trong thành phố này, cắm rễ trong lòng mỗi người, làm cho người ta sinh lòng kính sợ, không dám xâm phạm.
Xuyên qua cánh cổng sắt màu đen, có thể nhìn thấy bên trong biệt thự rộng lớn như vậy, hoàn toàn không có cảm giác mùa đông mang tới quang cảnh hiu quạnh tiêu điều, trái lại, một không gian bừng bừng sức sống, loài hoa cỏ không biết tên mọc trên bãi đất trống vô cùng xanh tươi, cho dù có như vậy cũng không hề mọc lộn xộn, mỗi một chỗ đều được chăm sóc rất sạch sẽ và lịch sự, vô cùng có phong độ của nhà danh môn.
Tần Ngu không khỏi thừa nhận, cô có chút khẩn trương, nhưng khi cô ngước mắt muốn tìm chút an ủi trên người của Tống Mạc, thì mới phát hiện, người đàn ông này đã sớm đi lên phía trước, không thèm để ý chút nào tới sự tồn tại của cô.
Vẻ mặt Tần Ngu lo lắng nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh mấy lần, sau đó chạy chậm đuổi theo anh.
Phía trước bên trong cửa lớn bằng sắt đột nhiên có một người đi ra, bề ngoài chắc khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặc bộ quần áo tây trang màu đen, khuôn mặt thân thiện nhưng lại thể hiện ra vẻ khôn khéo.
Tống Mạc thấy tình cảnh này, đột nhiên dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, bàn tay vốn đang để trong túi quần lại đưa ra trước mặt cô.
Tần Ngu hơi ngẩn ra, cái này là có ý gì? Muốn cô đỡ sao? Quy củ của nhà giàu thật là kỳ quái, suy nghĩ một lúc lâu, cũng vẫn đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay của Tống Mạc.
Vẻ mặt của người đàn ông quái dị nhìn cô một cái: “Cô đang làm cái gì vậy?"
“Không phải anh muốn tôi dìu anh sao?" Tần Ngu trả lời như lẽ đương nhiên.
Người đàn ông giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai rõ ràng lộ ra vẻ khinh bỉ, “Tần tiểu thư, cô đi ra ngoài cũng không mang theo đầu óc sao? Ý của tôi là, khoác lên cánh tay của tôi."
Trong lòng Tần Ngu khẽ rung động, thì ra là ý này sao. Nhưng mà, người đàn ông này không thể nói mấy câu tốt lành được sao? Thật là, đã qua vài năm rồi, một chút tiến bộ cũng không có, vẫn y như lúc mới quen, vô cùng độc mồm độc miệng, không trách được hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.
Ngước đôi mắt trắng đen rõ ràng lên trừng mắt nhìn Tống Mạc với vẻ mặt không vui, rồi mới không tình nguyện khoác lên cánh tay của anh.
Lúc này người đàn ông mới nhếch môi lên, một lần nữa bước chân đi, lúc tới gần cửa sắt, đột nhiên người đàn ông cụp mắt xuống, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói một câu: “Tần tiểu thư, thời gian khảo nghiệm hành động của cô đã tới."
Tần Ngu yên lặng lặp lại một lần ở trong lòng, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, ngước mắt lên nở một nụ cười với Tống Mạc: “Yên tâm, tôi không có bất kỳ hứng thú nào với Tống tiên sinh."
Tống Mạc liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt thờ ơ, “Rất tốt."
“Điều thứ ba là cái gì?" Tần Ngu nhanh chóng đặt ra câu hỏi.
“Ở trước mặt ba mẹ của tôi, cần Tần tiểu thư phối hợp diễn kịch một chút." Đột nhiên Tống Mạc cúi người xuống, ánh mắt cúi xuống nhìn.
Đầu vai của người đàn ông dường như chạm vào người cô, Tần Ngu vừa quay đầu, liền có thể nhìn thấy gò má của anh xuất hiện trước mắt của cô, cái cằm thẳng và nhọn.
Trong lòng giật mình, dường như theo bản năng cô bật thốt ra, “Anh muốn làm gì?" Nhưng mà, một giây sau, lời nói còn chưa tới đầu lưỡi, thì thấy người đàn ông ngồi thẳng lên, lui trở về vị trí cũ, mà ở giữa ngón tay thon dài của anh, kẹp một điếu thuốc.
Thì ra ... Anh chỉ muốn châm thuốc.
Tần Ngu nghĩ tới vừa rồi mình giống như con chim sợ cành cây cong, không nhịn được cảm thấy trên mặt nóng lên.
Người đàn ông cầm lấy cái bật lửa ở bên cạnh, đốt lửa lên, hít một hơi, nhìn về phía cô, “Tần tiểu thư suy nghĩ như thế nào?"
“Hả?" Tần Ngu hơi ngẩn ra, có chút không biết nói như thế nào, cô cũng không biết sở dĩ anh muốn hút thuốc, là vì cho cô thêm chút thời gian để suy nghĩ.
Người đàn ông khẽ híp mắt lại, “Yêu cầu vừa rồi của tôi, Tần tiểu thư có đồng ý đáp ứng hay không?"
Tần Ngu “A" một tiếng, dường như nhớ tới cái gì, hỏi, “Diễn kịch sao?"
Bàn tay Tống Mạc cầm điếu thuốc đặt ở trên môi, liếc nhìn cô một cái, mới chậm rãi nói, “Nếu như ở trước mặt ba mẹ của tôi cô chỉ cần biểu hiện ra bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, lơ đãng thể hiện ra những chi tiết nhỏ như thể hiện những hành động cô thật lòng quan tâm tới tôi, lo lắng thương yêu tôi."
“..." Cái gì gọi là thể hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời, chẳng lẽ cô không phải là cô gái dịu dàng ngoan ngoãn sao!
Tần Ngu hơi bất mãn trừng mắt nhìn người đàn ông một cái, “Cho nên nói chúng ta cần làm ra vẻ tôn trọng nhau như khách, giả vờ biểu hiện chim cá tình thâm?"
“Có thể nói là như vậy?"
“Ồ, cái này cũng đơn giản thôi." Tần Ngu rất tự tin đối với bản lĩnh của mình, từ nhỏ cô đã thích diễn trò, nếu như không phải là do hoàn cảnh gia đình không tốt, nói không chừng bây giờ cũng cũng là một ngôi sao nổi tiếng trong giới nghệ sỹ rồi, hoặc là đã trở thành một đại tài tử. Táo đỏ lesl^e quyy do^nn.
Người đàn ông có chút ngoài ý muốn nhìn cô một cái, khoé miệng giật giật, dập tắt điếu thuốc mới hút được một nửa, “Quá tuyệt rồi, bây giờ cô có thể đi ra được rồi."
“Đi ra?" Tần Ngu nhíu mày.
Người đàn ông nhìn chằm chằm vào cô mấy giây, trong đôi mắt đen dài nhỏ hẹp kia ẩn chứa một nụ cười vui vẻ, nụ cười kia, vô cùng kiêu căng: “Chẳng lẽ cô còn chuẩn bị ngủ trong phòng của tôi?"
Tần Ngu nắm thành quyền, ngay lúc này cô rất muốn nện một quyền lên mặt của người đàn ông này, cái người vô cùng ngạo mạn và ích kỷ!
Nhưng mà nghĩ tới Tần Lãng, cô vẫn cố gắng nhịn được.
Chậm rãi thả lỏng tay ra, lộ ra một vẻ mặt vô cùng vui vẻ: “Tống tiên sinh, anh không biết là anh cũng nên nghe một chút yêu cầu của tôi sao?"
Trong đôi mắt đen nhánh của người đàn ông chợt sáng lên một tia kinh ngạc: “Cô cũng có yêu cầu?"
“Đương nhiên!"
“Ồ, nói nhanh lên một chút, tôi hơi mệt ."
“..." Trong lòng của Tần Ngu lại bốc lên một chút lửa giận, chẳng lẽ cô không mệt chắc, trong đầu của tên này chỉ có bản thân mình thôi sao!
Dừng mấy giây, mới nghiêng mặt qua một bên, không nhìn về phía người đàn ông: “Tôi không có tỉ mỉ như Tống tiên sinh, yêu cầu của tôi rất đơn giản, hy vọng Tống tiên sinh không cần can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của tôi." Lúc nói ra hai chữ tỉ mỉ, Tần Ngu cố ý nhấn mạnh, như có như không liếc mắt nhìn người đàn ông.
Trên khuôn mặt sạch sẽ của người đàn ông tuấn mỹ không có biểu cảm gì, không biết là không phát hiện ra ý tứ của cô hay sao, nhưng mà bên trong khuôn mặt yên lặng kia, dần dần hiện ra vẻ hờ hững: “Yên tâm, tôi hoàn toàn không có hứng thú đối với sinh hoạt cá nhân lộn xộn của cô."
Tần Ngu lặng im một lát, đứng dậy, rồi lại ở lại, buổi tối hôm nay không chừng cô không nhịn được mà đánh chết người đàn ông này.
Người đàn ông ở sau lưng cô cũng đi xuống giường, Tần Ngu mới vừa đi ra khỏi phòng của anh, thì nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng “Rầm", lúc ngoảnh đầu lại nhìn, trước mặt đã không còn khuôn mặt của người đàn ông nữa, chỉ còn lại cánh cửa lạnh lẽo.
Tần Ngu nhìn chằm chằm vào cánh cửa nhìn mấy giây, đột nhiên điên cuồng giơ chân lên không trung hướng về phía cánh cửa đạp mấy cái thật mạnh.
Một lát sau, mới hài lòng thu hồi ánh mắt, quẹt mũi một cái, hất cằm rời đi.
Mới vừa đi vài bước, dường như lại nghĩ tới cái gì đó, nhanh chóng vòng quay lại, gõ lên cửa mấy cái thật mạnh.
Một lúc lâu trong cửa truyền đến tiếng động.
Tiếng bước chân càng lúc càng rõ ràng, “Cạch cạch" một tiếng, cánh cửa được mở ra.
Trước mắt, trên người của người đàn ông chỉ mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, mái tóc ướt nhẹp rũ ở trước trán, vẫn còn đang nhỏ nước xuống, cổ áo mở rộng, da thịt trên cổ màu đồng, cũng đang đọng nước lại, một cảnh sắc mỹ nam tắm rửa rất quyến rũ, xem ra, vừa rồi anh đang tắm.
Mà ánh mắt của anh giống như nhuộm một tầng hơi nước đang lẳng lặng nhìn cô, lạnh nhạt mà xa cách, vô cùng rõ ràng, thể hiện sự bực bội và bất mãn của anh, mở miệng, giọng nói của anh rõ ràng cũng vô cùng cáu kỉnh: “Còn có chuyện gì nữa?"
Tần Ngu nhướn mày, trong lòng trộm vui mừng, cả đêm này đều là cô ăn quả đắng, bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô cũng có thể đáp trả lại được một lần, nhìn xem người đàn ông này đang tắm rửa được một nửa bị cô làm gián đoạn, trong lòng quả thật không nói ra được sự sung sướng của cô.
Trong giọng nói cũng khó dấu được vẻ thoải mái: “Ồ, tôi có thêm một yêu cầu." Tần Ngu khẽ dừng lại một chút, “Anh nhất định phải đối xử tốt với Tần Lãng."
Vẻ mặt Tống Mạc không chút thay đổi nhìn chằm chằm cô mấy giây, vẻ mặt lạnh lùng đóng sập cửa lại.
―――
Trên thực tế chứng minh, đắc tội người đàn ông có lòng dạ hẹp hòi này tuyệt đối không có kết cục tốt.
Lúc sáng sớm ngày thứ hai, trời vừa sáng, cùng lắm mới năm sáu giờ đồng hồ, Tần Ngu liên tục bị tiếng gõ cửa ầm ĩ như đòi mạng bên ngoài cửa làm cho tỉnh ngủ, cô liền cảm nhận sâu sắc chuyện này.
Cô lê tấm thân nặng nề ra mở cửa, Tống Mạc đang đứng ngoài cửa, đi giày tây, khí chất tuyệt vời, cao quý khác hẳn người thường, vẫn là gương mặt đó, màu da trắng trẻo, nét mặt sáng sủa, mũi cao môi mỏng, vừa thanh tú vừa anh tuấn, cùng lúc đó đối lập rất rõ ràng với hình tượng của cô đầu bù tóc rối quần áo xốc xếch, mà người đàn ông có đôi mắt đen và sáng như ánh mặt trời, mang theo nụ cười thản nhiên, từ trên cao nhìn xuống cô.
Nụ cười kia, rõ ràng là kiêu căng và đắc ý.
Tần Ngu dường như muốn nổi điên, liếc mắt một cái ấm ức nhìn chằm chằm anh mấy giây, mới nhịn xuống, không một cước đạp bay anh ra ngoài.
Một tay chống lên cánh cửa, ngẩng đầu lên, vô cùng không kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông: “Chuyện gì?"
“À, tôi chỉ là đến thông báo với cô một chút, cô không cần dậy sớm, đồ ăn sáng của Tần Lãng đã có Vú Trương chuẩn bị, xong rồi sẽ để lái xe đưa con đi nhà trẻ." Giọng nói của người đàn ông này mới sáng sớm rất dễ nghe giống như là nốt trầm của đàn dương cầm, nhẹ nhàng nổi lên, lưu loát lại dồi dào từ tính.
Ngón tay của Tần Ngu tỳ lên cánh cửa khẽ gõ nhịp hai cái: “Chỉ như vậy?"
“Ừhm." Người đàn ông cúi đầu khẽ đáp một tiếng, giống như là giọng mũi hừ ra vậy.
Ừhm? Anh ta còn không biết xấu hổ “Ừhm"? Mới sáng sớm đã làm ầm lên như vậy để gọi cô dậy, sau đó chỉ nói với cô một câu sáng nay không cần dậy sớm!
Mẹ kiếp! Đúng thật là ngày chó chết mà!
Vẻ mặt Tần Ngu u ám trừng mắt lườm người đàn ông vài lần xong, không chút lưu tình dùng sức đóng sầm cửa lại.
Ai ngờ, vừa mới ngã chổng vó chân lên trời nằm xuống giường xong, ngoài cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa rất nhỏ.
Tần Ngu nhíu mày, không kiên nhẫn mở mắt ra, nhìn về phía cửa.
Cánh cửa từ từ bị đẩy ra, người đàn ông không nhanh không chậm đi vào.
Tần Ngu “lăn" một chút rồi ngồi dậy, theo bản năng túm lấu cái chăn quấn người lại: “Còn có chuyện gì?"
“Quên không nói cho cô biết, ăn sáng xong sẽ có người đưa cô đi trang điểm." Hai tay của người đàn ông bỏ vào trong túi quần, vẻ mặt kiêu căng nhìn chằm chằm bộ dạng cô ngồi trên giường.
“Trang điểm để làm gì?" Tần Ngu nhíu mày.
“À, trưa hôm nay tôi sẽ đến đưa cô trở về nhà cũ, để gặp bọn họ."
―――
Đúng giữa trưa, xe dừng lại ở một nơi ngoại thành, nơi có không khí cực kỳ trong lành, Tần Ngu theo Tống Mạc xuống xe.
Trước mặt, là một căn biệt thự theo phong cách Châu Âu cổ xưa, kiến trúc được thiết kế kết hợp rất hài hoà giữa vẻ cổ điển của Châu Âu và phong cách lãng mạn của nước Anh, ở chính giữa là một mảnh màu xanh sum xuê đứng sừng sững, giống như là một thành phố cổ xưa nhất tồn tại một cách yên ả, cũng giống như cái danh xưng nhà họ Tống này, nhiều năm qua, liên tục cắm rễ sâu trong thành phố này, cắm rễ trong lòng mỗi người, làm cho người ta sinh lòng kính sợ, không dám xâm phạm.
Xuyên qua cánh cổng sắt màu đen, có thể nhìn thấy bên trong biệt thự rộng lớn như vậy, hoàn toàn không có cảm giác mùa đông mang tới quang cảnh hiu quạnh tiêu điều, trái lại, một không gian bừng bừng sức sống, loài hoa cỏ không biết tên mọc trên bãi đất trống vô cùng xanh tươi, cho dù có như vậy cũng không hề mọc lộn xộn, mỗi một chỗ đều được chăm sóc rất sạch sẽ và lịch sự, vô cùng có phong độ của nhà danh môn.
Tần Ngu không khỏi thừa nhận, cô có chút khẩn trương, nhưng khi cô ngước mắt muốn tìm chút an ủi trên người của Tống Mạc, thì mới phát hiện, người đàn ông này đã sớm đi lên phía trước, không thèm để ý chút nào tới sự tồn tại của cô.
Vẻ mặt Tần Ngu lo lắng nhìn theo bóng lưng cao lớn của anh mấy lần, sau đó chạy chậm đuổi theo anh.
Phía trước bên trong cửa lớn bằng sắt đột nhiên có một người đi ra, bề ngoài chắc khoảng bốn mươi lăm tuổi, mặc bộ quần áo tây trang màu đen, khuôn mặt thân thiện nhưng lại thể hiện ra vẻ khôn khéo.
Tống Mạc thấy tình cảnh này, đột nhiên dừng chân lại, nghiêng đầu nhìn về phía cô, bàn tay vốn đang để trong túi quần lại đưa ra trước mặt cô.
Tần Ngu hơi ngẩn ra, cái này là có ý gì? Muốn cô đỡ sao? Quy củ của nhà giàu thật là kỳ quái, suy nghĩ một lúc lâu, cũng vẫn đưa tay ra, đỡ lấy cánh tay của Tống Mạc.
Vẻ mặt của người đàn ông quái dị nhìn cô một cái: “Cô đang làm cái gì vậy?"
“Không phải anh muốn tôi dìu anh sao?" Tần Ngu trả lời như lẽ đương nhiên.
Người đàn ông giật giật khóe miệng, trên khuôn mặt trắng trẻo đẹp trai rõ ràng lộ ra vẻ khinh bỉ, “Tần tiểu thư, cô đi ra ngoài cũng không mang theo đầu óc sao? Ý của tôi là, khoác lên cánh tay của tôi."
Trong lòng Tần Ngu khẽ rung động, thì ra là ý này sao. Nhưng mà, người đàn ông này không thể nói mấy câu tốt lành được sao? Thật là, đã qua vài năm rồi, một chút tiến bộ cũng không có, vẫn y như lúc mới quen, vô cùng độc mồm độc miệng, không trách được hai mươi tám tuổi rồi mà vẫn còn độc thân.
Ngước đôi mắt trắng đen rõ ràng lên trừng mắt nhìn Tống Mạc với vẻ mặt không vui, rồi mới không tình nguyện khoác lên cánh tay của anh.
Lúc này người đàn ông mới nhếch môi lên, một lần nữa bước chân đi, lúc tới gần cửa sắt, đột nhiên người đàn ông cụp mắt xuống, cúi đầu ghé sát vào tai cô nói một câu: “Tần tiểu thư, thời gian khảo nghiệm hành động của cô đã tới."
Tác giả :
Tiểu Yêu Hoan Hoan