Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo
Chương 10: Oan gia ngõ hẹp
Cái gọi là oan gia ngõ hẹp chính là đây!
Muốn chết tử tế cũng không được, người cô đụng phải, vừa vặn chính là Tống Mạc.
Trong tầm mắt, vẻ mặt của anh không chút thay đổi nhìn cô, có lẽ bởi vì bị cô đụng phải có chút đau, chân mày khẽ chau lại.
Trong lòng Tần Ngu lộp bộp một tiếng, trong đầu chỉ hiện ra một chữ, chạy...
Mà trên thực tế, đúng là cô cũng làm như vậy.
Chỉ là, kế hoạch không được thành công, bởi vì cánh tay của cô bị anh kéo lại, mạnh mẽ kéo lại, cô giãy giụa hai cái, trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, không cần nghĩ, Tần Ngu cũng biết nhất định trên cánh tay của mình đã đầy vết đỏ.
Không thể làm gì nữa đành phải quay đầu lại, trong mắt cô là một bàn tay trắng nõn đang kéo cánh tay của cô, nhìn qua hướng cánh tay bên cạnh, cô nhìn thấy một cô gái, nét mặt của cô gái ấy cực kỳ xinh đẹp, đang bễ nghễ quan sát cô, toàn thân đầy vẻ sang trọng.
Tần Ngu biết cô gái này, chính là vợ sắp cưới của Tống Mạc trong truyền thuyết, Lê Nhược.
Mới vừa nãy còn ở Tống thị, mà bây giờ Tống Mạc lại xuất hiện ở trong bệnh viện, còn đi cùng cô ta, như thế xem ra, tin đồn cũng không phải đồn bậy, không có lửa thì sao có khói, Lê Nhược rất có thể sẽ trở thành vợ của Tống Mạc.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy một màn này, đáy lòng lại khẽ nổi lên ghen tuông.
Lê Nhược Nhìn chằm chằm cô đang thất thần trống rỗng, có giọng nói xuyên thấu từ không khí đến trong tai cô, "Vị tiểu thư này, đụng vào người ta không nói xin lỗi sao?"
Lúc này Tần Ngu mới hoàn hồn, ý thức được mình hơi luống cuống.
Thu lại vẻ mặt cứng ngắc thoáng cái thay vào một bộ dáng cung kính vui vẻ, nhìn chằm chằm về phía Tống Mạc, khẽ khom người, "Tống tổng, thật ngại quá, là tôi mắt mù, đụng vào thân thể tôn quý của anh, tôi biết rõ anh ghét tôi, anh yên tâm, tôi liền đi khỏi."
Thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn.
Lê Nhược thấy thế cũng không một mực không tha.
Mà Tống Mạc, từ đầu tới đuôi cũng không nói một lời, giống như người đứng xem.
Tần Ngu thấy không có ai ngăn chặn mình, bộ dạng xun xoe chạy đi, chỗ này không phải là chỗ nên ở lâu, nếu như Tống Mạc đột nhiên giở chứng muốn cô bồi thường tiền thuốc thang, cái được không bù đắp đủ cái mất, Tống Mạc không phải người nhu nhược, chỉ đụng một cái liền chịu không nổi, mà là Tần Ngu cho rằng, loại giàu có như Tống Mạc, đều thích đùa cợt người khác, làm người ta khó xử.
Tống Mạc lẳng lặng nhìn bóng dáng trong không khí càng lúc càng xa, bóng dáng nhỏ bé như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình, bất quá chỉ một cái chớp mắt, liền bị anh mạnh mẽ đè xuống, cô gái này, anh hận còn không hết, làm sao có thể có tư tưởng với cô.
Lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lập tức sải bước, "Đi thôi."
Lê Nhược rất nhanh theo kịp, cười tươi khoác cánh tay của Tống Mạc, như có điều suy nghĩ quan sát nét mặt anh vài lần, thử dò xét lên tiếng hỏi, "Anh biết cô bé lúc nãy sao?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay hết sức chuẩn, ánh mắt mới vừa rồi của Tống Mạc khi nhìn về phía cô bé kia thật không đơn giản, giữa bọn họ hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Môi mỏng của Tống Mạc hé mở, "Lúc trước, khi ở bên ngoài sinh sống đã quen biết."
"Anh rất quen thuộc với cô bé kia sao?" Lê Nhược cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Tống Mạc, hoặc là nói, là cô cảm thấy hứng thú với Tống Mạc.
Giọng nói của Tống Mạc có chút cứng ngắc khẽ quát một tiếng, "Lê Nhược!"
Lê Nhược lập tức im miệng, đáy mắt lóe lên một tia ý tứ hàm xúc không rõ.
Mấy giây sau, giọng nói của Tống Mạc hòa hoãn không ít, đẩy cửa khoa phụ sản ra, "Đi kiểm tra đi, về sau chuyện của anh, không cần em quan tâm."
Khúc quanh ở lầu hai, là bóng dáng của Tần Ngu đang lén lén lút lút, không biết vì sao, nhìn thấy bóng lưng của anh cùng người phụ nữ kia rời đi, cô lại ma xui quỷ khiến muốn biết bọn họ đến bệnh viện để làm gì.
Chỉ là, bây giờ thấy kết quả này, lại làm cho cô có chút hối hận.
Bởi vì Tống Mạc với người phụ nữ kia vào khoa phụ sản, như thế xem ra, tin đồn nói Lê Nhược mang thai con của Tống Mạc thực sự không phải là giả.
Đáy lòng tuôn ra một trận khổ sở, giống như có con sâu nhỏ gặm cắn ở trong ngực của mình.
Thất thần một hồi lâu, hoàn hồn, rời đi.
Cô và Tống Mạc, nên là người xa lạ.
Muốn chết tử tế cũng không được, người cô đụng phải, vừa vặn chính là Tống Mạc.
Trong tầm mắt, vẻ mặt của anh không chút thay đổi nhìn cô, có lẽ bởi vì bị cô đụng phải có chút đau, chân mày khẽ chau lại.
Trong lòng Tần Ngu lộp bộp một tiếng, trong đầu chỉ hiện ra một chữ, chạy...
Mà trên thực tế, đúng là cô cũng làm như vậy.
Chỉ là, kế hoạch không được thành công, bởi vì cánh tay của cô bị anh kéo lại, mạnh mẽ kéo lại, cô giãy giụa hai cái, trên cánh tay truyền đến một trận đau đớn, không cần nghĩ, Tần Ngu cũng biết nhất định trên cánh tay của mình đã đầy vết đỏ.
Không thể làm gì nữa đành phải quay đầu lại, trong mắt cô là một bàn tay trắng nõn đang kéo cánh tay của cô, nhìn qua hướng cánh tay bên cạnh, cô nhìn thấy một cô gái, nét mặt của cô gái ấy cực kỳ xinh đẹp, đang bễ nghễ quan sát cô, toàn thân đầy vẻ sang trọng.
Tần Ngu biết cô gái này, chính là vợ sắp cưới của Tống Mạc trong truyền thuyết, Lê Nhược.
Mới vừa nãy còn ở Tống thị, mà bây giờ Tống Mạc lại xuất hiện ở trong bệnh viện, còn đi cùng cô ta, như thế xem ra, tin đồn cũng không phải đồn bậy, không có lửa thì sao có khói, Lê Nhược rất có thể sẽ trở thành vợ của Tống Mạc.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy một màn này, đáy lòng lại khẽ nổi lên ghen tuông.
Lê Nhược Nhìn chằm chằm cô đang thất thần trống rỗng, có giọng nói xuyên thấu từ không khí đến trong tai cô, "Vị tiểu thư này, đụng vào người ta không nói xin lỗi sao?"
Lúc này Tần Ngu mới hoàn hồn, ý thức được mình hơi luống cuống.
Thu lại vẻ mặt cứng ngắc thoáng cái thay vào một bộ dáng cung kính vui vẻ, nhìn chằm chằm về phía Tống Mạc, khẽ khom người, "Tống tổng, thật ngại quá, là tôi mắt mù, đụng vào thân thể tôn quý của anh, tôi biết rõ anh ghét tôi, anh yên tâm, tôi liền đi khỏi."
Thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn.
Lê Nhược thấy thế cũng không một mực không tha.
Mà Tống Mạc, từ đầu tới đuôi cũng không nói một lời, giống như người đứng xem.
Tần Ngu thấy không có ai ngăn chặn mình, bộ dạng xun xoe chạy đi, chỗ này không phải là chỗ nên ở lâu, nếu như Tống Mạc đột nhiên giở chứng muốn cô bồi thường tiền thuốc thang, cái được không bù đắp đủ cái mất, Tống Mạc không phải người nhu nhược, chỉ đụng một cái liền chịu không nổi, mà là Tần Ngu cho rằng, loại giàu có như Tống Mạc, đều thích đùa cợt người khác, làm người ta khó xử.
Tống Mạc lẳng lặng nhìn bóng dáng trong không khí càng lúc càng xa, bóng dáng nhỏ bé như vậy, trong lòng đột nhiên giật mình, bất quá chỉ một cái chớp mắt, liền bị anh mạnh mẽ đè xuống, cô gái này, anh hận còn không hết, làm sao có thể có tư tưởng với cô.
Lạnh nhạt thu hồi ánh mắt, lập tức sải bước, "Đi thôi."
Lê Nhược rất nhanh theo kịp, cười tươi khoác cánh tay của Tống Mạc, như có điều suy nghĩ quan sát nét mặt anh vài lần, thử dò xét lên tiếng hỏi, "Anh biết cô bé lúc nãy sao?"
Giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay hết sức chuẩn, ánh mắt mới vừa rồi của Tống Mạc khi nhìn về phía cô bé kia thật không đơn giản, giữa bọn họ hẳn là đã xảy ra chuyện gì đó.
Môi mỏng của Tống Mạc hé mở, "Lúc trước, khi ở bên ngoài sinh sống đã quen biết."
"Anh rất quen thuộc với cô bé kia sao?" Lê Nhược cảm thấy hứng thú đối với chuyện của Tống Mạc, hoặc là nói, là cô cảm thấy hứng thú với Tống Mạc.
Giọng nói của Tống Mạc có chút cứng ngắc khẽ quát một tiếng, "Lê Nhược!"
Lê Nhược lập tức im miệng, đáy mắt lóe lên một tia ý tứ hàm xúc không rõ.
Mấy giây sau, giọng nói của Tống Mạc hòa hoãn không ít, đẩy cửa khoa phụ sản ra, "Đi kiểm tra đi, về sau chuyện của anh, không cần em quan tâm."
Khúc quanh ở lầu hai, là bóng dáng của Tần Ngu đang lén lén lút lút, không biết vì sao, nhìn thấy bóng lưng của anh cùng người phụ nữ kia rời đi, cô lại ma xui quỷ khiến muốn biết bọn họ đến bệnh viện để làm gì.
Chỉ là, bây giờ thấy kết quả này, lại làm cho cô có chút hối hận.
Bởi vì Tống Mạc với người phụ nữ kia vào khoa phụ sản, như thế xem ra, tin đồn nói Lê Nhược mang thai con của Tống Mạc thực sự không phải là giả.
Đáy lòng tuôn ra một trận khổ sở, giống như có con sâu nhỏ gặm cắn ở trong ngực của mình.
Thất thần một hồi lâu, hoàn hồn, rời đi.
Cô và Tống Mạc, nên là người xa lạ.
Tác giả :
Tiểu Yêu Hoan Hoan