Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế
Chương 246
Giang Ninh Phiến ôm chặt hai chân mình, hạ thấp mí mắt xuống không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của anh.
Trong mắt của Hạng Chí Viễn, thực sự chứa đựng quá nhiều tình yêu và cưng chiều, nóng bỏng đến mức cô không dám nhìn thẳng.
Thấy Giang Ninh Phiến vẫn không muốn nói chuyện, cặp mắt của Hạng Chí Viễn trở nên u ám, xoay người đi ra ngoài.
Đến gần phòng bếp, Hạng Chí Viễn còn chưa đi vào, một loạt những tiếng thì thầm bàn tán đã truyền ra từ bên trong.
“Nghe nói khi được tìm thấy, trên người cô Giang không một mảnh vải che thân, cả người toàn là máu, vô cùng đáng sợ."
“Sao mà tôi còn nghe nói rằng giữa hai chân cô Giang cũng không sạch sẽ, có phải là đã bị cái kia rồi hay không…"
“Chuyện này rất bình thường, trên giang hồ còn thiếu trường hợp cướp đoạt, làm nhục người phụ nữ của đối phương sao? Có lẽ cậu Hạng đã bị kẻ thù đội cho một cái mũ xanh."
“Vậy thì cô Giang thật quá đáng thương, chắc là cậu Hạng cũng không cần cô ấy nữa."
“Chắc chắn rồi, cậu dạng ghét nhất là những thứ bẩn thỉu, cô Giang lại chắc chắn đã bị người kia… rồi…"
Tiếng bàn tán mãi không ngừng lại.
Hạng Chí Viễn đứng ở bên ngoài phòng bếp, trên mặt không chút biểu cảm nào, chỉ có đôi mắt lộ ra ánh sáng lạnh lẽo…
Cô Minh Thành dẫn theo mấy tên đàn em đi tới, nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao ở bên trong thì lập tức trợn tròn mắt: “Con mẹ nó, đám nữ đầu bếp này thật sự là rảnh không có chuyện làm. Không biết cậu dạng ghét nhất là có người âm thầm bàn tán về chuyện của mình sao? Hơn nữa, ai con mẹ nó nói rằng Giang Ninh Phiến đã bị cái kia hả?"
Cô Minh Thành nói xong câu này thì muốn xông vào bên trong, Hạng Chí Viễn lại nhấc ngang một cánh tay lên, chắn ở trước mặt của anh ta, tầm mắt rơi vào chỗ phòng bếp, giọng nói lạnh lùng: “Súng."
“Hả?" Cô Minh Thành sửng sốt.
Giọng nói của cậu dạng nghe ra thì không khỏi quá bình tĩnh.
“Súng." Giọng điệu của Hạng Chí Viễn lập tức lại lạnh đi mấy độ: “Nghe không hiểu tiếng người sao?"
“Vâng, cậu Hạng."
Cô Minh Thành vội vàng rút súng ra đưa cho Hạng Chí Viễn.
Hạng Chí Viễn lạnh lùng đi về phía phòng bếp, vừa đi vừa mở chốt an toàn trên thân súng ra, sải bước lớn tiến vào phòng bếp, cầm lấy súng nhắm thẳng vào đám nữ đầu bếp đang bận rộn rửa rau ở bên trong.
“Á, cậu Hạng…"
“Xin đừng mà, cậu Hạng. Chúng tôi biết sai rồi!"
Tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp nơi.
Hạng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào đám nữ đầu bếp này, cặp mắt đỏ ngầu dữ tợn, phủ đầy sát khí, bàn tay thon dài dùng sức siết chặt khẩu súng, sợi dây cót căng ra trong đầu gần như đứt mất…
Mấy nữ đầu bếp bị dọa sợ co cụm lại thành một đám, run lẩy bẩy.
“Bốp."
Sắc mặt Hạng Chí Viễn xanh đen, cuối cùng anh ném vỡ cây súng đang cầm trong tay, không hề nổ súng, hung tợn gầm lên: “Cút! Toàn bộ cát hết cho tôi! Đừng để tôi nhìn thấy đám người này nữa!"
“Dạ, cậu Hạng."
Cô Minh Thành và mấy tên đàn em đứng ở bên ngoài nghe vậy thì lập tức vọt vào trong đuổi người, có mấy nữ đầu bếp đã bị dọa cho hai chân mềm nhũn không bước đi được, hoàn toàn bị lôi ra bên ngoài.
Giọng nói của Hạng Chí Viễn toát ra sự lạnh lẽo vô hạn: “Đi trông nom Tiêm Tiêm, không được phép hỏi bất kỳ điều gì. Ai dám nói nhiều thêm một câu, lập tức xử lý cho tôi!"
Anh không cho phép người nào bàn tán về Tiêm Tiêm ở sau lưng anh.
Một chữ cũng không được!
“Vâng, cậu Hạng" Cô Minh Thành liên tục gật đầu không ngừng.
Sau khi đuổi hết toàn bộ đám nữ đầu bếp kia đi, Cô Minh Thành chạy đến phòng ngủ chính của Hạng Chí Viễn, vừa đi vào vừa bắt đầu ồn ào báo tin: “Chị Phiến, mới vừa rồi chị không được nhìn thấy, toàn bộ đám nữ đầu bếp đều bị đuổi đi rồi, dọa chết người, hôm nay tâm trạng của cậu dạng kém lắm."
Còn tưởng rằng tìm được chị Phiến rồi thì tâm trạng của cậu Hạng có thể khá hơn một chút.
Cô Minh Thành nhìn về phía giường ngủ, chỉ thấy Giang Ninh Phiến cuộn chặt thân thể lại ngồi ở trên giường, ánh mắt ngây ngốc nhìn về phía trước.
Không có tiếng đáp lại.
Nét mặt thẫn thờ.
Hình như bác sĩ đã nói là cô bị sợ hãi quá mức.
“Chị Phiến, chị có ổn không?" Cô Minh Thành đi đến gần giường, lo âu nhìn Giang Ninh Phiến.
Giang Ninh Phiến không nói gì!