Cô Vợ Của Ông Trùm Âu Mỹ
Chương 106
- " Anh nhìn xem, từ lúc nào mà Bao đại nhân lại có anh em song sinh thế?". Cô chọc chọc ngón tay trỏ vào khuôn mặt anh, cười tinh nghịch nói.
Anh liếc mắt nhìn cô rồi nhân cơ hội này cuối xuống phủ đôi môi kiêu ngạo của mình vào đôi môi anh đào đang cười tươi của cô. Anh đưa chiếc lưỡi mình vào trong khoang miệng cô hút lấy chất ngọt chỉ thuộc riêng về cô. Cô không phản kháng với nụ hôn này của anh ngược lại còn nhiệt tình đáp trả. Vì sự nhiệt tình quá mức của cô khiến cho vật nam tính của anh bắt đầu trỗi dậy. Tuy rất muốn ăn cô ngay lúc này nhưng anh cũng không thể ăn được bởi lẽ cô còn đang bị thương. Hôn cô một lúc anh kéo cô ôm chặt vào lòng phà hơi thở ấm nóng của mình vào cổ cô.
- " Tiểu Ngạn, anh là một người vô cùng ngang ngược, vô cùng tàn nhẫn xấu xa, là một người không biết dịu dàng với người khác còn là một tản băng ngàn năm là một người vô cùng vô sỉ cưỡng bức "con gái nhà lành" nhưng em vẫn thích anh". Cô nói rồi ngồi thẳng hôn vào chiếc cằm tinh tế của anh, đành chịu thôi vì chiều cao của cô chỉ có nhiêu đây, mặc dù vậy nhưng trên môi cô nỡ một nụ cười ngọt ngào ấm áp.
- " Em là mắng tôi?". Anh nhíu mày nhìn cô ánh mắt hiện lên tia cưng chiều vô đối.
- " Không phải, là cầu hôn". Cô lắc đầu rồi cất giọng nữa đùa nữa thật nói.
- " Anh nhớ không lầm là em cưỡng bức anh?". Anh trầm ngâm nhìn cô rồi cất giọng trầm trầm nói, cô nghe anh nói vậy liền úp mặt vào lòng ngực anh mà trốn tránh.
Nghĩ lại thật là xấu hổ......
Cô vậy mà uống phải xuân dược rồi chủ động cùng anh làm chuyện đó cơ chứ? Nhưng mà rõ ràng người có lợi là anh chứ nào phải cô? Nhưng nghĩ lại rồi thôi vì dù sao cũng có chút vui vui.
- " Quân, cám ơn anh vì đã đến bên đời em". Cô đột nhiên cất giọng ngọt như đường nói. Phải nếu không có anh xuất hiện trong đời cô thù có lẽ cô vẫn chưa thể trả được mối thù sâu đậm của mình. Nếu không có anh cô thật sự không biết cảm giác được một người yêu thương, bảo vệ bằng cả tính mạng là như thế nào.
- " Là em đến bên đời anh, em mang đến cho anh rất nhiều thứ. Em là người quan trọng nhất đối với anh. Dù có hi sinh cả tính mạng mình để em và con được cuộc sống tốt nhất thì anh vẫn làm". Anh cất giọng thật lòng nhìn cô nói, cô gật đầu mỉm cười rồi dựa vào vai anh. Phải cô hiểu được suy nghĩ của anh bởi vì anh cũng như cô, cả hai đều là người quan trọng nhất trong lòng của đối phương.
Lúc này ngoài cửa Khải Ngạn và Hạ Khải Phong một lần nữa đi vào thấy anh và cô đang ngồi với dáng vẻ vô cùng ám mụi. Hạ Khải Phong thản nhiên đi lại sofa ngồi vì anh ta biết Tần Ngạn Quân đã không còn tức giận nữa rồi.
- " Daddy ai mới là bảo bối của daddy thế?". Khải Ngạn cất giọng non nớt hỏi anh, ánh mắt cậu bé rất mong đợi.
- " Mami con là tâm can bảo bối của ta". Anh nói rồi thản nhiên đưa tay vuốt mái tóc màu hạt dẻ của cô.
- " Còn con?". Nghe anh nói vậy cậu bé có chút nhíu mày nhưng vẫn cói hỏi tiếp.
- " Một sự cố ngoài ý muốn, nhưng con từng giúp ích cho ta". Anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương rồi cất giọng nói với đứa con trai của mình.
- " Giúp gì thế ạ?". Nghe anh nói vậy mắt cô bé chợt sáng lên trong đầu mang một suy nghĩ rằng mình là đại cứu tinh của daddy.
- " Quá trình tạo ra con". Anh thản nhiên thốt ra 5 từ rồi bế cô xuống giường đi lại sofa ngồi và lấy thức ăn đút cho cô ăn.
Từng cử chỉ hành động của anh dành cho cô đều rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Khải Ngạn nhìn anh bằng ánh mắt không phục tại sao lại là quá trình tạo ra cậu bé cơ chứ? Rõ ràng cậu rất đáng yêu cơ mà?
- " Daddy người đút con ăn nữa". Khải Ngạn nhìn anh nói ánh mắt trong sáng ngây thơ của cậu bé rất đang yêu.
- " Con không tự ăn được thì đừng ăn". Anh nói rồi tiếp tục đút cô ăn.
Khải Ngạn nghe anh nói vậy trong lòng lại càng không phục. Đây được gọi là trọng vợ khinh con này. Nghĩ vậy rồi cậu bé đi lại ôm Hạ Khải Phong đang ngồi cười nhìn cậu bé. Cậu bé ngồi trong lòng Hạ Khải Phong đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh ta. Hạ Khải Phong lắc đầu với dáng vẻ này của Khải Ngạn, trong lòng anh ta Khải Ngạn cũng như là con ruột của anh ta rồi.
- " Hừ, biết vậy con sẽ tác họp cho mami và chú Thiên. Chú ấy sẽ tốt với con thương con hơn daddy". Cậu bé ngây thơ cất giọng nói.
- " Con nói lại lần nữa". Đột nhiên anh trầm mặt cất giọng lạnh như băng nhìn cậu bé nói.
- " Con nói daddy là tốt nhất, chú Thiên không hợp với mami, chỉ có daddy mới xứng với mami". Nghe giọng điệu của anh thì cậu bé biết mình đã nói sai bèn nói lại những lời khác mong xoa dịu sự tức giận của anh.
Cô thấy anh hung hăng như thế liền dùng tay xoay mặt của anh về đối diện với mình và rồi hôn má ánh một cái xem như dỗ ngọt. Anh xoa đầu cô rồi tiếp tục đút thức ăn cho cô mà bỏ mặc Khải Ngạn.
Bây giờ trong lòng cậu bé đang vô cùng ấm ức, tại sao cậu nói những lời ngon ngọt như thế mà daddy không hết tức giận trong khi mami chỉ hôn má daddy một cái thôi chứ? Người lớn đúng là khó hiểu, daddy đáng bị mang ra bắn bỏ.......
#lề: mọi người ai hóng H+ không ạ? Nếu có thì cmt nha
Anh liếc mắt nhìn cô rồi nhân cơ hội này cuối xuống phủ đôi môi kiêu ngạo của mình vào đôi môi anh đào đang cười tươi của cô. Anh đưa chiếc lưỡi mình vào trong khoang miệng cô hút lấy chất ngọt chỉ thuộc riêng về cô. Cô không phản kháng với nụ hôn này của anh ngược lại còn nhiệt tình đáp trả. Vì sự nhiệt tình quá mức của cô khiến cho vật nam tính của anh bắt đầu trỗi dậy. Tuy rất muốn ăn cô ngay lúc này nhưng anh cũng không thể ăn được bởi lẽ cô còn đang bị thương. Hôn cô một lúc anh kéo cô ôm chặt vào lòng phà hơi thở ấm nóng của mình vào cổ cô.
- " Tiểu Ngạn, anh là một người vô cùng ngang ngược, vô cùng tàn nhẫn xấu xa, là một người không biết dịu dàng với người khác còn là một tản băng ngàn năm là một người vô cùng vô sỉ cưỡng bức "con gái nhà lành" nhưng em vẫn thích anh". Cô nói rồi ngồi thẳng hôn vào chiếc cằm tinh tế của anh, đành chịu thôi vì chiều cao của cô chỉ có nhiêu đây, mặc dù vậy nhưng trên môi cô nỡ một nụ cười ngọt ngào ấm áp.
- " Em là mắng tôi?". Anh nhíu mày nhìn cô ánh mắt hiện lên tia cưng chiều vô đối.
- " Không phải, là cầu hôn". Cô lắc đầu rồi cất giọng nữa đùa nữa thật nói.
- " Anh nhớ không lầm là em cưỡng bức anh?". Anh trầm ngâm nhìn cô rồi cất giọng trầm trầm nói, cô nghe anh nói vậy liền úp mặt vào lòng ngực anh mà trốn tránh.
Nghĩ lại thật là xấu hổ......
Cô vậy mà uống phải xuân dược rồi chủ động cùng anh làm chuyện đó cơ chứ? Nhưng mà rõ ràng người có lợi là anh chứ nào phải cô? Nhưng nghĩ lại rồi thôi vì dù sao cũng có chút vui vui.
- " Quân, cám ơn anh vì đã đến bên đời em". Cô đột nhiên cất giọng ngọt như đường nói. Phải nếu không có anh xuất hiện trong đời cô thù có lẽ cô vẫn chưa thể trả được mối thù sâu đậm của mình. Nếu không có anh cô thật sự không biết cảm giác được một người yêu thương, bảo vệ bằng cả tính mạng là như thế nào.
- " Là em đến bên đời anh, em mang đến cho anh rất nhiều thứ. Em là người quan trọng nhất đối với anh. Dù có hi sinh cả tính mạng mình để em và con được cuộc sống tốt nhất thì anh vẫn làm". Anh cất giọng thật lòng nhìn cô nói, cô gật đầu mỉm cười rồi dựa vào vai anh. Phải cô hiểu được suy nghĩ của anh bởi vì anh cũng như cô, cả hai đều là người quan trọng nhất trong lòng của đối phương.
Lúc này ngoài cửa Khải Ngạn và Hạ Khải Phong một lần nữa đi vào thấy anh và cô đang ngồi với dáng vẻ vô cùng ám mụi. Hạ Khải Phong thản nhiên đi lại sofa ngồi vì anh ta biết Tần Ngạn Quân đã không còn tức giận nữa rồi.
- " Daddy ai mới là bảo bối của daddy thế?". Khải Ngạn cất giọng non nớt hỏi anh, ánh mắt cậu bé rất mong đợi.
- " Mami con là tâm can bảo bối của ta". Anh nói rồi thản nhiên đưa tay vuốt mái tóc màu hạt dẻ của cô.
- " Còn con?". Nghe anh nói vậy cậu bé có chút nhíu mày nhưng vẫn cói hỏi tiếp.
- " Một sự cố ngoài ý muốn, nhưng con từng giúp ích cho ta". Anh nhìn cô bằng ánh mắt yêu thương rồi cất giọng nói với đứa con trai của mình.
- " Giúp gì thế ạ?". Nghe anh nói vậy mắt cô bé chợt sáng lên trong đầu mang một suy nghĩ rằng mình là đại cứu tinh của daddy.
- " Quá trình tạo ra con". Anh thản nhiên thốt ra 5 từ rồi bế cô xuống giường đi lại sofa ngồi và lấy thức ăn đút cho cô ăn.
Từng cử chỉ hành động của anh dành cho cô đều rất nhẹ nhàng, rất ấm áp. Khải Ngạn nhìn anh bằng ánh mắt không phục tại sao lại là quá trình tạo ra cậu bé cơ chứ? Rõ ràng cậu rất đáng yêu cơ mà?
- " Daddy người đút con ăn nữa". Khải Ngạn nhìn anh nói ánh mắt trong sáng ngây thơ của cậu bé rất đang yêu.
- " Con không tự ăn được thì đừng ăn". Anh nói rồi tiếp tục đút cô ăn.
Khải Ngạn nghe anh nói vậy trong lòng lại càng không phục. Đây được gọi là trọng vợ khinh con này. Nghĩ vậy rồi cậu bé đi lại ôm Hạ Khải Phong đang ngồi cười nhìn cậu bé. Cậu bé ngồi trong lòng Hạ Khải Phong đưa ánh mắt đáng thương nhìn anh ta. Hạ Khải Phong lắc đầu với dáng vẻ này của Khải Ngạn, trong lòng anh ta Khải Ngạn cũng như là con ruột của anh ta rồi.
- " Hừ, biết vậy con sẽ tác họp cho mami và chú Thiên. Chú ấy sẽ tốt với con thương con hơn daddy". Cậu bé ngây thơ cất giọng nói.
- " Con nói lại lần nữa". Đột nhiên anh trầm mặt cất giọng lạnh như băng nhìn cậu bé nói.
- " Con nói daddy là tốt nhất, chú Thiên không hợp với mami, chỉ có daddy mới xứng với mami". Nghe giọng điệu của anh thì cậu bé biết mình đã nói sai bèn nói lại những lời khác mong xoa dịu sự tức giận của anh.
Cô thấy anh hung hăng như thế liền dùng tay xoay mặt của anh về đối diện với mình và rồi hôn má ánh một cái xem như dỗ ngọt. Anh xoa đầu cô rồi tiếp tục đút thức ăn cho cô mà bỏ mặc Khải Ngạn.
Bây giờ trong lòng cậu bé đang vô cùng ấm ức, tại sao cậu nói những lời ngon ngọt như thế mà daddy không hết tức giận trong khi mami chỉ hôn má daddy một cái thôi chứ? Người lớn đúng là khó hiểu, daddy đáng bị mang ra bắn bỏ.......
#lề: mọi người ai hóng H+ không ạ? Nếu có thì cmt nha
Tác giả :
Bé Lỳ