Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 282: Thất kinh
Mấy tháng sau, trong khoa phụ sản bệnh viện nào đó, tiếng khóc thét như giết heo của Lâm Tử Hàn vang ra khỏi phòng sinh, truyền vào trong tai mọi người đang ở ngoài cửa.
Ngón tay nắm cùng một chỗ của Tiêu Ký Phàm trắng bệch, nghe tiếng khóc thống khổ của Lâm Tử Hàn, đau lòng cơ hồ muốn xông vào phòng sinh.
Anh thực sự là không nên làm cho cô mang thai, không nên làm cho cô chịu loại thống khổ như địa ngục này! Giờ khắc này, anh nghĩ đến chính là lúc trước Lâm Tử Hàn sinh Tiểu Thư Tuyết, dưới tình huống thống khổ như vậy, là ai vượt qua cùng cô!
Sự áy náy của Tiêu Ký Phàm với cô dấy lên lần thứ hai, ngọn lửa phừng phực đang nướng chín trái tim anh!
"Thật đáng sợ! Thật đáng sợ! Sau này đánh chết em cũng không muốn sinh baby!" Lâm Tử Y che hai tai, đi qua đi lại trên hành lang.
"Con im miệng cho mẹ!" Lâm phu nhân kéo lấy cánh tay của cô, dùng ánh mắt chỉ chỉ Tiêu Ký Phàm chuẩn bị phá cửa, ý bảo cô đừng phiền đến anh.
Lâm Tử Y vội lấy tay che miệng nhỏ nhắn của mình, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế nghỉ ngơi.
Mới vừa ngồi xuống, trong phòng sinh liền vang lên một tiếng trẻ con khóc nỉ non, cho nên mọi người bật dậy từ trên ghế, trên mặt đột nhiên lộ ra dáng tươi cười thoải mái.
"Thật tốt quá, baby cuối cùng thuận lợi sinh ra" Tiêu phu nhân vui mừng đến luống cuống chân tay, Tiêu Ký Phàm lại không có nửa điểm hài lòng, anh lo lắng chính là Lâm Tử Hàn hiện tại thế nào, bởi vì đã không có tiếng của cô.
Chỉ chốc lát sau, bác sĩ mở cửa phòng sinh, cười tủm tỉm nói với mọi người: "Chúc mừng mọi người, là một bé trai… A!" Cuối cùng là một tiếng này, là tiếng phát sinh khi bị Tiêu Ký Phàm thiếu chút nữa đẩy vào tường.
Bác sĩ sắc mặt trắng xanh liếc mắt nhìn Tiêu Ký Phàm, thấy anh lập tức chạy vội tới bên giường Lâm Tử Hàn, lý giải tâm tình anh lúc này, nụ cười trở lại trên mặt lần thứ hai.
"Cho tôi ôm một cái trước…"
"Tôi ôm trước…" Ngoại trừ Tiêu Ký Phàm, tất cả mọi người đang tranh cướp muốn ôm baby. Nguồn: https://truyenfull.vn
Bác sĩ bị mọi người vây quanh bảo vệ bé nhỏ, giương giọng nói: "Tất cả mọi người không nên gấp gáp, hiện tại ai cũng không thể ôm, tôi đưa cậu bé vào phòng giữ nhiệt" Mọi người thất vọng rũ tay xuống, mắt mở trừng trừng nhìn bác sĩ ôm cậu bé đi. Nhìn liếc mắt Tiêu Ký Phàm ngồi bên cạnh Lâm Tử Hàn, thức thời lui ra ngoài.
Tiêu Ký Phàm gắt gao nắm tay nhỏ bé của Lâm Tử Hàn, đau lòng vén sợi tóc bị mồ hôi đính vào trán, nhẹ nhàng gọi tên cô.
Lâm Tử Hàn đau đến đã bất tỉnh nghe được tiếng gọi của Tiêu Ký Phàm, yếu ớt mở hai mắt, nhìn anh tủi thân mở miệng nói: "Ký Phàm, em còn sống không?"
"Em đương nhiên còn sống, không có sự cho phép của anh, ai cũng không có thể mang em đi" Tiêu Ký Phàm hôn tay cô, khẽ cười nói.
Lâm Tử Hàn suy yếu cười tươi, quan sát một vòng phòng sinh nhẹ giọng nói: "Baby đâu, em muốn nhìn baby một chút"
"Tiểu tử hư hỏng kia được bác sĩ ôm đi" Nụ cười Tiêu Ký Phàm trên mặt nhạt đi, thoáng có chút không hài lòng mở miệng nói.
"Anh tại sao có thể nói nó như vậy, anh một chút cũng không thương nó sao?" Lâm Tử Hàn bất mãn lầm bầm nói, cô trăm cay nghìn đắng mới sinh con ra như vậy, anh lại không thích?
"Đều hại thảm em như vậy, không thương nổi nó, anh càng yêu em hơn" Tiêu Ký Phàm cười cười, lần thứ hai hôn hôn môi cô.
Lâm Tử Hàn cười tươi, Tiêu Ký Phàm nói làm cho trái tim cô ấm áp dào dạt, cô thích nghe anh nói dỗ ngon dỗ ngọt, thích nhìn biểu tình anh nói dỗ ngon dỗ ngọt, thật mê người, khiến người ta rất an tâm.
Ngày thứ ba, Lâm Tử Hàn mở mắt liền bắt đầu dò xét toàn bộ phòng bệnh, một đám người đứng bên cạnh, không thấy thân ảnh baby.
"Mẹ, mẹ tỉnh?" Tiểu Thư Tuyết ghé vào bên giường Lâm Tử Hàn, thoải mái cười nói.
Bởi vì sinh tự nhiên, cho nên Lâm Tử Hàn đã cơ bản có thể đi lại, ôm lấy Tiểu Thư Tuyết, hôn lên mặt con bé nói: "Bảo bối, có muốn gặp em trai không?"
"Vừa nãy con đã gặp em bé, ba ba ôm con đi xem" Tiểu Thư Tuyết cười khanh khách nói.
"Ký Phàm, em cũng phải nhìn con" Lâm Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Tiêu Ký Phàm đứng bên cạnh, bĩu miệng nhỏ nhắn nói, tất cả mọi người xem qua, chỉ cô là chưa!
"Một lúc nữa có thể nhìn, ngoan" Tiêu Ký Phàm vỗ vỗ tay nhỏ bé của cô trấn an nói, cậu bé vẫn đặt ở trong phòng giữ nhiệt, bọn họ cũng là nhìn thoáng qua cửa kính.
Nhưng bác sĩ vừa tuyên bố, người lớn và em bé cũng có thể xuất viện, cho nên Lâm Tử Hàn lập tức có thể thấy được.
"Mẹ đi giục cô y tá động tác nhanh lên một chút" Tiêu phu nhân sớm đã ngứa tay muốn ôm em bé, xoay người đi ra ngoài. Lúc ra cửa thiếu chút nữa đụng vào cô y tá hấp tấp xông tới.
"Xin lỗi, xin lỗi!" Cô y tá vừa xin lỗi lại vội vàng nói: "Không tốt, không thấy em bé"
"Hả?"
"Cái gì?" Phòng bệnh trong nháy mắt sôi trào, đưa mắt nhìn nhau đứng lên, Lâm Tử Hàn càng gấp đến độ kêu sợ hãi: "Baby sao lại không thấy? Không phải vẫn có người trông coi sao?"
"Xin lỗi, mọi người xin đừng hoảng, chúng tôi sẽ dùng hết mọi biện pháp tìm tung tích của cậu bé" Cô y tá một bên cúc cung một bên liên tiếp xin lỗi.
Tác giả :
Thiên Cầm