Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 174: Rời đi
"Bọn họ hiện tại có cái gì không tốt? Vì sao cô nhất định phải dẫn nó đi?!" Bà ta có thể cho phép Lâm Tử Hàn ở lại, dù sao bà ta cũng có nhiều thời gian giết chết cô, nhưng bọn họ lại đi như thế, bà ta không chỉ có đã không có cơ hội tàn nhẫn chỉnh cô, còn có thể mất đi con trai duy nhất của bà, bà ta thực sự rất không cam lòng!
"Bác không được…!" Lâm Tử Hàn kích động mà hô: "Bọn họ một điểm cũng không tốt! Chỉ cần đứng ở Tiêu gia bọn họ sẽ không có khả năng tốt đẹp!" Đỗ Vân Phi sớm muộn sẽ phát hiện cô ở Tiêu gia, sau khi phát hiện nhất định sẽ hoài nghi thân phận của Tiêu Ký Phàm. Mà Duẫn Ngọc Hân hận cô và Tiểu Thư Tuyết như vậy, nhất định sẽ không bỏ qua cho Tiểu Thư Tuyết.
"Cô là hồ ly tinh!" Tiêu phu nhân dương tay, hung hăng tát cô một cái. Thân thể Lâm Tử Hàn bất ổn, ngã bên mép giường. Bưng mặt bị bà tát đến đau đớn, ô ô khóc lên.
Cô khóc, không phải là bởi vì bị Tiêu phu nhân đánh đau, mà là đau lòng cho Tiêu Ký Phàm trên lưng đeo thêm áp lực trầm trọng như thế sống qua ngày. Một bên là thân phận địa vị, một bên là người phụ nữ yêu thương, loại lựa chọn này thật là quá tàn nhẫn.
"Tử Hàn" Mới vừa đi vào tới, Tiêu Ký Phàm bước nhanh tiến lên trước, nâng thân thể ngã ngồi dưới đất của Lâm Tử Hàn dậy, xoay người lạnh lùng nói với Tiêu phu nhân: "Mẹ, là chính con không muốn sống ở chỗ này nữa, mẹ đánh cô ấy cũng không ích gì"
"Ký Phàm, lẽ nào con thực sự không cần mẹ sao? Mẹ là mẹ đẻ của con mà ——" Tiêu phu nhân rưng rưng lên án nói: "Người phụ nữ này có cái gì tốt? Vì sao cô ta nói gì con cũng nghe"
"Cô ấy là vợ con" Giọng nói của Tiêu Ký Phàm vẫn không mang theo bất luận cảm tình gì như cũ, nắm tay Lâm Tử Hàn đi ra cửa, tay kia ôm lấy Tiểu Thư Tuyết đứng ở cạnh cửa.
Tiểu Thư Tuyết ghé vào trong lòng Tiêu Ký Phàm, ánh mắt lướt qua vai anh nhìn về phía Tiêu phu nhân, lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Bà nội, Thư Tuyết không nỡ xa bà"
Tiêu phu nhân chảy nước mắt vọt lên, vội cầu xin: "Ký Phàm, con nghe được không? Thư Tuyết nó không muốn đi, con để nó ở lại có được không? Chí ít để mẹ có một người bạn nhé!"
Tiêu Ký Phàm không để ý đến bà, cũng không quay đầu lại mà đi đến cửa chính, sao bà ta lại không có bạn? Cha con nhà họ Duẫn và bà vẫn đều là so với người thân còn thân hơn, không phải sao.
~~~~~~~~~~~~
Đánh giá căn nhà nhỏ đơn độc trước mắt giữa vùng nông thôn này, Lâm Tử Hàn bất chấp chủ cho thuê nhà đang thiên giao vạn đãi hưng phấn ném hành lý trong tay chạy vào trong nhà.
Đây là nhà của cô từ nay về sau, chỉ có một nhà ba người bọn họ ——!
Cô thực sự là thích nó, không may dưới chân vấp phải bậc cửa cao cao kia, vui mừng nhiều quá nhưng vẫn không quên tiếp xúc thân mật với mặt sàn xi măng nhà mới!
"Oa —— Ôi cha ——!" Lâm Tử Hàn hét lên một tiếng, chật vật bò lên từ trên mặt đất, một bên phun bụi ở trong miệng ra, một bên tàn bạo nói với Tiểu Thư Tuyết cười đến ngã trái ngã phải: "Con còn cười nữa, mẹ nhổ răng sún của con!" Trong lòng lại đang thoá mạ, không có việc gì làm bậc cửa cao như thế làm cái gì, thực sự là hại chết người ta mà!
Tiểu Thư Tuyết vội ngừng cười to, tay nhỏ bé che miệng lại, ý cười dưới đáy mắt vẫn rõ ràng như cũ.
Bà thím cho thuê nhà cũng há miệng không có hàm răng chỉ còn lợi ra, ha ha cười nói: "Cô gái à, cháu cẩn thận một chút, phá bậc cửa đá bác không có tiền sửa đâu!"
"Bà…" Lâm Tử Hàn chán nản trừng mắt nhìn bà, có lầm hay không, cô cũng đã ngã thành như vậy, cư nhiên còn nói ra lời nói vô lương như thế? Nhưng mà nhìn nét mặt già nua của lão bà bà gầy chỉ còn da bọc xương kia, lời nói thoá mạ liền nhịn xuống, ha ha cười nói: "Bà bà, bà yên tâm, cháu sẽ thề sống chết bảo hộ tốt bậc cửa nhà bà"
"Thật là một đứa trẻ ngoan" Bà thím cho thuê nhà cười đến vui sướng hơn, xoay người lại nghiêm mặt với vẻ mặt trêu đùa của Tiêu Ký Phàm nói: "Tiên sinh, vợ cháu thật là một đứa trẻ ngoan"
"Có nghe hay không? Em là đứa trẻ ngoan" Lâm Tử Hàn nhìn chằm chằm Tiêu Ký Phàm hì hì cười nói.
Tiêu Ký Phàm khẽ cười một tiếng không nói, dắt Tiểu Thư Tuyết đi vào gian nhà mặc dù cũ, nhưng được cho là sạch sẽ, đặt hành lý ở cạnh cửa.
Từ nhỏ anh sinh hoạt ở gia đình phú quý, vừa tiếp xúc đến loại chỗ ở bình dân này, tự nhiên có chút không quen. Nhưng, thấy dáng tươi cười vui sướng trên mặt Lâm Tử Hàn đang ra sức quét tước thu thập gian phòng, trong lòng lại không cảm thấy có cái gì.
Ở nơi một thị trấn nhỏ gần biên giới, hy vọng cô có thể vẫn đều được vui vẻ như vậy!
Vào đêm, cuối cùng Lâm Tử Hàn cũng thu thập xong gian nhà, nhìn liếc mắt xung quanh gian nhà được mình bố trí rất ấm áp, hưng phấn ngã trên giường, giống người điên khua khua khoắng khoắng. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn
Không bao lâu, chỉ nghe "Két" một tiếng, giường lớn trong nháy đã lõm xuống mảng lớn, Lâm Tử Hàn hoàn toàn không ngờ rằng giường lớn lại đột nhiên sụp xuống, thân thể nghiêng xuống, lại là một cú ngã xuống đất. =]]
"A —" Cô thống khổ rên rỉ một tiếng, xoa mông bị ngã đến đau đớn, trời ạ! Đây là cái giường gì chứ, không phải là lưu lại từ thời Khang Hi chứ?!
Ngẩng đầu, lại thấy thân ảnh hai người một lớn một nhỏ bị cô đuổi ra ngoài chơi. Vẻ mặt chứa đầy ý cười nhìn cô, tiểu nhân khá lắm, còn biết bưng cái miệng nhỏ nhắn len lén cười.
Tiêu Ký Phàm tiến lên một tay ôm cô từ trên mặt đất lên, cười nói: "Được rồi, ngã xuống nữa sẽ thành ngu ngốc, anh cũng không muốn chiếu cố một người ngu ngốc cả đời"
"Các người đều không có lòng đồng tình" Lâm Tử Hàn bất mãn bĩu môi la hét.
"Rất đồng tình với em, thực sự" Tiêu Ký Phàm cười tủm tỉm nói: "Anh vẫn đều rất đồng tình với vấn đề chỉ số thông minh của em"
"Chỉ biết giễu cợt người ta" Lâm Tử Hàn rời khỏi ngực anh, lúc này mới không có rỗi việc tranh cãi với anh, đánh giá ván giường bị cô giẫm lên, nói: "Lẽ nào đêm nay chúng ta phải ngủ trên sàn nhà sao?"
Tác giả :
Thiên Cầm