Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
Chương 107: Trúng kế 6
Khi Lãnh Phong rời khỏi thân thể cô thì Lâm Tử Hàn sớm đỏ từ mặt đến ngón chân, đưa tay kéo qua chăn qua gắt gao bọc lấy toàn thân, xấu hổ thầm nghĩ tìm một góc đâm đầu chết đi.
Lãnh Phong hôn xuống từng mảnh ửng hồng trên mặt cô, đứng dậy kéo áo ngủ bên giường khoác trên người đi đến phòng tắm, Lâm Tử Hàn thấy anh vào phòng tắm, chịu đựng sự khó chịu trong cơ thể cuống quít xuống giường chạy đi, không kịp cảm thụ đau nhức trên cơ thể, liền vội vã bỏ chạy qua cửa.
Chỉ tiếc, tay còn chưa kịp chạm tới cửa, thắt lưng liền bị một đôi cánh tay vững chắc ôm từ phía sau tiến vào trong ngực, tay Lãnh Phong kéo chăn trên người cô, không để ý tới tiếng thét chói tai của cô ôm ngang lấy thân thể cô đi đến phòng tắm.
"Anh còn muốn làm gì?" Lâm Tử Hàn giãy dụa trong lòng ngực của anh, ban ngày ban mặt lõa thể trước mặt một người đàn ông, cảm giác này thực sự là quá tệ hại, ô…
"Lâu lắm không làm loại chuyện này, ngâm nước nóng em sẽ cảm giác thoải mái hơn". Lãnh Phong ôm chặt thân thể của cô bình tĩnh nói, cúi người trước bồn tắm lớn, đem toàn bộ thân thể cô bỏ vào trong nước ấm.
Một cỗ cảm giác thư thái tràn ngập toàn thân, Lâm Tử Hàn thực sự cảm giác toàn thân cao thấp thoải mái hơn. Nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, "Làm sao anh biết em lâu lắm không làm loại chuyện này?"
Lúc nói thiếu chút nữa không cắn vào đầu lưỡi, thảo luận loại vấn đề này với một người đàn ông lạnh lùng, rất mất mặt!
"Thân thể của em đã nói cho anh biết" Lãnh Phong khẽ cười một tiếng, lấy tay thử một chút nước ấm nói: "Em là muốn anh giúp em tắm hay là tự mình tắm?"
"Tự mình tắm!" Lâm Tử Hàn lớn tiếng nói, trừng mắt với anh, ước gì anh có thể lập tức rời khỏi tầm mắt của mình! Lãnh Phong cũng không làm khó dễ cô, gật đầu xoay người đi ra ngoài. Lâm Tử Hàn nhẹ thở ra một hơi, ngơ ngác dùng khăn mặt chà lau thân thể, mỗi một tấc da thịt trên người cô đều lưu lại mùi vị của Lãnh Phong. Nhớ tới tình cảnh hoan ái vừa nãy, trên mặt của cô có một trận hỏa nhiệt, dùng khăn mặt hung hăng xoa thân thể bị anh cướp đoạt.
Chỉ tới khi tự nhận là tắm rửa sạch sẽ, mới lau khô nước trên người, mặc quần áo đi ra ngoài.
Ngâm nước nóng nhưng trên người vẫn có chút đau nhức đến lợi hại như cũ, Lâm Tử Hàn chống tường trở lại trên giường, vin vào góc cánh cửa nhìn Tiểu Thư Tuyết vẫn ở trên giường nỗ lực vẽ tranh như trước.
"Mẹ, mẹ vừa làm gì vậy?" Tiểu Thư Tuyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm cô hỏi.
"Lão nương của con vừa bị dã lang lăng nhục, ô" Cô oa một tiếng khóc lên, đi qua ôm lấy thân thể nhỏ bé của Tiểu Thư Tuyết khóc rống lên. Tiểu Thư Tuyết bị bộ dạng của cô dọa, bắt chước mà vỗ lưng của cô trấn an nói: "Mẹ không khóc, mẹ ngoan nhất"
"Mẹ phải về nhà, mẹ không bao giờ muốn đứng ở trong ổ sói này nữa" Lâm Tử Hàn dùng lực mạnh lay thân thể Tiểu Thư Tuyết, trên đời này ngốc nhất khẳng định là cô, vội tới cửa nhà cho người ta bắt nạt.
"Đây không phải là ổ sói, tương lai là nhà của em!" Lãnh Phong mới từ trong phòng tắm ra tới cuống quít cứu Tiểu Thư Tuyết từ trong lòng cô ra, ôm cô trấn an nói.
Có lẽ vừa nãy anh có chút quá kích động, nhưng anh cũng không phải dã lang như cô nói, cũng không phải đang lăng nhục cô, bởi vì yêu, cho nên anh mới làm như vậy.
Không nghĩ tới sẽ làm cô bị thương tâm thành như vậy, thấy nước mắt cô, trong lòng của anh nhói lên một tia cảm giác có tội.
"Đừng khóc" Lãnh Phong dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt trên mặt cô. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Em phải về nhà!"
"Được, anh đưa em về nhà" Chỉ cần cô không khóc, cô nghĩ muốn làm cái gì cũng có thể.
"Anh tên khốn nạn này!" Cô vùi khuôn mặt đầy nước mắt vào trong ngực của anh nức nở, nắm tay nhỏ nặng nề nện ở trên lưng của anh, người sau chỉ ôm cô, tùy ý để cô đem tất cả tâm tình dưới đáy lòng trút ra trên người mình.
Lâm Tử Hàn hối hận muốn chết, cũng hận muốn chết, lại không hiểu tại sao mà thất thân, anh rõ ràng chính là biết mưu kế của cô, cư nhiên còn bố trí ván cờ chờ cô nhảy vào! Quá đáng ghét!
^^^^^^^^^
Tiêu phu nhân kinh ngạc nhìn chằm chằm vẻ mặt trầm tĩnh của Tiêu Ký Phàm, không dám tin mà nói lắp bắp: "Ký Phàm, con biết chính mình đang nói cái gì không?" Cùng kinh ngạc giống bà — khuôn mặt nhỏ nhắn của Duẫn Ngọc Hân trắng xanh, ngã ngồi trên ghế sofa.
"Ngọc Hân, xin lỗi, anh không thể đính hôn với em" Tiêu Ký Phàm nhìn Duẫn Ngọc Hân lần thứ hai dùng giọng nói nghiêm túc nói.
"Vì sao?" Tiêu phu nhân vội la lên: "Không đính hôn với Ngọc Hân chung quy cũng phải có một lý do chứ?"
"Bởi vì con không thích cô ấy" Giọng nói của anh vẫn còn lạnh lùng vô tình như vậy, dường như có kim châm chui vào trong lòng Duẫn Ngọc Hân, đau đến cô mấy lần hít thở không thông. Tiêu Ký Phàm biết cô nhất định sẽ thương tâm, sẽ đau đớn, nhưng mà không muốn lưu cho cô bất luận niệm tưởng gì, cũng chỉ có thể cự tuyệt không lưu tình chút nào như vậy. Cùng cô ấy ở chung nhiều năm như vậy, cảm tình là có, nhưng đây không phải là tình yêu, đây là thứ anh cảm nhận từ trên người Lâm Tử Hàn.
"Trước đó không phải vẫn tốt sao? Ký Phàm, chuyện chiếc nhẫn Ngọc Hân đã nhận sai với con, con là một đại nam nhân, làm sao lại sẽ không thể tha thứ cho nó lần này chứ?" Tiêu phu nhân dìu Duẫn Ngọc Hân lệ rơi đầy mặt, trừng mắt nhìn Tiêu Ký Phàm trách cứ.
"Chuyện chiếc nhẫn không có vấn đề gì, con nói, là bởi vì con căn bản không yêu Ngọc Hân, cho nên con không thể đính hôn với cô ấy". Tiêu Ký Phàm nói xong, bước những bước chân trầm ổn đi lên lầu.
"Ký Phàm!" Duẫn Ngọc Hân quýnh lên, đuổi theo, lệ rơi đầy mặt kéo tay anh khóc ròng nói: "Ký Phàm, em sai rồi, em thực sự sai rồi, xin hãy tha thứ cho em".
Tiêu Ký Phàm dùng khăn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, mặt không chút thay đổi nói: "Em không có sai, ai cũng không sai. Sai chính là duyên phận!"
Duẫn Ngọc Hân khóc rống hét lên: "Ký Phàm, anh chỉ thích Lâm Tử Hàn thôi, em không bao giờ cố tình gây sự nữa, chỉ cần anh đính hôn với em, anh muốn thích ai cũng có thể, van cầu anh!"
Tác giả :
Thiên Cầm