Cô Vợ Bỏ Trốn Của Bạo Quân
Chương 8
Ba tháng sau
Thư Cẩn Dư đi vào văn phòng, kéo ghế dựa ra, đỡ lấy cái bụng tròn cẩn thận ngồi xuống.
Cô đã bước vào tháng thứ sáu của thai kỳ, ba tháng trước cô rời khỏi miền Bắc, đi tới Tân Trúc một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, hiện đang là nhân viên kế toán của một công ty.
“Cẩn Dư, chào buổi sáng!"
Nhóm đồng nghiệp của cô lục đục tới công ty, một ngày công tác bận rộn sắp bắt đầu.
“Chào buổi sáng mọi người!" Tổng giám đốc công ty kinh doanh Hưng Đạt – Lục Khải Đạt đi vào văn phòng, thân thiết chào.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng!" Mọi người đứng lên, cùng chào hỏi.
“Mọi người mời ngồi. Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với mọi người một vị bằng hữu, hắn là đồng học của tôi khi du học ở nước ngoài, có hai bằng thạc sĩ tài chính và kinh tế, chẳng những học thức uyên bác, hơn nữa kinh nghiệm thực tế rất phong phú, tôi đã mời riêng hắn đến công ty để hỗ trợ một thời gian. Tôi tin tưởng công ty có hắn gia nhập trợ giúp, nhất định có thể đưa Hưng Đạt lên đến đỉnh cao!"
Thư Cẩn Dư nghĩ đến từ nước ngoài du học trở về? Là hai bằng thạc sĩ tài chính và kinh tế? Bối cảnh của người này với “người kia" mà cô quen biết cũng thật giống!
“Vị quân sư này tên gọi đầy đủ là Đinh Hạo Luân, từ hôm nay trở đi đảm nhiệm vị trí trợ lý đặc biệt của tôi, mời mọi người vỗ tay hoan nghênh hắn!"
Đinh Hạo Luân?!
Thư Cẩn Dư tuy rằng đang mang thai, động tác vẫn nhanh chóng đứng lên, khiến cho chiếc ghế rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn, văn phòng vốn đang tràn ngập tiếng nói chuyện cùng vỗ tay, nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ.
Mọi người trừng lớn mắt nhìn cô, nghĩ đến cô có chỗ bất kính.
Nhưng mà Thư Cẩn Dư hoàn toàn không chú ý tới, cô mở to hai mắt tràn đầy khiếp sợ, nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn lãng đang mỉm cười đứng sừng sững trước mặt.
Thật là hắn!
Người yêu cũ của cô… Đinh Hạo Luân!
“Vị tiểu thư này, sao lại nhìn tôi như vậy? Bị con gái nhìn chằm chằm như vậy tôi có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng bị phụ nữ có thai nhìn chằm chằm như vậy vẫn là lần đầu tiên!"
Độ cong trên môi Đinh Hạo Luân càng thêm lớn, tư thái thoải mái thoạt nhìn có chút hương vị bất cần đời, khiến các cô gái chưa kết hôn từ bốn phía đều hít một ngụm không khí, lộ ra biểu tình si mê… Vị đặc trợ mới của tổng giám đốc này, thực đẹp trai! ( đặc trợ = trợ lý đặc biệt )
“Tôi… Tôi không có!" Thư Cẩn Dư vừa thẹn vừa bối rối, hận không thể kiếm một cái động để trốn vào.
Hắn như thế nào có thể đem cô ra đùa giỡn như vậy? Hơi quá đáng!
Đinh Hạo Luân thoải mái tươi cười, nhưng tầm mắt lại chuyên chú nhìn thẳng vào cô, trong mắt chứa đựng tình cảm nóng bỏng, làm cho Thư Cẩn Dư phải quay đầu trốn tránh.
Bọn họ đã chia tay, mà hắn cũng đã cưới người khác rồi, hắn còn đến nơi này làm cái gì?
Người khác thì không biết, còn cô thì nắm rõ sự thật! Hắn là đại thiếu gia của công ty kinh doanh Chấn Tinh, gia cảnh giàu có, hắn căn bản không cần đến làm đặc trợ của người khác, hắn tới nơi này nhất định có ý đồ!
Chẳng lẽ… Hắn biết cô mang thai, cho nên cố ý đến, muốn tìm cơ hội cướp đi đứa nhỏ của cô?
Không! Cô ôm chặt cái bụng tròn của mình, cắn răng thề: Hắn đừng có mơ cướp đi bảo bối duy nhất trong tay cô! Cô tuyệt không cho phép!
“Ha ha! Đinh đặc trợ, đừng tùy tiện khi dễ phụ nữ có thai, cẩn thận không thiên lôi đánh xuống đấy!" Lục Khải Đạt cười trêu nói.
“Đinh đặc trợ, tôi là quản lý phòng tài vụ, tên là Củng Thục Nghiên. Muốn hỏi Đinh đặc trợ, anh đã kết hôn chưa?"
Quản lý tài vụ Củng Thục Nghiên phong tình vạn chủng đứng lên, dùng tiếng nói mê người, dịu dàng hỏi.
“Xong rồi! Nhện góa phụ đen lại có con mồi mới rồi, tôi đoán Đinh đặc trợ tám phần sẽ kiệt sức mà chết!" Phía dưới mọi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Người đẹp nhất phòng tài vụ, thường xuyên khoe khoang phong tình, chính là Củng Thục Nghiên.
Cô ta từng có một cuộc hôn nhân, nghe nói là yêu đương vụng trộm bị chồng bắt được, liền khởi tố xin ly hôn.
Không ngờ sau khi ly hôn, cô ta chẳng những không sửa chữa cái bản tính dâm đãng của mình, ngược lại càng thêm không kiêng nể mà câu dẫn khách hàng hay nam nhân viên trong công ty, cô ta thích mặc quần áo màu đen, cho rằng như vậy mới gợi cảm nhất, bởi vậy mọi người đều vụng trộm gọi là nhện góa phụ đen.
“Củng quản lí nghĩ thế nào?" Đinh Hạo Luân cười mà như không, đem vấn đề trả lại cho cô ta.
“Tôi nghĩ Đinh đặc trợ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hẳn là còn chưa kết hôn đi?" Ánh mắt câu hồn của Củng Thục Nghiên không ngừng hướng hắn phóng điện, Đinh Hạo Luân lại tựa như vật cách điện, không chút ảnh hưởng.
“Nếu Củng quản lí cho rằng như vậy, thì hẳn là vậy. Các vị đồng nghiệp, còn có vấn đề nào muốn hỏi tôi nữa không?" Con ngươi hắn quét một vòng khắp trong văn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Thư Cẩn Dư.
Thư Cẩn Dư thấy hắn không chút nào che dấu, nhìn chằm chằm chính mình, vô cùng xấu hổ, liền ném ra một câu hỏi đơn giản: “Xin hỏi Đinh đặc trợ, anh sẽ ở công ty bao lâu?"
Câu hỏi lớn mật không khách khí của cô, hại đồng sự bên cạnh một trận kinh hô.
Bình thường thấy Cẩn Dư cử chỉ ôn hòa, hôm nay như thế nào mà nói chuyện lại sắc bén vậy chứ?
“Mọi người đừng kích động, đó là một vấn đề hay. Tôi ở lại đây, xác thực không có khả năng quá lâu, đợi cho đến khi tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ trở về Đài Bắc. Tôi nghĩ đại khái sẽ ở đây khoảng bốn đến sáu tháng!" Đinh Hạo Luân nhướn mi nhìn Thư Cẩn Dư cười, giống như đang hỏi cô – câu trả lời này em vừa lòng chứ?
Thư Cẩn Dư cứng ngắc quay đầu, không để cho nụ cười đẹp đẽ của hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Bọn họ đã chia tay, mỗi người có một con đường riêng, sớm đã không thể đi chung.
Lục Khải Đạt cười ha ha nói: “Ha ha! Tốt lắm, mọi người đều có quyền lên tiếng, tin tưởng về sau nhất định sẽ hợp tác tốt, tôi thấy hôm nay tạm thời nói tới đây thôi, nếu mọi người không còn việc gì hỏi, có thể đi làm việc rồi."
“Vâng!"
Mọi người một trận ồn ào, đều tự trở lại cương vị công tác.
Lục Khải Đạt vỗ vỗ vai Đinh Hạo Luân nói: “Đi! Đến văn phòng của tôi đi, đã lâu không gặp rồi, tôi có thật nhiều chuyện muốn nói cùng anh."
“Ừ."
Đinh Hạo Luân quay đầu nhìn Thư Cẩn Dư đầy thâm ý sâu xa, rồi mới xoay người đi theo Lục Khải Đạt.
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Thư Cẩn Dư trong lòng vô cùng bất an, cô không biết những ngày kế tiếp, còn có thể có chuyện kinh người gì nữa phát sinh!
“Hạo Luân này, tôi xem rồi lại xem, vẫn đoán không ra người trong lòng mà anh muốn đuổi theo rốt cuộc là ai."
Trở lại văn phòng, Lục Khải Đạt lắc đầu thở dài nói.
Nhân viên của mình, hắn nắm rất rõ ràng, nhưng phóng mắt nhìn lại, nữ viên chức trong văn phòng vừa nãy phần lớn tướng mạo bình thường, gương mặt được nhất, cũng chỉ có quản lí phòng tài vụ Củng Thục Nghiên cùng người đặt câu hỏi không khách khí vừa rồi, Thư Cẩn Dư.
Bất quá Củng Thục Nghiên là nữ cường nhân đã ly hôn, mà Thư Cẩn Dư là phụ nữ có thai, mặc kệ thấy thế nào, bọn họ cũng không có khả năng liên quan đến người bạn học vĩ đại này của hắn.
Như vậy trước đây Hạo Luân nói với hắn, cô gái trong tim Hạo Luân rốt cuộc là ai?
“Sức quan sát của cậu tệ đi rồi." Đinh Hạo Luân ngồi trong văn phòng Lục Khải Đạt, một đôi mắt thăm dò thỉnh thoảng xuyên thấu qua khe hở cửa chớp, quan sát thân ảnh làm hắn vướng bận ở bên ngoài kia.
Cô ấy mập hơn, là vì trong bụng có đứa nhỏ sao?
Nhớ tới thân thể của cô, đang mang đứa nhỏ của hắn, hốc mắt hắn liền nhịn không được từng trận nóng lên.
Nếu ngày đó hắn cử hành hôn lễ mà không tỉnh ngộ đúng lúc, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi mẹ con bọn họ!
Lục Khải Đạt phát hiện ánh mắt Đinh Hạo Luân nhìn chằm chằm ngoài cửa chớp, hắn đi đến phía sau, theo tầm mắt bạn mình nhìn ra, rõ ràng là Thư Cẩn Dư bụng bầu nha.
“Không thể nào? Người anh thích là cô ấy?! Nhưng cô ấy mang thai rồi… Ác…" Lục Khải Đạt bỗng nhiên có chút hiểu. “Không phải là… Đứa nhỏ trong bụng cô ấy là của anh sao?"
“Cậu cuối cùng cũng thông minh trở lại rồi!" Đinh Hạo Luân nửa quay đầu, cho hắn một nụ cười trào phúng.
Kẻ ngu xuẩn cuối cùng thông suốt rồi!
“Lão huynh!Tay chân anh khi nào thì trở nên nhanh như vậy?" Lục Khải Đạt đẩy Đinh Hạo Luân một cái.
Ông trời, bạn học cũ của hắn sắp làm papa rồi!
“Cẩn Dư là bạn gái của tôi, chúng tôi đã kết giao rất nhiều năm rồi, có đứa nhỏ cũng không kỳ quái."
“Thì ra là thế! Được, xét đến giao tình nhiều năm của chúng ta, tôi nhất định sẽ hết sức giúp anh vãn hồi trái tim cô ấy." Lục Khải Đạt vỗ ngực nói.
“Cám ơn cậu, Khải Đạt!" Đinh Hạo Luân nhiệt tình nở nụ cười.
Tin tưởng có vị bạn học cũ Lục Khải Đạt này tương trợ, tuyệt đối giúp ích không ít!
Nữ nhân hắn yêu thương, rất nhanh sẽ lại trở lại trong lòng hắn thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thư Cẩn Dư ôm cái bụng bầu sáu tháng, đi ra khỏi nhà, cẩn thận tiến vào thang máy.
Vì an toàn của đứa nhỏ trong bụng, lúc thuê nhà riêng cô lựa chọn nhà trọ có thang máy, chỉ e khi xuống lầu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tạo thành tiếc nuối lớn nhất cuộc đời cô.
“Chào buổi sáng!" Cô đi ra thang máy, nhìn thấy người bảo vệ ở đại sảnh lầu một, liền cười tủm tỉm chào hỏi với hắn.
“Chào buổi sáng nha, Thư tiểu thư! Sắp đi làm rồi sao?" Bảo vệ biết cô chưa kết hôn đã mang thai, nhưng không có nửa điểm khinh thường.
Phụ nữ thân thiện hiền lành như cô, cho dù chưa kết hôn đã có bầu, cũng không tổn hại đến khí chất của cô.
“Đúng vậy!" Cô cười rồi đi đến bãi đậu xe, chuẩn bị lấy xe máy đi làm, nhưng rất kỳ quái, xe máy của cô không thấy rồi! Cô nghĩ chính mình sơ sót không tìm kỹ, cho nên tìm lại một lần nữa, vẫn không thấy xe máy của cô.
Nguy rồi! Có thể bị trộm mất rồi hay không?
Cô chạy nhanh về phòng bảo vệ, nói cho bảo vệ trông cửa biết chuyện này.
“Cái gì? Xe máy không thấy đâu?" Người bảo vệ chạy nhanh ra. “Thật sự không thấy đâu!"
“Làm sao bây giờ? Tôi vội đi làm nha! Anh xem có nên báo nguy trước hay không?"
“Không cần!" Người bảo vệ đột nhiên la lớn, giống như thực khẩn trương.
“A?" Thư Cẩn Dư giật mình nhìn bảo vệ.
“Ách! Tôi là nói… Việc này để tôi xử lý là tốt rồi, cô đi làm trước đi!"
“Nhưng mà không có xe máy, tôi không có xe để đi làm!"
Mắt thấy thời gian đi làm cũng sắp đến, nhưng cô không có phương tiện giao thông có thể đến công ty, vậy phải làm sao bây giờ?
Bảo vệ thấy cô khẩn trương như vậy, liền hỏi: “Cô hẳn là biết lái xe đi? Như vậy tốt lắm, nơi này có một chiếc xe, hiện tại cô dùng tạm đi! Chiếc xe màu đỏ kia kìa, để ở phía ngoài xã khu đó, cô ra xem thử." Hắn lấy từ trong túi tiền ra một chuỗi chìa khóa giao cho cô.
“Điều này sao được? Tôi không thể tùy tiện dùng xe của anh!" Cô không chịu nhận.
Huống hồ đây không phải là kế lâu dài, cô vẫn cần nhất một công cụ cố định để thay đi bộ.
“Aiz! Cô không cần cảm thấy ngượng ngùng, kỳ thật này chiếc xe không phải của tôi, mà sở hữu của toàn bộ mọi người trong xã khu, chỉ cần là các hộ gia đình trong xã khu, đều có thể sử dụng."
“Toàn bộ xã khu cùng sở hữu?" Thư Cẩn Dư chưa từng nghe qua loại sự tình này.
“Đúng vậy! Lúc trước khi xã khu thành lập, các hộ gia đình liền đề nghị mọi người góp tiền mua một chiếc xe, nếu có người có nhu cầu cấp bách dùng xe, là có thể mượn chiếc xe này. Nhưng mà bởi vì tình trạng kinh tế hiện tại của mọi người cũng không khó khăn, cơ hồ từng nhà đều có xe, cho nên chiếc xe kia chẳng khác nào bỏ xó không cần, hiện tại cô đã cần, thì cứ an tâm sử dụng đi, như vậy chiếc xe kia có người dùng, cô cũng không tốn tiền mua xe mới, có phải nhất cử lưỡng tiện hay không?"
“Như vậy sao? Vậy cám ơn anh."
Thư Cẩn Dư hiện tại mới phát hiện, vị bảo vệ này thật đúng là có khả năng nói tốt, ngay cả cô đã cự tuyệt cũng không biết xấu hổ mà nhận.
Tiếp nhận chìa khóa người bảo vệ đưa, đi đến phía ngoài xã khu, vừa thấy xe, cô thoáng chốc kinh ngạc nói không ra lời.
“Bác bảo vệ, trời ơi! Các hộ gia đình hợp lại mua xe… Là xe Audi sao? Loại xe nhập khẩu này không phải rất mắc sao?" Cô vô luận thế nào cũng không cảm thấy chiếc xe kia đã có lịch sử lâu dài.
“Không sai! Cô đừng nghĩ chiếc xe này quý, kỳ thật là có người quen mua, cho nên có vẻ tiện nghi, hơn nữa có sửa sang qua rất nhiều lần rồi, nếu không căn bản đã cũ không thể nhìn."
“Phải không?" Thư Cẩn Dư vẫn là có điểm hoài nghi, cô nhớ rõ trên tạp chí, nhìn đến khoản giới thiệu xe này, đây rõ ràng được đưa ra thị trường không lâu mà?
“Đúng vậy! Cô không phải sắp muộn giờ làm sao? Nhanh đi! Đến muộn là không tốt đâu."
“Vậy… Được rồi!" Cô so với bình thường đã chậm trễ tận hai mươi phút rồi, mắt thấy thời gian đi làm ngày càng gần, Thư Cẩn Dư chỉ có thể chạy nhanh tới chỗ chiếc xe kia, tới công ty trước rồi nói sau.
Sau khi cô lái xe rời đi, một thân ảnh tuấn dật cao ngất từ chỗ ẩn nấp đi ra, chăm chú nhìn chiếc xe đang dần đi xa.
“Đinh tiên sinh." Người bảo vệ đi đến bên cạnh hắn, báo cáo với hắn: “Tôi đã dựa theo phân phó của ngài, sai người đem xe máy của Thư tiểu thư chở đi, mặt khác, ô tô cũng thuận lợi chuyển giao cho cô ấy rồi."
“Tôi nhìn thấy rồi, cám ơn anh!" Đinh Hạo Luân lấy ra một cọc tiền mặt giao cho hắn.“Đây là thù lao của anh."
“Không cần! Tôi giúp anh chiếu cố, không phải vì tiền, mà là biết anh làm như vậy tất cả đều vì tốt cho Thư tiểu thư. Cô ấy là cô gái tốt, cần được người hảo hảo thương yêu! Tôi nghĩ – đứa nhỏ trong bụng cô ấy hẳn là của anh?"
“Đúng vậy." Đinh Hạo Luân hoàn toàn không phủ nhận.
“Vậy anh nên nhanh đón cô ấy về nhà, đừng để cô ấy một mình ở nơi này, còn mỗi ngày cứ phải mang thai đi làm, như vậy thực vất vả." Người bảo vệ có ý tốt khuyên nhủ.
“Tôi biết, nhưng chúng tôi trong lúc đó đã xảy ra một việc, tôi sợ cô ấy còn không chịu tha thứ cho tôi, cho nên muốn chờ tâm tình của cô ấy bình tĩnh một chút rồi mới bồi tội với cô ấy."
Hắn sợ gặp phải lời cự tuyệt cô, làm hắn thống khổ.
“Vậy anh cần phải mau một chút, người lớn có thể chờ, nhưng đứa nhỏ trong bụng không thể chờ đâu!"
“Tôi sẽ lưu ý, cám ơn anh!"
Đinh Hạo Luân lại nói lời cảm tạ, xoay người đi đến xe của mình.
Hắn muốn dùng phương pháp của riêng mình, truy hồi lại lòng của cô!
Tuy rằng buổi sáng đến công ty đúng lúc tiếng chuông bắt đầu giờ làm vang lên, nhưng tâm tình Thư Cẩn Dư cũng không tốt, cả ngày đều rầu rĩ không vui. Bởi vì cô cảm thấy có một ánh mắt, bất kỳ thời khắc nào, ở vị trí nào cũng chăm chú nhìn cô!
Trừ phi cô không có cảm giác, nếu không như thế nào lại không biết người kia là ai?
Không biết có phải cố ý an bài hay không, mà văn phòng hắn cách vách ngay tại văn phòng kế toán, hai gian văn phòng chỉ cách một cái cửa sổ thủy tinh, tuy có cửa chớp cách trở tầm mắt, nhưng Thư Cẩn Dư tin tưởng, kia căn bản chỉ là cho có mà thôi!
Chỉ cần hắn ở văn phòng, cô có thể cảm giác được ánh mắt hắn, xuyên thấu qua khe cửa chớp, truy đuổi thân ảnh của cô, có khi tầm mắt hai người chạm nhau, hắn còn vẫy tay với cô, làm cho cô buồn bực không thôi.
Cô thật sự rất muốn không để ý đến hình tượng mà hét to với hắn: “Đừng nhìn tôi như vậy nữa!"
Cô không biết hắn có chủ ý gì? Vì sao lại bỏ địa vị tổng giám đốc công ty Chấn Tinh cao vời vợi, rời xa nơi chôn rau cắt rốn đi đến nơi này? Còn dùng ánh mắt nóng bỏng không chút nào che giấu nhìn cô… Hắn kết hôn rồi không phải sao?
Chẳng lẽ… Là vì cô?
Cô hy vọng không phải!
Tuy rằng bọn họ đã chia tay, mà hắn cũng cưới người khác, nhưng trong mắt cô, hắn vẫn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có đức có tài có lý tưởng, nếu hắn là loại đàn ông có vợ con, còn muốn tìm “vợ hai" bên ngoài, như vậy cô sẽ thực thất vọng!
Cô phiền toái than nhẹ một hơi, thình lình bụng bị đá một cái, cô nhìn lên đồng hồ, vừa lúc là ba giờ chiều, cô không khỏi nở nụ cười.
Tiểu tử kia lại muốn ăn rồi!
Cô lấy túi sữa bột, múc vài thìa vào trong cốc, chuẩn bị đến phòng trà nước đi pha sữa uống, đỡ để tiểu tử kia tạo phản trong bụng.
Cô vừa đẩy ra ghế dựa đứng dậy, cái người kia vụng trộm rình cô cả ngày, bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh cô, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm cốc sữa trong tay cô.
“Pha sữa sao?"
“Đinh đặc trợ." Cô không tình nguyện chào.
Cô không biết hắn rốt cuộc có mục đích gì, cho nên thủy chung luôn phòng bị hắn, không chịu quá thân cận với hắn.
“Đã đói bụng rồi sao?" Hắn lại hỏi.
“Ừ." Thư Cẩn Dư quét mắt liếc hắn một cái, thản nhiên trả lời, không nghĩ tới đồng nghiệp ở một bên nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức nhiệt tâm lớn tiếng báo cáo…
“Đúng vậy! Cẩn Dư chiều nào đến giờ ngọ cũng đều pha sữa uống, bởi vì cô ấy đã đói bụng rồi. Đinh đặc trợ anh có điều không biết, người ta nói phụ nữ có thai đều rất thèm ăn, đây là điều bình thường, nhưng Cẩn Dư này là phụ nữ có thai chẳng những thực thèm ăn, mà còn đặc biệt thèm ăn khủng khiếp. Thời điểm cô ấy vừa mới vào công ty, mỗi ngày giữa trưa đều ăn hai hộp cơm, hơn nữa toàn bộ ăn sạch hết trơn, khi đó mọi người đều hay nói giỡn, bảo cô ấy đại diện cho công ty đi Nhật Bản tham gia cuộc thi ăn thì tốt rồi!"
“Anh Chương Hoành!" Cô đỏ mặt, xấu hổ quẫn bách không chịu nổi chặn lại lời nói.
Hắn như thế nào lại đem sự việc từ tám trăm năm trước của cô toàn bộ khai ra hết?
“Ăn hai hộp cơm? Thật là nhìn không ra!" Đinh Hạo Luân tuy rằng vẫn là vẻ mặt nhã nhặn, nhưng Thư Cẩn Dư nhìn ra được hắn cố nén ý cười.
Trước kia bọn họ đi ra ngoài dùng cơm, cô cơ hồ không có lần nào ăn hết, nghĩ đến bộ dạng cô đem hai hộp cơm toàn bộ ăn sạch, hắn liền nhịn không được muốn cười.
Kia nhất định rất thú vị!
Chán ghét! Muốn cười thì cười đi, làm gì phải nhịn như vậy?
Cô không bởi vì sợ bị cười nhạo, mà để cho bụng đói làm cục cưng thiếu dinh dưỡng!
Cô ở giữa tiếng cười vang của mọi người, xấu hổ và giận dữ tiêu sái đi vào trong phòng trà nước.
Vốn tưởng rằng, mọi chuyện đã xong, nhưng ba giờ chiều ngày hôm sau, cửa hàng ăn vặt ở ngoài đột nhiên đưa tới rất nhiều điểm tâm, khiến cho mọi người đều bàn luận.
“Có chè đậu!"
“Nghe nói là Đinh đặc trợ mời."
“Kỳ quái! Cẩn Dư như thế nào lại không giống với chúng ta, hơn nữa giống như đặc biệt được chén lớn?" Có người đưa ra nghi vấn.
Đinh Hạo Luân ra mặt giải thích: “Ta nghĩ mọi người công tác thực vất vả, cho nên mời mọi người ăn chút điểm tâm. Về phần Cẩn Dư không giống với mọi người… Bởi vì cô ấy là phụ nữ có thai thôi, suy tính đến vấn đề dinh dưỡng của thai nhi, cho nên mới mời cô ấy một chút đồ ăn đặc biệt."
“Úc, thì ra là thế." Mọi người thế này mới giải trừ nghi ngờ.
Lục Khải Đạt thấy, âm thầm cười trộm nói: “Các người còn dám có ý kiến? Nếu không nhờ cô ấy, các người cái gì cũng không có mà ăn!"
Thư Cẩn Dư nắm tay, trừng mắt nhìn bát mỳ hải sản bốc khói nghi ngút trước mặt.
Hắn thật sự coi cô là heo sao?
“Làm sao vậy, mau ăn đi!"
Không biết khi nào, Đinh Hạo Luân đi đến trước mặt cô, đôi mắt mỉm cười chăm chú nhìn nàng.
“Nóng quá, tôi ăn không được!"
Kỳ thật cô thích nhất ăn mỳ hải sản, hắn cũng biết, nhưng cô muốn cố ý gây khó dễ.
Hắn nghe xong cũng không giận, lấy điện thoại di động, đi ra ngoài gọi điện.
“Ông chủ Lý? Thật xin lỗi, phiền toái ông giúp tôi đưa một phần đồ ăn lạnh tới đây – ngay lập tức, sinh tố mãng cầu lạnh đang thịnh hành nhất đấy, tốt lắm… Được, cám ơn ông!"
Hắn gác máy, nhìn cô cười nói: “Chờ thêm chốc lát, ông chủ Lý lập tức đưa sinh tố đến."
Trái tim của Thư Cẩn Dư thoáng chốc bị cảm động, hơn nữa thấy chính mình cố tình gây sự lại cảm thấy xấu hổ, cô lập tức cúi đầu, cầm đôi đũa trên bàn lúng ta lúng túng nói: “Không cần! Mỳ nguội rồi, tôi ăn mỳ cũng được."
Đinh Hạo Luân cũng không giận, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ nhìn cô, sâu thẳm trong đáy mắt, cất giấu thâm tình nồng hậu.
Hắn thật sự là đồ ngốc! Hắn như thế nào nghĩ mình không có cảm tình với cô?
Mãi cho đến hiện tại mới biết được, chính mình yêu cô biết bao nhiêu!
Đều do hắn không tốt, tất cả đều là hắn cố chấp cùng mù quáng hại bọn họ, nếu hắn có thể sớm hiểu được tâm ý của mình, bọn họ sẽ không phải đi một chặng đường oan uổng như thế này.
Bất quá… Kỳ thật như vậy cũng không phải là không tốt!
Trước kia hắn một lòng nghĩ đến Thuần Thuần, chưa từng tận tâm đối xử tốt với Cẩn Dư, làm cho cô nhận rất nhiều ủy khuất, nay có cơ hội bù lại, hắn đương nhiên nắm chắc cơ hội, tận tình sủng cô, làm cho cô vui vẻ.
Thư Cẩn Dư máy móc đem mỳ nhét vào trong miệng, máy móc nhai nuốt, một giọt nước mắt trong suốt, theo động tác cúi đầu ăn mỳ của cô, không tiếng động rơi vào trong bát.
Bát mỳ xào này ăn ngon lắm, cô khẳng định là Đinh Hạo Luân vì cô gọi riêng, nhưng cô không hề cảm thấy cao hứng.
Trước đây là người yêu, nay là chồng của người khác vì cô chuẩn bị điểm tâm, có cái gì đáng vui mừng?
Cô cảm thấy cực kỳ vớ vẩn lại buồn cười, cô có nên thầm oán tạo hóa trêu ngươi hay không?
Tuy rằng cô vẫn yêu hắn, nhưng cô không có hứng thú trở thành đối tượng gặp mặt bên ngoài của kẻ có vợ có chồng, cho dù hắn là vì đứa nhỏ trong bụng cô mà đến, cô cũng sẽ không đáp ứng!
Đứa nhỏ là của cô! Hắn đã có vợ, tương lai muốn sinh bao nhiêu đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, nhưng cô chỉ có một bảo bối này, nếu mất đi đứa nhỏ, cô tuyệt đối không thể sống một mình!
Thư Cẩn Dư thầm quyết định trong lòng, phải tìm một cơ hội nói chuyện rõ với hắn.
Thư Cẩn Dư đi vào văn phòng, kéo ghế dựa ra, đỡ lấy cái bụng tròn cẩn thận ngồi xuống.
Cô đã bước vào tháng thứ sáu của thai kỳ, ba tháng trước cô rời khỏi miền Bắc, đi tới Tân Trúc một lần nữa bắt đầu lại cuộc sống, hiện đang là nhân viên kế toán của một công ty.
“Cẩn Dư, chào buổi sáng!"
Nhóm đồng nghiệp của cô lục đục tới công ty, một ngày công tác bận rộn sắp bắt đầu.
“Chào buổi sáng mọi người!" Tổng giám đốc công ty kinh doanh Hưng Đạt – Lục Khải Đạt đi vào văn phòng, thân thiết chào.
“Tổng giám đốc, chào buổi sáng!" Mọi người đứng lên, cùng chào hỏi.
“Mọi người mời ngồi. Hôm nay tôi sẽ giới thiệu với mọi người một vị bằng hữu, hắn là đồng học của tôi khi du học ở nước ngoài, có hai bằng thạc sĩ tài chính và kinh tế, chẳng những học thức uyên bác, hơn nữa kinh nghiệm thực tế rất phong phú, tôi đã mời riêng hắn đến công ty để hỗ trợ một thời gian. Tôi tin tưởng công ty có hắn gia nhập trợ giúp, nhất định có thể đưa Hưng Đạt lên đến đỉnh cao!"
Thư Cẩn Dư nghĩ đến từ nước ngoài du học trở về? Là hai bằng thạc sĩ tài chính và kinh tế? Bối cảnh của người này với “người kia" mà cô quen biết cũng thật giống!
“Vị quân sư này tên gọi đầy đủ là Đinh Hạo Luân, từ hôm nay trở đi đảm nhiệm vị trí trợ lý đặc biệt của tôi, mời mọi người vỗ tay hoan nghênh hắn!"
Đinh Hạo Luân?!
Thư Cẩn Dư tuy rằng đang mang thai, động tác vẫn nhanh chóng đứng lên, khiến cho chiếc ghế rơi trên mặt đất, phát ra tiếng vang lớn, văn phòng vốn đang tràn ngập tiếng nói chuyện cùng vỗ tay, nhất thời trở nên lặng ngắt như tờ.
Mọi người trừng lớn mắt nhìn cô, nghĩ đến cô có chỗ bất kính.
Nhưng mà Thư Cẩn Dư hoàn toàn không chú ý tới, cô mở to hai mắt tràn đầy khiếp sợ, nhìn chằm chằm người đàn ông tuấn lãng đang mỉm cười đứng sừng sững trước mặt.
Thật là hắn!
Người yêu cũ của cô… Đinh Hạo Luân!
“Vị tiểu thư này, sao lại nhìn tôi như vậy? Bị con gái nhìn chằm chằm như vậy tôi có rất nhiều kinh nghiệm, nhưng bị phụ nữ có thai nhìn chằm chằm như vậy vẫn là lần đầu tiên!"
Độ cong trên môi Đinh Hạo Luân càng thêm lớn, tư thái thoải mái thoạt nhìn có chút hương vị bất cần đời, khiến các cô gái chưa kết hôn từ bốn phía đều hít một ngụm không khí, lộ ra biểu tình si mê… Vị đặc trợ mới của tổng giám đốc này, thực đẹp trai! ( đặc trợ = trợ lý đặc biệt )
“Tôi… Tôi không có!" Thư Cẩn Dư vừa thẹn vừa bối rối, hận không thể kiếm một cái động để trốn vào.
Hắn như thế nào có thể đem cô ra đùa giỡn như vậy? Hơi quá đáng!
Đinh Hạo Luân thoải mái tươi cười, nhưng tầm mắt lại chuyên chú nhìn thẳng vào cô, trong mắt chứa đựng tình cảm nóng bỏng, làm cho Thư Cẩn Dư phải quay đầu trốn tránh.
Bọn họ đã chia tay, mà hắn cũng đã cưới người khác rồi, hắn còn đến nơi này làm cái gì?
Người khác thì không biết, còn cô thì nắm rõ sự thật! Hắn là đại thiếu gia của công ty kinh doanh Chấn Tinh, gia cảnh giàu có, hắn căn bản không cần đến làm đặc trợ của người khác, hắn tới nơi này nhất định có ý đồ!
Chẳng lẽ… Hắn biết cô mang thai, cho nên cố ý đến, muốn tìm cơ hội cướp đi đứa nhỏ của cô?
Không! Cô ôm chặt cái bụng tròn của mình, cắn răng thề: Hắn đừng có mơ cướp đi bảo bối duy nhất trong tay cô! Cô tuyệt không cho phép!
“Ha ha! Đinh đặc trợ, đừng tùy tiện khi dễ phụ nữ có thai, cẩn thận không thiên lôi đánh xuống đấy!" Lục Khải Đạt cười trêu nói.
“Đinh đặc trợ, tôi là quản lý phòng tài vụ, tên là Củng Thục Nghiên. Muốn hỏi Đinh đặc trợ, anh đã kết hôn chưa?"
Quản lý tài vụ Củng Thục Nghiên phong tình vạn chủng đứng lên, dùng tiếng nói mê người, dịu dàng hỏi.
“Xong rồi! Nhện góa phụ đen lại có con mồi mới rồi, tôi đoán Đinh đặc trợ tám phần sẽ kiệt sức mà chết!" Phía dưới mọi người bắt đầu khe khẽ nói nhỏ.
Người đẹp nhất phòng tài vụ, thường xuyên khoe khoang phong tình, chính là Củng Thục Nghiên.
Cô ta từng có một cuộc hôn nhân, nghe nói là yêu đương vụng trộm bị chồng bắt được, liền khởi tố xin ly hôn.
Không ngờ sau khi ly hôn, cô ta chẳng những không sửa chữa cái bản tính dâm đãng của mình, ngược lại càng thêm không kiêng nể mà câu dẫn khách hàng hay nam nhân viên trong công ty, cô ta thích mặc quần áo màu đen, cho rằng như vậy mới gợi cảm nhất, bởi vậy mọi người đều vụng trộm gọi là nhện góa phụ đen.
“Củng quản lí nghĩ thế nào?" Đinh Hạo Luân cười mà như không, đem vấn đề trả lại cho cô ta.
“Tôi nghĩ Đinh đặc trợ tuổi trẻ đầy hứa hẹn, hẳn là còn chưa kết hôn đi?" Ánh mắt câu hồn của Củng Thục Nghiên không ngừng hướng hắn phóng điện, Đinh Hạo Luân lại tựa như vật cách điện, không chút ảnh hưởng.
“Nếu Củng quản lí cho rằng như vậy, thì hẳn là vậy. Các vị đồng nghiệp, còn có vấn đề nào muốn hỏi tôi nữa không?" Con ngươi hắn quét một vòng khắp trong văn phòng, cuối cùng dừng lại ở trên người Thư Cẩn Dư.
Thư Cẩn Dư thấy hắn không chút nào che dấu, nhìn chằm chằm chính mình, vô cùng xấu hổ, liền ném ra một câu hỏi đơn giản: “Xin hỏi Đinh đặc trợ, anh sẽ ở công ty bao lâu?"
Câu hỏi lớn mật không khách khí của cô, hại đồng sự bên cạnh một trận kinh hô.
Bình thường thấy Cẩn Dư cử chỉ ôn hòa, hôm nay như thế nào mà nói chuyện lại sắc bén vậy chứ?
“Mọi người đừng kích động, đó là một vấn đề hay. Tôi ở lại đây, xác thực không có khả năng quá lâu, đợi cho đến khi tôi xử lý xong mọi chuyện, sẽ trở về Đài Bắc. Tôi nghĩ đại khái sẽ ở đây khoảng bốn đến sáu tháng!" Đinh Hạo Luân nhướn mi nhìn Thư Cẩn Dư cười, giống như đang hỏi cô – câu trả lời này em vừa lòng chứ?
Thư Cẩn Dư cứng ngắc quay đầu, không để cho nụ cười đẹp đẽ của hắn ảnh hưởng đến cảm xúc của mình.
Bọn họ đã chia tay, mỗi người có một con đường riêng, sớm đã không thể đi chung.
Lục Khải Đạt cười ha ha nói: “Ha ha! Tốt lắm, mọi người đều có quyền lên tiếng, tin tưởng về sau nhất định sẽ hợp tác tốt, tôi thấy hôm nay tạm thời nói tới đây thôi, nếu mọi người không còn việc gì hỏi, có thể đi làm việc rồi."
“Vâng!"
Mọi người một trận ồn ào, đều tự trở lại cương vị công tác.
Lục Khải Đạt vỗ vỗ vai Đinh Hạo Luân nói: “Đi! Đến văn phòng của tôi đi, đã lâu không gặp rồi, tôi có thật nhiều chuyện muốn nói cùng anh."
“Ừ."
Đinh Hạo Luân quay đầu nhìn Thư Cẩn Dư đầy thâm ý sâu xa, rồi mới xoay người đi theo Lục Khải Đạt.
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, Thư Cẩn Dư trong lòng vô cùng bất an, cô không biết những ngày kế tiếp, còn có thể có chuyện kinh người gì nữa phát sinh!
“Hạo Luân này, tôi xem rồi lại xem, vẫn đoán không ra người trong lòng mà anh muốn đuổi theo rốt cuộc là ai."
Trở lại văn phòng, Lục Khải Đạt lắc đầu thở dài nói.
Nhân viên của mình, hắn nắm rất rõ ràng, nhưng phóng mắt nhìn lại, nữ viên chức trong văn phòng vừa nãy phần lớn tướng mạo bình thường, gương mặt được nhất, cũng chỉ có quản lí phòng tài vụ Củng Thục Nghiên cùng người đặt câu hỏi không khách khí vừa rồi, Thư Cẩn Dư.
Bất quá Củng Thục Nghiên là nữ cường nhân đã ly hôn, mà Thư Cẩn Dư là phụ nữ có thai, mặc kệ thấy thế nào, bọn họ cũng không có khả năng liên quan đến người bạn học vĩ đại này của hắn.
Như vậy trước đây Hạo Luân nói với hắn, cô gái trong tim Hạo Luân rốt cuộc là ai?
“Sức quan sát của cậu tệ đi rồi." Đinh Hạo Luân ngồi trong văn phòng Lục Khải Đạt, một đôi mắt thăm dò thỉnh thoảng xuyên thấu qua khe hở cửa chớp, quan sát thân ảnh làm hắn vướng bận ở bên ngoài kia.
Cô ấy mập hơn, là vì trong bụng có đứa nhỏ sao?
Nhớ tới thân thể của cô, đang mang đứa nhỏ của hắn, hốc mắt hắn liền nhịn không được từng trận nóng lên.
Nếu ngày đó hắn cử hành hôn lễ mà không tỉnh ngộ đúng lúc, hắn sẽ vĩnh viễn mất đi mẹ con bọn họ!
Lục Khải Đạt phát hiện ánh mắt Đinh Hạo Luân nhìn chằm chằm ngoài cửa chớp, hắn đi đến phía sau, theo tầm mắt bạn mình nhìn ra, rõ ràng là Thư Cẩn Dư bụng bầu nha.
“Không thể nào? Người anh thích là cô ấy?! Nhưng cô ấy mang thai rồi… Ác…" Lục Khải Đạt bỗng nhiên có chút hiểu. “Không phải là… Đứa nhỏ trong bụng cô ấy là của anh sao?"
“Cậu cuối cùng cũng thông minh trở lại rồi!" Đinh Hạo Luân nửa quay đầu, cho hắn một nụ cười trào phúng.
Kẻ ngu xuẩn cuối cùng thông suốt rồi!
“Lão huynh!Tay chân anh khi nào thì trở nên nhanh như vậy?" Lục Khải Đạt đẩy Đinh Hạo Luân một cái.
Ông trời, bạn học cũ của hắn sắp làm papa rồi!
“Cẩn Dư là bạn gái của tôi, chúng tôi đã kết giao rất nhiều năm rồi, có đứa nhỏ cũng không kỳ quái."
“Thì ra là thế! Được, xét đến giao tình nhiều năm của chúng ta, tôi nhất định sẽ hết sức giúp anh vãn hồi trái tim cô ấy." Lục Khải Đạt vỗ ngực nói.
“Cám ơn cậu, Khải Đạt!" Đinh Hạo Luân nhiệt tình nở nụ cười.
Tin tưởng có vị bạn học cũ Lục Khải Đạt này tương trợ, tuyệt đối giúp ích không ít!
Nữ nhân hắn yêu thương, rất nhanh sẽ lại trở lại trong lòng hắn thôi.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thư Cẩn Dư ôm cái bụng bầu sáu tháng, đi ra khỏi nhà, cẩn thận tiến vào thang máy.
Vì an toàn của đứa nhỏ trong bụng, lúc thuê nhà riêng cô lựa chọn nhà trọ có thang máy, chỉ e khi xuống lầu phát sinh chuyện ngoài ý muốn, tạo thành tiếc nuối lớn nhất cuộc đời cô.
“Chào buổi sáng!" Cô đi ra thang máy, nhìn thấy người bảo vệ ở đại sảnh lầu một, liền cười tủm tỉm chào hỏi với hắn.
“Chào buổi sáng nha, Thư tiểu thư! Sắp đi làm rồi sao?" Bảo vệ biết cô chưa kết hôn đã mang thai, nhưng không có nửa điểm khinh thường.
Phụ nữ thân thiện hiền lành như cô, cho dù chưa kết hôn đã có bầu, cũng không tổn hại đến khí chất của cô.
“Đúng vậy!" Cô cười rồi đi đến bãi đậu xe, chuẩn bị lấy xe máy đi làm, nhưng rất kỳ quái, xe máy của cô không thấy rồi! Cô nghĩ chính mình sơ sót không tìm kỹ, cho nên tìm lại một lần nữa, vẫn không thấy xe máy của cô.
Nguy rồi! Có thể bị trộm mất rồi hay không?
Cô chạy nhanh về phòng bảo vệ, nói cho bảo vệ trông cửa biết chuyện này.
“Cái gì? Xe máy không thấy đâu?" Người bảo vệ chạy nhanh ra. “Thật sự không thấy đâu!"
“Làm sao bây giờ? Tôi vội đi làm nha! Anh xem có nên báo nguy trước hay không?"
“Không cần!" Người bảo vệ đột nhiên la lớn, giống như thực khẩn trương.
“A?" Thư Cẩn Dư giật mình nhìn bảo vệ.
“Ách! Tôi là nói… Việc này để tôi xử lý là tốt rồi, cô đi làm trước đi!"
“Nhưng mà không có xe máy, tôi không có xe để đi làm!"
Mắt thấy thời gian đi làm cũng sắp đến, nhưng cô không có phương tiện giao thông có thể đến công ty, vậy phải làm sao bây giờ?
Bảo vệ thấy cô khẩn trương như vậy, liền hỏi: “Cô hẳn là biết lái xe đi? Như vậy tốt lắm, nơi này có một chiếc xe, hiện tại cô dùng tạm đi! Chiếc xe màu đỏ kia kìa, để ở phía ngoài xã khu đó, cô ra xem thử." Hắn lấy từ trong túi tiền ra một chuỗi chìa khóa giao cho cô.
“Điều này sao được? Tôi không thể tùy tiện dùng xe của anh!" Cô không chịu nhận.
Huống hồ đây không phải là kế lâu dài, cô vẫn cần nhất một công cụ cố định để thay đi bộ.
“Aiz! Cô không cần cảm thấy ngượng ngùng, kỳ thật này chiếc xe không phải của tôi, mà sở hữu của toàn bộ mọi người trong xã khu, chỉ cần là các hộ gia đình trong xã khu, đều có thể sử dụng."
“Toàn bộ xã khu cùng sở hữu?" Thư Cẩn Dư chưa từng nghe qua loại sự tình này.
“Đúng vậy! Lúc trước khi xã khu thành lập, các hộ gia đình liền đề nghị mọi người góp tiền mua một chiếc xe, nếu có người có nhu cầu cấp bách dùng xe, là có thể mượn chiếc xe này. Nhưng mà bởi vì tình trạng kinh tế hiện tại của mọi người cũng không khó khăn, cơ hồ từng nhà đều có xe, cho nên chiếc xe kia chẳng khác nào bỏ xó không cần, hiện tại cô đã cần, thì cứ an tâm sử dụng đi, như vậy chiếc xe kia có người dùng, cô cũng không tốn tiền mua xe mới, có phải nhất cử lưỡng tiện hay không?"
“Như vậy sao? Vậy cám ơn anh."
Thư Cẩn Dư hiện tại mới phát hiện, vị bảo vệ này thật đúng là có khả năng nói tốt, ngay cả cô đã cự tuyệt cũng không biết xấu hổ mà nhận.
Tiếp nhận chìa khóa người bảo vệ đưa, đi đến phía ngoài xã khu, vừa thấy xe, cô thoáng chốc kinh ngạc nói không ra lời.
“Bác bảo vệ, trời ơi! Các hộ gia đình hợp lại mua xe… Là xe Audi sao? Loại xe nhập khẩu này không phải rất mắc sao?" Cô vô luận thế nào cũng không cảm thấy chiếc xe kia đã có lịch sử lâu dài.
“Không sai! Cô đừng nghĩ chiếc xe này quý, kỳ thật là có người quen mua, cho nên có vẻ tiện nghi, hơn nữa có sửa sang qua rất nhiều lần rồi, nếu không căn bản đã cũ không thể nhìn."
“Phải không?" Thư Cẩn Dư vẫn là có điểm hoài nghi, cô nhớ rõ trên tạp chí, nhìn đến khoản giới thiệu xe này, đây rõ ràng được đưa ra thị trường không lâu mà?
“Đúng vậy! Cô không phải sắp muộn giờ làm sao? Nhanh đi! Đến muộn là không tốt đâu."
“Vậy… Được rồi!" Cô so với bình thường đã chậm trễ tận hai mươi phút rồi, mắt thấy thời gian đi làm ngày càng gần, Thư Cẩn Dư chỉ có thể chạy nhanh tới chỗ chiếc xe kia, tới công ty trước rồi nói sau.
Sau khi cô lái xe rời đi, một thân ảnh tuấn dật cao ngất từ chỗ ẩn nấp đi ra, chăm chú nhìn chiếc xe đang dần đi xa.
“Đinh tiên sinh." Người bảo vệ đi đến bên cạnh hắn, báo cáo với hắn: “Tôi đã dựa theo phân phó của ngài, sai người đem xe máy của Thư tiểu thư chở đi, mặt khác, ô tô cũng thuận lợi chuyển giao cho cô ấy rồi."
“Tôi nhìn thấy rồi, cám ơn anh!" Đinh Hạo Luân lấy ra một cọc tiền mặt giao cho hắn.“Đây là thù lao của anh."
“Không cần! Tôi giúp anh chiếu cố, không phải vì tiền, mà là biết anh làm như vậy tất cả đều vì tốt cho Thư tiểu thư. Cô ấy là cô gái tốt, cần được người hảo hảo thương yêu! Tôi nghĩ – đứa nhỏ trong bụng cô ấy hẳn là của anh?"
“Đúng vậy." Đinh Hạo Luân hoàn toàn không phủ nhận.
“Vậy anh nên nhanh đón cô ấy về nhà, đừng để cô ấy một mình ở nơi này, còn mỗi ngày cứ phải mang thai đi làm, như vậy thực vất vả." Người bảo vệ có ý tốt khuyên nhủ.
“Tôi biết, nhưng chúng tôi trong lúc đó đã xảy ra một việc, tôi sợ cô ấy còn không chịu tha thứ cho tôi, cho nên muốn chờ tâm tình của cô ấy bình tĩnh một chút rồi mới bồi tội với cô ấy."
Hắn sợ gặp phải lời cự tuyệt cô, làm hắn thống khổ.
“Vậy anh cần phải mau một chút, người lớn có thể chờ, nhưng đứa nhỏ trong bụng không thể chờ đâu!"
“Tôi sẽ lưu ý, cám ơn anh!"
Đinh Hạo Luân lại nói lời cảm tạ, xoay người đi đến xe của mình.
Hắn muốn dùng phương pháp của riêng mình, truy hồi lại lòng của cô!
Tuy rằng buổi sáng đến công ty đúng lúc tiếng chuông bắt đầu giờ làm vang lên, nhưng tâm tình Thư Cẩn Dư cũng không tốt, cả ngày đều rầu rĩ không vui. Bởi vì cô cảm thấy có một ánh mắt, bất kỳ thời khắc nào, ở vị trí nào cũng chăm chú nhìn cô!
Trừ phi cô không có cảm giác, nếu không như thế nào lại không biết người kia là ai?
Không biết có phải cố ý an bài hay không, mà văn phòng hắn cách vách ngay tại văn phòng kế toán, hai gian văn phòng chỉ cách một cái cửa sổ thủy tinh, tuy có cửa chớp cách trở tầm mắt, nhưng Thư Cẩn Dư tin tưởng, kia căn bản chỉ là cho có mà thôi!
Chỉ cần hắn ở văn phòng, cô có thể cảm giác được ánh mắt hắn, xuyên thấu qua khe cửa chớp, truy đuổi thân ảnh của cô, có khi tầm mắt hai người chạm nhau, hắn còn vẫy tay với cô, làm cho cô buồn bực không thôi.
Cô thật sự rất muốn không để ý đến hình tượng mà hét to với hắn: “Đừng nhìn tôi như vậy nữa!"
Cô không biết hắn có chủ ý gì? Vì sao lại bỏ địa vị tổng giám đốc công ty Chấn Tinh cao vời vợi, rời xa nơi chôn rau cắt rốn đi đến nơi này? Còn dùng ánh mắt nóng bỏng không chút nào che giấu nhìn cô… Hắn kết hôn rồi không phải sao?
Chẳng lẽ… Là vì cô?
Cô hy vọng không phải!
Tuy rằng bọn họ đã chia tay, mà hắn cũng cưới người khác, nhưng trong mắt cô, hắn vẫn là một người đàn ông đỉnh thiên lập địa, có đức có tài có lý tưởng, nếu hắn là loại đàn ông có vợ con, còn muốn tìm “vợ hai" bên ngoài, như vậy cô sẽ thực thất vọng!
Cô phiền toái than nhẹ một hơi, thình lình bụng bị đá một cái, cô nhìn lên đồng hồ, vừa lúc là ba giờ chiều, cô không khỏi nở nụ cười.
Tiểu tử kia lại muốn ăn rồi!
Cô lấy túi sữa bột, múc vài thìa vào trong cốc, chuẩn bị đến phòng trà nước đi pha sữa uống, đỡ để tiểu tử kia tạo phản trong bụng.
Cô vừa đẩy ra ghế dựa đứng dậy, cái người kia vụng trộm rình cô cả ngày, bỗng nhiên vô thanh vô tức xuất hiện ở bên cạnh cô, vẻ mặt hứng thú nhìn chằm chằm cốc sữa trong tay cô.
“Pha sữa sao?"
“Đinh đặc trợ." Cô không tình nguyện chào.
Cô không biết hắn rốt cuộc có mục đích gì, cho nên thủy chung luôn phòng bị hắn, không chịu quá thân cận với hắn.
“Đã đói bụng rồi sao?" Hắn lại hỏi.
“Ừ." Thư Cẩn Dư quét mắt liếc hắn một cái, thản nhiên trả lời, không nghĩ tới đồng nghiệp ở một bên nghe thấy câu hỏi của hắn, lập tức nhiệt tâm lớn tiếng báo cáo…
“Đúng vậy! Cẩn Dư chiều nào đến giờ ngọ cũng đều pha sữa uống, bởi vì cô ấy đã đói bụng rồi. Đinh đặc trợ anh có điều không biết, người ta nói phụ nữ có thai đều rất thèm ăn, đây là điều bình thường, nhưng Cẩn Dư này là phụ nữ có thai chẳng những thực thèm ăn, mà còn đặc biệt thèm ăn khủng khiếp. Thời điểm cô ấy vừa mới vào công ty, mỗi ngày giữa trưa đều ăn hai hộp cơm, hơn nữa toàn bộ ăn sạch hết trơn, khi đó mọi người đều hay nói giỡn, bảo cô ấy đại diện cho công ty đi Nhật Bản tham gia cuộc thi ăn thì tốt rồi!"
“Anh Chương Hoành!" Cô đỏ mặt, xấu hổ quẫn bách không chịu nổi chặn lại lời nói.
Hắn như thế nào lại đem sự việc từ tám trăm năm trước của cô toàn bộ khai ra hết?
“Ăn hai hộp cơm? Thật là nhìn không ra!" Đinh Hạo Luân tuy rằng vẫn là vẻ mặt nhã nhặn, nhưng Thư Cẩn Dư nhìn ra được hắn cố nén ý cười.
Trước kia bọn họ đi ra ngoài dùng cơm, cô cơ hồ không có lần nào ăn hết, nghĩ đến bộ dạng cô đem hai hộp cơm toàn bộ ăn sạch, hắn liền nhịn không được muốn cười.
Kia nhất định rất thú vị!
Chán ghét! Muốn cười thì cười đi, làm gì phải nhịn như vậy?
Cô không bởi vì sợ bị cười nhạo, mà để cho bụng đói làm cục cưng thiếu dinh dưỡng!
Cô ở giữa tiếng cười vang của mọi người, xấu hổ và giận dữ tiêu sái đi vào trong phòng trà nước.
Vốn tưởng rằng, mọi chuyện đã xong, nhưng ba giờ chiều ngày hôm sau, cửa hàng ăn vặt ở ngoài đột nhiên đưa tới rất nhiều điểm tâm, khiến cho mọi người đều bàn luận.
“Có chè đậu!"
“Nghe nói là Đinh đặc trợ mời."
“Kỳ quái! Cẩn Dư như thế nào lại không giống với chúng ta, hơn nữa giống như đặc biệt được chén lớn?" Có người đưa ra nghi vấn.
Đinh Hạo Luân ra mặt giải thích: “Ta nghĩ mọi người công tác thực vất vả, cho nên mời mọi người ăn chút điểm tâm. Về phần Cẩn Dư không giống với mọi người… Bởi vì cô ấy là phụ nữ có thai thôi, suy tính đến vấn đề dinh dưỡng của thai nhi, cho nên mới mời cô ấy một chút đồ ăn đặc biệt."
“Úc, thì ra là thế." Mọi người thế này mới giải trừ nghi ngờ.
Lục Khải Đạt thấy, âm thầm cười trộm nói: “Các người còn dám có ý kiến? Nếu không nhờ cô ấy, các người cái gì cũng không có mà ăn!"
Thư Cẩn Dư nắm tay, trừng mắt nhìn bát mỳ hải sản bốc khói nghi ngút trước mặt.
Hắn thật sự coi cô là heo sao?
“Làm sao vậy, mau ăn đi!"
Không biết khi nào, Đinh Hạo Luân đi đến trước mặt cô, đôi mắt mỉm cười chăm chú nhìn nàng.
“Nóng quá, tôi ăn không được!"
Kỳ thật cô thích nhất ăn mỳ hải sản, hắn cũng biết, nhưng cô muốn cố ý gây khó dễ.
Hắn nghe xong cũng không giận, lấy điện thoại di động, đi ra ngoài gọi điện.
“Ông chủ Lý? Thật xin lỗi, phiền toái ông giúp tôi đưa một phần đồ ăn lạnh tới đây – ngay lập tức, sinh tố mãng cầu lạnh đang thịnh hành nhất đấy, tốt lắm… Được, cám ơn ông!"
Hắn gác máy, nhìn cô cười nói: “Chờ thêm chốc lát, ông chủ Lý lập tức đưa sinh tố đến."
Trái tim của Thư Cẩn Dư thoáng chốc bị cảm động, hơn nữa thấy chính mình cố tình gây sự lại cảm thấy xấu hổ, cô lập tức cúi đầu, cầm đôi đũa trên bàn lúng ta lúng túng nói: “Không cần! Mỳ nguội rồi, tôi ăn mỳ cũng được."
Đinh Hạo Luân cũng không giận, khóe miệng vẫn mỉm cười như cũ nhìn cô, sâu thẳm trong đáy mắt, cất giấu thâm tình nồng hậu.
Hắn thật sự là đồ ngốc! Hắn như thế nào nghĩ mình không có cảm tình với cô?
Mãi cho đến hiện tại mới biết được, chính mình yêu cô biết bao nhiêu!
Đều do hắn không tốt, tất cả đều là hắn cố chấp cùng mù quáng hại bọn họ, nếu hắn có thể sớm hiểu được tâm ý của mình, bọn họ sẽ không phải đi một chặng đường oan uổng như thế này.
Bất quá… Kỳ thật như vậy cũng không phải là không tốt!
Trước kia hắn một lòng nghĩ đến Thuần Thuần, chưa từng tận tâm đối xử tốt với Cẩn Dư, làm cho cô nhận rất nhiều ủy khuất, nay có cơ hội bù lại, hắn đương nhiên nắm chắc cơ hội, tận tình sủng cô, làm cho cô vui vẻ.
Thư Cẩn Dư máy móc đem mỳ nhét vào trong miệng, máy móc nhai nuốt, một giọt nước mắt trong suốt, theo động tác cúi đầu ăn mỳ của cô, không tiếng động rơi vào trong bát.
Bát mỳ xào này ăn ngon lắm, cô khẳng định là Đinh Hạo Luân vì cô gọi riêng, nhưng cô không hề cảm thấy cao hứng.
Trước đây là người yêu, nay là chồng của người khác vì cô chuẩn bị điểm tâm, có cái gì đáng vui mừng?
Cô cảm thấy cực kỳ vớ vẩn lại buồn cười, cô có nên thầm oán tạo hóa trêu ngươi hay không?
Tuy rằng cô vẫn yêu hắn, nhưng cô không có hứng thú trở thành đối tượng gặp mặt bên ngoài của kẻ có vợ có chồng, cho dù hắn là vì đứa nhỏ trong bụng cô mà đến, cô cũng sẽ không đáp ứng!
Đứa nhỏ là của cô! Hắn đã có vợ, tương lai muốn sinh bao nhiêu đứa nhỏ cũng không thành vấn đề, nhưng cô chỉ có một bảo bối này, nếu mất đi đứa nhỏ, cô tuyệt đối không thể sống một mình!
Thư Cẩn Dư thầm quyết định trong lòng, phải tìm một cơ hội nói chuyện rõ với hắn.
Tác giả :
An Kỳ