Cô Vợ Bí Ẩn
Chương 67: Chị Ấy Xinh Đẹp Như Tiên Nữ Vậy!
Vương Giai Kỳ nghe vậy liền huých lấy cánh tay Lăng Hạo Thiên: "Anh xem bạn thân của anh đi!"
Lăng Hạo Thiên bị huých đau thì kêu lên: "Xem gì chứ, anh cũng đã chuẩn bị quà cho em rồi chứ bộ!"
"Thật sao? Là gì vậy? Mau đưa cho em đi!" Vương Giai Kỳ vừa nghe liền hào hứng, hai mắt sáng rực nhìn Lăng Hạo Thiên.
"Anh để ở trên xe rồi, đi! Anh dẫn em đi lấy!" Anh muốn kéo cô đi ngay, hôm nay là buổi hẹn hò riêng của họ, anh không muốn bị người khác cản trở đâu.
"Không cần phiền phức vậy chứ, em ở đây đợi anh cũng được mà!"
Bạch Lăng Diệp cười cười thấy Lăng Hạo Thiên nháy mắt với mình, cô liền hiểu ý: "Giai Kỳ, cậu có chắc, cậu muốn ở đây làm bóng đèn giữa hai chúng mình không?" Nói rồi cô tiến tới, cánh tay ôm lấy cánh tay Hàn Trạch Dương.
"Này, gì vậy chứ? Cậu đây là đang trọng sắc khinh bạn sao?"
Bạch Lăng Diệp thản nhiên nói: "Tất nhiên rồi! Một mỹ nam tuyệt sắc như này sao mình có thể không coi trọng chứ!" vừa nói cô còn vừa ngẩng đầu cười với Hàn Trạch Dương.
"Thôi được rồi, mình không ở đây làm bóng đèn nữa, hai người chơi vui vẻ nha!" Nói xong Vương Giai Kỳ quay về phía Lăng Hạo Thiên: "Hạo Thiên, đi, chúng ta đi lấy quà của em!"
Lăng Hạo Thiên chỉ đợi lúc này liền không nhịn được mà cầm tay cô kéo đi, trước khi đi anh ta còn để lại cho Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp một ánh mắt cảm tạ.
Hai người bọn họ rời đi rồi, lúc này Hàn Trạch Dương mới ghé đầu sát bên tai cô hỏi: "Trong mắt em, anh chính là mỹ nam tuyệt sắc ư?"
Bạch Lăng Diệp bị động tác bất ngờ này của anh làm cho giật mình, tai cô đỏ ửng lên, cả người lùi ra phía sau một bước, lại bị Hàn Trạch Dương đưa tay vòng qua eo cô kéo lại.
Bạch Lăng Diệp trấn định lại, nhìn anh cười thách thức: "Đương nhiên rồi, anh nhìn xem, không chỉ có mỗi em đâu, mấy cô gái ở đây cũng đều đang nhìn anh với ánh mắt đó đấy!"
"Ồ, em là đang ghen sao?"
"Ai thèm ghen chứ! Chỉ trách người đàn ông của em quá có sức hấp dẫn mà thôi!"
"Vậy sao? Nhưng mà trong mắt anh chỉ có một mình em mà thôi!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai.
Hành động này rất bình thường nhưng trong mắt mọi người lại trở nên đầy ám muội.
"Anh trai này ơi, Anh mua hoa tặng cho chị gái xinh đẹp này đi!" Một giọng nói dễ thương phát ra từ bên cạnh.
Hai người cúi xuống liền nhìn thấy một cô bé đáng yêu mặc chiếc áo khoác màu đỏ trên tay cầm một giỏ hoa đang đứng ngước đầu nhìn hai người.
Bạch Lăng Diệp chợt cảm thấy hành động vừa nãy của bọn họ quả thực là xấu hổ, cô vội vã đẩy anh ra.
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn vẻ mặt của cô sau đó chậm rãi ngồi xuống cạnh cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Em gái, em bán hoa sao?"
"Vâng! Vậy anh mua hoa tặng chị xinh đẹp này chứ?" Cô bé trưng đôi mắt ngây thơ nhìn Hàn Trạch Dương.
"Ồ, em nói chị ấy rất xinh đẹp sao?" Hàn Trạch Dương lại hỏi.
"Đúng vậy, chị ấy xinh đẹp như tiên nữ vậy!" cô bé vừa nói vừa ngước đầu nhìn Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp thấy cô bé nhìn mình thì cũng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô bé.
"Vậy được, vậy em có thể bán hết chỗ hoa này cho anh để anh tặng cho chị tiên nữ xinh đẹp này hay không?"
"Được ạ!" cô bé vui mừng reo lên, "Anh thật sự sẽ mua hết chỗ hoa này của em sao?"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương gật đầu xoa nhẹ đầu cô bé.
"Của anh đây!" Cô bé nhanh chóng đưa nốt số hoa còn lại trong giỏ cho Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương rút từ trong ví ra tờ 100 đồng đưa cho cô bé.
Cô bé nhìn tờ 100 đồng nhưng không nhận mà nói: "Anh ơi, anh đưa nhiều như vậy, em không có tiền trả lại!"
Hàn Trạch Dương xoa xoa đầu cô bé, "Không sao! Không cần trả lại cũng được!"
"Nhưng...." Cô bé vẫn không dám nhận lấy tiền.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, chợt thấy trong giỏ của cô bé có mấy cây kẹo, cô liền lại gần nói: "Em gái số kẹo kia của em không bán phải không?"
Cô bé nhìn Bạch Lăng Diệp sau đó gật đầu, chỗ kẹo đó là cô bé được mọi người cho.
Bạch Lăng Diệp lại mỉm cười nói: "Hay là thế này đi, em nhận lấy tiền đi, sau đó trả cho anh ấy hai cây kẹo coi như tiền thừa được chứ?"
Cô bé nghe Bạch Lăng Diệp nói, đắn đo suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đưa cả cái giỏ cho Bạch Lăng Diệp, mỉm cười nói: "Chị gái xinh đẹp, em nhận tiền rồi, tất cả chỗ kẹo này đều cho hai người hết đó!"
Bạch Lăng Diệp cầm cái giỏ nhìn cô bé kinh ngạc: "Em cho chị hết số kẹo này?"
Cô bé gật gật đầu nở một nụ cười rạng rỡ: "Vâng! Chị cầm lấy đi, bà em nói, trẻ con ăn nhiều kẹo sẽ không tốt!"
Nói xong cô bé liền rời đi, vừa chạy được một đoạn cô bé chợt quay người lại nói: "Hai anh chị đúng là người tốt, em chúc hai anh chị hạnh phúc!"
Bạch Lăng Diệp cười cười nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô bé mà thốt lên: "Con bé đáng yêu thật đấy!"
"Ừm! Sau này con của chúng ta nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy!"
Bạch Lăng Diệp vừa nghe mặt vội vã đẩy anh ra: "Anh nói cái gì vậy? Ai thèm sinh con cho anh chứ?"
"Không định sinh con cho anh thì em định sinh con cho ai?" giọng Hàn Trạch Dương trầm xuống, mặc dù biết cô chỉ là nói đùa nhưng anh vẫn cảm thấy không vui.
"Điều đó thì không biết được!" Bạch Lăng Diệp cười cười, nhìn đến vẻ mặt vừa rồi của anh, cô đột nhiên cảm thấy trêu chọc anh cũng rất vui.
Lăng Hạo Thiên bị huých đau thì kêu lên: "Xem gì chứ, anh cũng đã chuẩn bị quà cho em rồi chứ bộ!"
"Thật sao? Là gì vậy? Mau đưa cho em đi!" Vương Giai Kỳ vừa nghe liền hào hứng, hai mắt sáng rực nhìn Lăng Hạo Thiên.
"Anh để ở trên xe rồi, đi! Anh dẫn em đi lấy!" Anh muốn kéo cô đi ngay, hôm nay là buổi hẹn hò riêng của họ, anh không muốn bị người khác cản trở đâu.
"Không cần phiền phức vậy chứ, em ở đây đợi anh cũng được mà!"
Bạch Lăng Diệp cười cười thấy Lăng Hạo Thiên nháy mắt với mình, cô liền hiểu ý: "Giai Kỳ, cậu có chắc, cậu muốn ở đây làm bóng đèn giữa hai chúng mình không?" Nói rồi cô tiến tới, cánh tay ôm lấy cánh tay Hàn Trạch Dương.
"Này, gì vậy chứ? Cậu đây là đang trọng sắc khinh bạn sao?"
Bạch Lăng Diệp thản nhiên nói: "Tất nhiên rồi! Một mỹ nam tuyệt sắc như này sao mình có thể không coi trọng chứ!" vừa nói cô còn vừa ngẩng đầu cười với Hàn Trạch Dương.
"Thôi được rồi, mình không ở đây làm bóng đèn nữa, hai người chơi vui vẻ nha!" Nói xong Vương Giai Kỳ quay về phía Lăng Hạo Thiên: "Hạo Thiên, đi, chúng ta đi lấy quà của em!"
Lăng Hạo Thiên chỉ đợi lúc này liền không nhịn được mà cầm tay cô kéo đi, trước khi đi anh ta còn để lại cho Hàn Trạch Dương và Bạch Lăng Diệp một ánh mắt cảm tạ.
Hai người bọn họ rời đi rồi, lúc này Hàn Trạch Dương mới ghé đầu sát bên tai cô hỏi: "Trong mắt em, anh chính là mỹ nam tuyệt sắc ư?"
Bạch Lăng Diệp bị động tác bất ngờ này của anh làm cho giật mình, tai cô đỏ ửng lên, cả người lùi ra phía sau một bước, lại bị Hàn Trạch Dương đưa tay vòng qua eo cô kéo lại.
Bạch Lăng Diệp trấn định lại, nhìn anh cười thách thức: "Đương nhiên rồi, anh nhìn xem, không chỉ có mỗi em đâu, mấy cô gái ở đây cũng đều đang nhìn anh với ánh mắt đó đấy!"
"Ồ, em là đang ghen sao?"
"Ai thèm ghen chứ! Chỉ trách người đàn ông của em quá có sức hấp dẫn mà thôi!"
"Vậy sao? Nhưng mà trong mắt anh chỉ có một mình em mà thôi!" Hàn Trạch Dương vừa nói vừa đưa tay vén một lọn tóc của cô ra sau tai.
Hành động này rất bình thường nhưng trong mắt mọi người lại trở nên đầy ám muội.
"Anh trai này ơi, Anh mua hoa tặng cho chị gái xinh đẹp này đi!" Một giọng nói dễ thương phát ra từ bên cạnh.
Hai người cúi xuống liền nhìn thấy một cô bé đáng yêu mặc chiếc áo khoác màu đỏ trên tay cầm một giỏ hoa đang đứng ngước đầu nhìn hai người.
Bạch Lăng Diệp chợt cảm thấy hành động vừa nãy của bọn họ quả thực là xấu hổ, cô vội vã đẩy anh ra.
Hàn Trạch Dương cười cười nhìn vẻ mặt của cô sau đó chậm rãi ngồi xuống cạnh cô bé, nhẹ giọng hỏi: "Em gái, em bán hoa sao?"
"Vâng! Vậy anh mua hoa tặng chị xinh đẹp này chứ?" Cô bé trưng đôi mắt ngây thơ nhìn Hàn Trạch Dương.
"Ồ, em nói chị ấy rất xinh đẹp sao?" Hàn Trạch Dương lại hỏi.
"Đúng vậy, chị ấy xinh đẹp như tiên nữ vậy!" cô bé vừa nói vừa ngước đầu nhìn Bạch Lăng Diệp.
Bạch Lăng Diệp thấy cô bé nhìn mình thì cũng mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô bé.
"Vậy được, vậy em có thể bán hết chỗ hoa này cho anh để anh tặng cho chị tiên nữ xinh đẹp này hay không?"
"Được ạ!" cô bé vui mừng reo lên, "Anh thật sự sẽ mua hết chỗ hoa này của em sao?"
"Ừm!" Hàn Trạch Dương gật đầu xoa nhẹ đầu cô bé.
"Của anh đây!" Cô bé nhanh chóng đưa nốt số hoa còn lại trong giỏ cho Hàn Trạch Dương.
Hàn Trạch Dương rút từ trong ví ra tờ 100 đồng đưa cho cô bé.
Cô bé nhìn tờ 100 đồng nhưng không nhận mà nói: "Anh ơi, anh đưa nhiều như vậy, em không có tiền trả lại!"
Hàn Trạch Dương xoa xoa đầu cô bé, "Không sao! Không cần trả lại cũng được!"
"Nhưng...." Cô bé vẫn không dám nhận lấy tiền.
Bạch Lăng Diệp mỉm cười, chợt thấy trong giỏ của cô bé có mấy cây kẹo, cô liền lại gần nói: "Em gái số kẹo kia của em không bán phải không?"
Cô bé nhìn Bạch Lăng Diệp sau đó gật đầu, chỗ kẹo đó là cô bé được mọi người cho.
Bạch Lăng Diệp lại mỉm cười nói: "Hay là thế này đi, em nhận lấy tiền đi, sau đó trả cho anh ấy hai cây kẹo coi như tiền thừa được chứ?"
Cô bé nghe Bạch Lăng Diệp nói, đắn đo suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đưa cả cái giỏ cho Bạch Lăng Diệp, mỉm cười nói: "Chị gái xinh đẹp, em nhận tiền rồi, tất cả chỗ kẹo này đều cho hai người hết đó!"
Bạch Lăng Diệp cầm cái giỏ nhìn cô bé kinh ngạc: "Em cho chị hết số kẹo này?"
Cô bé gật gật đầu nở một nụ cười rạng rỡ: "Vâng! Chị cầm lấy đi, bà em nói, trẻ con ăn nhiều kẹo sẽ không tốt!"
Nói xong cô bé liền rời đi, vừa chạy được một đoạn cô bé chợt quay người lại nói: "Hai anh chị đúng là người tốt, em chúc hai anh chị hạnh phúc!"
Bạch Lăng Diệp cười cười nhìn bóng dáng bé nhỏ của cô bé mà thốt lên: "Con bé đáng yêu thật đấy!"
"Ừm! Sau này con của chúng ta nhất định cũng sẽ đáng yêu như vậy!"
Bạch Lăng Diệp vừa nghe mặt vội vã đẩy anh ra: "Anh nói cái gì vậy? Ai thèm sinh con cho anh chứ?"
"Không định sinh con cho anh thì em định sinh con cho ai?" giọng Hàn Trạch Dương trầm xuống, mặc dù biết cô chỉ là nói đùa nhưng anh vẫn cảm thấy không vui.
"Điều đó thì không biết được!" Bạch Lăng Diệp cười cười, nhìn đến vẻ mặt vừa rồi của anh, cô đột nhiên cảm thấy trêu chọc anh cũng rất vui.
Tác giả :
Tuyết Thảo