Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
Chương 41: Thổ hào, anh đây là muốn dùng sắc dụ em sao?
Người trong nhà còn thỉnh thoảng dùng thành tích của Tần Dĩ Duyệt cùng cô so sánh, mà Tần Dĩ Duyệt là loại người học bá, lúc ở trường học cơ bản cả năm đều có tên nằm trong Top 5.
Căn bản Tần Dĩ Duyệt trước năm 20 tuổi là mẫu người chiến thắng cuộc đời.
Cho đến khi cô vì Chu Tử Dương buông tha cho slot đi du học. Hình tượng của cô mới sụp đổ.
Bố mẹ cô thường xuyên vụng trộm nói Tần Dĩ Duyệt ngốc, nói cô đọc sách đọc đến hư mất đầu óc.
Nhưng Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị lại chưa từng vì chuyện Tần Dĩ Duyệt buông tha cơ hội đi du học mà nói bất cứ cái gì, thân thích hỏi tới chỉ đơn giản trả lời rằng đều đã là chuyện cũ rồi. Không có chút ý tứ nào muốn trách Tần Dĩ Duyệt.
Mà Tần Dĩ Duyệt hiện tại gả cho Hạ Kiều Yến, Hạ Kiều Yến lại đối với Tần gia, Lạc gia tốt như vậy. Khiến cho người khác không thể không hâm mộ ghen ghét vận may của Tần Dĩ Duyệt.
Dựa vào cái gì mà Tần Dĩ Duyệt có thể sở hữu tất cả chuyện tốt đặt ở trên người cô ta.
Cô lớn lên không so với Tần Dĩ Duyệt chênh lệch bao nhiêu. Dáng người cũng so với Tần Dĩ Duyệt đẹp hơn.
Vì cái gì Hạ Kiều Yến sẽ cưới người phụ nữ là Tần Dĩ Duyệt như vậy?
Lạc Nhã Nhĩ nhìn khuôn mặt Hạ Kiều Yến, nghĩ đến nếu Hạ Kiều Yến biết rõ chuyện của Tần Dĩ Duyệt cùng Chu Tử Dương, còn có thể cần Tần Dĩ Duyệt hay không?
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu của cô, Lạc Nhã Nhĩ ngẩn người.
Cô không nghĩ tới cô lại có cái loại suy nghĩ này.
Tần Dĩ Duyệt nhìn Lạc Nhã Nhĩ không nói lời nào, liền đẩy nhẹ cô, "Còn chờ cái gì nữa? Mệt mỏi sao?"
"Hơi mệt."
"Vậy em đi về phòng cho khách nghỉ ngơi một chút. Đợi chút nữa ăn cơm đi chị gọi em."
"Vậy hai người nói chuyện vui vẻ."
Nói xong. Lạc Nhã Nhĩ đứng lên đi theo hướng phòng nghỉ cho khách.
Phòng nghỉ ở tận cuối hành lang, lúc Lạc Nhã Nhĩ đi ngang qua phòng Tần Dĩ Duyệt, bước chân dừng một chút.
Cô do dự đứng ở cửa ra vào một chút, sau đó lặng yên không một tiếng động mà vặn mở cửa phòng Tần Dĩ Duyệt, nhẹ chân nhẹ tay mà đi vào.
Trong phòng. Tiểu Bảo đang nằm ở trên giường ngủ.
Nghe được động tĩnh rất nhỏ, thân thể nho nhỏ của nhóc bỗng nhúc nhích. Cảnh giác mà mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
Lạc Nhã Nhĩ không có ngờ tới cô đẩy cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh này, cô cho rằng Tiểu Bảo đã ngủ rồi.
Tiểu Bảo đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt kia hoàn toàn không giống như là ánh mắt của một đứa trẻ năm tuổi nên có.
Lạc Nhã Nhĩ ý nghĩ sẵn trong đầu lập tức vỡ vụn.
Tiểu Bảo nhìn trên mặt Lạc Nhã Nhĩ chợt lóe lên kinh hoảng, cùng tuổi thật của nhóc không có nửa điểm tương xứng, nở nụ cười châm biếm.
Lạc Nhã Nhĩ lại càng hoảng sợ. Run giọng nói ra: "Cô đi nhầm phòng."
Sau khi nói xong, cô ta liền chạy ra ngoài.
Tiểu Bảo nhảy xuống giường, đóng cửa lại.
Chút dũng khí ấy còn không có mà còn muốn trước mặt nhóc tạo cảm giác tồn tại, thật sự là dại dột, một chút điểm kỹ thuật cũng không có.
Nghĩ đến Tiểu Duyệt Duyệt nhà nhóc cùng người phụ nữ như vậy là thân thích, nhóc đã cảm thấy Tiểu Duyệt Duyệt của nhóc thật là lợi hại, cùng cái đồ đần ở chung lâu như vậy, không có bị lây bệnh, thật sự là kỳ tích lớn.
**
Bởi vì Tần Lạc hai nhà thân thích cùng Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến cùng một chỗ cũng gần bốn mươi người, nên không có ở nhà ăn cơm.
Lần này do Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị làm chủ đến khách sạn năm sao gần đó ăn cơm trưa, trong lúc đó Hạ Kiều Yến như trước là tiêu điểm.
Tiểu Bảo dính Tần Dĩ Duyệt không rời, thỉnh thoảng gắp rau cho Tần Dĩ Duyệt, đút cho Tần Dĩ Duyệt ăn.
Sự ân cần, bộ dáng thân thiết đó, khiến cho người không biết còn tưởng rằng Tiểu Bảo là Tần Dĩ Duyệt sinh ra đó.
Tần Dĩ Duyệt ăn vài miếng mà Tiểu Bảo gắp cho cô ăn, sau đó không có lại để cho nhóc tiếp tục làm.
Nhóc còn là một đứa trẻ, chiếc đũa gắp cũng không thông thuận, đĩa rau so sánh tốn sức.
Cô cảm nhận được sự quan tâm của nhóc là được rồi.
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị nhìn Tần Dĩ Duyệt cùng Tiểu Bảo quan tâm lẫn nhau, trong lòng rất thoả mãn.
Vốn hai người sau khi nghe được thân thế của Tiểu Bảo cũng rất thương tiếc nhóc, lại nhìn đến nhóc còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, đối với Tiểu Bảo thoả mãn trực tiếp ghi lên trên mặt.
Nếu không phải Tiểu Bảo không gần gũi ai ngoài Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt, Lạc Minh Mị thực muốn xông tới ôm lấy nhóc gặm mấy ngụm.
Đáng yêu như thế lại còn hiểu chuyện, trẻ con như thế ai mà không thích.
Một buổi cơm trưa ăn đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc, mấy người đàn ông đều uống nhiều rượu.
Hạ Kiều Yến là trung tâm của mọi người, lại là lần đầu tiên chính thức gặp người của hai nhà Tần Lạc, tự nhiên mà trở thành đối tượng để mọi người mời rượu.
Nhưng nhìn trên mặt của anh lại nhìn không ra dấu hiệu say rượu.
Đến khi đem tất cả mọi người đưa đến ghế sau, Hạ Kiều Yến mới dựa vào trên vai Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt nghe trên người anh tòan mùi rượu, "Anh có muốn thuê một căn phòng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút không?"
"Để anh dựa một chút là được, về nhà ngủ tiếp."
"Thổ hào, mấy người bình thường nói chuyện làm ăn cũng như vầy phải không?"
"Đau lòng sao?"
"Hình như có một chút." Tần Dĩ Duyệt nói xong có chút ngượng ngùng, bổ sung nói: "Thổ hào, anh nhất định phải bảo trọng thân thể, như vậy em mới có đếm được nhiều tiền nha."
Hạ Kiều Yến nghe vậy cười khẽ vài tiếng, "Anh ở cấp bậc này rất ít khi bị rót rượu, bình thường mời rượu cũng phần lớn có thể uống có thể không uống."
"Vậy anh vất vả rồi."
"Anh cưới em rồi, ngẫu nhiên ứng phó người nhà của em có thể có bao nhiêu vất vả chứ."
Tần Dĩ Duyệt nghe Hạ Kiều Yến mà nói cười hắc hắc vài tiếng, cảm thấy Hạ Kiều Yến nói hay lắm, bộ dạng vô cùng có đạo lý.
Xem ra cô cũng phải học một chút buôn bán lễ nghi cùng văn hóa trên bàn tiệc, không thể sau này khi ở cùng Hạ Kiều Yến gặp người nhà bên kia biểu hiện giống như cái chày gỗ rồi.
Hai lớn một nhỏ ngồi trong chốc lát, Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị đưa xong lớp khách cuối cùng.
Hạ Kiều Yến ngồi ngay ngắn, cười nói: "Mọi người đều trở về hết rồi ạ?"
"Đều đã trở về. Kiều Yến, con có ổn không đó? Có muốn nhờ khách sạn làm canh cho tỉnh rượu không?" Lạc Minh Mị quan tâm nói.
"Không cần, đi một đoạn sẽ tỉnh rượu thôi ạ."
"Vậy chúng ta chậm rãi đi trở về. Hai nhà cũng là thật cao hứng, mới không ngừng mời rượu. Nếu cảm thấy phiền toái, để mẹ nhắc nhở bọn họ một tiếng."
"Bọn họ cũng là vì con cùng Duyệt Duyệt kết hôn mà vui mừng, không có nghiêm trọng như vậy."
Một đoàn người tựu chậm rì rì mà từ khách sạn trở về nhà.
Về đến nhà, Hạ Kiều Yến liền lên lầu đến phòng Tần Dĩ Duyệt rửa mặt.
Lạc Minh Mị đi đến phòng bếp cho nấu hai phần canh tỉnh rượu.
Một phần cho Tần Thu Dương, một phần để cho Tần Dĩ Duyệt bưng lên lầu cho Hạ Kiều Yến.
Lúc Tần Dĩ Duyệt đẩy cửa đi vào phòng, Hạ Kiều Yến đang từ phòng tắm đi ra, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Tần Dĩ Duyệt trên mặt lập tức xuất hiện cảm giác nong nóng, cô ho nhẹ một tiếng, "Thổ hào, anh đây là muốn dùng sắc dụ em sao?"
"Nếu không thì sao đây."
"Chờ chúng ta lại quen thuộc một chút, anh làm như vậy em nhất định sẽ nhào tới." Tần Dĩ Duyệt cười cười nói, đem canh tỉnh rượu đặt tới trên tủ đầu giường, "Mẹ cho anh đấy, anh uống hết thì ngủ một giấc. Ăn cơm tối, em sẽ gọi anh dậy."
"Tiểu Bảo đâu rồi?" Hạ Kiều Yến cầm chén canh, chậm rãi uống.
"Nhóc ấy đang ở phòng khách nhỏ lầu hai chơi."
"Ừm, năng lực thích ứng của nó so với trong tưởng tượng của anh thì tốt hơn."
"Cái đó phải là do em rất có sức ảnh hưởng rồi." Tần Dĩ Duyệt đắc chí nói.
"Em nói như vậy anh cũng không có ý phản bác, em nói là gì thì nó là vậy." Hạ Kiều Yến nói xong uống cạn chén canh tỉnh rượu.
Tần Dĩ Duyệt cầm lấy chén canh đã hết của Hạ Kiều Yến, "Anh nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, cô cầm cái chén không đi ra ngoài.
Hạ Kiều Yến thay quần áo ngủ, vén chăn lên liền nằm xuống.
Căn bản Tần Dĩ Duyệt trước năm 20 tuổi là mẫu người chiến thắng cuộc đời.
Cho đến khi cô vì Chu Tử Dương buông tha cho slot đi du học. Hình tượng của cô mới sụp đổ.
Bố mẹ cô thường xuyên vụng trộm nói Tần Dĩ Duyệt ngốc, nói cô đọc sách đọc đến hư mất đầu óc.
Nhưng Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị lại chưa từng vì chuyện Tần Dĩ Duyệt buông tha cơ hội đi du học mà nói bất cứ cái gì, thân thích hỏi tới chỉ đơn giản trả lời rằng đều đã là chuyện cũ rồi. Không có chút ý tứ nào muốn trách Tần Dĩ Duyệt.
Mà Tần Dĩ Duyệt hiện tại gả cho Hạ Kiều Yến, Hạ Kiều Yến lại đối với Tần gia, Lạc gia tốt như vậy. Khiến cho người khác không thể không hâm mộ ghen ghét vận may của Tần Dĩ Duyệt.
Dựa vào cái gì mà Tần Dĩ Duyệt có thể sở hữu tất cả chuyện tốt đặt ở trên người cô ta.
Cô lớn lên không so với Tần Dĩ Duyệt chênh lệch bao nhiêu. Dáng người cũng so với Tần Dĩ Duyệt đẹp hơn.
Vì cái gì Hạ Kiều Yến sẽ cưới người phụ nữ là Tần Dĩ Duyệt như vậy?
Lạc Nhã Nhĩ nhìn khuôn mặt Hạ Kiều Yến, nghĩ đến nếu Hạ Kiều Yến biết rõ chuyện của Tần Dĩ Duyệt cùng Chu Tử Dương, còn có thể cần Tần Dĩ Duyệt hay không?
Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu của cô, Lạc Nhã Nhĩ ngẩn người.
Cô không nghĩ tới cô lại có cái loại suy nghĩ này.
Tần Dĩ Duyệt nhìn Lạc Nhã Nhĩ không nói lời nào, liền đẩy nhẹ cô, "Còn chờ cái gì nữa? Mệt mỏi sao?"
"Hơi mệt."
"Vậy em đi về phòng cho khách nghỉ ngơi một chút. Đợi chút nữa ăn cơm đi chị gọi em."
"Vậy hai người nói chuyện vui vẻ."
Nói xong. Lạc Nhã Nhĩ đứng lên đi theo hướng phòng nghỉ cho khách.
Phòng nghỉ ở tận cuối hành lang, lúc Lạc Nhã Nhĩ đi ngang qua phòng Tần Dĩ Duyệt, bước chân dừng một chút.
Cô do dự đứng ở cửa ra vào một chút, sau đó lặng yên không một tiếng động mà vặn mở cửa phòng Tần Dĩ Duyệt, nhẹ chân nhẹ tay mà đi vào.
Trong phòng. Tiểu Bảo đang nằm ở trên giường ngủ.
Nghe được động tĩnh rất nhỏ, thân thể nho nhỏ của nhóc bỗng nhúc nhích. Cảnh giác mà mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc.
Lạc Nhã Nhĩ không có ngờ tới cô đẩy cửa đi vào sẽ nhìn thấy cảnh này, cô cho rằng Tiểu Bảo đã ngủ rồi.
Tiểu Bảo đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô ta, ánh mắt kia hoàn toàn không giống như là ánh mắt của một đứa trẻ năm tuổi nên có.
Lạc Nhã Nhĩ ý nghĩ sẵn trong đầu lập tức vỡ vụn.
Tiểu Bảo nhìn trên mặt Lạc Nhã Nhĩ chợt lóe lên kinh hoảng, cùng tuổi thật của nhóc không có nửa điểm tương xứng, nở nụ cười châm biếm.
Lạc Nhã Nhĩ lại càng hoảng sợ. Run giọng nói ra: "Cô đi nhầm phòng."
Sau khi nói xong, cô ta liền chạy ra ngoài.
Tiểu Bảo nhảy xuống giường, đóng cửa lại.
Chút dũng khí ấy còn không có mà còn muốn trước mặt nhóc tạo cảm giác tồn tại, thật sự là dại dột, một chút điểm kỹ thuật cũng không có.
Nghĩ đến Tiểu Duyệt Duyệt nhà nhóc cùng người phụ nữ như vậy là thân thích, nhóc đã cảm thấy Tiểu Duyệt Duyệt của nhóc thật là lợi hại, cùng cái đồ đần ở chung lâu như vậy, không có bị lây bệnh, thật sự là kỳ tích lớn.
**
Bởi vì Tần Lạc hai nhà thân thích cùng Tần Dĩ Duyệt, Hạ Kiều Yến cùng một chỗ cũng gần bốn mươi người, nên không có ở nhà ăn cơm.
Lần này do Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị làm chủ đến khách sạn năm sao gần đó ăn cơm trưa, trong lúc đó Hạ Kiều Yến như trước là tiêu điểm.
Tiểu Bảo dính Tần Dĩ Duyệt không rời, thỉnh thoảng gắp rau cho Tần Dĩ Duyệt, đút cho Tần Dĩ Duyệt ăn.
Sự ân cần, bộ dáng thân thiết đó, khiến cho người không biết còn tưởng rằng Tiểu Bảo là Tần Dĩ Duyệt sinh ra đó.
Tần Dĩ Duyệt ăn vài miếng mà Tiểu Bảo gắp cho cô ăn, sau đó không có lại để cho nhóc tiếp tục làm.
Nhóc còn là một đứa trẻ, chiếc đũa gắp cũng không thông thuận, đĩa rau so sánh tốn sức.
Cô cảm nhận được sự quan tâm của nhóc là được rồi.
Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị nhìn Tần Dĩ Duyệt cùng Tiểu Bảo quan tâm lẫn nhau, trong lòng rất thoả mãn.
Vốn hai người sau khi nghe được thân thế của Tiểu Bảo cũng rất thương tiếc nhóc, lại nhìn đến nhóc còn nhỏ mà đã hiểu chuyện như vậy, đối với Tiểu Bảo thoả mãn trực tiếp ghi lên trên mặt.
Nếu không phải Tiểu Bảo không gần gũi ai ngoài Hạ Kiều Yến và Tần Dĩ Duyệt, Lạc Minh Mị thực muốn xông tới ôm lấy nhóc gặm mấy ngụm.
Đáng yêu như thế lại còn hiểu chuyện, trẻ con như thế ai mà không thích.
Một buổi cơm trưa ăn đến hơn ba giờ chiều mới kết thúc, mấy người đàn ông đều uống nhiều rượu.
Hạ Kiều Yến là trung tâm của mọi người, lại là lần đầu tiên chính thức gặp người của hai nhà Tần Lạc, tự nhiên mà trở thành đối tượng để mọi người mời rượu.
Nhưng nhìn trên mặt của anh lại nhìn không ra dấu hiệu say rượu.
Đến khi đem tất cả mọi người đưa đến ghế sau, Hạ Kiều Yến mới dựa vào trên vai Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt nghe trên người anh tòan mùi rượu, "Anh có muốn thuê một căn phòng ở chỗ này nghỉ ngơi một chút không?"
"Để anh dựa một chút là được, về nhà ngủ tiếp."
"Thổ hào, mấy người bình thường nói chuyện làm ăn cũng như vầy phải không?"
"Đau lòng sao?"
"Hình như có một chút." Tần Dĩ Duyệt nói xong có chút ngượng ngùng, bổ sung nói: "Thổ hào, anh nhất định phải bảo trọng thân thể, như vậy em mới có đếm được nhiều tiền nha."
Hạ Kiều Yến nghe vậy cười khẽ vài tiếng, "Anh ở cấp bậc này rất ít khi bị rót rượu, bình thường mời rượu cũng phần lớn có thể uống có thể không uống."
"Vậy anh vất vả rồi."
"Anh cưới em rồi, ngẫu nhiên ứng phó người nhà của em có thể có bao nhiêu vất vả chứ."
Tần Dĩ Duyệt nghe Hạ Kiều Yến mà nói cười hắc hắc vài tiếng, cảm thấy Hạ Kiều Yến nói hay lắm, bộ dạng vô cùng có đạo lý.
Xem ra cô cũng phải học một chút buôn bán lễ nghi cùng văn hóa trên bàn tiệc, không thể sau này khi ở cùng Hạ Kiều Yến gặp người nhà bên kia biểu hiện giống như cái chày gỗ rồi.
Hai lớn một nhỏ ngồi trong chốc lát, Tần Thu Dương cùng Lạc Minh Mị đưa xong lớp khách cuối cùng.
Hạ Kiều Yến ngồi ngay ngắn, cười nói: "Mọi người đều trở về hết rồi ạ?"
"Đều đã trở về. Kiều Yến, con có ổn không đó? Có muốn nhờ khách sạn làm canh cho tỉnh rượu không?" Lạc Minh Mị quan tâm nói.
"Không cần, đi một đoạn sẽ tỉnh rượu thôi ạ."
"Vậy chúng ta chậm rãi đi trở về. Hai nhà cũng là thật cao hứng, mới không ngừng mời rượu. Nếu cảm thấy phiền toái, để mẹ nhắc nhở bọn họ một tiếng."
"Bọn họ cũng là vì con cùng Duyệt Duyệt kết hôn mà vui mừng, không có nghiêm trọng như vậy."
Một đoàn người tựu chậm rì rì mà từ khách sạn trở về nhà.
Về đến nhà, Hạ Kiều Yến liền lên lầu đến phòng Tần Dĩ Duyệt rửa mặt.
Lạc Minh Mị đi đến phòng bếp cho nấu hai phần canh tỉnh rượu.
Một phần cho Tần Thu Dương, một phần để cho Tần Dĩ Duyệt bưng lên lầu cho Hạ Kiều Yến.
Lúc Tần Dĩ Duyệt đẩy cửa đi vào phòng, Hạ Kiều Yến đang từ phòng tắm đi ra, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
Tần Dĩ Duyệt trên mặt lập tức xuất hiện cảm giác nong nóng, cô ho nhẹ một tiếng, "Thổ hào, anh đây là muốn dùng sắc dụ em sao?"
"Nếu không thì sao đây."
"Chờ chúng ta lại quen thuộc một chút, anh làm như vậy em nhất định sẽ nhào tới." Tần Dĩ Duyệt cười cười nói, đem canh tỉnh rượu đặt tới trên tủ đầu giường, "Mẹ cho anh đấy, anh uống hết thì ngủ một giấc. Ăn cơm tối, em sẽ gọi anh dậy."
"Tiểu Bảo đâu rồi?" Hạ Kiều Yến cầm chén canh, chậm rãi uống.
"Nhóc ấy đang ở phòng khách nhỏ lầu hai chơi."
"Ừm, năng lực thích ứng của nó so với trong tưởng tượng của anh thì tốt hơn."
"Cái đó phải là do em rất có sức ảnh hưởng rồi." Tần Dĩ Duyệt đắc chí nói.
"Em nói như vậy anh cũng không có ý phản bác, em nói là gì thì nó là vậy." Hạ Kiều Yến nói xong uống cạn chén canh tỉnh rượu.
Tần Dĩ Duyệt cầm lấy chén canh đã hết của Hạ Kiều Yến, "Anh nghỉ ngơi thật tốt."
Nói xong, cô cầm cái chén không đi ra ngoài.
Hạ Kiều Yến thay quần áo ngủ, vén chăn lên liền nằm xuống.
Tác giả :
Tần Diệp