Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
Chương 103: Say rượu nháo ra chê cười
Thời điểm Lạc Minh Mị mở cửa, thì bị hình ảnh trước mắt làm cho tức cười.
Hạ Kiều Yến hai bên mỗi tay ôm một vị đại gia, hai vị đại gia còn đặc biệt ngạo kiều ở trên cánh tay anh uốn tới ẹo lui.
Lạc Minh Mị muốn lên trước ôm Tiểu Bảo xuống, lúc sắp đụng phải Tiểu Bảo thì bà nhớ tới Tiểu Bảo không thích bị người đụng, nên muốn thu tay về.
Tiểu Bảo ngay trước lúc Lạc Minh Mị định rút tay về, mềm mại đáng yêu kêu một tiếng bà ngoại, sau đó liền ôm lấy cổ Lạc Minh Mị.
"Ai." Lạc Minh Mị rất kích động đáp lại một tiếng, sau đó lòng tràn đầy vui vẻ ôm cháu ngoại nhỏ vào nhà. Một bên bật chạy một bên trung khí mười phần gào lên."Đồng chí Tần Thu Dương, nhanh nhanh nấu canh giải rượu, bảo bối của ông uống đến bại liệt rồi."
Tần Thu Dương từ trên lầu đi xuống, thấy Tiểu Bảo ôm Lạc Minh Mị, con gái bảo bối của ông ôm Hạ Kiều Yến, bật cười, "Con bé là phụ dâu, vậy mà vẫn cùng đi mời rượu sao?"
"Còn không phải là do con gái bảo bối của ông ngốc hay sao, uống rượu cũng không từ chối." Lạc Minh Mị hừ hừ nói, sờ cháu ngoại nhỏ thịt thịt của bà yêu thích không buông tay.
Đến nổi Tần Dĩ Duyệt là cái gì, có thể ăn chắc?
"Bố mẹ, con mang Tiểu Duyệt trở về phòng trước."
"Thật tốt, nếu con bé uống rượu đùa nhây, thì liền đạp nó xuống giường."
Hạ Kiều Yến cười cười gật đầu.
Quả nhiên hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Tần Dĩ Duyệt mơ mơ màng màng đang lúc nghe được bọn họ nói chuyện, không nhịn được lầu bầu mấy tiếng.
Hạ Kiều Yến nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, đem cô ôm vào phòng.
Bộ dạng say rượu ngốc ngốc này của cô không nên cho người khác nhìn, coi như là bố mẹ cô cũng không được.
Tần Dĩ Duyệt cảm giác có người cởi giày cùng quần áo của cô xuống, cô đưa tay hư hư vỗ một cái, mở mắt ra thấy mặt Hạ Kiều Yến, chớp chớp mắt mấy lần.
Đột nhiên, cô hét lớn một tiếng, "Cướp tiền hay là cướp sắc?"
Hét xong, cô lại bổ sung một câu, "Anh lớn lên so với tôi đẹp hơn nhiều, vẫn là tôi cướp sắc chứ nhỉ, hắc hắc."
Hạ Kiều Yến đang cởi áo khoác cho Tần Dĩ Duyệt, bị tiếng hét bất ngờ của cô gào đến đau não.
Tần Thu Dương bưng canh giải rượu mới vừa đi tới cửa, Lạc Minh Mị ôm Tiểu Bảo cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn cũng dạo dạo đi lên.
Đúng dịp thấy con gái say rượu nhà bọn họ hai tay đặc biệt linh hoạt đem con rể áp đến trên giường, còn lộ ra vẻ mặt đầy sắc mị tươi cười.
Sau đó, đầu một choáng váng, nằm ở trên người Hạ Kiều Yến ngủ.
Ba lớn một nhỏ nhất thời cảm thấy có mấy ngàn con quạ đen ở trước mắt bay qua.
Lạc Minh Mị cũng khoanh tay nhìn con gái mình kinh hãi như vậy.
Bổ nhào liền bổ nhào, nhiều là đơn giản thô bạo.
Nhưng mà nhào đến một nửa liền kinh hãi đến ngủ là ý gì ấy nhỉ?
**
Ngày thứ hai, Tần Dĩ Duyệt ở một trong ánh nắng tươi sáng tỉnh lại.
Tối hôm qua uống rượu đều là rượu ngon, sau khi say rượu đầu sẽ không quá đau, nhưng cũng vẫn là cảm thấy đôi chút chóng mặt.
Cô xoa xoa mặt, bò dậy từ trong tủ treo quần áo lấy bộ đồ ỏ nhà, sau đó vào phòng tắm đi tắm.
Lúc Tần Dĩ Duyệt xuống lầu, chỉ thấy Lạc Minh Mị ở ban công phòng khách uống trà, trên đầu gối để sách làm bánh ngọt mới nhất.
Lạc Minh Mị nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại nói: "Bữa sáng ở phòng ăn."
Tần Dĩ Duyệt đi đến phòng ăn cầm bữa sáng, ngồi vào bên cạnh Lạc Minh Mị, "Mẹ."
"Không quen biết thứ hàng kinh hãi như con."
"Lại xảy ra chuyện gì?"
"Con tự suy nghĩ một chút xem tối hôm qua lúc uống say con lại làm ra chuyện mất mặt gì, người làm mẹ như mẹ nhìn thấy vào cũng cảm thấy không mặt mũi gặp người khác."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Cô nghiêm túc nhớ lại một chút, mơ hồ nhớ mấy đoạn ngắn, có vài chỗ không nhớ nổi.
Nhưng cô vẫn có thể xác định, cô lại ở trước mặt Hạ Kiều Yến mất mặt nữa rồi.
Ai, suy nghĩ một chút thì cảm thấy nội tâm vô cùng tang thương.
Tần Dĩ Duyệt gặm bữa sáng, nói: "Mẹ, Thanh Minh còn trở về nhà bà nội tảo mộ không ạ?"
"Không trở về nữa, sợ bà nội con bị tức chết."
"Vậy kia nhà ông nội thì lúc nào tảo mộ?"
"Còn không biết, dựa theo của thời gian nghỉ trong nhà, chắc là ngày năm sẽ đi tảo." Lạc Minh Mị liếc Tần Dĩ Duyệt một cái, "Chuyện tảo mộ này con cùng con rể thương lượng một chút, xem thử bọn họ bên đó có sắp xếp gì không."
"Kiều Yến lần này để cho con về nhà ở mấy ngày, nói là phải chăm sóc hai người thật tốt."
Lạc Minh Mị tức giận liếc cô một cái, "Người ta để cho con ở con liền ở sao? Người ta chính là câu lời khách khí, con làm sao thành thật nghe lọt như vậy chứ hả?"
"Có thể để cuộc sống đơn giản hơn một chút? Quản lời cái gì lời ngầm của Kiều Yến chứ. Con cũng không phải là người hay tranh cãi vô lý mà, cũng rất thân thiện nữa, không cần Kiều Yến nói một câu chúng ta liền nghĩ một chút thử người ta có phải là khách khí bên ngoài đâu?"
Lạc Minh Mị bị cô nói đến không còn cách nào khác, "Con đúng là thiện giải nhân y*!"
*Thiện giải nhân y: Am hiểu lòng người
Tần Dĩ Duyệt trong đầu bỗng dưng thoáng hiện lên hình ảnh tối hôm qua, nhất thời cả người cũng không tốt.
"Phu nhân Lạc, bà cũng nhanh chóng quên đi. Nhìn thấy một màn con gái mẹ mất mặt như vậy, mẹ không giữ yên lặng, còn nói ra." Tần Dĩ Duyệt đều cảm thấy nhất định là lúc đó bố mẹ cô không đáng tiền* rồi.
"Chính con nhắc nhở mẹ." Lạc Minh Mị hừ nói.
Tần Dĩ Duyệt không lời chống đở trong chốc lát, nhanh chóng đem đĩa thức ăn giải quyết xong, dạo tới dạo lui đem đĩa thức ăn cùng ly sữa bò đã hết ném ở bên cạnh Lạc Minh Mị, sau đó nhanh chân chạy lên lầu.
"Tần! Dĩ! Duyệt! Con chán sống rồi sao?!"
Đáp lại bà là tiếng đóng của của Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt đứng ở mép giường, suy nghĩ một chút về hình ảnh tối hôm qua, tâm tình rất là phức tạp.
Cô chà xát mặt một cái, rồi cầm điện thoại đến phòng có sân nhỏ phơi nắng, một bên lập hồ sơ bệnh lý phẫu thuật phụ trách gần đây, tổng kết kinh nghiệm, để lần sau còn cải tiến.
Cùng khoa trưởng chạy cấp cứu trong khoảng thời gian này, cô rõ ràng cảm giác được mình tiến bộ không nhỏ.
Cấp cứu là khảo nghiệm cho năng lực tổng hợp cùng kỹ thuật của một vị bác sĩ, đối với năng lực ứng biến tại hiện trường cần có yêu cầu rất cao.
Đây là một cái rèn luyện rất tốt.
Đồng thời, cũng đặc biệt có thể khảo nghiệm năng lực chống chọi của một bác sĩ.
Nói đơn giản, chính là dùng bao nhiêu mồ hôi tưới ra bấy nhiêu thu hoạch, hiệu quả còn đặc biệt nhanh chóng.
Cùng trước lúc cô chạy cấp cứu, là thu hoạch hoàn toàn khác nhau.
Tần Dĩ Duyệt xem bệnh lịch thấy ánh mắt căng đau, đang muốn buông xuống điện thoại, thì nhận được tin nhắn của Tiểu An.
Tiểu An: Chị Tần chị Tần chị Tần chị Tần, em không thương chị nữa! Trước tuyệt giao ba mươi giây!
Tần Dĩ Duyệt: Lại bơm gió gì rồi đấy?! Biến nhanh đi xem sách!
Tiểu An: Không biến! Chị làm thương tổn em, còn cười một tiếng mà cho qua.
Tần Dĩ Duyệt:...
Tiểu An quăng một chuỗi liên kết cho cô.
Tiểu An: Chị lừa mang đi Hạ tổng của em, đến ngay nụ hôn đầu của tiểu Hạ tổng mà cũng không bỏ qua!!!!!!!!!!!!
Tần Dĩ Duyệt: Vì vậy, em muốn thế nào? Không đọc sách nữa, chị còn có thể đem công việc cho em làm tất.
Tiểu An gửi icon đáng thương ngồi trong góc vẽ vòng tròn.
Tần Dĩ Duyệt coi thường cô nhóc.
Tiểu An thấy Tần Dĩ Duyệt không trả lời cô, liền chập choạng đi xem sách.
Tần Dĩ Duyệt mở kia chuỗi địa chỉ trang web kia, phát hiện là cửa sổ QQ xuất hiện tin tức.
Cô cũng không có biện pháp tưởng tượng ra, rằng có một ngày tin tức của cô sẽ giống như tin tức bát quát của minh tinh nhảy ra như vậy đó nhé.
Tần Dĩ Duyệt đại khái lướt tin tức một chút, đều là một ít từ ngữ khen ngợi, sau đó là ảnh của cô cùng Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo.
Các phóng viên chuyên nghiệp kỹ thuật chụp rất vững vàng, coi như là lúc đi lại, bọn họ cũng có thể chụp rất đẹp.
Hạ Kiều Yến thanh nhã lộ ra cảm giác người bên trên, ung dung cùng như có như không lãnh đạm.
Cho dù anh chưa từng chải chuốt bề ngoài, nhưng bình thường thợ làm tóc vẫn đã đem kiểu tóc của anh đến trình dộ tinh xảo từng mỗi một sợi tóc.
==========
*Đoạn gốc là: 充话费送的, dịch ra là nạp tiền điện thoại, câu này là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có ý chỉ không đáng tiền. Tớ không rành mấy loại nnm này lắm, nên có gì sai mong mọi người nói tớ nhé^^
Hạ Kiều Yến hai bên mỗi tay ôm một vị đại gia, hai vị đại gia còn đặc biệt ngạo kiều ở trên cánh tay anh uốn tới ẹo lui.
Lạc Minh Mị muốn lên trước ôm Tiểu Bảo xuống, lúc sắp đụng phải Tiểu Bảo thì bà nhớ tới Tiểu Bảo không thích bị người đụng, nên muốn thu tay về.
Tiểu Bảo ngay trước lúc Lạc Minh Mị định rút tay về, mềm mại đáng yêu kêu một tiếng bà ngoại, sau đó liền ôm lấy cổ Lạc Minh Mị.
"Ai." Lạc Minh Mị rất kích động đáp lại một tiếng, sau đó lòng tràn đầy vui vẻ ôm cháu ngoại nhỏ vào nhà. Một bên bật chạy một bên trung khí mười phần gào lên."Đồng chí Tần Thu Dương, nhanh nhanh nấu canh giải rượu, bảo bối của ông uống đến bại liệt rồi."
Tần Thu Dương từ trên lầu đi xuống, thấy Tiểu Bảo ôm Lạc Minh Mị, con gái bảo bối của ông ôm Hạ Kiều Yến, bật cười, "Con bé là phụ dâu, vậy mà vẫn cùng đi mời rượu sao?"
"Còn không phải là do con gái bảo bối của ông ngốc hay sao, uống rượu cũng không từ chối." Lạc Minh Mị hừ hừ nói, sờ cháu ngoại nhỏ thịt thịt của bà yêu thích không buông tay.
Đến nổi Tần Dĩ Duyệt là cái gì, có thể ăn chắc?
"Bố mẹ, con mang Tiểu Duyệt trở về phòng trước."
"Thật tốt, nếu con bé uống rượu đùa nhây, thì liền đạp nó xuống giường."
Hạ Kiều Yến cười cười gật đầu.
Quả nhiên hiểu con gái không ai bằng mẹ.
Tần Dĩ Duyệt mơ mơ màng màng đang lúc nghe được bọn họ nói chuyện, không nhịn được lầu bầu mấy tiếng.
Hạ Kiều Yến nhìn dáng vẻ ngây thơ của cô, đem cô ôm vào phòng.
Bộ dạng say rượu ngốc ngốc này của cô không nên cho người khác nhìn, coi như là bố mẹ cô cũng không được.
Tần Dĩ Duyệt cảm giác có người cởi giày cùng quần áo của cô xuống, cô đưa tay hư hư vỗ một cái, mở mắt ra thấy mặt Hạ Kiều Yến, chớp chớp mắt mấy lần.
Đột nhiên, cô hét lớn một tiếng, "Cướp tiền hay là cướp sắc?"
Hét xong, cô lại bổ sung một câu, "Anh lớn lên so với tôi đẹp hơn nhiều, vẫn là tôi cướp sắc chứ nhỉ, hắc hắc."
Hạ Kiều Yến đang cởi áo khoác cho Tần Dĩ Duyệt, bị tiếng hét bất ngờ của cô gào đến đau não.
Tần Thu Dương bưng canh giải rượu mới vừa đi tới cửa, Lạc Minh Mị ôm Tiểu Bảo cũng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn cũng dạo dạo đi lên.
Đúng dịp thấy con gái say rượu nhà bọn họ hai tay đặc biệt linh hoạt đem con rể áp đến trên giường, còn lộ ra vẻ mặt đầy sắc mị tươi cười.
Sau đó, đầu một choáng váng, nằm ở trên người Hạ Kiều Yến ngủ.
Ba lớn một nhỏ nhất thời cảm thấy có mấy ngàn con quạ đen ở trước mắt bay qua.
Lạc Minh Mị cũng khoanh tay nhìn con gái mình kinh hãi như vậy.
Bổ nhào liền bổ nhào, nhiều là đơn giản thô bạo.
Nhưng mà nhào đến một nửa liền kinh hãi đến ngủ là ý gì ấy nhỉ?
**
Ngày thứ hai, Tần Dĩ Duyệt ở một trong ánh nắng tươi sáng tỉnh lại.
Tối hôm qua uống rượu đều là rượu ngon, sau khi say rượu đầu sẽ không quá đau, nhưng cũng vẫn là cảm thấy đôi chút chóng mặt.
Cô xoa xoa mặt, bò dậy từ trong tủ treo quần áo lấy bộ đồ ỏ nhà, sau đó vào phòng tắm đi tắm.
Lúc Tần Dĩ Duyệt xuống lầu, chỉ thấy Lạc Minh Mị ở ban công phòng khách uống trà, trên đầu gối để sách làm bánh ngọt mới nhất.
Lạc Minh Mị nghe được tiếng bước chân, cũng không quay đầu lại nói: "Bữa sáng ở phòng ăn."
Tần Dĩ Duyệt đi đến phòng ăn cầm bữa sáng, ngồi vào bên cạnh Lạc Minh Mị, "Mẹ."
"Không quen biết thứ hàng kinh hãi như con."
"Lại xảy ra chuyện gì?"
"Con tự suy nghĩ một chút xem tối hôm qua lúc uống say con lại làm ra chuyện mất mặt gì, người làm mẹ như mẹ nhìn thấy vào cũng cảm thấy không mặt mũi gặp người khác."
Tần Dĩ Duyệt: "..."
Cô nghiêm túc nhớ lại một chút, mơ hồ nhớ mấy đoạn ngắn, có vài chỗ không nhớ nổi.
Nhưng cô vẫn có thể xác định, cô lại ở trước mặt Hạ Kiều Yến mất mặt nữa rồi.
Ai, suy nghĩ một chút thì cảm thấy nội tâm vô cùng tang thương.
Tần Dĩ Duyệt gặm bữa sáng, nói: "Mẹ, Thanh Minh còn trở về nhà bà nội tảo mộ không ạ?"
"Không trở về nữa, sợ bà nội con bị tức chết."
"Vậy kia nhà ông nội thì lúc nào tảo mộ?"
"Còn không biết, dựa theo của thời gian nghỉ trong nhà, chắc là ngày năm sẽ đi tảo." Lạc Minh Mị liếc Tần Dĩ Duyệt một cái, "Chuyện tảo mộ này con cùng con rể thương lượng một chút, xem thử bọn họ bên đó có sắp xếp gì không."
"Kiều Yến lần này để cho con về nhà ở mấy ngày, nói là phải chăm sóc hai người thật tốt."
Lạc Minh Mị tức giận liếc cô một cái, "Người ta để cho con ở con liền ở sao? Người ta chính là câu lời khách khí, con làm sao thành thật nghe lọt như vậy chứ hả?"
"Có thể để cuộc sống đơn giản hơn một chút? Quản lời cái gì lời ngầm của Kiều Yến chứ. Con cũng không phải là người hay tranh cãi vô lý mà, cũng rất thân thiện nữa, không cần Kiều Yến nói một câu chúng ta liền nghĩ một chút thử người ta có phải là khách khí bên ngoài đâu?"
Lạc Minh Mị bị cô nói đến không còn cách nào khác, "Con đúng là thiện giải nhân y*!"
*Thiện giải nhân y: Am hiểu lòng người
Tần Dĩ Duyệt trong đầu bỗng dưng thoáng hiện lên hình ảnh tối hôm qua, nhất thời cả người cũng không tốt.
"Phu nhân Lạc, bà cũng nhanh chóng quên đi. Nhìn thấy một màn con gái mẹ mất mặt như vậy, mẹ không giữ yên lặng, còn nói ra." Tần Dĩ Duyệt đều cảm thấy nhất định là lúc đó bố mẹ cô không đáng tiền* rồi.
"Chính con nhắc nhở mẹ." Lạc Minh Mị hừ nói.
Tần Dĩ Duyệt không lời chống đở trong chốc lát, nhanh chóng đem đĩa thức ăn giải quyết xong, dạo tới dạo lui đem đĩa thức ăn cùng ly sữa bò đã hết ném ở bên cạnh Lạc Minh Mị, sau đó nhanh chân chạy lên lầu.
"Tần! Dĩ! Duyệt! Con chán sống rồi sao?!"
Đáp lại bà là tiếng đóng của của Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt đứng ở mép giường, suy nghĩ một chút về hình ảnh tối hôm qua, tâm tình rất là phức tạp.
Cô chà xát mặt một cái, rồi cầm điện thoại đến phòng có sân nhỏ phơi nắng, một bên lập hồ sơ bệnh lý phẫu thuật phụ trách gần đây, tổng kết kinh nghiệm, để lần sau còn cải tiến.
Cùng khoa trưởng chạy cấp cứu trong khoảng thời gian này, cô rõ ràng cảm giác được mình tiến bộ không nhỏ.
Cấp cứu là khảo nghiệm cho năng lực tổng hợp cùng kỹ thuật của một vị bác sĩ, đối với năng lực ứng biến tại hiện trường cần có yêu cầu rất cao.
Đây là một cái rèn luyện rất tốt.
Đồng thời, cũng đặc biệt có thể khảo nghiệm năng lực chống chọi của một bác sĩ.
Nói đơn giản, chính là dùng bao nhiêu mồ hôi tưới ra bấy nhiêu thu hoạch, hiệu quả còn đặc biệt nhanh chóng.
Cùng trước lúc cô chạy cấp cứu, là thu hoạch hoàn toàn khác nhau.
Tần Dĩ Duyệt xem bệnh lịch thấy ánh mắt căng đau, đang muốn buông xuống điện thoại, thì nhận được tin nhắn của Tiểu An.
Tiểu An: Chị Tần chị Tần chị Tần chị Tần, em không thương chị nữa! Trước tuyệt giao ba mươi giây!
Tần Dĩ Duyệt: Lại bơm gió gì rồi đấy?! Biến nhanh đi xem sách!
Tiểu An: Không biến! Chị làm thương tổn em, còn cười một tiếng mà cho qua.
Tần Dĩ Duyệt:...
Tiểu An quăng một chuỗi liên kết cho cô.
Tiểu An: Chị lừa mang đi Hạ tổng của em, đến ngay nụ hôn đầu của tiểu Hạ tổng mà cũng không bỏ qua!!!!!!!!!!!!
Tần Dĩ Duyệt: Vì vậy, em muốn thế nào? Không đọc sách nữa, chị còn có thể đem công việc cho em làm tất.
Tiểu An gửi icon đáng thương ngồi trong góc vẽ vòng tròn.
Tần Dĩ Duyệt coi thường cô nhóc.
Tiểu An thấy Tần Dĩ Duyệt không trả lời cô, liền chập choạng đi xem sách.
Tần Dĩ Duyệt mở kia chuỗi địa chỉ trang web kia, phát hiện là cửa sổ QQ xuất hiện tin tức.
Cô cũng không có biện pháp tưởng tượng ra, rằng có một ngày tin tức của cô sẽ giống như tin tức bát quát của minh tinh nhảy ra như vậy đó nhé.
Tần Dĩ Duyệt đại khái lướt tin tức một chút, đều là một ít từ ngữ khen ngợi, sau đó là ảnh của cô cùng Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo.
Các phóng viên chuyên nghiệp kỹ thuật chụp rất vững vàng, coi như là lúc đi lại, bọn họ cũng có thể chụp rất đẹp.
Hạ Kiều Yến thanh nhã lộ ra cảm giác người bên trên, ung dung cùng như có như không lãnh đạm.
Cho dù anh chưa từng chải chuốt bề ngoài, nhưng bình thường thợ làm tóc vẫn đã đem kiểu tóc của anh đến trình dộ tinh xảo từng mỗi một sợi tóc.
==========
*Đoạn gốc là: 充话费送的, dịch ra là nạp tiền điện thoại, câu này là ngôn ngữ mạng Trung Quốc, có ý chỉ không đáng tiền. Tớ không rành mấy loại nnm này lắm, nên có gì sai mong mọi người nói tớ nhé^^
Tác giả :
Tần Diệp