Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu
Chương 102: Nụ hôn đầu tiên của Tiểu Bảo
Hạ Kiều Yến nói rồi đem mic giao cho Tiểu Bảo.
Tiểu Bảo hai tay nhỏ cầm mic nói, a lô a lô hai tiếng.
Thanh âm non nớt thông qua dụng cụ khuếch trương âm thanh, truyền đi tứ phía.
Tiểu Bảo tựa như chơi đến vui vẻ vô cùng, liên tục a lô chừng mấy tiếng mới dừng lại, nói: "Là vì mẹ quyết định tham dự nên cháu mới tới. Tuy vậy nhưng thỉnh thoảng cũng phải cấp baba một chút mặt mũi, nếu không baba không bồi cháu chạy bộ."
Âm thanh mềm mại, dịu dàng của trẻ con phát ra, vô cùng dễ nghe.
Tiểu Bảo sau khi nói xong liền đem mic đưa cho Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt còn chưa phục hồi tinh thần, liền thấy mic đã để trước mặt cô.
Cô nhận lấy, nói: " Ừ. Hai vị nhà tôi nói đúng. Cho nên tôi liền phụ trách chúc cô em chồng nhà tôi tân hôn vui vẻ. Mỹ mãn hạnh phúc!"
Lời chúc phúc đơn giản thô bạo, để cho mọi người toàn trường ai cũng cười.
Tiểu Bảo từ trong lòng Hạ Kiều Yến lộ ra cả người, dùng sức ôm lấy cổ Tần Dĩ Duyệt. Ở trên môi của cô in lên một cái.
Hạ Kiều Yến vội vàng ôm lấy thân thể nghiêng nghiêng của nhóc, cười nói: "Thiếu hiệp, nụ hôn đầu của ngươi ở trước con mắt mọi người mất đi. Sau này làm sao còn lừa gạt tiểu cô nương đây hả?"
Tiểu Bảo nghe vậy mắt liếc nhìn anh.
Hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, thông qua màn hình led cùng máy chụp hình truyền lên trên mạng cùng trên ti vi.
Phóng viên tại chỗ hận thể từng khắc ấn máy chụp, đem ngày mai đầu đề cho ra.
**
Tần Dĩ Duyệt trở lại phía sau hậu trường, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng chuyện gì mới vừa rồi xảy ra ở thảm đỏ.
Cô phản ứng ngốc như vậy, rõ ràng là tiết tấu vén tay áo tới phá đồ đây mà.
Ở trong phòng trang điểm phía sau hậu trường. Cô thay bộ phụ dâu mà Hạ Vân Sách đã chuẩn bị cho cô, sau đó cô nhân viên lễ tân mang cô đi tới phòng trang điểm cô dâu.
Hạ Vân Sách đang trang điểm, vừa xem đoạn phim Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo ở trên thảm đỏ.
Tần Dĩ Duyệt trên mặt một trận lúng túng."Cô em này, em có thể đừng xem không? Mặt cũng sắp vứt xuống Thái bình dương rồi."
"Nơi nào mất thể diện chứ? Chị dâu, chị thật là làm cho em nhìn với cặp mắt khác xưa, muốn cao quý lãnh diễm liền có thể cao quý lãnh diễm, muốn tức cười thì có thể tức cười hơn. Chị gái, chị chắc chắn là chị không bị phân liệt nhân cách đúng không?"
"Xin hỏi là em thật sự đang khen chị hả?"
"Đương nhiên là đang khen chị rồi."
"Được rồi được rồi. Chị miễn cưỡng tin tưởng. Giờ lành đã tới chưa?"
" Sắp rồi."
Tần Dĩ Duyệt từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, "Tặng quà cho em."
"Anh hai đã đưa một phần."
"Anh hai em đưa là chuyện của anh hai em. Thời điểm lần đầu tiên thấy em, chị đã cảm thấy rất thích em rồi."
Hạ Vân Sách tò mò mở ra xem, phát hiện trong cái hộp nhung nhỏ này là một con thỏ ngọc được mài mượt mà.
"Chị làm nó sao?"
"Bình thường lúc không có chuyện làm thì mài nó, chị phát hiện vừa lúc em cầm tinh con thỏ này, nên chị cảm thấy đưa nó cho em cũng khá tốt."
"Cám ơn chị dâu."
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, thì có cô lễ tân tới mời Hạ Vân Sách đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt thì ở dưới sự hướng dẫn của một cô lễ tân khác, tiến vào phòng yến hội, ngồi vào bên người thân Hạ gia.
"Ông nội bà nội, ba mẹ, mọi người tốt."
Hạ lão phu nhân cùng Lâm Nhụy nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lâm Nhụy cau mày nói: "Sao con lại gầy vậy?"
"Có thể là do khoảng thời gian trước công việc quá bận rộn, không nghỉ ngơi tốt. Mọi người không cần lo lắng đâu."
Hạ lão phu nhân bất mãn nói: "Con làm thêm giờ, thức đêm, Kiều Yến đều không đi chăm sóc con?"
"Bà nội, Kiều Yến có đưa đón con đi làm với cả còn đưa thức ăn khuya nữa mà. Công việc của anh ấy cũng rất bận, nhà còn có Tiểu Bảo nữa, không thể thời gian dài rời đi được."
Hạ lão phu nhân, Lâm Nhụy nghĩ đến biểu hiện mới vừa rồi ở trên thảm đỏ của Tiểu Bảo, cho nên đến cả ánh mắt cũng muốn híp cười.
Hai người vốn là thích tính tình của Tần Dĩ Duyệt, thấy Tiểu Bảo bởi vì Tần Dĩ Duyệt lại có thay đổi lớn như vậy, nói mất hứng là gạt người.
Bây giờ Tiểu Bảo chỗ nào còn khuynh hướng của bệnh tự kỷ chứ, ngược lại so với tất cả bạn nhỏ cùng lứa tuổi cũng càng chọc người trìu mến hơn.
"Tiểu Bảo đi trường học như thế nào? Có thể thích ứng không con?"
"Tình huống cụ thể thì chắc là Kiều Yến so với con càng hiểu rõ hơn, bất quá anh ấy không nói, cũng không thấy cảm xúc Tiểu Bảo có gì khác thường, nên con nghĩ năng lực thích ứng của thằng bé tốt vô cùng. Thằng bé rất nhanh tiếp nhận con, con tin những người khác thằng bé cũng có thể thích ứng giống như vậy."
" Cũng đúng."
Ba người đang nói, Tiểu Bảo liền bưng kem ly chạy tới, "Mẹ, ăn."
"Trưởng bối vẫn còn ở nơi này, ưu tiên trưởng bối."
"Ồ ồ." Tiểu Bảo vẫy vẫy tay với người phục vụ bên cạnh, "Cháu muốn bốn ly kem."
Sau khi nói xong, nhóc mới cùng người Hạ gia chào hỏi.
Hình dáng ngây thơ, linh động của nhóc khiến cho trong lòng mọi người ai cũng ấm áp, hòa tan sự không vui trong lòng họ trước đám cưới đột ngột của Hạ Vân Sách.
Bọn họ Hạ gia không phải người trong vòng giải trí, cũng rất ít cùng vòng giải trí có hợp tác hay cùng nhau xuất hiện.
Càng không nói đến, nguyện ý để cho hòn ngọc quý trên tay bọn họ gả cho minh tinh, nhất là loại minh tinh siêu cấp như Mạc Mộ Trầm.
Trừ thân phận đặc thù của Mạc Mộ Trầm ra, còn có nghề nghiệp của hắn.
Một diễn viên có thể diễn xuất ngàn người ngàn mặt, cùng người như vậy chung sống, cuộc sống lần lần sẽ rất mệt mỏi.
Thứ hai là vòng giải trí loạn, dụ hoặc quá nhiều.
Mạc Mộ Trầm trước giờ đã thuộc về cái loại hoàn cảnh đó, khó tránh khỏi sẽ không làm chuyện tổn thương Hạ Vân Sách.
Cho dù bọn họ có lo âu đến mấy, chỉ cần là Hạ Kiều Yến ủng hộ, bọn họ liền giữ nguyên ý kiến.
Hạ Kiều Yến là người nắm quyền Hạ gia, anh thừa nhận, thì những trưởng bối bọn họ cũng sẽ thử đi tiếp thu.
Huống chi, nếu là Hạ Vân Sách không vui, con bé nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp phản kháng.
Đến bây giờ cũng không có phản kháng, nói rõ con bé đối với Mạc Mộ Trầm cũng có ý.
Bọn họ mù quáng ngăn cản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bọn họ tin tưởng con gái nhà bọn họ dạy dỗ đi ra ngoài cũng không phải dễ bắt nạt nó đâu.
Hai người ai thua thiệt còn chưa nói được.
...
Khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ bắt đầu vang lên, Hạ Vân Sách cả người ung dung mặc váy cưới hoa quý ở trong ánh mắt mong đợi của đám người chậm rãi đi ra.
Cô là một người phụ nữ rất đẹp, vừa xinh đẹp lại mang thêm sự kiêu ngạo thanh cao do cuộc sống nuôi ra.
Cái loại kiêu ngạo thanh cao đó là từ nhỏ đến lớn đào tạo ra được, cứ như nó đã dung hợp ở trong xương cô.
Cho dù nữ minh tinh ưu tú nhất cũng không có khả năng diễn ra.
Bởi vì nói cho cùng đều là gia cảnh phổ thông hoặc tốt hơn một chút thì một gia đình đó sẽ để cho con họ vào vòng giải trí, chân chính con cái của đại gia cùng gia đình các phần tử tri thức cao cấp cơ bản sẽ không để cho con họ bước vào cái vòng này.
Coi như tiến vào cái vòng này, bọn họ cũng phần lớn là chơi cổ phiếu, không cần phải đón ý nói hùa cùng bỏ vốn liếng cho thị trường này.
Vì vậy, nữ minh tinh mười mấy hai mươi tuổi mới qua đời sống vật chất phong phú học được mấy điều giống con cái của đại gia, chung quy lại cũng không phải.
Từ trong xương tiết lộ ra ngoài đãi ngỗ cùng mỗi ngày bồi bổ ra ngoài cảm giác chênh lệch nhau rất lớn.
Tần Dĩ Duyệt ngồi ở bên cạnh nhìn Hạ Vân Sách đi tới bên người Mạc Mộ Trầm, hai người đứng sóng vai, ai cũng không cướp nổi phong thái ai.
Mạc Mộ Trầm cầm tay Hạ Vân Sách, lúc muốn trao đổi nhẫn cưới, nhìn về phía Tần Dĩ Duyệt, đáy mắt thoáng qua một chút mất mác.
Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nhìn Mạc Mộ Trầm, không hiểu anh ta lúc này nhìn về phía cô làm gì.
Sau đó suy nghĩ một chút, Mạc Mộ Trầm hẳn là không phải nhìn cô, mà là nhìn người Hạ gia và Hạ Kiều Yến.
Đây chắc là một loại lễ phép đi.
Cô không nhớ lúc ấy, khi cô cùng Hạ Kiều Yến kết hôn, Hạ Kiều Yến có làm như vậy hay không nữa.
**
Nghi thức phức tạp, quan trọng sau khi hoàn thành xong, liền đến phiên phụ dâu Tần Dĩ Duyệt ra sân.
Mặc dù nói cô là dâu phụ, nhưng Hạ Kiều Yến vẫn là nhanh chóng xếp một người phụ tá bên cô, để cho phụ tá tùy thời chăm sóc Tần Dĩ Duyệt.
Chính anh cũng phải đi xã giao những tân khách kia mà.
Gặp phải chỗ không cách nào từ chối uống rượu, Tần Dĩ Duyệt giúp Hạ Vân Sách uống.
Một chầu mời rượu, Tần Dĩ Duyệt đầu óc có chút mơ hồ, cảm giác toàn bộ hình ảnh cũng đang xoay tròn.
Mà trung tâm xoay tròn là ánh mắt lo lắng của Mạc Mộ Trầm, sau đó lại biến thành Hạ Kiều Yến.
Cô nghĩ, cô uống đến choáng váng mất rồi.
Tiểu Bảo hai tay nhỏ cầm mic nói, a lô a lô hai tiếng.
Thanh âm non nớt thông qua dụng cụ khuếch trương âm thanh, truyền đi tứ phía.
Tiểu Bảo tựa như chơi đến vui vẻ vô cùng, liên tục a lô chừng mấy tiếng mới dừng lại, nói: "Là vì mẹ quyết định tham dự nên cháu mới tới. Tuy vậy nhưng thỉnh thoảng cũng phải cấp baba một chút mặt mũi, nếu không baba không bồi cháu chạy bộ."
Âm thanh mềm mại, dịu dàng của trẻ con phát ra, vô cùng dễ nghe.
Tiểu Bảo sau khi nói xong liền đem mic đưa cho Tần Dĩ Duyệt.
Tần Dĩ Duyệt còn chưa phục hồi tinh thần, liền thấy mic đã để trước mặt cô.
Cô nhận lấy, nói: " Ừ. Hai vị nhà tôi nói đúng. Cho nên tôi liền phụ trách chúc cô em chồng nhà tôi tân hôn vui vẻ. Mỹ mãn hạnh phúc!"
Lời chúc phúc đơn giản thô bạo, để cho mọi người toàn trường ai cũng cười.
Tiểu Bảo từ trong lòng Hạ Kiều Yến lộ ra cả người, dùng sức ôm lấy cổ Tần Dĩ Duyệt. Ở trên môi của cô in lên một cái.
Hạ Kiều Yến vội vàng ôm lấy thân thể nghiêng nghiêng của nhóc, cười nói: "Thiếu hiệp, nụ hôn đầu của ngươi ở trước con mắt mọi người mất đi. Sau này làm sao còn lừa gạt tiểu cô nương đây hả?"
Tiểu Bảo nghe vậy mắt liếc nhìn anh.
Hình ảnh một nhà ba người vui vẻ hòa thuận, thông qua màn hình led cùng máy chụp hình truyền lên trên mạng cùng trên ti vi.
Phóng viên tại chỗ hận thể từng khắc ấn máy chụp, đem ngày mai đầu đề cho ra.
**
Tần Dĩ Duyệt trở lại phía sau hậu trường, mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng chuyện gì mới vừa rồi xảy ra ở thảm đỏ.
Cô phản ứng ngốc như vậy, rõ ràng là tiết tấu vén tay áo tới phá đồ đây mà.
Ở trong phòng trang điểm phía sau hậu trường. Cô thay bộ phụ dâu mà Hạ Vân Sách đã chuẩn bị cho cô, sau đó cô nhân viên lễ tân mang cô đi tới phòng trang điểm cô dâu.
Hạ Vân Sách đang trang điểm, vừa xem đoạn phim Tần Dĩ Duyệt cùng Hạ Kiều Yến, Tiểu Bảo ở trên thảm đỏ.
Tần Dĩ Duyệt trên mặt một trận lúng túng."Cô em này, em có thể đừng xem không? Mặt cũng sắp vứt xuống Thái bình dương rồi."
"Nơi nào mất thể diện chứ? Chị dâu, chị thật là làm cho em nhìn với cặp mắt khác xưa, muốn cao quý lãnh diễm liền có thể cao quý lãnh diễm, muốn tức cười thì có thể tức cười hơn. Chị gái, chị chắc chắn là chị không bị phân liệt nhân cách đúng không?"
"Xin hỏi là em thật sự đang khen chị hả?"
"Đương nhiên là đang khen chị rồi."
"Được rồi được rồi. Chị miễn cưỡng tin tưởng. Giờ lành đã tới chưa?"
" Sắp rồi."
Tần Dĩ Duyệt từ trong túi xách lấy ra một cái hộp nhỏ, "Tặng quà cho em."
"Anh hai đã đưa một phần."
"Anh hai em đưa là chuyện của anh hai em. Thời điểm lần đầu tiên thấy em, chị đã cảm thấy rất thích em rồi."
Hạ Vân Sách tò mò mở ra xem, phát hiện trong cái hộp nhung nhỏ này là một con thỏ ngọc được mài mượt mà.
"Chị làm nó sao?"
"Bình thường lúc không có chuyện làm thì mài nó, chị phát hiện vừa lúc em cầm tinh con thỏ này, nên chị cảm thấy đưa nó cho em cũng khá tốt."
"Cám ơn chị dâu."
Hai người nói chuyện với nhau mấy câu, thì có cô lễ tân tới mời Hạ Vân Sách đi ra ngoài.
Tần Dĩ Duyệt thì ở dưới sự hướng dẫn của một cô lễ tân khác, tiến vào phòng yến hội, ngồi vào bên người thân Hạ gia.
"Ông nội bà nội, ba mẹ, mọi người tốt."
Hạ lão phu nhân cùng Lâm Nhụy nhìn cô từ trên xuống dưới.
Lâm Nhụy cau mày nói: "Sao con lại gầy vậy?"
"Có thể là do khoảng thời gian trước công việc quá bận rộn, không nghỉ ngơi tốt. Mọi người không cần lo lắng đâu."
Hạ lão phu nhân bất mãn nói: "Con làm thêm giờ, thức đêm, Kiều Yến đều không đi chăm sóc con?"
"Bà nội, Kiều Yến có đưa đón con đi làm với cả còn đưa thức ăn khuya nữa mà. Công việc của anh ấy cũng rất bận, nhà còn có Tiểu Bảo nữa, không thể thời gian dài rời đi được."
Hạ lão phu nhân, Lâm Nhụy nghĩ đến biểu hiện mới vừa rồi ở trên thảm đỏ của Tiểu Bảo, cho nên đến cả ánh mắt cũng muốn híp cười.
Hai người vốn là thích tính tình của Tần Dĩ Duyệt, thấy Tiểu Bảo bởi vì Tần Dĩ Duyệt lại có thay đổi lớn như vậy, nói mất hứng là gạt người.
Bây giờ Tiểu Bảo chỗ nào còn khuynh hướng của bệnh tự kỷ chứ, ngược lại so với tất cả bạn nhỏ cùng lứa tuổi cũng càng chọc người trìu mến hơn.
"Tiểu Bảo đi trường học như thế nào? Có thể thích ứng không con?"
"Tình huống cụ thể thì chắc là Kiều Yến so với con càng hiểu rõ hơn, bất quá anh ấy không nói, cũng không thấy cảm xúc Tiểu Bảo có gì khác thường, nên con nghĩ năng lực thích ứng của thằng bé tốt vô cùng. Thằng bé rất nhanh tiếp nhận con, con tin những người khác thằng bé cũng có thể thích ứng giống như vậy."
" Cũng đúng."
Ba người đang nói, Tiểu Bảo liền bưng kem ly chạy tới, "Mẹ, ăn."
"Trưởng bối vẫn còn ở nơi này, ưu tiên trưởng bối."
"Ồ ồ." Tiểu Bảo vẫy vẫy tay với người phục vụ bên cạnh, "Cháu muốn bốn ly kem."
Sau khi nói xong, nhóc mới cùng người Hạ gia chào hỏi.
Hình dáng ngây thơ, linh động của nhóc khiến cho trong lòng mọi người ai cũng ấm áp, hòa tan sự không vui trong lòng họ trước đám cưới đột ngột của Hạ Vân Sách.
Bọn họ Hạ gia không phải người trong vòng giải trí, cũng rất ít cùng vòng giải trí có hợp tác hay cùng nhau xuất hiện.
Càng không nói đến, nguyện ý để cho hòn ngọc quý trên tay bọn họ gả cho minh tinh, nhất là loại minh tinh siêu cấp như Mạc Mộ Trầm.
Trừ thân phận đặc thù của Mạc Mộ Trầm ra, còn có nghề nghiệp của hắn.
Một diễn viên có thể diễn xuất ngàn người ngàn mặt, cùng người như vậy chung sống, cuộc sống lần lần sẽ rất mệt mỏi.
Thứ hai là vòng giải trí loạn, dụ hoặc quá nhiều.
Mạc Mộ Trầm trước giờ đã thuộc về cái loại hoàn cảnh đó, khó tránh khỏi sẽ không làm chuyện tổn thương Hạ Vân Sách.
Cho dù bọn họ có lo âu đến mấy, chỉ cần là Hạ Kiều Yến ủng hộ, bọn họ liền giữ nguyên ý kiến.
Hạ Kiều Yến là người nắm quyền Hạ gia, anh thừa nhận, thì những trưởng bối bọn họ cũng sẽ thử đi tiếp thu.
Huống chi, nếu là Hạ Vân Sách không vui, con bé nhất định sẽ nghĩ hết biện pháp phản kháng.
Đến bây giờ cũng không có phản kháng, nói rõ con bé đối với Mạc Mộ Trầm cũng có ý.
Bọn họ mù quáng ngăn cản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Bọn họ tin tưởng con gái nhà bọn họ dạy dỗ đi ra ngoài cũng không phải dễ bắt nạt nó đâu.
Hai người ai thua thiệt còn chưa nói được.
...
Khúc nhạc quen thuộc trong hôn lễ bắt đầu vang lên, Hạ Vân Sách cả người ung dung mặc váy cưới hoa quý ở trong ánh mắt mong đợi của đám người chậm rãi đi ra.
Cô là một người phụ nữ rất đẹp, vừa xinh đẹp lại mang thêm sự kiêu ngạo thanh cao do cuộc sống nuôi ra.
Cái loại kiêu ngạo thanh cao đó là từ nhỏ đến lớn đào tạo ra được, cứ như nó đã dung hợp ở trong xương cô.
Cho dù nữ minh tinh ưu tú nhất cũng không có khả năng diễn ra.
Bởi vì nói cho cùng đều là gia cảnh phổ thông hoặc tốt hơn một chút thì một gia đình đó sẽ để cho con họ vào vòng giải trí, chân chính con cái của đại gia cùng gia đình các phần tử tri thức cao cấp cơ bản sẽ không để cho con họ bước vào cái vòng này.
Coi như tiến vào cái vòng này, bọn họ cũng phần lớn là chơi cổ phiếu, không cần phải đón ý nói hùa cùng bỏ vốn liếng cho thị trường này.
Vì vậy, nữ minh tinh mười mấy hai mươi tuổi mới qua đời sống vật chất phong phú học được mấy điều giống con cái của đại gia, chung quy lại cũng không phải.
Từ trong xương tiết lộ ra ngoài đãi ngỗ cùng mỗi ngày bồi bổ ra ngoài cảm giác chênh lệch nhau rất lớn.
Tần Dĩ Duyệt ngồi ở bên cạnh nhìn Hạ Vân Sách đi tới bên người Mạc Mộ Trầm, hai người đứng sóng vai, ai cũng không cướp nổi phong thái ai.
Mạc Mộ Trầm cầm tay Hạ Vân Sách, lúc muốn trao đổi nhẫn cưới, nhìn về phía Tần Dĩ Duyệt, đáy mắt thoáng qua một chút mất mác.
Tần Dĩ Duyệt nghi ngờ nhìn Mạc Mộ Trầm, không hiểu anh ta lúc này nhìn về phía cô làm gì.
Sau đó suy nghĩ một chút, Mạc Mộ Trầm hẳn là không phải nhìn cô, mà là nhìn người Hạ gia và Hạ Kiều Yến.
Đây chắc là một loại lễ phép đi.
Cô không nhớ lúc ấy, khi cô cùng Hạ Kiều Yến kết hôn, Hạ Kiều Yến có làm như vậy hay không nữa.
**
Nghi thức phức tạp, quan trọng sau khi hoàn thành xong, liền đến phiên phụ dâu Tần Dĩ Duyệt ra sân.
Mặc dù nói cô là dâu phụ, nhưng Hạ Kiều Yến vẫn là nhanh chóng xếp một người phụ tá bên cô, để cho phụ tá tùy thời chăm sóc Tần Dĩ Duyệt.
Chính anh cũng phải đi xã giao những tân khách kia mà.
Gặp phải chỗ không cách nào từ chối uống rượu, Tần Dĩ Duyệt giúp Hạ Vân Sách uống.
Một chầu mời rượu, Tần Dĩ Duyệt đầu óc có chút mơ hồ, cảm giác toàn bộ hình ảnh cũng đang xoay tròn.
Mà trung tâm xoay tròn là ánh mắt lo lắng của Mạc Mộ Trầm, sau đó lại biến thành Hạ Kiều Yến.
Cô nghĩ, cô uống đến choáng váng mất rồi.
Tác giả :
Tần Diệp