Cổ Trang Ma Cà Rồng
Chương 19
Tái Ngộ
– Khụ! _ Thẩm Xương Mẫn gục ngã trên nền đất ẩm ướt, mưa tuôn xối xả quất vào mặt hắn. Từng trận đau đớn nhức nhối lan khắp thân thể, dưới màn mưa dữ dội, hắn chật vật ngước nhìn kẻ trước mặt, khóe miệng nhịn không nổi khẽ nhếch lên. Quả nhiên câu nói “gieo nhân nào gặt quả nấy" thực không sai, tội nghiệt hắn gây ra đã đến lúc hắn chân chính tự mình gánh chịu rồi.
– Ngươi không chết, chẳng những thế lại còn trở thành thợ săn. Ha ha ha!! Đúng là ông trời trừng phạt ta rồi! _ Cố gắng gượng đứng dậy, Thẩm Xương Mẫn phá lên cười một cách trào phúng, Tại Trung nói đúng, càng cố gắng chống lại số phận thì kết quả sẽ càng thê thảm hơn thôi. Hắn hiện tại đã hiểu được cảm giác đơn độc chỉ còn lại một mình, nhớ lại năm xưa dù cho có bị tra tấn dằn vặt như thế nào thì hắn cũng luôn có Tại Trung ở bên, thay hắn chữa trị thương tổn, chăm sóc cũng như ôm lấy hắn. Nhưng hiện tại… hắn đã mất hết rồi!
– Kết quả ngày hôm nay là do ngươi tự mình chuốc lấy. Ta vốn dĩ không muốn cùng ngươi đối nghịch nhưng sự nhẫn nhịn của ta đã bị ngươi toàn bộ phá hỏng. Ngươi giết Tại Trung cũng chính là hủy đi sự chống đỡ cuối cùng của ta, ta đã nói sẽ cho ngươi nếm trải cảm giác sống không bằng chết nó thống khổ như thế nào. _ Nam nhân một thân hắc y lạnh lùng cúi nhìn Thẩm Xương Mẫn, ánh mắt dị sắc tựa như vực thẳm địa ngục sâu hun hút nhấn chìm mọi linh hồn. Từ từ giơ cao thanh kiếm trong tay, nam nhân xé tan màn mưa lao tới phía Thẩm Xương Mẫn.
– Sinh mạng này là của Tại Trung cho ta, ngoại trừ Tại Trung không kẻ nào có thể đoạt nó! _ Thẩm Xương Mẫn dồn sức né tránh, vết thương trên bụng hắn vẫn đương chảy máu, bị thứ vũ khí của thợ săn đâm trúng, vết thương sẽ không thể lành lại. Tình cảnh lúc này của Thẩm Xương Mẫn chỉ có thể dùng từ “chật vật" để hình dung mầ thôi.
KENGGG!!!
– Cút! _ Đồng mâu dị sắc lạnh lẽo lướt qua kẻ mới tới, gương mặt cứng ngắc tựa như một khối hàn băng không thể tan chảy, âm hàn tới cực điểm.
– Buông tha hắn! _ Hoắc Vân Thiên một thân hồng y nhuốm đẫm nước mưa, mệt mỏi đỡ lấy đường kiếm của hắc y nam nhân.
– Không tránh ra, ta giết cả ngươi!
BỐP!!
Hắc y nam nhân tung một cú đá vào bụng Hoắc Vân Thiên, y ngay lập tức bị dội thẳng vào một thân cây, sức mạnh kinh hồn đó sao có thể là của con người. Hoắc Vân Thiên sợ hãi nôn ra một ngụm máu, muốn gượng dậy cũng bất khả kháng lực.
Thẩm Xương Mẫn đứng nhìn hắc y nhân đang tràn ngập sát ý tiến tới phía Hoắc Vân Thiên. Hắn nếu lúc này chạy đi chắc chắn sẽ tránh được một tai kiếp nhưng…
Khục! _ Đau đớn ho ra một ngụm máu nữa, Hoắc Vân Thiên sợ hãi hướng nhìn hắc y nhân. Nam nhân này vì sao lại trở thành như vậy? Hai năm trước hắn một thân ôn hòa thanh nhã vậy mà lúc này tựa như ma thần tái thế bá khí cùng sát ý thấu tận trời xanh, chẳng lẽ nỗi oán hận kia lớn như vậy sao?
– Ngươi…vì sao lại như vậy? _ Run run ngước nhìn hắc y nhân, Hoắc Vân Thiên ánh mắt bi ai không giấu nổi một tia chua xót.
– Ta… là vì Tại nhi mới bỏ qua cho các ngươi! Tai nhi không còn, ta chỉ có thể dùng sự oán hận để chống đỡ. Mặc kệ là biến thành ma quỷ gì, ta cũng nhất định trả lại cho các ngươi những đau đớn mà ta gánh chịu!
Dứt lời, hắc y nhân vung kiếm lên, không hề đắn đó mà đâm xuống. Hoắc Vân Thiên nghĩ rằng số mình đã tận, bất lực nhắm lại hai mắt.
Bặp!
– Ngươi…!
– Tội là do ta gây ra, đừng thương tổn hắn!
– Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên kinh hoàng mở mắt, đứng chắn trước mặt y chính là hắn. Vì sao không nhân cơ hội mà chạy trốn, trở lại làm gì?
– Được! Vậy ta không khách khí!
Hắc y nhân nhếch miệng, lệ quang ngập trong đáy mắt, Thẩm Xương Mẫn bị hắc y nam nhân đá mạnh vào một thân cây, hắn mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng gió cùng mưa bị xé tan, một luồng kinh lực ập tới phía trước mặt. Có lẽ sinh mệnh này… PHẬP!!
Mưa vẫn cứ tuôn rơi, tiếng “rào rào" thê lương đến tê tái, trường phát hắc sắc xinh đẹp nay ủ rũ dường như đã mất đi toàn bộ sinh khí, bạch y ướt đẫm loang lổ máu tươi tựa đào hoa phiêu vũ, ánh mắt dị sắc lần đầu tiên sau hai năm xao động, bàng hoàng cùng đau đớn một lần nữa chiếm trọn tâm trí.
…
– Thật là… rõ ràng chỉ là làm bộ, cái gì mà mặc kệ hắn! Tiểu tử thối! _ Hải Lam miệng vừa lầm bầm vừa cầm ô đứng ngoài vườn, ánh mắt hướng tới phía chân núi. Kẻ kia đi cũng lâu rồi, không biết có nên thu xếp hành lý đi theo luôn không nhỉ?
Quay người nhìn lại cái võng trúc treo bên cạnh hồ, y khẽ lắc đầu. Buông tay thả rơi ô, bước vào trong nhà chuẩn bị thu xếp đồ đạc. Y từ lúc nào đã không thể rời mắt khỏi kẻ kia như vậy chứ?
– Tại… Tại Trung! _ Thẩm Xương Mẫn kinh hoàng run run mở miệng, ánh mắt mở to không tin vào những gì xảy ra trước mắt mình.
– Không được… không được giết hắn!
Dưới cơn mưa dữ dội, Tại Trung lặng lẽ một thân ảnh gầy yếu đứng chắn trước Thẩm Xương Mẫn, bạch y ướt đẫm, gương mặt tái nhợt trắng bệch tới quỷ dị, ánh mắt không tiêu cự chỉ có thể nhìn vào khoảng không vô định.
– Tại Trung! Em… em…! _ Hắn không thể tin nổi những gì đang xảy ra, câu nói kia của Tại Trung… Đây là mộng hay là thực?
Hắc y nhân bàn tay vẫn đặt ở chuôi kiếm, ánh mắt dị sắc kinh hoàng còn chưa hồi tỉnh, đây… đây là…
– Ngươi… cho dù có trở thành ác quỷ, ngươi vẫn là anh trai ta! _ Tại Trung thân thể suy nhược loạng choạng không đứng vững, cậu vươn tay nắm lấy lưỡi gươm đang cắm trên bụng mình, bình thản rút ra.
– TẠI NHI!
Nhìn một mảnh đỏ tươi nhiễm phủ tầm nhìn, hắc y nhân lúc này mới bừng tỉnh. Bi thương hét lên một tiếng, y vội vã lao tới ôm lấy thân thể yếu nhược của người kia. Không phải ảo giác, là thật, là Tại nhi của y!
Tại Trung dần dần rơi vào hôn mê, một thân bạch y bị nhiễm bẩn bởi máu tươi, sức lực của cậu đã cạn kiệt rồi, không thể chống đỡ được nữa. Lúc này có lẽ đã có thể được rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng kia, nhưng dường như Tại Trung mơ hồ nghe thấy tiếng Duẫn Hạo gọi, có phải không? Hay lại chỉ là ảo giác?
– Tại nhi! Tại nhi của ta! _ Duẫn Hạo điên cuồng ôm lấy Tại Trung, ánh mắt dị sắc tràn ngập những xúc cảm hỗn loạn. Tại nhi của y không chết, thực sự chưa chết, Tại nhi!
– Tiểu Tại! Ta…
– Ta cấm ngươi chạm vào Tại nhi! Động một chút ta lập tức giết ngươi!
Thẩm Xương Mẫn thoát khỏi thất thần liền muốn lao tới phía Tại Trung nhưng lại bị Duẫn Hạo vung kiếm ngăn lại. Nhìn Tại Trung dường như không còn hơi thở nằm trong tay Duẫn Hạo, Thẩm Xương Mẫn tâm đau như bị đâm nát.
– Tại nhi đừng lo lắng! Ta đưa em đi! _ Duẫn Hạo mất bình tĩnh nhìn ái nhân trong lòng dần dần mất đi hơi thở, y hoàn toàn loại bỏ mọi thứ xung quanh, tập trung mang Tại Trung trở về.
– Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên lết tới gần Thẩm Xương Mẫn, lo lắng nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn. Trịnh Duẫn Hạo đã mang Tại Trung đi, hiện tại Duẫn Hạo tựa như lột xác biến thành lệ quỷ, võ công cùng sức mạnh quỷ dị khó lường, bọn họ tuyệt nhiên không thể là đối thủ của Duẫn Hạo.
– Tiểu Tại… ta có lỗi với em! Tiểu Tại!
Thẩm Xương Mẫn thất thần hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt. Sau những đau đớn đã gây ra Tại Trung vì sao vẫn còn quay lại bảo hộ hắn? Vì sao vẫn giống như xưa, dùng mọi tâm trí bảo hộ hắn?
– Mẫn! Người thay đổi không phải là ta!
Chính hắn, chính hắn mới là người thay đổi. Mọi tỗi lỗi đều là do hắn. Tại Trung… ta quả thực đã không còn xứng đáng là anh trai của em nữa.
– Aaaaaaaaaaa!!!!!
Hoắc Vân Thiên đau lòng nhìn Thẩm Xương Mẫn điên cuồng hét lớn, lần đầu tiên, y nhìn thấy trên gương mặt lãnh đạm phẳng lặng đó xuất hiện hai hàng lệ châu. Có lẽ chỉ khi tới bước đường cùng, rơi vào vòng sinh tử lao lý người ta mới chân chính nhận ra sai lầm nhưng những lúc như vậy không phải đều là quá muộn rồi sao?
Nhưng…
Với hai người bọn họ…
Hoắc Vân Thiên nhìn về phía chân trời xa, hình bóng của Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung đã biến mất từ lâu, y biết, dù Thẩm Xương Mẫn có làm gì thì Tại Trung vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ hắn.
Vĩnh viễn là như vậy!
…
ĐOANG!!!
Tinh Vũ giật mình ngước nhìn thân ảnh vừa lao xẹt qua mình, rồi lại nhìn tới cánh cửa của Tùng Vân các bị người mạnh mẽ đạp ra, kia… có chuyện gì vậy?
– Hạo! Hình như mang theo ai đó về? _ Tinh Vũ nhíu mày, ánh mắt tò mò ngước nhìn lầu hai của Tùng Vân các.
Tùng Vân các:
Duẫn Hạo mất bình tĩnh ôm Tại Trung đặt trên giường, đôi mắt dị sắc tràn ngập lo sợ cùng hoảng hốt, y lúng túng không biết hiện tại nên làm gì mới tốt, suốt hai năm trời ròng rã sống ở Hắc Vân động y ngoài luyện công ra thì dường như đã dần dần quên đi cách sống bình thường của một con người, hiện tại đối với Tại Trung máu chảy đầy người, sắc mặt càng ngày càng trở nên nhợt nhạt y nhìn mà trong lòng vô cùng rối loạn. Y thực mất bình tĩnh, chưa kịp vui mừng vì gặp lại được Tại Trung thì y lại hoảng sợ khi chính mình đã đâm cậu bị thương. Lúc này nên làm gì cho tốt đây?
– Tại nhi! Mở mắt nhìn ta! _ Duẫn Hạo để Tại Trung dựa vào ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của cậu. Tại Trung hơi thở ngày càng yếu, sắc mặt đã tệ đến mức không thể tệ hơn, toàn thân cậu mềm nhũn vô lực dựa trong người Duẫn Hạo, dường như đã mất đi sự tỉnh táo.
– Chết tiệt! Máu vẫn chảy? _ Duẫn Hạo lúc này mới phát hiện điểm bất thường, vết thương do y gây ra cho Tại Trung vẫn đang chảy máu, nếu là bình thường những vũ khí này sẽ chỉ có khả năng giết ma cà rồng thường còn Tại Trung là ma cà rồng thuần huyết thì chỉ là lành chậm hơn mà thôi, nhưng hiện tại, vết thương vẫn cứ như vậy tuôn trào huyết tinh.
– Máu! Đúng rồi, chính là máu! _ Duẫn Hạo lúc này mới bình tĩnh suy nghĩ, nguồn sinh lực quan trọng nhất của ma cà rồng chính là máu không những thế những vết thương do loại vũ khí kia gây ra cũng chỉ có thể dùng máu của y để chữa lành.
Ngay lập tức, Duẫn Hạo khai mở y phục của Tại Trung, vết thương do kiếm đâm vào hiện ra thực dọa người, y nhịn không được mà sững người, bàn tay run run cầm y phục của Tại Trung.
Vết thương này là do y gây ra, chính y đã thương tổn Tại Trung!
Đè lại cảm xúc, Duẫn Hạo tiép tục dùng một con dao găm giắt bên hông cứa một vết thật sâu vào lòng bàn tay, máu lập tức tuôn chảy. Y để cho máu mình chảy trên vết thương của Tại Trung, trong lòng không ngừng lo lắng.
Máu của Duẫn Hạo tưới ướt đẫm vết thương trên bụng Tại Trung, vết đâm dần dần khép miệng, dù là cực kì chậm nhưng vẫn là đã có hiệu quả. Y mừng rỡ nhìn vết thương đang lành lại, tiếp tục đưa bàn tay vẫn đang chảy máu lên miệng, hút lấy chính máu của mình sau đó cẩn thận khai mở miệng của Tại Trung, ôn nhu uy cậu uống.
– Ưm! _ Tại Trung mơ hồ mở mắt, vẫn như mọi khi một mảnh đen tối bao phủ. Nhẹ chớp mắt, cậu khẽ cử động thân thể, một cơn nhói đau từ bụng dội lên, nhịn không nổi cậu hé miệng rên rỉ vài tiếng, kì lạ hình như không gian xung quanh có điểm chật chội.
– Tại nhi! Tỉnh rồi?
Bên tai vang lên âm thanh trầm ấm ôn nhu, Tại Trung nghiêng đầu, hướng tới phía sau, thì ra không phải không gian chật hẹp mà là do cậu đang bị người ta ôm lấy, Tại Trung nhíu mày muốn giãy ra khỏi vòng tay kia nhưng lại càng bị siết chặt hơn.
– Tại nhi! Có chuyện gì? Khó chịu sao? _ Duẫn Hạo lo lắng cúi nhìn người trong lòng, y dùng một tay giữ Tại Trung không náo loạn, một tay khai mở nội y của cậu, kiểm tra vết thương ngày hôm qua. Đã gần hồi phục rồi.
– Buông… buông ra! _ Tại Trung ngước ánh mắt không tiêu cự nhìn Duẫn Hạo, khó chịu muốn thoát khỏi vòng tay.
– Tại nhi! Mắt… mắt của em… _ Duẫn Hạo ngỡ ngàng nhìn đôi mắt không hề có một tia sáng của Tại Trung, y từ từ đưa bàn tay mình lên ngang tầm mắt của cậu, đưa qua đưa lại.
– Không có phản ứng! _ Nhìn ánh mắt của Tại Trung không hề chuyển động, duy nhất chỉ nhìn thẳng một điểm, Duẫn Hạo đau lòng hạ tay xuống. Tại Trung là bị mù sao? Tại Trung là ma cà rồng sao có thể chứ?
– Ngươi… là ai? _ Cảm thấy người đang giữ mình không có sát ý, Tại Trung mới dần dần thả lòng, nghiêng đầu hướng y mở miệng.
– Tại nhi của ta! Vì cái gì… vì cái gì lại trở nên như vậy? _ Duẫn Hạo đau đớn vươn tay chạm lên gương mặt xanh xao trắng bệch của Tại Trung, vuốt nhẹ gò má rồi dừng lại ở đôi mắt, lưu luyến thương tiếc đến thắt lòng.
Tại Trung dần dần cảm thấy có điểm kì lạ, người này… Không, chắc chắn không phải! Đây có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, cậu không tin, đây không thể nào sự thật.
– Buông ta, ảo giác, ta không tin! Ta không tin! _ Tại Trung bi thương kêu lên, vùng ra khỏi vòng tay của Duẫn Hạo. Cậu muốn xuống khỏi giường, vì không nhìn thấy sự vật mà loạng choạng ngã xuống sàn. Duẫn Hạo vội vã lao tới ôm Tại Trung giữ lại, y ôm cậu từ đằng sau, đôi mắt dị sắc không nhịn được mà ướt đẫm lệ.
– Tại nhi! Là ta, Duẫn Hạo đây! Không phải ảo giác, Tại nhi!
– Không! Chắc chắn là ảo giác, buông tha ta đi, cầu xin ngươi! Ta vì nhớ hắn mà đã rất khổ sở rồi, làm ơn đừng giày vò ta nữa! _ Tại Trung cuồng loạn giãy giụa, lệ châu không biết từ khi nào đã ướt đẫm mặt. Cậu sợ, sợ những ảo giác chân thực này, suốt hai năm qua đây không phải là lần đầu tiên cậu bị thứ ảo giác này lừa gạt, mỗi lần đắm chìm trong những cơn mộng ảo mơ hồ này thì sau khi tỉnh lại, tâm còn muốn đau hơn vạn lần. Vì vậy cậu không cần, không cần lại bị lừa gạt nữa!
– Tại nhi! Là ta, không phải ảo giác! Thực sự chính là ta! _ Duẫn Hạo ôm siết lấy Tại Trung, để cho cậu cảm nhận được thân nhiệt cùng hơi ấm của bản thân, nhìn sự hoảng loạn bi ai của Tại Trung, y dường như không muốn tưởng tượng thời gian hai năm kia, Tại Trung đã như thế nào mà tồn tại.
– Không phải ảo giác? Ngươi… chính là hắn ư? Là Duẫn Hạo của ta? _ Tại Trung ngừng giãy giụa, run run vươn bàn tay tới trước, quờ quạng muốn chạm vào y, Duẫn Hạo nắm lấy bàn tay của Tại Trung, ôn nhu áp lên gương mặt mình.
Tại Trung cẩn thận chạm lên gương mặt Duẫn Hạo, tỉ mỉ hình dung từng đường nét, gò má, vầng trán, chiếc mũi và… đôi môi. Thật sự là Duẫn Hạo! Đây… không phải mơ!
– Ngươi… không chết! Ngươi đã trở về với ta! HẠO! _ Tại Trung vui mừng lao tới ôm lấy Duẫn Hạo, nước mắt không kìm nén mà lại tuôn rơi. Thực sự là y, ta không phải là đang mơ, chính là Duẫn Hạo, là Duẫn Hạo!
– Ta xin lỗi, Tại nhi! Để em phải chịu ủy khuất rồi! _ Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, mỉm cười gạt đi nước mắt của người kia nhưng chính y cũng đang khóc.
– Ta nhớ ngươi, Hạo! Thực sự rất nhớ ngươi! _ Tại Trung siết lấy cổ Duẫn Hạo, bi thương thổn thức từng tiếng, âm thanh khan khan yếu đuối chọc người xót xa.
– Không khóc, Tại nhi! Em khóc ta sẽ đau lòng, Tại nhi ngoan! _ Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung lên tay, đưa cậu trở lại giường, thân thể Tại Trung lúc này rất ốm yếu, cần cẩn thận chăm sóc.
– Hạo! Hạo!_ Tại Trung vừa khóc vừa nở nụ cười, biểu hiện như một đứa trẻ, miệng nhỏ không ngừng kêu tên Duẫn Hạo.
– Ân! Ta ở đây, Tại nhi! _ Duẫn Hạo mỉm cười, ôn nhu đặt Tại Trung lên giường, yêu thương hôn khẽ lên khóe miệng đang không ngừng mấp máy kia.
– Ngươi trở về rồi, Hạo! _ Tại Trung vùi người trong vòng tay của Duẫn Hạo, sung sướng hít hà hương thơm trên người y, cậu thực nhớ, rất nhớ.
– Ân, đã về rồi! _ Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, dịu dàng đáp lại, nụ cười mãn nguyện một lần nữa trở lại trên môi.
“Ta chỉ cần em, Tại nhi!
Trên thế gian này, chỉ cần duy nhất mình em!"
Trong phòng không gian tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc, những tiếng nấc khe khẽ những tiếng cười khúc khích văng vẳng trong không gian. Bên ngoài trời, màn đêm đã buông xuống, gió nhẹ khẽ thổi, trăng sáng trên cao nhẹ nhàng buông xuống những dải sáng xinh đẹp mỹ lệ, vạn vật đất trời dường như cũng vì niềm hạnh phúc kia mà trở nên hài hòa phẳng lặng hơn.
– Là người đó! Ái nhân của Duẫn Hạo ư?
Tinh Vũ đứng bên ngoài cửa, trên tay là một khay thức ăn đã nguội lạnh, cậu ta hoang mang quay đi, ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng biểu hiện không cam tâm. Ngày đó, không phải Hạo nói người kia đã chết rồi ư? Vì người đó mà oán hận cao tới ngút trời, thành công luyện được thứ ma công đáng sợ kia… Sao bây giờ lại… lại thành ra thế này?
– Có lẽ nào Hạo sẽ vì hắn mà từ bỏ không? _ Tinh Vũ lẩm bẩm trong miệng, bàn tay vô thức siết lại, chuyện kia tuyệt đối không thể thất bại. Duẫn Hạo nhất định phải là minh chủ võ lâm.
End đoạn 19
– Khụ! _ Thẩm Xương Mẫn gục ngã trên nền đất ẩm ướt, mưa tuôn xối xả quất vào mặt hắn. Từng trận đau đớn nhức nhối lan khắp thân thể, dưới màn mưa dữ dội, hắn chật vật ngước nhìn kẻ trước mặt, khóe miệng nhịn không nổi khẽ nhếch lên. Quả nhiên câu nói “gieo nhân nào gặt quả nấy" thực không sai, tội nghiệt hắn gây ra đã đến lúc hắn chân chính tự mình gánh chịu rồi.
– Ngươi không chết, chẳng những thế lại còn trở thành thợ săn. Ha ha ha!! Đúng là ông trời trừng phạt ta rồi! _ Cố gắng gượng đứng dậy, Thẩm Xương Mẫn phá lên cười một cách trào phúng, Tại Trung nói đúng, càng cố gắng chống lại số phận thì kết quả sẽ càng thê thảm hơn thôi. Hắn hiện tại đã hiểu được cảm giác đơn độc chỉ còn lại một mình, nhớ lại năm xưa dù cho có bị tra tấn dằn vặt như thế nào thì hắn cũng luôn có Tại Trung ở bên, thay hắn chữa trị thương tổn, chăm sóc cũng như ôm lấy hắn. Nhưng hiện tại… hắn đã mất hết rồi!
– Kết quả ngày hôm nay là do ngươi tự mình chuốc lấy. Ta vốn dĩ không muốn cùng ngươi đối nghịch nhưng sự nhẫn nhịn của ta đã bị ngươi toàn bộ phá hỏng. Ngươi giết Tại Trung cũng chính là hủy đi sự chống đỡ cuối cùng của ta, ta đã nói sẽ cho ngươi nếm trải cảm giác sống không bằng chết nó thống khổ như thế nào. _ Nam nhân một thân hắc y lạnh lùng cúi nhìn Thẩm Xương Mẫn, ánh mắt dị sắc tựa như vực thẳm địa ngục sâu hun hút nhấn chìm mọi linh hồn. Từ từ giơ cao thanh kiếm trong tay, nam nhân xé tan màn mưa lao tới phía Thẩm Xương Mẫn.
– Sinh mạng này là của Tại Trung cho ta, ngoại trừ Tại Trung không kẻ nào có thể đoạt nó! _ Thẩm Xương Mẫn dồn sức né tránh, vết thương trên bụng hắn vẫn đương chảy máu, bị thứ vũ khí của thợ săn đâm trúng, vết thương sẽ không thể lành lại. Tình cảnh lúc này của Thẩm Xương Mẫn chỉ có thể dùng từ “chật vật" để hình dung mầ thôi.
KENGGG!!!
– Cút! _ Đồng mâu dị sắc lạnh lẽo lướt qua kẻ mới tới, gương mặt cứng ngắc tựa như một khối hàn băng không thể tan chảy, âm hàn tới cực điểm.
– Buông tha hắn! _ Hoắc Vân Thiên một thân hồng y nhuốm đẫm nước mưa, mệt mỏi đỡ lấy đường kiếm của hắc y nam nhân.
– Không tránh ra, ta giết cả ngươi!
BỐP!!
Hắc y nam nhân tung một cú đá vào bụng Hoắc Vân Thiên, y ngay lập tức bị dội thẳng vào một thân cây, sức mạnh kinh hồn đó sao có thể là của con người. Hoắc Vân Thiên sợ hãi nôn ra một ngụm máu, muốn gượng dậy cũng bất khả kháng lực.
Thẩm Xương Mẫn đứng nhìn hắc y nhân đang tràn ngập sát ý tiến tới phía Hoắc Vân Thiên. Hắn nếu lúc này chạy đi chắc chắn sẽ tránh được một tai kiếp nhưng…
Khục! _ Đau đớn ho ra một ngụm máu nữa, Hoắc Vân Thiên sợ hãi hướng nhìn hắc y nhân. Nam nhân này vì sao lại trở thành như vậy? Hai năm trước hắn một thân ôn hòa thanh nhã vậy mà lúc này tựa như ma thần tái thế bá khí cùng sát ý thấu tận trời xanh, chẳng lẽ nỗi oán hận kia lớn như vậy sao?
– Ngươi…vì sao lại như vậy? _ Run run ngước nhìn hắc y nhân, Hoắc Vân Thiên ánh mắt bi ai không giấu nổi một tia chua xót.
– Ta… là vì Tại nhi mới bỏ qua cho các ngươi! Tai nhi không còn, ta chỉ có thể dùng sự oán hận để chống đỡ. Mặc kệ là biến thành ma quỷ gì, ta cũng nhất định trả lại cho các ngươi những đau đớn mà ta gánh chịu!
Dứt lời, hắc y nhân vung kiếm lên, không hề đắn đó mà đâm xuống. Hoắc Vân Thiên nghĩ rằng số mình đã tận, bất lực nhắm lại hai mắt.
Bặp!
– Ngươi…!
– Tội là do ta gây ra, đừng thương tổn hắn!
– Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên kinh hoàng mở mắt, đứng chắn trước mặt y chính là hắn. Vì sao không nhân cơ hội mà chạy trốn, trở lại làm gì?
– Được! Vậy ta không khách khí!
Hắc y nhân nhếch miệng, lệ quang ngập trong đáy mắt, Thẩm Xương Mẫn bị hắc y nam nhân đá mạnh vào một thân cây, hắn mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng gió cùng mưa bị xé tan, một luồng kinh lực ập tới phía trước mặt. Có lẽ sinh mệnh này… PHẬP!!
Mưa vẫn cứ tuôn rơi, tiếng “rào rào" thê lương đến tê tái, trường phát hắc sắc xinh đẹp nay ủ rũ dường như đã mất đi toàn bộ sinh khí, bạch y ướt đẫm loang lổ máu tươi tựa đào hoa phiêu vũ, ánh mắt dị sắc lần đầu tiên sau hai năm xao động, bàng hoàng cùng đau đớn một lần nữa chiếm trọn tâm trí.
…
– Thật là… rõ ràng chỉ là làm bộ, cái gì mà mặc kệ hắn! Tiểu tử thối! _ Hải Lam miệng vừa lầm bầm vừa cầm ô đứng ngoài vườn, ánh mắt hướng tới phía chân núi. Kẻ kia đi cũng lâu rồi, không biết có nên thu xếp hành lý đi theo luôn không nhỉ?
Quay người nhìn lại cái võng trúc treo bên cạnh hồ, y khẽ lắc đầu. Buông tay thả rơi ô, bước vào trong nhà chuẩn bị thu xếp đồ đạc. Y từ lúc nào đã không thể rời mắt khỏi kẻ kia như vậy chứ?
– Tại… Tại Trung! _ Thẩm Xương Mẫn kinh hoàng run run mở miệng, ánh mắt mở to không tin vào những gì xảy ra trước mắt mình.
– Không được… không được giết hắn!
Dưới cơn mưa dữ dội, Tại Trung lặng lẽ một thân ảnh gầy yếu đứng chắn trước Thẩm Xương Mẫn, bạch y ướt đẫm, gương mặt tái nhợt trắng bệch tới quỷ dị, ánh mắt không tiêu cự chỉ có thể nhìn vào khoảng không vô định.
– Tại Trung! Em… em…! _ Hắn không thể tin nổi những gì đang xảy ra, câu nói kia của Tại Trung… Đây là mộng hay là thực?
Hắc y nhân bàn tay vẫn đặt ở chuôi kiếm, ánh mắt dị sắc kinh hoàng còn chưa hồi tỉnh, đây… đây là…
– Ngươi… cho dù có trở thành ác quỷ, ngươi vẫn là anh trai ta! _ Tại Trung thân thể suy nhược loạng choạng không đứng vững, cậu vươn tay nắm lấy lưỡi gươm đang cắm trên bụng mình, bình thản rút ra.
– TẠI NHI!
Nhìn một mảnh đỏ tươi nhiễm phủ tầm nhìn, hắc y nhân lúc này mới bừng tỉnh. Bi thương hét lên một tiếng, y vội vã lao tới ôm lấy thân thể yếu nhược của người kia. Không phải ảo giác, là thật, là Tại nhi của y!
Tại Trung dần dần rơi vào hôn mê, một thân bạch y bị nhiễm bẩn bởi máu tươi, sức lực của cậu đã cạn kiệt rồi, không thể chống đỡ được nữa. Lúc này có lẽ đã có thể được rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng kia, nhưng dường như Tại Trung mơ hồ nghe thấy tiếng Duẫn Hạo gọi, có phải không? Hay lại chỉ là ảo giác?
– Tại nhi! Tại nhi của ta! _ Duẫn Hạo điên cuồng ôm lấy Tại Trung, ánh mắt dị sắc tràn ngập những xúc cảm hỗn loạn. Tại nhi của y không chết, thực sự chưa chết, Tại nhi!
– Tiểu Tại! Ta…
– Ta cấm ngươi chạm vào Tại nhi! Động một chút ta lập tức giết ngươi!
Thẩm Xương Mẫn thoát khỏi thất thần liền muốn lao tới phía Tại Trung nhưng lại bị Duẫn Hạo vung kiếm ngăn lại. Nhìn Tại Trung dường như không còn hơi thở nằm trong tay Duẫn Hạo, Thẩm Xương Mẫn tâm đau như bị đâm nát.
– Tại nhi đừng lo lắng! Ta đưa em đi! _ Duẫn Hạo mất bình tĩnh nhìn ái nhân trong lòng dần dần mất đi hơi thở, y hoàn toàn loại bỏ mọi thứ xung quanh, tập trung mang Tại Trung trở về.
– Mẫn! _ Hoắc Vân Thiên lết tới gần Thẩm Xương Mẫn, lo lắng nhìn ánh mắt trống rỗng của hắn. Trịnh Duẫn Hạo đã mang Tại Trung đi, hiện tại Duẫn Hạo tựa như lột xác biến thành lệ quỷ, võ công cùng sức mạnh quỷ dị khó lường, bọn họ tuyệt nhiên không thể là đối thủ của Duẫn Hạo.
– Tiểu Tại… ta có lỗi với em! Tiểu Tại!
Thẩm Xương Mẫn thất thần hướng ánh mắt đờ đẫn nhìn vào khoảng không trước mặt. Sau những đau đớn đã gây ra Tại Trung vì sao vẫn còn quay lại bảo hộ hắn? Vì sao vẫn giống như xưa, dùng mọi tâm trí bảo hộ hắn?
– Mẫn! Người thay đổi không phải là ta!
Chính hắn, chính hắn mới là người thay đổi. Mọi tỗi lỗi đều là do hắn. Tại Trung… ta quả thực đã không còn xứng đáng là anh trai của em nữa.
– Aaaaaaaaaaa!!!!!
Hoắc Vân Thiên đau lòng nhìn Thẩm Xương Mẫn điên cuồng hét lớn, lần đầu tiên, y nhìn thấy trên gương mặt lãnh đạm phẳng lặng đó xuất hiện hai hàng lệ châu. Có lẽ chỉ khi tới bước đường cùng, rơi vào vòng sinh tử lao lý người ta mới chân chính nhận ra sai lầm nhưng những lúc như vậy không phải đều là quá muộn rồi sao?
Nhưng…
Với hai người bọn họ…
Hoắc Vân Thiên nhìn về phía chân trời xa, hình bóng của Trịnh Duẫn Hạo cùng Kim Tại Trung đã biến mất từ lâu, y biết, dù Thẩm Xương Mẫn có làm gì thì Tại Trung vĩnh viễn sẽ không bao giờ từ bỏ hắn.
Vĩnh viễn là như vậy!
…
ĐOANG!!!
Tinh Vũ giật mình ngước nhìn thân ảnh vừa lao xẹt qua mình, rồi lại nhìn tới cánh cửa của Tùng Vân các bị người mạnh mẽ đạp ra, kia… có chuyện gì vậy?
– Hạo! Hình như mang theo ai đó về? _ Tinh Vũ nhíu mày, ánh mắt tò mò ngước nhìn lầu hai của Tùng Vân các.
Tùng Vân các:
Duẫn Hạo mất bình tĩnh ôm Tại Trung đặt trên giường, đôi mắt dị sắc tràn ngập lo sợ cùng hoảng hốt, y lúng túng không biết hiện tại nên làm gì mới tốt, suốt hai năm trời ròng rã sống ở Hắc Vân động y ngoài luyện công ra thì dường như đã dần dần quên đi cách sống bình thường của một con người, hiện tại đối với Tại Trung máu chảy đầy người, sắc mặt càng ngày càng trở nên nhợt nhạt y nhìn mà trong lòng vô cùng rối loạn. Y thực mất bình tĩnh, chưa kịp vui mừng vì gặp lại được Tại Trung thì y lại hoảng sợ khi chính mình đã đâm cậu bị thương. Lúc này nên làm gì cho tốt đây?
– Tại nhi! Mở mắt nhìn ta! _ Duẫn Hạo để Tại Trung dựa vào ngực mình, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của cậu. Tại Trung hơi thở ngày càng yếu, sắc mặt đã tệ đến mức không thể tệ hơn, toàn thân cậu mềm nhũn vô lực dựa trong người Duẫn Hạo, dường như đã mất đi sự tỉnh táo.
– Chết tiệt! Máu vẫn chảy? _ Duẫn Hạo lúc này mới phát hiện điểm bất thường, vết thương do y gây ra cho Tại Trung vẫn đang chảy máu, nếu là bình thường những vũ khí này sẽ chỉ có khả năng giết ma cà rồng thường còn Tại Trung là ma cà rồng thuần huyết thì chỉ là lành chậm hơn mà thôi, nhưng hiện tại, vết thương vẫn cứ như vậy tuôn trào huyết tinh.
– Máu! Đúng rồi, chính là máu! _ Duẫn Hạo lúc này mới bình tĩnh suy nghĩ, nguồn sinh lực quan trọng nhất của ma cà rồng chính là máu không những thế những vết thương do loại vũ khí kia gây ra cũng chỉ có thể dùng máu của y để chữa lành.
Ngay lập tức, Duẫn Hạo khai mở y phục của Tại Trung, vết thương do kiếm đâm vào hiện ra thực dọa người, y nhịn không được mà sững người, bàn tay run run cầm y phục của Tại Trung.
Vết thương này là do y gây ra, chính y đã thương tổn Tại Trung!
Đè lại cảm xúc, Duẫn Hạo tiép tục dùng một con dao găm giắt bên hông cứa một vết thật sâu vào lòng bàn tay, máu lập tức tuôn chảy. Y để cho máu mình chảy trên vết thương của Tại Trung, trong lòng không ngừng lo lắng.
Máu của Duẫn Hạo tưới ướt đẫm vết thương trên bụng Tại Trung, vết đâm dần dần khép miệng, dù là cực kì chậm nhưng vẫn là đã có hiệu quả. Y mừng rỡ nhìn vết thương đang lành lại, tiếp tục đưa bàn tay vẫn đang chảy máu lên miệng, hút lấy chính máu của mình sau đó cẩn thận khai mở miệng của Tại Trung, ôn nhu uy cậu uống.
– Ưm! _ Tại Trung mơ hồ mở mắt, vẫn như mọi khi một mảnh đen tối bao phủ. Nhẹ chớp mắt, cậu khẽ cử động thân thể, một cơn nhói đau từ bụng dội lên, nhịn không nổi cậu hé miệng rên rỉ vài tiếng, kì lạ hình như không gian xung quanh có điểm chật chội.
– Tại nhi! Tỉnh rồi?
Bên tai vang lên âm thanh trầm ấm ôn nhu, Tại Trung nghiêng đầu, hướng tới phía sau, thì ra không phải không gian chật hẹp mà là do cậu đang bị người ta ôm lấy, Tại Trung nhíu mày muốn giãy ra khỏi vòng tay kia nhưng lại càng bị siết chặt hơn.
– Tại nhi! Có chuyện gì? Khó chịu sao? _ Duẫn Hạo lo lắng cúi nhìn người trong lòng, y dùng một tay giữ Tại Trung không náo loạn, một tay khai mở nội y của cậu, kiểm tra vết thương ngày hôm qua. Đã gần hồi phục rồi.
– Buông… buông ra! _ Tại Trung ngước ánh mắt không tiêu cự nhìn Duẫn Hạo, khó chịu muốn thoát khỏi vòng tay.
– Tại nhi! Mắt… mắt của em… _ Duẫn Hạo ngỡ ngàng nhìn đôi mắt không hề có một tia sáng của Tại Trung, y từ từ đưa bàn tay mình lên ngang tầm mắt của cậu, đưa qua đưa lại.
– Không có phản ứng! _ Nhìn ánh mắt của Tại Trung không hề chuyển động, duy nhất chỉ nhìn thẳng một điểm, Duẫn Hạo đau lòng hạ tay xuống. Tại Trung là bị mù sao? Tại Trung là ma cà rồng sao có thể chứ?
– Ngươi… là ai? _ Cảm thấy người đang giữ mình không có sát ý, Tại Trung mới dần dần thả lòng, nghiêng đầu hướng y mở miệng.
– Tại nhi của ta! Vì cái gì… vì cái gì lại trở nên như vậy? _ Duẫn Hạo đau đớn vươn tay chạm lên gương mặt xanh xao trắng bệch của Tại Trung, vuốt nhẹ gò má rồi dừng lại ở đôi mắt, lưu luyến thương tiếc đến thắt lòng.
Tại Trung dần dần cảm thấy có điểm kì lạ, người này… Không, chắc chắn không phải! Đây có lẽ chỉ là ảo giác mà thôi, cậu không tin, đây không thể nào sự thật.
– Buông ta, ảo giác, ta không tin! Ta không tin! _ Tại Trung bi thương kêu lên, vùng ra khỏi vòng tay của Duẫn Hạo. Cậu muốn xuống khỏi giường, vì không nhìn thấy sự vật mà loạng choạng ngã xuống sàn. Duẫn Hạo vội vã lao tới ôm Tại Trung giữ lại, y ôm cậu từ đằng sau, đôi mắt dị sắc không nhịn được mà ướt đẫm lệ.
– Tại nhi! Là ta, Duẫn Hạo đây! Không phải ảo giác, Tại nhi!
– Không! Chắc chắn là ảo giác, buông tha ta đi, cầu xin ngươi! Ta vì nhớ hắn mà đã rất khổ sở rồi, làm ơn đừng giày vò ta nữa! _ Tại Trung cuồng loạn giãy giụa, lệ châu không biết từ khi nào đã ướt đẫm mặt. Cậu sợ, sợ những ảo giác chân thực này, suốt hai năm qua đây không phải là lần đầu tiên cậu bị thứ ảo giác này lừa gạt, mỗi lần đắm chìm trong những cơn mộng ảo mơ hồ này thì sau khi tỉnh lại, tâm còn muốn đau hơn vạn lần. Vì vậy cậu không cần, không cần lại bị lừa gạt nữa!
– Tại nhi! Là ta, không phải ảo giác! Thực sự chính là ta! _ Duẫn Hạo ôm siết lấy Tại Trung, để cho cậu cảm nhận được thân nhiệt cùng hơi ấm của bản thân, nhìn sự hoảng loạn bi ai của Tại Trung, y dường như không muốn tưởng tượng thời gian hai năm kia, Tại Trung đã như thế nào mà tồn tại.
– Không phải ảo giác? Ngươi… chính là hắn ư? Là Duẫn Hạo của ta? _ Tại Trung ngừng giãy giụa, run run vươn bàn tay tới trước, quờ quạng muốn chạm vào y, Duẫn Hạo nắm lấy bàn tay của Tại Trung, ôn nhu áp lên gương mặt mình.
Tại Trung cẩn thận chạm lên gương mặt Duẫn Hạo, tỉ mỉ hình dung từng đường nét, gò má, vầng trán, chiếc mũi và… đôi môi. Thật sự là Duẫn Hạo! Đây… không phải mơ!
– Ngươi… không chết! Ngươi đã trở về với ta! HẠO! _ Tại Trung vui mừng lao tới ôm lấy Duẫn Hạo, nước mắt không kìm nén mà lại tuôn rơi. Thực sự là y, ta không phải là đang mơ, chính là Duẫn Hạo, là Duẫn Hạo!
– Ta xin lỗi, Tại nhi! Để em phải chịu ủy khuất rồi! _ Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, mỉm cười gạt đi nước mắt của người kia nhưng chính y cũng đang khóc.
– Ta nhớ ngươi, Hạo! Thực sự rất nhớ ngươi! _ Tại Trung siết lấy cổ Duẫn Hạo, bi thương thổn thức từng tiếng, âm thanh khan khan yếu đuối chọc người xót xa.
– Không khóc, Tại nhi! Em khóc ta sẽ đau lòng, Tại nhi ngoan! _ Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung lên tay, đưa cậu trở lại giường, thân thể Tại Trung lúc này rất ốm yếu, cần cẩn thận chăm sóc.
– Hạo! Hạo!_ Tại Trung vừa khóc vừa nở nụ cười, biểu hiện như một đứa trẻ, miệng nhỏ không ngừng kêu tên Duẫn Hạo.
– Ân! Ta ở đây, Tại nhi! _ Duẫn Hạo mỉm cười, ôn nhu đặt Tại Trung lên giường, yêu thương hôn khẽ lên khóe miệng đang không ngừng mấp máy kia.
– Ngươi trở về rồi, Hạo! _ Tại Trung vùi người trong vòng tay của Duẫn Hạo, sung sướng hít hà hương thơm trên người y, cậu thực nhớ, rất nhớ.
– Ân, đã về rồi! _ Duẫn Hạo ôm lấy Tại Trung, dịu dàng đáp lại, nụ cười mãn nguyện một lần nữa trở lại trên môi.
“Ta chỉ cần em, Tại nhi!
Trên thế gian này, chỉ cần duy nhất mình em!"
Trong phòng không gian tràn ngập yêu thương cùng hạnh phúc, những tiếng nấc khe khẽ những tiếng cười khúc khích văng vẳng trong không gian. Bên ngoài trời, màn đêm đã buông xuống, gió nhẹ khẽ thổi, trăng sáng trên cao nhẹ nhàng buông xuống những dải sáng xinh đẹp mỹ lệ, vạn vật đất trời dường như cũng vì niềm hạnh phúc kia mà trở nên hài hòa phẳng lặng hơn.
– Là người đó! Ái nhân của Duẫn Hạo ư?
Tinh Vũ đứng bên ngoài cửa, trên tay là một khay thức ăn đã nguội lạnh, cậu ta hoang mang quay đi, ánh mắt tràn ngập lo lắng cùng biểu hiện không cam tâm. Ngày đó, không phải Hạo nói người kia đã chết rồi ư? Vì người đó mà oán hận cao tới ngút trời, thành công luyện được thứ ma công đáng sợ kia… Sao bây giờ lại… lại thành ra thế này?
– Có lẽ nào Hạo sẽ vì hắn mà từ bỏ không? _ Tinh Vũ lẩm bẩm trong miệng, bàn tay vô thức siết lại, chuyện kia tuyệt đối không thể thất bại. Duẫn Hạo nhất định phải là minh chủ võ lâm.
End đoạn 19
Tác giả :
Aki