Cố Tổng Chúng Ta Ly Hôn Đi
Chương 27 27 Đừng Làm Tôi Hận Anh
Sau khi buông lời đe dọa Tiểu Di hắn hài lòng khi thấy khuôn mặt lo lắng và thất thần của Tiểu Di đó chính là điều hắn muốn hắn sẽ khiến cho Tiểu Di luôn sống trong lo sợ như hiện tại chỉ có như thế hắn mới thấy thỏa mãn được mục đích trả thù của hắn.không nhìn Tiểu Di hắn bình tĩnh nói.
- Tôi cho cô thời gian suy nghĩ nhưng đừng quá lâu cô biết đấy tôi không thích đợi điều gì đó quá lâu đâu nhất là với cô đấy Uông Tiểu Di.
Khi nghe những lời Cố Minh Kiệt nói Tiểu Di thẫn thờ nhìn sang hắn tại sao hắn lại đối sử với cô như thế?và rốt cuộc hắn đang định làm gì cô đây?nếu hắn chỉ nhắm vào một mình cô thì không sao nhưng theo những gì hắn đang nói thì ý tứ của hắn rất rõ ràng hắn sẽ kéo cả những người thân bên cạnh cô vào chuyện này nếu cô không làm theo những gì hắn muốn.Tiểu Di nắm chặt 2 tay hỏi hắn.
- Không phải lúc đầu khi bà nội và bố mẹ anh muốn anh kết hôn anh phản ứng rất mạnh sao?vả lại anh cũng có người anh yêu rồi tại sao anh lại muốn kết hôn với tôi Cố Minh Kiệt? chỉ vì ý nghĩ chỉ vì muốn trả thù tôi mà anh mang cả hạnh phúc của mình ra để thỏa mãn cái gọi là trả thù của anh sao?.
Khi nghe Tiểu Di nói "hắn đã có người yêu" khuôn mặt Cố Minh Kiệt tối sầm lại bỗng nhiên hắn túm lấy tay Tiểu Di rất chặt nghiến răng nói.
- Cô còn dám nói đến chuyện tôi đã có người yêu sao?không phải tại cô thì bà nội và bố mẹ tôi sẽ không có lí do để càng ép tôi và người tôi yêu không thể đến được với nhau,tất cả là do cô tạo ra vậy nên đừng tỏ ra mình vô tội trước mặt tôi điều đó càng làm tôi thêm phẫn nộ với cô hơn mà thôi.
Bỗng nhiên bị nắm tay rất chặt và dường như Cố Minh Kiệt dùng rất nhiều lực ở cái nắm tay này điều đó làm hiện tại tay Tiểu Di có chút đau cô dãy dụa để thoát khỏi cái nắm tay quá chặt và mạnh ấy của Cố Minh Kiệt nhưng không được vừa đau vừa bất lực Tiểu Di gần như bật khóc hỏi hắn.
- Vậy là chung quy lại anh vẫn nghĩ mọi chuyện là do tôi làm ra sao Cố Minh Kiệt?và dù cho tôi có giải thích thế nào anh cũng không tin tôi vô tội đúng chứ?.
Trước ánh mắt dưng dưng lệ và bất lực của Tiểu Di hiện tại trong lòng Cố Minh Kiệt có chút nhói lên nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại bình tĩnh nói.
- Thế nào cô đang thấy rất đau phải không?nhưng yên tâm tôi sẽ khiến cuộc sống của cô sau này đau khổ hơn thế này rất nhiều lần vậy nên cái đau hiện tại chưa là gì đâu.
Trước lời đe dọa của hắn Tiểu Di không còn dãy dụa để thoát ra khỏi cái nắm tay đó nữa Tiểu Di chỉ nhìn hắn chằm chằm sau đó Tiểu Di nói.
- Đừng để tôi thêm hận anh Cố Minh Kiệt bản thân tôi không làm gì có tội với anh để phải nhận sự đối xử và trả thù này của anh cả.
Khi nghe Uông Tiểu Di nói hận mình hắn thật sự cảm thấy khó chịu sự khó chịu ấy khiến hắn không thoải mái nhưng hắn là một người che dấu cảm súc rất tốt vì thế rất nhanh hắn đã lấy lại sự bình tĩnh của mình.
- Tôi sẽ cho cô được hận tôi nhưng trước khi cô hận tôi thì tôi nghĩ cô nên hứng chịu sự hận thù của tôi dành cho cô trước đã.
Đối mặt với câu nói của hắn Tiểu Di chỉ bất lực không nói thêm câu gì vì chính Tiểu Di cũng biết rằng giờ phút này cô có giải thích thế nào hắn cũng sẽ không tin cô.
Nhìn thấy sự im lặng của Tiểu Di Cố Minh Kiệt lại nghũ Tiểu Di bị nói trúng tim đen nên không biết nói gì tiếp theo lúc này hắn mới buông tay Tiểu Di ra vốn dĩ da của Tiểu Di rất trắng vậy nên khi bị Cố Minh Kiệt nắm tay quá chặt làm cổ tay Tiểu Di đỏ bừng một mảng nhìn vết tích đỏ bừng chói mắt trên tay Tiểu Di hắn có chút xót xa nhưng rất nhanh hắn cho rằng đó là sự cảnh cáo mà hắn dành cho Tiểu Di vậy nên hắn lại vờ như không quan tâm đến nữa.khởi động xe tiếp tục đi Cố Minh Kiệt vẫn không quên nói thêm.
- Tốt nhất cô nên trở lại trạng thái ban đầu lúc cô ra khỏi nhà đi chắc cô không muốn để người thân của cô nhận ra điều gì chứ?.
Nghe lời nhắc nhở của Cố Minh Kiệt Tiểu Di mới chợt nhớ tới vết đỏ ở cổ tay mình chắc chắn mọi người sẽ hỏi cô về vết đỏ này Tiểu Di nên giải thích làm sao đây.và ngay lúc này Tiểu Di đã biết mục đích hắn bất ngờ xuất hiện ở đây là gì rồi chỉ có điều những lời hắn nói ra lại làm Tiểu Di tổn thương và lo lắng.
Trái ngược với khung cảnh hiện tại của Cố Minh Kiẹt và Tiểu Di thì 6 người còn lại đang vừa đi vừa cãi nhau tất nhiên là chỉ 4 con người nào thôi còn Vĩnh Kỳ và Tiểu Nhiên vẫn là 2 người bình thường nhất lúc này.vì khi tới suối tính bắt cá thì họ vừa lúc gặp chú Thẩm hàng xóm của họ trong làng cũng đang đi bắt cá ngang qua thấy Tiểu Hi,Gia Linh và Tiểu Nhiên cũng muốn bắt cá chú Thẩm đã tốt bụng cho họ hết chỗ cá chú Thẩm bắt được lúc đầu 3 cô gái nhất định không lấy nhưng sau một lúc nài nỉ thì họ cũng đồng ý nhận chỗ cá ấy chỉ là Gia Linh nhanh trí nháy mắt với Nhất Phong để đưa cho chú Thẩm một chút tiền coi như họ mua chỗ cá này của chú Thẩm.nhưng chú Thẩm không muốn lấy nhưng với những sự năn nỉ của 3 cô gái cuối cùng chú Thẩm cũng đã đồng ý lấy số tiền đó.Vậy là cuối cùng họ không cần ướt đồ mà vẫn có cá ăn chỉ là lúc này khi mang cá về Tiểu Hi lại có chút bực mình khi nhìn thấy mấy tên đang đi cùng mình Tiểu Hi hậm hực nói.
- Thật tức chết đi được ấy tại sao tớ và các cậu phải nấu cơm cho bọn họ ăn cùng chứ Tiểu Nhiên,Gia Linh?.
Trước câu hỏi của Tiểu Hi Gia Linh cũng gật đầu đồng ý.
- Đúng là oan gia ngõ hẹp mà đi đâu cũng gặp cứ nghĩ họ ra trường rồi sẽ thoát ai dè về nhà cũng không thoát được là sao?.
Nhất Phong nghe Gia Linh nói anh chàng không những không tức giận trái lại Nhất Phong còn tỏ vẻ ủy khuất nói.
- Này Gia Linh rõ ràng tôi là người trả tiền cho chỗ cá này đấy nhé thế nên bữa cơm trưa nay chúng tôi cũng góp đồ ăn còn gì không phải sao?.
Gia Linh trợn mắt nhìn tên đang giả vờ đáng thương trước mặt không hiểu sao từ hôm Gia Linh ôm anh ta khóc ngày hôm đó thái độ của tên này với Gia Linh thay đổi hoàn toàn đã thế cứ có cơ hội là anh ta lại rất tự nhiên khoác vai Gia Linh nữa chứ,nhiều khi Gia Linh thầm nghĩ "có lẽ anh ta bị thần kinh cũng nên".
Trái với sự hậm hực của Gia Linh và Tiểu Hi thì Tiểu Nhiên lại đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó,Vĩnh Kỳ đang đi ngay bên cạnh đã nhìn thấy điều đó,Vĩnh Kỳ chủ động kéo tay Tiểu Nhiên đi lùi lại phía sau lên tiếng hỏi.
Em đang lo lắng cho Tiểu Di sao Tiểu Nhiên?tôi thấy em thở dài nãy giờ rồi đấy.
Bất ngờ bị Vĩnh Phong kéo tay lại Tiểu Nhiên có chút giật mình nhưng khi nghe câu hỏi của Vĩnh Kỳ Tiểu Nhiên chỉ biết im lặng gật đầu.
Đúng là em đang rất lo cho Tiểu Di anh Vĩnh Kỳ không biết cậu ấy đi với Cố Minh Kiệt có xảy ra chuyện gì không nữa?.
Vĩnh Kỳ nhìn Tiểu Nhiên nói.
Tiểu Nhiên tôi biết em đang rất lo cho Tiểu Di nhưng tôi nghĩ em cũng hiểu chuyện tình cảm của hai người bọn họ chúng ta không thể can thiệp quá sâu vào được đúng không? vậy nên thay vì lo lắng thì em nên tin tưởng và ủng hộ mọi quyết định củaTiểu Di thì hơn.
Tiểu Nhiên nhìn xa xăm nói.
- Anh biết tính của Cố Minh Kiệt bạn anh mà đúng không?chính vì điều đó nên em mới lo lắng cho Tiểu Di sẽ bị anh ta làm tổn thương.
Minh Kiệt nhìn xa xăm theo hướng Tiểu Nhiên đang nhìn nói.
tôi cá với em Minh Kiệt và Tiểu Di sẽ sớm là của nhau mà thôi nhưng trước khi 2 người đó là của nhau tôi nghĩ họ sẽ phải trải qua những thử thách bởi lẽ tình yêu nếu quá êm đềm thường họ sẽ không biết trân trọng nhưng khi tình yêu vượt qua rất nhiều thử thách họ mới có được thì tất nhiên họ sẽ trân trọng tình yêu đó và đối phương hơn rất nhiều.
Tiểu Nhiên mỉm cười nhìn sang Vĩnh Kỳ nói.
Có vẻ anh rất am hiểu về tình yêu nhỉ?có lẽ cô gái nào được anh yêu sẽ rất hạnh phúc đấy.
Bỗng nhiên ánh mắt Vĩnh Kỳ thay đổi nó trở nên tràn đầy yêu thương nhìn Tiểu Nhiên anh nói.
- Có lẽ thế nhưng dường như cô gái anh yêu chưa muốn mở lòng với anh thì phải?cô ấy luôn né tránh tình cảm của anh.
nhìn thấy ánh mắt của Vĩnh Kỳ nhìn mình và nghe những gì Vĩnh Kỳ nói đột nhiên mặt Tiểu Nhiên đỏ bừng,Tiểu Nhiên vội vàng quay mặt bước đi trước không dám nhìn Vĩnh Kỳ nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Tiểu Nhiên Vĩnh Kỳ tự lẩm bẩm một mình.
- Rõ ràng em nhận ra tình cảm của tôi rồi mà sao em vẫn muốn né tránh tình cảm của tôi dành cho em?có lẽ Vĩnh Kỳ sẽ phải cố gắng hơn rất nhiều để Tiểu Nhiên có thể mở lòng và đón nhận tình cảm của anh.
Dù hậm hực hay khó chịu ra sao thì cả 4 cô gái của chúng ta cũng đã hoàn thành rất nhiều món cho bữa trưa có lẽ đi đường xa lại mệt nên 4 vị khách nào đó ăn rất ngon miệng ngay cả Minh Kiệt và Vĩnh Kỳ thường rất khó ăn cũng ăn rất nhiều nhưng Nhất Phong và Tử Thiên mới là 2 người ăn nhiều nhất đến nỗi Gia Linh và Tiểu Hi ngồi bên cạnh hai người họ liên tục đá chân Tử Thiên và Nhất Phong vì họ ăn hết cả phần của các cô rồi.
với Tiểu Nhiên cô nàng vẫn đang ăn cơm nhưng nếu ai để ý kĩ sẽ phát hiện ra thỉnh thoảng Tiểu Nhiên sẽ lén nhìn Vĩnh Kỳ đỏ bừng mặt và dĩ nhiên Vĩnh Kỳ cũng một vài lần bắt gặp ánh mắt ấy của Tiểu Nhiên.với Minh Kiệt hắn vẫn bình tĩnh ăn cơm chính hắn lúc này cũng không phủ nhận cơm rất ngon và hợp với khẩu vị của hắn trái với Tiểu Di dù bình tĩnh đến đâu thì ánh mắt Tiểu Di cũng không dấu nổi sự lo lắng với những gì Cố Minh Kiệt nói lúc cả hai đi chợ.tất cả những điều ấy đều lọt vào mắt của mẹ Trần nhưng bà vẫn im lặng nhìn biểu hiện của 8 người họ mà không nói gì cả.
nhưng cuối cùng thì bữa cơm cũng kết thúc trong vui vẻ.
Đáng lẽ Gia Linh và Tiểu Hi định bắt 4 tên nào đó rửa bát nhưng vì sợ sau khi họ rửa bát xong cô nhi viện của các cô sẽ không còn bát để ăn cơm nên thôi thì các cô sẽ tự thân vận động cho an toàn vậy.
Sau bữa trưa Cố Minh Kiệt,Vĩnh Kỳ,Tử Thiên và Nhất Phong quyết định về lại Bắc Kinh luôn dù cho mẹ Trần nói để chiều mát hoặc mai hãy về nhưng họ lấy lí do có việc nên xin phép về luôn.trước khi về ánh mắt Cố Minh Kiệt nhìn tới chỗ Tiểu Di với rất nhiều hàm ý nhưng có lẽ chính hắn cũng không nhận ra ánh mắt của hắn khi nhìn Tiểu Di có cả sự nhớ nhung ở đó..