Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!
Chương 8
- Làm sao thế?
- Không có gì!
Nhật Lâm vừa bước ra khỏi cổng thì gặp Bảo Nhi với khuôn mặt nhăn nhó nhưng khi cậu hỏi thì lại cố cười nên trông mặt con bé không được khả ái cho lắm. Lâm đã hỏi mà người ta cự tuyệt như vậy thì còn gì là thể diện nữa, cậu tức giận quay đi:
- Đi!
Lâm đi trước, Bảo Nhi luống cuống bước theo sau.
- Nhanh lên, làm gì chập chạp vậy? – Lâm nói mà không quay lại, Nhi khổ sở thốt lên:
- Đợi… đợi tớ…
Bất chợt Lâm quay lại thấy Bảo Nhi nhăn nhó ôm cổ chân, con bé thấy Lâm quay lại vội đứng lên loạng choạng,loạng choạng rồi ngã uỵch xuống đường(thường thì cảnh này nam chính đỡ nữ chính nhỉ!) Nhật Lâm hoảng hốt chạy lại nắm vào cổ chân con bé nghiêm mặt hỏi:
- Sao đây? Cái chân như vậy mà bảo không sao?
- Ơ…tớ…tớ qua nhà cậu, trên đường không để ý nên vấp phải cục đá bự nên… nên hình như bị trẹo chân rồi…
- Sao khi nãy tôi hỏi cậu không nói?
- Tớ…tớ… Oa oa oa…
Con bé bất chợt òa khóc giữa đường làm Lâm giật mình:
- Nín ngay! Hay nhỉ! Tôi đã làm gì cậu đâu…
- Tớ sợ sợ cậu…mắng tớ hậu đậu… oa oa
- Nín – Lâm gằn giọng, con bé thấy cậu tức thì im bặt chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nhè nhẹ trong cổ họng…
- Chân cẳng như thế này, đi bộ sao được.
- Vậy cậu cõng tớ nhé! – Nó cười toe nhưng lại bị cậu dội cho gáo nước lạnh:
- Ảo tưởng à? Đợi chút, tôi lấy xe.
Bao nhiêu sự đợi chờ của Bảo Nhi bị dập tắt hết, cậu có cần nói thẳng ra như vậy không! Thôi kệ, được đi xe với cậu ấy là tốt rồi…………. Oa!!! Xe đạp điện cơ đấy! Thế mà bấy lâu cứ bắt Bảo Nhi cuốc bộ mỏi rã rời. Trong lòng thì đang bồn chồn, lo lắng nhưng mặt Lâm vẫn cứ lạnh tanh nhìn Bảo Nhi rồi đá mắt lên yên xe, con bé tập tễnh ngoan ngoãn yên vị…
----------Trưa----------
Chân của Bảo Nhi nhờ bàn tay chăm sóc của cô y tá của trường mà hồi phục, bằng chứng là hiện giờ con bé đang tung tăng chạy đến nhà xe đợi Lâm.
Chiếc xe trở hai đứa bon bon trên đường…
Píp…píp…píp…. Tạch
- Oái! – Nhật Lâm la lên – Xe hết điện rồi!!!
- Làm sao bây giờ??? Dắt bộ về à???
- Hâm! Cậu nghĩ sao đây!?
- Thế chắc phải đạp rồi!
- That's right! Cậu đạp đi! Tại cậu mà đột nhiên tôi phải lấy xe đi mà quên chưa nạp đủ điện.
- Ơ…
- Sao nữa???
- Tớ không biết đi xe đạp…
- !!!
Kết quả là Lâm đã được trải nghiệm cảm giác của Tuấn khi phải lai mình về… Cậu gồng mình đạp hết sức qua từng đoạn đường, từng con dốc… cái xe đã nặng lại còn thêm hai con người, chưa kể đường kính vòng đạp thì quá hẹp, bởi vậy, tội cho đôi chân dài của cậu rồi! Giữa trưa hè, một người thì vận hết sức đạp lấy đạp để còn người đằng sau che miệng cười khúc khích…
Đưa Bảo Nhi về nhà quả là một chiến tích lớn, để đời của cậu. Từ nay, cậu hứa là ngày nào cũng nạp đủ điện cho cái xe đạp dù đi hay không, ngoài ra còn phải xin lỗi ba mẹ vì tội phí phạm điện nước nữa chứ! Sao từ khi gặp Bảo Nhi, cậu thay đổi nhiều nhỉ! Nói chuyện với người khác nhiều hơn(Bảo Nhi á) rồi cũng hay nghĩ đến con bé hơn. Nghĩ đến đây, Lâm đánh “bốp" cái vào đầu “Chết chết, vớ vẩn, làm gì có chuyện đó, chỉ tại con nhỏ nhiều chuyện quá thôi mà. Lâm ơi Lâm mày sao thế này!!!!"
Sáng hôm sau…
- Chào buổi sáng!!!
- Sao vui đột xuất vậy! À mà…cậu… cậu
- Có gì mà cậu cứ ấp úng thế Lâm?
- Không! À, cậu có muốn đi xe không? Ý tôi là… cùng với tôi?
“Ôi, Lâm đỏ mặt kìa! Đáng yêu chết đi được… a nhưng mà nếu đồng ý thì mất giá quá…Mà thôi, đã quyết định theo đuổi người ta rồi thì phải nhịn một tý chứ!! Không, cơ mà…" – Bảo Nhi đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt…
Thấy Bảo Nhi im lặng, Lâm vội chữa ngượng:
- A! Tôi không có ý gì, cậu… cậu…
- Tớ sẽ đi! Đi bộ mỏi lắm Lâm nhỉ!?
- Ờ ờ ý tôi là thế á!!! – Nói rồi Lâm vội vàng chạy vào sân dắt xe ra rồi cùng Nhi đến trường….
Vừa đến trường, Nhật Lâm và Bảo Nhi đã bị một con người nhiều chuyện chặn đường…
- Lâm! Bao lâu nay mày ki bo, đến 5’ cũng không cho bạn bè mượn xe vậy mà nay lại có thể đưa “bạn gái" đi học cơ đấy! – Tuấn cố tình nhấn mạnh từ “bạn gái" rồi còn hướng ánh mắt sang Bảo Nhi làm con bé ngượng chín người…
Ôi ôi, cái tên kia, hẳn là muốn chết rồi đúng không! Bảo Nhi đứng đây mà Anh Tuấn nói linh tinh như vậy thì còn gì là thể diện, là hình tượng của Lâm nữa. Cậu vội vàng đuổi khéo Bảo Nhi rồi lôi Tuấn ra căng tin:
- Thằng kia, tao ki bo bao giờ hả, mày nói linh tinh ít thôi, còn nữa, gì mà bạn gái hả!? Mày cẩn thận không tao rút lưỡi đấy!
- Gì! Nói không đúng sao mà còn đòi bạo lực học đường hả! Bớ người taaaaa
Lâm vội bịt cái loa phóng thanh kia lại, cố gắng nhẫn nhịn gằn ra từng chữ:
- Nói mau! Mày muốn gì?
- Hihi, còn phải xem thái độ thằng bạn đã!
- Không có gì!
Nhật Lâm vừa bước ra khỏi cổng thì gặp Bảo Nhi với khuôn mặt nhăn nhó nhưng khi cậu hỏi thì lại cố cười nên trông mặt con bé không được khả ái cho lắm. Lâm đã hỏi mà người ta cự tuyệt như vậy thì còn gì là thể diện nữa, cậu tức giận quay đi:
- Đi!
Lâm đi trước, Bảo Nhi luống cuống bước theo sau.
- Nhanh lên, làm gì chập chạp vậy? – Lâm nói mà không quay lại, Nhi khổ sở thốt lên:
- Đợi… đợi tớ…
Bất chợt Lâm quay lại thấy Bảo Nhi nhăn nhó ôm cổ chân, con bé thấy Lâm quay lại vội đứng lên loạng choạng,loạng choạng rồi ngã uỵch xuống đường(thường thì cảnh này nam chính đỡ nữ chính nhỉ!) Nhật Lâm hoảng hốt chạy lại nắm vào cổ chân con bé nghiêm mặt hỏi:
- Sao đây? Cái chân như vậy mà bảo không sao?
- Ơ…tớ…tớ qua nhà cậu, trên đường không để ý nên vấp phải cục đá bự nên… nên hình như bị trẹo chân rồi…
- Sao khi nãy tôi hỏi cậu không nói?
- Tớ…tớ… Oa oa oa…
Con bé bất chợt òa khóc giữa đường làm Lâm giật mình:
- Nín ngay! Hay nhỉ! Tôi đã làm gì cậu đâu…
- Tớ sợ sợ cậu…mắng tớ hậu đậu… oa oa
- Nín – Lâm gằn giọng, con bé thấy cậu tức thì im bặt chỉ còn nghe thấy tiếng nấc nhè nhẹ trong cổ họng…
- Chân cẳng như thế này, đi bộ sao được.
- Vậy cậu cõng tớ nhé! – Nó cười toe nhưng lại bị cậu dội cho gáo nước lạnh:
- Ảo tưởng à? Đợi chút, tôi lấy xe.
Bao nhiêu sự đợi chờ của Bảo Nhi bị dập tắt hết, cậu có cần nói thẳng ra như vậy không! Thôi kệ, được đi xe với cậu ấy là tốt rồi…………. Oa!!! Xe đạp điện cơ đấy! Thế mà bấy lâu cứ bắt Bảo Nhi cuốc bộ mỏi rã rời. Trong lòng thì đang bồn chồn, lo lắng nhưng mặt Lâm vẫn cứ lạnh tanh nhìn Bảo Nhi rồi đá mắt lên yên xe, con bé tập tễnh ngoan ngoãn yên vị…
----------Trưa----------
Chân của Bảo Nhi nhờ bàn tay chăm sóc của cô y tá của trường mà hồi phục, bằng chứng là hiện giờ con bé đang tung tăng chạy đến nhà xe đợi Lâm.
Chiếc xe trở hai đứa bon bon trên đường…
Píp…píp…píp…. Tạch
- Oái! – Nhật Lâm la lên – Xe hết điện rồi!!!
- Làm sao bây giờ??? Dắt bộ về à???
- Hâm! Cậu nghĩ sao đây!?
- Thế chắc phải đạp rồi!
- That's right! Cậu đạp đi! Tại cậu mà đột nhiên tôi phải lấy xe đi mà quên chưa nạp đủ điện.
- Ơ…
- Sao nữa???
- Tớ không biết đi xe đạp…
- !!!
Kết quả là Lâm đã được trải nghiệm cảm giác của Tuấn khi phải lai mình về… Cậu gồng mình đạp hết sức qua từng đoạn đường, từng con dốc… cái xe đã nặng lại còn thêm hai con người, chưa kể đường kính vòng đạp thì quá hẹp, bởi vậy, tội cho đôi chân dài của cậu rồi! Giữa trưa hè, một người thì vận hết sức đạp lấy đạp để còn người đằng sau che miệng cười khúc khích…
Đưa Bảo Nhi về nhà quả là một chiến tích lớn, để đời của cậu. Từ nay, cậu hứa là ngày nào cũng nạp đủ điện cho cái xe đạp dù đi hay không, ngoài ra còn phải xin lỗi ba mẹ vì tội phí phạm điện nước nữa chứ! Sao từ khi gặp Bảo Nhi, cậu thay đổi nhiều nhỉ! Nói chuyện với người khác nhiều hơn(Bảo Nhi á) rồi cũng hay nghĩ đến con bé hơn. Nghĩ đến đây, Lâm đánh “bốp" cái vào đầu “Chết chết, vớ vẩn, làm gì có chuyện đó, chỉ tại con nhỏ nhiều chuyện quá thôi mà. Lâm ơi Lâm mày sao thế này!!!!"
Sáng hôm sau…
- Chào buổi sáng!!!
- Sao vui đột xuất vậy! À mà…cậu… cậu
- Có gì mà cậu cứ ấp úng thế Lâm?
- Không! À, cậu có muốn đi xe không? Ý tôi là… cùng với tôi?
“Ôi, Lâm đỏ mặt kìa! Đáng yêu chết đi được… a nhưng mà nếu đồng ý thì mất giá quá…Mà thôi, đã quyết định theo đuổi người ta rồi thì phải nhịn một tý chứ!! Không, cơ mà…" – Bảo Nhi đang đấu tranh tư tưởng quyết liệt…
Thấy Bảo Nhi im lặng, Lâm vội chữa ngượng:
- A! Tôi không có ý gì, cậu… cậu…
- Tớ sẽ đi! Đi bộ mỏi lắm Lâm nhỉ!?
- Ờ ờ ý tôi là thế á!!! – Nói rồi Lâm vội vàng chạy vào sân dắt xe ra rồi cùng Nhi đến trường….
Vừa đến trường, Nhật Lâm và Bảo Nhi đã bị một con người nhiều chuyện chặn đường…
- Lâm! Bao lâu nay mày ki bo, đến 5’ cũng không cho bạn bè mượn xe vậy mà nay lại có thể đưa “bạn gái" đi học cơ đấy! – Tuấn cố tình nhấn mạnh từ “bạn gái" rồi còn hướng ánh mắt sang Bảo Nhi làm con bé ngượng chín người…
Ôi ôi, cái tên kia, hẳn là muốn chết rồi đúng không! Bảo Nhi đứng đây mà Anh Tuấn nói linh tinh như vậy thì còn gì là thể diện, là hình tượng của Lâm nữa. Cậu vội vàng đuổi khéo Bảo Nhi rồi lôi Tuấn ra căng tin:
- Thằng kia, tao ki bo bao giờ hả, mày nói linh tinh ít thôi, còn nữa, gì mà bạn gái hả!? Mày cẩn thận không tao rút lưỡi đấy!
- Gì! Nói không đúng sao mà còn đòi bạo lực học đường hả! Bớ người taaaaa
Lâm vội bịt cái loa phóng thanh kia lại, cố gắng nhẫn nhịn gằn ra từng chữ:
- Nói mau! Mày muốn gì?
- Hihi, còn phải xem thái độ thằng bạn đã!
Tác giả :
Bông