Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!
Chương 47
Đây là......?
Lâm Xảo Xảo có chút kinh ngạc nhìn hết thảy trước mắt, cánh hoa hồng bắt đầu từ cửa được rải vào tận bên trong, chung quanh cánh hoa còn điểm xuyết rất nhiều ngọn nến hình trái tim xinh đẹp, có một cái mũi tên làm bằng cánh hoa hồng chỉ dẫn cô đi lên phía trước, Lâm Xảo Xảo không tự giác liền cất bước đi theo sự chỉ dẫn.
Toàn bộ căn phòng bởi vì có cánh hoa hồng mà tản ra mùi hương độc hữu của hoa hồng.
Lâm Xảo Xảo dừng bước lại trước một cái bàn, phát hiện mũi tên dừng lại ở nơi này.
Ở trên đó có một bữa tối tinh xảo mỹ vị xuất hiện để trên cái bàn, chính giữa bàn là một con gà nướng vàng rộm rất hấp dẫn ánh mắt của người khác, lớp da gà mỡ màng vừa thấy đã biết có vị rất ngon.
Lâm Xảo Xảo kinh hỉ quay đầu lại nhìn về phía Cố Vi Ngôn: "Anh chuẩn bị?"
Lâm Xảo Xảo ngửi ngửi hương vị, tựa hồ đã ngửi thấy được mùi hương trên bàn cơm.
Lâm Xảo Xảo thỏa mãn cười một chút: "Có phải là anh có tâm linh tương thông với em không a, biết bây giờ em đang đói bụng, cho nên liền biến ra một bàn thức ăn ngon."
Cố Vi Ngôn dương môi: "Em cũng có thể lý giải như vậy, anh là ma pháp sư trong sinh mệnh em, em nghĩ muốn cái gì anh đều có thể cho em."
"Bất cứ thứ gì sao?"
"Bất luận cái gì, bao gồm chính bản thân anh."
Lâm Xảo Xảo xoay người, ôm lấy Cố Vi Ngôn.
"Hiện tại xem ra, kinh hỉ mà anh dành cho em ngày càng nhiều a."
Cố Vi Ngôn: "Em vui vẻ là được, như vậy mục đích của anh cũng đã đạt tới."
"Lộc cộc ——" một tiếng.
Thanh âm này đến từ chính bụng Lâm Xảo Xảo.
Cố Vi Ngôn nhìn cô: "Đói bụng?"
Lâm Xảo Xảo: "Đã sớm đói bụng......" Cô ngượng ngùng bổ sung một câu: "Bất quá không phải em đói a...... Mà là con của anh đói bụng, đứa trẻ này vừa nhìn đã thấy là một đứa thích ăn, cả ngày sẽ làm mẹ ăn cái gì đó."
Cố Vi Ngôn cười nói: "Thích ăn đương nhiên là việc tốt, ăn nhiều mới có thể đủ khỏe mạnh để trưởng thành, mặc kệ hai người ăn nhiều ít, anh đều có thể nuôi nổi."
Lâm Xảo Xảo cười ra tiếng: "Bây giờ chúng ta ăn cơm đi."
"Được."
Bình thường hai người thường ngồi đối diện nhau, mà hôm nay Cố Vi Ngôn lại cởϊ áσ khoác tây trang của mình trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Lâm Xảo Xảo.
Lâm Xảo Xảo buồn bực nhìn anh: "Anh ngồi bên cạnh em làm cái gì?"
Cố Vi Ngôn bình tĩnh nói: "Ngồi như này sẽ tiện chiếu cố em."
Sau đó Lâm Xảo Xảo mới biết chiếu cố theo như lời Cố Vi Ngôn là có ý tứ gì, hình như Cố Vi Ngôn có một chấp niệm sau sắc với việc đút cô ăn.
Bàn tay anh thành thạo biến con gà nướng thơm ngào ngạt kia thành những miếng vừa ăn, anh thuần thục tách phần thịt ra, từng miếng thịt gà rất chỉnh tề xuất hiện ở trong tay của anh, sau đó Cố Vi Ngôn dùng nĩa xiên một miếng lên, đưa tới bên miệng Lâm Xảo Xảo, nhẹ giọng nói: "Há miệng."
Lâm Xảo Xảo hơi hơi mở miệng, tiếp nhận miếng thịt Cố Vi Ngôn đút.
Cố Vi Ngôn liên tiếp đút mấy miếng, Lâm Xảo Xảo bắt đầu có cảm giác thích ứng, sau đó dứt khoát ngay cả đầu cũng không ngẩng, Cố Vi Ngôn đưa lại đây thì cô sẽ tự động há miệng.
Ai lại nghĩ, Cố Vi Ngôn nhàn nhạt nói một câu há miệng.
Lâm Xảo Xảo không tự giác mở miệng ra, đưa lại đây không chỉ là một miếng thịt gà nướng còn có một đôi môi mềm mại......
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cô lại dời tầm mắt lại đây, đôi mắt đối diện nhìn Cố Vi Ngôn, sau đó chớp đôi mắt một chút.
Này...... Đây là tình huống như thế nào?
Cố Vi Ngôn cười khẽ, cắn một nửa miếng thịt gà nướng của mình, bình tĩnh tiếp tục cắt thịt bên trong đĩa của mình.
Lâm Xảo Xảo nhấm nuốt nửa miếng thịt dư lại, ấp úng hỏi: "Anh đây là......"
Cố Vi Ngôn phong khinh vân đạm nói: "Miếng thịt kia tương đối cứng, sợ em căn không được, cho nên giúp em một chút."
Lâm Xảo Xảo: "Xem ra đây vẫn Cố tiên sinh là hảo tâm?"
"Đương nhiên." Cố Vi Ngôn rũ mắt cười: "Anh đối với em thì bất luận việc gì cũng đều là hảo tâm, trừ bỏ một chuyện nào đó anh thích làm chút khiêu chiến."
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng, đánh giá một chút thịt gà nướng trước mặt.
"Ừm, không tồi, hương vị rất tốt."
Cố Vi Ngôn cười nói: "Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, hay vẫn yêu cầu anh đút cho em?"
Lâm Xảo Xảo: "Vậy không cần, anh cũng ăn nhiều một chút đi."
Cố Vi Ngôn nhướng mày: "Thật sự?"
"Đương nhiên, em ăn gần no rồi đó." Lâm Xảo Xảo sờ soạng cái bụng tròn xoe của mình một chút.
Quả nhiên, những lúc ở bên cạnh Cố Vi Ngôn cảm giác khó chịu cũng ít rất nhiều, ngược lại ăn đến mức cái bụng căng căng.
Quãng thời gian mà bản thân được ở bên người mình yêu thật là quá tốt đẹp.
Cái từ tiểu biệt thắng tân hôn này không phải không có lý, cũng cũng chỉ có mấy ngày không thấy, sau khi ăn cơm no Lâm Xảo Xảo chống cằm nhìn sườn mặt Cố Vi Ngôn, chỉ cảm thấy bản thân nhìn cũng nhìn không đủ.
Cố Vi Ngôn dư quang nhận thấy được tầm mắt của tiểu nữ nhân bên cạnh không chút nào che lấp.
Anh dùng nĩa xiên một bông cải xanh bỏ vào trong miệng, cười nhạt: "Sao nào, mấy ngày không thấy anh đã nhớ anh như vậy?"
Lâm Xảo Xảo: "Đúng vậy, chính là rất nhớ anh, cho nên nhịn không được muốn tới tìm anh."
Cố Vi Ngôn lắc đầu một chút: "Nhưng em vẫn không vâng lời nói của anh, nói không cho em tới nhưng chính em cố tình còn muốn tới."
Lâm Xảo Xảo: "Cho nên lần sau anh không cần ngăn trở em, nếu không em liền chuyển từ trắng trợn táo bạo biến thành lén lút tới."
Cố Vi Ngôn bị logic của Lâm Xảo Xảo thuyết phục.
Anh nhéo nhéo cái mũi nhỏ của Lâm Xảo Xảo: "Em ý đồ xấu rất nhiều."
Lâm Xảo Xảo duỗi eo lười một cái: "Mệt mỏi."
"Ngồi máy bay mệt?"
"Không phải, ăn cơm xong có chút buồn ngủ, bây giờ cơm nước xong em liền có cảm giác mệt mỏi quá a."
Cố Vi Ngôn nói: "Mệt mỏi thì đi ngủ trước đi."
"Vậy còn anh?"
Cố Vi Ngôn: "Anh phải dùng notebook xử lý một chút công việc, em ngủ trước, trong chốc lát anh đi bồi em."
Lâm Xảo Xảo cảm giác rất buồn ngủ bản thân cũng ngăn không được, trong ánh mắt đã có chút nước mắt, cô gật đầu: "Được, em đây đi trước ngủ."
Cố Vi Ngôn: "Đi thôi." Nói xong, anh gọi người tiến vào xử lý một chút đồ vật trên bàn.
Lâm Xảo Xảo nằm trên giường lớn của Cố Vi Ngôn, tuy rằng đây chỉ là giường khách sạn, nhưng mà không biết sao lại thế này, cô nằm lên trên giường đã ngửi được hương vị của Cố Vi Ngôn.
Thực thần kỳ, trong cái loại mùi hương thanh thanh này mang theo một tia hơi thở chuyên chúc của anh.
Vô luận đám người có đông đến đâu, cô đều có thể dựa vào loại cảm giác này để tìm được anh.
Lâm Xảo Xảo trở mình, ngủi ngửi.
Đúng, chính là loại cảm giác này.
Cố Vi Ngôn vừa đi vào, liền nhìn thấy Lâm Xảo Xảo ở nơi đó ngửi a ngửi.
Anh khẽ cười một tiếng: "Ngửi cái gì đâu?"
"Đang ngửi mùi hương của anh a."
"Mùi hương của anh."
"Đúng vậy." Lâm Xảo Xảo giãn giãn thân mình một chút, nằm theo hình chữ đại (大) ở trên giường: "Mùi hương của anh thực độc đáo rất dễ nghe, em lập tức đã ngửi ra được."
"Phải không."
"Thật mà, có lẽ người khác không cảm giác được, nhưng em có thể cảm giác được, đây là một việc rất thần kỳ sự a, như là vận mệnh chú định giữa hai người chúng ta có thể có một mùi hương độc đáo hấp dẫn, chỉ dẫn chúng ta tìm được đối phương."
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười ra tiếng.
"Nói vậy nhưng thật ra có vài phần đạo lý."
Lâm Xảo Xảo chú ý tới anh ngồi ở một bên trước bàn, trước người đặt một cái notebook: "Anh muốn ở chỗ này làm công sao?"
"Đúng vậy, anh ở bên cạnh em trông em, em an tâm ngủ đi."
Lâm Xảo Xảo cười ngâm ngâm gật đầu: "Vậy được a."
Cô cứ như vậy ở Cố Vi Ngôn làm bạn đi vào giấc ngủ rất nhanh, giấc ngủ chất lượng phi thường tốt.
Không biết qua bao lâu, Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại thì trong phòng đã tối sầm.
Lâm Xảo Xảo quay đầu một chút, phát hiện Cố Vi Ngôn đã ở bên người của mình đi vào giấc ngủ, cánh tay anh còn đặt ở bên hông cô, thoạt nhìn ngủ cũng xem như tốt, hô hấp rất là đều đều.
Cô xoay người, nhìn thoáng qua di động đặt ở một bên, hóa ra bây giờ đã là hai giờ sáng.
Không biết tại sao cô lại thức dậy vào cái giờ oái oăm này chứ.
Bất quá hiện tại cô mạc danh cảm giác bản thân rất thanh tỉnh, một chút đều không buồn ngủ, thậm chí còn có điểm hưng phấn.
Đây chính là ở bên ngoài đơn độc cùng Cố Vi Ngôn ở bên nhau, còn là ở khách sạn, đương nhiên làm người rất kích động hưng phấn.
Nhưng mà nhìn Cố Vi Ngôn đã ngủ rồi, Lâm Xảo Xảo cũng ngượng ngùng đánh thức anh dậy, cưỡng bách bản thân lần thứ hai đi vào giấc ngủ.
Nhưng nhắm mắt lại được một lúc thì cô phát hiện việc cưỡng ép bản thân đi vào giấc ngủ là một chuyện không có khả năng, đại não rất hưng phấn, ngay cả nhắm mắt cũng là một chuyện rất nhàm chán.
Cô nhịn không được lật người mấy cái, cuối cùng không biết tại sao lại có một bàn tay đem cô vớt vào trong lòng ngực.
Lâm Xảo Xảo cằm để tới chỗ ngực Cố Vi Ngôn, cảm giác được tiếng tim đập trầm ổn của anh.
"Một buổi tối không ngủ được, nháo cái gì đâu." Cố Vi Ngôn thanh âm rất thấp còn mang theo nghẹn ngào hỏi.
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn anh, mang theo một chút chột dạ: "...... Anh tỉnh a?"
"Ừ."
"Em không phải cố ý muốn đem anh đánh thức......"
Không nghĩ tới Cố Vi Ngôn ngủ không sâu như vậy.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng cười một chút: "Sao nào, ngủ không được?"
"Ừm...... Có thể là ngủ quá sớm, em thức rồi thì ngủ lại không được, cảm giác bây giờ là một thời gian phi thường xấu hổ."
Cố Vi Ngôn: "Biết ngay em thuộc họ mèo, thời gian làm việc và nghỉ ngơi cùng người bình thường không giống nhau, vừa đến nửa đêm lại bắt đầu nháo người."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Ngay bản thân cô cũng thực bất đắc dĩ a.
Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng hôn chóp mũi cô một cái.
Lâm Xảo Xảo bị hôn có chút giật mình, cảm giác trên người có chút nổi da gà.
Không biết tại sao từ lúc bắt đầu mang thai cô liền cảm giác thân thể của mình phá lệ mẫn cảm, là kiểu so với lúc trước càng thêm mẫn cảm, khi đó mới nếm thử, đối với bất luận sự đụng chạm nào của Cố Vi Ngôn phản ứng đều rất mãnh liệt.
Hiện tại lại không giống nhau, là đáy lòng của mình nảy mầm ra loại này khát vọng.
Chỉ là trời sinh tính cô vẫn luôn có chút ngượng ngùng, ngượng ngùng đem chính mình tiểu tâm tư nói ra.
Cố Vi Ngôn ôm cô, tự nhiên phát hiện thân thể cô dị thường.
Trong đêm đen, Cố Vi Ngôn chau mày một chút.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì......"
"Phải không."
"Vâng."
Tay Cố Vi Ngôn ở bên trong chăn nhẹ nhàng hoạt động một chút, nhẹ nhàng vuốt ve làn da phần eo của Lâm Xảo Xảo.
Anh biết, làn da nơi đó là nơi rất mẫn cảm của Lâm Xảo Xảo.
Quả nhiên, Lâm Xảo Xảo thân mình hơi hơi rùng mình một chút, giữa môi không tự giác phát ra một tia ngâm khẽ.
Cố Vi Ngôn khóe môi tràn ra một tia cười khẽ.
Lâm Xảo Xảo nghe thấy Cố Vi Ngôn cười, cảm giác thật là ngượng ngùng, cô nhịn không được đem đầu chôn ở ngực Cố Vi Ngôn.
Ngón tay Cố Vi Ngôn linh hoạt chọc ghẹo một khoảng thời gian, cuối cùng, Lâm Xảo Xảo bị trêu đùa nhịn không được hô hấp đều rối loạn tiết tấu.
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhịn không được có chút dùng sức bắt lấy khuỷu tay cứng rắn của Cố Vi Ngôn.
"Cố Vi Ngôn......" Cô hô một tiếng có chút đáng thương hề hề, thanh âm cực mềm, kéo dài tinh tế, bên trong tựa hồ mang theo một tia khát cầu.
Cố Vi Ngôn khóe môi nhẹ nhấp, cuối cùng cũng bất đắc dĩ thở dài một tiếng.