Cố Tiên Sinh Thật Tâm Cơ!
Chương 27 Chương 27
Dương Hân mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Xảo Xảo.
"Đồng chí Lâm Xảo Xảo."
"?"
"Làm bạn tốt của tớ, cậu nhất định phải giúp tớ."
"......"
"Nhiệm vụ đầu tiên của cậu chính là giúp tớ nghe ngóng xem anh ấy có bạn gái hay không?"
Lâm Xảo Xảo nhận mệnh gật đầu: "Được......"
"Nào, mau nói cho tớ biết, tên của anh ấy là gì."
Lâm Xảo Xảo có chút bất đắc dĩ nhìn Dương Hân.
Đây là một nữ nhân đang lâm vào tình yêu a.
/ / / /
Gánh vác nhiệm vụ mà Dương Hân giao phó cho mình, cho nên lúc Lâm Xảo Xảo tới tiết học thư pháp tiếp theo vẫn suy nghĩ một ít ý tưởng trong lòng, nghĩ xem hỏi như thế nào để được tự nhiên nhất.
Lâm Xảo Xảo ở bên này lén lút suy nghĩ.
Tiêu Thanh Ninh trong tay cầm bút lông, chuyên chú viết chữ, lại bỗng nhiên đầu cũng không quay lại nói: "Đi học phải chuyên tâm, không cần phân tâm."
Lâm Xảo Xảo: "Vâng......"
Người này cũng là thần, chẳng lẽ là cái ót cũng mọc ra một đôi mắt?
Đối mặt với uy nghiêm của Tiêu Thanh Ninh, Lâm Xảo Xảo nghẹn một tiết học cũng không hỏi được, cho nên cô nghĩ loại chuyện này không cần giáp mặt thì tốt hơn.
Buổi tối sau khi tắm rửa xong, Lâm Xảo Xảo nằm ở trên giường, cầm di động của mình.
Mở WeChat ra, tìm được tên Tiêu Thanh Ninh, Lâm Xảo Xảo lưu ở điện thoại là thầy Tiêu.
Lâm Xảo Xảo do dự một chút, sau đó vẫn quyết định nhắn tin.
—— Thầy Tiêu, có rảnh không?
Bên kia không sai biệt lắm một phút liền nhắn tin lại cho cô.
Thầy Tiêu: Rảnh, làm sao vậy?
—— tôi muốn hỏi ngài một việc.
Thầy Tiêu: Không cần khách khí như vậy, nói thẳng là được.
——......!Ngài có bạn gái sao?
Sau khi Lâm Xảo Xảo đem tin nhắn gửi đi, bên kia mất một đoạn thời gian dài vẫn chưa nhắn lại.
Lâm Xảo Xảo ở bên này nghĩ, Tiêu Thanh Ninh sao lại không nhắn lại? Chẳng lẽ là bởi vì vấn đề này của cô hỏi quá mức đường đột?
Cô vừa định nói cái gì đó để cứu vãn lại một ít, di động liền rung lên.
Thầy Tiêu: Không có.
Có vấn đề gì sao?
Lâm Xảo Xảo câu môi cười.
Chuyện này thật đúng là quá tốt, xem ra Dương Hân có hi vọng để theo đuổi rồi.
Cô vừa tính toán nhắn tin tiếp ở trên di động, điện thoại trong tay lại bỗng nhiên rời khỏi lòng bàn tay cô.
Lâm Xảo Xảo kinh ngạc ngẩng đầu, lại nhìn thấy Cố Vi Ngôn vừa mới tắm rửa xong đứng ở trước mặt mình.
Tóc của anh còn chưa có lau khô, vậy nên nó có chút ướt dầm dề mà rũ xuống nhỏ nước, mang một vẻ phong tình khác.
"Anh làm cái gì vậy?" Lâm Xảo Xảo hỏi.
Cố Vi Ngôn nhìn thoáng qua di động của cô ở trong tay.
"Nhìn thấy em cười vui vẻ nên muốn chia sẻ cùng em một chút vui sướng."
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn một tay cầm khăn lông màu trắng, một cái tay khác nhìn điện thoại trong tay.
"Thầy Tiêu." Cố Vi Ngôn đọc một chữ một chữ của cái tên này.
Anh nhìn thoáng qua nội dung bên trong, một đôi mắt đen nhìn không ra có cảm xúc gì.
"Từ nơi nào mà em lại có một cái thầy Tiêu?"
Lâm Xảo Xảo trả lời: "Thầy dạy thư pháp của em đấy."
Cố Vi Ngôn nhướn mày: "Đó không phải là một thầy giáo lớn tuổi dạy em sao."
"Thầy Văn có chuyện, cho nên hiện tại thầy giáo dạy em đã thay đổi người."
"Sao chưa nghe em nói với anh về chuyện này?"
"Em vốn dĩ định nói cho anh, nhưng sau đó lại quên mất, dù sao cũng không phải là chuyện gì quan trọng."
Cố Vi Ngôn trầm mặc một chút, sau đó đi lên phía trước, đem điện thoại đưa tới trước mặt Lâm Xảo Xảo.
"Cho nên, em muốn hỏi thầy dạy thư pháp của mình có bạn gái hay không, hả?"
Lâm Xảo Xảo xem Cố Vi Ngôn có điềm báo hiểu lầm, thật nhanh giải thích nói: "Anh không cần hiểu lầm, em không có ý khác."
Cố Vi Ngôn dù bận vẫn ung dung nhìn cô: "Vậy em có ý tứ gì?"
"Đây là em giúp người khác hỏi."
"Người khác?"
"Đúng vậy, là Dương Hân."
Cố Vi Ngôn nhìn cô.
Lâm Xảo Xảo nói: "Hôm đó Dương Hân tới tìm em, vừa lúc thấy được thầy Tiêu, sau đó liền khống chế không được mà nhất kiến chung tình, cho nên liền nhờ em giúp cô ấy hỏi thăm một chút xem thầy Tiêu có bạn gái hay không, như vậy cô ấy sẽ biết được mình có cơ hội xuống tay hay không."
Cố Vi Ngôn nói: "Xem ra người thầy Tiêu này của em cũng không tệ lắm."
Lâm Xảo Xảo gật đầu: "Xác thật rất soái, lịch sự văn nhã, thoạt nhìn rất sạch sẽ, hẳn là loại hình yêu thích của rất nhiều nữ sinh."
Lâm Xảo Xảo nói xong lời này mà lúc sau vẫn không có đáp lại, ngước mắt, mới nhìn thấy Cố Vi Ngôn có chút nguy hiểm nhìn chính mình.
Lâm Xảo Xảo: "......"
Cố Vi Ngôn vươn ngón tay thon dài nắm cằm Lâm Xảo Xảo.
"Lâm Xảo Xảo, em cũng dám khen nam nhân khác ngay trước mặt anh."
Lâm Xảo Xảo kẻ thức thời trang tuấn kiệt, thật nhanh lắc đầu: "Người yêu thích loại hình này không bao gồm em."
Cố Vi Ngôn bất động thanh sắc hỏi: "Vậy em thích loại hình nào?"
Lâm Xảo Xảo trả lời nói: "Em chỉ thích loại hình như anh thôi.
Không không không, em không có loại hình yêu thích, bởi vì anh là Cố Vi Ngôn cho nên em mới thích anh."
Lâm Xảo Xảo nói xong đều có cảm giác mình quả thật là một tiểu tức phụ chịu áp bức, còn phải ở chỗ này sắm vai tiểu mê muội của Cố Vi Ngôn.
Chính là nếu cô không nói điểm dễ nghe, đêm nay chịu tội chính là bản thân cô......
Loại nam nhân tâm cơ như Cố Vi Ngôn khẳng định sẽ ở trên giường mà áp bức cô.
Con người đôi khi vẫn phải học thông minh một chút.
Hiển nhiên, Cố Vi Ngôn đối với dáng vẻ này của Lâm Xảo Xảo phi thường hưởng thụ.
Anh vừa lòng buông lỏng tay ra.
"Ừ."
Lâm Xảo Xảo cười trộm một chút, sau đó nói: "Em đi tắm rửa."
"Được, đi thôi." Cố Vi Ngôn đứng dậy, nhìn dáng vẻ là muốn đi sấy tóc đi.
Sau khi Lâm Xảo Xảo tắm rửa xong liền phát hiện máy sấy trong phòng tắm không có, cô suy nghĩ một chút, hẳn là ở chỗ Cố Vi Ngôn, vì thế cô dùng khăn tắm quấn lại, đứng dậy, thò người ra đi ra ngoài.
"Cố Vi Ngôn." Lâm Xảo Xảo hô một tiếng.
Cố Vi Ngôn đã đi tới, thân mình thon dài dựa vào của phòng tắm.
Anh nhìn Lâm Xảo Xảo ở cửa phòng tắm, hơi hơi câu môi một chút.
"Làm sao vậy."
Lâm Xảo Xảo cảm giác ở dưới tầm mắt của Cố Vi Ngôn thì giống như một tầng khăn tắm này trên người cô có cùng không có cũng giống nhau.
Ánh mắt người này quá mức nóng cháy, làm người ta cảm giác ở trước mặt anh không hề có phòng bị.
Lâm Xảo Xảo ho khan một tiếng, hỏi: "Máy sấy đâu?"
Cố Vi Ngôn: "Ở chỗ anh."
"......!Giúp em lấy một chút."
"Xuất hiện đi." Cố Vi Ngôn đạm nói.
"Cái gì?" Lâm Xảo Xảo ngước mắt nhìn anh.
Cố Vi Ngôn xoay người, nói: "Anh sẽ giúp em sấy."
Lâm Xảo Xảo nhìn bóng dáng của anh, nghĩ hôm nay người này sao lại săn sóc như vậy.
Bất quá nếu anh vội vàng phục vụ, Lâm Xảo Xảo tự nhiên cũng không có đạo lý cự tuyệt.
Cô nắm khăn tắm trên người thật chặt, sau đó đi theo phía sau Cố Vi Ngôn.
Lâm Xảo Xảo ngồi ở trên giường, Cố Vi Ngôn đứng ở một bên, máy sấy trong tay ôn nhu thổi vào mái tóc đẹp mềm mại phiêu dật của cô.
Lâm Xảo Xảo rất ít làm tóc, cho nên tóc cơ hồ không có tổn thương, sờ lên vừa mềm vừa trơn, giống như loại tơ lụa tốt nhất vậy.
Bàn tay của Cố Vi Ngôn nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc, anh rũ mắt, nghiêm túc sấy tóc cho cô.
Lâm Xảo Xảo ngẩng đầu nhìn Cố Vi Ngôn một cái, sau đó nhấp môi cười một chút.
Cố Vi Ngôn nghe thấy Lâm Xảo Xảo đang cười, nhẹ giọng hỏi: "Cười cái gì?"
Lâm Xảo Xảo hỏi: "Đây hẳn là lần đầu tiên anh sấy tóc cho người khác đi?"
Cố Vi Ngôn gật đầu: "Đúng vậy."
Lâm Xảo Xảo: "Quả nhiên, em đã đoán đúng."
Cố Vi Ngôn cười nhạt nói: "Lần đầu tiên phục vụ của anh liền cho em như vậy, cũng không biết Cố phu nhân đối với sự phục vụ của anh đánh mấy điểm?"
Lâm Xảo Xảo nói: "Mười điểm, tuyệt đối mười điểm."
"Thật sự?" Cố Vi Ngôn nhướn mày.
"Đương nhiên, đối với sự phục vụ của anh em thập phần vừa lòng, không ngừng cố gắng, lần sau tiếp tục."
Cố Vi Ngôn nhìn tiểu nữ nhân đang cậy sủng mà kiêu này cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười một chút.
Sấy khoảng năm phút thì Cố Vi Ngôn buông máy sấy xuống, nhìn tóc Lâm Xảo Xảo đã khô được bảy phần, nói: "Tốt."
Lâm Xảo Xảo cong cong đôi mắt: "Em thực vừa lòng."
Cố Vi Ngôn cười khẽ: "Vừa lòng là được."
Lâm Xảo Xảo chuẩn bị đứng lên, Cố Vi Ngôn lại ngăn cô lại.
Lâm Xảo Xảo khó hiểu nhìn anh.
Cố Vi Ngôn hỏi: "Muốn đi đâu?"
Lâm Xảo Xảo: "Em đi đổi cái áo ngủ."
"Không cần." Anh đạm nói.
"Cái gì?"
Cố Vi Ngôn nhất phái văn nhã, lại làm mười phần lưu manh sự tình.
Anh trực tiếp đem khăn tắm trên người Lâm Xảo Xảo cởi xuống, dứt khoát lưu loát.
"Cho dù đổi cái mới thì lát nữa cũng phải cởi ra, phiền toái."
Lâm Xảo Xảo: "............"
Người này......
......
......
Triền miên qua đi.
Lâm Xảo Xảo nhìn thoáng qua di động, bỗng nhiên nhớ tới, vừa rồi bởi vì Cố Vi Ngôn ngắt lời, mình còn chưa trả lời Tiêu Thanh Ninh, hiện tại thời gian đã muộn như vậy, trả lời cũng không thích hợp, lại còn có thể quấy rầy người ta, vẫn là để buổi học thư pháp lần sau rồi nói sau.
Lâm Xảo Xảo vừa mới trở mình, đã bị Cố Vi Ngôn ôm vào trong ngực.
Cô cảm giác có chút không thở nổi, vỗ vỗ vào ngực nam nhân trước mặt.
Cố Vi Ngôn duỗi tay sờ soạng tóc cô một chút, giống như đang dỗ trẻ con.
"Ngoan, đừng náo loạn."
Lâm Xảo Xảo: "......!Anh buông ra một chút, em sắp không thở nổi."
Cố Vi Ngôn rầu rĩ cười hai tiếng, ngực phập phồng hai hạ, thoạt nhìn là bị Lâm Xảo Xảo chọc cười.
Anh hơi hơi buông lỏng ra một ít, lúc này Lâm Xảo Xảo mới cảm giác được không khí mới mẻ.
Cô dùng sức hít sâu một hơi.
Trong bóng đêm.
Cố Vi Ngôn trầm mặc trong chốc lát, sau đó nói: "Hôm nay anh đem chuyện kia nói với mẹ."
Vừa nghe ngữ khí này của Cố Vi Ngôn, Lâm Xảo Xảo liền có thể đoán được chuyện mà Cố Vi Ngôn nói chính là chuyện nào.
Hẳn là chuyện Cố Kiêu Hàn sắp về nước.
Lâm Xảo Xảo chớp một chút đôi mắt ở trong đêm đen: "Mẹ có khỏe không?"
Cố Vi Ngôn khẽ cười một tiếng: "Em nói xem."
Lâm Xảo Xảo: "......!Hẳn là không tốt lắm."
"Nhưng cho dù mẹ không nghĩ thừa nhận sự thật này cũng không có biện pháp, Cố Kiêu Hàn chính là con trai của bố, là Cố gia huyết mạch, đây là điều không thể phủ nhận."
Lâm Xảo Xảo gật đầu một cái.
Cố Vi Ngôn: "Bất quá, nói cho bà biết trước cũng là một chuyện tốt, bằng không đến lúc đấy một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có."
Lâm Xảo Xảo xem Cố Vi Ngôn nói nhẹ nhàng, giống như việc gì ở trong tay của anh đều có thể dễ dàng bị giải quyết.
Nhưng cô hiện tại liền biết, Cố Vi Ngôn cũng là người, cũng sẽ mệt, cho dù anh cường đại cỡ nào.
Lâm Xảo Xảo vươn một bàn tay, cầm bàn tay của Cố Vi Ngôn.
"Ừ, không có quan hệ, em sẽ luôn ở bên cạnh anh."
Lâm Xảo Xảo bỗng nhiên hiểu chuyện như vậy, Cố Vi Ngôn nhướn mày.
"Ngoan như vậy?"
Lâm Xảo Xảo lẩm bẩm một tiếng: "Ngày thường em cũng thực săn sóc không phải sao......"
Cố Vi Ngôn nhìn Lâm Xảo Xảo có chút đô đô môi, nghĩ rằng nếu cắn xuống thì mùi vị khẳng định rất tốt.
Nghĩ là làm, Cố Vi Ngôn lập tức cắn xuống.
Nhẹ nhàng mà cắn, cũng không hẳn là thô bạo.
Dư âm của tình cảm mãnh liệt vẫn còn ở, Cố Vi Ngôn cảm giác người mình ôm trong ngực chính mình yêu như thế nào không cũng đủ, cho dù chết ở trên người cô ấy kỳ thật cũng không phải là một chuyện xấu, đôi khi anh cũng có thể hiểu biết đến tâm lý quân vương bất tảo triều trước kia.
Cho nên.
Cố Vi Ngôn tiến đến bên tai Lâm Xảo Xảo, khàn khàn nói: "Lại đến một lần?".