Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 5
" Em, em… “
" Tôi làm sao cơ? “
" Em đi lau nhà đi, cơm để tôi nấu! “
[……]
Anh nấu cơm 15 phút sau lại thấy dưới chân toàn nước mới theo dấu nước để xem. Ai mà ngờ thì ra cô lau nhà làm đổ nước lênh láng. Anh oán giận hỏi: " Em làm sao lau nhà sao lại đổ nước như thế này? “
" Chẳng phải thế sao? “
" Chứ em nghĩ sao? “
" Thì đổ nước đầy nhà rồi lấy giẻ lau thôi “
" Em ở nhà chưa hề làm việc này? “
" Sao anh biết? Tôi làm sai gì sao? “
" Được rồi tôi hiểu rồi! Em không cần làm nữa để tôi. Em mau đi giặt quần áo đi “
[……]
Anh vào nấu xong cơm rồi lại nhanh chóng lau nhà. Một lúc sau lại thấy cô hét toáng lên: " Lãnh tổng, Lãnh tổng… “
Anh bước nhanh lên phòng hỏi: " Em gọi tôi chuyện gì? “
" Quần áo giặt làm sao cơ? “
" Em ở một mình chưa từng giặt quần áo? “
" Chẳng phải có tiệm giặt ủi sao? “
" Con mẹ nó, em thật sự chẳng biết làm gì cả? “
" Tại sao tôi phải biết cơ chứ? “
Cô nói xong bước nhanh ra khỏi phòng chạy xuống bếp nghe một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi.
" A là sườn xào chua ngọt, còn có canh rong biển. Lãnh tổng sao anh biết tôi thích ăn mấy thứ này vậy? " Cô vui mừng nói với lên lầu.
Anh từ trêи lầu bước xuống nói: " Tôi không biết cái này tôi nấu vì tôi thích ăn “
" Được, anh thích hay tôi thích đều được. Mau ăn cơm đi tôi đói rồi “
" Ừ ăn thôi. Tôi vì em không chỉ đói mà còn rất mệt nữa " Giọng anh ảm đạm vang lên.
Cô nhanh chóng lấy cơm ăn không thèm để ý đến anh nữa. Cô không biết anh nói gì trong bữa cơm cũng chẳng biết anh ăn mấy chén cơm. Chỉ biết sau khi cả cô và anh đều ăn xong giọng nói anh vang lên: " Em mau ra phòng khách đi. Tôi rửa chén một lát “
Cô suy nghĩ dù sao anh ta cũng làm bao nhiêu việc còn nấu cơm cho mình ăn cũng nên đáp lễ chứ nhỉ? Cô liền nói: " Để tôi rửa cho anh đi ra phòng khách đi “
" Em có được không? “
" Anh coi tôi là gì chứ? Tôi ít nhất rửa chén vẫn biết “
" Được vậy em mau rửa đi rồi đi nghỉ “
" Được “
[……]
Đúng như những gì anh nghi ngờ ban đầu. Chỉ một lúc sau khi cô rửa chén đã thấy tiếng chén đũa xoong nồi loảng xoảng, rơi đầy trêи đất. Cô gấp gáp kêu: " Lãnh tổng, mau giúp tôi… “
Anh nghe thấy tiếng cô liền chạy vào. Thấy một đống xoong nồi chén đũa rơi đầy đất chắng thèm bận tâm. Vội chạy lại hỏi cô: " Em có làm sao không? “
" Máu, máu….. “
" Máu ở đâu? " Thấy cô nói thế anh liền nhìn khắp người cô.
" Tôi cầm mảnh chén vỡ bị chảy máu rồi “
" Em thật là… “
Anh thở dài rồi bế cô lên cất giọng nói: " Tôi đưa em vào phòng khách xử lí vết thương “
Anh đặt cô ngồi trêи sofa rồi nhanh chóng tìm ra hộp cứu thương. Lấy nước rửa vết thương anh dịu giọng nói: " Sẽ đau một chút em cố chịu nhé “
" Tôi biết rồi “
Anh đổ nước rửa lên tay cô liền nghe tiếng la thất thanh của cô: " Aaaaaaa… Đau, đau “
" Sắp xong rồi. Em yên lặng chút “
Sau khi băng vết thương cho cô, anh bảo: " Em mau đi nghỉ đi, còn lại để tôi làm “
Cô đi nhanh lên phòng nằm một chút liền ngủ quên mất. Anh làm xong liền lên phòng thấy cô đã ngủ từ bao giờ. Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, anh thì thầm nói: " Em đúng là chẳng làm được gì, thế nhưng tôi lại có cảm giác với em thì đành chịu thiệt vậy! “
" Tôi làm sao cơ? “
" Em đi lau nhà đi, cơm để tôi nấu! “
[……]
Anh nấu cơm 15 phút sau lại thấy dưới chân toàn nước mới theo dấu nước để xem. Ai mà ngờ thì ra cô lau nhà làm đổ nước lênh láng. Anh oán giận hỏi: " Em làm sao lau nhà sao lại đổ nước như thế này? “
" Chẳng phải thế sao? “
" Chứ em nghĩ sao? “
" Thì đổ nước đầy nhà rồi lấy giẻ lau thôi “
" Em ở nhà chưa hề làm việc này? “
" Sao anh biết? Tôi làm sai gì sao? “
" Được rồi tôi hiểu rồi! Em không cần làm nữa để tôi. Em mau đi giặt quần áo đi “
[……]
Anh vào nấu xong cơm rồi lại nhanh chóng lau nhà. Một lúc sau lại thấy cô hét toáng lên: " Lãnh tổng, Lãnh tổng… “
Anh bước nhanh lên phòng hỏi: " Em gọi tôi chuyện gì? “
" Quần áo giặt làm sao cơ? “
" Em ở một mình chưa từng giặt quần áo? “
" Chẳng phải có tiệm giặt ủi sao? “
" Con mẹ nó, em thật sự chẳng biết làm gì cả? “
" Tại sao tôi phải biết cơ chứ? “
Cô nói xong bước nhanh ra khỏi phòng chạy xuống bếp nghe một mùi thơm ngào ngạt bay vào mũi.
" A là sườn xào chua ngọt, còn có canh rong biển. Lãnh tổng sao anh biết tôi thích ăn mấy thứ này vậy? " Cô vui mừng nói với lên lầu.
Anh từ trêи lầu bước xuống nói: " Tôi không biết cái này tôi nấu vì tôi thích ăn “
" Được, anh thích hay tôi thích đều được. Mau ăn cơm đi tôi đói rồi “
" Ừ ăn thôi. Tôi vì em không chỉ đói mà còn rất mệt nữa " Giọng anh ảm đạm vang lên.
Cô nhanh chóng lấy cơm ăn không thèm để ý đến anh nữa. Cô không biết anh nói gì trong bữa cơm cũng chẳng biết anh ăn mấy chén cơm. Chỉ biết sau khi cả cô và anh đều ăn xong giọng nói anh vang lên: " Em mau ra phòng khách đi. Tôi rửa chén một lát “
Cô suy nghĩ dù sao anh ta cũng làm bao nhiêu việc còn nấu cơm cho mình ăn cũng nên đáp lễ chứ nhỉ? Cô liền nói: " Để tôi rửa cho anh đi ra phòng khách đi “
" Em có được không? “
" Anh coi tôi là gì chứ? Tôi ít nhất rửa chén vẫn biết “
" Được vậy em mau rửa đi rồi đi nghỉ “
" Được “
[……]
Đúng như những gì anh nghi ngờ ban đầu. Chỉ một lúc sau khi cô rửa chén đã thấy tiếng chén đũa xoong nồi loảng xoảng, rơi đầy trêи đất. Cô gấp gáp kêu: " Lãnh tổng, mau giúp tôi… “
Anh nghe thấy tiếng cô liền chạy vào. Thấy một đống xoong nồi chén đũa rơi đầy đất chắng thèm bận tâm. Vội chạy lại hỏi cô: " Em có làm sao không? “
" Máu, máu….. “
" Máu ở đâu? " Thấy cô nói thế anh liền nhìn khắp người cô.
" Tôi cầm mảnh chén vỡ bị chảy máu rồi “
" Em thật là… “
Anh thở dài rồi bế cô lên cất giọng nói: " Tôi đưa em vào phòng khách xử lí vết thương “
Anh đặt cô ngồi trêи sofa rồi nhanh chóng tìm ra hộp cứu thương. Lấy nước rửa vết thương anh dịu giọng nói: " Sẽ đau một chút em cố chịu nhé “
" Tôi biết rồi “
Anh đổ nước rửa lên tay cô liền nghe tiếng la thất thanh của cô: " Aaaaaaa… Đau, đau “
" Sắp xong rồi. Em yên lặng chút “
Sau khi băng vết thương cho cô, anh bảo: " Em mau đi nghỉ đi, còn lại để tôi làm “
Cô đi nhanh lên phòng nằm một chút liền ngủ quên mất. Anh làm xong liền lên phòng thấy cô đã ngủ từ bao giờ. Nhẹ nhàng ôm cô gái nhỏ vào trong ngực, anh thì thầm nói: " Em đúng là chẳng làm được gì, thế nhưng tôi lại có cảm giác với em thì đành chịu thiệt vậy! “
Tác giả :
Đỗ Thị Phương Anh