Cô Thư Ký Nhỏ Của Tổng Tài Bá Đạo
Chương 36
" Người phụ nữ duy nhất và cuối cùng anh muốn chỉ có thể là em! “
" Nhưng tôi không muốn! “
Mặc kệ lời cô nói anh lại cúi xuống gặm cắn cổ cô tham lam mà cắn ʍút̼. Sau đó anh lại gặm cắn xương quai xanh của cô. Xé rách áo cô rồi cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của cô, cắn cắn trêu đùa nhũ hoa. Cô hét lên: " Tôi không muốn!!!! "
" Vẫn còn cứng miệng như vậy? " Nói rồi anh cúi đầu hôn cổ chân cô hôn từ cổ chân lên không chỗ nào không có vết đỏ tím do anh tạo ra.
Anh gặm cắn đùi non một chút mới đưa chiếc lưỡi đến hoa huy*t của cô. Anh ɭϊếʍ ʍút̼ hết ɖâʍ thủy của cô. Khi anh nghe thấy tiếng rêи như mèo kêu của cô.
Thì cũng không chờ được nữa liền đưa " Tiểu Lãnh Vân " vào bên trong cơ thể cô. Cô vẫn chặt khít như thế.
Anh ra vào cô thể cô hết lần này đến lần khác, tốc chỉ tăng chứ không có giảm. Lần này anh như một con sói ham ăn, " ăn " cô hết lần này đến lần khác vẫn không muốn dừng lại.
Anh muốn dùng lần này nói cho cô biết nỗi nhung nhớ của anh, nỗi đau của anh và còn cả tình yêu của anh dành cho cô nữa.
Sau khi cả hai đều rã rời anh mới buông cô ra. Cô không biết mình thϊế͙p͙ đi lúc nào khoảng nửa đêm cô lại tỉnh dậy.
Cô bị cánh tay ôm chặt lấy, đầu cô đang gối trêи ngực anh cô rất khó di chuyển thân mình một phần vì bị ôm chặt một phần phía dưới vẫn còn hơi đau. Cô vặn vẹo một lúc thì quay người ra phía cửa sổ sát đất.
Nước mắt cô lại rơi xuống: Anh đã không cần em tại sao còn muốn dày vò em như thế? Em đã cố quên đi sự hiện diện của anh tại sao anh còn xuất hiện trước mặt em?
Thấy cô cựa quậy trong ngực anh cũng tỉnh dậy. Anh xoay người cô lại vuốt lên má cô. Trêи má cô vẫn còn đọng nước anh mới biết cô khóc! Anh nói: " Vẫn còn chưa tin anh sao? “
Cô khóc nói gì vẫn lặng lẽ rơi nước mắt: Anh nói xem em phải làm sao để tin anh? Anh còn vị hôn thê của mình em còn con em. Nếu em có tin anh thì sao chứ!
Lần này anh ôm chặt cô vào ngực nói: " Anh không muốn cho em nói quan hệ của chúng ta cho cô ta nghe vì anh muốn đợi đến khi đưa em về nhà rồi nói cho mọi người đều biết! Anh muốn mọi người biết em là vợ anh chứ không phải một cô bạn gái có thể chơi qua đường! Áo sơ mi em mua cho anh có mùi nước hoa của cô ta là cô ta tự ý ôm anh còn anh không có ý khác! Giường của anh và em là cô ta tự vào phòng để nằm anh không hề biết! Còn chuyện tối hôm đó em thấy? Có lẽ lại là chiêu trò của cô ta thôi! Em biết mà! Anh chỉ muốn duy nhất một mình em! “
Cô lại rơi nước mặt những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống ngực anh.
Anh nói: " Anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc! Nhìn thấy em khóc anh thật sự rất đau lòng. “
Cô không khóc nữa nhưng trái tim cô lại rỉ máu: Em tin anh thì sao chứ? Tất cả đều muộn rồi.
Cô nhẹ nhàng nói: " Tất cả đều đã muộn rồi. Cái gì qua hãy để cho nó qua đi! “
" Nhưng tôi không muốn! “
Mặc kệ lời cô nói anh lại cúi xuống gặm cắn cổ cô tham lam mà cắn ʍút̼. Sau đó anh lại gặm cắn xương quai xanh của cô. Xé rách áo cô rồi cúi xuống ngậm lấy bầu ngực của cô, cắn cắn trêu đùa nhũ hoa. Cô hét lên: " Tôi không muốn!!!! "
" Vẫn còn cứng miệng như vậy? " Nói rồi anh cúi đầu hôn cổ chân cô hôn từ cổ chân lên không chỗ nào không có vết đỏ tím do anh tạo ra.
Anh gặm cắn đùi non một chút mới đưa chiếc lưỡi đến hoa huy*t của cô. Anh ɭϊếʍ ʍút̼ hết ɖâʍ thủy của cô. Khi anh nghe thấy tiếng rêи như mèo kêu của cô.
Thì cũng không chờ được nữa liền đưa " Tiểu Lãnh Vân " vào bên trong cơ thể cô. Cô vẫn chặt khít như thế.
Anh ra vào cô thể cô hết lần này đến lần khác, tốc chỉ tăng chứ không có giảm. Lần này anh như một con sói ham ăn, " ăn " cô hết lần này đến lần khác vẫn không muốn dừng lại.
Anh muốn dùng lần này nói cho cô biết nỗi nhung nhớ của anh, nỗi đau của anh và còn cả tình yêu của anh dành cho cô nữa.
Sau khi cả hai đều rã rời anh mới buông cô ra. Cô không biết mình thϊế͙p͙ đi lúc nào khoảng nửa đêm cô lại tỉnh dậy.
Cô bị cánh tay ôm chặt lấy, đầu cô đang gối trêи ngực anh cô rất khó di chuyển thân mình một phần vì bị ôm chặt một phần phía dưới vẫn còn hơi đau. Cô vặn vẹo một lúc thì quay người ra phía cửa sổ sát đất.
Nước mắt cô lại rơi xuống: Anh đã không cần em tại sao còn muốn dày vò em như thế? Em đã cố quên đi sự hiện diện của anh tại sao anh còn xuất hiện trước mặt em?
Thấy cô cựa quậy trong ngực anh cũng tỉnh dậy. Anh xoay người cô lại vuốt lên má cô. Trêи má cô vẫn còn đọng nước anh mới biết cô khóc! Anh nói: " Vẫn còn chưa tin anh sao? “
Cô khóc nói gì vẫn lặng lẽ rơi nước mắt: Anh nói xem em phải làm sao để tin anh? Anh còn vị hôn thê của mình em còn con em. Nếu em có tin anh thì sao chứ!
Lần này anh ôm chặt cô vào ngực nói: " Anh không muốn cho em nói quan hệ của chúng ta cho cô ta nghe vì anh muốn đợi đến khi đưa em về nhà rồi nói cho mọi người đều biết! Anh muốn mọi người biết em là vợ anh chứ không phải một cô bạn gái có thể chơi qua đường! Áo sơ mi em mua cho anh có mùi nước hoa của cô ta là cô ta tự ý ôm anh còn anh không có ý khác! Giường của anh và em là cô ta tự vào phòng để nằm anh không hề biết! Còn chuyện tối hôm đó em thấy? Có lẽ lại là chiêu trò của cô ta thôi! Em biết mà! Anh chỉ muốn duy nhất một mình em! “
Cô lại rơi nước mặt những giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống ngực anh.
Anh nói: " Anh sợ nhất là nhìn thấy em khóc! Nhìn thấy em khóc anh thật sự rất đau lòng. “
Cô không khóc nữa nhưng trái tim cô lại rỉ máu: Em tin anh thì sao chứ? Tất cả đều muộn rồi.
Cô nhẹ nhàng nói: " Tất cả đều đã muộn rồi. Cái gì qua hãy để cho nó qua đi! “
Tác giả :
Đỗ Thị Phương Anh