Cố Thiếu Cưng Chiều Vật Nhỏ
Chương 47: Gây chuyện ở nhà hàng
"Cô Lạc không hay rồi có một vị khách đang gây náo loạn ở bàn ăn. Ông ấy đòi gặp quản lí ạ"
Lạc Vũ Đình đang ngồi ở quầy thu thì thấy nhân viên hớt ha hớt hả chạy vào báo tin. Ngay lập tức cô đứng bật sau đó nói
"Để tôi"
Nói rồi cả cô cùng nhân viên đi ra chỗ bàn ăn đấy. Một người đàn ông trung niên đang mặt mày hung dữ quát tháo um sùm làm náo loạn cả một khu, những vị khách ở xung quanh cũng nhất thời trở nên kinh ngạc. Lạc Vũ Đình đi đến chỗ ông ta nhìn quanh một lượt trên sau cẩn thẩn lên tiếng
"Xin hỏi ngài đây là xảy ra chuyện gì ạ?"
Ông ta vừa thấy cô liền trở nên tức giận mất kiểm soát hơn nâng giọng nói lớn
"Nhà hàng nổi tiếng 5 sao mà làm ăn như vậy là sao? Trong dĩa thức ăn lại có côn trùng trong đó?"
Cái gì? Côn trùng? Mọi người nghe xong liền trở nên hốt hoảng, tất cả nhân viên đều đứng nép sang một bên, Lạc Vũ Đình nhìn theo chỗ thức ăn trên bàn sau đó đưa tay lấy muỗng khuấy một vòng. Chén súp quả thật có một loại côn trùng nhỏ trong đó!
Ngay lập tức cô hạ giọng gọi với nhân viên bên cạnh
"Mau gọi đầu bếp làm món ăn này ra đây"
"Dạ" người nhân viên cung kính gật đầu sau đó liền tức tốc đi gọi ngay
Lúc này, trên mặt của Lạc Vũ Đình lại trở về trạng thái bình thường mỉm cười nói
"Xin ngài đợi một chút, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường lại cho ngài. Đây chắc có lẽ là do sai sót của chúng tôi"
"Sai sót sao? Đây là sự thiếu chuyên nghiệp của một nhà hàng 5 sao lừng lẫy...cứ ngỡ đồ ăn như thế nào ai biết được lại vừa dở vừa mất vệ sinh thế này! Phí tiền"
Ai nấy nghe xong đều vô cùng cả kinh, ông ta chẳng ngần ngại mà nói lớn hơn như muốn tất cả mọi người đều nghe thấy! Lạc Vũ Đình cũng chẳng hề thay đổi thái độ gì cô chăm chú quan sát phản ứng của ông ta. Rõ ràng là đang kiếm chuyện đây mà! Nhà Hàng Hoành Lục xưa nay chưa từng xảy ra trường hợp này. Mọi thứ trước khi đưa đến thực khách đều trải qua khâu kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt mà khách hàng ai nấy đều rất hài lòng.
Suốt bao nhiêu năm qua chưa từng có một trường hợp nào là kiện tụng như vậy cả? Chắc hẳn là có điều gì đó bất thường ở đây! Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới người của ông ta. Có vẻ như ông ta không phải là người có máu mặt gì, hai năm trước cô làm ở Hoành Lục ở bên cạnh Cố Tư Vũ đã gặp qua không ít người mà người đàn ông này biểu hiện vô cùng kì lạ!
Qua một lúc người đầu bếp trong nhà hàng liền đi ra, anh ta gật đầu cung kính nói
"Có chuyện gì sao?"
"Đầu bếp Trương khách hàng nói trong món anh vừa đưa ra có côn trùng trong đó! Chuyện là như thế nào?"
Đầu bếp Trương nghe xong liền trở nên cực kì khó coi, anh ta đi đến chỗ bàn ăn nhìn thức ăn trong chén rồi nghiêm mặt nói
"Thưa cô Lạc món này trước khi bưng ra đây đã được tôi tự tay kiểm tra đàng hoàng không hề thấy có bất cứ thứ gì cả...không hiểu tại sao bây giờ lại xảy ra vấn đề này"
Người đàn ông trung niên kia nghe xong liền tái mặt đi nhưng ông ta vẫn hùng hổ như không la hét lớn
"Cậu nói như vậy là đang nói tôi tố cáo sai à? Các người là đang sỉ nhục khách hàng như vậy sao?"
"Xin ngài giữ bình tĩnh một chút...xung quanh còn rất nhiều vị khách khác đang ăn" Lạc Vũ Đình từ nhỏ được giáo dục đàng hoàng lại du học bên mỹ nên cô luôn trong trạng thái điềm tĩnh cẩn thẩn trong cách ứng xử của mình.
Nhưng trái lại với cô là cơn tức giận thô lỗ của người đàn ông kia. Ông ta đập bàn nói
"Các người đừng có mà bao che lẫn nhau...hôm nay nhất định tôi phải làm cho ra lẽ chuyện này. Mau gọi ông chủ của mấy người ra đây!"
Người đàn ông càng ngày càng lấn tới ông ta ngang nhiên đẩy những người đang muốn căn ngăn ra. Lạc Vũ Đình thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn nên liền muốn đứng ra trấn an vị khách này, nào ngờ cô mới tiến lên một bước thì cánh tay của ông ta đã đẩy cô ra một cách mạnh mẽ khiến cả người cô ngã ra phía sau, mọi thứ quá bất ngờ đến mức chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô
"Á..."
Một giây sau Lạc Vũ Đình cảm nhận ở đằng sau lưng mình vừa có ai đó đỡ lấy, cô nghiêng đầu lại nhìn ra phía sau lại ngẩn người ra! Bởi lẽ người đang đỡ cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, ánh mắt sắc bén như chim ưng cùng sóng mũi cao ngút đập ngay vào mắt cô bất giác cổ họng nuốt một ngụm nước bọt
"Cảm ơn anh" Lạc Vũ Đình chẳng hiểu vì sao lại trở nên lúng túng cô đứng thẳng người dậy sửa sang lại biểu cảm của mình.
Người đàn ông có nét đẹp lịch lãm kia lại như một vị thần tỏa sáng anh ta chắn ngang trước mặt cô sau đó cất giọng nói ấm áp
"Vị khách này thật ồn ào chẳng để mọi người thưởng thức món ăn ngon!"
"Anh là ai mà dám nói tôi ồn ào?"
Khóe miệng của anh hơi nhếch lên sau đó có chút khinh bỉ.
"Tôi là ai không quan trọng! Quan trọng là người nào đang gây chuyện"
Ông ta bị nói đến bốc khói hai bên tai liền trừng mắt nhìn anh nâng giọng
"Mọi chuyện quá rõ ràng đây là lỗi của mấy người chẳng phải của tôi"
"Vậy sao?" Ánh mắt lướt qua lãnh đạm
Lạc Vũ Đình đứng ngay bên cạnh anh cô cảm thấy trên người của anh ta toát ra loại khí chất gì đó giống như một bậc vương giả! Từ trên xuống dưới đều vô cùng cao quý không giống người bình thường.
"Những con côn trùng trong kia đều là do ông tự mình bỏ vào! Còn muốn đổ lỗi cho ai?"
Cái gì?
Lạc Vũ Đình mất kiểm soát kêu lên một tiếng sau đó lại phát hiện ra ánh mắt của anh ta đang nhìn cô.
Tiếng bàn tán ồn ào bắt đầu dấy lên, hình như bị anh nói trúng tim đen nên ông ta có chút chột dạ nhưng vẫn không chịu nhận chỉ một mực phủ nhận
"Anh có chứng cứ gì mà nói tôi tự bỏ vào? Tôi đâu có bị điên?"
Chứng cứ?
Môi mỏng không nhanh không chậm phát ra loại âm thanh chết người
"Tôi đương nhiên là có rồi!"
Sao?
Tất cả nhân viên đều đang trông chờ xem chứng cứ mà anh đang nói đến là cái gì. Nào ngờ lại thấy anh lôi ra một chiếc điện thoại giơ lên.
"Trong chiếc điện thoại này có video tôi vừa quay được quá trình ông bỏ thứ đó vào đồ ăn trên bàn để làm loạn. Nếu cần tôi sẽ giao lại cho bên quản lí để báo cảnh sát giải quyết"
Hai mắt ông to mở to đầy hốt hoảng, vừa nói đến cảnh sát là sắc mặt liền trắng bệch đi liền lên tiếng cầu xin
"Cái này...không cần giao cho cảnh sát"
Lạc Vũ Đình thấy vẻ mặt của ông ta thay đổi lại muốn nói thêm
"Nếu ngài muốn làm rõ sự việc cho ra lẽ thì chúng tôi sẽ theo đến cùng!"
"Không...không cần là tôi làm, là tôi làm" gương mặt nhợt nhạt không còn vẻ tức giận nữa mà thay vào đó là sự hốt hoảng
Cô thừa biết ngay là có điều gì bất thường rồi mà! Chưa bao giờ ở đây lại xảy ra chuyện như vậy cả, nhưng mà tại sao ông ta lại muốn bôi nhọ danh tiếng Hoành Lục?
"Vậy là ông đã nhận lỗi của mình? Tại sao ông lại làm như vậy!"
"Chuyện này thật ra là tôi được một người nhờ làm khách ở đây để đổ tội cho nhà hàng là làm ăn mất vệ sinh. Họ cho tôi một số tiền để tôi làm việc này! Chứ thật ra tôi cũng không muốn"
Sao?
Xưa nay đối thủ cạnh tranh của Hoành Lục không ít nên cô có thể hiểu được việc này xảy ra là như thế nào! Cũng may là có người đàn ông khí chất kia giúp nhà hàng giải vây nếu không cũng chẳng biết sẽ tổn thất bao nhiêu cho danh tiếng này.
"Thôi được rồi! Ông cũng đã nhận lỗi chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện hay truy cứu thêm. "
"Cảm ơn cảm ơn cô! Cho tôi xin lỗi" nói rồi ông ta ráo riết ôm đồ chạy đi.
Lạc Vũ Đình khó nhọc xoay người nói với nhân viên
"Không có gì nữa rồi. Mọi người quay lại làm việc đi"
Sau khi mọi người tản ra về lại vị trí thì người đàn ông kia cũng không thấy đâu! Lạc Vũ Đình nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy dáng người cao ráo ấy. Ngay cả tên cô cũng không hề biết! Anh ta là ma sao? Đi nhanh như vậy à.
Nhưng mà khi nãy quả thực là cô đã mất vài giây để ổn định lại trạng thái của mình. Người đàn ông này sao lại ra tay giúp đỡ cô? Mọi câu hỏi cứ dấy lên trong đầu mà chẳng một ai giải đáp cuối cùng Lạc Vũ Đình cũng đành lắc đầu xua đi. Nếu gặp lại anh chắc chắn cô sẽ cảm ơn một cách đàng hoàng!
Lạc Vũ Đình đang ngồi ở quầy thu thì thấy nhân viên hớt ha hớt hả chạy vào báo tin. Ngay lập tức cô đứng bật sau đó nói
"Để tôi"
Nói rồi cả cô cùng nhân viên đi ra chỗ bàn ăn đấy. Một người đàn ông trung niên đang mặt mày hung dữ quát tháo um sùm làm náo loạn cả một khu, những vị khách ở xung quanh cũng nhất thời trở nên kinh ngạc. Lạc Vũ Đình đi đến chỗ ông ta nhìn quanh một lượt trên sau cẩn thẩn lên tiếng
"Xin hỏi ngài đây là xảy ra chuyện gì ạ?"
Ông ta vừa thấy cô liền trở nên tức giận mất kiểm soát hơn nâng giọng nói lớn
"Nhà hàng nổi tiếng 5 sao mà làm ăn như vậy là sao? Trong dĩa thức ăn lại có côn trùng trong đó?"
Cái gì? Côn trùng? Mọi người nghe xong liền trở nên hốt hoảng, tất cả nhân viên đều đứng nép sang một bên, Lạc Vũ Đình nhìn theo chỗ thức ăn trên bàn sau đó đưa tay lấy muỗng khuấy một vòng. Chén súp quả thật có một loại côn trùng nhỏ trong đó!
Ngay lập tức cô hạ giọng gọi với nhân viên bên cạnh
"Mau gọi đầu bếp làm món ăn này ra đây"
"Dạ" người nhân viên cung kính gật đầu sau đó liền tức tốc đi gọi ngay
Lúc này, trên mặt của Lạc Vũ Đình lại trở về trạng thái bình thường mỉm cười nói
"Xin ngài đợi một chút, chúng tôi nhất định sẽ bồi thường lại cho ngài. Đây chắc có lẽ là do sai sót của chúng tôi"
"Sai sót sao? Đây là sự thiếu chuyên nghiệp của một nhà hàng 5 sao lừng lẫy...cứ ngỡ đồ ăn như thế nào ai biết được lại vừa dở vừa mất vệ sinh thế này! Phí tiền"
Ai nấy nghe xong đều vô cùng cả kinh, ông ta chẳng ngần ngại mà nói lớn hơn như muốn tất cả mọi người đều nghe thấy! Lạc Vũ Đình cũng chẳng hề thay đổi thái độ gì cô chăm chú quan sát phản ứng của ông ta. Rõ ràng là đang kiếm chuyện đây mà! Nhà Hàng Hoành Lục xưa nay chưa từng xảy ra trường hợp này. Mọi thứ trước khi đưa đến thực khách đều trải qua khâu kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt mà khách hàng ai nấy đều rất hài lòng.
Suốt bao nhiêu năm qua chưa từng có một trường hợp nào là kiện tụng như vậy cả? Chắc hẳn là có điều gì đó bất thường ở đây! Cô nhìn một lượt từ trên xuống dưới người của ông ta. Có vẻ như ông ta không phải là người có máu mặt gì, hai năm trước cô làm ở Hoành Lục ở bên cạnh Cố Tư Vũ đã gặp qua không ít người mà người đàn ông này biểu hiện vô cùng kì lạ!
Qua một lúc người đầu bếp trong nhà hàng liền đi ra, anh ta gật đầu cung kính nói
"Có chuyện gì sao?"
"Đầu bếp Trương khách hàng nói trong món anh vừa đưa ra có côn trùng trong đó! Chuyện là như thế nào?"
Đầu bếp Trương nghe xong liền trở nên cực kì khó coi, anh ta đi đến chỗ bàn ăn nhìn thức ăn trong chén rồi nghiêm mặt nói
"Thưa cô Lạc món này trước khi bưng ra đây đã được tôi tự tay kiểm tra đàng hoàng không hề thấy có bất cứ thứ gì cả...không hiểu tại sao bây giờ lại xảy ra vấn đề này"
Người đàn ông trung niên kia nghe xong liền tái mặt đi nhưng ông ta vẫn hùng hổ như không la hét lớn
"Cậu nói như vậy là đang nói tôi tố cáo sai à? Các người là đang sỉ nhục khách hàng như vậy sao?"
"Xin ngài giữ bình tĩnh một chút...xung quanh còn rất nhiều vị khách khác đang ăn" Lạc Vũ Đình từ nhỏ được giáo dục đàng hoàng lại du học bên mỹ nên cô luôn trong trạng thái điềm tĩnh cẩn thẩn trong cách ứng xử của mình.
Nhưng trái lại với cô là cơn tức giận thô lỗ của người đàn ông kia. Ông ta đập bàn nói
"Các người đừng có mà bao che lẫn nhau...hôm nay nhất định tôi phải làm cho ra lẽ chuyện này. Mau gọi ông chủ của mấy người ra đây!"
Người đàn ông càng ngày càng lấn tới ông ta ngang nhiên đẩy những người đang muốn căn ngăn ra. Lạc Vũ Đình thấy sự việc ngày càng nghiêm trọng hơn nên liền muốn đứng ra trấn an vị khách này, nào ngờ cô mới tiến lên một bước thì cánh tay của ông ta đã đẩy cô ra một cách mạnh mẽ khiến cả người cô ngã ra phía sau, mọi thứ quá bất ngờ đến mức chỉ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cô
"Á..."
Một giây sau Lạc Vũ Đình cảm nhận ở đằng sau lưng mình vừa có ai đó đỡ lấy, cô nghiêng đầu lại nhìn ra phía sau lại ngẩn người ra! Bởi lẽ người đang đỡ cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, ánh mắt sắc bén như chim ưng cùng sóng mũi cao ngút đập ngay vào mắt cô bất giác cổ họng nuốt một ngụm nước bọt
"Cảm ơn anh" Lạc Vũ Đình chẳng hiểu vì sao lại trở nên lúng túng cô đứng thẳng người dậy sửa sang lại biểu cảm của mình.
Người đàn ông có nét đẹp lịch lãm kia lại như một vị thần tỏa sáng anh ta chắn ngang trước mặt cô sau đó cất giọng nói ấm áp
"Vị khách này thật ồn ào chẳng để mọi người thưởng thức món ăn ngon!"
"Anh là ai mà dám nói tôi ồn ào?"
Khóe miệng của anh hơi nhếch lên sau đó có chút khinh bỉ.
"Tôi là ai không quan trọng! Quan trọng là người nào đang gây chuyện"
Ông ta bị nói đến bốc khói hai bên tai liền trừng mắt nhìn anh nâng giọng
"Mọi chuyện quá rõ ràng đây là lỗi của mấy người chẳng phải của tôi"
"Vậy sao?" Ánh mắt lướt qua lãnh đạm
Lạc Vũ Đình đứng ngay bên cạnh anh cô cảm thấy trên người của anh ta toát ra loại khí chất gì đó giống như một bậc vương giả! Từ trên xuống dưới đều vô cùng cao quý không giống người bình thường.
"Những con côn trùng trong kia đều là do ông tự mình bỏ vào! Còn muốn đổ lỗi cho ai?"
Cái gì?
Lạc Vũ Đình mất kiểm soát kêu lên một tiếng sau đó lại phát hiện ra ánh mắt của anh ta đang nhìn cô.
Tiếng bàn tán ồn ào bắt đầu dấy lên, hình như bị anh nói trúng tim đen nên ông ta có chút chột dạ nhưng vẫn không chịu nhận chỉ một mực phủ nhận
"Anh có chứng cứ gì mà nói tôi tự bỏ vào? Tôi đâu có bị điên?"
Chứng cứ?
Môi mỏng không nhanh không chậm phát ra loại âm thanh chết người
"Tôi đương nhiên là có rồi!"
Sao?
Tất cả nhân viên đều đang trông chờ xem chứng cứ mà anh đang nói đến là cái gì. Nào ngờ lại thấy anh lôi ra một chiếc điện thoại giơ lên.
"Trong chiếc điện thoại này có video tôi vừa quay được quá trình ông bỏ thứ đó vào đồ ăn trên bàn để làm loạn. Nếu cần tôi sẽ giao lại cho bên quản lí để báo cảnh sát giải quyết"
Hai mắt ông to mở to đầy hốt hoảng, vừa nói đến cảnh sát là sắc mặt liền trắng bệch đi liền lên tiếng cầu xin
"Cái này...không cần giao cho cảnh sát"
Lạc Vũ Đình thấy vẻ mặt của ông ta thay đổi lại muốn nói thêm
"Nếu ngài muốn làm rõ sự việc cho ra lẽ thì chúng tôi sẽ theo đến cùng!"
"Không...không cần là tôi làm, là tôi làm" gương mặt nhợt nhạt không còn vẻ tức giận nữa mà thay vào đó là sự hốt hoảng
Cô thừa biết ngay là có điều gì bất thường rồi mà! Chưa bao giờ ở đây lại xảy ra chuyện như vậy cả, nhưng mà tại sao ông ta lại muốn bôi nhọ danh tiếng Hoành Lục?
"Vậy là ông đã nhận lỗi của mình? Tại sao ông lại làm như vậy!"
"Chuyện này thật ra là tôi được một người nhờ làm khách ở đây để đổ tội cho nhà hàng là làm ăn mất vệ sinh. Họ cho tôi một số tiền để tôi làm việc này! Chứ thật ra tôi cũng không muốn"
Sao?
Xưa nay đối thủ cạnh tranh của Hoành Lục không ít nên cô có thể hiểu được việc này xảy ra là như thế nào! Cũng may là có người đàn ông khí chất kia giúp nhà hàng giải vây nếu không cũng chẳng biết sẽ tổn thất bao nhiêu cho danh tiếng này.
"Thôi được rồi! Ông cũng đã nhận lỗi chúng tôi cũng không muốn làm lớn chuyện hay truy cứu thêm. "
"Cảm ơn cảm ơn cô! Cho tôi xin lỗi" nói rồi ông ta ráo riết ôm đồ chạy đi.
Lạc Vũ Đình khó nhọc xoay người nói với nhân viên
"Không có gì nữa rồi. Mọi người quay lại làm việc đi"
Sau khi mọi người tản ra về lại vị trí thì người đàn ông kia cũng không thấy đâu! Lạc Vũ Đình nhìn quanh một vòng cũng chẳng thấy dáng người cao ráo ấy. Ngay cả tên cô cũng không hề biết! Anh ta là ma sao? Đi nhanh như vậy à.
Nhưng mà khi nãy quả thực là cô đã mất vài giây để ổn định lại trạng thái của mình. Người đàn ông này sao lại ra tay giúp đỡ cô? Mọi câu hỏi cứ dấy lên trong đầu mà chẳng một ai giải đáp cuối cùng Lạc Vũ Đình cũng đành lắc đầu xua đi. Nếu gặp lại anh chắc chắn cô sẽ cảm ơn một cách đàng hoàng!
Tác giả :
Liễu Mộc Mộc