Cổ Thi Diễm Hậu

Chương 79

Dịch: Tử Linh Lan

***

Lối vào đường hầm trong hoàng thành được mở ở một nơi hẻo lánh, được bao bọc bởi những bụi cây nhỏ ở hai bên. Thời gian không còn nhiều, nếu còn lề mề, Nhuận Ngọc có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Đồng Dao khom xuống, chui vào trong đường hầm. trình độ đào đường hầm của Mặc tướng quân quả là rất tốt, chỉ có vài người mà có thể đào được một đường hầm bằng phẳng như vậy. Tiện tay sờ lên tường, quả nhiên trong lòng đất chỉ toàn cát đá, kẻ hở lớn cực kì, trong lòng đất căn bản không hề có tảng đá nào thành cục, chỉ có vài miếng gạch vụn lẻ tẻ.

Hiện giờ Đồng Dao vẫn mình đầy thương tích, cho dù đã được nghỉ ngơi một thời gian, nhưng vẫn chưa thể phục hồi nhiều. Trong động tối đen như mực, cát đá cứng vậy chà vào làn da khiến nàng đau đến muốn khóc.

Thời gian không còn nhiều nữa, Nhuận Ngọc, Nhuận Ngọc của thiếp – Đồng Dao gấp tới mức muốn khóc thét lên, ra sức bước về phía trước.

Đường hầm có rất nhiều ngã rẽ, chắc chắn Mặc tướng quân đã mất không ít công sức. Đồng Dao đi về hướng có ánh sáng, càng lúc ánh sáng cáng rõ hơn.

“Mặc tướng quân, là Mặc tướng quân phải không?" Đồng Dao cố hạ thấp giọng xuống.

Từ xa vọng lại giọng nói đầy kinh ngạc của Mặc tướng quân: “Thất Công Chúa, sao người lại tới đây, người tới đây làm gì?"

“Sắp ba canh giờ rồi, ta không yên tâm, địa đạo đã đào xong chưa?"

Mặc tướng quân xa sầm mặt, ảo não lắc đầu: “Không viết đất của gian nhà này dùng loại đất gì. Giống như một tảng đá lớn vậy, chắc hẳn đây là nơi để giam hãm tù nhân, dùng để tránh lỡ chúng muốn trốn thoát. Thuộc hạ cứ nghĩ chỉ cần thâm vài canh giờ là có thể thông được, nhưng ai ngờ phía trên tảng đá còn có một tầng đá như đồng đen vậy, làm cách nào cũng không đào được nó, thuộc hạ thật vô dụng!"

Tim Đồng Dao đột nhiên chùng xuống “vậy tính sao?"

“Không sao, cứ từ từ, lưu huỳnh tất cả đã được bố trí xong rồi, đợi đào thông rồi mới kích nổ vậy. Chúng ta ở dưới lòng đất, người của nước Hồng Ngọc không tìm thấy ta, vẫn là rất an toàn. Thất Công Chúa, người yên tâm đi! Quốc vương nước Chư Lương đang ở phía trên này, bọn thuộc hạ nhất định có thể cứu ngài ấy ra!"

Tim Đồng Dao khẽ run lên, làm gì mà đơn giản như vậy! Cho dù Mặc tướng quân không hành động, thì những người ngoài kia đã bắt đầu hành động rồi. Tới khi trời rung đất chuyển, nơi này chính là nơi nguy hiểm nhất. Nhưng mà… Nhẩm tính thì cũng chỉ còn mười phút mà thôi. Mặc tướng quân dẫn những người kia ra ngoài cũng cần có thời gian. Còn đợi thêm nữa thì không chỉ Nhuận Ngọc mà ngay cả đoàn người Mặc tướng quân cũng đều gặp nguy hiểm.

“Mặc tướng quân, hoàng tử bên ngoài gặp chuyện rồi, kêu ngươi lập tức qua đó ngay. Ở đây để ta xem xét xem, đợi ngươi trở lại, ta mới bắt đầu châm hỏa!"

“Hoàng tử xảy ra chuyện sao? Xảy ra chuyện gì?" Mặc tướng quân tức thời hốt hoảng.

“Gặp phải lính của Hồng Ngọc, ta chạy thoát được ra đây, ngài mau mau qua cứu giúp, ta ở đây đợi ngài!"

“Hộ vệ bên cạnh hoàng tử đâu? Làm ăn thế nào không biết?" Mặc tướng quân tức tới nỗi lắc đầu “Công chúa, người đợi ở đây cũng không có ích gì, hay là đi cùng chúng tôi, tôi cũng bảo vệ người được."

“Không cần đâu" Đồng Dao cụp mắt xuống “Không cần, ngài mau đi đi, mau đi đón Vũ Quân, đưa hắn rời khỏi Hồng Ngọc, ta sẽ tới sau, tuyệt đối không có chuyện gì đâu!"

Mặc tướng quân thoáng bàng hoàng “Thất Công Chúa, người có ý gì vậy?"

“Đừng lo chuyện này nữa, ta cũng không rảnh giải thích với ngài" giọng của Đồng Dao bỗng lạnh tanh “Nói chung là ngài bây giờ hãy ra ngoài, đưa Vũ Quân rời khỏi đây, về Cúc Lương"

“Còn người.."

“Đừng phí lời nữa, ta có lý do của ta, mau đi đi.."

“Nhưng mà… Hoàng tử ngài nhất định không đồng ý!"

“Mặc cho ngài dùng cách gì, trói đi cũng được, đánh hôn me cũng được, tóm lại là mau đi đi!"

“Nhưng mà.."

Đồng Dao không khỏi quay đầu lại thét lên “Vũ Quân là nhiếp chính vương của các người, không lẽ ngài muốn hắn chết ở nơi này sao?"

Mặc tướng quân bàng hoàng, hai mắt dường như nghẹn ngào xúc động “vậy được! Thất Công Chúa xin bảo trọng. Chúng ta gặp nhau ở Cúc Lương!

Đồng Dao cố gắng mỉm cười rồi gật đầu.

“Chúng ta đi!" Mặc tướng quân dẫn cả đoàn người nhanh chóng rời khỏi…

Ba canh giờ rồi, Đồng Dao nhìn phiến đá trên đầu, tim gần như vỡ vụn.

“Nhuận Ngọc… Nhuận Ngọc, thiếp đang ở dưới này, chàng có nghe thấy không? Nhuận Ngọc…" Mặc cho Đồng Dao có gõ thế nào vẫn không có phản ứng gì.

“Ai cũng mở miệng ra là mạnh miệng nói không sợ chết, nhưng mà khi cái chết gần cận kề thì ai mà lại không sợ chứ!" Ngô Nhân cười khanh khách mà nhìn Nhuận Ngọc “Chư Lương vương, người sợ chết không? Ta muốn thấy thái độ sợ sệt của ngươi!…"

“Chết?" Nhuận Ngọc nhíu mày, cười “Ta không phải không sợ chết, ta chỉ biết rằng, ngươi sẽ không giết ta như vậy!"

“Hố? ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao? Một tên hoàng đế mất nước, ngươi tưởng ngươi đối với nước Hồng Ngọc ta còn có ý nghĩa gì sao?"

Ngay sau đó một roi, đánh lên bắp tay của Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc nhắm mắt lại, máu tươi bật ra, khiến nụ cười hắn càng thêm đẹp “Ngươi không giết ta, không có liên quan gì tới thân phận ta cả!"

“Chư Lương vương vẫn tự tin như thế sao?"

Nhuận Ngọc nhíu mày, nhìn hắn nói “Bởi vì người chỉ muốn nhìn ta đau khổ mà thôi, nếu như ta chết, ngươi sẽ chẳng còn có gì để xem nữa, đúng không?"

Sắc mặt Ngô Nhân đột nhiên đông cứng lại, đôi tay run rẩy lại đánh thêm một roi “Cái miệng của chưa lương vương này, quả khiến người ta không ưa nổi!"

Nhuận Ngọc không tránh được, trên khuôn mặt lại có thêm một vệt máu. Máu nóng cứ vậy mà chảy xuống, Nhuận Ngọc nhẹ nhàng vuốt xuống, mùi máu tanh nồng xung quanh khiến người mất đi lý trí “Hửm, ngươi hận ta!?"

Huyệt thái dương của Ngô Nhân giựt liên tục.

“Ngươi gen tị với ta, ta có được thứ mà ngươi không có được. Ngươi vĩnh viễn không thể có được!"

Sắc mặt Ngô Nhân đột nhiên tái xanh, nụ cười trên môi cũng không được tự nhiên cho lắm. roi da trên tay hắn cũng cầm không chặt mà rơi xuống đất. từ bên hông rút ra một con dao: “Ghen tỵ ư? Ngô Nhân ta trước nay chưa bao giờ biết ghen tỵ là gì. Nhưng ta muốn ngươi biết rằng, như thế nào là cái chết!"

Nhuận Ngọc cười lạnh “Cho dù ngươi có giết chết ta, ngươi vẫn là không có được. Ngươi đã được định sẵn là thua trong tay ta!"

“Hỗn láo.." Ngô Nhân nhất thời tức điên lên, cúi thấp người, thoáng chốc như con báo xông về phía trước.

Nhuận Ngọc nhắm mắt lại, toàn thân vào trạng thái phòng ngự!

“ẦM" một tiếng, cả động đang bắt đầu rung chuyển. Bắt đầu rồi.. Cuối cùng đã bắt đầu rồi. Lại một tiếng “Ầm" nữa, đất đá xung quanh bắt đầu rơi xuống.

Nước Hồng Ngọc, đi chết đi… Cùng nhau chết thôi…

Nhuận Ngọc, nếu như thiếp phải chết, được ở gần chàng, thiếp cũng cảm thấy hạnh phúc rồi….

Chấn động gần như cục kỳ lớn, dựa vào tình hình hiện tại thì cả đường hầm đã bắt đầu rung chuyển. Nơi tầm mắt Đồng Dao đã bắt đầu có dấu hiệu lay động.

Hoàng thành không kiên cố được bao lâu nữa, chạy không thoát nữa rồi, bản thân không chạy thoát, Nhuận Ngọc cũng không thể chạy thoát…

Hủy diệt nước Hồng Ngọc, hủy diệt nước Hồng Ngọc, để tất cả sinh linh phải ngập trong biển khổ… Nguyền rủa mảnh đất tội lỗi này…

Lồng ngực Đồng Dao như có tiếng gầm của lôi điện, trước mắt đột nhiên biến thành một mảng đỏ tươi. Cả cơ thể dường như không còn thuộc về chính mình nữa. Tay run rẩy, cầm lấy bó đuốc đưa về hướng lưu huỳnh.

Không hề ý thức được nước mắt đã chảy dài trên khuôn mặt, châm lửa, tất cả sẽ không còn lại gì, tất cả đều không còn…

Ngay lúc lửa sắp châm vào lưu huỳnh, đột nhiên có một tiếng động rất lớn, cả đường hầm rung chuyển một hồi. Đồng Dao không cẩn thận, trượt ngã về phía sau. Đang muốn bò dậy, đột nhiên cảm thấy trước mắt có ánh sáng, sáng chói mắt.

Phiến đá phía trên khi nãy do động đất mà đã dịch chuyển, cô có thể dễ dàng lôi ra.

Đồng Dao mở to mắt, Nhuận Ngọc đang ở trước mặt cô! Đang quỳ trước mặt cô, mồ hồ trên người chàng đổ xuống không ngừng. toàn thân toàn là mau và vết thương, trên khuôn mặt cũng toàn những vết roi còn đang rỉ máu. Đồng Dao đau lòng, nhưng hình như những vết thương này đều là thương ngoài da, không thể nguy hiểm tới tính mạng…

Ngô Nhân tay cầm dao cố gắng giữ thăng bằng, hắn đưa lưng về phía Đồng Dao, bị tiếng động ban nãy làm cho hốt hoảng, thoáng chốc vẫn chưa phát hiện ra đang xảy ra chuyện gì.

Thừa lúc hắn đang lơ là, Nhuận Ngọc khẽ lắc mình, đem Đồng Dao từ dưới lòng đất kéo lên, đồng thời quay người đá Ngô Nhân lọt xuống dưới động.

Đồng Dao tiện tay lấy thau lửa trên ghê thảy luôn xuống dưới.

Nghe thấy tiếng Ngô Nhân kêu gào sẽ bò lên, nhưng trượt tay lại rơi xuống sâu hơn nữa. Trong động còn vọng lại tiếng nổ của lưu huỳnh.

“Hoán Vân!…." Ngô Nhân gọi tên cô một cách thảm thiết.

Đồng Dao cau mày “Hoán Vân của ngươi chết rồi, cô ta không có làm trái ý nguyện của ông!"

Sau đó nhìn khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc của Ngô Nhân, cùng với vẻ tuyệt vọng.

Nhuận Ngọc đứng một bên, nghe Đồng Dao nói những lời này, cau mày lại, thần thái có chút gì đó kì lạ.

“Nhuận Ngọc, chạy mau chạy mau …… Sắp nổ rồi!"

Bốn bức tường bị chấn động là tạo thành lỗ to, Nhuận Ngọc ôm trọn Đồng Dao bay vội ra ngoài.

Mắt đất trong gian phòng rung chuyển dữ dội, xung quanh lại là màu đỏ tươi của lửa, hủy rồi… Nước Hồng Ngọc bị hủy rồi… Đồng Dao mỉm cười, Ôn Ngọc ta xem như đã giúp cô hoàn thành tâm nguyện rồi. Ngẩng đầu nhìn Nhuận Ngọc đang ra sức chạy, mồ hôi đầy đầu, cô thấy rất đau lòng.

Nơi này sắp sửa bị nổ tung rồi, không thể nào chạy thoát khỏi đây được.

Nhuận Ngọc cúi đầu hôn nhẹ lên trán của Đồng Dao. Giống như đang cổ vũ, lại giống như đang an ủi.

Nước mắt đã ướt đẫm đôi mắt của Đồng Dao. Ôn Ngọc, ta đã giúp cô báo thù rồi, cô trên trời có linh thiêng thì hãy phù hộ em cô đi, đừng để chàng phải chết. Cô cứu Nhuận Ngọc đi…

Một khối khi nóng cuộn ngay sau, hai người nhất thời bị đẩy ra ngoài, xị xoáy vào một mảng toàn màu đỏ. Toàn thân như bay lên trời, rõ ràng đang lơ lửng ngay giữa trời. Xung quanh là những đám mây đen đỏ, Nhuận Ngọc không thể không cảnh giác quan sát mọi thứ, nắm chặt lấy tay của Đồng Dao.

Trong đâu Đồng Dao đột nhiên vang lên một giọng nói trang nghiêm, khiến cô phải ôm lấy đầu kêu la đau khổ.

“Đồng Dao, nàng sao vậy? Đừng dọa ta mà!"

Nhuận Ngọc lay người cô, từ người cô từ từ xuất hiện ra hình bóng của một cô gái, một người rất quen thuộc.

Đồng Dao nhìn cô cười nhẹ “Cô ra rồi sao, tới cứu Nhuận Ngọc có đúng không?"

Cái bóng đó dần dần hiện rõ thành hình người, mặc một chiếc đầm dài màu trắng, tóc bay lất phất. Trên mặt đeo chiếc mặt nạ quỷ màu xanh ngọc, giống như quái vật đang bò trên mặt cô vậy.

“Ngươi là? Ôn Ngọc?" Nhuận Ngọc gần như không tin vào mắt mình.

Mặt nạ từ từ biến mất, nhìn thấy gương mặt xanh xao, ánh mắt đục ngầu, đôi môi tím ngắt, trên da toàn những đốm đỏ như máu.

Khuôn mặt này xuất hiện, khiến Nhuận Ngọc hít phải hơi lạnh, chỉ biết đứng trơ toàn thân run nhẹ: “Tỷ tỷ… Sao lại có thể? Sao lại…"

“Đệ đệ của ta," Ôn Ngọc khẽ lắc đầu: “Ta bị dùng độc độc chết, ta bị ép phải chôn cùng… Bộ dạng tỷ tỷ ghê lắm phải không?"

“Tỷ tỷ?" Nhuận Ngọc lắc đầu, kinh động này khiến cho nước mắt của anh không ngừng chảy ra. Ngay cả bản thân cũng không hề biết.

Lông my Ôn Ngọc dần dần hiện rõ, khuôn mặt chết chóc kia như đang dần đần hồi sắc. Từng chút từng chút hồi phục dung mạo. chỉ có làn da là vẫn trắng toác, trên má chảy hai dòng nước mắt: “Nhuận Ngọc."

“Tỷ tỷ, không phải tỷ đã…"

“Phải. Ta đã chết. Chết lâu lắm, lâu lắm rồi. Thời gian dài vậy đệ có quên ta không?"

“Quên sao được?" Nhuận Ngọc nói: “Đệ mãi mãi cũng không thể quên tỷ được!"

“Đệ đệ yêu quý nhất của ta. Haiz… Phụ vương, vì muốn hòa hảo với nước Hồng Ngọc, đã đem ta gả làm thê cho lão hoàng đế. Ai ngờ ngày ta xuất giá cũng chính là ngày lão hoàng đế đó chết. Ta ngay cả mặt của tên hoàng đế đó còn không được thấy, vậy mà nước Hồng Ngọc đó lại bắt ta phải chôn cùng. Tỷ tỷ chết rất đau khổ, linh hồn hoảng loạn không yên ổn ngày nào, không thể an nghỉ."

“Tỷ tỷ…" Nhuận Ngọc với vẻ mặt đầy đau khổ: “Đệ không cứu được tỷ."

“Nước Hồng Ngọc đã nguyền rủa linh hồn của ta. Đem chiếc mặt nạ quỷ bằng đá kia đặt trên mặt ta. Ta đem theo oán khí không tài nào đầu thai, thi thể không được phát hiện, ta bị nhốt nơi tối tăm ngột ngạt!"

Đồng Dao nhớ lại tình hình lúc tìm thấy cỗ quan bằng đá kia… trên thạch quan khắc những chữ như nguyền rủa…

“Là bọn họ đã tìm được thi hài của ta" Ôn Ngọc chỉ Đồng Dao, “Bốn ngàn năm sau, thi thể của tỷ tỷ cuối cũng cũng được thấy mặt trời, chính nàng ta đã nhặt được miếng bạch ngọc của tỷ."

Đồng Dao nhắm mắt lại, nhớ lại, lúc đó lượm được miếng ngọc trong khe suối, thì ra là của Ôn Ngọc công chúa. Hôm đó đang cầm miếng ngọc lên xem, thì miếng ngọc bội đột nhiên biến thành tro bụi mà biến mất. Bản thân vốn dĩ thấy rất kì lạ, không biết có phải do thần kinh suy nhược không. Thì ra là lúc đó, cơ thể của cô đã bị Ôn Ngọc hoàn toàn khống chế.

“Nàng ấy?" Nhuận Ngọc mở to đôi mắt, “Bốn ngàn năm sau nàng ấy tìm thấy bạch ngọc của tỷ? Nhưng nàng ấy là sát thủ của nước Hồng Ngọc mà?"

“Ta vẫn một mực nói với chàng rằng ta không phải là thất công chua, càng không có giết chết phụ thân chàng." Đồng Dao cười bất lực.

“Tên nàng ấy là Đồng Dao" Ôn Ngọc lắc nhẹ đầu: “Mượn sức mạnh của bạch ngọc, ta đã dùng sức mạnh của ý niệm mình, cộng với sức mạnh trên cơ thể Đồng Dao, muốn mượn tay nàng ấy, giúp ta mà báo thù."

Nhuận Ngọc đột nhiên ngây ngốc, ngẩn ra một đống: “Vậy có nghĩa là, nàng ấy thật sự không phải Thất Công Chúa, vậy sao nàng ấy lại biến thành…"

“Kẻ giết chết phụ hoàng, gọi là Hoán Vân, là cao thủ hạ động của nước Hồng Ngọc." Ôn Ngọc nhìn Nhuận Ngọc, từ tốn nói: “Hôm ấy, lúc phụ hoàng qua đời, Hoán Vân cũng đã tự kết liễu bằng độc."

“Cái gì?"

“Hoán Vân có hình dáng gần giống với Đồng Dao, tời khắc mà cô ta chết, ta đã đem linh hồn của Đồng Dao nhập vào thể xác cô ta."

Nhuận Ngọc nghe xong những lời này, vẫn cứ ngơ ngẩn đứng yên tại chỗ, kinh hãi tới nói không nói thành lời.

Ôn Ngọc khẽ thở dài, lắc đầu. Đồng Dao ôm lấy Nhuận Ngọc vào lòng, cảm nhận được hơi ấm của chàng, dần dần cảm thấy ý thức từ từ mất đi. Chỉ cần được ở bên cạnh Nhuận Ngọc… So với thứ gì cũng không bằng…

“Nói vậy, nàng ấy không phải hung thủ giết phụ hoàng, kẻ giết phụ hoàng ngày hôm ấy cũng đã chết rồi? Đồng Dao chính là cô gái đã bị tỷ tỷ mang về đây từ mấy ngàn năm sau?"

Ôn Ngọc gật gật đầu.

Nhuận Ngọc nhìn ánh mắt của Đồng Dao ngày càng phức tạp, đột nhiên cảm thấy mình sao mà ngu ngốc như vậy. Tính tình của nàng và vị Thất Công Chúa kia vốn không giống nhau, vả lại nàng không hề biết chữ Chư Lương. Trong mơ nàng vẫn hay nói mơ nhiều lần phải hủy diệt nước Hồng Ngọc, nàng đã nhiều lần nói với hắn rằng nàng không có giết phụ hoàng hắn.

Nhiều điểm nghi hoặc như vậy, vậy mà hắn chưa một lần thử giải thích. Ý nghĩ báo thù cho phụ hoàng đã lu mờ con mắt hắn, cho nên chỉ biết tìm cách tổn thương nàng, làm nhục nàng thậm chí còn muốn giết chết nàng…

Đột nhiên phát hiện ra bản thân lại buồn cười đến vậy, trong mắt lúc nào cũng hiểu lầm nàng, trách lầm nàng. Nàng ngậm đắng nuốt cay vẫn cố gắng chịu đựng.

Kẻ thù vốn giết phụ hoàng, lại trở thành người cứu vớt linh hồn của Ôn Ngọc…

“Hoán Vân không phải Thất Công Chúa, Đồng Dao là Đồng Dao…" Đồng Dao mơ mơ hồ hồ cười yếu ớt…

“Xin lỗi, xin lỗi… ta…" Nhuận Ngọc gần như nghẹn ngào, không có từ ngữ nào diễn tả được cảm xúc đang dâng trào trong lòng.

“Không sao.."

Nhuận Ngọc cười với Đồng Dao: “Ta biết, nàng là Đồng Dao, nàng là nữ nhân ta yêu tương nhất!"

Đồng Dao ôm lấy cổ của Nhuận Ngọc, nụ cười nhợt nhạt.

“Tỷ tỷ, tỷ sao lại không sớm nói với đệ những thứ này?/ Nếu như sớm biết, đệ sẽ không.. sẽ không…"

Ôn Ngọc nhẹ nhàng lắc đầu: “Hồng Ngọc không bị hủy, lời nguyền chiếc mặt nạ sẽ vẫn còn. Ta dựa vào sức mạnh của miếng bạch ngọc, cũng chỉ có thể ẩn náu trong tim Đồng Dao, cũng chỉ có nàng ấy mới nghe thấy tiếng nói của ta, chịu sự khống chế của ta! Ta không có cách nào nói chuyện với đệ được…"

“Đa tạ tỷ tỷ đã nói cho đệ biết những chuyện này." Nhuận Ngọc ngẩn đầu lên, phục hồi được thần trí: “Tỷ tỷ có giúp bọn đệ thoát khỏi nơi này không?"

Ôn Ngọc nhíu nhẹ cặp mày: “Đệ đệ, bạch ngọc trấn hồn có thể giúp tỷ chuyển sinh!"

Nhuận Ngọc ngây ra: “Là ý gì?"

“Trong tay Đồng Dao có miếng bạch ngọc trấn hồn của đệ"

“Tỷ tỷ muốn chuyển sinh? Chuyển thế nào?"

Ôn Ngọc lạnh mặt lại, chỉ vào Đồng Dao.

Nhuận Ngọc toàn thân đông cứng, trong lòng có dự cảm chẳng lành: “Tỷ tỷ, xin người nói rõ."

Ôn Ngọc không nói gì, nhìn Nhuận Ngọc rất lâu rồi nói: “Ta là tỷ tỷ của đệ, đệ là đệ đệ yêu quý nhất của ta, tỷ tỷ nếu như được sống, đệ có muốn không?"

Nhuận Ngọc mím chặt môi, không nói lời nào. Ôn Ngọc có thể sống lại, hắn đương nhiên rất muốn, nhưng nếu như vậy chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất đắt, Nhuận Ngọc sợ rằng, cái giá này, bản thân không thể chịu đựng được.

Thấy Nhuận Ngọc không nói gì, ô ngọc có chút nóng vội: “Đệ đệ, chỉ cần đệ ép linh hồn nàng ấy ra khỏi cơ thể, ta có thể chuyển sinh."

“Ép ra khỏi cơ thể?"

“Chính là giết nàng ấy!"

Nhuận Ngọc như hớp phải luồng hơi lạnh, trân mắt nhìn Đồng Dao không chớp. Đồng Dao đã mê man mà nhắm chặt mắt, khóe miệng vẫn đang nở nụ cười…

“Nhuận Ngọc, đệ là người mà ta yêu thương nhất, không lẽ đệ không muốn tỷ tỷ sống lại sao?"

Nhuận Ngọc mở to mắt đứng đó, biểu hiện nỗi khổ không thành lời.

“Nhuận Ngọc, tỷ muốn sống, muốn được sống cùng đệ, Nhuận Ngọc…" Nước mắt Ôn Ngọc cứ thế mà tuôn ra, khẩn trương nắm chặt hai bàn tay.

Đôi mắt Nhuận Ngọc vẫn đang chớp, hắn đang im lặng. qua một hồi lâu, cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu: “Hồng Ngọc đã bị hủy diệt, đại thù của tỷ cũng đã được báo, không còn chịu sự ràng buộc của lời nguyền nữa."

“…."

“Tỷ đi đầu thai đi"

“Nhuận Ngọc… Ngươi..?"

“Tỷ đã chết rồi, nhưng Đồng Dao nàng ấy vẫn còn sống."

“Nhuận Ngọc…."

“Tỷ tỷ…. xin lỗi ….. Nhuận Ngọc xin lỗi tỷ! đệ yêu nàng ấy!"

“Nhuận Ngọc, đệ không cần tỷ tỷ nữa sao? Tỷ là người thân duy nhất của đệ đấy!"

“Xin lỗi – Nhuận Ngọc xin lỗi tỷ, đệ yêu nàng ấy, yêu nàng ấy!"

Trong mắt Ôn Ngọc chảy ra những tia máu đỏ tươi, giống như ngũ quan (năm giác quan) đều đang run rẩy trong biển lửa….

—————

Tử Linh Lan: chưa bao giờ dịch cái truyện một chương mà nó dài hàng… thế kỷ thế lày.. công nhận bạn Cỏ trâu thiệt… tại hạ ái mộ, ái mộ…

cộng đồng đọc xong cho xin like cái cho cái nhiệt tình của Cỏ trong thời gian qua. then kiu nhá nhá…
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại