Cổ Thi Diễm Hậu
Chương 7
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Chỉnh sửa: nhoclubu
***
Cả đêm hôm qua, Đồng Dao ngủ không ngon, miệng vết thương và khuôn mặt đến giờ vẫn còn đau nhức. Vừa trở lại lều mới ngủ không lâu, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu to: “Ra ngoài—"
“Âm hồn không tan." Đồng Dao vừa nghe thấy giọng Nhuận Ngọc, vội vàng đội mũ, khập khiễng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi lều, đã thấy Nhuận Ngọc mặc bộ áo giáp đỏ ngồi trên lưng ngựa. Bên cạnh hắn lại có thêm một cô gái, cô gái kia mặc một bộ y phục màu xanh nước biển, vóc người cao gầy mỏng manh, làn da trắng nõn, rất có khí chất. Cô ta cưỡi một con ngựa màu đen, ở bên cạnh Nhuận ngọc.
Đồng Dao nhìn cô gái này, còn Nhuận Ngọc thì nhìn Đồng Dao. Đồng Dao hoàn hồn, tiếp xúc với ánh mắt của Nhuận Ngọc qua lớp mạng che mặt, trong lòng kinh ngạc.
Nhuận Ngọc nhìn cơ thể Đồng Dao từ trên xuống dưới. Bỏ đi bộ đồ dân thường, bộ y phục màu tím kia phác thảo nên thân hình cô giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không sứt mẻ.
Ánh mắt Nhuận Ngọc vô cùng sắc bén khiến Đồng Dao cảm thấy bầu không khí xung quanh hơi loãng, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Nhìn một lúc, Nhuận Ngọc đột nhiên nói: “Bây giờ đi săn, mười hai kỵ binh dùng thử mũi tên mới, ngươi cũng đi cùng." Nói xong liền điều khiển con ngựa màu mận đỏ đi trước dẫn đường. Cô gái kia liếc nhìn Đồng Dao một cái, liền bám gót theo sau.
Đồng Dao nhìn cô gái bên cạnh hắn, cô ta là ai? Là vợ hắn à?
Đột nhiên Đồng Dao lắc đầu mỉm cười, thời đại này ngay cả họ hàng gần cũng có thể kết hôn, huống chi là lấy nhiều vợ, vả lại Nhuận Ngọc là hoàng tử…
Điên à, cô đang nghĩ cái gì vậy, Nhuận Ngọc có mấy vợ liên quan gì đến cô?
Lúc này, một cung thủ dắt tới cho cô một con ngựa, Đồng Dao lập tức đăm chiêu.
Người cung thủ ở bên cạnh nhìn ra sự lúng túng của cô, thế là hắn đưa tay nhấc cô lên. Đồng Dao không giỏi cưỡi ngựa, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì.
Cuối cùng Đồng Dao cũng hiểu kỵ binh chân chính, cung thủ dũng mãnh là như thế nào. Mười hai kỵ binh, ở trong cuộc săn bắn, bất kể là rắn độc hay thú dữ, chỉ cần Nhuận Ngọc ra lệnh một tiếng, mười hai mũi tên bắn ra, nhất định toàn bộ đều trúng mục tiêu là đầu của con mồi, điều không thể nghi ngờ gì là con mồi chắc chắn phải chết.
Trong lòng Đồng Dao thầm sợ hãi, lần trước may mắn là mười hai cung thủ không bắn về phía mình cùng một lúc, bằng không đoán chừng ngay cả được toàn thây cũng không thể.
“Lực sát thương của mũi tên này có lợi hại như lời ngươi nói không?" Nhuận Ngọc nhìn gốc cây cổ thụ mới bị bắn thủng.
Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn xung quanh: “Đồng Dao… Ngươi ở đâu?"
“Dân nữ ở đây, ở đây…" Vẻ mặt Đồng Dao thống khổ lắc lắc dây cương muốn hướng qua phía Nhuận Ngọc, nhưng con ngựa hoàn toàn không đếm xỉa tới cô, tự nó đi về hướng bên cạnh, bây giờ còn cố tình cúi đầu ăn cỏ.
Nhuận Ngọc nhìn bộ dạng xấu hổ của Đồng Dao, đưa tay đặt lên miệng thổi một tiếng. Con ngựa kia lập tức hí vang, chạy về phía Nhuận Ngọc.
Đồng Dao mất thăng bằng, chân lại không dùng sức được, hét lên một tiếng, ngã từ trên lưng ngựa xuống. Mắt thấy đầu sắp cắm xuống đất, miệng chắc chắc sẽ gặm bùn, bỗng nhiên một cánh tay rắn chắc chèn qua eo ôm lấy cô, sau đó dùng sức nhấc lên. Đồng Dao xoay người một cái, ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Đồng Dao cúi đầu nhìn, thấy mình đang ngồi trước người Nhuận Ngọc, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Hai tay Nhuận Ngọc kéo dây cương, giống như đang ôm lấy cô. Mùi hoa quế thoang thoảng toả ra từ cơ thể của Nhuận Ngọc, trong đầu Đồng Dao nhất thời trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm giác được ở bên cạnh có một ánh mắt sắc bén phóng tới cô, Đồng Dao thoáng bừng tỉnh. Theo tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy cô gái bên cạnh Nhuận Ngọc lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Cô gái này đang ghen… Con gái chỉ có khi ghen mới có ánh mắt như thế.
“Đa tạ… Dân nữ sẽ quay lại ngựa của mình ngay."
“Đừng cưỡi ngựa nữa, ngồi yên ở đây đi, đừng làm chậm trễ hành trình." Nói xong Nhuận Ngọc điều khiển ngựa, dẫn đầu hành tìm kiếm mục tiêu săn bắn mới.
Đồng Dao chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Đúng là một ngày gian nan mà…
Liên tục mấy ngày, đội cung tiễn không ngừng thực hành với mũi tên mới, càng dùng càng quen tay, mọi người đều công nhận khả năng cải thiện binh khí của Đồng Dao, cũng nới lỏng cảnh giác đối với cô. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, căn bản không có khả năng trốn khỏi khu săn bắn.
Từ ngày đó về sau, Đồng Dao không thấy cô gái mặc váy xanh bên cạnh Nhuận Ngọc nữa, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy một cô gái khác.
Tên của cô ấy là Nghê Sắc, da hơi ngâm, thân hình khoẻ khoắn, vô cùng xinh đẹp. Vừa nhìn đã thấy đang ở giai đoạn yêu đương nồng cháy với Nhuận Ngọc, khi nhìn thấy Nhuận Ngọc, trong mắt đều là mùa xuân. Cô ấy thường cưỡi ngựa vào khu săn bắn, quấn quít lấy Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc lúc nào cũng cười, không trách mắng, chắc chắn là vô cùng yêu thương cô ấy.
Haizzz… Diện mạo của Nhuận Ngọc vô cùng anh tuấn, bất luận là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào mà đứng trước mặt hắn, cũng phải mất đi hào quang. Đồng Dao thở dài thườn thượt, xem ra Nghê Sắc không giống như sủng thiếp của Nhuận Ngọc, ngược lại Nhuận Ngọc giống một nam sủng hơn, vẻ đẹp này quả thực có khả năng hại nước hại dân mà…
Đồng Dao suy nghĩ, nhất định gần đây có bố trí chỗ ở cho sủng thiếp của Nhuận Ngọc đi theo. Có vài đêm, Nhuận Ngọc không về lều ngủ, có lẽ phải đi sang bên kia… Đồng Dao thở dài, chợt lắc đầu thật mạnh, thở dài cái gì hả, việc đó đâu có liên quan gì đến cô!
Ở trên giường, Đồng Dao lăn qua lăn lại, vết thương trên đùi cơ bản đã liền, gương mặt cũng không còn nóng nữa, chạm tay vào thì cảm thấy hơi cưng cứng.
Con đường kế tiếp nên đi như thế nào… Còn có thể quay trở về không? Kể lại mọi chuyện cho giáo sư Lưu biết, tin rằng nhất định thầy sẽ tưởng cô bị điên!
Trằn trọc, thật vất vả mới ngủ được, nhưng lại có cảm giác càng lúc càng ngột ngạt…
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc…
Ý thức của Đồng Dao đã tan rã, đành phải nói theo tiếng nói ở trong mơ kia: “Ta biết rồi… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Ta muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc…"
Cho ngươi mượn tay, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, toàn bộ linh hồn sẽ chết trong thống khổ…
“Ta muốn tất cả linh hồn phải chết trong thống khổ… “
Làm cho hận thù của ta tràn ngập linh hồn ngươi, làm cho lời nguyền của ta xuyên qua suy nghĩ của ngươi…
“Ta hận nước Hồng Ngọc, ta nguyền rủa nước Hồng Ngọc…"
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt hoàn toàn…
“Ta nhất định phải huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt tất cả…"
Đồng Dao lại nảy lên hệt như lò xo, vỗ ngực há miệng thật to để hít thở.
Không biết… Không biết vì sao, mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, lồng ngực cô sẽ tràn đầy sự căm phẫn sâu sắc. Cô muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc, cô nhất định phải khiến mỗi người dân của nước Hồng Ngọc chết trong thống khổ… Cô muốn giết chết bọn họ!
Hiện tại thân thể này là của thất công chúa nước Hồng Ngọc, chỉ cần có thể trở về nước Hồng Ngọc, có lẽ cô sẽ có cơ hội.
Đồng Dao từ từ nheo mắt lại, trước mắt phải lập tức rời khỏi nước Chư Lương, nhưng mười hai kỵ binh đều là cao thủ, thêm một người khôn ngoan như Nhuận Ngọc, cô không có khả năng thoát được! Cô nhất định phải nghĩ ra cách để bọn họ tín nhiệm cô hơn nữa, mới có thể lơ là cảnh giác với cô…
Mấy ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Nhuận Ngọc sẽ dẫn theo cung thủ đi sâu vào trong rừng. Dẫn dần, Đồng Dao cảm thấy kỳ lạ, đây thoạt nhìn không giống hoạt động săn bắn đơn thuần.
Mười hai kỵ binh vừa tiến vào rừng, liền giống như biến thành… thần chết! Tất cả bọn họ hạn chế phát ra tiếng động, chỉ hành động theo động tác tay của Nhuận Ngọc.
Chỉ cần Nhuận Ngọc vung tay lên, mười hai mũi tên lập tức bắn trúng mục tiêu.
Xem ra, bọn họ đến chỗ này, không phải để săn bắn, nhất định là để tàn sát. Khắp nơi đều là máu tươi, tiếng động vật kêu gào thảm thiết và xác chết lạnh lẽo. Nhưng đội cung tiễn không mang theo chiến lợi phẩm của mình, chỉ yên lặng xoay người tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Mỗi lần Nhuận Ngọc xuất phát đều mang cô đi, nhưng hoàn toàn không nói câu nào với cô. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mấy lần Đồng Dao khó chịu muốn nôn, nhưng phải cố nhịn.
Nhuận Ngọc hạ thấp tầm mắt, ánh mắt lạnh thấu xương. Nhẹ nhàng khoát tay, mười hai mũi tên bay ra, sau đó lại là tiếng kêu gào của một loài động vật.
Trái tim Đồng Dao co rút.
Đây đã là con vật thứ ba mươi bảy của buổi sáng hôm nay. Đó là một con sói xám, trên đầu cắm mười hai mũi tên, ngã vào giữa bụi cỏ.
Dạ dày Đồng Dao lại quặn lên một hồi…
Nhuận Ngọc kéo dây cương, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu mới.
Ngay lúc hắn xoay người, một bóng đen từ bên cạnh nhảy ra như tia chớp lao tới cổ hắn. May mà Nhuận Ngọc phản ứng nhanh, quay phắt người lại, giương cung bắn một mũi tên.
“Phịch" một tiếng, bóng đen rớt xuống đất, là một con sói cái màu xám bạc.
Đồng Dao túm chặt cổ áo.
Chó sói là động vật trung thành với chế độ một vợ một chồng, chắc hẳn lúc nãy Nhuận Ngọc đã bắn chết chồng nó. Nó hận tới phát điên, mới có thể bất thình lình lao tới mạo hiểm tấn công.
Mũi tên của Nhuận Ngọc xuyên qua bụng con sói cái, máu chảy ra, nhưng không chết ngay. Ngực nó phập phồng lên xuống, nhe nanh ra.
Nhuận Ngọc nhắm vào mắt nó, nhưng lại bắn trúng bụng nó. Hắn có vẻ không hài lòng, vẻ mặt giận dữ, lại giương cung nhắm vào đầu con sói cái.
Đôi mắt nâu của con sói cái nhìn thẳng đến xác con sói đực, tình cảm nguyên thủy mãnh liệt này khiến Đồng Dao không thể chịu đựng được.
“Thủ lĩnh…"
Tâm trạng của Nhuận Ngọc vốn không tốt, sự yên tĩnh đột nhiên bị Đồng Dao phá vỡ, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Đồng Dao, trong mắt hiện lên vài phần hung ác, khiến toàn thân Đồng Dao lạnh run.
“Dân nữ muốn nói, vừa rồi không phải do tài bắn cung của thủ lĩnh không tốt, chỉ là cung tên này vẫn còn thiếu một thứ." Đồng Dao thận trọng nhìn hắn, từng lời nói ra vô cùng cẩn trọng.
Nhuận Ngọc nheo mắt, chậm rãi hạ cung xuống.
Đồng Dao không dám ngừng lại: “Xuất hiện chuyện như vừa rồi, là do hướng bắn của thủ lĩnh bị lệch. Chỉ cần ở giữa thân cung, trang bị thêm một dụng cụ ngắm bắn là có thể giảm bớt sai sót."
“Nói tiếp đi."
“Hiện tại cách ngắm của người, trên cơ bản là dựa vào kinh nghiệm từ trước tới nay và cảm giác chắn chắn, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng của yếu tố bên ngoài sinh ra sai sót. Nếu có dụng cụ ngắm ở trên cung, dùng dụng cụ ngắm này nhắm ngay mục tiêu sau đó bắn tên, xác suất sai sót sẽ được giảm tới mức thấp nhất."
Nhuận Ngọc mím chặt môi, như đang cân nhắc cái gì đó.
Đồng Dao ngay cả thở cũng không dám thở mạnh…
“Quay về doanh trại."
Nhuận Ngọc nói một câu đơn giản, chậm rãi xoay người.
Đồng Dao đè ngực, thở phào nhẹ nhõm. Đảo mắt nhìn con sói cái, than ôi… Còn chút hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn không cứu được.
Đồng Dao lắc đầu đành chịu, đi ngang qua bọn chúng. Cho dù là dã thú, còn làm được như vậy với đối phương, còn hơn con người, tốt hơn rất nhiều. Nhuận Ngọc ở phía trước đột nhiên dừng ngựa, chậm rãi quay đầu lại, rút ra một mũi tên, lại nhắm vào đầu con sói cái kia…
“Thủ lĩnh!" Đồng Dao hoảng hốt.
Nhuận Ngọc chậm rãi kéo cung.
“Thủ lĩnh, nó sắp chết rồi… Cần gì phải…"
Nhuận Ngọc liếc Đồng Dao một cái, sắc mặt cô tái nhợt.
Một tên phóng ra, cắm thẳng vào mắt con sói cái. Đồng Dao cắn môi nhắm chặt hai mắt, trong miệng nếm phải mùi máu tươi nhàn nhạt.
Chỉnh sửa: nhoclubu
***
Cả đêm hôm qua, Đồng Dao ngủ không ngon, miệng vết thương và khuôn mặt đến giờ vẫn còn đau nhức. Vừa trở lại lều mới ngủ không lâu, lại nghe thấy bên ngoài có người kêu to: “Ra ngoài—"
“Âm hồn không tan." Đồng Dao vừa nghe thấy giọng Nhuận Ngọc, vội vàng đội mũ, khập khiễng đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi lều, đã thấy Nhuận Ngọc mặc bộ áo giáp đỏ ngồi trên lưng ngựa. Bên cạnh hắn lại có thêm một cô gái, cô gái kia mặc một bộ y phục màu xanh nước biển, vóc người cao gầy mỏng manh, làn da trắng nõn, rất có khí chất. Cô ta cưỡi một con ngựa màu đen, ở bên cạnh Nhuận ngọc.
Đồng Dao nhìn cô gái này, còn Nhuận Ngọc thì nhìn Đồng Dao. Đồng Dao hoàn hồn, tiếp xúc với ánh mắt của Nhuận Ngọc qua lớp mạng che mặt, trong lòng kinh ngạc.
Nhuận Ngọc nhìn cơ thể Đồng Dao từ trên xuống dưới. Bỏ đi bộ đồ dân thường, bộ y phục màu tím kia phác thảo nên thân hình cô giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ không sứt mẻ.
Ánh mắt Nhuận Ngọc vô cùng sắc bén khiến Đồng Dao cảm thấy bầu không khí xung quanh hơi loãng, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Nhìn một lúc, Nhuận Ngọc đột nhiên nói: “Bây giờ đi săn, mười hai kỵ binh dùng thử mũi tên mới, ngươi cũng đi cùng." Nói xong liền điều khiển con ngựa màu mận đỏ đi trước dẫn đường. Cô gái kia liếc nhìn Đồng Dao một cái, liền bám gót theo sau.
Đồng Dao nhìn cô gái bên cạnh hắn, cô ta là ai? Là vợ hắn à?
Đột nhiên Đồng Dao lắc đầu mỉm cười, thời đại này ngay cả họ hàng gần cũng có thể kết hôn, huống chi là lấy nhiều vợ, vả lại Nhuận Ngọc là hoàng tử…
Điên à, cô đang nghĩ cái gì vậy, Nhuận Ngọc có mấy vợ liên quan gì đến cô?
Lúc này, một cung thủ dắt tới cho cô một con ngựa, Đồng Dao lập tức đăm chiêu.
Người cung thủ ở bên cạnh nhìn ra sự lúng túng của cô, thế là hắn đưa tay nhấc cô lên. Đồng Dao không giỏi cưỡi ngựa, nhưng cũng chỉ có thể kiên trì.
Cuối cùng Đồng Dao cũng hiểu kỵ binh chân chính, cung thủ dũng mãnh là như thế nào. Mười hai kỵ binh, ở trong cuộc săn bắn, bất kể là rắn độc hay thú dữ, chỉ cần Nhuận Ngọc ra lệnh một tiếng, mười hai mũi tên bắn ra, nhất định toàn bộ đều trúng mục tiêu là đầu của con mồi, điều không thể nghi ngờ gì là con mồi chắc chắn phải chết.
Trong lòng Đồng Dao thầm sợ hãi, lần trước may mắn là mười hai cung thủ không bắn về phía mình cùng một lúc, bằng không đoán chừng ngay cả được toàn thây cũng không thể.
“Lực sát thương của mũi tên này có lợi hại như lời ngươi nói không?" Nhuận Ngọc nhìn gốc cây cổ thụ mới bị bắn thủng.
Đột nhiên hắn quay đầu lại nhìn xung quanh: “Đồng Dao… Ngươi ở đâu?"
“Dân nữ ở đây, ở đây…" Vẻ mặt Đồng Dao thống khổ lắc lắc dây cương muốn hướng qua phía Nhuận Ngọc, nhưng con ngựa hoàn toàn không đếm xỉa tới cô, tự nó đi về hướng bên cạnh, bây giờ còn cố tình cúi đầu ăn cỏ.
Nhuận Ngọc nhìn bộ dạng xấu hổ của Đồng Dao, đưa tay đặt lên miệng thổi một tiếng. Con ngựa kia lập tức hí vang, chạy về phía Nhuận Ngọc.
Đồng Dao mất thăng bằng, chân lại không dùng sức được, hét lên một tiếng, ngã từ trên lưng ngựa xuống. Mắt thấy đầu sắp cắm xuống đất, miệng chắc chắc sẽ gặm bùn, bỗng nhiên một cánh tay rắn chắc chèn qua eo ôm lấy cô, sau đó dùng sức nhấc lên. Đồng Dao xoay người một cái, ngồi vững vàng trên lưng ngựa.
Đồng Dao cúi đầu nhìn, thấy mình đang ngồi trước người Nhuận Ngọc, khuôn mặt bỗng chốc đỏ bừng. Hai tay Nhuận Ngọc kéo dây cương, giống như đang ôm lấy cô. Mùi hoa quế thoang thoảng toả ra từ cơ thể của Nhuận Ngọc, trong đầu Đồng Dao nhất thời trống rỗng.
Đột nhiên cô cảm giác được ở bên cạnh có một ánh mắt sắc bén phóng tới cô, Đồng Dao thoáng bừng tỉnh. Theo tầm mắt nhìn lại, chỉ thấy cô gái bên cạnh Nhuận Ngọc lập tức quay đầu đi chỗ khác.
Cô gái này đang ghen… Con gái chỉ có khi ghen mới có ánh mắt như thế.
“Đa tạ… Dân nữ sẽ quay lại ngựa của mình ngay."
“Đừng cưỡi ngựa nữa, ngồi yên ở đây đi, đừng làm chậm trễ hành trình." Nói xong Nhuận Ngọc điều khiển ngựa, dẫn đầu hành tìm kiếm mục tiêu săn bắn mới.
Đồng Dao chỉ cảm thấy da đầu ngứa ngáy.
Đúng là một ngày gian nan mà…
Liên tục mấy ngày, đội cung tiễn không ngừng thực hành với mũi tên mới, càng dùng càng quen tay, mọi người đều công nhận khả năng cải thiện binh khí của Đồng Dao, cũng nới lỏng cảnh giác đối với cô. Dù sao cô cũng chỉ là một cô gái, căn bản không có khả năng trốn khỏi khu săn bắn.
Từ ngày đó về sau, Đồng Dao không thấy cô gái mặc váy xanh bên cạnh Nhuận Ngọc nữa, nhưng lại thường xuyên nhìn thấy một cô gái khác.
Tên của cô ấy là Nghê Sắc, da hơi ngâm, thân hình khoẻ khoắn, vô cùng xinh đẹp. Vừa nhìn đã thấy đang ở giai đoạn yêu đương nồng cháy với Nhuận Ngọc, khi nhìn thấy Nhuận Ngọc, trong mắt đều là mùa xuân. Cô ấy thường cưỡi ngựa vào khu săn bắn, quấn quít lấy Nhuận Ngọc. Nhuận Ngọc lúc nào cũng cười, không trách mắng, chắc chắn là vô cùng yêu thương cô ấy.
Haizzz… Diện mạo của Nhuận Ngọc vô cùng anh tuấn, bất luận là mỹ nhân tuyệt sắc cỡ nào mà đứng trước mặt hắn, cũng phải mất đi hào quang. Đồng Dao thở dài thườn thượt, xem ra Nghê Sắc không giống như sủng thiếp của Nhuận Ngọc, ngược lại Nhuận Ngọc giống một nam sủng hơn, vẻ đẹp này quả thực có khả năng hại nước hại dân mà…
Đồng Dao suy nghĩ, nhất định gần đây có bố trí chỗ ở cho sủng thiếp của Nhuận Ngọc đi theo. Có vài đêm, Nhuận Ngọc không về lều ngủ, có lẽ phải đi sang bên kia… Đồng Dao thở dài, chợt lắc đầu thật mạnh, thở dài cái gì hả, việc đó đâu có liên quan gì đến cô!
Ở trên giường, Đồng Dao lăn qua lăn lại, vết thương trên đùi cơ bản đã liền, gương mặt cũng không còn nóng nữa, chạm tay vào thì cảm thấy hơi cưng cứng.
Con đường kế tiếp nên đi như thế nào… Còn có thể quay trở về không? Kể lại mọi chuyện cho giáo sư Lưu biết, tin rằng nhất định thầy sẽ tưởng cô bị điên!
Trằn trọc, thật vất vả mới ngủ được, nhưng lại có cảm giác càng lúc càng ngột ngạt…
Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc…
Ý thức của Đồng Dao đã tan rã, đành phải nói theo tiếng nói ở trong mơ kia: “Ta biết rồi… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Hủy diệt nước Hồng Ngọc… Ta muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc…"
Cho ngươi mượn tay, huỷ diệt nước Hồng Ngọc, toàn bộ linh hồn sẽ chết trong thống khổ…
“Ta muốn tất cả linh hồn phải chết trong thống khổ… “
Làm cho hận thù của ta tràn ngập linh hồn ngươi, làm cho lời nguyền của ta xuyên qua suy nghĩ của ngươi…
“Ta hận nước Hồng Ngọc, ta nguyền rủa nước Hồng Ngọc…"
Huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt hoàn toàn…
“Ta nhất định phải huỷ diệt nước Hồng Ngọc… Huỷ diệt tất cả…"
Đồng Dao lại nảy lên hệt như lò xo, vỗ ngực há miệng thật to để hít thở.
Không biết… Không biết vì sao, mỗi lần tỉnh lại từ trong mơ, lồng ngực cô sẽ tràn đầy sự căm phẫn sâu sắc. Cô muốn huỷ diệt nước Hồng Ngọc, cô nhất định phải khiến mỗi người dân của nước Hồng Ngọc chết trong thống khổ… Cô muốn giết chết bọn họ!
Hiện tại thân thể này là của thất công chúa nước Hồng Ngọc, chỉ cần có thể trở về nước Hồng Ngọc, có lẽ cô sẽ có cơ hội.
Đồng Dao từ từ nheo mắt lại, trước mắt phải lập tức rời khỏi nước Chư Lương, nhưng mười hai kỵ binh đều là cao thủ, thêm một người khôn ngoan như Nhuận Ngọc, cô không có khả năng thoát được! Cô nhất định phải nghĩ ra cách để bọn họ tín nhiệm cô hơn nữa, mới có thể lơ là cảnh giác với cô…
Mấy ngày tiếp theo, mỗi sáng sớm Nhuận Ngọc sẽ dẫn theo cung thủ đi sâu vào trong rừng. Dẫn dần, Đồng Dao cảm thấy kỳ lạ, đây thoạt nhìn không giống hoạt động săn bắn đơn thuần.
Mười hai kỵ binh vừa tiến vào rừng, liền giống như biến thành… thần chết! Tất cả bọn họ hạn chế phát ra tiếng động, chỉ hành động theo động tác tay của Nhuận Ngọc.
Chỉ cần Nhuận Ngọc vung tay lên, mười hai mũi tên lập tức bắn trúng mục tiêu.
Xem ra, bọn họ đến chỗ này, không phải để săn bắn, nhất định là để tàn sát. Khắp nơi đều là máu tươi, tiếng động vật kêu gào thảm thiết và xác chết lạnh lẽo. Nhưng đội cung tiễn không mang theo chiến lợi phẩm của mình, chỉ yên lặng xoay người tìm kiếm mục tiêu tiếp theo.
Mỗi lần Nhuận Ngọc xuất phát đều mang cô đi, nhưng hoàn toàn không nói câu nào với cô. Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, mấy lần Đồng Dao khó chịu muốn nôn, nhưng phải cố nhịn.
Nhuận Ngọc hạ thấp tầm mắt, ánh mắt lạnh thấu xương. Nhẹ nhàng khoát tay, mười hai mũi tên bay ra, sau đó lại là tiếng kêu gào của một loài động vật.
Trái tim Đồng Dao co rút.
Đây đã là con vật thứ ba mươi bảy của buổi sáng hôm nay. Đó là một con sói xám, trên đầu cắm mười hai mũi tên, ngã vào giữa bụi cỏ.
Dạ dày Đồng Dao lại quặn lên một hồi…
Nhuận Ngọc kéo dây cương, chuẩn bị tìm kiếm mục tiêu mới.
Ngay lúc hắn xoay người, một bóng đen từ bên cạnh nhảy ra như tia chớp lao tới cổ hắn. May mà Nhuận Ngọc phản ứng nhanh, quay phắt người lại, giương cung bắn một mũi tên.
“Phịch" một tiếng, bóng đen rớt xuống đất, là một con sói cái màu xám bạc.
Đồng Dao túm chặt cổ áo.
Chó sói là động vật trung thành với chế độ một vợ một chồng, chắc hẳn lúc nãy Nhuận Ngọc đã bắn chết chồng nó. Nó hận tới phát điên, mới có thể bất thình lình lao tới mạo hiểm tấn công.
Mũi tên của Nhuận Ngọc xuyên qua bụng con sói cái, máu chảy ra, nhưng không chết ngay. Ngực nó phập phồng lên xuống, nhe nanh ra.
Nhuận Ngọc nhắm vào mắt nó, nhưng lại bắn trúng bụng nó. Hắn có vẻ không hài lòng, vẻ mặt giận dữ, lại giương cung nhắm vào đầu con sói cái.
Đôi mắt nâu của con sói cái nhìn thẳng đến xác con sói đực, tình cảm nguyên thủy mãnh liệt này khiến Đồng Dao không thể chịu đựng được.
“Thủ lĩnh…"
Tâm trạng của Nhuận Ngọc vốn không tốt, sự yên tĩnh đột nhiên bị Đồng Dao phá vỡ, hắn quay đầu lại nhìn chằm chằm Đồng Dao, trong mắt hiện lên vài phần hung ác, khiến toàn thân Đồng Dao lạnh run.
“Dân nữ muốn nói, vừa rồi không phải do tài bắn cung của thủ lĩnh không tốt, chỉ là cung tên này vẫn còn thiếu một thứ." Đồng Dao thận trọng nhìn hắn, từng lời nói ra vô cùng cẩn trọng.
Nhuận Ngọc nheo mắt, chậm rãi hạ cung xuống.
Đồng Dao không dám ngừng lại: “Xuất hiện chuyện như vừa rồi, là do hướng bắn của thủ lĩnh bị lệch. Chỉ cần ở giữa thân cung, trang bị thêm một dụng cụ ngắm bắn là có thể giảm bớt sai sót."
“Nói tiếp đi."
“Hiện tại cách ngắm của người, trên cơ bản là dựa vào kinh nghiệm từ trước tới nay và cảm giác chắn chắn, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng của yếu tố bên ngoài sinh ra sai sót. Nếu có dụng cụ ngắm ở trên cung, dùng dụng cụ ngắm này nhắm ngay mục tiêu sau đó bắn tên, xác suất sai sót sẽ được giảm tới mức thấp nhất."
Nhuận Ngọc mím chặt môi, như đang cân nhắc cái gì đó.
Đồng Dao ngay cả thở cũng không dám thở mạnh…
“Quay về doanh trại."
Nhuận Ngọc nói một câu đơn giản, chậm rãi xoay người.
Đồng Dao đè ngực, thở phào nhẹ nhõm. Đảo mắt nhìn con sói cái, than ôi… Còn chút hơi thở cuối cùng, nhưng vẫn không cứu được.
Đồng Dao lắc đầu đành chịu, đi ngang qua bọn chúng. Cho dù là dã thú, còn làm được như vậy với đối phương, còn hơn con người, tốt hơn rất nhiều. Nhuận Ngọc ở phía trước đột nhiên dừng ngựa, chậm rãi quay đầu lại, rút ra một mũi tên, lại nhắm vào đầu con sói cái kia…
“Thủ lĩnh!" Đồng Dao hoảng hốt.
Nhuận Ngọc chậm rãi kéo cung.
“Thủ lĩnh, nó sắp chết rồi… Cần gì phải…"
Nhuận Ngọc liếc Đồng Dao một cái, sắc mặt cô tái nhợt.
Một tên phóng ra, cắm thẳng vào mắt con sói cái. Đồng Dao cắn môi nhắm chặt hai mắt, trong miệng nếm phải mùi máu tươi nhàn nhạt.
Tác giả :
Lãnh Thu Nguyệt