Cổ Thi Diễm Hậu
Chương 58
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Chỉ trong vòng mấy chục ngày ngắn ngủi, dân số nước Cúc Lương đã chết hơn nửa. Bệnh dịch giống như thần chết đi khắp các thành trì, người dân lúc nào cũng sợ sệt và tuyệt vọng, rơi vào tình trạng hoảng loạn. Trong dân gian lưu truyền đủ các loại phương pháp chữa bệnh, có người đem phân và nước tiểu đổ lên người mình, hy vọng mùi thối có thể xua đuổi tà ma, có người giết con ruột của mình, nói phải dâng cho thần linh, để tránh bệnh tật; cũng có người đi trên phố, cứ gặp người thì giết. Còn những người dân, bắt đầu không làm việc, sống ăn chơi xa đoạ, chỉ trong một đêm đã tiêu hết toàn bộ gia sản của mình. Những người bị phát bệnh đi trên đường, giẫm lên các thi thể mà nhảy múa, cười ầm lên. Cứ có người ngã xuống mà chết, lại có người khác dẫm đạp lên.
Đồng Dao đứng ở đầu phố, nhìn nhóm người đang phát điên, hô hấp cũng run rẩy. Đất đai nước Cúc Lương cũng không còn người trồng trọt, đoàn thuyền thông thương cũng đã sớm bị nhiễm bệnh, thuyền viên cũng chết gần hết. Đồng Dao khẽ nhíu mày, thường xuyên thông thương buôn bán, là nước Hồng Ngọc… Nghĩ đến điều này, cô có chút đau lòng.
Hoàng đế nước Cúc Lương điều động một nửa binh lực để chặt cây, xây viện, chỉ trong vòng mấy ngày từ khu đất bằng phẳng đã xong.
Đồng Dao mặc áo choàng đen, đeo găng tay đen, khẽ vung tya lên: “Đi thôi."
Đội xe hai bên nhận được lệnh, liền xông vào giữa đám người.
Tất cả các phu xe đều mặc áo giáp chắc chắn, trên mỗi bộ áo giáp đều có thảo dược, bao lấy người bọn họ nghĩ mà muốn khóc. Mỗi người đều có tấm vải da để bịt mồm và mũi, trong tay cầm vũ khí.
Binh lính nhảy vào giữa đám người, đám người bắt đầu thét lên điên cuồng, chống cự lại…
Binh lính vào từng nhà dân, những người bị bệnh nằm trên giường đều bị trói đi, người phụ nữ đang quỳ gối ngồi khóc bên thi thể bị trói đi, đứa trẻ lên cơn sốt cũng bị trói đi, ở đầu phố người đàn ông đang lên cơn điên bị trói, kêu la thóc lóc thảm thiết bên tai không dứt.
Đồng Dao run rẩy, quay người đi không muốn nhìn nữa, cô cảm thấy mình thông thể cứu được họ, mà lại giống như một đao phủ giết họ. Nhưng hiện tại nói gì cũng không có ý nghĩa, căn bản không có ai chịu nghe, cũng sẽ không có người chập nhận. Giờ đây từ bi lương thiện nghe thật hoang đường buồn cười giống như phim truyền hình vậy.
Người nhà bị mang đi, có người nổi điên lên tấn công binh lính. Đồng Dao lặng lẽ nhìn tất cả: binh lính giết người phản kháng, máu đổ, mọi người sợ hãi—— người nào chống lại, sẽ phải chết, đây là bị ép buộc.
Ròng rã suốt một ngày trời, nước Cúc Lương như rơi vào địa ngục nhuộm màu máu tươi. Mùi đau khổ bao trùm lên tất cả, nơi đâu cũng có tiếng khóc. Binh lính mang tất cả những người mắc bệnh trên đường đi, không quan tâm họ bị bệnh gì. Có lẽ như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết, nhưng không làm như vậy, sẽ càng có thêm nhiều người chết…
Tất cả thi thể đã được mang đi, tới đỉnh núi ở vùng ngoại thành để thiêu huỷ. Hàng ngàn hàng vạn thi thể, cùng thiêu một lúc, cột khói đen hướng lên tận trời xanh, che kín cả mặt trời. Trên đường phố bắt đầu tiến hành phun thuốc khử độc trên quy mô lớn, bỏ thuốc chuột, mùi khó chịu khiến cho người ta buồn nôn.
Khắp nước Cúc Lương tràn ngập mùi thuốc súng như trên chiến trướng, binh lính giống như ma quỷ chiếm giữ nhân gian. Những người còn may mắn sống sót, không dám lên tiếng, bọn họ trốn ở trong phòng len lén khóc lóc, cầu xin thần linh, có người thậm chí tự kết liễu đời mình.
Về tới lán, trong lòng Đồng Dao phiền muộn nói không nên lời, như bị nén chặt trong ngực không thoát ra được, đột nhiên cô rất muốn khóc, nhưng lại không tìm được lý do để khóc. Cô không khỏi cười khổ—— có lẽ đời người khổ nhất cũng thế này mà thôi.
“Mặc tướng quân, tình huống thế nào?" Tướng quân mặc áo giáp đen đứng trước mặt Đồng Dao.
“Toàn bộ người bệnh đã chuyển vào trong viện thứ nhất và viện thứ hai."
Đồng Dao run rẩy, không biết nên mở miệng hỏi thế nào cho phải: “Tướng quân......"
“Tại hạ chỉ là kẻ thô tục, xin thất công chúa cứ nói cho rõ."
“Được, vậy hãy kiểm tra trong quân đội, phát hiện người nào có biểu hiện, đưa vào viện thứ ba."
Vai Mặc tướng quân giật giật nói: “Tuân lệnh!"
“Bắt đầu phun từ trần nhà của các phòng trong viện mỗi ngày ba lần, cạo toàn bộ lông tóc của những người bị bệnh, quần áo phải thiêu huỷ, lấy quần áo chúng ta đã chuẩn bị phân phát cho họ mặc."
“Tuân lệnh!"
“Phái binh lính ngày đêm giám sát, cứ có người chết, phải lập tức kéo ra ngoài, đưa ra sau núi thiêu huỷ."
“Tuân lệnh!"
“Giai đoạn cuối của loại bệnh này sẽ gây rối loạn thần trí, nếu có người gây sự phản kháng, giết gà dọa khỉ!"
“Tuân lệnh!"
Đồng Dao nói xong cũng có chút khó thở lắc đầu: “Rồng không thể không có đầu, mọi chuyện cứ phái binh lính đi làm, Mặc tướng quân phải giữ gìn sức khoẻ, xin rời xa viện."
“Thần không sợ chết!"
“Ta biết, nhưng nếu ngươi chết, sẽ có thêm nhiều người chết. Thời điểm mấu chốt, ta không cần một kẻ ngu dốt liều lĩnh, ngươi hiểu chưa?
Mặc tướng quân hít một hơi thật sâu: “Thần hiểu!"
Đồng Dao mệt mỏi vẫy tay: “Đi đi."
“Tuân lệnh!"
Nhuận Ngọc nắm chặt bản đất sét trong tay, hai mắt tràn đầy lửa giận, hét lên, chỉ một chưởng đã đập nát bản đất sét, dưới chân bàn, cũng bị rung động. Một tiếng ầm ầm vang lên, tất cả mọi thứ trên bàn đều rơi xuống. Người hầu bên cạnh sợ tới mức đều lui lại phía sau…
Nhuận Ngọc cắn chặt răng. Nhận được thư, như sấm sét trên trời giáng xuống, bổ xuống người hắn tới thương tích đấy mình.
Thư của hoàng đế nước Cúc Lương, trên thư còn có quyền ấn của hoàng đế nước Cúc Lương!
Thất công chúa tới nước Cúc Lương nhiều ngày, dần dần nảy sinh tình cảm, gả làm phi nước Cúc Lương, do đó báo cho hoàng đế nước Chư Lương biết. Thất công chúa đã mang thai huyết mạch của nước Cúc Lương, bởi vậy không tiện đi lại, xin hoàng đế nước Chư Lương chớ nghĩ nhiều, ngày khác nhất định sẽ hậu tạ…
Những chữ phía sau Nhuận Ngọc không dám đọc, cả người hắn tức giận đến phát điên, một chưởng đã đập nát miếng đất sét.
Dần dần nảy sinh tình cảm? Sao nàng lại có thể… Mới có mấy tháng ngắn ngủi, đã yêu thương người đàn ông khác, lại còn có—— con!
Nỗi đau tới tê tâm liệt phế phủ kín tâm tư Nhuận Ngọc, đôi mắt phẫn nộ đỏ bừng, trong nháy mắt muốn giết nàng! Nhưng nàng đang ở nước Cúc Lương xa xôi, chính mình lại không thể làm gì được——
Hắn hận không thể ngay lập tức huỷ diệt nước Cúc Lương, ngay cả nàng cũng phải chết!
Bỗng nhiên trước mắt tối sấm lại, Nhuận Ngọc choáng váng, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Hắn lảo đảo ngã ngồi xuống ghế…
Nực cười...... Thật là nực cười...... hắn cười mình, vì người phụ nữ đó, hắn lại có thể thê thảm tới vậy, thê thảm tới mức Nhuận Ngọc hắn ôm đầu thở hổn hển, mất đi sự bình tĩnh vốn có.Báo ứng! Đây thật sự là báo ứng! Báo ứng hắn đã giết anh trai mình không chớp mắt, báo ứng hắn là vị vua khát máu vô tình!
Mà bên cạnh lại không có ai dám tiến lên dìu hắn…
Bên ngoài mưa rơi nặng hạt, trên trời không có ánh trăng, chỉ có một màu u tối.
Nhuận Ngọc đứng trong phòng Đồng Dao, cửa sổ mở toang, bên ngoài mưa rơi hắt hết vào bên trong, ướt hơn nửa phòng. Mái tóc đen của Nhuận Ngọc bị mưa hắt ướt đẫm, hắn nghiêng người dựa vào cửa sổ, cả người ướt sũng, bộ dáng vô cùng khốn khổ.
Sống ở trên đời, nghĩ tới việc giết người khác, chứ chưa từng nghĩ tới việc hại mình. Đây là lần đầu tiên, hắn muốn mình phải đau, muốn bản thân chìm trong đau khổ, muốn phát điên lên hành hạ bản thân, có nhưvậy, mới có thể ngăn lại nỗi đau ngự trị trong lòng? Mỗi ngày cứ như vậy không còn nhìn thấy bóng dáng người trên giường, đối với hắn đã trở thành thói quen, mỗi lần liếc mắt nhìn, đều nhớ nàng đến phát điên… Mỗi cái nhìn, trong lòng đau tới mức hận không thể giết mình.
Nàng thật sự sẽ không trở lại sao?
Nàng thật sự yêu người đàn ông khác sao? Nàng thật lòng yêu kẻ khác sao?
Nước mắt cứ thế như một tầng sương phủ kín đôi mắt hắn lúc nào không hay, trong lòng chua xót…
Nàng từng thà chết cũng không muốn mang thai đứa con của hắn, nhưng hiện tại nàng lại…
Hắn vẫn cho rằng nàng yêu hắn, nhưng hắn ——
Nhuận Ngọc ôm chặt lấy cơ thể mình, hết lần này đến lần khác tưởng tượng ra mình đang ôm nàng…
“Nàng nhất định là bị ép buộc, nàng sẽ không ghét bỏ ta —— nhất định sẽ không!"
Trong lòng Nhuận Ngọc lẩm bẩm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, hắn nhớ trong thư có viết “gả làm phi nước Cúc Lương", như vậy rốt cuộc nàng lấy ai? Vũ Quân, hay là…Bắc Minh Quân? Câu nói này rất kỳ quặc….
Đột nhiên Nhuận Ngọc vọt tới trước bàn, cầm đao, những ngón tay lạnh lẽo đang run rẩy…Hắn không biết mình đang làm gì, không biết mình sẽ không chấp nhận việc này mà làm những gì, chịu thua sao? Muốn xoay chuyển sao? Muốn đem nàng trở về sao? Cùng đứa con với người đàn ông khác trở về bên cạnh mình? Chỉ sợ đấy chính là việc hoang đường nhất nước Chư Lương!
Chỉ trong vòng mấy chục ngày ngắn ngủi, dân số nước Cúc Lương đã chết hơn nửa. Bệnh dịch giống như thần chết đi khắp các thành trì, người dân lúc nào cũng sợ sệt và tuyệt vọng, rơi vào tình trạng hoảng loạn. Trong dân gian lưu truyền đủ các loại phương pháp chữa bệnh, có người đem phân và nước tiểu đổ lên người mình, hy vọng mùi thối có thể xua đuổi tà ma, có người giết con ruột của mình, nói phải dâng cho thần linh, để tránh bệnh tật; cũng có người đi trên phố, cứ gặp người thì giết. Còn những người dân, bắt đầu không làm việc, sống ăn chơi xa đoạ, chỉ trong một đêm đã tiêu hết toàn bộ gia sản của mình. Những người bị phát bệnh đi trên đường, giẫm lên các thi thể mà nhảy múa, cười ầm lên. Cứ có người ngã xuống mà chết, lại có người khác dẫm đạp lên.
Đồng Dao đứng ở đầu phố, nhìn nhóm người đang phát điên, hô hấp cũng run rẩy. Đất đai nước Cúc Lương cũng không còn người trồng trọt, đoàn thuyền thông thương cũng đã sớm bị nhiễm bệnh, thuyền viên cũng chết gần hết. Đồng Dao khẽ nhíu mày, thường xuyên thông thương buôn bán, là nước Hồng Ngọc… Nghĩ đến điều này, cô có chút đau lòng.
Hoàng đế nước Cúc Lương điều động một nửa binh lực để chặt cây, xây viện, chỉ trong vòng mấy ngày từ khu đất bằng phẳng đã xong.
Đồng Dao mặc áo choàng đen, đeo găng tay đen, khẽ vung tya lên: “Đi thôi."
Đội xe hai bên nhận được lệnh, liền xông vào giữa đám người.
Tất cả các phu xe đều mặc áo giáp chắc chắn, trên mỗi bộ áo giáp đều có thảo dược, bao lấy người bọn họ nghĩ mà muốn khóc. Mỗi người đều có tấm vải da để bịt mồm và mũi, trong tay cầm vũ khí.
Binh lính nhảy vào giữa đám người, đám người bắt đầu thét lên điên cuồng, chống cự lại…
Binh lính vào từng nhà dân, những người bị bệnh nằm trên giường đều bị trói đi, người phụ nữ đang quỳ gối ngồi khóc bên thi thể bị trói đi, đứa trẻ lên cơn sốt cũng bị trói đi, ở đầu phố người đàn ông đang lên cơn điên bị trói, kêu la thóc lóc thảm thiết bên tai không dứt.
Đồng Dao run rẩy, quay người đi không muốn nhìn nữa, cô cảm thấy mình thông thể cứu được họ, mà lại giống như một đao phủ giết họ. Nhưng hiện tại nói gì cũng không có ý nghĩa, căn bản không có ai chịu nghe, cũng sẽ không có người chập nhận. Giờ đây từ bi lương thiện nghe thật hoang đường buồn cười giống như phim truyền hình vậy.
Người nhà bị mang đi, có người nổi điên lên tấn công binh lính. Đồng Dao lặng lẽ nhìn tất cả: binh lính giết người phản kháng, máu đổ, mọi người sợ hãi—— người nào chống lại, sẽ phải chết, đây là bị ép buộc.
Ròng rã suốt một ngày trời, nước Cúc Lương như rơi vào địa ngục nhuộm màu máu tươi. Mùi đau khổ bao trùm lên tất cả, nơi đâu cũng có tiếng khóc. Binh lính mang tất cả những người mắc bệnh trên đường đi, không quan tâm họ bị bệnh gì. Có lẽ như vậy sẽ có rất nhiều người phải chết, nhưng không làm như vậy, sẽ càng có thêm nhiều người chết…
Tất cả thi thể đã được mang đi, tới đỉnh núi ở vùng ngoại thành để thiêu huỷ. Hàng ngàn hàng vạn thi thể, cùng thiêu một lúc, cột khói đen hướng lên tận trời xanh, che kín cả mặt trời. Trên đường phố bắt đầu tiến hành phun thuốc khử độc trên quy mô lớn, bỏ thuốc chuột, mùi khó chịu khiến cho người ta buồn nôn.
Khắp nước Cúc Lương tràn ngập mùi thuốc súng như trên chiến trướng, binh lính giống như ma quỷ chiếm giữ nhân gian. Những người còn may mắn sống sót, không dám lên tiếng, bọn họ trốn ở trong phòng len lén khóc lóc, cầu xin thần linh, có người thậm chí tự kết liễu đời mình.
Về tới lán, trong lòng Đồng Dao phiền muộn nói không nên lời, như bị nén chặt trong ngực không thoát ra được, đột nhiên cô rất muốn khóc, nhưng lại không tìm được lý do để khóc. Cô không khỏi cười khổ—— có lẽ đời người khổ nhất cũng thế này mà thôi.
“Mặc tướng quân, tình huống thế nào?" Tướng quân mặc áo giáp đen đứng trước mặt Đồng Dao.
“Toàn bộ người bệnh đã chuyển vào trong viện thứ nhất và viện thứ hai."
Đồng Dao run rẩy, không biết nên mở miệng hỏi thế nào cho phải: “Tướng quân......"
“Tại hạ chỉ là kẻ thô tục, xin thất công chúa cứ nói cho rõ."
“Được, vậy hãy kiểm tra trong quân đội, phát hiện người nào có biểu hiện, đưa vào viện thứ ba."
Vai Mặc tướng quân giật giật nói: “Tuân lệnh!"
“Bắt đầu phun từ trần nhà của các phòng trong viện mỗi ngày ba lần, cạo toàn bộ lông tóc của những người bị bệnh, quần áo phải thiêu huỷ, lấy quần áo chúng ta đã chuẩn bị phân phát cho họ mặc."
“Tuân lệnh!"
“Phái binh lính ngày đêm giám sát, cứ có người chết, phải lập tức kéo ra ngoài, đưa ra sau núi thiêu huỷ."
“Tuân lệnh!"
“Giai đoạn cuối của loại bệnh này sẽ gây rối loạn thần trí, nếu có người gây sự phản kháng, giết gà dọa khỉ!"
“Tuân lệnh!"
Đồng Dao nói xong cũng có chút khó thở lắc đầu: “Rồng không thể không có đầu, mọi chuyện cứ phái binh lính đi làm, Mặc tướng quân phải giữ gìn sức khoẻ, xin rời xa viện."
“Thần không sợ chết!"
“Ta biết, nhưng nếu ngươi chết, sẽ có thêm nhiều người chết. Thời điểm mấu chốt, ta không cần một kẻ ngu dốt liều lĩnh, ngươi hiểu chưa?
Mặc tướng quân hít một hơi thật sâu: “Thần hiểu!"
Đồng Dao mệt mỏi vẫy tay: “Đi đi."
“Tuân lệnh!"
Nhuận Ngọc nắm chặt bản đất sét trong tay, hai mắt tràn đầy lửa giận, hét lên, chỉ một chưởng đã đập nát bản đất sét, dưới chân bàn, cũng bị rung động. Một tiếng ầm ầm vang lên, tất cả mọi thứ trên bàn đều rơi xuống. Người hầu bên cạnh sợ tới mức đều lui lại phía sau…
Nhuận Ngọc cắn chặt răng. Nhận được thư, như sấm sét trên trời giáng xuống, bổ xuống người hắn tới thương tích đấy mình.
Thư của hoàng đế nước Cúc Lương, trên thư còn có quyền ấn của hoàng đế nước Cúc Lương!
Thất công chúa tới nước Cúc Lương nhiều ngày, dần dần nảy sinh tình cảm, gả làm phi nước Cúc Lương, do đó báo cho hoàng đế nước Chư Lương biết. Thất công chúa đã mang thai huyết mạch của nước Cúc Lương, bởi vậy không tiện đi lại, xin hoàng đế nước Chư Lương chớ nghĩ nhiều, ngày khác nhất định sẽ hậu tạ…
Những chữ phía sau Nhuận Ngọc không dám đọc, cả người hắn tức giận đến phát điên, một chưởng đã đập nát miếng đất sét.
Dần dần nảy sinh tình cảm? Sao nàng lại có thể… Mới có mấy tháng ngắn ngủi, đã yêu thương người đàn ông khác, lại còn có—— con!
Nỗi đau tới tê tâm liệt phế phủ kín tâm tư Nhuận Ngọc, đôi mắt phẫn nộ đỏ bừng, trong nháy mắt muốn giết nàng! Nhưng nàng đang ở nước Cúc Lương xa xôi, chính mình lại không thể làm gì được——
Hắn hận không thể ngay lập tức huỷ diệt nước Cúc Lương, ngay cả nàng cũng phải chết!
Bỗng nhiên trước mắt tối sấm lại, Nhuận Ngọc choáng váng, thiếu chút nữa thì ngã xuống. Hắn lảo đảo ngã ngồi xuống ghế…
Nực cười...... Thật là nực cười...... hắn cười mình, vì người phụ nữ đó, hắn lại có thể thê thảm tới vậy, thê thảm tới mức Nhuận Ngọc hắn ôm đầu thở hổn hển, mất đi sự bình tĩnh vốn có.Báo ứng! Đây thật sự là báo ứng! Báo ứng hắn đã giết anh trai mình không chớp mắt, báo ứng hắn là vị vua khát máu vô tình!
Mà bên cạnh lại không có ai dám tiến lên dìu hắn…
Bên ngoài mưa rơi nặng hạt, trên trời không có ánh trăng, chỉ có một màu u tối.
Nhuận Ngọc đứng trong phòng Đồng Dao, cửa sổ mở toang, bên ngoài mưa rơi hắt hết vào bên trong, ướt hơn nửa phòng. Mái tóc đen của Nhuận Ngọc bị mưa hắt ướt đẫm, hắn nghiêng người dựa vào cửa sổ, cả người ướt sũng, bộ dáng vô cùng khốn khổ.
Sống ở trên đời, nghĩ tới việc giết người khác, chứ chưa từng nghĩ tới việc hại mình. Đây là lần đầu tiên, hắn muốn mình phải đau, muốn bản thân chìm trong đau khổ, muốn phát điên lên hành hạ bản thân, có nhưvậy, mới có thể ngăn lại nỗi đau ngự trị trong lòng? Mỗi ngày cứ như vậy không còn nhìn thấy bóng dáng người trên giường, đối với hắn đã trở thành thói quen, mỗi lần liếc mắt nhìn, đều nhớ nàng đến phát điên… Mỗi cái nhìn, trong lòng đau tới mức hận không thể giết mình.
Nàng thật sự sẽ không trở lại sao?
Nàng thật sự yêu người đàn ông khác sao? Nàng thật lòng yêu kẻ khác sao?
Nước mắt cứ thế như một tầng sương phủ kín đôi mắt hắn lúc nào không hay, trong lòng chua xót…
Nàng từng thà chết cũng không muốn mang thai đứa con của hắn, nhưng hiện tại nàng lại…
Hắn vẫn cho rằng nàng yêu hắn, nhưng hắn ——
Nhuận Ngọc ôm chặt lấy cơ thể mình, hết lần này đến lần khác tưởng tượng ra mình đang ôm nàng…
“Nàng nhất định là bị ép buộc, nàng sẽ không ghét bỏ ta —— nhất định sẽ không!"
Trong lòng Nhuận Ngọc lẩm bẩm, đôi mắt hẹp dài nheo lại, hắn nhớ trong thư có viết “gả làm phi nước Cúc Lương", như vậy rốt cuộc nàng lấy ai? Vũ Quân, hay là…Bắc Minh Quân? Câu nói này rất kỳ quặc….
Đột nhiên Nhuận Ngọc vọt tới trước bàn, cầm đao, những ngón tay lạnh lẽo đang run rẩy…Hắn không biết mình đang làm gì, không biết mình sẽ không chấp nhận việc này mà làm những gì, chịu thua sao? Muốn xoay chuyển sao? Muốn đem nàng trở về sao? Cùng đứa con với người đàn ông khác trở về bên cạnh mình? Chỉ sợ đấy chính là việc hoang đường nhất nước Chư Lương!
Tác giả :
Lãnh Thu Nguyệt