Cổ Thi Diễm Hậu
Chương 23
Chuyển ngữ: Cỏ dại
Đồng Dao vẫn ngủ trên chiếc giường nhỏ phía sau trong căn phòng rách nát. Lúc trước, là cô đã tức giận tới mức hồ đồ, mới đối chọi với Nhuận Ngọc. Có thể là do cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, khiến cô bình tĩnh trở lại, liền bắt đầu hối hận. Dù sao cũng không có cái gì quan trọng hơn mạng sống của chính mình. Nhuận Ngọc là hoàng đế nước Chư Lương, giết cô dễ như bóp chết một con kiến. Đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn vất vả, chết không phải rất đáng tiếc sao. Nước Hồng Ngọc… Cô còn chưa tới nước Hồng Ngọc, hiện tại cô không thể chết được!
Cánh cửa phòng rất cũ, không ngăn được cơn gió lạnh lùa vào lúc nửa đêm, ánh trăng từ kẽ hở lớn trên cánh cửa xuyên vào, kéo thành từng cái bóng dài vào trong phòng. Thực ra Đồng Dao ngủ ở đây một mình, luôn cảm thấy sợ hãi, nhưng cô biết, cho dù có sợ hãi đi nữa, cũng sẽ không có ai đến đây để giúp cô.Việc duy nhất có thể làm, là nói nhiều lần với bản thân, phải kiên cường, phải dũng cảm.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Đồng Dao chỉ mặc bộ quần ngủ bên trong, cảm thấy cả người rét run.
Dưới ánh trăng xuất hiện một cái bóng đen, đứng ở cửa. Áo khoác tung bay cùng mái tóc lộ vẻ yêu dị…
Người kia đi vào, đóng cửa lại. Thân hình cao lớn ngăn ánh trăng lại, trong phòng không có lò, tối đen như mực. Ngay cả đồ đạc trong phòng cũng không nhìn thấy, từng tế bào của Đồng Dao đếu nói cho cô biết người này là ai, cả phòng tràn ngập mùi hương hoa quế…
Từ từ nghe thấy tiếng thở của chính mình, tiếng tim đập. Khí huyết lưu thông, mạch đập nóng lên… Người đó ở ngay bên cạnh.
“Sắt, là thứ như thế nào?"
Trái tim Đồng Dao gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Trong đầu dễ dàng hiểu được mục đích Nhuận Ngọc tới đây… Cô bắt đầu hối hận không thôi, chẳng qua chỉ muốn dùng làm cho A Mễ Na vui vẻ, lại tự mang phiền toái tới cho bản thân mình.
“Nói cho ta biết phương thức chế tạo ra sắt?"
“Bệ hạ đang hỏi ta? Nhưng người có không giết chính anh ruột của mình…" Đồng Dao cắn môi mình, cười khẽ. Phương thức thực hiện của Nhuận Ngọc đã sớm bị cô nhìn thấy, đã giết anh trai ruột của mình. Thực ra vô tình trong đó, cô cũng được coi như là đồng phạm, nếu cô không cải tạo cung tên, nói không chừng Thấm Ngọc cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Sự phát triển của lịch sử phải tuân theo quy luật tự nhiên, vũ khí bằng sắt được các thương nhân sử dụng ở triều đại về sau. Chắc chắn không phải ở thời kỳ Lương Chử…Hơn nữa, nếu Nhuận Ngọc đã biết thiên thạch hoặc phương pháp đúc gang, chắc chắn đã được sử dụng trong chiến đấu. Ở thời kỳ cổ đại, có được sức mạnh từ vũ khí là rất lợi hại, còn qúa sớm để có một loại vũ khí tiên tiến nếu chiến tranh nổ ra, đối với một quốc gia mà nói chính là huỷ diệt toàn bộ. Ý nghĩ này khiến Đồng Dao cảm thấy thật đáng sợ, cô tuyệt đối sẽ không nói cho Nhuận Ngọc biết.
“Rốt cuộc ngươi là ai!"
“Ta? Ta đã nói từ đầu, ta không phải là thất công chúa, ta vốn không phải là người ở đây !"
“Ngươi nói dối!"
“Ha ha, ta biết ngươi không tin, nhưng đây là sự thật."
“Ngươi biết rất nhiều điều kỳ lạ, rốt cuộc ngươi là ai!"
Đồng Dao cảm nhận được trong bóng đêm Nhuận Ngọc đang tiến gần về phía cô, không ngừng lùi từng bước về phía sau: “Không biết. Ngươi muốn gì, ta không biết gì cả."
“Không, ngươi biết!" Nhuận Ngọc thô bạo cầm vào cổ tay Đồng Dao nâng lên.
“Bệ ha, buông tay ra. Điều ngươi muốn, ta không thể cho!"
“Ngươi có thể!" Nhuận Ngọc áp sát tới dồn Đồng Dao vào góc tường. Đồng Dao có thể nhận thấy hô hấp trong lồng ngực của hắn, toàn thân không khỏi căng thẳng: “Ta muốn, ngươi nhất định phải cho ta…"
Những mảnh vỡ trong ký ức lại lờ mờ xuất hiện trong đầu Đồng Dao. Cũng vào cái đêm đó, cũng là người đó. Toàn thân đau đớn, trái tim cô bị tra tấn giày vò…
Lòng Đồng Dao rối loạn, cố gắng tách ra tạo khoảng cách giữa cô và Nhuận Ngọc: “Ta đã quên hết mọi chuyện rồi, một chút cũng không nhớ!"
Đôi tay của Nhuận Ngọc mạnh mẽ đặt ở bên hông Đồng Dao, Đồng Dao đau tới phát khóc: “Ngươi đối với ta không là gì cả, trong lúc đó ta và ngươi chỉ muốn lợi dụng nhau, lợi dụng xong rồi thì kết thúc."
“Nói đúng lắm." Nhuận Ngọc nói, nhưng giọng lại trầm xuống khàn khàn, ngược lại đã nhen nhóm ngọn lửa trong hắn. Nhuận Ngọc càng ngày càng dính sát vào Đồng Dao, hơi thở hổn hển vuốt ve cổ của cô, rồi vạt áo của cô. Càng muốn rời xa, lại càng không có cách nào rời khỏi. Trong lòng Nhuận Ngọc muốn rời đi, nhưng càng ngày càng dựa sát vào cô, dùng tay cảm nhận những đường cong trên thân thể cô.
“Lần này là vì cái gì? Bệ hạ, xin… xin đừng làm cho mối quan hệ càng trở nên phức tạp!" Nhuận Ngọc ngay trước mặt, nhưng lý trí nói cho cô biết phải đẩy người đàn ông này ra. Hắn sẽ không thuộc về mình, tình cảm càng nhiều chỉ càng làm cô lún sâu thêm mà thôi. Cô nhất định phải cứu mình!
“Vì sao luôn trốn tránh ta......"
“Bởi vì ngươi hận ta!"
“Ngươi giết phụ vương ta, ta phải hận ngươi!" Nhuận Ngọc dùng đầu gối giữ không cho Đồng Dao cử động. Một tay giữ chặt cổ tay cô, ấn lên đỉnh đầu, một tay luồn váo lớp áo trong của cô. Khoảnh khắc vuốtve làn da của cô, Nhuận Ngọc thở một hơi mạnh. Cúi đầu dùng sức hôn môi Đồng Dao.
Một nụ hôn thô bạo, dường như đã kiềm chế từ rất lâu. Chờ thời khắc này để bùng phát, trong nháy mắt hết thảy mọi thứ xung quanh đều bị tan chảy, mọi suy nghĩ, tất cả những băn khoăn đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Hai người quấn lấy nhau, ôm nhau.Nhuận Ngọc nhanh chóng cởi quần áo Đồng Dao, ôm chặt lấy cô, kề sát vào nhau. Chính là, ý nghĩ có thể niêm phong, nhưng việc hai cơ thể hợp lại chân thực tới đáng sợ.
Trong bóng đêm không ai nhìn rõ ai, đôi mắt bị bao phủ bởi ngọn lửa đen. Nhuận Ngọc giống như tự giải phong ấn trên người mình, giải phóng bản thân một lần! Có được thêm một lần, một lần…
Ngay cả khi ở trong địa ngục, cho dù đây chỉ là ảo ảnh, ít nhất vào thời khắc này, là thời khắc tuyệt đẹp nhất. Bản thân Đồng Dao đã không thể thoát khỏi hắn…Cho dù hắn không yêu mình, cũng không sao…
Canh mấy rồi? Không biết, giờ là lúc nào? Không biết…Nếu như mãi mãi không biết, thật là tốt…
Bên ngoài trời sắp sáng, có tiếng gọi nhau léo nhéo.Không sao, chỉ cần nhắm mắt vào, chỉ cần cô vẫn ngủ, thế giới này cũng sẽ không tỉnh lại nữa….
Nhuận Ngọc nằm bên cạnh, có mùi hương hoa quế của hắn. Hai người quấn lấy nhau, cơ thể dính sát vào nhau, không có một kẽ hở.
Trong lòng Nhuận Ngọc đấu tranh gay gắt. Muốn rời đi, đi… Đi ngay lập tức! Cố gắng cả nửa buổi, dùng sức nắm chặt vai Đồng Dao, thỏa mãn cảm nhận hai tay nàng ôm sát lấy thắt lưng mình. Đợi một lát nữa thôi… Một chút nữa là được rồi…Dù cho chỉ là giây phút ngắn ngủi trong chớp mắt, cũng đợi một chút nữa!
Không biết đã bao nhiêu lần Nhuận Ngọc đã bóp chết cái ý tưởng rời đi của mình.Trời từ từ sáng, hai người vẫn dựa sát vào nhau, giống như dây leo khó mà bứt ra được.
Đồng Dao biết, rồi hắn sẽ phải đi, chỉ mong không phải là thời khắc này...
Nhuận Ngọc biết, mình phải rời đi, chỉ mong không phải là thời khắc này…
“Bệ hạ…" Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của người hầu. Hắn đã ở trước phòng A Mễ Na suốt một đêm, theo mệnh lệnh của hoàng đế. Nhận thấy đã tới giờ, vẫn phải làm trái mệnh lệnh mà tới đây…
Đã đến giờ, trời đã sáng, quỷ hồn xinh đẹp phải trở về với địa ngục tối tăm của nàng. Đồng Dao mỉm cười, chua xót. Nếu như không thể tránh được, thì hưởng thụ nó đi…
Nhuận Ngọc mặc áo choàng, tư thế oai hùng phấn chấn. Đồng Dao nhìn thấy mặt hắn, đã đầu hàng luôn, thì nhìn hắn vài cái đi, e rằng cũng không còn cơ hội nữa…
Trong lúc đó Nhuận Ngọc có chút sốt ruột, đôi mắt mơ hồ nhìn Đồng Dao: “Mọi thứ trên đất nước này đều là của ta, cho dù là phụ nữ cũng chỉ là súc sinh."
“Ta biết", Đồng Dao tươi cười gật đầu, ánh mắt có chút thê lương.
Nhuận Ngọc cũng không biết vì sao mình lại thốt ra những lời đó. Muốn cho nàng đau khổ, khiến nàng hiểu rằng mình chỉ nhất thời bộc phát mà thôi! Nhưng thấy vẻ mặt của Đồng Dao, lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. Nhuận Ngọc cứng ngắc xoay người đi chỗ khác, đi nhanh ra ngoài đẩy cửa mà đi. Không cần quay đầu lại… Không được phép quay đầu lại…
Nhìn bóng dáng Nhuận Ngọc từ từ rời đi đến mất hút, Đồng Dao đã đau tới tê tái…Mọi thứ trong đất nước này đều là của hắn, cho dù là phụ nữ cũng vẫn chỉ là súc sinh. Trong mắt hắn, mình cùng súc sinh là như nhau. Không, ít nhất Nhuận Ngọc không hận súc sinh, nhưng hắn hận mình…Nước mắt theo khóe miệng chảy xuống!
Đồng Dao mỉm cười, cũng như lần trước tự nói với bản thân mình chưa từng xảy ra chuyện gì. Dũng cảm lên, kiên cường lên, quên hết mọi thứ. Thu dọn lại giường, mặc quần áo vào, đi ra sân trong hậu cung.
Bất thình lình, đi qua cây cầu nhỏ, nghe thấy tiếng nước chảy dưới bàn chân, khiến cho lòng cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Đồng Dao thả lỏng đôi chân, không có mục đích cứ thế chạy càng ngày càng xa.
Từ xa nhìn lại, phía trước có một khu rừng trúc trong lành. Vài vệt sáng nhàn nhạt chiếu từ trên những đám mây xuống, sương mù từ mặt đất bôc hơi lên, giống như trong tiên cảnh thật đẹp.Đồng Dao vô thức, có chút mê hoặc. Nheo mắt lại, thấy phía trước có bóng dáng người cao gầy, cầm nắm ngô trên tay, có mấy con chim bồ câu hoang đậu trên tay hắn, tranh nhau ăn. Hắn mặc một bộ trang phục màu trắng, như hòa vào làm một với thiên nhiên. Đồng Dao có chút nghi ngờ, đây là thiên sứ sao…
Đi từ từ vào trong, hình ảnh người kia ngày càng rõ nét. Đó là một người đàn ông rất đẹp, làn da đẹp trắng như tuyết,mái tóc sáng màu dài tung bay tới tận hông. Con ngươi màu nâu mơ màng, hàng lông mi dài khiến người ta mờ mắt. Chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng hoàn mỹ cô độc . Mang theo vẻ mặt tươi cười không quan tâm tới chuyện nhân gian, đứng ở đó.
Người đẹp như vậy không có khả năng phân rõ được giới tính, tồn tại độc lập giữa không gian và thời gian. Đồng Dao duy trì hô hấp, không dám tới gần, chỉ sợ một khi tới gần, yêu tinh xinh đẹp nãy sẽ đột nhiên biến thành bọt biển, biến mất không còn dấu vết…
Đồng Dao nghiêng đầu, nhưng cảm thấy làm thế nào thì nhìn cũng không rõ. Có rất nhiều vẻ đẹpkhác nhau, Nhuận Ngọc cũng rất đẹp, đẹp đến hút hồn, làm cho con người ta khuất phục. Mà người đàn ông trước mặt này, như là một bức tranh thủy mặc, thanh lịch tao nhã như một báu vật không nhiễm bụi trần…
Chú chim nhỏ trên tay người đàn ông, dường như đã ngửi được hơi người, lập tức giang cánh, đạp cánh bay đi, hạt ngô rơi vung vãi xuống đất.
Người kia nhìn hướng về phía Đồng Dao.
Đồng Dao có chút xấu hổ gật đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu nói: “Tiếng bước chân rất nặng nề, bồ câu sẽ sợ hãi."
“Chúng không sợ ngươi sao?"
“Ta là bạn của chúng", người đàn ông khẽ cười, Đồng Dao nhìn tới mức say mê. Hai tay hắn ôm ngực, ánh mắt dịu dàng, “Bầu trời, cây cối,, động vật, đều là thứ thuần khiết nhất. Một chút khí nơi trần gian cũng sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh và đẹp đẽ của nó."
“Ha ha, nói như vậy thì ta thực sự là một người trần tục."
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, toàn thân cũng đều tỏa ra vẻ thanh lịch tao nhã: “Trên thế gian này, ai có thể là ngoại lệ chứ."
“Ta không thể. Nhưng với ngươi thì có thể."
“Ta?" Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn bông hoa dại màu trắng dưới chân: “Ta không được, không giống như nó có sự sống ngoan cường."
Tuy không biết hắn, nhưng khi nghe nói vậy, trong lòng Đồng Dao cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ nhìn hắn, cũng nhìn thấy bông hoa trong tay hắn.
Bỗng nhiên, người đàn ông nhíu mày, sắc mặt bắt đầu có mảng hồng.
Theo bản năng Đồng Dao thấy hắn có chút không bình thường: “Ngươi làm sao thế?"
“Không có việc gì......"
“Ngươi khó chịu?"
“Không có gì, ngươi đi đi ——!" Trên khuôn mặt yêu tinh xinh đẹp có phần đau đớn, ngón tay dài ấn lên cổ, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Đồng Dao từng bước đi tới: “Rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho ta biết, ngươi khó chịu ở đâu?"
“Không có việc gì, " Hắn đẩy nàng ra, “Tránh ra, cách xa ta một chút, đi đi ——!"
Đồng Dao thấy bộ dáng của hắn, sắc mặt trắng xanh, trán đổ đầy mồ hôi, còn giữ bộ dáng mạnh mẽ, trong lòng có chút giận dữ: “Được thôi, mặc kệ ngươi!" Đồng Dao bỏ hắn ra, đứng lên đi về hướng ngược lại.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, lại không chịu được. Lại quay người trở về, cái tên yêu tinh xinh đẹp đã ôm ngực, ngã xuống đất, trên mặt đầy mồ hôi vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đồng Dao cắn chặt môi, vẫn nên đi qua: “Đừng lộn xộn, nằm xuống."
“Ngươi đi đi —— tránh ra!"
Đồng Dao nắm chặt tay hắn: “Đừng cố chấp, ngươi sẽ không chết đâu!"
Người đàn ông khẽ cười: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
“Vậy chết muộn một chút vẫn hơn! Nếu muốn chết, tùy ngươi, nhưng ít nhất đừng chết ở trước mặt ta !" Đồng Dao không quan tâm tới hắn.Người đàn ông này tuy đẹp, nhưng so với người bình thường thì trắng bệch, không có khí sắc. Hắn luôn ôm ngực, tỏ vẻ khó thở, trong đầu Đồng Dao nhanh chóng suy nghĩ, đây là triệu chứng cơ bản của cơn đau tim cấp, nếu không điều trị kịp thời sẽ thực sự dẫn tới tử vong. Ở thời kỳ Lương Chử này, căn bản là không có các loại thuốc đặc trị, thuốc Đông y cần phải từ từ điều trị, không thể đảm bảo điều trị những trường hợp bị cấp. Nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, sẽ bị ngất ngay thôi.
Đồng Dao cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chà xát hai lòng bàn tay cho nóng lên, sau đó cởi quần áo của người đàn ông.
“Ngươi...... Làm cái gì?" Hắn cau mày, mặt đỏ ửng lên.
Tay phải Đồng Dao đặt ở dưới cùng trên xương ức của hắn, khi tiếp xúc qua da hắn, cảm giác mềm mại khiến cho cô ngây người, không thể tưởng tượng được đây là da của một người đàn ông. Nhưng ngay lập tức cô bỏ qua suy nghĩ đó, tay trái đặt ở trên mu bàn tay phải, khuỷu tay duỗi thẳng ra, lợi dụng sức nặng cơ thể ấn thẳng xuống dưới, sau đó hai tay thả lỏng, để cho lồng ngực của hắn tự phồng lên.
“Giữ mình tỉnh táo, không được ngủ, hít thở sâu, hít thở sâu…" Đồng Dao không ngừng nói với hắn.
Nhưng hàng mi thật dài của tên yêu tinh kia rung rung, hai mắt càng ngày càng nặng, dần dần nhắm mắt lại.
“Đừng ngủ, tỉnh tỉnh, không thể ngủ, mau tỉnh lại", Đồng Dao hoảng hốt, tên yêu tinh xinh đẹp này, nếu chết trong tay mình, nhất định sẽ bị trời phạt…
Dùng tay nâng cằm hắn lên, khiến cho đầu hắn ngửa ra sau, làm cho đường hô hấp mở rộng. Sau đó một tay nắm mũi hắn. Đồng Dao hít sâu, nhằm vào miệng của hắn, nhanh chóng thổi khí vào trong miệng hắn. Lập đi lập lại nhiều lần, cho tới khi Đồng Dao thấy ngực hắn đập phập phồng trở lại, nhìn sắc mặt của hắn. Chỉ thấy ánh mắt hắn hơi hé ra, mang theo vẻ mờ mịt thản nhiên.
“Cuối cùng ngươi cũng không sao.Ta nghĩ ngươi sẽ chết."
Yêu tinh khẽ rung hàng mi, hai má phớt hồng, đôi môi ẩm ướt có chút sưng đỏ. Trong miệng Đồng Dao mơ hồ cảm thấy hương bạc hà, đó là mùi vị của yêu tình. Ngay lập tức không khí trở nên kỳ quái, có chút xấu hổ.
Đồng Dao không nhìn hắn, nhẹ nhàng giúp hắn kéo quần áo vào, để mặc. Sau đó dìu hắn ngồi dậy, để hắn tựa lưng vào ngươi mình: “Tốt chứ?"
“Ừ."
“Tim của ngươi không tốt, về sau đừng vận động mạnh. Nên nghỉ ngơi cho tốt."
Đầu hắn cúi xuống, không nói lời nào, bầu không khí càng trở nên xấu hổ.
Đồng Dao ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trời, mặt trời đã lên cao: “Nguy rồi, lâu như vậy, ta phải về."
Yêu tinh quay đầu lại, dùng đôi mắt nâu nhạt nhìn Đồng Dao. Đồng Dao vội vàng tránh tầm mắt của hắn: “Ngươi đã không có vấn đề gì, ta phải đi."
“Ngươi......",
Đồng Dao đã chạy thật xa, lại quay đầu lớn tiếng dặn dò: “Ngươi nên ngồi thêm một chút, đừng đứng lên luôn. Đợi cho hô hấp bình thường trở lại, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi linh tinh. Ta cứu ngươi một lần, nhưng chưa chắc đã cứu được lần thứ hai!" Nói xong, vội vã rời đi…
Yêu tinh đứng từ xa nhìn bóng dáng Đồng Dao đang dần đi xa, hai tay khẽ xoa môi mình, nhắm mắt lại…
Đồng Dao vẫn ngủ trên chiếc giường nhỏ phía sau trong căn phòng rách nát. Lúc trước, là cô đã tức giận tới mức hồ đồ, mới đối chọi với Nhuận Ngọc. Có thể là do cơn gió lạnh từ bên ngoài thổi tới, khiến cô bình tĩnh trở lại, liền bắt đầu hối hận. Dù sao cũng không có cái gì quan trọng hơn mạng sống của chính mình. Nhuận Ngọc là hoàng đế nước Chư Lương, giết cô dễ như bóp chết một con kiến. Đã phải chịu đựng rất nhiều khó khăn vất vả, chết không phải rất đáng tiếc sao. Nước Hồng Ngọc… Cô còn chưa tới nước Hồng Ngọc, hiện tại cô không thể chết được!
Cánh cửa phòng rất cũ, không ngăn được cơn gió lạnh lùa vào lúc nửa đêm, ánh trăng từ kẽ hở lớn trên cánh cửa xuyên vào, kéo thành từng cái bóng dài vào trong phòng. Thực ra Đồng Dao ngủ ở đây một mình, luôn cảm thấy sợ hãi, nhưng cô biết, cho dù có sợ hãi đi nữa, cũng sẽ không có ai đến đây để giúp cô.Việc duy nhất có thể làm, là nói nhiều lần với bản thân, phải kiên cường, phải dũng cảm.
Cánh cửa phòng bị đẩy ra, Đồng Dao chỉ mặc bộ quần ngủ bên trong, cảm thấy cả người rét run.
Dưới ánh trăng xuất hiện một cái bóng đen, đứng ở cửa. Áo khoác tung bay cùng mái tóc lộ vẻ yêu dị…
Người kia đi vào, đóng cửa lại. Thân hình cao lớn ngăn ánh trăng lại, trong phòng không có lò, tối đen như mực. Ngay cả đồ đạc trong phòng cũng không nhìn thấy, từng tế bào của Đồng Dao đếu nói cho cô biết người này là ai, cả phòng tràn ngập mùi hương hoa quế…
Từ từ nghe thấy tiếng thở của chính mình, tiếng tim đập. Khí huyết lưu thông, mạch đập nóng lên… Người đó ở ngay bên cạnh.
“Sắt, là thứ như thế nào?"
Trái tim Đồng Dao gần như nhảy ra khỏi cổ họng. Trong đầu dễ dàng hiểu được mục đích Nhuận Ngọc tới đây… Cô bắt đầu hối hận không thôi, chẳng qua chỉ muốn dùng làm cho A Mễ Na vui vẻ, lại tự mang phiền toái tới cho bản thân mình.
“Nói cho ta biết phương thức chế tạo ra sắt?"
“Bệ hạ đang hỏi ta? Nhưng người có không giết chính anh ruột của mình…" Đồng Dao cắn môi mình, cười khẽ. Phương thức thực hiện của Nhuận Ngọc đã sớm bị cô nhìn thấy, đã giết anh trai ruột của mình. Thực ra vô tình trong đó, cô cũng được coi như là đồng phạm, nếu cô không cải tạo cung tên, nói không chừng Thấm Ngọc cũng sẽ không chết dễ dàng như vậy.
Sự phát triển của lịch sử phải tuân theo quy luật tự nhiên, vũ khí bằng sắt được các thương nhân sử dụng ở triều đại về sau. Chắc chắn không phải ở thời kỳ Lương Chử…Hơn nữa, nếu Nhuận Ngọc đã biết thiên thạch hoặc phương pháp đúc gang, chắc chắn đã được sử dụng trong chiến đấu. Ở thời kỳ cổ đại, có được sức mạnh từ vũ khí là rất lợi hại, còn qúa sớm để có một loại vũ khí tiên tiến nếu chiến tranh nổ ra, đối với một quốc gia mà nói chính là huỷ diệt toàn bộ. Ý nghĩ này khiến Đồng Dao cảm thấy thật đáng sợ, cô tuyệt đối sẽ không nói cho Nhuận Ngọc biết.
“Rốt cuộc ngươi là ai!"
“Ta? Ta đã nói từ đầu, ta không phải là thất công chúa, ta vốn không phải là người ở đây !"
“Ngươi nói dối!"
“Ha ha, ta biết ngươi không tin, nhưng đây là sự thật."
“Ngươi biết rất nhiều điều kỳ lạ, rốt cuộc ngươi là ai!"
Đồng Dao cảm nhận được trong bóng đêm Nhuận Ngọc đang tiến gần về phía cô, không ngừng lùi từng bước về phía sau: “Không biết. Ngươi muốn gì, ta không biết gì cả."
“Không, ngươi biết!" Nhuận Ngọc thô bạo cầm vào cổ tay Đồng Dao nâng lên.
“Bệ ha, buông tay ra. Điều ngươi muốn, ta không thể cho!"
“Ngươi có thể!" Nhuận Ngọc áp sát tới dồn Đồng Dao vào góc tường. Đồng Dao có thể nhận thấy hô hấp trong lồng ngực của hắn, toàn thân không khỏi căng thẳng: “Ta muốn, ngươi nhất định phải cho ta…"
Những mảnh vỡ trong ký ức lại lờ mờ xuất hiện trong đầu Đồng Dao. Cũng vào cái đêm đó, cũng là người đó. Toàn thân đau đớn, trái tim cô bị tra tấn giày vò…
Lòng Đồng Dao rối loạn, cố gắng tách ra tạo khoảng cách giữa cô và Nhuận Ngọc: “Ta đã quên hết mọi chuyện rồi, một chút cũng không nhớ!"
Đôi tay của Nhuận Ngọc mạnh mẽ đặt ở bên hông Đồng Dao, Đồng Dao đau tới phát khóc: “Ngươi đối với ta không là gì cả, trong lúc đó ta và ngươi chỉ muốn lợi dụng nhau, lợi dụng xong rồi thì kết thúc."
“Nói đúng lắm." Nhuận Ngọc nói, nhưng giọng lại trầm xuống khàn khàn, ngược lại đã nhen nhóm ngọn lửa trong hắn. Nhuận Ngọc càng ngày càng dính sát vào Đồng Dao, hơi thở hổn hển vuốt ve cổ của cô, rồi vạt áo của cô. Càng muốn rời xa, lại càng không có cách nào rời khỏi. Trong lòng Nhuận Ngọc muốn rời đi, nhưng càng ngày càng dựa sát vào cô, dùng tay cảm nhận những đường cong trên thân thể cô.
“Lần này là vì cái gì? Bệ hạ, xin… xin đừng làm cho mối quan hệ càng trở nên phức tạp!" Nhuận Ngọc ngay trước mặt, nhưng lý trí nói cho cô biết phải đẩy người đàn ông này ra. Hắn sẽ không thuộc về mình, tình cảm càng nhiều chỉ càng làm cô lún sâu thêm mà thôi. Cô nhất định phải cứu mình!
“Vì sao luôn trốn tránh ta......"
“Bởi vì ngươi hận ta!"
“Ngươi giết phụ vương ta, ta phải hận ngươi!" Nhuận Ngọc dùng đầu gối giữ không cho Đồng Dao cử động. Một tay giữ chặt cổ tay cô, ấn lên đỉnh đầu, một tay luồn váo lớp áo trong của cô. Khoảnh khắc vuốtve làn da của cô, Nhuận Ngọc thở một hơi mạnh. Cúi đầu dùng sức hôn môi Đồng Dao.
Một nụ hôn thô bạo, dường như đã kiềm chế từ rất lâu. Chờ thời khắc này để bùng phát, trong nháy mắt hết thảy mọi thứ xung quanh đều bị tan chảy, mọi suy nghĩ, tất cả những băn khoăn đã sớm bị vứt lên chín tầng mây.
Hai người quấn lấy nhau, ôm nhau.Nhuận Ngọc nhanh chóng cởi quần áo Đồng Dao, ôm chặt lấy cô, kề sát vào nhau. Chính là, ý nghĩ có thể niêm phong, nhưng việc hai cơ thể hợp lại chân thực tới đáng sợ.
Trong bóng đêm không ai nhìn rõ ai, đôi mắt bị bao phủ bởi ngọn lửa đen. Nhuận Ngọc giống như tự giải phong ấn trên người mình, giải phóng bản thân một lần! Có được thêm một lần, một lần…
Ngay cả khi ở trong địa ngục, cho dù đây chỉ là ảo ảnh, ít nhất vào thời khắc này, là thời khắc tuyệt đẹp nhất. Bản thân Đồng Dao đã không thể thoát khỏi hắn…Cho dù hắn không yêu mình, cũng không sao…
Canh mấy rồi? Không biết, giờ là lúc nào? Không biết…Nếu như mãi mãi không biết, thật là tốt…
Bên ngoài trời sắp sáng, có tiếng gọi nhau léo nhéo.Không sao, chỉ cần nhắm mắt vào, chỉ cần cô vẫn ngủ, thế giới này cũng sẽ không tỉnh lại nữa….
Nhuận Ngọc nằm bên cạnh, có mùi hương hoa quế của hắn. Hai người quấn lấy nhau, cơ thể dính sát vào nhau, không có một kẽ hở.
Trong lòng Nhuận Ngọc đấu tranh gay gắt. Muốn rời đi, đi… Đi ngay lập tức! Cố gắng cả nửa buổi, dùng sức nắm chặt vai Đồng Dao, thỏa mãn cảm nhận hai tay nàng ôm sát lấy thắt lưng mình. Đợi một lát nữa thôi… Một chút nữa là được rồi…Dù cho chỉ là giây phút ngắn ngủi trong chớp mắt, cũng đợi một chút nữa!
Không biết đã bao nhiêu lần Nhuận Ngọc đã bóp chết cái ý tưởng rời đi của mình.Trời từ từ sáng, hai người vẫn dựa sát vào nhau, giống như dây leo khó mà bứt ra được.
Đồng Dao biết, rồi hắn sẽ phải đi, chỉ mong không phải là thời khắc này...
Nhuận Ngọc biết, mình phải rời đi, chỉ mong không phải là thời khắc này…
“Bệ hạ…" Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của người hầu. Hắn đã ở trước phòng A Mễ Na suốt một đêm, theo mệnh lệnh của hoàng đế. Nhận thấy đã tới giờ, vẫn phải làm trái mệnh lệnh mà tới đây…
Đã đến giờ, trời đã sáng, quỷ hồn xinh đẹp phải trở về với địa ngục tối tăm của nàng. Đồng Dao mỉm cười, chua xót. Nếu như không thể tránh được, thì hưởng thụ nó đi…
Nhuận Ngọc mặc áo choàng, tư thế oai hùng phấn chấn. Đồng Dao nhìn thấy mặt hắn, đã đầu hàng luôn, thì nhìn hắn vài cái đi, e rằng cũng không còn cơ hội nữa…
Trong lúc đó Nhuận Ngọc có chút sốt ruột, đôi mắt mơ hồ nhìn Đồng Dao: “Mọi thứ trên đất nước này đều là của ta, cho dù là phụ nữ cũng chỉ là súc sinh."
“Ta biết", Đồng Dao tươi cười gật đầu, ánh mắt có chút thê lương.
Nhuận Ngọc cũng không biết vì sao mình lại thốt ra những lời đó. Muốn cho nàng đau khổ, khiến nàng hiểu rằng mình chỉ nhất thời bộc phát mà thôi! Nhưng thấy vẻ mặt của Đồng Dao, lại hận không thể cắn đứt đầu lưỡi mình. Nhuận Ngọc cứng ngắc xoay người đi chỗ khác, đi nhanh ra ngoài đẩy cửa mà đi. Không cần quay đầu lại… Không được phép quay đầu lại…
Nhìn bóng dáng Nhuận Ngọc từ từ rời đi đến mất hút, Đồng Dao đã đau tới tê tái…Mọi thứ trong đất nước này đều là của hắn, cho dù là phụ nữ cũng vẫn chỉ là súc sinh. Trong mắt hắn, mình cùng súc sinh là như nhau. Không, ít nhất Nhuận Ngọc không hận súc sinh, nhưng hắn hận mình…Nước mắt theo khóe miệng chảy xuống!
Đồng Dao mỉm cười, cũng như lần trước tự nói với bản thân mình chưa từng xảy ra chuyện gì. Dũng cảm lên, kiên cường lên, quên hết mọi thứ. Thu dọn lại giường, mặc quần áo vào, đi ra sân trong hậu cung.
Bất thình lình, đi qua cây cầu nhỏ, nghe thấy tiếng nước chảy dưới bàn chân, khiến cho lòng cô cũng dần dần bình tĩnh trở lại. Đồng Dao thả lỏng đôi chân, không có mục đích cứ thế chạy càng ngày càng xa.
Từ xa nhìn lại, phía trước có một khu rừng trúc trong lành. Vài vệt sáng nhàn nhạt chiếu từ trên những đám mây xuống, sương mù từ mặt đất bôc hơi lên, giống như trong tiên cảnh thật đẹp.Đồng Dao vô thức, có chút mê hoặc. Nheo mắt lại, thấy phía trước có bóng dáng người cao gầy, cầm nắm ngô trên tay, có mấy con chim bồ câu hoang đậu trên tay hắn, tranh nhau ăn. Hắn mặc một bộ trang phục màu trắng, như hòa vào làm một với thiên nhiên. Đồng Dao có chút nghi ngờ, đây là thiên sứ sao…
Đi từ từ vào trong, hình ảnh người kia ngày càng rõ nét. Đó là một người đàn ông rất đẹp, làn da đẹp trắng như tuyết,mái tóc sáng màu dài tung bay tới tận hông. Con ngươi màu nâu mơ màng, hàng lông mi dài khiến người ta mờ mắt. Chiếc mũi thẳng, đôi môi mỏng hoàn mỹ cô độc . Mang theo vẻ mặt tươi cười không quan tâm tới chuyện nhân gian, đứng ở đó.
Người đẹp như vậy không có khả năng phân rõ được giới tính, tồn tại độc lập giữa không gian và thời gian. Đồng Dao duy trì hô hấp, không dám tới gần, chỉ sợ một khi tới gần, yêu tinh xinh đẹp nãy sẽ đột nhiên biến thành bọt biển, biến mất không còn dấu vết…
Đồng Dao nghiêng đầu, nhưng cảm thấy làm thế nào thì nhìn cũng không rõ. Có rất nhiều vẻ đẹpkhác nhau, Nhuận Ngọc cũng rất đẹp, đẹp đến hút hồn, làm cho con người ta khuất phục. Mà người đàn ông trước mặt này, như là một bức tranh thủy mặc, thanh lịch tao nhã như một báu vật không nhiễm bụi trần…
Chú chim nhỏ trên tay người đàn ông, dường như đã ngửi được hơi người, lập tức giang cánh, đạp cánh bay đi, hạt ngô rơi vung vãi xuống đất.
Người kia nhìn hướng về phía Đồng Dao.
Đồng Dao có chút xấu hổ gật đầu.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu nói: “Tiếng bước chân rất nặng nề, bồ câu sẽ sợ hãi."
“Chúng không sợ ngươi sao?"
“Ta là bạn của chúng", người đàn ông khẽ cười, Đồng Dao nhìn tới mức say mê. Hai tay hắn ôm ngực, ánh mắt dịu dàng, “Bầu trời, cây cối,, động vật, đều là thứ thuần khiết nhất. Một chút khí nơi trần gian cũng sẽ làm ảnh hưởng đến sự thanh tịnh và đẹp đẽ của nó."
“Ha ha, nói như vậy thì ta thực sự là một người trần tục."
Người đàn ông quay đầu nhìn cô, toàn thân cũng đều tỏa ra vẻ thanh lịch tao nhã: “Trên thế gian này, ai có thể là ngoại lệ chứ."
“Ta không thể. Nhưng với ngươi thì có thể."
“Ta?" Người đàn ông đột nhiên nở nụ cười, nhẹ nhàng ngồi xuống, nhìn bông hoa dại màu trắng dưới chân: “Ta không được, không giống như nó có sự sống ngoan cường."
Tuy không biết hắn, nhưng khi nghe nói vậy, trong lòng Đồng Dao cũng cảm thấy không thoải mái. Nhưng không biết nên nói thế nào mới tốt, chỉ nhìn hắn, cũng nhìn thấy bông hoa trong tay hắn.
Bỗng nhiên, người đàn ông nhíu mày, sắc mặt bắt đầu có mảng hồng.
Theo bản năng Đồng Dao thấy hắn có chút không bình thường: “Ngươi làm sao thế?"
“Không có việc gì......"
“Ngươi khó chịu?"
“Không có gì, ngươi đi đi ——!" Trên khuôn mặt yêu tinh xinh đẹp có phần đau đớn, ngón tay dài ấn lên cổ, hô hấp bắt đầu dồn dập.
Đồng Dao từng bước đi tới: “Rốt cuộc làm sao vậy? Nói cho ta biết, ngươi khó chịu ở đâu?"
“Không có việc gì, " Hắn đẩy nàng ra, “Tránh ra, cách xa ta một chút, đi đi ——!"
Đồng Dao thấy bộ dáng của hắn, sắc mặt trắng xanh, trán đổ đầy mồ hôi, còn giữ bộ dáng mạnh mẽ, trong lòng có chút giận dữ: “Được thôi, mặc kệ ngươi!" Đồng Dao bỏ hắn ra, đứng lên đi về hướng ngược lại.
Nhưng vừa mới đi được hai bước, lại không chịu được. Lại quay người trở về, cái tên yêu tinh xinh đẹp đã ôm ngực, ngã xuống đất, trên mặt đầy mồ hôi vẻ mặt vô cùng đau đớn.
Đồng Dao cắn chặt môi, vẫn nên đi qua: “Đừng lộn xộn, nằm xuống."
“Ngươi đi đi —— tránh ra!"
Đồng Dao nắm chặt tay hắn: “Đừng cố chấp, ngươi sẽ không chết đâu!"
Người đàn ông khẽ cười: “Chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi."
“Vậy chết muộn một chút vẫn hơn! Nếu muốn chết, tùy ngươi, nhưng ít nhất đừng chết ở trước mặt ta !" Đồng Dao không quan tâm tới hắn.Người đàn ông này tuy đẹp, nhưng so với người bình thường thì trắng bệch, không có khí sắc. Hắn luôn ôm ngực, tỏ vẻ khó thở, trong đầu Đồng Dao nhanh chóng suy nghĩ, đây là triệu chứng cơ bản của cơn đau tim cấp, nếu không điều trị kịp thời sẽ thực sự dẫn tới tử vong. Ở thời kỳ Lương Chử này, căn bản là không có các loại thuốc đặc trị, thuốc Đông y cần phải từ từ điều trị, không thể đảm bảo điều trị những trường hợp bị cấp. Nhưng nhìn bộ dạng này của hắn, sẽ bị ngất ngay thôi.
Đồng Dao cố gắng làm cho mình bình tĩnh, chà xát hai lòng bàn tay cho nóng lên, sau đó cởi quần áo của người đàn ông.
“Ngươi...... Làm cái gì?" Hắn cau mày, mặt đỏ ửng lên.
Tay phải Đồng Dao đặt ở dưới cùng trên xương ức của hắn, khi tiếp xúc qua da hắn, cảm giác mềm mại khiến cho cô ngây người, không thể tưởng tượng được đây là da của một người đàn ông. Nhưng ngay lập tức cô bỏ qua suy nghĩ đó, tay trái đặt ở trên mu bàn tay phải, khuỷu tay duỗi thẳng ra, lợi dụng sức nặng cơ thể ấn thẳng xuống dưới, sau đó hai tay thả lỏng, để cho lồng ngực của hắn tự phồng lên.
“Giữ mình tỉnh táo, không được ngủ, hít thở sâu, hít thở sâu…" Đồng Dao không ngừng nói với hắn.
Nhưng hàng mi thật dài của tên yêu tinh kia rung rung, hai mắt càng ngày càng nặng, dần dần nhắm mắt lại.
“Đừng ngủ, tỉnh tỉnh, không thể ngủ, mau tỉnh lại", Đồng Dao hoảng hốt, tên yêu tinh xinh đẹp này, nếu chết trong tay mình, nhất định sẽ bị trời phạt…
Dùng tay nâng cằm hắn lên, khiến cho đầu hắn ngửa ra sau, làm cho đường hô hấp mở rộng. Sau đó một tay nắm mũi hắn. Đồng Dao hít sâu, nhằm vào miệng của hắn, nhanh chóng thổi khí vào trong miệng hắn. Lập đi lập lại nhiều lần, cho tới khi Đồng Dao thấy ngực hắn đập phập phồng trở lại, nhìn sắc mặt của hắn. Chỉ thấy ánh mắt hắn hơi hé ra, mang theo vẻ mờ mịt thản nhiên.
“Cuối cùng ngươi cũng không sao.Ta nghĩ ngươi sẽ chết."
Yêu tinh khẽ rung hàng mi, hai má phớt hồng, đôi môi ẩm ướt có chút sưng đỏ. Trong miệng Đồng Dao mơ hồ cảm thấy hương bạc hà, đó là mùi vị của yêu tình. Ngay lập tức không khí trở nên kỳ quái, có chút xấu hổ.
Đồng Dao không nhìn hắn, nhẹ nhàng giúp hắn kéo quần áo vào, để mặc. Sau đó dìu hắn ngồi dậy, để hắn tựa lưng vào ngươi mình: “Tốt chứ?"
“Ừ."
“Tim của ngươi không tốt, về sau đừng vận động mạnh. Nên nghỉ ngơi cho tốt."
Đầu hắn cúi xuống, không nói lời nào, bầu không khí càng trở nên xấu hổ.
Đồng Dao ngẩng đầu nhìn khoảng không trên trời, mặt trời đã lên cao: “Nguy rồi, lâu như vậy, ta phải về."
Yêu tinh quay đầu lại, dùng đôi mắt nâu nhạt nhìn Đồng Dao. Đồng Dao vội vàng tránh tầm mắt của hắn: “Ngươi đã không có vấn đề gì, ta phải đi."
“Ngươi......",
Đồng Dao đã chạy thật xa, lại quay đầu lớn tiếng dặn dò: “Ngươi nên ngồi thêm một chút, đừng đứng lên luôn. Đợi cho hô hấp bình thường trở lại, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, đừng đi linh tinh. Ta cứu ngươi một lần, nhưng chưa chắc đã cứu được lần thứ hai!" Nói xong, vội vã rời đi…
Yêu tinh đứng từ xa nhìn bóng dáng Đồng Dao đang dần đi xa, hai tay khẽ xoa môi mình, nhắm mắt lại…
Tác giả :
Lãnh Thu Nguyệt