Cổ Quốc Tình Sự
Chương 13: Say rượu lộ dâm tính, dùng tao huyệt mát- Xa cho nam nhân
Say rượu lộ dâm tính, dùng tao huyệt mát- xa cho nam nhân, bóp âm thần ra nước dùng tao thủy trị thương (đoạt sai hôn cướp được tráng hán, kinh hỉ mang thai, đi con đường nào)
Cách một thời gian lần thứ hai khai trai, lại là tự mình chủ động, Lạc Tinh khó tránh khỏi mệt mỏi, tuy rằng so với trước kia bị nam nhân làm một lần là sẽ lăn lộn suốt đêm, lần này chỉ đủ giải thèm nhưng vẫn làm cậu thỏa mãn không thôi. Mới vừa nằm xuống đã bị nam nhân theo bản năng mà cuốn vào trong lồng ngực, Lạc Tinh cắn cắn môi, cứ kệ hắn đi.
Tang Vân ngủ một giấc thật say, đến khi trời sáng mới tỉnh lại. Không chỉ có cảm giác đến hừng đông, trong mộng cũng làm người lưu luyến. Nhớ tới nội dung mộng xuân phong phú tối hôm qua, bụng nhỏ Tang Vân nổi lửa, đặc biệt muốn lôi kéo Lạc Tinh đao thật kiếm thật tới một hồi. Nhưng quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ chưa rõ ràng, hắn không dám vọng động, sợ khiến Lạc Tinh cho rằng hắn chỉ thích thân thể của cậu. Tang Vân không dám xoay người, sợ đánh thức mỹ nhân nhi trong lòng, mùi vị tươi đẹp ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn còn muốn thưởng thức một hồi lâu.
Lạc Tinh nhẹ nhàng hừ một tiếng, hiển nhiên là ngủ đến thoải mái, cọ mặt lên ngực Tang Vân như tiểu bạch miêu đang làm nũng. Sau khi cậu mở mắt, phát hiện ra tư thế thân mật của hai người, trong đầu lập tức hồi tưởng đến hình ảnh xấu hổ đêm qua, sợ Tang Vân phát hiện, vội vàng đẩy ra, đánh đòn phủ đầu:
"Ai cho phép ngươi ôm ta?"
Tang Vân lấy tay che ngực, vẻ mặt thống khổ, Lạc Tinh tưởng mình đụng tới miệng vết thương của hắn, vội cúi đầu khẩn trương hỏi han:
"Miệng vết thương khó chịu sao? Đừng nhúc nhích, ta đi gọi thái y."
Tang Vân nhấc cánh tay, đè đầu Lạc Tinh xuống, trộm hôn lên môi cậu một cái, cười nói:
"Ta đâu có yếu ớt như vậy, bảo bối nhi cho ta hôn một cái là tốt rồi. A, bảo bảo thơm quá......"
Lạc Tinh biết mình bị lừa, vừa thẹn vừa bực, quay đầu không them để ý tới Tang Vân. Tuy rằng Lạc Tinh cũng không nói ra chữ tha thứ, nhưng ít ra không hề bài xích Tang Vân. Bởi vì sau đêm mộng xuân đó, ánh mắt Tang Vân nhìn Lạc Tinh như lang như hổ, tưởng như có thể dùng ánh mắt lột sạch quần áo cậu, nhìn đến mức khiến Lạc Tinh chảy nước không ngừng. Nhưng Lạc Tinh lại không chắc chắn cậu có thể không rời xa hắn được không nên giữ tâm tư ở một ngày biết một ngày, sau khi nam nhân uống thuốc lại cùng hắn triền miên. Nhưng Tang Vân lại không ngủ say như ngày đầu tiên, mơ mơ màng màng đôi lúc dùng vòng eo hữu lực thúc lên, hầu hạ Lạc Tinh sảng khoái không thôi. Trong mộng là sảng, nhưng khi thanh tỉnh, Tang Vân còn phải đối mặt với khuôn mặt lạnh tanh và thái độ không nóng không lạnh của Lạc Tinh.
Trên mặt giả vờ rất thật nhưng mỗi đêm càng thêm lửa nóng triền miên, cùng tâm tình hy vọng ban ngày làm Lạc Tinh hiểu ra bản thân cậu đối người nam nhân này sớm đã vơi bớt đi nhiều oán hận, càng nhiều hơn là si và luyến......
Thời gian cứ như vậy qua hơn nửa tháng, hai người mỗi sáng sớm đều là ôm nhau tỉnh lại, tuy rằng Lạc Tinh luôn đẩy Tang Vân ra, nhưng buổi tối vẫn sẽ lên giường hắn. Nhưng mà, có một ngày khi tỉnh dậy, lại chỉ có một mình Tang Vân nằm trên giường, không thấy bóng dáng Tinh nhi đâu.
Trong lòng Tang Vân lộp bộp một tiếng, thoáng chốc lạnh đi phân nửa. Điều hắn lo lắng vẫn xảy ra sao, một khi khỏi hẳn là Lạc Tinh sẽ rời đi. Mấy ngày nay bình thản, dịu ngoan, bất quá là đối phương lười cùng mình ầm ĩ, khiến tâm tình hắn sung sướng, nên sẽ không gây khó dễ cho Nguyệt Thị quốc sao? Tang Vân vội vàng gọi thủ hạ tới, hỏi hướng Lạc Tinh đi. Người nọ thế mà lại biết, trả lời:
"Hôm nay tiểu vương tử Nguyệt Thị quốc đón dâu ở Lâu Lan, Vương gia nói...... Hắn, hắn xuất giá."
Choang một tiếng, chén trà trong tầm tay bị Tang Vân đập nát bấy. Hay cho Lạc Tinh, bằng mặt không bằng lòng nhiều ngày như vậy, nguyên lai vì, lại là buổi hôn lễ hôm nay sao. Mặc kệ Lạc Tinh là thật sự thay lòng đổi dạ, hay là cảm thấy gả tới Nguyệt Thị sinh hoạt sẽ an ổn hơn, hắn đều sẽ không để Lạc Tinh gả cho cái tên vương tử Nguyệt Thị ngu ngốc kia.
Không rảnh lo cho vết thương ở ngực, Tang Vân rút kiếm đi liền, điểm mấy người cao thủ trong quân doanh, vẻ mặt sát khí đi cướp dâu.
Hôm nay Lâu Lan thành náo nhiệt vô cùng, rầm rộ không thua gì đại hôn lần trước của Phồn Nguyệt, thậm chí nhắc tới càng có tính truyền kỳ. Bởi vì lần đại hôn này nhân vật chính là tiểu vương tử Nguyệt Thị quốc.
Nguyệt Sanh mặc hồng bào, cưỡi trên con ngựa trắng cao lớn, vẻ mặt phấn khởi vui sướng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn kiệu hoa phía sau, trên mặt hiện lên chút đắc ý. Đội đón dâu một đường hướng tới hoàng cung, đó là cử hành nghi thức địa phương, thứ nhất là biểu thị coi trọng của Lâu Lan Vương thất đối với Nguyệt Thị, thứ hai Phồn Nguyệt cũng nguyện ý cung cấp nơi tốt nhất cho bạn tốt.
Vốn nên thuận lợi đón dâu lại đột nhiên bị một đội nhân mã quấy rầy, những người đó còn không thèm dùng khăn vải che mặt, đi đầu là Tang Vân. Nguyệt Sanh hoảng sợ, hoàn toàn mờ mịt, không biết tại sao lại thành thế này. Nhưng nhìn tư thế kia của Tang Vân, hiển nhiên là tới gây rối, hắn rốt cuộc cẩn thận suy nghĩ thì ra mình bị Lạc Tinh gãi bẫy.
Khá lắm Lạc Tinh a, kế một hòn đá ném hai chim, tính kế cả hắn vàTang Vân. Lạc Tinh đây là ghi hận tướng lĩnh ngu ngốc kia của Nguyệt Thị quốc đả thương nam nhân của cậu mà, thế mà lại đòi lại từ chỗ hắn, lại còn chọn trúng ngày đại hôn. Đồ đĩ con ca bạc trửu vãng ngoại quải* này, Nguyệt Sanh kiêm chức dở khóc dở cười, nhưng cũng chỉ có thể chỉ huy người đi ngăn cản, đừng đem hắn thật vất vả cưới tới tân nương tử đoạt đi rồi.
*ca bạc trửu vãng ngoại quải: nghĩa tốt: vô tư, nghĩa xấu: không hợp với đạo làm người, bất phân đúng sai.
Tang Vân vẫn có chừng mực, lệnh thủ hạ không được đả thương người, mục đích của hắn chỉ là tiếp cận kiệu hoa, mang Lạc Tinh đi. Nhân mã hai bên cũng có phân chia, Nguyệt Sanh biết Tang Vân không thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, liền dứt khoát phóng thủy, cho hắn tới chỗ kiệu hoa.
Tang Vân nóng vội xốc lên mành kiệu hoa, lại sững sờ tại chỗ. Bên trong kiệu đâu phải là Lạc Tinh mỹ nhân, mà là hán tử cao lớn thô kệch, tuy rằng anh tuấn tiêu sái, nhưng tuyệt không phải người trong lòng Tang Vân. Đối phương đang ngồi thở dài trong kiệu, vẻ mặt bất đắc dĩ, hiển nhiên không biết nói gì với tình huống này.
Tang Vân cùng tráng hán mắt to trừng mắt nhỏ, biểu tình có chút vặn vẹo, đối tượng cảm tình hòa thân...... Là hán tử này ư? Lúc này, Nguyệt Sanh cười hì hì đi tới, đụng bả vai Tang Vân, hỏi:
"Uy, người này ngươi không cướp sao? Không cướp thì đừng chắn đường, làm lỡ giờ lành là không tốt."
Tang Vân hít sâu một cái, quay đầu lại hỏi:
"Lạc Tinh đâu?"
Nguyệt Sanh nhướn mày cười:
"Tự nhiên là ở trong hoàng cung, đi mau đi, đừng dọa mỹ nhân nhà ta. Hơn nữa hắn cũng chướng mắt ngươi, có phải không hả Tiêu Phong?"
Tiêu Phong vô ngữ, nhưng vẫn hùa theo Nguyệt Sanh:
"Phải! Người ta coi trọng chỉ có em."
Ra là sau khi Nguyệt Sanh và Tiêu Phong cùng thẳng thắn đàm luận, Nguyệt Sanh cũng hiểu Tiêu Phong khó xử, nguyện ý vì hắn lưu lại Lâu Lan. Hai nước cách nhau không xa, Tiêu Phong cũng hứa hẹn chỉ cần rảnh rỗi là sẽ bồi Nguyệt Sanh làm vợ nhỏ của Nguyệt Thị quốc, tất cả đều vui vẻ. Bất quá Nguyệt Sanh có điều kiện, chính là Tiêu Phong phải làm tân nương của hắn, ngồi trong kiệu chờ hắn tới cưới. Tiêu Phong vốn sủng hắn, cũng không ngại chút việc nhỏ này, cho nên mới có một màn khôi hài hôm nay.
Tang Vân cũng phản ứng kịp, hắn là bị Lạc Tinh bày trò. Nhưng điều tra gốc rễ, vẫn là hắn hiểu lầm trước, xem Nguyệt Sanh như tình địch mới dễ dàng tin lời Lạc Tinh nói. Tuy là bị bêu xấu, nhưng tâm tình Tang Vân phá lệ rất tốt, tươi cười kìm nén không được. Thật tốt, Tinh nhi không gả cho người khác, tình địch cũng là giả, hắn còn có rất nhiều thời gian, để Tinh nhi buông đi thống khổ đã từng, lựa chọn tin tưởng hắn, yêu hắn.
Tang Vân đơn giản cho lui thủ hạ, da mặt dày đi theo đội đón dâu cùng vào cung, tính toán tham gia hôn lễ của Nguyệt Sanh. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là dính lấy Tinh nhi, nếu có thể ấp ấp ôm ôm thì càng tốt.
Lạc Tinh quả nhiên ở trong cung hỗ trợ, nhìn thấy Tang Vân liền bật cười, hiển nhiên đã nghe chuyện vừa rồi. Tang Vân cười bất đắc dĩ, sủng nịch vuốt cái mũi nhỏ của cậu, nói:
"Tiểu phiến tử, đang cao hứng à?"
Lạc Tinh hừ nói:
"Ai lừa ngươi chứ, cũng không phải ta kêu ngươi đi cướp dâu?"
Tang Vân cười ôm lấy eo nhỏ của cậu, thấp giọng nói:
"Rồi rồi rồi, đều là ta sai, là ta không buông được em...... Ai bảo Tinh nhi của ta tốt như vậy, đáng yêu như vậy, ta luyến tiếc để em theo người khác".
Lạc Tinh tức khắc đỏ mắt, cậu trước đây cũng không biết nam nhân này sẽ biết nói lời âu yếm, nói đến mức thân thể cậu đều mềm. Lạc Tinh đẩy bàn tay to bên hông ra, ngượng ngùng nói:
"Ngươi nói mới không tính..."
Tang Vân theo sau Lạc Tinh làm cái đuôi lớn, đường đường là Thái tử Đại Tang, nửa điểm uy nghiêm đều không dư thừa, hắn cũng không ngại mất mặt. Tiệc tối rất là náo nhiệt, nhưng mà uống rượu nhiều nhất không phải nhóm tân lang, ngược lại là Lạc Tinh. Cảnh tượng đại hôn thật sự làm cậu quá xúc động. Duyên phận của cậu và Tang Vân bắt đầu từ hôn lễ của Phồn Nguyệt, cậu ngây ngốc chạy ra thay ca ca chịu phạt, sau đó bị Tang Vân giở trò chiếm hết tiện nghi, đêm đó đã bị ăn sạch sẽ. Hiện giờ, Nguyệt Sanh lại thành thân, quan hệ cậu cùng Tang Vân cũng đã trải qua không ít, có chua có ngọt, nhớ lại tới cũng là trăm vị tạp trần. Đời này, cậu còn có cơ hội cùng người âu yếm dắt tay cử hành nghi thức không? Có phải nên tin hắn thêm một lần nữa, nếu bản thân dũng cảm hơn, lại tranh thủ một lần, hạnh phúc cả đời sẽ thuộc về cậu sao?
Lạc Tinh suy nghĩ rất nhiều, cũng rất hỗn loạn, chỉ muốn một say giải ngàn sầu. Tang Vân ngăn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu uống thành một con ma men. Kỳ thật Lạc Tinh đã nghĩ ra đáp án, chỉ là còn chưa kịp nói, liền say đến hồ ngôn loạn ngữ. Tang Vân ôm Lạc Tinh về, thực chính nhân quân tử không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, kết quả Lạc Tinh không thuận theo, thân mình mềm mại vẫn luôn quấn lấy Tang Vân, môi đỏ ở trên mặt nam nhân không ngừng hôn hôn.
Tang Vân hô hấp thay đổi, khàn giọng hỏi:
"Bảo bối nhi, thật muốn cùng ta làm tình?"
Lạc Tinh ngẩn ra một chút, đột nhiên lắc đầu:
"Không, không muốn làm tình, ô ô...... Cùng nam nhân lên giường sẽ bị lừa, ta nói cho ngươi biết nam nhân của ta, hắn không cần ta, Lạc Tinh mới, ân...... Không cần nam nhân, không cho thao."
Tang Vân biết Lạc Tinh vẫn không thể hoàn toàn tha thứ, đau lòng vỗ về, nói: "Được rồi! Tinh nhi không cho chạm vào, vậy không chạm vào...... bảo bảo ngoan, chúng ta đi ngủ."
Lạc Tinh vèo lên giường, vỗ thân thể Tang Vân, mê đắm nói:
"Oa, hán t này ử...... Ân, dáng người thật đẹp, mau cởi quần áo cho bản vương gia hảo hảo sờ sờ."
Chơi Lạc Tinh lưu manh cũng có một phen phong tình khác, rõ ràng là cậu muốn phi lễ người khác, nhưng bản thân lại quần áo xốc xếch, toàn bộ áo lụa tích trên eo, bên trên lộ ngực, bên dưới lộ chân, cái mông cũng cùng một dạng, lộ ra một nửa màu mỡ động lòng người, no đủ cong vêu. Giữa mông đít tròn vo vậy mà toàn là nước, cũng không biết lúc nào phân bố ra đã làm ướt đẫm bắp đùi, dưới ánh nến nhộn nhạo dâm mỹ mê người. Cậu mở miệng nhỏ không ngừng phun ra những câu nói câu nhân, quỳ gối trên giường ý đồ cởi quần áo nam nhân, lại bởi vì cởi không được mà vội vàng mà vặn eo mông, dùng thân thể tao lãng biểu đạt bất mãn.
Ánh nến phảng phất một tầng nước kim sắc, nhộn nhạo trên eo nhỏ phong đồn (mông lớn), thân thể có vẻ yêu lệ như vũ nương chuyên luyện công phu mị hoặc, nhất cử nhất động đều là câu dẫn. Tang Vân lại nhịn không được, một phen xé nát sa mỏng treo bên hông Lạc Tinh, tức khắc áo lụa thành mảnh nhỏ, thê thảm rơi rớt trên người mỹ nhân, mà hạ thể che đậy một nửa cũng rốt cuộc lộ ra trước mắt nam nhân. Tang Vân câu môi cười, nói:
"Mỹ nhân nhi đừng nóng vội, ta đây liền cởi cho ngươi sờ, phải sờ cho gia thoải mái."
Thân thể giống đực cường tráng xuất hiện ở trước mặt, Lạc Tinh tao như kỹ nữ, lập tức nhào lên, ngồi trên đùi nam nhân sờ tới sờ lui, đặc biệt thích cơ bụng Tang Vân, lưu luyến ở chỗ bụng nhỏ không đi. Tang Vân thích cậu như vậy, đơn giản nằm xuống hưởng thụ, thân thể Lạc Tinh dính hắn không bỏ, cũng theo ngã xuống, truy đuổi da thịt nam nhân, nhất định phải dính cùng hắn. Tang Vân nâng cằm Lạc Tinh, trêu:
" Tiểu mỹ nhân sẽ mát- xa cho ta sao?"
Lạc Tinh không cần suy nghĩ liền gật đầu, tiếp tục háo sắc sờ nam nhân, lộn trên người nam nhân nhích tới nhích lui, mỗi lần di động, tao huyệt đều lưu lại một mảnh thủy ngân, chảy đến tràn lan, mỹ nhân không biết. Thấy nam nhân không phản ứng, Lạc Tinh cho rằng hắn không tin, vắt hết óc nghĩ xem nên mát xa cho nam nhân như thế nào. Tao huyệt nổi ngứua nhắc nhở cậu, Lạc Tinh lập tức bò dậy, ngồi trên ngực nam nhân, liều mạng co rút, đè ép bướm nộn tao thủy đầm đìa, nói:
" Tinh nhi sẽ dùng...... Ân ha, bướm dâm mát xa cho nam nhân, nga, cơ bắp ngươi cứng quá, cọ tao huyệt thực thoải mái a...... Nga a...... Sảng chết tao hóa......"
Tang Vân cũng không nghĩ tới Lạc Tinh say rượu lại phóng khoáng như vậy, mặc cậu ở trước ngực mình cọ huyệt, hắn kéo qua đôi chân trắng tinh tế của Lạc Tinh hôn lên. Đã lâu không cùng Lạc Tinh thân cận như vậy, hắn cũng nhớ nhung. Ngậm làn da tinh tế trong miệng, mềm mại thơm thơm, quả thực làm người phát cuồng. Tang Vân dùng sức liếm mút, lưu lại hồng ấn thật sâu, một chuỗi dấu cắn ở phần đùi trong, khinh khinh trọng trọng, thoạt nhìn vô cùng hương diễm.
Hôn giữa hai chân lúc đau lúc ngứa càng kích thích Lạc Tinh động tác càng thêm phóng đãng, như muốn đem tao huyệt mình chơi hỏng, liều mạng ở trên người nam nhân cọ cọ. Nhưng dù vậy, cũng chỉ có thể an ủi môi âm hộ và lối vào tao thịt, bên trong hư không càng nghiêm trọng, tao thủy đột nhiên rót xuống, cọ rửa tao huyệt trống rỗng, khó chịu đến Lạc Tinh bật khóc:
" Ô a, tao bức trốngtrơn thật là khó chịu, ân a...... Muốn bị thao, không cần dương vật người xấu,thao xong liền đi, ô ô...... Tinh nhi muốn luôn luôn được thao, ân ha, lại màiđến âm đế rồi, thật thoải mái......"
Lạc Tinh lộn xộn trên người Tang Mạc, bỗng nhiên thấy vết sẹo trên ngực hắn, đau lòng sờ lên, ngây ngốc hỏi:
" Ngươi, ân ha, ngươi có sao không?"
Lạc Tinh vừa hỏi vừa nhịn không được vặn mông chơi huyệt, cọ xát trên cơ bụng Tang Vân, Tang Vân bật cười, nói:
"Ngực bị thương, rất đau, bảo bối nhi mau an ủi ta đi."
Lạc Tinh đau lòng thổi thổi, thổi trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi dậy, đem tao huyệt nhắm ngay ngực Tang Vân, nói:
"Nơi này của tao hóa cónước thuốc, trị thương cho đại dương vật ca ca......"
Nói, Lạc Tinh đưa tay xuống hạ thể, bóp hai môi âm hộ rồi buông ra, lúc sau lại bóp vào, bóp tao thủy tích lên ngực Tang Vân. Theo động tác, tao lỗ đít cũng có phản ứng, cũng chảy nước, hạ thân ướt át đều bị nam nhân nhìn thấy, hai cái huyệt cái này so với cái kia còn dâm hơn, nước chảy thành sông. Mà Tinh nhi lại còn tự mình đè ép, hình ảnh dâm đãng không nỡ nhìn thẳng. Tang Vân lại không có kiên nhẫn, xoay người áp đảo Lạc Tinh, đại dương vật thẳng đảo hoàng long, tiến vào mỹ huyệt ướt mềm.
Khoái cảm đã lâu làm Tang Vân thích đến thở dốc liên tục, mộng xuân nhiều ngày rốt cuộc trở thành sự thật, tao huyệt kia vẫn ướt như vậy chặt như vậy... Dương vật đi vào liền gấp không chờ nổi mà quấn lên, kèm theo tự hấp duẫn, đem dương vật bọc đến gắt gao, khoái cảm vô tận. Dương vật mãnh thao hiển nhiên so với tự mình cọ xát thích hơn nhiều, Lạc Tinh lập tức quấn lên nam nhân, mở rộng hai chân cho người thao, sảng khoái mà yêu kiều rên rỉ:
"Nga, quá sung sướng, a ha, đại dương vật ca ca thao ta, ân ha...... Người tốt, ngươi không được đi, ô ô, dương vật không thể vứt bỏ tao bức, ân nga...... Muốn luôn, thao tao hóa......"
Tang Vân hôn thân thể mướt mồ hôi của cậu, ôn nhu nói:
"Không đi, cả đời này đều không đi, mỗi ngày thao em."
Bỏ lỡ rất nhiều ban đêm tốt đẹp, đêm nay Tang Vân rốt cuộc được như ước nguyện, đem Lạc Tinh ăn vào trong bụng. Ngày hôm sau tỉnh lại hắn càng đẩy trách nhiệm cho Lạc Tinh, nói là Lạc Tinh quấn lấy hắn không bỏ. Lạc Tinh hừ lạnh:
"Sao nào, ta đường đường là Vương gia, còn không thể sủng hạnh một nam nhân sao?"
Tang Vân ôm lấy Lạc Tinh không bỏ, bỉ ổi nói:
"Bảo bối nhi, ta tốt xấu gì cũng là Hoàng thái tử Đại Tang, em không thể đố bội tình bạc nghĩa với ta như vậy, ngủ không phụ trách...... Không được, em đến cưới ta đi, em xem Lâu Lan và Nguyệt Thị đều liên hôn* rồi (quan hệ thông gia), cũng nên cùng Đại Tang chúng ta hòa thân đi."
Lạc Tinh thật sự không thể giả vờ lạnh mặt được, bị hắn chọc đến cười không ngừng, trốn tránh mấy cái hôn của nam nhân vô sỉ, khó được buông thả mà cùng nam nhân đùa giỡn. Nhưng đang ở trên giường ầm ĩ, Lạc Tinh lại bỗng nhiên đẩy người, ngồi ở mép giường nôn ra, nước mắt cũng tràn ra rồi.
Tang Vân không dám tiếp tục quậy nữa, tự mình xách thái y lại đây. Thái y bắt mạch, đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt quét quét giữa Tang Vân và Lạc Tinh, khụ khụ hai tiếng, nói:
"Cái kia, chúc mừng Vương gia, ngài mang thai rồi......"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người kia choáng váng. Thái y vội vàng dận dò vài câu, nhanh chân trốn chạy. Theo cách thái y nói, hài tử chính là sau khi Tang Vân trở về một thời gian, Lạc Tinh trong lòng rõ ràng, phỏng chừng là do cậu nhân lúuc Tang Vân ngủ, hàng đêm chăm chỉ ngồi trên người hắn lao động, sản xuất trái cây. Nhưng Tang Vân cũng không biết mình khi trước đã cùng Lạc Tinh làm, chắc hẳn vì vậy mà cho rằng hài tử được hoài sau khi hắn rời đi.
Trong lòng Tang Vân dâng lên nỗi kinh sợ, bị ghen tuông, đau đớn vô cùng vùi lấp, tròng mắt đỏ đậm, hận không thể bóp chết dã nam nhân làm Lạc Tinh mang thai. Hắn đem đầu chôn xuống đầu gối, tay nắm chặt, gân xanh đều nhảy ra. Muốn chất vấn Lạc Tinh, sao lại cùng nam nhân khác lên giường, sao lại sau khi hắn rời đi trong thười thời gian ngắn như vậy...Nhưng cuối cùng, Tang Vân cũng không nói gì, là hắn sai, hắn không có tư cách hỏi. Lúc trước, là hắn đi luôn, đây là vì Lạc Tinh sợ hắn vĩnh viễn không trở lại, lúc này muốn cùng người khác lên giường thì có gì không được đâu?
Mạnh mẽ kìm lại tâm tình tiêu cực, khắp lồng ngực đau đớn, nóng rát, nhưng Tang Vân hiểu, so với hài tử, so với nam nhân hắn không biết là ai kia, thì hắn càng để ý Lạc Tinh hơn, hắn không thể lại mất đi cậu...... Tang Vân đứng dậy gắt gao ôm Lạc Tinh, nói giọng khàn khàn:
"Tinh nhi, ta biết song tính chịu không nổi tịch mịch, dù em có hoài con của người khác ta cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần trong lòng em yêu ta, nguyện ý tiếp nhận ta...... Tinh nhi, đáp ứng ta, không được đi tìm phụ thân hắn, coi như hắn là con của chúng ta, ta sẽ hảo hảo yêu thương các ngươi."
Lạc Tinh sau khi nghe được tin này, hoàn toàn đắm chìm trong ngượng ngùng và vui sướng, cậu vậy mà lại hoài hài tử của Tang Vân, cái loại cảm giác này là mới mẻ mà kỳ diệu, tưởng tượng đến tồn tại của vật nhỏ này, trong lòng liền nhịn không được ngọt ngào. Cậu nào đâu biết rằng Tang Vân rối rắm, đột nhiên nghe được một lời như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Tang Vân hiển nhiên là hiểu lầm cậu, Lạc Tinh muốn giải thích, lại không biết nên mở miệng thế nào, trên mặt không tha thứ cho hắn, trên thực tế đã chủ động ai thao vài lần, còn có mang bảo bảo...... Huống chi, cậu cũng tức Tang Vân không tín nhiệm mình, hỏi cũng không hỏi một câu, liền nhận định hài tử là của người khác, là do cậu chịu không nổi cơ khát tùy tiện cùng người lên giường. Lạc Tinh hầm hừ hỏi:
" Ngươi thật sự nguyện ý?"
Tang Vân thấp giọng trả lời:
"Phải! Chỉ cần em ở bên ta, em muốn ta làm gì cũng được."
Kỳ thật sớm vào đại hôn Nguyệt Sanh, Lạc Tinh đã nghĩ thông suốt, muốn lại dũng cảm một lần, cho Tang Vân, cũng là cho chính mình một cơ hội. Nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm, không rõ ràng lắm cảm tình Tang Vân đối mình rốt cuộc sâu bao nhiêu. Có thể mượn lần này...... Thử một chút? Nghĩ vậy, Lạc Tinh cười hỏi:
"Nếu ta muốn ngươi, tương lai truyền ngôi vị hoàng đế cho hài tử trong bụng ta thì sao?"
Tang Vân dừng một chút, thở dài:
"Việc này không được đâu, Tinh nhi, hoàng đế Đại Tang chỉ có thể là huyết mạch Tang gia, ta không thể có lỗi với giang sơn liệt tổ liệt tông gây dựng. Nhưng ta có thể vì em từ bỏ ngôi vị hoàng đế, bồi em sinh hoạt ở Lâu Lan."
Lạc Tinh cũng là muốn làm khó dễ hắn một chút, không nghĩ tới Tang Vân sẽ nói như vậy, không khỏi lẩm bẩm hỏi:
"Vậy ngôi vị hoàng đế của Đại Tang các ngươi, phải giao cho ai kế thừa?"
Tang Vân không chút nào để ý nói:
"Để lão nhân sinh thêm một đứa, hắn rất háo sắc, mỹ nhân hậu cung thành đàn, thêm một hoàng tử nữa hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu không được, kêu ca ta trở về làm Hoàng Thượng."
Lạc Tinh nghĩ tới thú vị, cong môi cười, nói:
"Vậy nha, vậy ngươi liền lưu lại bồi ta đi."
Tang Mạc nghe được quyết định này của bọn họ, không phát biểu bất luận gì, dù sao phụ hoàng mới hơn bốn mươi tuổi, hiện tại nói kế vị thì hơi sớm, nói không chừng tôn tử đều có thể một mình đảm đương một phía, lão đầu còn tại vị lâu, hiện tại cũng không cần sốt ruột.
Tang Vân lúc này chính là thật lòng, vài ngày sau liền tự mình đi tới cửa thành, tiễn đưa quân đội về Đại Tang. Khiến người ngoài ý muốn chính là, Tang Mạc cùng Phồn Nguyệt, còn có Lạc Tinh, thế nhưng tất cả đều xuất hiện ở cửa thành.
Lạc Tinh nắm Tang Vân tay hỏi:
"Ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?"
Tang Vân nhìn phương hướng thiết kỵ rời đi, phía trước có iếng vó ngựa quen thuộc, nhìn bụi đất cuồn cuộn, bảo tọa chí tôn hướng tới nhiều năm, nhưng vậy thì thế nào, rốt cuộc bất quá so với người khuynh tâm tương hứa bên người. Phụ hoàng bọn họ, là tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say gối trên đùi mỹ nhân. Mà hắn và Tang Mạc, đều là thích mỹ nhân không thích giang sơn.
Tang Vân ôm chặt Lạc Tinh, nghiêm túc nói:
"Đương nhiên không, đối với ta mà nói, ngươi mới là điều duy nhất không thể từ bỏ."
Lạc Tinh hơi hơi mỉm cười, nâng mặt nhìn nam nhân, nói:
"Chính là ta hối hận."
Biểu tình Tang Vân cứng đờ, trầm giọng nói:
"Ta không cho phép em hối hận, Lạc Tinh, em đã đáp ứng ta, muốn bỏ rơi ta, không có cửa đâu."
Khó được thấy bộ đáng thất thố của nam nhân, Lạc Tinh cười vui vẻ, ôn nhu nói:
"Ta nói, hối hận khi bắt chàng ở lại Lâu Lan. Tang Vân, mang ta về Đại Tang, ta cùng chàng trở về."
Tang Vân quả thực vui mừng, không đơn thuần chỉ là cao hứng vì có thể trở về, càng cao hứng chính là Lạc Tinh có phần tâm này. Nếu Lạc Tinh có thể đưa ra quyết định này, liền chứng minh cậu là thật sự buông xuống khúc mắc, hoàn toàn tiếp nhận mình.
Tang Mạc và Phồn Nguyệt hiển nhiên đã sớm hiểu rõ sự tình, Phồn Nguyệt không buông ôm lấy Lạc Tinh, lôi kéo tay cậu nói không ngừng, Tang Mạc còn trực tiếp đạp Tang Vân một cái, nói:
"Được rồi, đừng mất mặt như vậy. Đối xử với người ta cho tốt, lại làm ra việc hỗn trướng, ta liền tự mình bắt ngươi về nhốt trong Lâu Lan, cho ngươi làm người hầu cho Lạc Tinh."
Đưa quân ngàn dặm, chung tu từ biệt, cứ việc không tha, nhưng Tang Vân vẫn mang theo Lạc Tinh rời khỏi Lâu Lan, về trung thổ. Tang Mạc sau khi trở về truyền tin cho phó tướng, đại đội nhân mã ở cách đó không xa chờ Lạc Tinh và Tang Vân, hộ tống bọn họ trở về. Lạc Tinh có thai trong người, không thích hợp nhanh chóng lên đường, đi một đoạn, Tang Vân liền dẫn cậu đến khách điếm nghỉ ngơi.
Lạc Tinh vuốt bụng, đầy mặt thẹn thùng và hạnh phúc. Tang Vân nói không ngại, nhưng vẫn nhịn không được ghen, ôm cậu hỏi:
"Tinh nhi, nói cho ta, trong lòng em một chút đều không có phụ thân đứa nhỏ này, đúng không?"
Lạc Tinh nhịn cười, nói:
"Không thể, hắn chính là phụ thân hài tử của ta, ta...... Là thích hắn, thực thích."
Tang Vân bối rối, mất mặt mà lên án:
"Tinh nhi, sao em có thể như vậy? Em đã là người của ta, ta không muốn em nghĩ tới hắn."
Lạc Tinh rốt cuộc nhịn không được, cười ngã vào trong lòng Tang Vân, hôn cằm nam nhân, thấp giọng nói:
Đồ ngốc, vậy mà thật sự một chút ấn tượng cũng không có...... phụ thân hài tử chính là nam nhân kiếp này ta thích nhất, duy nhất thích, hắn tên Tang Vân.
Tang Vân bị tin tức này chấn động đến ngớ ngẩn, mồm miệng không nhanh nhẹn, ngây ngốc hỏi:
"Em nói...... Cái gì?"
Lạc Tinh nhịn xấu hổ đem chuyện ở quân doanh nói ra, Tang Vân bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc minh bạch mộng xuân kia vì sao lại chân thật như vậy, rung động lòng người. Hắn đã bỏ lỡ nhiều mỹ sự, thật là trừng phạt tốt nhất Tinh nhi đối với hắn.
Hắn nhìn Lạc Tinh, cũng không biết nói cái gì mới tốt, hắn đâu có phúc phận có thể gặp gỡ tiểu nhân nhi này, mang cho hắn cả đời ấm áp, hạnh phúc. Hắn ôn nhu mà hôn Lạc Tinh, chỉ cảm thấy cuộc đời này viên mãn.
Cách đó không xa Vương cung Lâu Lan, tiễn Lạc Tinh đi, hoàng cung lập tức có vẻ trống trải, tâm tình Phồn Nguyệt không khỏi đi xuống. Tang Mạc ôm hắn khuyên nhủ:
"Bảo bối nhi đừng khổ sở, tiểu tử thúi Tang Vân kia không dám không tốt với Tinh nhi, em còn có ta mà."
Phồn Nguyệt nói:
"Ta biết, nhưng từ khi Tinh nhi sinh ra, ta và nó chưa từng rời xa, luyến tiếc......"
Tang Mạc cười nói:
"Vậy thì dễ xử lý, nương tử mau sinh một đứa con trai cho ta, cho hắn quản Lâu Lan, ta mang em du ngoạn các nơi, nhớ Lạc Tinh liền tới trung thổ làm vợ, làm một đôi thần tiên quyến lữ."
Phồn Nguyệt cười đẩy hắn:
"Biến đi, ai cho sinh con cho chàng."
Tang Mạc bế hắn lên:
"Đương nhiên là nương tử, bảo bối nhi ngoạn, đừng loạn nghĩ, chúng ta nỗ lực tạo người đi."
Tẩm cung truyền ra âm thanh quen thuộc, ân ái triền miên, hiển nhiên không cần nhiều lời.
~~~~~~~HOÀN~~~~~~~~
Cách một thời gian lần thứ hai khai trai, lại là tự mình chủ động, Lạc Tinh khó tránh khỏi mệt mỏi, tuy rằng so với trước kia bị nam nhân làm một lần là sẽ lăn lộn suốt đêm, lần này chỉ đủ giải thèm nhưng vẫn làm cậu thỏa mãn không thôi. Mới vừa nằm xuống đã bị nam nhân theo bản năng mà cuốn vào trong lồng ngực, Lạc Tinh cắn cắn môi, cứ kệ hắn đi.
Tang Vân ngủ một giấc thật say, đến khi trời sáng mới tỉnh lại. Không chỉ có cảm giác đến hừng đông, trong mộng cũng làm người lưu luyến. Nhớ tới nội dung mộng xuân phong phú tối hôm qua, bụng nhỏ Tang Vân nổi lửa, đặc biệt muốn lôi kéo Lạc Tinh đao thật kiếm thật tới một hồi. Nhưng quan hệ hiện giờ của hai người bọn họ chưa rõ ràng, hắn không dám vọng động, sợ khiến Lạc Tinh cho rằng hắn chỉ thích thân thể của cậu. Tang Vân không dám xoay người, sợ đánh thức mỹ nhân nhi trong lòng, mùi vị tươi đẹp ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn còn muốn thưởng thức một hồi lâu.
Lạc Tinh nhẹ nhàng hừ một tiếng, hiển nhiên là ngủ đến thoải mái, cọ mặt lên ngực Tang Vân như tiểu bạch miêu đang làm nũng. Sau khi cậu mở mắt, phát hiện ra tư thế thân mật của hai người, trong đầu lập tức hồi tưởng đến hình ảnh xấu hổ đêm qua, sợ Tang Vân phát hiện, vội vàng đẩy ra, đánh đòn phủ đầu:
"Ai cho phép ngươi ôm ta?"
Tang Vân lấy tay che ngực, vẻ mặt thống khổ, Lạc Tinh tưởng mình đụng tới miệng vết thương của hắn, vội cúi đầu khẩn trương hỏi han:
"Miệng vết thương khó chịu sao? Đừng nhúc nhích, ta đi gọi thái y."
Tang Vân nhấc cánh tay, đè đầu Lạc Tinh xuống, trộm hôn lên môi cậu một cái, cười nói:
"Ta đâu có yếu ớt như vậy, bảo bối nhi cho ta hôn một cái là tốt rồi. A, bảo bảo thơm quá......"
Lạc Tinh biết mình bị lừa, vừa thẹn vừa bực, quay đầu không them để ý tới Tang Vân. Tuy rằng Lạc Tinh cũng không nói ra chữ tha thứ, nhưng ít ra không hề bài xích Tang Vân. Bởi vì sau đêm mộng xuân đó, ánh mắt Tang Vân nhìn Lạc Tinh như lang như hổ, tưởng như có thể dùng ánh mắt lột sạch quần áo cậu, nhìn đến mức khiến Lạc Tinh chảy nước không ngừng. Nhưng Lạc Tinh lại không chắc chắn cậu có thể không rời xa hắn được không nên giữ tâm tư ở một ngày biết một ngày, sau khi nam nhân uống thuốc lại cùng hắn triền miên. Nhưng Tang Vân lại không ngủ say như ngày đầu tiên, mơ mơ màng màng đôi lúc dùng vòng eo hữu lực thúc lên, hầu hạ Lạc Tinh sảng khoái không thôi. Trong mộng là sảng, nhưng khi thanh tỉnh, Tang Vân còn phải đối mặt với khuôn mặt lạnh tanh và thái độ không nóng không lạnh của Lạc Tinh.
Trên mặt giả vờ rất thật nhưng mỗi đêm càng thêm lửa nóng triền miên, cùng tâm tình hy vọng ban ngày làm Lạc Tinh hiểu ra bản thân cậu đối người nam nhân này sớm đã vơi bớt đi nhiều oán hận, càng nhiều hơn là si và luyến......
Thời gian cứ như vậy qua hơn nửa tháng, hai người mỗi sáng sớm đều là ôm nhau tỉnh lại, tuy rằng Lạc Tinh luôn đẩy Tang Vân ra, nhưng buổi tối vẫn sẽ lên giường hắn. Nhưng mà, có một ngày khi tỉnh dậy, lại chỉ có một mình Tang Vân nằm trên giường, không thấy bóng dáng Tinh nhi đâu.
Trong lòng Tang Vân lộp bộp một tiếng, thoáng chốc lạnh đi phân nửa. Điều hắn lo lắng vẫn xảy ra sao, một khi khỏi hẳn là Lạc Tinh sẽ rời đi. Mấy ngày nay bình thản, dịu ngoan, bất quá là đối phương lười cùng mình ầm ĩ, khiến tâm tình hắn sung sướng, nên sẽ không gây khó dễ cho Nguyệt Thị quốc sao? Tang Vân vội vàng gọi thủ hạ tới, hỏi hướng Lạc Tinh đi. Người nọ thế mà lại biết, trả lời:
"Hôm nay tiểu vương tử Nguyệt Thị quốc đón dâu ở Lâu Lan, Vương gia nói...... Hắn, hắn xuất giá."
Choang một tiếng, chén trà trong tầm tay bị Tang Vân đập nát bấy. Hay cho Lạc Tinh, bằng mặt không bằng lòng nhiều ngày như vậy, nguyên lai vì, lại là buổi hôn lễ hôm nay sao. Mặc kệ Lạc Tinh là thật sự thay lòng đổi dạ, hay là cảm thấy gả tới Nguyệt Thị sinh hoạt sẽ an ổn hơn, hắn đều sẽ không để Lạc Tinh gả cho cái tên vương tử Nguyệt Thị ngu ngốc kia.
Không rảnh lo cho vết thương ở ngực, Tang Vân rút kiếm đi liền, điểm mấy người cao thủ trong quân doanh, vẻ mặt sát khí đi cướp dâu.
Hôm nay Lâu Lan thành náo nhiệt vô cùng, rầm rộ không thua gì đại hôn lần trước của Phồn Nguyệt, thậm chí nhắc tới càng có tính truyền kỳ. Bởi vì lần đại hôn này nhân vật chính là tiểu vương tử Nguyệt Thị quốc.
Nguyệt Sanh mặc hồng bào, cưỡi trên con ngựa trắng cao lớn, vẻ mặt phấn khởi vui sướng, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn kiệu hoa phía sau, trên mặt hiện lên chút đắc ý. Đội đón dâu một đường hướng tới hoàng cung, đó là cử hành nghi thức địa phương, thứ nhất là biểu thị coi trọng của Lâu Lan Vương thất đối với Nguyệt Thị, thứ hai Phồn Nguyệt cũng nguyện ý cung cấp nơi tốt nhất cho bạn tốt.
Vốn nên thuận lợi đón dâu lại đột nhiên bị một đội nhân mã quấy rầy, những người đó còn không thèm dùng khăn vải che mặt, đi đầu là Tang Vân. Nguyệt Sanh hoảng sợ, hoàn toàn mờ mịt, không biết tại sao lại thành thế này. Nhưng nhìn tư thế kia của Tang Vân, hiển nhiên là tới gây rối, hắn rốt cuộc cẩn thận suy nghĩ thì ra mình bị Lạc Tinh gãi bẫy.
Khá lắm Lạc Tinh a, kế một hòn đá ném hai chim, tính kế cả hắn vàTang Vân. Lạc Tinh đây là ghi hận tướng lĩnh ngu ngốc kia của Nguyệt Thị quốc đả thương nam nhân của cậu mà, thế mà lại đòi lại từ chỗ hắn, lại còn chọn trúng ngày đại hôn. Đồ đĩ con ca bạc trửu vãng ngoại quải* này, Nguyệt Sanh kiêm chức dở khóc dở cười, nhưng cũng chỉ có thể chỉ huy người đi ngăn cản, đừng đem hắn thật vất vả cưới tới tân nương tử đoạt đi rồi.
*ca bạc trửu vãng ngoại quải: nghĩa tốt: vô tư, nghĩa xấu: không hợp với đạo làm người, bất phân đúng sai.
Tang Vân vẫn có chừng mực, lệnh thủ hạ không được đả thương người, mục đích của hắn chỉ là tiếp cận kiệu hoa, mang Lạc Tinh đi. Nhân mã hai bên cũng có phân chia, Nguyệt Sanh biết Tang Vân không thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, liền dứt khoát phóng thủy, cho hắn tới chỗ kiệu hoa.
Tang Vân nóng vội xốc lên mành kiệu hoa, lại sững sờ tại chỗ. Bên trong kiệu đâu phải là Lạc Tinh mỹ nhân, mà là hán tử cao lớn thô kệch, tuy rằng anh tuấn tiêu sái, nhưng tuyệt không phải người trong lòng Tang Vân. Đối phương đang ngồi thở dài trong kiệu, vẻ mặt bất đắc dĩ, hiển nhiên không biết nói gì với tình huống này.
Tang Vân cùng tráng hán mắt to trừng mắt nhỏ, biểu tình có chút vặn vẹo, đối tượng cảm tình hòa thân...... Là hán tử này ư? Lúc này, Nguyệt Sanh cười hì hì đi tới, đụng bả vai Tang Vân, hỏi:
"Uy, người này ngươi không cướp sao? Không cướp thì đừng chắn đường, làm lỡ giờ lành là không tốt."
Tang Vân hít sâu một cái, quay đầu lại hỏi:
"Lạc Tinh đâu?"
Nguyệt Sanh nhướn mày cười:
"Tự nhiên là ở trong hoàng cung, đi mau đi, đừng dọa mỹ nhân nhà ta. Hơn nữa hắn cũng chướng mắt ngươi, có phải không hả Tiêu Phong?"
Tiêu Phong vô ngữ, nhưng vẫn hùa theo Nguyệt Sanh:
"Phải! Người ta coi trọng chỉ có em."
Ra là sau khi Nguyệt Sanh và Tiêu Phong cùng thẳng thắn đàm luận, Nguyệt Sanh cũng hiểu Tiêu Phong khó xử, nguyện ý vì hắn lưu lại Lâu Lan. Hai nước cách nhau không xa, Tiêu Phong cũng hứa hẹn chỉ cần rảnh rỗi là sẽ bồi Nguyệt Sanh làm vợ nhỏ của Nguyệt Thị quốc, tất cả đều vui vẻ. Bất quá Nguyệt Sanh có điều kiện, chính là Tiêu Phong phải làm tân nương của hắn, ngồi trong kiệu chờ hắn tới cưới. Tiêu Phong vốn sủng hắn, cũng không ngại chút việc nhỏ này, cho nên mới có một màn khôi hài hôm nay.
Tang Vân cũng phản ứng kịp, hắn là bị Lạc Tinh bày trò. Nhưng điều tra gốc rễ, vẫn là hắn hiểu lầm trước, xem Nguyệt Sanh như tình địch mới dễ dàng tin lời Lạc Tinh nói. Tuy là bị bêu xấu, nhưng tâm tình Tang Vân phá lệ rất tốt, tươi cười kìm nén không được. Thật tốt, Tinh nhi không gả cho người khác, tình địch cũng là giả, hắn còn có rất nhiều thời gian, để Tinh nhi buông đi thống khổ đã từng, lựa chọn tin tưởng hắn, yêu hắn.
Tang Vân đơn giản cho lui thủ hạ, da mặt dày đi theo đội đón dâu cùng vào cung, tính toán tham gia hôn lễ của Nguyệt Sanh. Đương nhiên, quan trọng nhất chính là dính lấy Tinh nhi, nếu có thể ấp ấp ôm ôm thì càng tốt.
Lạc Tinh quả nhiên ở trong cung hỗ trợ, nhìn thấy Tang Vân liền bật cười, hiển nhiên đã nghe chuyện vừa rồi. Tang Vân cười bất đắc dĩ, sủng nịch vuốt cái mũi nhỏ của cậu, nói:
"Tiểu phiến tử, đang cao hứng à?"
Lạc Tinh hừ nói:
"Ai lừa ngươi chứ, cũng không phải ta kêu ngươi đi cướp dâu?"
Tang Vân cười ôm lấy eo nhỏ của cậu, thấp giọng nói:
"Rồi rồi rồi, đều là ta sai, là ta không buông được em...... Ai bảo Tinh nhi của ta tốt như vậy, đáng yêu như vậy, ta luyến tiếc để em theo người khác".
Lạc Tinh tức khắc đỏ mắt, cậu trước đây cũng không biết nam nhân này sẽ biết nói lời âu yếm, nói đến mức thân thể cậu đều mềm. Lạc Tinh đẩy bàn tay to bên hông ra, ngượng ngùng nói:
"Ngươi nói mới không tính..."
Tang Vân theo sau Lạc Tinh làm cái đuôi lớn, đường đường là Thái tử Đại Tang, nửa điểm uy nghiêm đều không dư thừa, hắn cũng không ngại mất mặt. Tiệc tối rất là náo nhiệt, nhưng mà uống rượu nhiều nhất không phải nhóm tân lang, ngược lại là Lạc Tinh. Cảnh tượng đại hôn thật sự làm cậu quá xúc động. Duyên phận của cậu và Tang Vân bắt đầu từ hôn lễ của Phồn Nguyệt, cậu ngây ngốc chạy ra thay ca ca chịu phạt, sau đó bị Tang Vân giở trò chiếm hết tiện nghi, đêm đó đã bị ăn sạch sẽ. Hiện giờ, Nguyệt Sanh lại thành thân, quan hệ cậu cùng Tang Vân cũng đã trải qua không ít, có chua có ngọt, nhớ lại tới cũng là trăm vị tạp trần. Đời này, cậu còn có cơ hội cùng người âu yếm dắt tay cử hành nghi thức không? Có phải nên tin hắn thêm một lần nữa, nếu bản thân dũng cảm hơn, lại tranh thủ một lần, hạnh phúc cả đời sẽ thuộc về cậu sao?
Lạc Tinh suy nghĩ rất nhiều, cũng rất hỗn loạn, chỉ muốn một say giải ngàn sầu. Tang Vân ngăn không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu uống thành một con ma men. Kỳ thật Lạc Tinh đã nghĩ ra đáp án, chỉ là còn chưa kịp nói, liền say đến hồ ngôn loạn ngữ. Tang Vân ôm Lạc Tinh về, thực chính nhân quân tử không thể nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, kết quả Lạc Tinh không thuận theo, thân mình mềm mại vẫn luôn quấn lấy Tang Vân, môi đỏ ở trên mặt nam nhân không ngừng hôn hôn.
Tang Vân hô hấp thay đổi, khàn giọng hỏi:
"Bảo bối nhi, thật muốn cùng ta làm tình?"
Lạc Tinh ngẩn ra một chút, đột nhiên lắc đầu:
"Không, không muốn làm tình, ô ô...... Cùng nam nhân lên giường sẽ bị lừa, ta nói cho ngươi biết nam nhân của ta, hắn không cần ta, Lạc Tinh mới, ân...... Không cần nam nhân, không cho thao."
Tang Vân biết Lạc Tinh vẫn không thể hoàn toàn tha thứ, đau lòng vỗ về, nói: "Được rồi! Tinh nhi không cho chạm vào, vậy không chạm vào...... bảo bảo ngoan, chúng ta đi ngủ."
Lạc Tinh vèo lên giường, vỗ thân thể Tang Vân, mê đắm nói:
"Oa, hán t này ử...... Ân, dáng người thật đẹp, mau cởi quần áo cho bản vương gia hảo hảo sờ sờ."
Chơi Lạc Tinh lưu manh cũng có một phen phong tình khác, rõ ràng là cậu muốn phi lễ người khác, nhưng bản thân lại quần áo xốc xếch, toàn bộ áo lụa tích trên eo, bên trên lộ ngực, bên dưới lộ chân, cái mông cũng cùng một dạng, lộ ra một nửa màu mỡ động lòng người, no đủ cong vêu. Giữa mông đít tròn vo vậy mà toàn là nước, cũng không biết lúc nào phân bố ra đã làm ướt đẫm bắp đùi, dưới ánh nến nhộn nhạo dâm mỹ mê người. Cậu mở miệng nhỏ không ngừng phun ra những câu nói câu nhân, quỳ gối trên giường ý đồ cởi quần áo nam nhân, lại bởi vì cởi không được mà vội vàng mà vặn eo mông, dùng thân thể tao lãng biểu đạt bất mãn.
Ánh nến phảng phất một tầng nước kim sắc, nhộn nhạo trên eo nhỏ phong đồn (mông lớn), thân thể có vẻ yêu lệ như vũ nương chuyên luyện công phu mị hoặc, nhất cử nhất động đều là câu dẫn. Tang Vân lại nhịn không được, một phen xé nát sa mỏng treo bên hông Lạc Tinh, tức khắc áo lụa thành mảnh nhỏ, thê thảm rơi rớt trên người mỹ nhân, mà hạ thể che đậy một nửa cũng rốt cuộc lộ ra trước mắt nam nhân. Tang Vân câu môi cười, nói:
"Mỹ nhân nhi đừng nóng vội, ta đây liền cởi cho ngươi sờ, phải sờ cho gia thoải mái."
Thân thể giống đực cường tráng xuất hiện ở trước mặt, Lạc Tinh tao như kỹ nữ, lập tức nhào lên, ngồi trên đùi nam nhân sờ tới sờ lui, đặc biệt thích cơ bụng Tang Vân, lưu luyến ở chỗ bụng nhỏ không đi. Tang Vân thích cậu như vậy, đơn giản nằm xuống hưởng thụ, thân thể Lạc Tinh dính hắn không bỏ, cũng theo ngã xuống, truy đuổi da thịt nam nhân, nhất định phải dính cùng hắn. Tang Vân nâng cằm Lạc Tinh, trêu:
" Tiểu mỹ nhân sẽ mát- xa cho ta sao?"
Lạc Tinh không cần suy nghĩ liền gật đầu, tiếp tục háo sắc sờ nam nhân, lộn trên người nam nhân nhích tới nhích lui, mỗi lần di động, tao huyệt đều lưu lại một mảnh thủy ngân, chảy đến tràn lan, mỹ nhân không biết. Thấy nam nhân không phản ứng, Lạc Tinh cho rằng hắn không tin, vắt hết óc nghĩ xem nên mát xa cho nam nhân như thế nào. Tao huyệt nổi ngứua nhắc nhở cậu, Lạc Tinh lập tức bò dậy, ngồi trên ngực nam nhân, liều mạng co rút, đè ép bướm nộn tao thủy đầm đìa, nói:
" Tinh nhi sẽ dùng...... Ân ha, bướm dâm mát xa cho nam nhân, nga, cơ bắp ngươi cứng quá, cọ tao huyệt thực thoải mái a...... Nga a...... Sảng chết tao hóa......"
Tang Vân cũng không nghĩ tới Lạc Tinh say rượu lại phóng khoáng như vậy, mặc cậu ở trước ngực mình cọ huyệt, hắn kéo qua đôi chân trắng tinh tế của Lạc Tinh hôn lên. Đã lâu không cùng Lạc Tinh thân cận như vậy, hắn cũng nhớ nhung. Ngậm làn da tinh tế trong miệng, mềm mại thơm thơm, quả thực làm người phát cuồng. Tang Vân dùng sức liếm mút, lưu lại hồng ấn thật sâu, một chuỗi dấu cắn ở phần đùi trong, khinh khinh trọng trọng, thoạt nhìn vô cùng hương diễm.
Hôn giữa hai chân lúc đau lúc ngứa càng kích thích Lạc Tinh động tác càng thêm phóng đãng, như muốn đem tao huyệt mình chơi hỏng, liều mạng ở trên người nam nhân cọ cọ. Nhưng dù vậy, cũng chỉ có thể an ủi môi âm hộ và lối vào tao thịt, bên trong hư không càng nghiêm trọng, tao thủy đột nhiên rót xuống, cọ rửa tao huyệt trống rỗng, khó chịu đến Lạc Tinh bật khóc:
" Ô a, tao bức trốngtrơn thật là khó chịu, ân a...... Muốn bị thao, không cần dương vật người xấu,thao xong liền đi, ô ô...... Tinh nhi muốn luôn luôn được thao, ân ha, lại màiđến âm đế rồi, thật thoải mái......"
Lạc Tinh lộn xộn trên người Tang Mạc, bỗng nhiên thấy vết sẹo trên ngực hắn, đau lòng sờ lên, ngây ngốc hỏi:
" Ngươi, ân ha, ngươi có sao không?"
Lạc Tinh vừa hỏi vừa nhịn không được vặn mông chơi huyệt, cọ xát trên cơ bụng Tang Vân, Tang Vân bật cười, nói:
"Ngực bị thương, rất đau, bảo bối nhi mau an ủi ta đi."
Lạc Tinh đau lòng thổi thổi, thổi trong chốc lát, bỗng nhiên ngồi dậy, đem tao huyệt nhắm ngay ngực Tang Vân, nói:
"Nơi này của tao hóa cónước thuốc, trị thương cho đại dương vật ca ca......"
Nói, Lạc Tinh đưa tay xuống hạ thể, bóp hai môi âm hộ rồi buông ra, lúc sau lại bóp vào, bóp tao thủy tích lên ngực Tang Vân. Theo động tác, tao lỗ đít cũng có phản ứng, cũng chảy nước, hạ thân ướt át đều bị nam nhân nhìn thấy, hai cái huyệt cái này so với cái kia còn dâm hơn, nước chảy thành sông. Mà Tinh nhi lại còn tự mình đè ép, hình ảnh dâm đãng không nỡ nhìn thẳng. Tang Vân lại không có kiên nhẫn, xoay người áp đảo Lạc Tinh, đại dương vật thẳng đảo hoàng long, tiến vào mỹ huyệt ướt mềm.
Khoái cảm đã lâu làm Tang Vân thích đến thở dốc liên tục, mộng xuân nhiều ngày rốt cuộc trở thành sự thật, tao huyệt kia vẫn ướt như vậy chặt như vậy... Dương vật đi vào liền gấp không chờ nổi mà quấn lên, kèm theo tự hấp duẫn, đem dương vật bọc đến gắt gao, khoái cảm vô tận. Dương vật mãnh thao hiển nhiên so với tự mình cọ xát thích hơn nhiều, Lạc Tinh lập tức quấn lên nam nhân, mở rộng hai chân cho người thao, sảng khoái mà yêu kiều rên rỉ:
"Nga, quá sung sướng, a ha, đại dương vật ca ca thao ta, ân ha...... Người tốt, ngươi không được đi, ô ô, dương vật không thể vứt bỏ tao bức, ân nga...... Muốn luôn, thao tao hóa......"
Tang Vân hôn thân thể mướt mồ hôi của cậu, ôn nhu nói:
"Không đi, cả đời này đều không đi, mỗi ngày thao em."
Bỏ lỡ rất nhiều ban đêm tốt đẹp, đêm nay Tang Vân rốt cuộc được như ước nguyện, đem Lạc Tinh ăn vào trong bụng. Ngày hôm sau tỉnh lại hắn càng đẩy trách nhiệm cho Lạc Tinh, nói là Lạc Tinh quấn lấy hắn không bỏ. Lạc Tinh hừ lạnh:
"Sao nào, ta đường đường là Vương gia, còn không thể sủng hạnh một nam nhân sao?"
Tang Vân ôm lấy Lạc Tinh không bỏ, bỉ ổi nói:
"Bảo bối nhi, ta tốt xấu gì cũng là Hoàng thái tử Đại Tang, em không thể đố bội tình bạc nghĩa với ta như vậy, ngủ không phụ trách...... Không được, em đến cưới ta đi, em xem Lâu Lan và Nguyệt Thị đều liên hôn* rồi (quan hệ thông gia), cũng nên cùng Đại Tang chúng ta hòa thân đi."
Lạc Tinh thật sự không thể giả vờ lạnh mặt được, bị hắn chọc đến cười không ngừng, trốn tránh mấy cái hôn của nam nhân vô sỉ, khó được buông thả mà cùng nam nhân đùa giỡn. Nhưng đang ở trên giường ầm ĩ, Lạc Tinh lại bỗng nhiên đẩy người, ngồi ở mép giường nôn ra, nước mắt cũng tràn ra rồi.
Tang Vân không dám tiếp tục quậy nữa, tự mình xách thái y lại đây. Thái y bắt mạch, đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt quét quét giữa Tang Vân và Lạc Tinh, khụ khụ hai tiếng, nói:
"Cái kia, chúc mừng Vương gia, ngài mang thai rồi......"
Lời vừa ra khỏi miệng, hai người kia choáng váng. Thái y vội vàng dận dò vài câu, nhanh chân trốn chạy. Theo cách thái y nói, hài tử chính là sau khi Tang Vân trở về một thời gian, Lạc Tinh trong lòng rõ ràng, phỏng chừng là do cậu nhân lúuc Tang Vân ngủ, hàng đêm chăm chỉ ngồi trên người hắn lao động, sản xuất trái cây. Nhưng Tang Vân cũng không biết mình khi trước đã cùng Lạc Tinh làm, chắc hẳn vì vậy mà cho rằng hài tử được hoài sau khi hắn rời đi.
Trong lòng Tang Vân dâng lên nỗi kinh sợ, bị ghen tuông, đau đớn vô cùng vùi lấp, tròng mắt đỏ đậm, hận không thể bóp chết dã nam nhân làm Lạc Tinh mang thai. Hắn đem đầu chôn xuống đầu gối, tay nắm chặt, gân xanh đều nhảy ra. Muốn chất vấn Lạc Tinh, sao lại cùng nam nhân khác lên giường, sao lại sau khi hắn rời đi trong thười thời gian ngắn như vậy...Nhưng cuối cùng, Tang Vân cũng không nói gì, là hắn sai, hắn không có tư cách hỏi. Lúc trước, là hắn đi luôn, đây là vì Lạc Tinh sợ hắn vĩnh viễn không trở lại, lúc này muốn cùng người khác lên giường thì có gì không được đâu?
Mạnh mẽ kìm lại tâm tình tiêu cực, khắp lồng ngực đau đớn, nóng rát, nhưng Tang Vân hiểu, so với hài tử, so với nam nhân hắn không biết là ai kia, thì hắn càng để ý Lạc Tinh hơn, hắn không thể lại mất đi cậu...... Tang Vân đứng dậy gắt gao ôm Lạc Tinh, nói giọng khàn khàn:
"Tinh nhi, ta biết song tính chịu không nổi tịch mịch, dù em có hoài con của người khác ta cũng có thể tiếp nhận, chỉ cần trong lòng em yêu ta, nguyện ý tiếp nhận ta...... Tinh nhi, đáp ứng ta, không được đi tìm phụ thân hắn, coi như hắn là con của chúng ta, ta sẽ hảo hảo yêu thương các ngươi."
Lạc Tinh sau khi nghe được tin này, hoàn toàn đắm chìm trong ngượng ngùng và vui sướng, cậu vậy mà lại hoài hài tử của Tang Vân, cái loại cảm giác này là mới mẻ mà kỳ diệu, tưởng tượng đến tồn tại của vật nhỏ này, trong lòng liền nhịn không được ngọt ngào. Cậu nào đâu biết rằng Tang Vân rối rắm, đột nhiên nghe được một lời như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người. Tang Vân hiển nhiên là hiểu lầm cậu, Lạc Tinh muốn giải thích, lại không biết nên mở miệng thế nào, trên mặt không tha thứ cho hắn, trên thực tế đã chủ động ai thao vài lần, còn có mang bảo bảo...... Huống chi, cậu cũng tức Tang Vân không tín nhiệm mình, hỏi cũng không hỏi một câu, liền nhận định hài tử là của người khác, là do cậu chịu không nổi cơ khát tùy tiện cùng người lên giường. Lạc Tinh hầm hừ hỏi:
" Ngươi thật sự nguyện ý?"
Tang Vân thấp giọng trả lời:
"Phải! Chỉ cần em ở bên ta, em muốn ta làm gì cũng được."
Kỳ thật sớm vào đại hôn Nguyệt Sanh, Lạc Tinh đã nghĩ thông suốt, muốn lại dũng cảm một lần, cho Tang Vân, cũng là cho chính mình một cơ hội. Nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm, không rõ ràng lắm cảm tình Tang Vân đối mình rốt cuộc sâu bao nhiêu. Có thể mượn lần này...... Thử một chút? Nghĩ vậy, Lạc Tinh cười hỏi:
"Nếu ta muốn ngươi, tương lai truyền ngôi vị hoàng đế cho hài tử trong bụng ta thì sao?"
Tang Vân dừng một chút, thở dài:
"Việc này không được đâu, Tinh nhi, hoàng đế Đại Tang chỉ có thể là huyết mạch Tang gia, ta không thể có lỗi với giang sơn liệt tổ liệt tông gây dựng. Nhưng ta có thể vì em từ bỏ ngôi vị hoàng đế, bồi em sinh hoạt ở Lâu Lan."
Lạc Tinh cũng là muốn làm khó dễ hắn một chút, không nghĩ tới Tang Vân sẽ nói như vậy, không khỏi lẩm bẩm hỏi:
"Vậy ngôi vị hoàng đế của Đại Tang các ngươi, phải giao cho ai kế thừa?"
Tang Vân không chút nào để ý nói:
"Để lão nhân sinh thêm một đứa, hắn rất háo sắc, mỹ nhân hậu cung thành đàn, thêm một hoàng tử nữa hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu không được, kêu ca ta trở về làm Hoàng Thượng."
Lạc Tinh nghĩ tới thú vị, cong môi cười, nói:
"Vậy nha, vậy ngươi liền lưu lại bồi ta đi."
Tang Mạc nghe được quyết định này của bọn họ, không phát biểu bất luận gì, dù sao phụ hoàng mới hơn bốn mươi tuổi, hiện tại nói kế vị thì hơi sớm, nói không chừng tôn tử đều có thể một mình đảm đương một phía, lão đầu còn tại vị lâu, hiện tại cũng không cần sốt ruột.
Tang Vân lúc này chính là thật lòng, vài ngày sau liền tự mình đi tới cửa thành, tiễn đưa quân đội về Đại Tang. Khiến người ngoài ý muốn chính là, Tang Mạc cùng Phồn Nguyệt, còn có Lạc Tinh, thế nhưng tất cả đều xuất hiện ở cửa thành.
Lạc Tinh nắm Tang Vân tay hỏi:
"Ngươi thật sự sẽ không hối hận sao?"
Tang Vân nhìn phương hướng thiết kỵ rời đi, phía trước có iếng vó ngựa quen thuộc, nhìn bụi đất cuồn cuộn, bảo tọa chí tôn hướng tới nhiều năm, nhưng vậy thì thế nào, rốt cuộc bất quá so với người khuynh tâm tương hứa bên người. Phụ hoàng bọn họ, là tỉnh chưởng thiên hạ quyền, say gối trên đùi mỹ nhân. Mà hắn và Tang Mạc, đều là thích mỹ nhân không thích giang sơn.
Tang Vân ôm chặt Lạc Tinh, nghiêm túc nói:
"Đương nhiên không, đối với ta mà nói, ngươi mới là điều duy nhất không thể từ bỏ."
Lạc Tinh hơi hơi mỉm cười, nâng mặt nhìn nam nhân, nói:
"Chính là ta hối hận."
Biểu tình Tang Vân cứng đờ, trầm giọng nói:
"Ta không cho phép em hối hận, Lạc Tinh, em đã đáp ứng ta, muốn bỏ rơi ta, không có cửa đâu."
Khó được thấy bộ đáng thất thố của nam nhân, Lạc Tinh cười vui vẻ, ôn nhu nói:
"Ta nói, hối hận khi bắt chàng ở lại Lâu Lan. Tang Vân, mang ta về Đại Tang, ta cùng chàng trở về."
Tang Vân quả thực vui mừng, không đơn thuần chỉ là cao hứng vì có thể trở về, càng cao hứng chính là Lạc Tinh có phần tâm này. Nếu Lạc Tinh có thể đưa ra quyết định này, liền chứng minh cậu là thật sự buông xuống khúc mắc, hoàn toàn tiếp nhận mình.
Tang Mạc và Phồn Nguyệt hiển nhiên đã sớm hiểu rõ sự tình, Phồn Nguyệt không buông ôm lấy Lạc Tinh, lôi kéo tay cậu nói không ngừng, Tang Mạc còn trực tiếp đạp Tang Vân một cái, nói:
"Được rồi, đừng mất mặt như vậy. Đối xử với người ta cho tốt, lại làm ra việc hỗn trướng, ta liền tự mình bắt ngươi về nhốt trong Lâu Lan, cho ngươi làm người hầu cho Lạc Tinh."
Đưa quân ngàn dặm, chung tu từ biệt, cứ việc không tha, nhưng Tang Vân vẫn mang theo Lạc Tinh rời khỏi Lâu Lan, về trung thổ. Tang Mạc sau khi trở về truyền tin cho phó tướng, đại đội nhân mã ở cách đó không xa chờ Lạc Tinh và Tang Vân, hộ tống bọn họ trở về. Lạc Tinh có thai trong người, không thích hợp nhanh chóng lên đường, đi một đoạn, Tang Vân liền dẫn cậu đến khách điếm nghỉ ngơi.
Lạc Tinh vuốt bụng, đầy mặt thẹn thùng và hạnh phúc. Tang Vân nói không ngại, nhưng vẫn nhịn không được ghen, ôm cậu hỏi:
"Tinh nhi, nói cho ta, trong lòng em một chút đều không có phụ thân đứa nhỏ này, đúng không?"
Lạc Tinh nhịn cười, nói:
"Không thể, hắn chính là phụ thân hài tử của ta, ta...... Là thích hắn, thực thích."
Tang Vân bối rối, mất mặt mà lên án:
"Tinh nhi, sao em có thể như vậy? Em đã là người của ta, ta không muốn em nghĩ tới hắn."
Lạc Tinh rốt cuộc nhịn không được, cười ngã vào trong lòng Tang Vân, hôn cằm nam nhân, thấp giọng nói:
Đồ ngốc, vậy mà thật sự một chút ấn tượng cũng không có...... phụ thân hài tử chính là nam nhân kiếp này ta thích nhất, duy nhất thích, hắn tên Tang Vân.
Tang Vân bị tin tức này chấn động đến ngớ ngẩn, mồm miệng không nhanh nhẹn, ngây ngốc hỏi:
"Em nói...... Cái gì?"
Lạc Tinh nhịn xấu hổ đem chuyện ở quân doanh nói ra, Tang Vân bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc minh bạch mộng xuân kia vì sao lại chân thật như vậy, rung động lòng người. Hắn đã bỏ lỡ nhiều mỹ sự, thật là trừng phạt tốt nhất Tinh nhi đối với hắn.
Hắn nhìn Lạc Tinh, cũng không biết nói cái gì mới tốt, hắn đâu có phúc phận có thể gặp gỡ tiểu nhân nhi này, mang cho hắn cả đời ấm áp, hạnh phúc. Hắn ôn nhu mà hôn Lạc Tinh, chỉ cảm thấy cuộc đời này viên mãn.
Cách đó không xa Vương cung Lâu Lan, tiễn Lạc Tinh đi, hoàng cung lập tức có vẻ trống trải, tâm tình Phồn Nguyệt không khỏi đi xuống. Tang Mạc ôm hắn khuyên nhủ:
"Bảo bối nhi đừng khổ sở, tiểu tử thúi Tang Vân kia không dám không tốt với Tinh nhi, em còn có ta mà."
Phồn Nguyệt nói:
"Ta biết, nhưng từ khi Tinh nhi sinh ra, ta và nó chưa từng rời xa, luyến tiếc......"
Tang Mạc cười nói:
"Vậy thì dễ xử lý, nương tử mau sinh một đứa con trai cho ta, cho hắn quản Lâu Lan, ta mang em du ngoạn các nơi, nhớ Lạc Tinh liền tới trung thổ làm vợ, làm một đôi thần tiên quyến lữ."
Phồn Nguyệt cười đẩy hắn:
"Biến đi, ai cho sinh con cho chàng."
Tang Mạc bế hắn lên:
"Đương nhiên là nương tử, bảo bối nhi ngoạn, đừng loạn nghĩ, chúng ta nỗ lực tạo người đi."
Tẩm cung truyền ra âm thanh quen thuộc, ân ái triền miên, hiển nhiên không cần nhiều lời.
~~~~~~~HOÀN~~~~~~~~
Tác giả :
Quân Đại