Cố Phán Rực Rỡ
Chương 4
Trần Thiệu Thần giống như bị đáy mắt cô hút lấy, "Anh biết, anh cũng mong đợi." Anh không suy nghĩ hàm hồ nói một câu.
Đầu cô bỗng nổ ầm, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Ánh trăng như hoa, như thi như hoạ. Cố Phán nương theo ánh sáng lặng ngắm nhìn anh. Ánh mắt kia đen như ngọc, tựa hồ cất giấu điều gì, lại mơ hồ muốn thể hiện ra, "Cố Phán ——" thanh âm rung động.
"Tít tít ——" ven đường đột nhiên có xe dừng lại, bóp còi đến mấy lần."Lão đại —— "
Hai người nghiêng mặt nhìn sang, liền thấy một chiếc xe hiện đại, chỗ tay lái có người nhoài ra, "Lão đại, đúng là anh a."
Cố Phán lơ đãng nhìn mi tâm Trần Thiệu Thần nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu, lần đầu tiên cô thấy vẻ bực mình này của anh. Cái vẻ mặt này có chút —— đáng yêu a.
Người trên xe nhanh chóng đi xuống, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Phán."Lão đại, sao anh lại ở đây a?"
Giọng Trần Thiệu Thần trầm xuống, "Đồng học tụ họp."
Người kia "à" một tiếng, ánh mắt liếc ngang dọc trên người Cố Phán, "Đồng học của anh thật xinh đẹp nha, sinh viên trường chúng ta à ?"
Cố Phán vẫn nở nụ cười yếu ớt, nhưng nếu tiếp tục bị người này nhìn như vậy, cô thật sự cảm thấy rất không tiện.
Trần Thiệu Thần bước lên một bước, vừa khéo chặn ánh mắt người nào đó, không nhiệt tình đáp một tiếng, "Ừ."
Cố Phán nhìn khóe miệng người kia đột nhiên hiện lên nụ cười có chút gian xảo, "Hai người chắc là về trường chứ? Vừa vặn tiện đường, để em chở." Tin tức trọng đại như vậy bị hắn phát hiện , làm sao có khả năng bị bỏ qua!
Cố Phán chờ Trần Thiệu Thần trả lời.
"Không cùng đường, cậu về trước đi." Trần Thiệu Thần lạnh lùng từ chối.
"A, đây là đường về trường mà?"
Nhưng anh vẫn ung dung thong thả xoay người, "Bọn anh muốn tản bộ. Cậu lái xe cẩn thận."
Cố Phán tặc lưỡi.
Chỉ thấy đàn anh kia nằm ở trạng thái thổ huyết.
Chỉ một lát sau, Cố Phán liền nhìn thấy chiếc xe hiện đại "Vèo" một cái nhanh chóng rời đi.
"Dương Chấp, trong ký túc xá của anh." Trần Thiệu Thần chậm rãi nói.
Cố Phán gật đầu, "Anh ấy rất đáng yêu."
Trần Thiệu Thần cười như không cười, đáng yêu, thực sự là không hợp với hắn."Đi đâu?"
Cố Phán hồi phục, "Đi dạo a?!"
Trần Thiệu Thần không khỏi lại sửng sốt một chút, sóng mắt khẽ động, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước.
Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Phán giương mắt nhìn anh nghi hoặc.
Tối nay tần suất anh đừng hình có vẻ hơi nhiều."Gót giày em hơi cao, về trường trước đã." Anh dường như cố ý dừng một chút, "Tản bộ sau này cơ hội rất nhiều." Miệng nhếch lên, khắc chế ý cười.
Hai người chậm rãi đi dạo, bước từng bước nhẹ nhàng.
Ánh đèn đường đem bóng anh và cô nhập cùng nhau, Cố Phán đột nhiên cao hứng phác một cử chỉ với cái bóng.
Cô nghĩ anh không thấy, khe khẽ le lưỡi một cái.
Trần Thiệu Thần nháy mắt căng thẳng, giơ tay —— ngăn một chiếc taxi.
Sau khi trở lại ký túc, Cố Phán mới nhớ, lúc đó anh định nói với mình điều gì?
"Cố Phán, hôm nay được tỏ tình sao?" Đường Đàm cười hì hì hỏi.
Cố Phán một tay nâng cằm, lúc đó khả năng là muốn thổ lộ, nhưng là bị cắt ngang rồi!
"Mình nói này Cố tiểu thư! Thân thể thì đã quay về kí túc rồi, tâm trí còn đang đi theo bạn đồng học nào sao? Để mình nghĩ nghĩ, cậu là đang nhớ ai? Trần học trưởng?"
Cố Phán chớp mắt mấy cái, thở dài.
Đường Đàm dựa vào cạnh bàn, "Hội học sinh chiêu tân, cậu tham gia không?"
Cố Phán viết lên giấy, "Có thời gian mình sẽ xem."
Đường Đàm lắc đầu một cái, "Mình lại nghĩ cậu chắc chắn sẽ tham gia chứ? Trần học trưởng lần này thế nhưng lại tranh cử chủ tịch hội học sinh. Ứng cử viên hàng đầu nha!"
Cố Phán hơi cười, viết, "Diệp Tử Nhuy đâu?"
"Đi thư viện rồi." Đường Đàm trả lời, "Bạn ấy rất bận, còn đi làm thêm bên ngoài."
Cố Phán rất hiểu, chuyên ngành mỹ thuật thật sự rất đốt tiền, đặc biệt là ở một trường học danh tiếng như thế này.
*****
Trần Thiệu Thần trở lại ký túc xá rất muộn, ba người kia đều có mặt.
"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Trần Thiệu Thần, nghe nói cậu buổi tối đi hẹn hò."
Anh liếc mắt nhìn bạn học nào đó.
Bạn học nào đó trung khí mười phần, "Anh cũng không cho em giới thiệu một chút." Vô cùng oán giận!
Trần Thiệu Thần cười khẽ, "Lo cậu dọa cô ấy sợ."
Một phòng ký túc không kìm được cười rộ lên .
Bất quá mọi người đối với Cố Phán càng thêm hiếu kỳ , đến cùng là cô gái như thế nào, lại có thể làm cho Trần Thiệu Thần lập tức chìm đắm. Chẳng trách hai năm qua, nhiều cô gái ưu tú như vậy trước nay một cơ hội anh cũng không cho. Hóa ra từ lâu đã có người trong lòng.
Bất quá Trần Thiệu Thần là ai, anh không nói, anh sao có thể để bọn họ đào ra cái gì.
*****
Hôm nay, Cố Phán đi thư viện đọc sách, vừa lúc nhìn thấy một bài viết trên báo về mẹ của cô. Trình độ mẫu thân đại nhân, cô có lẽ cả đời đều khó đạt tới.
Rất nhiều người đều nói, qua tác phẩm của Cố Niệm, luôn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, mà sâu sắc hơn, là sự giao thoa rung động của tâm hồn.
Cố Phán đọc xong bài viết ấy, bất giác nở nụ cười. Mẹ của cô a, đã từng trải qua rất nhiều rồi.
Khép lại tạp chí, chuẩn bị trả về chỗ cũ. Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt người đối diện.
Khóe miệng của anh hơi giương lên, "Xin chào, xem chừng em còn không có quên anh."
Cố Phán đứng ở nơi ấy, chàng trai trước mặt ngũ quan rõ ràng, tuấn lãng thanh tú, anh mặc áo lên cổ chữ V màu xám, càng tôn lên vẻ oai nghiêm của anh.
Cố Phán lễ phép gật đầu với anh.
Anh chậm rãi bước lên, "Hàn Diệp Hành, hệ kinh tế."
Cố Phán khi nghe đến ba chữ hệ kinh tế thì nhẹ ngẩn người một chút. Cô viết lên giấy, "Cố Phán, hệ mỹ thuật."
Hàn Diệp Hành đến thư viện tìm tư liệu, từ xa nhìn thấy cô đi vào. Chỉ là cô trong lòng chỉ chuyên chú suy nghĩ của bản thân, xung quanh nhiều ánh mắt như vậy cũng không để ý phát hiện.
Cô bé này không phải cố ý không phát hiện, có thể là thói quen , hoặc căn bản là không thèm để ý.
Cố Phán đem tạp chí trả về. Lại viết một hàng chữ đưa cho Hàn Diệp Hành, "Học trưởng, em về trước ."
Hàn Diệp Hành trả lời, "Anh cũng chuẩn bị về, cùng đi đi."
Cố Phán do dự một chút.
Hàn Diệp Hành đã đi tới bên cạnh cô, "Đi thôi."
Hôm nay trường học dọc đường đi đều bị các câu lạc bộ chiếm giữ, Cố Phán vừa đi vừa nhìn.
Hàn Diệp Hành hỏi, "Em định tham gia câu lạc bộ nào?"
Cố Phán suy nghĩ một chút, viết lên notetab, "Câu lạc bộ của học viện chúng em."
"Những câu lạc bộ khác không suy tính một chút à?"
Cô hơi giương khóe miệng, lắc đầu.
Hàn Diệp Hành thoáng chốc bị nét cười của cô làm xao động.
Một khoảng lớn trước cửa nhà ăn đều đã bị hội học sinh chiếm giữ, người ở đó nhiều nhất. Đúng là Hội học sinh, Cố Phán cảm thán!
Hàn Diệp Hành biết rõ, phía trước chính là người đăng ký hội học sinh, sinh viên đại học năm nhất tràn đầy nhiệt huyết nha.
Cố Phán liếc nhìn điện thoại di động, Đường Đàm nói đứng ở đây chờ cô ấy đi căn-tin ăn cơm. Cố Phán giải thích với Hàn Diệp Hành.
Hàn Diệp Hành tựa hồ cũng không hề có ý rời đi, "Anh cũng đang chờ người."
Dương Chấp hôm nay phụ trách hội học sinh chiêu tân, liếc mắt liền thấy Hàn Diệp Hành , lại nhìn, người bên cạnh hắn, không phải đối tượng đi dạo cùng Trần Thiệu Thần hôm trước sao? Hắn ngũ quan nhất thời vặn vẹo .
Lấy di động ra, mau mau mật báo!
"Lão đại, đối tượng đi dạo với anh hôm trước đang ở chỗ bọn em!"
Lại nghĩ, Trần Thiệu Thần bình thường hầu như rất ít nhắn tin, vừa mới định gọi điện.
Tin nhắn đến."Anh đang trên đường đến." Đơn giản mạnh mẽ!
Nhanh như vậy? !
"Dương Chấp, đây là tư liệu của các tân sinh, lát nữa mang về viện... Cậu cười cái gì?"
"Vu Việt, Trần Thiệu Thần một lát nữa sẽ đến, trực tiếp cho hắn là được rồi."
"Hắn tới làm gì?"
"Có chút chuyện quan trọng." Chuyện rất quan trọng!
Bọn người Vu Việt đều là bạn học cùng lớp với hắn, cực kì quen thuộc.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Trần Thiệu Thần đến .
Dương Chấp nhiệt tình tiến lên, "Lão đại, anh phải nhanh lên . Anh xem phía trước —— "
Vẫn chưa nói hết, Trần Thiệu Thần đã trực tiếp đi qua .
Dương Chấp nghĩ muốn tiến lên, nhưng vẫn chỉ là nghĩ muốn.
Vu Việt không lộ vẻ gì ngồi ở đằng kia, Dương Chấp vừa quay đầu lại, cô liền cười cười, "Bạn nữ kia là Cố Phán?"
"Cố Phán? Tên cô ấy là Cố Phán?" Dương chấp kinh ngạc.
Vu Việt không nói gì nữa, "Nhanh lên một chút đi, năm nay người đăng ký hơi nhiều."
Cố Phán nhìn điện thoại di động, căn bản không biết Trần Thiệu Thần lập tức sẽ lại đây. Đường Đàm nói đang đăng ký tham gia câu lạc bộ, năm phút nữa sẽ đến.
Hàn Diệp Hành nhìn thấy Trần Thiệu Thần đi về phía bên này, hơi kinh ngạc.
"Trần Thiệu Thần, cậu đến chiêu tân? Từ lúc nào hội học sinh đến việc này cũng xuất động cả cậu rồi?" Hàn Diệp Hành lên tiếng hỏi.
Hai người không ở chung lớp, bất quá cùng là "Học viện song hùng", đối với nhau rất quen thuộc.
Cố Phán khi nghe đến ba chữ "Trần Thiệu Thần" nhất thời thân thể cứng đờ, xoay người lại, liền nhìn thấy anh. Vâng, khuôn mặt căng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị!
Này Cố Phán tâm khe khẽ khẩn trương. Giữa ban ngày ban mặt, cô quả thực không có làm chuyện gì xấu, nhưng lại giống như vừa bị bắt quả tang!
Đầu cô bỗng nổ ầm, trái tim đột nhiên nhảy lên.
Ánh trăng như hoa, như thi như hoạ. Cố Phán nương theo ánh sáng lặng ngắm nhìn anh. Ánh mắt kia đen như ngọc, tựa hồ cất giấu điều gì, lại mơ hồ muốn thể hiện ra, "Cố Phán ——" thanh âm rung động.
"Tít tít ——" ven đường đột nhiên có xe dừng lại, bóp còi đến mấy lần."Lão đại —— "
Hai người nghiêng mặt nhìn sang, liền thấy một chiếc xe hiện đại, chỗ tay lái có người nhoài ra, "Lão đại, đúng là anh a."
Cố Phán lơ đãng nhìn mi tâm Trần Thiệu Thần nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu, lần đầu tiên cô thấy vẻ bực mình này của anh. Cái vẻ mặt này có chút —— đáng yêu a.
Người trên xe nhanh chóng đi xuống, mắt liên tục nhìn chằm chằm vào Cố Phán."Lão đại, sao anh lại ở đây a?"
Giọng Trần Thiệu Thần trầm xuống, "Đồng học tụ họp."
Người kia "à" một tiếng, ánh mắt liếc ngang dọc trên người Cố Phán, "Đồng học của anh thật xinh đẹp nha, sinh viên trường chúng ta à ?"
Cố Phán vẫn nở nụ cười yếu ớt, nhưng nếu tiếp tục bị người này nhìn như vậy, cô thật sự cảm thấy rất không tiện.
Trần Thiệu Thần bước lên một bước, vừa khéo chặn ánh mắt người nào đó, không nhiệt tình đáp một tiếng, "Ừ."
Cố Phán nhìn khóe miệng người kia đột nhiên hiện lên nụ cười có chút gian xảo, "Hai người chắc là về trường chứ? Vừa vặn tiện đường, để em chở." Tin tức trọng đại như vậy bị hắn phát hiện , làm sao có khả năng bị bỏ qua!
Cố Phán chờ Trần Thiệu Thần trả lời.
"Không cùng đường, cậu về trước đi." Trần Thiệu Thần lạnh lùng từ chối.
"A, đây là đường về trường mà?"
Nhưng anh vẫn ung dung thong thả xoay người, "Bọn anh muốn tản bộ. Cậu lái xe cẩn thận."
Cố Phán tặc lưỡi.
Chỉ thấy đàn anh kia nằm ở trạng thái thổ huyết.
Chỉ một lát sau, Cố Phán liền nhìn thấy chiếc xe hiện đại "Vèo" một cái nhanh chóng rời đi.
"Dương Chấp, trong ký túc xá của anh." Trần Thiệu Thần chậm rãi nói.
Cố Phán gật đầu, "Anh ấy rất đáng yêu."
Trần Thiệu Thần cười như không cười, đáng yêu, thực sự là không hợp với hắn."Đi đâu?"
Cố Phán hồi phục, "Đi dạo a?!"
Trần Thiệu Thần không khỏi lại sửng sốt một chút, sóng mắt khẽ động, ánh mắt trở nên ôn nhu như nước.
Chẳng lẽ không đúng sao? Cố Phán giương mắt nhìn anh nghi hoặc.
Tối nay tần suất anh đừng hình có vẻ hơi nhiều."Gót giày em hơi cao, về trường trước đã." Anh dường như cố ý dừng một chút, "Tản bộ sau này cơ hội rất nhiều." Miệng nhếch lên, khắc chế ý cười.
Hai người chậm rãi đi dạo, bước từng bước nhẹ nhàng.
Ánh đèn đường đem bóng anh và cô nhập cùng nhau, Cố Phán đột nhiên cao hứng phác một cử chỉ với cái bóng.
Cô nghĩ anh không thấy, khe khẽ le lưỡi một cái.
Trần Thiệu Thần nháy mắt căng thẳng, giơ tay —— ngăn một chiếc taxi.
Sau khi trở lại ký túc, Cố Phán mới nhớ, lúc đó anh định nói với mình điều gì?
"Cố Phán, hôm nay được tỏ tình sao?" Đường Đàm cười hì hì hỏi.
Cố Phán một tay nâng cằm, lúc đó khả năng là muốn thổ lộ, nhưng là bị cắt ngang rồi!
"Mình nói này Cố tiểu thư! Thân thể thì đã quay về kí túc rồi, tâm trí còn đang đi theo bạn đồng học nào sao? Để mình nghĩ nghĩ, cậu là đang nhớ ai? Trần học trưởng?"
Cố Phán chớp mắt mấy cái, thở dài.
Đường Đàm dựa vào cạnh bàn, "Hội học sinh chiêu tân, cậu tham gia không?"
Cố Phán viết lên giấy, "Có thời gian mình sẽ xem."
Đường Đàm lắc đầu một cái, "Mình lại nghĩ cậu chắc chắn sẽ tham gia chứ? Trần học trưởng lần này thế nhưng lại tranh cử chủ tịch hội học sinh. Ứng cử viên hàng đầu nha!"
Cố Phán hơi cười, viết, "Diệp Tử Nhuy đâu?"
"Đi thư viện rồi." Đường Đàm trả lời, "Bạn ấy rất bận, còn đi làm thêm bên ngoài."
Cố Phán rất hiểu, chuyên ngành mỹ thuật thật sự rất đốt tiền, đặc biệt là ở một trường học danh tiếng như thế này.
*****
Trần Thiệu Thần trở lại ký túc xá rất muộn, ba người kia đều có mặt.
"Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến. Trần Thiệu Thần, nghe nói cậu buổi tối đi hẹn hò."
Anh liếc mắt nhìn bạn học nào đó.
Bạn học nào đó trung khí mười phần, "Anh cũng không cho em giới thiệu một chút." Vô cùng oán giận!
Trần Thiệu Thần cười khẽ, "Lo cậu dọa cô ấy sợ."
Một phòng ký túc không kìm được cười rộ lên .
Bất quá mọi người đối với Cố Phán càng thêm hiếu kỳ , đến cùng là cô gái như thế nào, lại có thể làm cho Trần Thiệu Thần lập tức chìm đắm. Chẳng trách hai năm qua, nhiều cô gái ưu tú như vậy trước nay một cơ hội anh cũng không cho. Hóa ra từ lâu đã có người trong lòng.
Bất quá Trần Thiệu Thần là ai, anh không nói, anh sao có thể để bọn họ đào ra cái gì.
*****
Hôm nay, Cố Phán đi thư viện đọc sách, vừa lúc nhìn thấy một bài viết trên báo về mẹ của cô. Trình độ mẫu thân đại nhân, cô có lẽ cả đời đều khó đạt tới.
Rất nhiều người đều nói, qua tác phẩm của Cố Niệm, luôn có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, mà sâu sắc hơn, là sự giao thoa rung động của tâm hồn.
Cố Phán đọc xong bài viết ấy, bất giác nở nụ cười. Mẹ của cô a, đã từng trải qua rất nhiều rồi.
Khép lại tạp chí, chuẩn bị trả về chỗ cũ. Ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt người đối diện.
Khóe miệng của anh hơi giương lên, "Xin chào, xem chừng em còn không có quên anh."
Cố Phán đứng ở nơi ấy, chàng trai trước mặt ngũ quan rõ ràng, tuấn lãng thanh tú, anh mặc áo lên cổ chữ V màu xám, càng tôn lên vẻ oai nghiêm của anh.
Cố Phán lễ phép gật đầu với anh.
Anh chậm rãi bước lên, "Hàn Diệp Hành, hệ kinh tế."
Cố Phán khi nghe đến ba chữ hệ kinh tế thì nhẹ ngẩn người một chút. Cô viết lên giấy, "Cố Phán, hệ mỹ thuật."
Hàn Diệp Hành đến thư viện tìm tư liệu, từ xa nhìn thấy cô đi vào. Chỉ là cô trong lòng chỉ chuyên chú suy nghĩ của bản thân, xung quanh nhiều ánh mắt như vậy cũng không để ý phát hiện.
Cô bé này không phải cố ý không phát hiện, có thể là thói quen , hoặc căn bản là không thèm để ý.
Cố Phán đem tạp chí trả về. Lại viết một hàng chữ đưa cho Hàn Diệp Hành, "Học trưởng, em về trước ."
Hàn Diệp Hành trả lời, "Anh cũng chuẩn bị về, cùng đi đi."
Cố Phán do dự một chút.
Hàn Diệp Hành đã đi tới bên cạnh cô, "Đi thôi."
Hôm nay trường học dọc đường đi đều bị các câu lạc bộ chiếm giữ, Cố Phán vừa đi vừa nhìn.
Hàn Diệp Hành hỏi, "Em định tham gia câu lạc bộ nào?"
Cố Phán suy nghĩ một chút, viết lên notetab, "Câu lạc bộ của học viện chúng em."
"Những câu lạc bộ khác không suy tính một chút à?"
Cô hơi giương khóe miệng, lắc đầu.
Hàn Diệp Hành thoáng chốc bị nét cười của cô làm xao động.
Một khoảng lớn trước cửa nhà ăn đều đã bị hội học sinh chiếm giữ, người ở đó nhiều nhất. Đúng là Hội học sinh, Cố Phán cảm thán!
Hàn Diệp Hành biết rõ, phía trước chính là người đăng ký hội học sinh, sinh viên đại học năm nhất tràn đầy nhiệt huyết nha.
Cố Phán liếc nhìn điện thoại di động, Đường Đàm nói đứng ở đây chờ cô ấy đi căn-tin ăn cơm. Cố Phán giải thích với Hàn Diệp Hành.
Hàn Diệp Hành tựa hồ cũng không hề có ý rời đi, "Anh cũng đang chờ người."
Dương Chấp hôm nay phụ trách hội học sinh chiêu tân, liếc mắt liền thấy Hàn Diệp Hành , lại nhìn, người bên cạnh hắn, không phải đối tượng đi dạo cùng Trần Thiệu Thần hôm trước sao? Hắn ngũ quan nhất thời vặn vẹo .
Lấy di động ra, mau mau mật báo!
"Lão đại, đối tượng đi dạo với anh hôm trước đang ở chỗ bọn em!"
Lại nghĩ, Trần Thiệu Thần bình thường hầu như rất ít nhắn tin, vừa mới định gọi điện.
Tin nhắn đến."Anh đang trên đường đến." Đơn giản mạnh mẽ!
Nhanh như vậy? !
"Dương Chấp, đây là tư liệu của các tân sinh, lát nữa mang về viện... Cậu cười cái gì?"
"Vu Việt, Trần Thiệu Thần một lát nữa sẽ đến, trực tiếp cho hắn là được rồi."
"Hắn tới làm gì?"
"Có chút chuyện quan trọng." Chuyện rất quan trọng!
Bọn người Vu Việt đều là bạn học cùng lớp với hắn, cực kì quen thuộc.
Quả nhiên chỉ chốc lát sau, Trần Thiệu Thần đến .
Dương Chấp nhiệt tình tiến lên, "Lão đại, anh phải nhanh lên . Anh xem phía trước —— "
Vẫn chưa nói hết, Trần Thiệu Thần đã trực tiếp đi qua .
Dương Chấp nghĩ muốn tiến lên, nhưng vẫn chỉ là nghĩ muốn.
Vu Việt không lộ vẻ gì ngồi ở đằng kia, Dương Chấp vừa quay đầu lại, cô liền cười cười, "Bạn nữ kia là Cố Phán?"
"Cố Phán? Tên cô ấy là Cố Phán?" Dương chấp kinh ngạc.
Vu Việt không nói gì nữa, "Nhanh lên một chút đi, năm nay người đăng ký hơi nhiều."
Cố Phán nhìn điện thoại di động, căn bản không biết Trần Thiệu Thần lập tức sẽ lại đây. Đường Đàm nói đang đăng ký tham gia câu lạc bộ, năm phút nữa sẽ đến.
Hàn Diệp Hành nhìn thấy Trần Thiệu Thần đi về phía bên này, hơi kinh ngạc.
"Trần Thiệu Thần, cậu đến chiêu tân? Từ lúc nào hội học sinh đến việc này cũng xuất động cả cậu rồi?" Hàn Diệp Hành lên tiếng hỏi.
Hai người không ở chung lớp, bất quá cùng là "Học viện song hùng", đối với nhau rất quen thuộc.
Cố Phán khi nghe đến ba chữ "Trần Thiệu Thần" nhất thời thân thể cứng đờ, xoay người lại, liền nhìn thấy anh. Vâng, khuôn mặt căng thẳng, vẻ mặt nghiêm nghị!
Này Cố Phán tâm khe khẽ khẩn trương. Giữa ban ngày ban mặt, cô quả thực không có làm chuyện gì xấu, nhưng lại giống như vừa bị bắt quả tang!
Tác giả :
Dạ Mạn