Cố Phán Rực Rỡ
Chương 2
Trần Thiệu Thần về đến đại sảnh, ánh mắt mọi người liền tiếp tục chằm chằm nhìn anh. Mặc dù hiếu kỳ, nhưng vì phép lịch sự, lại đối với người nào đó có chút "kính nể", không có ai tiến lên hỏi.
Chẳng qua lúc này anh lại vẫn có thể trở lại làm việc. Trần Thiệu Thần nhìn tài liệu trước mặt, mi tâm giật giật, anh cũng có lúc căng thẳng, anh cũng cần yên tĩnh một chút. Ai bảo bạn học Cố Phán lần nào cũng bất ngờ xuất hiện trước mặt anh chứ?
"Lão đại, sao anh lại trở về rồi?"
Trần Thiệu Thần giương mắt lướt qua hắn, ý gì đây, không phải chứ?
"Cùng bạn gái hẹn hò đi a!" Mỗ nam(*) ồn ào lớn tiếng, rõ ràng so với người nào đó còn kích động hơn. Nữ sinh kia là ai vậy? Mau nói cho mọi người biết đi!
(*): chàng trai nào đó
Trần Thiệu Thần hai tay gấp lại tài liệu trước mặt, "Tinh lực tốt như vậy?" Anh khẽ mỉm cười.
"Đệt! Lão đại anh cười rất —— xuân tâm dập dờn!"
Ánh mắt Trần Thiệu Thần xoay chuyển, "Tân sinh sẽ tuyển của năm nay, cậu phụ trách."
Ngày đó tân sinh rất nhiều, chuyện khiến người ta ấn tượng sâu sắc cũng rất nhiều. Việc Trần Thiệu Thần đi cùng Cố Phán rất tự nhiên xếp vào loại chuyện này.
Buổi tối, Cố Phán nằm trên giường đệm mới xa lạ, buồn ngủ đến cực điểm, nhưng trước sau vẫn không cách nào ngủ được, đại não vẫn đang hoạt động. Ký túc xá thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài tiếng cười, tiếng cười nhẹ nhàng thoải mái.
Ánh trăng từ khe hở rèm cửa sổ mơ hồ chiếu vào, Cố Phán mở to mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày. Lại có chút cảm giác không thật. Giọng của anh rất êm tai, thanh lãng nhu hòa, tựa như một ly nước ấm thấm vào lòng người, rất ấm áp.
Bất giác đã đến ba giờ sáng. Ánh sao vẫn đang lấp lánh ngoài cửa sổ, Cố Phán ngáp một cái, tỉnh dậy vào nhà vệ sinh xong, liền không trở lại giường mà gục xuống bàn nằm ngủ .
Phòng ký túc xá đã đến được ba người, hai cô gái kia, một người tên là Đường Đàm, gia đình ở Phúc Kiến, khéo léo đáng yêu, mỗi lần nói chuyện khóe miệng liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nhịn được yêu thích. Người còn lại tên là Diệp Tử Nhuy, đến từ Chiết Giang, cao gầy đầy đặn, mái tóc xoăn dài, thành thục quyến rũ.
Lúc Cố Phán gặp hai người, liền đem tờ giấy đã viết một ít thông tin về bản thân giao cho họ.
So với Đường Đàm kinh ngạc, Diệp Tử Nhuy lại bình tĩnh hơn, không hỏi nhiều cái gì.
Chiều hôm đó, nữ sinh cuối cùng của phòng ký túc xá bọn họ rốt cục xuất hiện, tên Kim Nhiễm, người địa phương, sau này thời gian trọ ở trường sẽ không quá nhiều.
Vài ngày sau,huấn luyện quân sự bắt đầu, mọi người cũng dần quen nhau. Huấn luyện quân sự mấy ngày, mấy đại mỹ nữ học viện mỹ thuật đã được phát hiện, Cố Phán cùng Diệp Tử Nhuy bất ngờ cũng nằm trong số đó.
Thời gian giải lao huấn luyện, nam sinh phía đối diện bắt đầu liên tiếp hướng về bọn họ bên này kéo ca.
Các cô gái ngồi trên mặt đường nhựa, bên tai nghe tiếng hát đơn giản(*) của nam sinh, bất giác bật cười.
(*)hát thô (đơn giản): hát chay, hát không nhạc.
Đường Đàm nói chuyện với bọn họ, "Thật là có ánh mắt tinh tường, biết mỹ nữ của khoa đều nằm trong hàng 8 chúng ta."
Mấy ngày nay,không chỉ nam sinh để ý Cố Phán với Diệp Tử Nhuy, ngay cả mấy nữ sinh hàng bên cạnh gặp trên đường cũng ngoái nhìn vài lần, hoặc thậm chí nói nhỏ vài câu.
Cố Phán không làm cái gì, nhưng cô gái xinh đẹp vẫn luôn khiến mọi người chú ý. Huấn luyện quân sự, giải lao thì mọi người nói chuyện phiếm, đủ loại đề tài, từ thành tích thi vào đại học đến một vài triển lãm tranh nước ngoài, hoặc về giáo viên bộ môn, Cố Phán đều đóng vai thính giả.
Những ngày huấn luyện quân sự này thực sự là thống khổ không thể tả, có thể sống lại liền đã sống lại rồi.
Thời gian ba tuần, không dài không ngắn, nhưng cũng đủ khổ cực. Rất đương nhiên, làn da các cô gái đều đổi sắc. Điểm này Cố Phán ngược lại khá tốt, trước khi đi mẹ Cố đã chuẩn bị cho cô rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, cô dù lười mỗi ngày cũng sẽ cố gắng sờ đến một lần. Sau khi khóa huấn luyện kết thúc, cũng không bị đen da.
Kết thúc huấn luyện quân sự, chương trình học chính thức bắt đầu, ra khỏi lớp "Lịch sử mỹ thuật Trung Quốc và nước ngoài", Đường Đàm gọi cô đi thư viện tìm chút tư liệu.
Người đi đường đều là sinh viên tan học, xe đạp qua lại không ngừng.
Cố Phán đang suy nghĩ có nên mua chiếc xe đạp thay đi bộ hay không, Đường Đàm bỗng lôi kéo cánh tay cô, "Này, phía trước sáu mét có soái ca."
Cố Phán không chút để ý lướt mắt qua, a, thực sự là soái ca.
"Anh ấy là Trần Thiệu Thần, quản lí học viện, đại học năm ba." Đường Đàm từng chữ từng chữ nhấn mạnh.
Cố Phán lấy điện thoại di động ra, vừa định viết chút gì đó. Một tin nhắn đến, "Anh ở phía trước."
Đường Đàm vẫn còn đang nói, "Mình nghe nói anh ấy được đại học T tuyển thẳng, lúc còn trung học tham gia Olympic Toán quốc gia đạt giải cao, ách, mình nhớ ra rồi, Cố Phán, anh ấy với cậu cùng thành phố, cậu có biết không? Có thể trước đây cũng từng gặp qua đó." Cô cười, rõ ràng là đang đùa giỡn.
Cố Phán ngoắc ngoắc khóe miệng, "Biết ——" cô gõ một chữ trên notepad.
Lúc này đến phiên Đường Đàm chấn kinh rồi, càng khiến người ta khiếp sợ chính là, Trần Thiệu Thần đang đi về hướng các cô.
Cố Phán căn bản không kịp giải thích, Trần Thiệu Thần đã đến ngay trước mặt, hướng hai người gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đường Đàm rõ ràng bị anh cười đến kinh diễm, yết hầu nuốt một cái, "Học trưởng, xin chào."
"Xin chào, anh tìm Cố Phán có chút việc." Anh lịch sự nói.
"Cố Phán, vậy mình đi thư viện trước, hai người cứ nói chuyện." Đường Đàm âm thầm hít một hơi, đại thần ở trước mắt cảm giác chính là khó thở a.
Cô hình như gầy đi một chút, Trần Thiệu Thần mở miệng, "Đồng học cao trung (*) định làm một buổi tụ họp, mời mọi người đến."
(*): Học sinh chung một trường cấp 3
Cố Phán khua tay, "Bao giờ?" Cô nhìn anh, không khỏi mở to hai mắt."Rất đông sao?"
"Tối ngày mai, đều là vài người quen, chủ yếu là khóa của anh, đám anh chị năm thứ tư hiện đang bận bịu đến không tìm thấy người." Trần Thiệu Thần trả lời.
Ngày mai sẽ là thứ sáu. Chỉ là không có khóa của cô, như vậy khẳng định không quen."Em có lẽ sẽ không quen ai."
Trần Thiệu Thần nhẹ nhàng nói, "Anh không tính sao?"
Cố Phán ngẩn người, hai gò má dưới ánh mặt trời hơi ửng đỏ, cô yên lặng quay đầu đi. Giữ riêng bức ảnh chụp chung suốt hai năm, chỉ đơn giản là người quen sao?
Trần Thiệu Thần ánh mắt mơ hồ nhìn cô, nhếch nhếch khóe miệng, "Chiều mai em có lớp không?"
"Có ba tiết trên lớp."
"Được, chờ em tan học anh tới đón."
"Học trưởng, anh đưa địa chỉ cho em, để em tự đi."
Trần Thiệu Thần nhìn cô chăm chú, "Làm sao?"
Cố Phán trong lòng lập tức nhảy ra ba chữ, "Tránh nghi ngờ!" Nhưng cô ra dấu nói, "Em biết sinh viên năm ba rất bận, mấy ngày này em đối với xung quanh cũng đã quen thuộc không ít."
Khóe mắt Trần Thiệu Thần đậm ý cười. "Được." Đối với suy nghĩ của cô anh liền ngầm hiểu, "Lát nữa anh đưa địa chỉ cho em." Kỳ thực, tụ họp nguyên bản không có ý gì, bất quá sợ đến lúc xuất hiện người có ý tìm đến cô, anh vẫn nên đưa cô đi thôi.
"Sinh hoạt trong trường đã quen chưa?" Anh trầm giọng hỏi.
Cố Phán gật đầu, "Mọi người đều rất chăm chỉ." Vô hình trung có một loại sức mạnh kéo mọi người chạy theo.
"Ừ, đều như vậy."
"So sánh mà nói, người học viện bọn em có vẻ đặc biệt đứng một mình." Cố Phán cười yếu ớt.
Trần Thiệu Thần khóe miệng hiện nụ cười như có như không, đúng là đặc biệt.
×××××
Quay về kí túc xá muộn, vừa vào cửa, Đường Đàm liền nhảy đến, đem Cố Phán uy hiếp ở ngay cửa, đưa lên giấy với bút."Có cái gì muốn khai báo không?"
Cố Phán không khỏi lắc đầu.
"Trần Thiệu Thần!" Đường Đàm nghiến răng, từng chữ từng chữ.
Cố Phán viết lên, "Anh ấy với mình là đồng học cấp ba, tìm mình mời tham gia buổi đồng học tụ họp."
Đường Đàm nhíu mày. Đương nhiên bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Cố Phán cười yếu ớt.
Lúc này Diệp Tử Nhuy mở cửa đi vào, thấy hai người chặn ở cửa, "Làm sao ?"
"Cố Phán a, cậu ấy thật không đơn giản, vậy mà lại quen biết Trần Thiệu Thần!"
"Trần Thiệu Thần? Quản lí học viện ấy à?" Diệp Tử Nhuy dĩ nhiên cũng biết anh.
"Đúng vậy, chính là anh ấy, hôm nay mình còn được nói chuyện cùng. Từ cấu tạo tỉ lệ thân thể mà nói, đại thần ngũ quan đúng là hoàn mỹ."
Cố Phán muốn nói, cậu thổi phồng quá mức, tuy rằng sự thực đúng là như vậy.
Cô vẫn duy trì nụ cười yếu ớt. Ánh mắt Diệp Tử Nhuy xẹt qua người cô, "Cố Phán cậu thực sự rất không đơn giản, hôm nào giới thiệu cho bọn mình một chút. Trần Thiệu Thần, nam thần đại học T a." Cô cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt.
Cố Phán im lặng giật mình, nhưng không trả lời.
Ngày hôm sau, sáng sớm, cô từ tủ quần áo chọn một cái váy, tiết thu lạnh liền thêm một cái áo khoác mỏng, vì phối váy, không thể làm gì khác hơn là mang vào một đôi giày cao gót.
Mẹ Cố vì cô tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều quần áo, dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mẫu thân, cô chưa bao giờ cần lo lắng trang phục có vấn đề gì.
"Cố Phán, đi hẹn hò a?" Kim Nhiễm ngáp một cái hỏi, "Ăn mặc xinh đẹp như vậy."
"Tụ họp gặp mặt đồng học cấp ba." Cố Phán viết một tờ giấy đưa tới.
"Đầu tiên là gặp mặt sau này chính là hẹn hò ."
Cố Phán miễn cưỡng nở nụ cười, không thể nói chuyện, nét mặt nhiều lúc sẽ trở thành
một loại phương thức giao tiếp.
Trần Thiệu Thần nhìn điện thoại di động.
"Trần Thiệu Thần, cậu lần này thế nào lại đến?" Đầu bên kia là một sinh viên cùng khóa với anh.
Trần Thiệu Thần giương mắt, "Đúng lúc rảnh rỗi."
Bạn học A cười, "Thực sự là hiếm thấy a, suốt hai năm trước gọi thế nào cậu cũng không tới, lần này lại đến tham gia tụ họp. Bất quá nghe nói, năm nay trường ta đến đây có một bạn tiểu sư muội rất đặc biệt."
Trần Thiệu Thần nhếch lông mày, chờ bạn học A nói hết lời.
Cố Phán từ nhỏ rất ít khi tham gia những hoạt động như thế này, các loại họp mặt từ sơ trung đến cao trung, cô hầu như đều không có tham gia. Một phần vì cô giao tiếp bất tiện, một phần do cô thói quen không thích sinh hoạt bị bên ngoài quấy rầy(*).
(*): thói quen sống khép kín ít tương tác xã hội bên ngoài.
Vì lẽ đó gia đình đối với việc cô chọn học đại học ở thành phố B vẫn luôn không tán thành, thanh âm phản đối mạnh nhất chính là Tống Hoài Thừa, nhưng cuối cùng ông cũng đồng ý rồi.
Cố Phán dứt khoát kiên quyết ghi danh Học viện Mỹ Thuật Đại học T, cuối cùng lấy thành tích hang nhất chuyên ngành mà trúng tuyển, không phải vì mẹ cô là họa sĩ.
Tiết ba lớp học ngày thứ sáu, giáo viên có chút kích động, kéo thêm gần mười phút. Cố Phán nghe ý được ý mất.
Đợi cô đến được khách sạn, trên đường kẹt xe làm lỡ hơn 20 phút. Nhân viên xinh đẹp dẫn cô vào phòng khách.
Cô đẩy cửa, một chân mới vừa bước vào, lại va phải một người từ bên trong đi ra.
Cố Phán ôm trán, thật đau a.
"Cậu là?" Chàng trai trầm giọng hỏi.
Nhưng Trần Thiệu Thần đã đi tới , mi tâm hơi nhăn lại, giúp cô trả lời, "Tân sinh." Nói xong ánh mắt nhìn thẳng Cố Phán, "Lại đây, anh xem một chút, va phải chỗ nào ?"
Cố Phán vội vã ra hiệu, em không việc gì.
Trần Thiệu Thần giơ tay vuốt tóc mái bên thái dương cô lên, một màu đỏ. Đầu ngón tay anh mát lạnh, nhưng ôn nhu lạ thường.
Phòng khách to lớn lập tức yên tĩnh. Bạn học A rốt cục phản ứng lại , bạn học Trần Thiệu Thần lần này tham gia tụ họp rõ ràng ý tại ngôn ngoại(*).
(*) "Túy Ông chi ý bất tại tửu": nghĩa là ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác.
Cố Phán nhận ra mọi người đang nhìn, vội vã tách tay anh ra."Em không có chuyện gì." Cô khoa tay .
"Em là Cố Phán? !" Một nam sinh mở miệng hỏi.
Cố Phán xoay người lại nhìn những người kia, gật đầu, cô mỉm cười với mọi người, lấy ra tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng. Đúng lúc cô đưa tay, Trần Thiệu Thần đột nhiên cầm trở lại.
"Cố Phán, thấp hơn chúng ta hai khóa." Ý tứ kia chính là mọi thứ còn lại từ chối trả lời. Khiếp sợ uy quyền người nào đó, xung quanh vài vấn đề muốn hỏi đều bị nuốt vào.
Mọi người có chút suy tư nhìn Trần Thiệu Thần.
Cố Phán tìm một vị trí ngồi xuống, mà Trần Thiệu Thần lại ngồi ngay bên cạnh cô, cũng may những đồng học kia đã tán gẫu sang đề tài khác. Trần Thiệu Thần đưa một cốc nước trái cây cho cô.
Cố Phán khoa tay nói, "Học trưởng, anh không cần tiếp đãi em, để em tùy ý là được rồi."
Trần Thiệu Thần dựa người vào ghế, "Anh với bọn họ cũng không quen."
Cố Phán: ...
Không quen anh đến làm gì vậy a!! Còn kéo cô!!
Trần Thiệu Thần sâu kín nói, "Một người đến có chút tẻ nhạt, có em đến nói chuyện sẽ vui vẻ hơn."
Chẳng qua lúc này anh lại vẫn có thể trở lại làm việc. Trần Thiệu Thần nhìn tài liệu trước mặt, mi tâm giật giật, anh cũng có lúc căng thẳng, anh cũng cần yên tĩnh một chút. Ai bảo bạn học Cố Phán lần nào cũng bất ngờ xuất hiện trước mặt anh chứ?
"Lão đại, sao anh lại trở về rồi?"
Trần Thiệu Thần giương mắt lướt qua hắn, ý gì đây, không phải chứ?
"Cùng bạn gái hẹn hò đi a!" Mỗ nam(*) ồn ào lớn tiếng, rõ ràng so với người nào đó còn kích động hơn. Nữ sinh kia là ai vậy? Mau nói cho mọi người biết đi!
(*): chàng trai nào đó
Trần Thiệu Thần hai tay gấp lại tài liệu trước mặt, "Tinh lực tốt như vậy?" Anh khẽ mỉm cười.
"Đệt! Lão đại anh cười rất —— xuân tâm dập dờn!"
Ánh mắt Trần Thiệu Thần xoay chuyển, "Tân sinh sẽ tuyển của năm nay, cậu phụ trách."
Ngày đó tân sinh rất nhiều, chuyện khiến người ta ấn tượng sâu sắc cũng rất nhiều. Việc Trần Thiệu Thần đi cùng Cố Phán rất tự nhiên xếp vào loại chuyện này.
Buổi tối, Cố Phán nằm trên giường đệm mới xa lạ, buồn ngủ đến cực điểm, nhưng trước sau vẫn không cách nào ngủ được, đại não vẫn đang hoạt động. Ký túc xá thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài tiếng cười, tiếng cười nhẹ nhàng thoải mái.
Ánh trăng từ khe hở rèm cửa sổ mơ hồ chiếu vào, Cố Phán mở to mắt, trong đầu không ngừng nhớ lại chuyện xảy ra ban ngày. Lại có chút cảm giác không thật. Giọng của anh rất êm tai, thanh lãng nhu hòa, tựa như một ly nước ấm thấm vào lòng người, rất ấm áp.
Bất giác đã đến ba giờ sáng. Ánh sao vẫn đang lấp lánh ngoài cửa sổ, Cố Phán ngáp một cái, tỉnh dậy vào nhà vệ sinh xong, liền không trở lại giường mà gục xuống bàn nằm ngủ .
Phòng ký túc xá đã đến được ba người, hai cô gái kia, một người tên là Đường Đàm, gia đình ở Phúc Kiến, khéo léo đáng yêu, mỗi lần nói chuyện khóe miệng liền lộ ra hai cái lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nhịn được yêu thích. Người còn lại tên là Diệp Tử Nhuy, đến từ Chiết Giang, cao gầy đầy đặn, mái tóc xoăn dài, thành thục quyến rũ.
Lúc Cố Phán gặp hai người, liền đem tờ giấy đã viết một ít thông tin về bản thân giao cho họ.
So với Đường Đàm kinh ngạc, Diệp Tử Nhuy lại bình tĩnh hơn, không hỏi nhiều cái gì.
Chiều hôm đó, nữ sinh cuối cùng của phòng ký túc xá bọn họ rốt cục xuất hiện, tên Kim Nhiễm, người địa phương, sau này thời gian trọ ở trường sẽ không quá nhiều.
Vài ngày sau,huấn luyện quân sự bắt đầu, mọi người cũng dần quen nhau. Huấn luyện quân sự mấy ngày, mấy đại mỹ nữ học viện mỹ thuật đã được phát hiện, Cố Phán cùng Diệp Tử Nhuy bất ngờ cũng nằm trong số đó.
Thời gian giải lao huấn luyện, nam sinh phía đối diện bắt đầu liên tiếp hướng về bọn họ bên này kéo ca.
Các cô gái ngồi trên mặt đường nhựa, bên tai nghe tiếng hát đơn giản(*) của nam sinh, bất giác bật cười.
(*)hát thô (đơn giản): hát chay, hát không nhạc.
Đường Đàm nói chuyện với bọn họ, "Thật là có ánh mắt tinh tường, biết mỹ nữ của khoa đều nằm trong hàng 8 chúng ta."
Mấy ngày nay,không chỉ nam sinh để ý Cố Phán với Diệp Tử Nhuy, ngay cả mấy nữ sinh hàng bên cạnh gặp trên đường cũng ngoái nhìn vài lần, hoặc thậm chí nói nhỏ vài câu.
Cố Phán không làm cái gì, nhưng cô gái xinh đẹp vẫn luôn khiến mọi người chú ý. Huấn luyện quân sự, giải lao thì mọi người nói chuyện phiếm, đủ loại đề tài, từ thành tích thi vào đại học đến một vài triển lãm tranh nước ngoài, hoặc về giáo viên bộ môn, Cố Phán đều đóng vai thính giả.
Những ngày huấn luyện quân sự này thực sự là thống khổ không thể tả, có thể sống lại liền đã sống lại rồi.
Thời gian ba tuần, không dài không ngắn, nhưng cũng đủ khổ cực. Rất đương nhiên, làn da các cô gái đều đổi sắc. Điểm này Cố Phán ngược lại khá tốt, trước khi đi mẹ Cố đã chuẩn bị cho cô rất nhiều mỹ phẩm dưỡng da, cô dù lười mỗi ngày cũng sẽ cố gắng sờ đến một lần. Sau khi khóa huấn luyện kết thúc, cũng không bị đen da.
Kết thúc huấn luyện quân sự, chương trình học chính thức bắt đầu, ra khỏi lớp "Lịch sử mỹ thuật Trung Quốc và nước ngoài", Đường Đàm gọi cô đi thư viện tìm chút tư liệu.
Người đi đường đều là sinh viên tan học, xe đạp qua lại không ngừng.
Cố Phán đang suy nghĩ có nên mua chiếc xe đạp thay đi bộ hay không, Đường Đàm bỗng lôi kéo cánh tay cô, "Này, phía trước sáu mét có soái ca."
Cố Phán không chút để ý lướt mắt qua, a, thực sự là soái ca.
"Anh ấy là Trần Thiệu Thần, quản lí học viện, đại học năm ba." Đường Đàm từng chữ từng chữ nhấn mạnh.
Cố Phán lấy điện thoại di động ra, vừa định viết chút gì đó. Một tin nhắn đến, "Anh ở phía trước."
Đường Đàm vẫn còn đang nói, "Mình nghe nói anh ấy được đại học T tuyển thẳng, lúc còn trung học tham gia Olympic Toán quốc gia đạt giải cao, ách, mình nhớ ra rồi, Cố Phán, anh ấy với cậu cùng thành phố, cậu có biết không? Có thể trước đây cũng từng gặp qua đó." Cô cười, rõ ràng là đang đùa giỡn.
Cố Phán ngoắc ngoắc khóe miệng, "Biết ——" cô gõ một chữ trên notepad.
Lúc này đến phiên Đường Đàm chấn kinh rồi, càng khiến người ta khiếp sợ chính là, Trần Thiệu Thần đang đi về hướng các cô.
Cố Phán căn bản không kịp giải thích, Trần Thiệu Thần đã đến ngay trước mặt, hướng hai người gật đầu, nhẹ nhàng nở nụ cười.
Đường Đàm rõ ràng bị anh cười đến kinh diễm, yết hầu nuốt một cái, "Học trưởng, xin chào."
"Xin chào, anh tìm Cố Phán có chút việc." Anh lịch sự nói.
"Cố Phán, vậy mình đi thư viện trước, hai người cứ nói chuyện." Đường Đàm âm thầm hít một hơi, đại thần ở trước mắt cảm giác chính là khó thở a.
Cô hình như gầy đi một chút, Trần Thiệu Thần mở miệng, "Đồng học cao trung (*) định làm một buổi tụ họp, mời mọi người đến."
(*): Học sinh chung một trường cấp 3
Cố Phán khua tay, "Bao giờ?" Cô nhìn anh, không khỏi mở to hai mắt."Rất đông sao?"
"Tối ngày mai, đều là vài người quen, chủ yếu là khóa của anh, đám anh chị năm thứ tư hiện đang bận bịu đến không tìm thấy người." Trần Thiệu Thần trả lời.
Ngày mai sẽ là thứ sáu. Chỉ là không có khóa của cô, như vậy khẳng định không quen."Em có lẽ sẽ không quen ai."
Trần Thiệu Thần nhẹ nhàng nói, "Anh không tính sao?"
Cố Phán ngẩn người, hai gò má dưới ánh mặt trời hơi ửng đỏ, cô yên lặng quay đầu đi. Giữ riêng bức ảnh chụp chung suốt hai năm, chỉ đơn giản là người quen sao?
Trần Thiệu Thần ánh mắt mơ hồ nhìn cô, nhếch nhếch khóe miệng, "Chiều mai em có lớp không?"
"Có ba tiết trên lớp."
"Được, chờ em tan học anh tới đón."
"Học trưởng, anh đưa địa chỉ cho em, để em tự đi."
Trần Thiệu Thần nhìn cô chăm chú, "Làm sao?"
Cố Phán trong lòng lập tức nhảy ra ba chữ, "Tránh nghi ngờ!" Nhưng cô ra dấu nói, "Em biết sinh viên năm ba rất bận, mấy ngày này em đối với xung quanh cũng đã quen thuộc không ít."
Khóe mắt Trần Thiệu Thần đậm ý cười. "Được." Đối với suy nghĩ của cô anh liền ngầm hiểu, "Lát nữa anh đưa địa chỉ cho em." Kỳ thực, tụ họp nguyên bản không có ý gì, bất quá sợ đến lúc xuất hiện người có ý tìm đến cô, anh vẫn nên đưa cô đi thôi.
"Sinh hoạt trong trường đã quen chưa?" Anh trầm giọng hỏi.
Cố Phán gật đầu, "Mọi người đều rất chăm chỉ." Vô hình trung có một loại sức mạnh kéo mọi người chạy theo.
"Ừ, đều như vậy."
"So sánh mà nói, người học viện bọn em có vẻ đặc biệt đứng một mình." Cố Phán cười yếu ớt.
Trần Thiệu Thần khóe miệng hiện nụ cười như có như không, đúng là đặc biệt.
×××××
Quay về kí túc xá muộn, vừa vào cửa, Đường Đàm liền nhảy đến, đem Cố Phán uy hiếp ở ngay cửa, đưa lên giấy với bút."Có cái gì muốn khai báo không?"
Cố Phán không khỏi lắc đầu.
"Trần Thiệu Thần!" Đường Đàm nghiến răng, từng chữ từng chữ.
Cố Phán viết lên, "Anh ấy với mình là đồng học cấp ba, tìm mình mời tham gia buổi đồng học tụ họp."
Đường Đàm nhíu mày. Đương nhiên bọn họ chắc chắn sẽ không tin.
"Chỉ đơn giản như vậy?"
Cố Phán cười yếu ớt.
Lúc này Diệp Tử Nhuy mở cửa đi vào, thấy hai người chặn ở cửa, "Làm sao ?"
"Cố Phán a, cậu ấy thật không đơn giản, vậy mà lại quen biết Trần Thiệu Thần!"
"Trần Thiệu Thần? Quản lí học viện ấy à?" Diệp Tử Nhuy dĩ nhiên cũng biết anh.
"Đúng vậy, chính là anh ấy, hôm nay mình còn được nói chuyện cùng. Từ cấu tạo tỉ lệ thân thể mà nói, đại thần ngũ quan đúng là hoàn mỹ."
Cố Phán muốn nói, cậu thổi phồng quá mức, tuy rằng sự thực đúng là như vậy.
Cô vẫn duy trì nụ cười yếu ớt. Ánh mắt Diệp Tử Nhuy xẹt qua người cô, "Cố Phán cậu thực sự rất không đơn giản, hôm nào giới thiệu cho bọn mình một chút. Trần Thiệu Thần, nam thần đại học T a." Cô cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt.
Cố Phán im lặng giật mình, nhưng không trả lời.
Ngày hôm sau, sáng sớm, cô từ tủ quần áo chọn một cái váy, tiết thu lạnh liền thêm một cái áo khoác mỏng, vì phối váy, không thể làm gì khác hơn là mang vào một đôi giày cao gót.
Mẹ Cố vì cô tỉ mỉ chuẩn bị rất nhiều quần áo, dựa vào ánh mắt chuyên nghiệp của mẫu thân, cô chưa bao giờ cần lo lắng trang phục có vấn đề gì.
"Cố Phán, đi hẹn hò a?" Kim Nhiễm ngáp một cái hỏi, "Ăn mặc xinh đẹp như vậy."
"Tụ họp gặp mặt đồng học cấp ba." Cố Phán viết một tờ giấy đưa tới.
"Đầu tiên là gặp mặt sau này chính là hẹn hò ."
Cố Phán miễn cưỡng nở nụ cười, không thể nói chuyện, nét mặt nhiều lúc sẽ trở thành
một loại phương thức giao tiếp.
Trần Thiệu Thần nhìn điện thoại di động.
"Trần Thiệu Thần, cậu lần này thế nào lại đến?" Đầu bên kia là một sinh viên cùng khóa với anh.
Trần Thiệu Thần giương mắt, "Đúng lúc rảnh rỗi."
Bạn học A cười, "Thực sự là hiếm thấy a, suốt hai năm trước gọi thế nào cậu cũng không tới, lần này lại đến tham gia tụ họp. Bất quá nghe nói, năm nay trường ta đến đây có một bạn tiểu sư muội rất đặc biệt."
Trần Thiệu Thần nhếch lông mày, chờ bạn học A nói hết lời.
Cố Phán từ nhỏ rất ít khi tham gia những hoạt động như thế này, các loại họp mặt từ sơ trung đến cao trung, cô hầu như đều không có tham gia. Một phần vì cô giao tiếp bất tiện, một phần do cô thói quen không thích sinh hoạt bị bên ngoài quấy rầy(*).
(*): thói quen sống khép kín ít tương tác xã hội bên ngoài.
Vì lẽ đó gia đình đối với việc cô chọn học đại học ở thành phố B vẫn luôn không tán thành, thanh âm phản đối mạnh nhất chính là Tống Hoài Thừa, nhưng cuối cùng ông cũng đồng ý rồi.
Cố Phán dứt khoát kiên quyết ghi danh Học viện Mỹ Thuật Đại học T, cuối cùng lấy thành tích hang nhất chuyên ngành mà trúng tuyển, không phải vì mẹ cô là họa sĩ.
Tiết ba lớp học ngày thứ sáu, giáo viên có chút kích động, kéo thêm gần mười phút. Cố Phán nghe ý được ý mất.
Đợi cô đến được khách sạn, trên đường kẹt xe làm lỡ hơn 20 phút. Nhân viên xinh đẹp dẫn cô vào phòng khách.
Cô đẩy cửa, một chân mới vừa bước vào, lại va phải một người từ bên trong đi ra.
Cố Phán ôm trán, thật đau a.
"Cậu là?" Chàng trai trầm giọng hỏi.
Nhưng Trần Thiệu Thần đã đi tới , mi tâm hơi nhăn lại, giúp cô trả lời, "Tân sinh." Nói xong ánh mắt nhìn thẳng Cố Phán, "Lại đây, anh xem một chút, va phải chỗ nào ?"
Cố Phán vội vã ra hiệu, em không việc gì.
Trần Thiệu Thần giơ tay vuốt tóc mái bên thái dương cô lên, một màu đỏ. Đầu ngón tay anh mát lạnh, nhưng ôn nhu lạ thường.
Phòng khách to lớn lập tức yên tĩnh. Bạn học A rốt cục phản ứng lại , bạn học Trần Thiệu Thần lần này tham gia tụ họp rõ ràng ý tại ngôn ngoại(*).
(*) "Túy Ông chi ý bất tại tửu": nghĩa là ý không ở trong lời nói, có dụng ý khác.
Cố Phán nhận ra mọi người đang nhìn, vội vã tách tay anh ra."Em không có chuyện gì." Cô khoa tay .
"Em là Cố Phán? !" Một nam sinh mở miệng hỏi.
Cố Phán xoay người lại nhìn những người kia, gật đầu, cô mỉm cười với mọi người, lấy ra tờ giấy nhỏ đã chuẩn bị kỹ càng. Đúng lúc cô đưa tay, Trần Thiệu Thần đột nhiên cầm trở lại.
"Cố Phán, thấp hơn chúng ta hai khóa." Ý tứ kia chính là mọi thứ còn lại từ chối trả lời. Khiếp sợ uy quyền người nào đó, xung quanh vài vấn đề muốn hỏi đều bị nuốt vào.
Mọi người có chút suy tư nhìn Trần Thiệu Thần.
Cố Phán tìm một vị trí ngồi xuống, mà Trần Thiệu Thần lại ngồi ngay bên cạnh cô, cũng may những đồng học kia đã tán gẫu sang đề tài khác. Trần Thiệu Thần đưa một cốc nước trái cây cho cô.
Cố Phán khoa tay nói, "Học trưởng, anh không cần tiếp đãi em, để em tùy ý là được rồi."
Trần Thiệu Thần dựa người vào ghế, "Anh với bọn họ cũng không quen."
Cố Phán: ...
Không quen anh đến làm gì vậy a!! Còn kéo cô!!
Trần Thiệu Thần sâu kín nói, "Một người đến có chút tẻ nhạt, có em đến nói chuyện sẽ vui vẻ hơn."
Tác giả :
Dạ Mạn