Có Phải Anh Yêu Em
Chương 37: Theo anh, thế có gọi là đau đớn
May mà bà Lâm được đưa đến bệnh viện ngay sau khi uống thuốc không lâu nên vẫn còn kịp, chứ chậm một chút thôi là có khi mất mạng rồi.
Nhưng lúc này bà vẫn rơi vào cơn mê man. Bác sĩ nói đây chỉ là tác dụng sót lại của thuốc nên hai đứa cứ yên tâm nghỉ ngơi hoặc đi học, khi nào bà tỉnh sẽ lập tức thong báo ngay.
Tô Mạc nhất quyết không chịu đi, cô bắt Diệp Tử Khiêm về nhà xin pheeepsconf mình thì ở lại chờ cho đến khi mẹ tỉnh.
Nhưng Tử Khiêm dĩ nhiên không chịu đi, chỉ xin phép giúp cô qua điện thoại và một mực đòi ở lại bên cô. Cũng chẳng có gì to tát nhưng ít nhất đó cũng là một cách an ủi vô bờ.
Hai người tựa lưng vào nhau ngồi thần người trong phòng bệnh để chờ đợi, trông như đã hóa vào một bức tranh yên bình phẳng lặng để rồi mãi về sau, bức tranh ấy vẫn như mới nguyên trong ký ức Tô Mạc. Nếu có thể, cô chỉ mong thời gian sẽ ngưng đọng mãi tại giây phút ấy, để hạnh phúc không phai, để tổi hoa còn mãi.
Mãi đến chiều bà Lâm mới hơi tỉnh lại, lúc đó Tô Mạc đã mệt lả, cô gục đầu lên vai Diệp Tử Khiêm, khi ấy cậu cũng đang nửa tỉnh nửa mơ.
Căn phòng bệnh không một tiếng động nhưng dường như Tô Mạc đã bất giác cảm thấy điều gì đó khác lạ nên mở choàng mắt. Có lẽ linh cảm tình mẫu tử đã đánh thức cô dậy, cô chạy vội tới bên giường với mẹ. Đôi mắt bà Lâm đang hé ra từ từ và nhìn thẳng vào Tô Mạc trong mơ màng. Bà nhoẻn cười, khuôn mặt tái xám như nắm tro đang nở nụ cười trông hơi kỳ dị và đáng sợ. Bất giác cô thấy lồng ngực nhói lên khi bà Lâm với lấy tay Diệp Tử Khiêm và cười hiền. Bà nhẹ nhàng cất tiếng:
- Tô Mạc, con không trách mẹ chứ?
Cả Tử Khiêm và Tô Mạc đều thất thần, bà Lâm nắm lấy tay chàng trai chặt hơn và nhìn cậu với vẻ oan ức và rón rén:
- Mạc, con không trách mẹ chứ? Mẹ muốn tốt cho con thật mà!
- Mẹ? – Tô Mạc không tin vào những gì mình đang được thấy, cô gắng kéo tay mẹ khỏi tay Diệp Tử Khiêm nhưng dù cố thế nào cũng không được. Cô nghẹn ngào thốt lên. – Mẹ, con đâu trách gì mẹ!
Mẹ cô vẫn không buồn quay sanh nhìn cô mà run rẩy nhỏm dậy ôm chặt lấy Diệp Tử Khiêm lúc này cũng đang kinh hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Mạc… Mạc ơi…
- Mẹ, con mới là Tô Mạc cơ mà!
- Mạc, ngoan nhé con, đừng trách mẹ nhé! – Bà Lâm vẫn không nghe cô gọi, cứ một mực ôm khư khư lấy Tử Khiêm như vừa bắt được thứ gì quý giá lắm, giọng nói đầy vẻ hối hận đến tội nghiệp.
Tô Mạc cố nén nước mắt, cổ họng cô bắt đầu khàn đi:
- Mẹ, mẹ đừng như thế nữa mà! Con sai rồi! Con sai thật rồi! Mẹ đừng thế này nữa được không?
Tiếng khóc của cô rền rỉ khắp phòng bệnh, khiến ai nghe được cũng thấy cay cay sống mũi.
Diệp Tử Khiêm chỉ biết đứng nhìn người con gái ấy vỡ òa trong nước mắt mà chẳng biết làm gì hơn.
Cậu thấy thật chua xót, nhưng mọi thứ vượt quá khả năng của cậu. Người đàn bà đang ôm chặt lấy cậu đáng ra phải đau đớn nhất, ấy thế mà lại mỉm cười mãn nguyện nhất. Nụ cười rạng ngời ấy có phần không ăn nhập với gương mặt xám xịt nhàu nhĩ, trông thật éo le.
Có ai đó đã nói rằng sống trên đời không thể nào thoát khỏi lưới nhân quả. Vậy phải chăng hiện tại, người mẹ khốn khổ kia đang gánh quả báo trên mình?
Bà Lâm đã bị điên. Bác sĩ nói nguyên nhân có thể là do não bộ đã chịu kích động quá mạnh, vượt quá sức chịu đựng của hệ thần kinh nên rối loạn. Khi áp lực tâm lí quá lớn, con người dễ sinh phản ứng như vậy, lại thêm tác dụng phụ của thuốc ngủ nữa nên bà Lâm giờ đây đã thành kẻ mất trí, đến nỗi không nhận ra con gái mình là ai. Bà cứ cười hềnh hệch ngây dại, chốc chốc lại mím môi than khóc.
Dĩ nhiên bệnh này cũng có lúc nọ lúc kia, có lúc bà cũng nhận ra đâu mới là con gái mình. Nhưng lần nào cũng vậy, luôn coi Tô Mạc là một đứa trẻ con khờ dại, ôm nó vào lòng và hát ầu ơ. Còn không thì gặp ai cũng nhận là con gái, lúc phát hiện ra không phải thì lạ vừa mắng vừa chửi người ta không thương tiếc.
Cả Diệp Tử Khiên và y tá đều từng dính đòn. Sau cùng bác sĩ không chịu đựng được nữa bèn bảo Tô Mạc gấp rút làn thủ tục để chuyển mẹ đến bệnh viện tâm thần. Tô Mạc không bao giờ chịu đưa mẹ đến những nơi như bệnh viện tâm thần và cũng chẳng gánh nổi tiền viện phí cao ngất nên cô đành đưa mẹ về nhà. Cô định xin nghỉ học tạm thời để chăm sóc mẹ và tìm một công việc kiếm sống. Nếu mẹ đỡ, cô sẽ quay lại trường học.
Dù đã dự tính trong đầu là vậy nhưng cô cũng thầm hiểu khả năng quay lại trường học của mình là gần như là con số không. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể bỏ mặc mẹ, và cho dù bệnh tình của mẹ có nặng đến mức nào thì vẫn còn loáng thoáng nhận ra cô đôi lúc.
Ít nhất, cô chưa bao giờ chịu trận đòn nào khi mẹ cô nổi cơn điên. Nhận ra điều này, mọi vật bỗng trở nên lấp loáng trước mặt cô.
Nhưng cô phải gạt sạch nước mắt để cho đôi chân được vững vàng. Cô thay mẹ thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, nhân lúc mẹ không lên cơn mà gọi tắc-xi đưa về nhà.
Hôn nay, Diệp Tử Khiêm không đến bệnh viện. Nói chính xác thì cô không hề kể cho cậu biết hôm nay hai mẹ con cùng ra viện, chỉ bảo cậu tạm thời ngừng đến.
Tuy Diệp Tử Khiêm không chịu nghe theo nhưng sau mấy lần cô nổi cáu, cậu cũng qua ít hơn.
Hôm nay trên lớp có bài kiểm tra, cô biết chắc Diệp Tử Khiêm không tới nên mới nhân cơ hội để tránh cậu.
Tô Mạc nợ cậu nhiều quá, mà những thứ ấy cô lấy gì trả nổi. Thế nên hãy để mọi chuyện chấm dứt từ bây giờ. Dù sao cô cũng nghỉ học rồi, mọi mối lien quan tới cậu cũng sẽ cất đứt từ đây.
Dù Tô Mạc vẫn nợ cậu rất nhiều, dù trong lòng cô cũng không nỡ.
“ Nhưng Tô Mạc không đủ đẹp, không đủ tốt đâu, chỉ là một đứa quèn, chẳng đủ hay ho đâu. Thế nên, quên tôi đi nhé hoàng tử."
Sau khi sắp xếp cho mẹ đâu vào đấy, cô danh ít thời gian tới trường làm thủ tục thôi học. Nhà trường cũng hiểu tình cảnh của gia đình cô nên đồng ý. Mọi thủ tục đã xong, thầy hiệu trưởng đột nhiên rút tử trong ngăn kéo một xấp tiền và đưa cho cô. Cô bàng hoàng đứng tại chỗ và không nói nên lời. Thầy hiệu trưởng nói:
- Nhà trường vừa thực hiện một đợt quyên góp, cũng không nhiều lắm nhưng em cứ cầm lấy đi.
Toàn thân cô cứng đờ, chỉ có bàn tay nóng rát khi đón lấy xấp tiền.
Ừ thì cô lúc nào cũng vô tư, lúc nào cũng tưng tửng nhưng không có nghĩa là cô thích phô diễn mọi thứ trong lòng ra cho cả thiên hạ trông thấy để rồi đón lấy sự cảm thông rẻ mạt này.
Thấy thái độ cô có gì đó không ổn, thầy hiệu trưởng hồ như cũng đoán ra được điều gì bèn vội giải thích:
- Em yên tâm, nhà trường không công khai danh tính của em đâu, chỉ là quyên góp nặc danh thôi. Em đừng lo nữa, cả trường không ai biết chuyện gia đình em đâu.
Tô Mạc mím môi và thốt ra hai chữ “cảm ơn". Quả thực những gì nhà trường làm cho cô thực sự ân cần.
- Không phải cảm ơn chúng tôi đâu. – Thầy hiệu trưởng xua tay và nói đầy ẩn ý. – Diệp Tử Khiêm nhắc chúng tôi đấy. Nếu không nhà trường đã nói thẳng chuyện nhà em ra, dù làm vậy sẽ quyên góp được nhiều hơn. Nhưng mà thôi, tốt nhất nên nghĩ tới cảm giác của em trước.
Những lời phân trần của thầy khiến Tô Mạc càng rối như tơ vò.
Cô không nhứ mình đã ra khỏi phòng giáo vụ bằng cách nào, chỉ biết vừa ló mặt ra đã gặp Diệp Tử Khiêm đang đứng chờ cô.
Cậu tựa lưng vào tường, đôi mắt mơ màng như đang ngủ, chẳng rõ đang theo đuổi những suy nghĩ gì trong đầu. Thấy cô xuất hiện, cậu tỏ ra sốt sắng:
- Nghe nói cậu định nghỉ học?
- Ừ! Không phải nghe nói, mà là đúng như vậy thật. – Tô Mạc cố tình đáp thật nhạt nhẽo để kiếm cớ nhưng Diệp Tử Khiêm đã giữ cô lại.
Cậu lạnh lùng nói:
- cậu có thể đừng tỏ thái độ đừng dửng dưng như vậy được không? Việc gì cũng có cách giải quyết, tại sao đến mức phải nghỉ học? Cậu học đâu có kém, không dưng bỏ cuộc ngay lúc này, cậu thật sự nỡ làm vậy sao?
- Có gì đâu mà không nỡ? – Tô Mạc thản nhiên đáp. – Đã đến mức này rồi, còn có thứ gì không vứt bỏ được?
- Cậu… - Diệp Tử Khiêm tỏ ra nóng nảy nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Cậu muốn giữ chặt lấy cô bằng cả ánh nhìn lẫn bàn tay, tưởng rằng như vậy là đủ để giữ cô mãi mãi.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, hai bàn tay lưu luyến chạm vào nhau dù thật chẳng hợp với khung cảnh là cửa phòng ban giám hiệu.
Cuối cùng Tô Mạc vẫn là người phá vỡ sự im lặng, giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như hơi băng trên mặt hồ mùa đông thấm sâu vào tận xương tủy, khiến trái tim chàng trai như vừa có mảnh băng xuyên vào.
- Nếu không có việc gì thì tớ về trước đây.
- Khoan đã! – Diệp Tử Khiêm vẫn ngang bướng nắm chặt tay cô, cậu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt dữ dằn như muốn lao vào ăn thịt.
Tô Mạc cũng đáp lại bằng ánh mắt nhạt nhòa, không vui, không buồn, không gét cũng chẳng yêu. Ánh mắt vô nghĩa đó lại khiến cậu bại trận, mí mắt cụp xuống ỉu xìu như một con sói vừa đánh nhau thua, giọng nói của cậu bỗng chốc nghe thật tội nghiệp:
- Đừng như thế nữa có được không. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách đi mà, thế nào cũng giải quyết được thôi.
Cậu lầm bầm mấy câu ấy trong miệng, tuy trong bụng cũng không tin tưởng vào những gì mình nói lắm nhưng ngoài miệng vẫn chắc như đinh đóng cột. Nhưng trông cậu thành thật và chân thật lắm, đến giờ phút này có mấy ai chân thật với cậu như người con trai này?
Tô Mạc nghĩ ngợi một hồi rồi vòng tay tặng cậu một cái ôm khó hiểu. Mặc cho sau lưng là cửa phòng ban giám hiệu, cô vẫn vô tư ôm lấy cậu. Cái ôm khiếm Diệp Tử Khiêm sững sờ, cậu mở to mắt để chắc chắn những gì cậu đang thấy không phải ảo giác. Nhưng chưa kịp đưa tay lại thì cô đã buông cậu ra.
- Cảm ơn. – Lời nói của cô cụt ngủn nhưng nó nặng nề như trăm lời nghìn chữ, đè nén suy nghĩ của Diệp Tử Khiêm khiến cậu mãi mới định thần được.
- Có… Có gì đâu mà phải cảm ơn. – Diệp Tử Khiêm lắp bắp và hướng ánh mắt xuống dưới chân để che nỗi ngượng ngùng đang lan hồng trên mặt.
Tô Mạc nhìn cậu một hồi rồi chậm rãi đáp:
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi chút danh dự còn sót lại.
- Hả?
- Vụ quyên góp nặc danh là ý tưởng của cậu phải không?
- Đúng. – Diệp Tử Khiêm hào hứng trả lời, dường như không nhận ra nụ cười cay đắng trên mặt cô. Cậu bắt đầu kể công ra rả. – Vì cậu cần khoản tiền đó nên tớ chỉ biết làm thế này thôi, không làm tổn thương cậu nhất có thể. Tuy về sau vẫn có thể khiến cậu tự ái, nhưng dù sao cậu vẫn cần tiền lúc này phải không?
- Thế nên tớ mới bảo là cảm ơn. – Tô Mạc cười xòa một cách tự nhiên.
Thấy thế, Diệp Tử Khiêm cau mày và sốt sắng:
- Tô Mạc, cậu đừng như thế nữa được không!
- Thế tớ nên cười thế nào? Diệp Tử Khiêm ạ, tớ thực sự cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng làm ơn đừng xen vào chuyện của tớ nữa được không, cậu cứ như thế tớ thấy rất mệt mỏi.- Dường như cô cũng đang trút hết sức mạnh để nói ra câu này. Tô Mạc hít một hơi dài rôi lững thững bỏ rơi cậu thêm một lần nữa.
Những lằn gân xanh run lên phập phồng trên hai bên thái dương của Diệp Tử Khiêm như thể sắp sửa nổ tung, rạch toác lớp da trắng trẻo trên khuôn mặt cậu.
Bên ngoài cửa phòng ban giám hiệu, chẳng có mấy học sinh qua lại nhưng không ít giáo viên đã để ý tới cả hai. Song dù sao cả hai cũng là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường, một người thì ra thế lẫy lừng không ai dám đắc tội, một người thì ra cảnh khốn đốn không nỡ đắc tội. Nên mặc dù cả hai biểu hiện ra ngoài đã qua mức cho phép, các giáo viên vẫn chỉ biết đứng nhìn mà không ai tỏ thái độ hay lên tiếng ngắt quãng.
Nhưng lúc này bà vẫn rơi vào cơn mê man. Bác sĩ nói đây chỉ là tác dụng sót lại của thuốc nên hai đứa cứ yên tâm nghỉ ngơi hoặc đi học, khi nào bà tỉnh sẽ lập tức thong báo ngay.
Tô Mạc nhất quyết không chịu đi, cô bắt Diệp Tử Khiêm về nhà xin pheeepsconf mình thì ở lại chờ cho đến khi mẹ tỉnh.
Nhưng Tử Khiêm dĩ nhiên không chịu đi, chỉ xin phép giúp cô qua điện thoại và một mực đòi ở lại bên cô. Cũng chẳng có gì to tát nhưng ít nhất đó cũng là một cách an ủi vô bờ.
Hai người tựa lưng vào nhau ngồi thần người trong phòng bệnh để chờ đợi, trông như đã hóa vào một bức tranh yên bình phẳng lặng để rồi mãi về sau, bức tranh ấy vẫn như mới nguyên trong ký ức Tô Mạc. Nếu có thể, cô chỉ mong thời gian sẽ ngưng đọng mãi tại giây phút ấy, để hạnh phúc không phai, để tổi hoa còn mãi.
Mãi đến chiều bà Lâm mới hơi tỉnh lại, lúc đó Tô Mạc đã mệt lả, cô gục đầu lên vai Diệp Tử Khiêm, khi ấy cậu cũng đang nửa tỉnh nửa mơ.
Căn phòng bệnh không một tiếng động nhưng dường như Tô Mạc đã bất giác cảm thấy điều gì đó khác lạ nên mở choàng mắt. Có lẽ linh cảm tình mẫu tử đã đánh thức cô dậy, cô chạy vội tới bên giường với mẹ. Đôi mắt bà Lâm đang hé ra từ từ và nhìn thẳng vào Tô Mạc trong mơ màng. Bà nhoẻn cười, khuôn mặt tái xám như nắm tro đang nở nụ cười trông hơi kỳ dị và đáng sợ. Bất giác cô thấy lồng ngực nhói lên khi bà Lâm với lấy tay Diệp Tử Khiêm và cười hiền. Bà nhẹ nhàng cất tiếng:
- Tô Mạc, con không trách mẹ chứ?
Cả Tử Khiêm và Tô Mạc đều thất thần, bà Lâm nắm lấy tay chàng trai chặt hơn và nhìn cậu với vẻ oan ức và rón rén:
- Mạc, con không trách mẹ chứ? Mẹ muốn tốt cho con thật mà!
- Mẹ? – Tô Mạc không tin vào những gì mình đang được thấy, cô gắng kéo tay mẹ khỏi tay Diệp Tử Khiêm nhưng dù cố thế nào cũng không được. Cô nghẹn ngào thốt lên. – Mẹ, con đâu trách gì mẹ!
Mẹ cô vẫn không buồn quay sanh nhìn cô mà run rẩy nhỏm dậy ôm chặt lấy Diệp Tử Khiêm lúc này cũng đang kinh hãi không hiểu chuyện gì đang xảy ra:
- Mạc… Mạc ơi…
- Mẹ, con mới là Tô Mạc cơ mà!
- Mạc, ngoan nhé con, đừng trách mẹ nhé! – Bà Lâm vẫn không nghe cô gọi, cứ một mực ôm khư khư lấy Tử Khiêm như vừa bắt được thứ gì quý giá lắm, giọng nói đầy vẻ hối hận đến tội nghiệp.
Tô Mạc cố nén nước mắt, cổ họng cô bắt đầu khàn đi:
- Mẹ, mẹ đừng như thế nữa mà! Con sai rồi! Con sai thật rồi! Mẹ đừng thế này nữa được không?
Tiếng khóc của cô rền rỉ khắp phòng bệnh, khiến ai nghe được cũng thấy cay cay sống mũi.
Diệp Tử Khiêm chỉ biết đứng nhìn người con gái ấy vỡ òa trong nước mắt mà chẳng biết làm gì hơn.
Cậu thấy thật chua xót, nhưng mọi thứ vượt quá khả năng của cậu. Người đàn bà đang ôm chặt lấy cậu đáng ra phải đau đớn nhất, ấy thế mà lại mỉm cười mãn nguyện nhất. Nụ cười rạng ngời ấy có phần không ăn nhập với gương mặt xám xịt nhàu nhĩ, trông thật éo le.
Có ai đó đã nói rằng sống trên đời không thể nào thoát khỏi lưới nhân quả. Vậy phải chăng hiện tại, người mẹ khốn khổ kia đang gánh quả báo trên mình?
Bà Lâm đã bị điên. Bác sĩ nói nguyên nhân có thể là do não bộ đã chịu kích động quá mạnh, vượt quá sức chịu đựng của hệ thần kinh nên rối loạn. Khi áp lực tâm lí quá lớn, con người dễ sinh phản ứng như vậy, lại thêm tác dụng phụ của thuốc ngủ nữa nên bà Lâm giờ đây đã thành kẻ mất trí, đến nỗi không nhận ra con gái mình là ai. Bà cứ cười hềnh hệch ngây dại, chốc chốc lại mím môi than khóc.
Dĩ nhiên bệnh này cũng có lúc nọ lúc kia, có lúc bà cũng nhận ra đâu mới là con gái mình. Nhưng lần nào cũng vậy, luôn coi Tô Mạc là một đứa trẻ con khờ dại, ôm nó vào lòng và hát ầu ơ. Còn không thì gặp ai cũng nhận là con gái, lúc phát hiện ra không phải thì lạ vừa mắng vừa chửi người ta không thương tiếc.
Cả Diệp Tử Khiên và y tá đều từng dính đòn. Sau cùng bác sĩ không chịu đựng được nữa bèn bảo Tô Mạc gấp rút làn thủ tục để chuyển mẹ đến bệnh viện tâm thần. Tô Mạc không bao giờ chịu đưa mẹ đến những nơi như bệnh viện tâm thần và cũng chẳng gánh nổi tiền viện phí cao ngất nên cô đành đưa mẹ về nhà. Cô định xin nghỉ học tạm thời để chăm sóc mẹ và tìm một công việc kiếm sống. Nếu mẹ đỡ, cô sẽ quay lại trường học.
Dù đã dự tính trong đầu là vậy nhưng cô cũng thầm hiểu khả năng quay lại trường học của mình là gần như là con số không. Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng không thể bỏ mặc mẹ, và cho dù bệnh tình của mẹ có nặng đến mức nào thì vẫn còn loáng thoáng nhận ra cô đôi lúc.
Ít nhất, cô chưa bao giờ chịu trận đòn nào khi mẹ cô nổi cơn điên. Nhận ra điều này, mọi vật bỗng trở nên lấp loáng trước mặt cô.
Nhưng cô phải gạt sạch nước mắt để cho đôi chân được vững vàng. Cô thay mẹ thu dọn đồ đạc trong bệnh viện, nhân lúc mẹ không lên cơn mà gọi tắc-xi đưa về nhà.
Hôn nay, Diệp Tử Khiêm không đến bệnh viện. Nói chính xác thì cô không hề kể cho cậu biết hôm nay hai mẹ con cùng ra viện, chỉ bảo cậu tạm thời ngừng đến.
Tuy Diệp Tử Khiêm không chịu nghe theo nhưng sau mấy lần cô nổi cáu, cậu cũng qua ít hơn.
Hôm nay trên lớp có bài kiểm tra, cô biết chắc Diệp Tử Khiêm không tới nên mới nhân cơ hội để tránh cậu.
Tô Mạc nợ cậu nhiều quá, mà những thứ ấy cô lấy gì trả nổi. Thế nên hãy để mọi chuyện chấm dứt từ bây giờ. Dù sao cô cũng nghỉ học rồi, mọi mối lien quan tới cậu cũng sẽ cất đứt từ đây.
Dù Tô Mạc vẫn nợ cậu rất nhiều, dù trong lòng cô cũng không nỡ.
“ Nhưng Tô Mạc không đủ đẹp, không đủ tốt đâu, chỉ là một đứa quèn, chẳng đủ hay ho đâu. Thế nên, quên tôi đi nhé hoàng tử."
Sau khi sắp xếp cho mẹ đâu vào đấy, cô danh ít thời gian tới trường làm thủ tục thôi học. Nhà trường cũng hiểu tình cảnh của gia đình cô nên đồng ý. Mọi thủ tục đã xong, thầy hiệu trưởng đột nhiên rút tử trong ngăn kéo một xấp tiền và đưa cho cô. Cô bàng hoàng đứng tại chỗ và không nói nên lời. Thầy hiệu trưởng nói:
- Nhà trường vừa thực hiện một đợt quyên góp, cũng không nhiều lắm nhưng em cứ cầm lấy đi.
Toàn thân cô cứng đờ, chỉ có bàn tay nóng rát khi đón lấy xấp tiền.
Ừ thì cô lúc nào cũng vô tư, lúc nào cũng tưng tửng nhưng không có nghĩa là cô thích phô diễn mọi thứ trong lòng ra cho cả thiên hạ trông thấy để rồi đón lấy sự cảm thông rẻ mạt này.
Thấy thái độ cô có gì đó không ổn, thầy hiệu trưởng hồ như cũng đoán ra được điều gì bèn vội giải thích:
- Em yên tâm, nhà trường không công khai danh tính của em đâu, chỉ là quyên góp nặc danh thôi. Em đừng lo nữa, cả trường không ai biết chuyện gia đình em đâu.
Tô Mạc mím môi và thốt ra hai chữ “cảm ơn". Quả thực những gì nhà trường làm cho cô thực sự ân cần.
- Không phải cảm ơn chúng tôi đâu. – Thầy hiệu trưởng xua tay và nói đầy ẩn ý. – Diệp Tử Khiêm nhắc chúng tôi đấy. Nếu không nhà trường đã nói thẳng chuyện nhà em ra, dù làm vậy sẽ quyên góp được nhiều hơn. Nhưng mà thôi, tốt nhất nên nghĩ tới cảm giác của em trước.
Những lời phân trần của thầy khiến Tô Mạc càng rối như tơ vò.
Cô không nhứ mình đã ra khỏi phòng giáo vụ bằng cách nào, chỉ biết vừa ló mặt ra đã gặp Diệp Tử Khiêm đang đứng chờ cô.
Cậu tựa lưng vào tường, đôi mắt mơ màng như đang ngủ, chẳng rõ đang theo đuổi những suy nghĩ gì trong đầu. Thấy cô xuất hiện, cậu tỏ ra sốt sắng:
- Nghe nói cậu định nghỉ học?
- Ừ! Không phải nghe nói, mà là đúng như vậy thật. – Tô Mạc cố tình đáp thật nhạt nhẽo để kiếm cớ nhưng Diệp Tử Khiêm đã giữ cô lại.
Cậu lạnh lùng nói:
- cậu có thể đừng tỏ thái độ đừng dửng dưng như vậy được không? Việc gì cũng có cách giải quyết, tại sao đến mức phải nghỉ học? Cậu học đâu có kém, không dưng bỏ cuộc ngay lúc này, cậu thật sự nỡ làm vậy sao?
- Có gì đâu mà không nỡ? – Tô Mạc thản nhiên đáp. – Đã đến mức này rồi, còn có thứ gì không vứt bỏ được?
- Cậu… - Diệp Tử Khiêm tỏ ra nóng nảy nhưng cũng chẳng biết làm gì hơn. Cậu muốn giữ chặt lấy cô bằng cả ánh nhìn lẫn bàn tay, tưởng rằng như vậy là đủ để giữ cô mãi mãi.
Hai người nhìn nhau trong im lặng, hai bàn tay lưu luyến chạm vào nhau dù thật chẳng hợp với khung cảnh là cửa phòng ban giám hiệu.
Cuối cùng Tô Mạc vẫn là người phá vỡ sự im lặng, giọng nói của cô vẫn lạnh lùng như hơi băng trên mặt hồ mùa đông thấm sâu vào tận xương tủy, khiến trái tim chàng trai như vừa có mảnh băng xuyên vào.
- Nếu không có việc gì thì tớ về trước đây.
- Khoan đã! – Diệp Tử Khiêm vẫn ngang bướng nắm chặt tay cô, cậu nhìn chằm chằm vào cô, đôi mắt dữ dằn như muốn lao vào ăn thịt.
Tô Mạc cũng đáp lại bằng ánh mắt nhạt nhòa, không vui, không buồn, không gét cũng chẳng yêu. Ánh mắt vô nghĩa đó lại khiến cậu bại trận, mí mắt cụp xuống ỉu xìu như một con sói vừa đánh nhau thua, giọng nói của cậu bỗng chốc nghe thật tội nghiệp:
- Đừng như thế nữa có được không. Chúng ta cùng nhau nghĩ cách đi mà, thế nào cũng giải quyết được thôi.
Cậu lầm bầm mấy câu ấy trong miệng, tuy trong bụng cũng không tin tưởng vào những gì mình nói lắm nhưng ngoài miệng vẫn chắc như đinh đóng cột. Nhưng trông cậu thành thật và chân thật lắm, đến giờ phút này có mấy ai chân thật với cậu như người con trai này?
Tô Mạc nghĩ ngợi một hồi rồi vòng tay tặng cậu một cái ôm khó hiểu. Mặc cho sau lưng là cửa phòng ban giám hiệu, cô vẫn vô tư ôm lấy cậu. Cái ôm khiếm Diệp Tử Khiêm sững sờ, cậu mở to mắt để chắc chắn những gì cậu đang thấy không phải ảo giác. Nhưng chưa kịp đưa tay lại thì cô đã buông cậu ra.
- Cảm ơn. – Lời nói của cô cụt ngủn nhưng nó nặng nề như trăm lời nghìn chữ, đè nén suy nghĩ của Diệp Tử Khiêm khiến cậu mãi mới định thần được.
- Có… Có gì đâu mà phải cảm ơn. – Diệp Tử Khiêm lắp bắp và hướng ánh mắt xuống dưới chân để che nỗi ngượng ngùng đang lan hồng trên mặt.
Tô Mạc nhìn cậu một hồi rồi chậm rãi đáp:
- Cảm ơn cậu đã giúp tôi chút danh dự còn sót lại.
- Hả?
- Vụ quyên góp nặc danh là ý tưởng của cậu phải không?
- Đúng. – Diệp Tử Khiêm hào hứng trả lời, dường như không nhận ra nụ cười cay đắng trên mặt cô. Cậu bắt đầu kể công ra rả. – Vì cậu cần khoản tiền đó nên tớ chỉ biết làm thế này thôi, không làm tổn thương cậu nhất có thể. Tuy về sau vẫn có thể khiến cậu tự ái, nhưng dù sao cậu vẫn cần tiền lúc này phải không?
- Thế nên tớ mới bảo là cảm ơn. – Tô Mạc cười xòa một cách tự nhiên.
Thấy thế, Diệp Tử Khiêm cau mày và sốt sắng:
- Tô Mạc, cậu đừng như thế nữa được không!
- Thế tớ nên cười thế nào? Diệp Tử Khiêm ạ, tớ thực sự cảm ơn ý tốt của cậu. Nhưng làm ơn đừng xen vào chuyện của tớ nữa được không, cậu cứ như thế tớ thấy rất mệt mỏi.- Dường như cô cũng đang trút hết sức mạnh để nói ra câu này. Tô Mạc hít một hơi dài rôi lững thững bỏ rơi cậu thêm một lần nữa.
Những lằn gân xanh run lên phập phồng trên hai bên thái dương của Diệp Tử Khiêm như thể sắp sửa nổ tung, rạch toác lớp da trắng trẻo trên khuôn mặt cậu.
Bên ngoài cửa phòng ban giám hiệu, chẳng có mấy học sinh qua lại nhưng không ít giáo viên đã để ý tới cả hai. Song dù sao cả hai cũng là học sinh giỏi nổi tiếng trong trường, một người thì ra thế lẫy lừng không ai dám đắc tội, một người thì ra cảnh khốn đốn không nỡ đắc tội. Nên mặc dù cả hai biểu hiện ra ngoài đã qua mức cho phép, các giáo viên vẫn chỉ biết đứng nhìn mà không ai tỏ thái độ hay lên tiếng ngắt quãng.
Tác giả :
Tô Thất