Cô Nhóc Đáng Ghét! Anh Yêu Em!
Chương 18: Rời xa…
“Nhi! Mày dừng lại đi…! " nó hét lên.
Nhỏ dừng bước… nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt dịu dàng ấy.
“AAAAA!" Nhỏ gào lên,tiếng hét như bị cuốn vào gío.
Nó và hắn đau lòng. Nó bước lại gần nhỏ.
“Đừng khóc mà! Mày mà… hức… hức…khóc nữa là… hức …tao khóc theo đó… " nó mếu.
“Em đã khóc rồi mà còn nói nữa! " hắn bước đến nó xoa đầu.
“Nhi, em đừng khóc nữa. Phải có chuyện gì đó anh Huy mới như vậy, chúng ta hãy cùng tìm hiểu em nhé!!" Hắn không tin là không có chuyện gì.
“Còn gì để nói nữa… ha ha… anh ấy phản bội Em… anh ấy cũng không thể giải thích được… thì giữa chúng em kết thúc rồi! " nhỏ nói trong nước mắt.
“Tao xin lỗi mày…! " nó ôm nhỏ.
“Mày đâu có lỗi gì mà xin lỗi tao chứ! " nhỏ mím môi.
Và thế là hai đứa ôm nhau khóc giữa đưòng. Hắn lắc đầu.
Ngày hôm sau…
" Nhi ơi ới ời! Đi học mày ơi! " nó gõ cửa phòng nhỏ.
*Cạch *
“ÓE !làm gì mà mặt đống kem nền thế! " nó nhảy dựng lên.
“Không có gì! Chỉ tại mặt mới nổi cục mụn đáng ghét ấy mà! Đi nhanh ko trễ gìơ! " nhỏ mỉm cười nhẹ kéo tay nó.
Nó biết chứ, nhỏ đang nói dối, Nhỏ dùng kem nền nhiều như vậy chắc tối qua thức khuya khóc nên quầng thâm mắt rồi.
Thôi! Nếu như nhỏ ko muốn nói chuyện này thì nó sẽ ko bàn đến.
Đến trưòng…
“Chào! " hắn cười.
“Hi!! " nhỏ cười híp mắt.
Hắn thấy lạ, bước đến bên nó hỏi nhỏ.
“Sao kem nền nhiều thế? "
“sao trăng gì nữa, thành cú đêm nên vậy đấy! " nó cố ý nói to chọc nhỏ.
“Mày nói ai cú đêm hả con kia, chết với tao! " nhỏ nhào đến cù nó.
“Ha ha!" Tiếng cười vang lên.
“Mày có sao không? Thôi để tao trốn qua chỗ mày ngồi nha! " nó hí hửng.
“Mày khùng hả? Ông thầy Hóa Thái Giám thấy là toi. " nhỏ cốc đầu nó.
“Vậy mày có sao ko đấy! " nó hỏi lại.
“Không sao! Thân hình tao vẫn đệp đễ như ngày nào! Thôi về chỗ đi! " nhỏ cười nhẹ.
Nó ngồi xuống bên hắn.
“Anh à! Anh có nghĩ giống em không? " nó hỏi.
“Chúng ta phải tự tìm hiểu thôi! " hắn gật đầu nói.
Sau khi tiết 1 của Hóa Thái Giám trôi qua êm đềm. Nó chạy lại bàn của nhỏ đưa một tờ giấy rồi xin phép thầy cho ra ngoài.
Nhỏ thấy lạ rồi mở tờ giấy ra…
“PHỤT!" nó và hắn làm cái trò gì thế này ? Người nhỏ run lên vì đợt cười.
Tờ giấy mà nó đưa cho nhỏ là một người đàn ông mặc váy nhảy gangnam style và khuôn mặt thì được dán bởi hình chân dung của ông thầy Hóa Thái Giám.
Bên dưới còn chú thích “P/S: ồ bà gán nám sài!".
ra chơi…
“Ha ha… mày kiếm đâu ra hình của ổng vậy, làm tao cười muốn chết! " nhỏ nói.
“Hứ ! Tao mà! Tao vào thư viện lấy đấy! Phải trải qua biết bao sóng gío và…"
“Chứ thế không phải em bảo anh chụp lén ổng rồi rửa ảnh hả? " hắn cắt ngang lời nó.
“Anh! Im đi! " nó phụng má.
“Hai người…haizz! Cám ơn nhé! " nhỏ cười.
Rồi từ xa thấy anh đang chạy tới, không! Chính xác là không phải chạy về hướng của nhỏ mà chạy về hướng của cô gái hôm nọ!
Nhỏ nhếch mép, ha! Thật đáng khinh bỉ.
Nó và hắn không thấy anh vì đứng đối diện nhỏ.
Nhỏ ôm cánh tay của nó và nói:
“cúp học không mày?"
Nó và hắn tròn xoe mắt…
“Con quỷ! Tao đợi mày câu đó lâu lắm rồi đó! " nó cười ha hả kéo hắn theo!
ba đứa dung dăng dung dẻ bước ra trường, khi nhỏ chạm mặt anh lần thứ 2, nhỏ chỉ mỉm cười chua xót và bỏ đi!
‘Nếu như đã vậy! Thì buôn tay chắc hẳn tốt hơn, mình đã làm khổ nhiều người rồi!’ Nhỏ nghĩ.
“Tại sao em không để anh giải thích vậy Nhi? " anh nhìn bóng dáng của nhỏ…
Cho hỏi ý kiến các bạn, đây là truyện mình viết về nó và hắn! Nhưng có vài bạn thắc mắc là tại sao lại nghiên về anh và nhỏ vậy! Xin trả lời!!!! Cảm hứng! Hi hi! Sau khi truyện giữa anh và nó kết thúc mình sẽ viết lại về nó với hắn nhé! các bạn có cảm thấy phiền khi mình viết như vậy không? Comment nhé!
Nhỏ dừng bước… nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt dịu dàng ấy.
“AAAAA!" Nhỏ gào lên,tiếng hét như bị cuốn vào gío.
Nó và hắn đau lòng. Nó bước lại gần nhỏ.
“Đừng khóc mà! Mày mà… hức… hức…khóc nữa là… hức …tao khóc theo đó… " nó mếu.
“Em đã khóc rồi mà còn nói nữa! " hắn bước đến nó xoa đầu.
“Nhi, em đừng khóc nữa. Phải có chuyện gì đó anh Huy mới như vậy, chúng ta hãy cùng tìm hiểu em nhé!!" Hắn không tin là không có chuyện gì.
“Còn gì để nói nữa… ha ha… anh ấy phản bội Em… anh ấy cũng không thể giải thích được… thì giữa chúng em kết thúc rồi! " nhỏ nói trong nước mắt.
“Tao xin lỗi mày…! " nó ôm nhỏ.
“Mày đâu có lỗi gì mà xin lỗi tao chứ! " nhỏ mím môi.
Và thế là hai đứa ôm nhau khóc giữa đưòng. Hắn lắc đầu.
Ngày hôm sau…
" Nhi ơi ới ời! Đi học mày ơi! " nó gõ cửa phòng nhỏ.
*Cạch *
“ÓE !làm gì mà mặt đống kem nền thế! " nó nhảy dựng lên.
“Không có gì! Chỉ tại mặt mới nổi cục mụn đáng ghét ấy mà! Đi nhanh ko trễ gìơ! " nhỏ mỉm cười nhẹ kéo tay nó.
Nó biết chứ, nhỏ đang nói dối, Nhỏ dùng kem nền nhiều như vậy chắc tối qua thức khuya khóc nên quầng thâm mắt rồi.
Thôi! Nếu như nhỏ ko muốn nói chuyện này thì nó sẽ ko bàn đến.
Đến trưòng…
“Chào! " hắn cười.
“Hi!! " nhỏ cười híp mắt.
Hắn thấy lạ, bước đến bên nó hỏi nhỏ.
“Sao kem nền nhiều thế? "
“sao trăng gì nữa, thành cú đêm nên vậy đấy! " nó cố ý nói to chọc nhỏ.
“Mày nói ai cú đêm hả con kia, chết với tao! " nhỏ nhào đến cù nó.
“Ha ha!" Tiếng cười vang lên.
“Mày có sao không? Thôi để tao trốn qua chỗ mày ngồi nha! " nó hí hửng.
“Mày khùng hả? Ông thầy Hóa Thái Giám thấy là toi. " nhỏ cốc đầu nó.
“Vậy mày có sao ko đấy! " nó hỏi lại.
“Không sao! Thân hình tao vẫn đệp đễ như ngày nào! Thôi về chỗ đi! " nhỏ cười nhẹ.
Nó ngồi xuống bên hắn.
“Anh à! Anh có nghĩ giống em không? " nó hỏi.
“Chúng ta phải tự tìm hiểu thôi! " hắn gật đầu nói.
Sau khi tiết 1 của Hóa Thái Giám trôi qua êm đềm. Nó chạy lại bàn của nhỏ đưa một tờ giấy rồi xin phép thầy cho ra ngoài.
Nhỏ thấy lạ rồi mở tờ giấy ra…
“PHỤT!" nó và hắn làm cái trò gì thế này ? Người nhỏ run lên vì đợt cười.
Tờ giấy mà nó đưa cho nhỏ là một người đàn ông mặc váy nhảy gangnam style và khuôn mặt thì được dán bởi hình chân dung của ông thầy Hóa Thái Giám.
Bên dưới còn chú thích “P/S: ồ bà gán nám sài!".
ra chơi…
“Ha ha… mày kiếm đâu ra hình của ổng vậy, làm tao cười muốn chết! " nhỏ nói.
“Hứ ! Tao mà! Tao vào thư viện lấy đấy! Phải trải qua biết bao sóng gío và…"
“Chứ thế không phải em bảo anh chụp lén ổng rồi rửa ảnh hả? " hắn cắt ngang lời nó.
“Anh! Im đi! " nó phụng má.
“Hai người…haizz! Cám ơn nhé! " nhỏ cười.
Rồi từ xa thấy anh đang chạy tới, không! Chính xác là không phải chạy về hướng của nhỏ mà chạy về hướng của cô gái hôm nọ!
Nhỏ nhếch mép, ha! Thật đáng khinh bỉ.
Nó và hắn không thấy anh vì đứng đối diện nhỏ.
Nhỏ ôm cánh tay của nó và nói:
“cúp học không mày?"
Nó và hắn tròn xoe mắt…
“Con quỷ! Tao đợi mày câu đó lâu lắm rồi đó! " nó cười ha hả kéo hắn theo!
ba đứa dung dăng dung dẻ bước ra trường, khi nhỏ chạm mặt anh lần thứ 2, nhỏ chỉ mỉm cười chua xót và bỏ đi!
‘Nếu như đã vậy! Thì buôn tay chắc hẳn tốt hơn, mình đã làm khổ nhiều người rồi!’ Nhỏ nghĩ.
“Tại sao em không để anh giải thích vậy Nhi? " anh nhìn bóng dáng của nhỏ…
Cho hỏi ý kiến các bạn, đây là truyện mình viết về nó và hắn! Nhưng có vài bạn thắc mắc là tại sao lại nghiên về anh và nhỏ vậy! Xin trả lời!!!! Cảm hứng! Hi hi! Sau khi truyện giữa anh và nó kết thúc mình sẽ viết lại về nó với hắn nhé! các bạn có cảm thấy phiền khi mình viết như vậy không? Comment nhé!
Tác giả :
kemhanhnhan