Có Người Yêu Thầm Tôi 11 Năm

Chương 3

Chỉ có một ngọn đèn được bật ở cửa ra vào, ánh đèn bao phủ xuống hai người họ, giống như vẽ ra một giới hạn vô hình.

Tôn Ngộ Không dùng Kim Cô Bổng vẽ một vòng tròn cho Đường Tăng để ngăn cản yêu tinh ở bên ngoài đến gần, nhưng yêu tinh Tạ Linh Lăng lại ở trong vòng tròn ấy.

Đối với Tạ Linh Lăng mà nói, Vu Triều thật sự quá cao, cho dù anh đã cúi đầu nhưng cô vẫn không thể dễ dàng chạm vào anh. Huống chi, anh cũng không đủ để cô thần phục.

Đối với lời mời của Tạ Linh Lăng, Vu Triều mang theo có chút cố kỵ.

“Không dám sao?" Tạ Linh Lăng dùng hơi thở hỏi thăm, trong đó mang theo vương vấn một chút tiếc nuối, rõ ràng giữa hai bên cũng không có hành động vượt quá giới hạn, nhưng tim đập nhanh như trống, hô hấp cũng gấp gáp.

Vu Triều dứt khoát liếc mặt sang một bên, anh thật sự không dám nhìn thẳng vào hai mắt của cô.

Từ cô gái lột xác thành người phụ nữ trưởng thành, sự quyến rũ toát ra từ trong cốt cách, một nụ cười làm cho trái tim anh run rẩy. Giấc mơ thành sự thật trong tầm tay, nhưng có chút mơ hồ và bất an không rõ.

Tạ Linh Lăng cảm thấy phản ứng này của Vu Triều khá đáng yêu, cô biết anh không dám, còn cố ý trêu chọc anh: “Lúc ở cửa phòng ăn lá gan của anh không phải rất lớn sao? "

Anh im lặng.

Cô tiếp tục buộc tội: “Đưa tôi về nhà?" "

Sau đó cô nói tiếp; “Đó là cách anh đối xử với tôi sao?"

Vu Triều hơi nghiêng mặt, cúi đầu xuống, giống như một cậu bé làm sai.

Anh thấp giọng nói: “Tôi xin lỗi." 

Tạ Linh Lăng cố ý hỏi: “Xin lỗi cái gì? "

“Tôi…"

Vu Triều không thể làm ngược lại ý định ban đầu của mình, đúng là anh có suy nghĩ xấu xa như vậy. 

Sự ngây thơ thời niên thiếu đã phai nhạt từ lâu, khoảnh khắc này rõ ràng anh muốn biết chính xác mình muốn gì.

Đáng lẽ ra tối nay anh không thể đến họp lớp, nhưng anh biết cô sẽ đến nên đặc biệt xin nghỉ phép.

Một buổi tối, anh là tiêu điểm trong miệng người khác, nhưng sự chú ý của anh từ đầu đến cuối vẫn luôn đặt trên người cô.

Yêu thầm có vị gì? Có lẽ cô sẽ không bao giờ để ý đến ánh mắt của anh, anh sẽ mãi mãi không nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nhưng người tính không bằng trời tính, thế nhưng cô gọi anh lại, giống như là thời khắc ma pháp trong truyện cổ tích, anh theo bản năng muốn nắm chặt tia hy vọng mong manh kia

Lúc đầu Tạ Linh Lăng không nghĩ cô sẽ có cảm xúc như vậy, trong lúc nhất thời làm cho trái tim đóng băng của cô như thấy ngày xuân, sắp bị hòa tan.

Vì thế cô không nghĩ nhiều, kiễng mũi chân lên hôn một cái vào má Vu Triều.

Chẳng bao lâu sau, khuôn mặt cương quyết của anh nổi lên một làn sóng đỏ bừng

Hiển nhiên Vu Triều không ngờ sẽ có đãi ngộ này, anh không dám tin mà nghiêng đầu nhìn cô, mí mắt rũ xuống, thật cẩn thận.

Người chủ động là Tạ Linh Lăng, cô kéo cổ áo sơ mi của anh như dẫn đường và áp môi cô vào môi anh.

Hơi thở của người đàn ông ngay lập tức tràn ngập các giác quan của Tạ Linh Lăng, tất cả hành vi cũng không cần suy nghĩ gì, cô theo bản năng cạy mở môi răng của anh, giống như trẻ con hấp thu chất dinh dưỡng.

Không thể phủ nhận hơi thở của anh đặc biệt sạch sẽ và mát lạnh, có chút hương bạc hà, hương trà, và cả vị ngọt ngào.

Chẳng qua làm cho Tạ Linh Lăng thất vọng là Vu Triều không cho cô phản hồi quá lớn. Cô có thể cảm giác được nụ hôn đáp trả như có như không của anh, nhưng đặc biệt cứng rắn

Nụ hôn này kéo dài không lâu, Tạ Linh Lăng lùi lại, nhưng cả người cô gần như dán lên người Vu Triều, trên môi còn mang theo ánh nước sau khi hôn, thăm dò hỏi: “Không phải là nụ hôn đầu tiên của anh đấy chứ? "

Không nghĩ tới Vu Triều thật sự ừ một tiếng, tuy rằng giọng nói rất nhẹ, nhưng Tạ Linh Lăng xác định mình không nghe lầm.

Tạ Linh Lăng không dám tin: “Thật sự là nụ hôn đầu sao? "

Vu Triều cũng không vì vậy mà cảm thấy xấu hổ, chẳng qua anh còn đắm chìm trong trải nghiệm mới lạ của nụ hôn đầu tiên, trong lòng tê dại.

Đối mặt với nghi ngờ của Tạ Linh Lăng, anh trả lời rất đàn ông: “Đúng vậy. "

Giống như giọng điệu trả lời câu hỏi của huấn luyện viên khi huấn luyện quân sự, không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo.

Điều này làm cho Tạ Linh Lăng nghi ngờ một việc khác.

Cô chậm rãi cúi đầu, ánh mắt lướt qua nơi nào đó vài giây, sau đó ngẩng đầu nhìn Vu Triều: “Vẫn còn xử nam à? "

Vu Triều nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy ".

‘’Mẹ nó’’

Tạ Linh Lăng vội vàng rút lui.

Vừa rồi cô suýt nữa đã gây phạm phải sai lầm lớn!

Tính tuổi năm nay Vu Triều không phải 28 cũng phải 29 rồi. Tuổi này vẫn còn xử nam thì không phải phương diện đó có vấn đề thì là trong lòng mới có vấn đề. Có vấn đề thì không sao sợ nhất là không có vấn đề, Tạ Linh Lăng cũng không muốn chịu trách nhiệm.

Cô tỉnh táo và do dự một lúc rồi quyết định rời đi.

Tạ Linh Lăng nói: “Quên đi, tốt hơn là tôi nên đi đây."

Vu Triều lại dựa vào cửa không có ý định tránh ra.

Anh rất giỏi trong việc rút ra những suy luận từ những sự thật khác, anh trả lại cho cô lời nói mà lúc nãy cô đã chất vấn anh: “Không dám sao? "

Bây giờ thực sự đến lượt Tạ Linh Lăng không biết nên trả lời như thế nào.

Không phải cô không dám mà chẳng qua là cô có chút băn khoăn. Nếu Vu Triều là một người ham chơi, lúc này cô sẽ không cố kỵ, nhưng ngược lại anh không phải.

Quyền chủ động dường như nằm trong tay Vu Triều. Anh không còn bất động như khúc gỗ nữa mà đi về phía cô.

Chỉ là mỗi khi Vu Triều tiến một bước, trong tiềm thức cô lùi lại một bước.

Cuối cùng không thể lùi lại nữa, cô ngã xuống ghế sofa, đặt mông ngồi xuống. Vu Triều cũng thuận thế cúi người, anh nói với cô: ‘’Những gì em vừa nói có được tính không?"

Tạ Linh Lăng hỏi: “Cái gì? "

“Em cho tôi hôn em."

Giữa nam và nữ quả thực có một sự trong sáng nhất định, sự thân mật này không cần nói cũng biết, chỉ qua hơi thở và ánh mắt.

Khuôn mặt Vu Triều nhìn qua quá mức chính trực, cho nên Tạ Linh Lăng cảm thấy cô sẽ làm ô uế anh.

Một giọt sắc tố màu trắng rơi vào sắc tố màu đen không thay đổi được gì, nhưng ngược lại lại làm cho sắc tố màu trắng có vết bẩn.

Tạ Linh Lăng chưa bao giờ nghĩ đến việc kéo Vu Triều vào cuộc sống hỗn loạn của cô.

Cô không trả lời, lúc này anh coi sự im lặng là đồng ý.

Khi nụ hôn mang hơi thở của người đàn ông rơi trên môi Tạ Linh Lăng, cô nghe thấy anh nói: “Tôi hôn không giỏi lắm, em dạy tôi đi."

Lời nói gần như áp lên môi cô, nếu chạm vào dường như còn tê dại hơn cả sự quấn quít điên cuồng dây dưa.

Tạ Linh Lăng có chút nghi ngờ, anh thực sự không biết sao? Anh quá biết là đằng khác.

Cô vô cùng may mắn lúc này mình đang ngồi trên ghế sofa, cô thấy một sự mong đợi và nhịp tim đập nhanh chưa từng có.

Vu Triều theo bản năng tiến hành thăm dò, anh luôn tự học, giỏi khám phá bản thân. Huống hồ, khi anh còn trẻ trong giấc mơ anh đã không ngừng hôn cô không chỉ một lần.

Liếm mút là bản năng của con người, Vu Triều phát huy nó vô cùng thành thạo.

Nụ hôn của Vu Triều cũng chưa bao giờ lộn xộn, anh từng bước tiến lên, như sợ tổn thương cô, làm cho lòng cô ngứa ngáy khó nhịn. Các giác quan của Tạ Linh Lăng nhanh chóng được huy động, cô cũng theo bản năng vươn hai tay ôm cổ anh, đáp lại nụ hôn của anh. Tuy rằng khó chịu, nhưng sự dịu dàng của anh cũng đủ để chạm đến trái tim băng giá của cô.

Lùi lại đúng cách để thở tốt hơn để chuẩn bị cho những lần điên cuồng tiếp theo. Tạ Linh Lăng hướng dẫn Vu Triều: “Anh có thể dùng sức hôn tôi một chút. "

Anh hỏi: “Dùng sức như thế nào?"

Anh sợ anh sẽ làm cô đau

Vì thế Tạ Linh Lăng chuẩn bị bắt đầu làm mẫu, kéo anh đến ghế sofa ngồi xuống, còn cô thì ngồi trên hai chân anh.

Tư thế quá thân mật, giống như một cặp vợ chồng ân ái yêu nhau. Hai tay Vu Triều không có chỗ đặt, đầu ngón tay nắm chặt sofa. Anh không dám chạm vào cô, chỉ là đơn thuần ôm cũng không dám.

Nụ hôn vừa rồi gần như làm tổn thương năng lượng trong cơ thể của Vu Triều, quá điên cuồng cảm quan trải nghiệm, giống như sống 28 năm này quá uổng công.

Có thể gây nghiện.

Ánh mắt anh dính chặt vào đôi môi cô, còn muốn hôn cô.

Tạ Linh Lăng nắm lấy tay Vu Triều và nói với anh: “Ôm tôi"

Vu Triều đã giải cứu người phụ nữ yếu đuối khỏi cơn nguy kịch hơn một lần trong nhiệm vụ. Vào lúc đó, anh không có suy nghĩ gì hết, chỉ có tính mạng con người đang bị đe dọa.

Nhưng khi đôi tay rộng lớn của anh ôm lấy eo Tạ Linh Lăng, mọi thứ đã thay đổi.

Ai có thể nghĩ rằng, người đối mặt với nguy cơ nổ mạnh nhưng không bao giờ cảm thấy sợ hãi mà lùi bước, nhưng vào lúc này chỉ có sợ hãi rụt rè

Ở trong đội cứu hỏa Vu Triều là đội trưởng, phía dưới có một đám đàn em, anh em trong đội  gặp chuyện gì cũng nghĩ đến anh đầu tiên.

Nhưng anh không biết lúc này bây giờ anh phải làm sao, anh nên tìm kiếm sự giúp đỡ như thế nào?

Bất đắc dĩ, Vu Triều ép mình tưởng tượng lúc luyện tập, chạy bộ 5km, dưỡng sinh bát đoạn cẩm.

Tạ Linh Lăng không biết tâm trạng Vu Triều lúc này âm trầm phức tạp, cô hôn lên môi anh, nhẹ giọng dỗ dành: “Vươn đầu lưỡi ra nào."

Hiệu ứng cách âm của khu phố cũ khá kém.

Thời gian này không sớm cũng không muộn, Tạ Linh Lăng nghe được tiếng chuông điện thoại của nhà nào vẫn vang lên không ngừng, dưới lầu hình như có trẻ con đang đùa giỡn, cũng có tiếng trẻ con đang chơi đùa khóc lóc, không biết lại là ai đánh đổ chén trà trong nhà, chọc cho bố mẹ mắng chửi một trận.

Tràn ngập hơi thở và pháo hoa.

Mấy năm nay Tạ Linh Lăng vẫn lang thang ở thành phố lớn, cuối năm ngoái mới trở về thị trấn nhỏ, đối với nơi mình sống từ nhỏ đến lớn, cô cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Mà loại cảm giác quen thuộc tràn ngập khói lửa này, trong lúc nhất thời lại làm cho cô có chút không thích ứng nổi

Ở sofa trong phòng khách, tiếng hôn của Tạ Linh Lăng và Vu Triều cũng lan tràn trong phòng.

Vu Triều là một học sinh giỏi, thật ra khi anh còn là học sinh, anh là người rất thông minh, khi đó thành tích của anh thuộc loại tốt nhất trong lứa học sinh, nhưng mà làm người ta thổn thức là sau khi tốt nghiệp trung học anh cũng không đi học đại học, mà đi làm lính.

Năm lớp 11, Tạ Linh Lăng và Vu Triều từng làm bàn trước và sau một học kỳ, sau khi tốt nghiệp hai người bọn họ dường như không có bất kỳ liên lạc nào.

Tạ Linh Lăng như thế nào cũng không nghĩ tới Vu Triều sẽ yêu thầm cô.

Có lẽ là biết anh che dấu phần tình cảm nóng rực kia, Tạ Linh Lăng cũng có chút kiêu ngạo. Cô ngồi trên người anh, cố gắng nắm quyền chi phối trong tay mình.

Nhưng nụ hôn của Vu Triều lại làm cô chìm đắm.

Đầu tiên Vu Triều chậm rãi hôn lên môi trên của Tạ Linh Lăng, sau đó cắn nhẹ môi dưới của cô, rồi mạnh dạn xâm chiếm môi cô, dùng đầu lưỡi tạo thành vòng tròn trên lưỡi của cô.

Phương thức hôn môi kỳ diệu cỡ nào, rõ ràng Tạ Linh Lăng là người dạy, không ngờ lại bị Vu Triều dẫn dắt. Cô không chịu thua kém mà hôn lại, theo lưỡi anh, giữa môi và răng hai người phát ra tiếng chậc chậc

Cảm xúc của nhau đã sớm được hâm nóng, quả thật không cần động tác chân tay quá phong phú, hiện tại hoàn toàn đủ tiếp nhận lẫn nhau.

Tạ Linh Lăng có chút thói ở sạch sẽ, hôm nay cô có vẻ mệt mỏi, lại ở trên bàn ăn dính đủ mùi vị, cô đỏ mặt thở hổn hển nói với Vu Triều: “Tôi muốn đi tắm trước. "

Vu Triều tham lam đặt trán mình lên trán Tạ Linh Lăng, nửa tấc cũng luyến tiếc không muốn tách ra.

Thực tế, anh còn nhiều điều muốn nói với cô hơn là làm những điều này.

Vu Triều cũng không muốn tạo thành một loại ảo giác cho Tạ Linh Lăng, vì số phận định trước đã sắp đặt từ đêm nay, anh muốn nói cho cô biết tất cả những cảm xúc mà anh đã kìm nén trong lòng bấy lâu nay.

“Linh Lăng." Anh giật mình gọi tên cô trước mặt cô, điều này làm cho anh lo lắng hơn cả hôn.

Tạ Linh Lăng biết anh có chuyện muốn nói, chớp mắt nhìn anh: “Hả?"

Có lẽ vừa rồi từng hôn môi thân mật, lúc này cả hai đang ôm chặt lấy nhau, tuy rằng giữa hai người mang theo cảm giác xa lạ, nhưng dường như không xấu hổ như trước nữa

Sự hấp dẫn giữa đàn ông và phụ nữ là chất xúc tác tốt nhất. Tạ Linh Lăng không thể không thừa nhận cô thật sự bị Vu Triều hấp dẫn.

Khuôn mặt cương quyết của Vu Triều góc cạnh rõ ràng, thoạt nhìn chính trực lại bình tĩnh, anh là loại người đàn ông đáng tin cậy trong miệng bố mẹ, làm cho người ta có một loại cảm giác an toàn khó hiểu.

Hơn nữa vẻ mặt của anh rất chân thành, khi nhìn cô, trong mắt của anh đều chứa hình bóng của cô, làm cho người ta không thể bỏ qua.

“Tôi rất thích em." Vu Triều nghiêm túc nói với Tạ Linh Lăng: “Tôi rất thích, rất thích em. "

Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Linh Lăng đối mặt với lời tỏ tình trực tiếp như vậy, hồi nhỏ vẻ ngoài của cô cũng không tệ, không khoa trương mà nói, từ trung học cơ sở đã có người viết thư tình cho cô. Cho dù sau Tết cô sẽ bước sang 29 tuổi, nhưng gương mặt này vẫn không ai bắt bẻ vào đâu được nữa. Nhưng phụ nữ ít nhiều sẽ vì tuổi tác mà cảm thấy lo lắng, sắp 29 biểu tượng cho việc năm sau sắp 30 tuổi.

30 tuổi là một trở ngại lớn, một khi đã qua tuổi này thì dường như nhanh chóng già đi.

Tạ Linh Lăng cũng đã qua tuổi đỏ mặt khi nói về chuyện tình cảm. Cho dù thời gian có quay ngược lại năm năm, cô vẫn có thể khả năng cảm động, nhưng hiện tại cô cảm thấy có chút ấu trĩ.

Trước tình cảm thâm tình của Vu Triều, Tạ Linh Lăng mỉm cười cho qua, nhưng cô không muốn mất vui vào lúc này, vì thế hôn lên miệng anh, lại sờ mặt anh theo bản năng mang theo một chút ý tứ làm nũng hỏi: “Vậy anh sẽ thích tôi bao nhiêu năm đây? "

Vu Triều không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào, bởi vì anh cũng không biết mình sẽ thích cô bao nhiêu. 10 năm? 20 năm? Có lẽ cả đời? Anh chỉ khẳng định, từ trung học đến bây giờ, trong lòng anh không có ai khác, ngoại trừ cô.

Thấy Vu Triều trong lúc nhất thời không nói gì, Tạ Linh Lăng biết vấn đề này cô hỏi không đúng, cô cũng không muốn đi thảo luận những đề tài vô nghĩa này nữa, ngược lại hôn lên môi Vu Triều.

Quả nhiên, chỉ cần bịt miệng là được.

Mọi thứ tiến triển hài hòa hơn mong đợi, Tạ Linh Lăng cũng có chút ngoài ý muốn, cô thường xuyên nghe bạn bè nói đến chuyện tình dục, sẽ theo bản năng bài xích. Một mặt cảm thấy người lạ không sạch sẽ, thứ hai cũng không có nhu cầu này.

Nhưng đêm nay, có thể là do rượu, hoặc có lẽ là thời gian trống rỗng quá lâu, làm cho cô sinh suy nghĩ trong lòng.

Cảm giác cũng không tệ, thậm chí có thể nói rất tốt

Vóc dáng Vu Triều rất cao lớn và mạnh mẽ. Anh lập tức đứng dậy và bế Tạ Linh Lăng lên như một đứa trẻ, hai chân của cô quấn lên vòng eo của anh.

Tạ Linh Lăng còn chưa cảm nhận được tư thế được bế lên cao như này, cô thấy đầu mình sắp chạm tới trần nhà, theo bản năng hét một tiếng.

Vu Triều hiếm khi lộ ra nụ cười, mang theo một chút trêu chọc, nói với cô: “Yên tâm, huấn luyện trọng lượng hai trăm cân huấn luyện đối với tôi mà nói đều là chuyện nhỏ, tôi sẽ không để em ngã xuống đâu. "

Tạ Linh Lăng tò mò hỏi: “Có phải anh đã ôm rất nhiều người không? "

“Ừm." Vu Triều nói, “Đều là nhu cầu công việc. "

Tạ Linh Lăng nhướng mày: “Tôi biết, coi như tôi chưa nói gì. "

Vu Triều nở nụ cười: “Ừ. "

Tạ Linh Lăng phát hiện, lúc Vu Triều cười lên nhìn như ánh mặt trời, hàm răng của anh chỉnh tề trắng nõn, đường cằm rõ ràng, bình tĩnh mà không mất đi ánh nắng.

Vu Triều nhớ rõ Tạ Linh Lăng nói muốn tắm, anh bế cô vào phòng tắm rồi đặt cô xuống.

Tạ Linh Lăng đánh giá phòng tắm không lớn không nhỏ này một chút, chỉ có mấy mét vuông, trên tường và trên mặt đất đều trải gạch men màu trắng sứ, lắp đặt vòi hoa sen, một bên là bồn cầu, trên kệ đặt sữa tắm và dầu gội đầu, ngoài ra không còn gì khác. Cho dù không gian không lớn, nhưng bởi vì sạch sẽ gọn gàng, trông rất sảng khoái.

Vu Triều nói với Tạ Linh Lăng: “Tôi đi lấy khăn sạch và quần áo, em có phiền mặc đồ của tôi không?"

Tạ Linh Lăng lắc đầu: “Tôi không ngại. "

Vu Triều quay lại lấy đồ, một lúc sau mới quay lại, thấy Tạ Linh Lăng còn chưa bắt đầu tắm, anh hỏi: “Sao vậy?"

Tạ Linh Lăng lông mày cong cong: “Chờ anh đó. "

“Chờ tôi?"

Tạ Linh Lăng gật đầu: “Chờ anh cùng nhau tắm đó. "

Ngay khi Tạ Linh Lăng nói xong những lời này, cô đã thấy tai của Vu Triều đỏ bừng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Hiển nhiên Vu Triều không nghĩ tới Tạ Linh Lăng sẽ mời anh làm chuyện này, anh tiến cũng không được, lui cũng không xong.

Một người đàn ông cao lớn gần như chiếm hết toàn bộ phòng tắm, vào lúc này sẽ làm cho người đối diện rất căng thẳng, điều này thực sự làm cho Tạ Linh Lăng cảm thấy như được quay trở lại thời kỳ yêu đương trong sáng.

Tạ Linh Lăng bật cười, không ngừng trêu chọc anh: “Đúng rồi, ở nhà anh có bao cao su không?"

Vẻ mặt kiên quyết của Vu Triều, ban đầu chỉ có lỗ tai đỏ bừng, bây giờ mặt đã bắt đầu đỏ bừng, anh thành thật lắc đầu, bộ dáng trông có chút ngây thơ đáng yêu. Quả nhiên, một người đàn ông to lớn chân tay phát triển có chút dễ thương.

Tạ Linh Lăng đóng cửa phòng tắm lại trước, giống như nữ chủ nhân của nhà này dặn dò Vu Triều: “Vậy bây giờ anh đi mua ngay đi, đừng để tôi chờ lâu đấy. "

“Được."
Tác giả : Ngân Bát
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại